Dịch: Hoangforever
***
May mắn.
Việc tôi né được một chiêu của Kiếm Tinh hoàn toàn là do hên.
“Ồ!?”
Kiếm Thánh trợn mắt.
Chắc trong đầu lão đang nghĩ tôi là một cao thủ đỉnh cao lắm đây. Một cao thủ đẳng cấp cao thì việc né được chiêu của lão thì cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng… chắc lão không đời nào mà ngờ được tôi lại lăn lộn như con sâu trên đất chỉ để né.
“G… Kiếm Thánh-nim. Khoan đã đã. Nghe tôi nói một câu đã chứ!”
Chuyện chết tôi không quan tâm. Tôi bám theo lão là đã xác định chết từ đầu rồi.
Nhưng dù sao trước khi chết, tôi vẫn muốn moi ra xem, có cách nào xóa cái hiểu lầm trong đầu lão hay không. Làm vậy thì từ vòng lặp sau khỏi gặp lại cái cảnh chết nhảm như thế này nữa.
“Tôi thật sự chỉ là một thằng Hunter hạng F vô danh tiểu tốt thôi mà…”
“Né được kiếm của ta à… Quả nhiên là đặc cấp sát thủ ngụy trang rồi!”
“À, cái ông già này, lãng tai thật rồi hả!?”
Toi.
Không những không tháo được hiểu lầm, mà còn tự tay đào hố sâu thêm.
Né được cú chém vừa rồi – xin nhắc lại một lần nữa – là hoàn toàn nhờ may mắn rơi trúng đầu.
Tôi thậm chí còn không nhìn rõ lưỡi kiếm bay từ đâu tới, chém từ hướng nào.
Khoảng cách giữa đẳng cấp của tôi và lão già đó đúng nghĩa là “một trời một vực”.
‘Mà lão ta nếu chém thêm một kiếm nữa, chắc chắn là tôi né không kịp rồi!’
Khi đó, chắc tôi phải bỏ luôn ý định thuyết phục lão.
Tôi nhìn lão Kiếm Thánh đang chậm rãi bước lại, trong đầu thì chuẩn bị sẵn tâm lý “thôi được rồi, lần này lại chết nữa”.
“……”
Nhưng đúng lúc ấy, lão khựng lại.
Bước chân lão dừng lại giữa chừng.
Lúc đó, trong đầu tôi lại lóe lên một tia hy vọng nhỏ xíu:
‘Ơ? Hay là… chịu dừng lại nghe mình nói rồi?’
Không phải.
Ánh mắt Kiếm Thánh không hề hướng về phía tôi.
Lão già đầu bạc chỉ nhíu mày nhìn vào khoảng không trước mặt.
Tôi cũng liếc thử xem có gì ở đó không – muỗi, bụi, hay bất cứ thứ gì khác – nhưng tất nhiên chẳng có ma nào.
“Ta đã bảo là, ta tự tay xử lý được mà, chẳng phải là….”
Lão thả câu nói vào khoảng không trống rỗng.
“Ồn ào quá. Cứ bắt lại tra khảo là được. Loại ác ma như thế này mà giữ lại mạng cho nó, có mà thành mầm họa cho nhân gian?”
Lão lại lẩm bẩm.
‘Gì đây?’
Vừa nãy còn như muốn bổ tôi ngay lập tức, thế mà giờ Kiếm Thánh lại dừng kiếm, đứng đó… tự nói chuyện một mình.
Nguy cơ bị “chém ngay lập tức” ít ra cũng tạm thời bị hoãn lại.
Tôi nhíu mày.
‘Không lẽ… cái trò lảm nhảm một mình của lão cũng là kỹ năng?’
Cũng có lý.
Trong quán rượu, tôi cứ tưởng lão bị tâm thần, nên mới tự nói một mình như thế.
Nhưng giờ xem cận cảnh, cảm giác khác hẳn.
“Tâm thần” mà trông lại quá mức tinh vi??
Lão nói chuyện y như đang thực sự đối thoại với ai đó.
‘Kỹ năng đối thoại tâm linh?’
Trong đầu tôi bật ra giả thuyết.
Loại kỹ năng kiểu như truyền âm, liên lạc tâm linh. Dù ở xa vẫn có thể nói chuyện với người khác.
Tôi biết rõ là có những skill như vậy thật.
‘Vậy thì… lão đang dùng nó để báo thông tin của mình cho người khác?’
Sống lưng tôi lạnh toát.
‘Theo kiểu: “Đã tìm thấy thằng đã tàn sát 4.091 người” chẳng hạn?’
Lệnh truy nã.
Cục Quản Lý Hunter, trong những trường hợp cực kỳ hiếm, sẽ phát lệnh truy nã đặc biệt cho một số cá nhân.
Nói là lệnh truy nã, chứ thực chất nó là lệnh truy sát.
Kể từ lúc đó, cả đám Guild lớn sẽ xem kẻ bị truy nã là kẻ thù.
Top hunter hạng đầu sẽ thi nhau săn đuổi, cho đến khi hắn bị trói mang lên quảng trường Babylon, thành phố tầng 1, và xử tử công khai.
‘Tuyệt đối không được để chuyện đó xảy ra.’
Tôi nghiến răng.
‘Phải chết ngay tại đây!’
Phải chết ngay lập tức.
Trước khi cái lệnh truy nã khỉ gió kia ban xuống.
Để có thể quay lại 24 giờ trước, xóa sổ toàn bộ bãi rác bi kịch này.
Không được chần chừ dù chỉ một giây.
Tôi nhìn chằm chằm, thẳng về phía trước.
“Được rồi. Ta đã quyết. Dù là sư phụ đi nữa thì…”
Lão già vẫn đang lẩm bẩm hướng vào không trung.
Tôi không có 100% bằng chứng chứng minh đó là tâm thần hay kỹ năng, là tự nói hay nói chuyện với ai thật. Nhưng dù không chắc, để tránh viễn cảnh tệ nhất, tôi quyết định mở miệng.
“Các cháu nội với cháu ngoại của ngài dạo này có khỏe không ạ?”
Lão già ngưng lẩm bẩm.
Chầm chậm quay đầu lại phía tôi.
“Nghe nói dạo này thế giới bên ngoài loạn lạc lắm. Cháu nội, cháu ngoại của Kiếm Thánh chắc xinh đẹp lắm ha. Ngài chắc lo lắm nhỉ.”
“……”
Đôi mắt màu lam đậm.
Con ngươi sâu thẳm, tĩnh lặng như vảy nước của biển đêm.
“Ngày xưa, gia tộc ở Bắc Âu của ngài phất lắm đúng không? Mà thường mấy nhà bề thế như vậy, thường hay bị khủng bố nhắm vào lắm. Ai mà biết được… lỡ đâu ngay lúc này, đám cháu nội cháu ngoại của ngài đã bị bọn bất lương—”
Soạt.
‘Ơ.’
Tiếng chém nhẹ, giống như bổ đôi một quả táo chín mọng.
‘Ơ, khoan.’
Thoạt đầu tôi chẳng hiểu đó là tiếng gì.
Tôi vẫn cứ nhìn chằm chằm vào lão già.
Rõ ràng lão không hề động đậy. Không nhúc nhích. Không cục cựa.
Môi già khép lại, im lìm.
Vậy tiếng vừa rồi phát ra từ đâu?
Chuyện lạ không dừng ở đó.
Lúc đầu, Kiếm Thánh đứng thẳng trên mặt đất.
Nhưng dần dần, mặt đất… nghiêng đi.
Đường chân trời chao xuống.
Trăng khuyết tách khỏi đường chân trời, ngược đầu trôi lên trời đêm như một chiếc thuyền úp ngược.
Bầu trời quay nghiêng, vầng trăng bán nguyệt đổi vị trí.
Ở giữa thế giới bị xoay lộn đó, chỉ còn một ông già treo mình trên đường chân trời.
“……”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận