Dịch: Hoangforever
***
Buổi sáng, mở mắt ra, điều khiến người ta muốn chửi thề nhất là gì?
Là cái báo thức trên smartphone tối qua đã chỉnh, mà không hiểu sao sáng nay nó gào rú như muốn xé màng nhỉ?
Hay là chuyện cả đêm bã nhờn bám khắp tóc, mới nằm yên thôi mà da đầu đã thấy nhớp nháp khó chịu?
Hay là cái sự thật phũ phàng: hôm nay lại là một ngày nữa phải đi làm?
-Dậy! Mau dậy ngay cho ta!
“Ơ, làm ơn cho ta ngủ thêm chút đi mà…”
-Kể từ giờ, cho đến khi ngươi chịu dậy, ta sẽ hát cho ngươi nghe một bài ta thường ca ở quê nhà. Tiện thể nói luôn, hồi ta còn sống, ta còn luyện cả Âm Công nữa đó. Ta hát một câu là lũ tép riu ba mươi mạng nổ sọ một lượt!
Hoàn toàn không phải mấy cái trên.
Mà là: bên gối mình có một con ma chưa siêu thoát cứ đứng đó lảm nhảm. Đó mới là kịch bản tệ nhất.
-Biết mấy giờ rồi không? Mà còn đòi ôm giường hả thằng nhãi!
“Rốt cuộc là mấy giờ…”
Tôi hé mắt nhìn màn hình smartphone.
Trên màn hình khóa, con số hiện lên bằng font chữ rất chi là “ngầu”: AM 4:01.
“Bốn giờ sáng ?? Cái đồ thần kinh !”
-Hừ. Bốn giờ sáng là khoảng thời gian sâu bọ đã ngoi lên mà bò rồi con trai à. Ngươi yếu hơn sâu bọ thì dĩ nhiên phải dậy sớm hơn chứ.
“Chứ không phải ngươi không ngủ được, nên rảnh quá đi phá người ta hả?”
-Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì cả.
Bae Hu-ryeong (hồn ma họ Bae) quay mặt đi chỗ khác, trông rất chi là đuối lý.
“Wow. Trước giờ, ta cứ thắc mắc, tại sao Kiếm Thánh lại dậy tu luyện từ bốn giờ sáng. Cứ tưởng ông ta chăm chỉ lắm. Hóa ra không phải siêng, mà là do ông phá làng phá xóm, không cho người ta ngủ!”
-Đúng rồi đó. Ta chỉ gọi dậy vì ta chán quá không có việc gì làm. Được chưa? Nhờ ta mà lão già kia mới dậy sớm luyện kiếm, lời quá còn gì. Hiện tại, đáng lẽ ra ngươi phải quỳ xuống mà cảm tạ ta mới phải. Mau phủ phục xuống mà lạy đi.
“Thiệt… muốn giết ông quá…”
-Hê hê. Ta đã chết rồi còn đâu, nên ngươi có muốn giết cũng không giết được đâu. Cay thì ngươi chết thử coi? À, quên, ngươi chết cũng không chết được. Đúng là cái Đồ zombie. Từ giờ tên ngươi không phải Kim Gong-ja nữa mà là Kim Zombie.
“Đời đúng nhọ…”
Tôi lồm cồm chui ra khỏi chăn, vớ tạm bộ đồ thể thao.
Trong cái phòng trọ 2 pyeong chật như cái hộp, có một con ma online 24/24 h, không ngừng nói chuyện, ở lâu chắc tôi phát điên mất.
Vì sự lành mạnh của chính bộ não mình, tôi đành bước ra khỏi phòng, chui vào màn đêm, chạy bộ dưới bầu trời còn tối sẫm của buổi rạng đông.
“Hộc… hộc…”
-Này Kim Zombie. Ta nhắc lại lần nữa: ngoài cái tính lì lợm ra, ngươi chẳng có tí tài năng nào đâu.
Bae Hu-ryeong lơ lửng bay bên cạnh tôi, nói như đang kết luận một học thuật.
-Ta vốn thích dạy người từ con số 0, dạy từ đáy mà đi lên. Nhưng ngươi á? Ngươi còn dưới cả đáy. Phải gọi là vực sâu tuyệt vọng!
“Người ta… đang chạy… phiền quá, làm ơn im… một phút được không…”
-Nói vắn tắt là ngươi cần một “chương trình bồi dưỡng đặc biệt”. Mà đã đặc biệt thì học phí cũng phải đặc biệt.
Miệng lão cong lên thành một nụ cười gian xảo.
-Được rồi zombie, đến lúc đi nhận tiền xổ số rồi.
Có một cái guild tên là Thương Liên (상련).
Viết tắt của “Liên minh Thương nhân”.
Guild Master hiện tại là Hunter hạng 3 thế giới, dị danh “Bá Tước”.
* Guild Master: chủ Guild, chủ bang hội.
* dị danh: tương tự như nickname
Như tôi từng nhắc sơ qua, Bá Tước là người duy nhất có thể đưa đồ từ Tháp ra ngoài thế giới hoặc vận chuyển đồ từ ngoài vào trong Tháp.
Nói đơn giản, cô ta là một doanh nghiệp, một nhà buôn biết đi.
Và nhờ vào cái skill “siêu gian” đó mà Thương Liên gần như độc quyền kinh tế trong Tháp.
Ý tôi là:
“Xin chào.”
“Vâng, quý khách cần gì ạ?”
“Tôi đến để nhận tiền trúng số.”
Nó nằm ở thành phố Babylon, tầng 1 của Tháp, chỗ duy nhất được phép phát hành vé số… và cũng chính là Thương Liên.
“À, khách trúng Xổ Số Hạnh Phúc Thương Liên của bọn tôi ạ!”
“Ừ, chắc vậy.”
“Xin chúc mừng khách hàng!”
Cậu nhân viên đội mũ có tai mèo cúi gập người xuống. Nụ cười tươi như hoa hướng dương, đúng chuẩn “smile dịch vụ”.
-Này. Ta hỏi từ hôm trước rồi, cái mũ tai mèo đó là sao?
‘Nghe bảo Guild Master là con sen mèo chính hiệu.’
-Ừ thì có mê mèo cỡ nào đi chăng nữa, nhưng bắt người ta đội một cái tai mèo suốt giờ làm là làm sao? Tên đó chắc chắn là kẻ biến thái. Ta dám cá luôn…
‘Giờ ngài phân tích tâm lý chủ tịch hội mèo làm gì…’
Tôi cũng đoán nhân viên này trong lòng chắc muốn chửi cái mũ này lắm rồi!!
Nhưng thân phận thì: nhân viên cấp thấp nhất trong số những kẻ cấp thấp. Guild Master bảo đội thì chỉ có ngoan ngoãn đội, bảo đeo râu gián chắc cũng phải đeo thôi.
À mà nói thêm, nhân viên này là con trai.
Đồng phục unisex.
Tai mèo cũng unisex luôn…
* Unisex : Dành cho cả nam và nữ (Gender-neutral/Shared by both sexes). Nó chỉ một thứ gì đó được thiết kế để phù hợp và có thể mặc/sử dụng cho cả hai giới tính mà không có sự phân biệt hay thay đổi lớn.
“Khách đã check ngày hết hạn chưa ạ? Vé quá 2 năm thì rất tiếc chúng tôi không thể trả thưởng được đâu ạ.”
“Không sao. Vé này mới mua tuần trước.”
“Vậy thì may quá!”
Đây là vé số tôi mua ngay sau khi bị Bae Hu-ryeong nhập vào người.
Dù sao thì cũng phải trúng số một lần để có vốn, hơn nữa lão đó nãy giờ cứ càu nhàu: “Muốn học thì trước hết phải có tiền học đã chứ!”
“Vậy giờ em xin phép xác minh danh tính. À mà… anh trúng giải mấy ạ?”
“Giải nhất.”
“Dạ?”
Cậu nhân viên theo phản xạ lặp lại.
“Tôi nói là trúng giải nhất.”
“……”
“Đây, số đây, anh check lại đi.”
Trên tường, ngay phía trên đầu nhân viên là một bảng điện tử. Trên đó ghi: [Giải Nhất – Xổ số Hạnh Phúc Thương Liên], và bên cạnh là con số nhảy kiểu slot machine, hiển thị tổng tiền thưởng đã cộng dồn từ con số 0 thành khổng lồ.
53.000 gold.
Nếu quy ra tiền ở quê nhà tôi, tầm khoảng 5,5 tỷ won.
-Đấy, kiếm tiền dễ như ăn kẹo. Thấy chưa?
Trong bầu không khí đang dần im bặt, giọng huýt sáo của Bae Hu-ryeong vang lên.
Cậu nhân viên nói, mặt cứng lại:
“···Em… em xác nhận rồi ạ. Khách đợi em một chút thôi. Em sẽ gọi người phụ trách lên ngay.”
“Ừ, cứ đi thong thả.”
Cậu ta ba chân bốn cẳng chạy biến vào trong.
Trong tòa nhà tổng bộ Thương Liên, tôi cảm nhận rõ có vài ánh mắt đang liếc về phía mình. Chắc cũng nghe được tiếng “giải nhất” đâu đó rồi. Những ánh nhìn đó tràn đầy… ghen tị.
-Này zombie, ổn chứ? Lỡ ra khỏi đây, trong hẻm tối có ai đó cầm dao đâm lén thì sao?
“Đã tính hết rồi.”
Tôi nhún vai.
“Có che cũng chẳng che được đâu.”
Mọi Hunter trúng xổ số đều bị ghi lại vào sổ. Viêm Đế Yoo Su-ha cũng vậy. Nhờ thế mà tôi mới biết là hắn từng trúng giải nhất 2 lần liên tiếp.
‘Dù sao trước sau gì cũng lộ, thế thì thà công khai hẳn cho rồi còn hơn.’
Nếu người trúng số xong liên tục bị đâm sau lưng, vậy thì hình ảnh bị sứt mẻ sẽ là ai? Không phải người chơi vé số, mà là Thương Liên, nơi phát và bán vé.
Một lúc sau…
“Xin lỗi vì đã để anh đợi lâu. Anh là Kim Gong-ja, phải không ạ? Tôi là người phụ trách trả thưởng – Arthur Taylor.”
Một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, trông bảnh hơn hẳn nhân viên tiếp tân lúc nãy, tiến đến cúi đầu chào. Rất lễ độ.
Chỉ có cái mũ tai mèo là vẫn y nguyên.
“Dị danh của tôi là ‘Kẻ Giữ Kim Khố’. Anh cứ gọi theo dị danh cũng được.”
“Tôi là Kim Gong-ja. Dị danh rất hợp với guild anh đấy.”
“Ha ha, tôi cũng thỉnh thoảng được khen vậy. Vậy xin mời anh lên tầng trên.”
“Kẻ Giữ Kim Khố” mỉm cười hiền lành.
Nhưng đã mang dị danh thì ít nhất cũng là Hunter trong top 300 bảng xếp hạng.
Còn tôi? Hunter hạng F, mới mon men dưới đáy.
Toàn thân là “hương vị kẻ tôm tép”.
Vậy mà Kẻ Giữ Kim Khố vẫn giữ thái độ cung kính từ đầu đến cuối.
-Thì khách hàng 53.000 gold lận mà, không kính sao được.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận