Dịch: Hoangforever
***
Tôi nhếch môi.
“Vì tôi biết một dược sư cực kỳ, cực kỳ có năng khiếu.”
…..
Chúng tôi rời khu trung tâm, tiến vào một con hẻm vắng hơn.
Khu nghèo.
Nơi những người làm ăn khó khăn chỉ có thể thuê được mấy chỗ rách nát mà sống. Nói trắng ra, chính là khu ổ chuột.
Trong hẻm tối, ánh mắt đám Hunter nhìn về phía chúng tôi không mấy thân thiện.
– … Ở đây thật có một dược sư giỏi sống á?
Giọng Bae Hậu Linh đầy nghi hoặc.
“Không phải giỏi vừa vừa đâu. Là loại thiên tài bậc nhất trong lịch sử.”
– Thôi bớt xạo đi cha nội. Dược sư thiên tài gì mà lại chui vào cái xó xỉnh này?
“Không tin thì cứ khỏi tin.”
Ở đầu kia con hẻm, vang lên những tiếng tặc lưỡi chán chường. Những Hunter nãy giờ nhìn chúng tôi, liền quay đi.
Chắc họ nghĩ tôi là đồ thần kinh, đứng giữa hẻm lầm bầm một mình.
Khu ổ chuột trị an tệ hại, nhưng ít nhất người ta vẫn có chút kinh nghiệm sống: đa phần đều tránh xa mấy kẻ thần kinh.
Tôi bật cười trong lòng.
Chỉ cần bọn chúng biết ví tiền của tôi đang căng phồng đầy kim tệ… thì câu chuyện sẽ khác hẳn nhỉ.
Dễ đoán lắm.
Mắt chúng sẽ đỏ ngầu rồi lao ào ào đến như đám thú đói.
Dĩ nhiên, tôi chẳng ngu gì mà khai tình hình tài chính cho bọn chúng.
Ngửi thấy mùi xác thối đâu đó trong gió, tôi càng đi sâu vào hẻm.
Và rồi, một tiếng hét xé họng vang lên.
“L-làm ơn, đừng đụng vào dụng cụ thí nghiệm của tôi…!”
Giọng của một người trẻ.
Sau đó là tiếng chửi bậy thô tục.
“Cô nghĩ giờ là lần thứ mấy rồi mà vẫn nói mấy câu đó hả!?”
“Thời hạn giao hàng trễ cả nửa năm rồi. Giờ thì phải trả giá thôi chứ.”
Tôi đi về phía phát ra tiếng ồn.
Chỗ đó là điểm giao thoa của nhiều nhánh hẻm – giống như trung tâm của mạng nhện vậy. Tạm gọi là cái “quảng trường mini” của khu này đi.
Ở đó có một cái tiệm tồi tàn.
Và đám gây chuyện đang tụ tập trước cửa tiệm đó.
“Ưk. N-nếu các anh lấy hết dụng cụ đi thì… tôi thật sự không sống nổi nữa…”
“Đủ rồi. Không cần nói nữa. Lôi hết đi!”
Vài tên to con chất đống máy móc lên xe kéo.
Còn chủ tiệm – trông tầm cuối hai mươi, chắc là chủ nhân cái cửa hàng xập xệ đó – đang cố níu lấy xe, miệng van nài.
“Cho tôi một tuần! Không, chỉ cần cho tôi thêm năm ngày thôi…”
“Một tuần của cô kéo dài thành một tháng, một tháng thành nửa năm đấy, nhớ không!?”
Bịch.
Tên côn đồ hất mạnh xe kéo.
Chủ tiệm mất thăng bằng, quỵ xuống nền đá. Đầu gối trầy xước, nhưng cô vẫn cố với tay về phía xe kéo.
“Còn… mấy lọ thuốc chưa hoàn thành mà…”
“Trời đất ơi, lại dính phải cái loại dược sư điên rồi. Này cô! Tôi nói thật lòng luôn: từ giờ cấm bén mảng tới nghề bào chế thuốc cho tôi nhờ!”
Xe kéo kêu ken két, từ từ đi vào hẻm khác.
Những gì còn lại ở đây:
Một chủ tiệm đang quỳ gối trong tuyệt vọng.
Và mấy tên dân địa phương, trong đó có cả tôi, đang đứng hóng drama.
Đám người xung quanh bắt đầu xầm xì.
“Tao biết quán này kiểu gì cũng sập mà.”
“Thuốc thì đắt, đắt đến lố luôn. Một lọ thuốc hồi phục thể lực mà bốn mươi kim tệ, điên à?”
“Trẻ người non dạ, tưởng mở tiệm là trò chơi.”
Có vẻ chủ tiệm nghe thấy.
Cô gái đang ngồi thẫn thờ bỗng ngẩng phắt đầu lên.
“Đ-đắt ?? … Là sao chứ! Tôi gần như chỉ lấy giá vốn thôi mà!”
Trông cô ta khá thê thảm.
Không biết mấy ngày rồi chưa gội đầu mà mái tóc dài bết lại thành từng lọn.
Cái kính trên mặt cũng cũ đến mức như muốn biến thành đồ cổ.
Giọng nói the thé, không phải kiểu “ngọc rơi đáy giếng”, mà là “ngọc rơi vỡ tan”.
“Trong cả cái Babylon này, không có chỗ nào bán thuốc chất lượng như tôi với giá đó đâu! N-nói đúng ra, mọi người phải cảm ơn tôi, vì đã chịu khó mở tiệm ở cái khu tồi tàn này mới phải! Đúng không!?”
“Trời đất, đến lúc này mà còn chưa tỉnh ngộ à.”
“Khổ ghê. Coi thần thái kìa, không biết mình đang trong hố luôn.”
Dân xem hóng thở dài tản đi.
Bất hảo.
Tất cả mọi thứ nơi cô ta, từ đầu tới chân, đều hiện ra hai chữ “khó ưa”.
“Ơ… x-xin, xin đợi đã. Mọi người đã tới đây rồi, hay là mua một lọ thuốc hồi phục cũng được mà… Chỉ cần uống một ngụm là Hunter sắp chết đến nơi cũng bật dậy chạy marathon đó!”
“Thôi thôi, không mua, không mua!”
Cô ta cuống cuồng níu áo khách, nhưng vô ích.
Nước đã đổ, không hốt lại được.
Đám người văng chửi vài câu rồi tan mất.
“Thuốc của tôi hiệu quả thật mà… Thật sự không lừa mà…”
Cuối cùng, cô chủ tiệm xụi lơ ngồi phệt xuống đất.
– Này…
Xem hết màn hài – bi kịch sống trước mắt, Bae Hậu Linh lầm bầm.
– Đừng nói “dược sư thiên tài” mà mày bảo là… cái con nhọ này đấy nhé?
“Giả sử đúng thì sao nào?”
– Thì tao sẽ chân thành lo cho não mày. Kiểu: “À, ra là thằng này chết hơn bốn nghìn lần rồi nên não nó hư luôn rồi.” Xong tao sẽ giới thiệu cho mày một nhà tâm lý nổi tiếng nhất Babylon.
Tôi khịt mũi.
“Ông là hồn ma mà còn nói được câu đó thì đúng là mạnh mồm thật. Cô ấy là dược sư thiên tài thật đó, khỏi lo.”
– Thiên tài đâu không thấy, chỉ thấy thiên… chí phèo! Thằng điên!
Bae Hậu Linh gào ầm lên, tôi thì cho hắn vào chế độ mute luôn.
Tôi tiến về phía cô chủ tiệm đang ngồi bệt dưới đất.
“Cô gì ơi.”
“Ư…?”
Cô ta ngước lên nhìn tôi.
Lại gần mới thấy được bộ dạng càng thảm hại hơn.
Quần áo như đồ nhặt ngoài bãi – cả áo cả quần đều dài lòm, không hợp người chút nào.
Chỉ nhờ cái áo blouse trắng khoác ngoài mà người ta mới nhận ra: à, chắc đây là dược sư, không phải ăn mày.
“Cô vẫn… còn kinh doanh chứ?”
Dĩ nhiên, cô ấy không phải là ăn xin.
Và càng không phải loại dược sư “thường thường bậc trung”.
“Nếu tiệm vẫn còn mở thì tôi muốn đặt ít thuốc.”
Luyện Kim Tinh Chủ (鍊金省主).
Người sau này sẽ leo lên hạng 5.
Một dược sư.
Hiện tại chưa có tên trong bảng xếp hạng, nhưng tương lai chắc chắn sẽ thành nhân vật tầm cỡ.
“Thuốc tôi cần… hơi đắt xíu. Vậy có sao không?”
“À, dạ, dạ! Được chứ! Cậu muốn loại thuốc nào, tôi cũng chế được hết!”
Mặt cô dược sư bừng sáng.
Tiệm thì vừa bị người ta dọn sạch máy móc, gần như sắp phá sản, giờ tự nhiên rơi xuống một khách hàng muốn đặt thuốc đắt tiền. Cảm giác này cứ như được kéo về từ cõi chết.
“C-cơ mà đắt là… khoảng bao nhiêu…”
“Ừm…”
Về sau, dù có là tài phiệt kim tệ trong tay, muốn đặt thuốc của cô ta cũng sẽ run tay.
Nhưng lần này thì khác.
“Đầu tiên, tôi muốn mua khoảng hai vạn kim tệ tiền thuốc thử.”
“…”
Miệng cô dược sư há hốc mồm.
Mặc cho bộ dạng thảm đến mấy, trong mắt tôi lúc này cô ta chỉ hiện ra dưới dạng… một con ngỗng đẻ trứng vàng.
Mà trứng vàng này, là vàng ròng 100%.
Tôi mỉm cười.
“Còn chờ gì nữa, cô chủ? Không vào nhận đơn của khách đi à?”
Yên tâm đi.
Tôi sẽ làm khách ruột của chị… từ tận trong xương tủy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận