Dịch: Hoangforever
***
– Này Zombie. Muốn được gia sư dạy học ngươi biết cái gì là quan trọng nhất không?
“Trước hết ta muốn ngươi ngưng gọi ta là Zombie cái đã.”
– Chính là… học phí đó con trai.
Làm xong việc ở tổng bộ Thương Liên, bọn tôi bước ra ngoài.
Trời giữa trưa.
Sắp tới giờ ăn nên đường xá đông hẳn.
Đám Hunter giải nghệ mở quán ăn, tiệm tạp hóa này nọ, đứng ngoài cửa ra sức chèo kéo.
Dĩ nhiên cũng có khối quán đang… cho ruồi chơi cầu tuột.
Những quán đó, chủ quán thường ngồi thẫn thờ trước cửa, miệng há ra ngáp gió.
Được thì ngon. Mà không được thì… thôi bỏ qua.
Tàn nhẫn nhưng đó là chân lý vĩnh hằng, dù ngoài đời hay trong Babylon cũng y như nhau.
– Và vừa nãy ngươi đã kiếm được học phí rồi. Giờ thì, sau học phí thì cần cái gì nữa nào?
“Ờm… Gia sư xịn?”
– Ầy. Cái đó thì đang đứng chình ình trước mặt ngươi đây thôi.
Bae Hậu Linh tỉnh queo phun ra một câu tự luyến, mặt không hề biến sắc.
– Kế tiếp là… giáo trình tốt! Phải có mấy thứ làm “sách tham khảo” để quá trình trưởng thành của ngươi tăng nhanh chứ??
“Giáo trình…”
– Ừ. Kiểu bí kíp với linh dược ấy. Nhưng mà bí kíp có đưa cho mày, trình độ hiện tại của mày cũng như đọc thiên thư mà thôi. Cuối cùng vẫn là: gom cho đủ một đống linh dược đắt vãi nồi về mà nốc – hết.
Cái tên này đúng kiểu, dù cho có nói đúng thì vẫn khiến người ta muốn táng chết.
– Nói luôn, tao không xài linh dược rẻ tiền. Cái hội gì ý nhỉ? À tên, Luyện Kim gì gì đó? Cái Guild tụ tập toàn bác sĩ với dược sư ấy. Vào đó, chỉ lấy hàng do mấy tay thợ bậc thầy chế tạo ra.
“Ể…”
– Địa chỉ thì tao biết, khỏi lo. Markus lão già cũng là khách quen chỗ đó. Đến đó gom sạch linh dược trên kệ là…
“Khoan, khoan đã nào.”
– Hả? Gì nữa?
Tôi hạ giọng. Người đi đường đang sắp lướt qua chỗ chúng tôi.
“… Mấy loại linh dược đó chắc giá khủng khiếp lắm đúng không?”
– Dĩ nhiên là khủng khiếp chứ còn gì nữa. Giá nó là kiểu “bọn tao thích hét bao nhiêu thì hét”. Nghe xong mày kiểu gì cũng “Wow” một tiếng cho coi.
Bae Hậu Linh cười nham hiểm.
– Muốn tao nói sơ giá không?
“… Nói nghe thử xem nào.”
Hắn ghé sát tai tôi thì thầm. Nghe xong, mắt tôi trợn tròn.
Đúng nghĩa vượt xa sức tưởng tượng.
“Đổ toàn bộ số tiền còn lại ra cũng chỉ mua được tầm bốn lọ thôi!?”
– Khà. Nếu mua một lần nhiều thì có lẽ ép giá được thành năm lọ. Bọn đó biết làm ăn lắm. Bởi vậy mới nói mấy bác sĩ nếm được mùi tiền là thứ đáng sợ nhất trên đời.
“Đắt… quá đáng luôn ấy…”
Thế này thì lại sắp tái nghèo đến nơi rồi!
Tôi cứ tưởng trúng độc đắc hạng nhất rồi thì đời mình sẽ thong dong chứ.
– Thôi thì, công sức kiếm được một mớ tiền xong thấy nó bay cái vèo đúng là tiếc thật.. Nhưng mà biết làm sao được? Đều tại mày “phế” quá, bi kịch cũng từ đó mà ra. Coi như là số phận… ừm?
Mặt Bae Hậu Linh bỗng sầm xuống.
– Gong-Ja. Núp.
“Hả?”
– Nhanh.
Giọng hắn nghiêm lại.
Tôi phản xạ trốn đại ra sau cái thùng rác tôn gần đó.
Mùi tanh, mùi thiu, mùi đồ ăn thừa từ quán ăn đổ vào bốc lên nồng nặc.
Tôi cau mày.
“Có chuyện gì mà bắt tôi chui vào đây vậy?”
– Cẩn thận. Là lão già Markus.
“…”
Tôi nín thở.
Từ từ liếc qua mép thùng rác, nhìn ra đường.
Một lão già tóc bạc, buộc gọn ra sau.
Đương kim Kiếm Thánh, hạng 1 thế giới, người sở hữu [Con Mắt của Thám Tử] đang ung dung bước tới từ đầu kia con phố.
Bị phát hiện ra là toang!
Tim tôi đập thình thịch.
Có lẽ căng thẳng của tôi truyền sang hắn – Bae Hậu Linh, bình thường là thánh lắm mồm, vậy mà giờ cũng im re.
*Hậu linh: linh hồn theo phía sau.
Hai đứa, một người một hồn, cùng trốn sau thùng rác, chỉ dùng ánh mắt nhìn theo Kiếm Thánh.
“… Lại… ồn… quá…”
May mắn là Kiếm Thánh không nhận ra chúng tôi.
Lão vừa lẩm bẩm gì đó, vừa rẽ vào một hướng khác.
– Chậc.
Thấy lão bước vào một tòa nhà, Bae Hậu Linh nhăn nhó.
– Xời! Xui xẻo thật. Đó là chỗ tốt nhất luôn đấy.
“Chỗ tốt nhất?”
– Tao nói tiệm linh dược ấy. Chỗ đó có dược sư tay nghề ngon nhất. Haiz, thiệt hết muốn nói. Ngoài nó ra, bọn còn lại đều là lũ bán thuốc dỏm. Bình thường là phải mua ở đó mới đúng bài…!
Hắn giậm chân thình thịch.
Lần đầu tiên tôi thấy con ma này tức muốn bốc khói như vậy.
Tôi đứng cạnh, trầm ngâm.
Dùng chung tiệm với Kiếm Thánh thì rủi ro cao quá.
Nhưng mà, một dược sư giỏi như vậy…
Tôi lôi smartphone ra, tra danh sách top ranker.
Bắt đầu từ hạng 1, bảng xếp hạng lần lượt hiện lên.
----
Kiếm Thánh / Thuộc: Không.
Hắc Sắc Ma Nữ / Thuộc: Hắc Long (Guild trưởng).
Bá Tước / Thuộc: Thương Nhân Liên Hợp (Guild trưởng).
Thẩm Tà Quan / Thuộc: Vạn Thần Điện (Guild trưởng).
Độc Xà / Thuộc: Thiên Vũ Môn (Môn chủ).
Ngôn Sư của Babylon / Thuộc: Vạn Học (Phó Guild trưởng).
Thông Tấn Giả / Thuộc: Huyễn Văn Nhật Báo (Phó Guild trưởng).
Thánh Kỵ Sĩ / Thuộc: Tự Vệ Đoàn (Phó Guild trưởng).
ㆍ
ㆍ
ㆍ
-----
“Không có.”
Tôi buột miệng.
Bae Hậu Linh, đang giậm chân, quay sang.
– Hở? Không có gì cơ? Không có vận may à?
“Không. Ngược lại là đằng khác.”
Không phải là tôi thiếu vận may.
Mà là vận may đang… tràn bờ.
“Có khi tiền không tốn bao nhiêu đâu.”
– Hả?
“Muốn lấy linh dược loại tốt nhất, có lẽ chỉ cần móc ra… chút ít là được.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận