Dịch: Hoangforever
***
Nếu đem so với bữa ăn thì nó chính là combo “bít tết + trứng cá muối” chính hiệu.
“Đòi hơn nữa chắc sẽ bị trời đánh vì long tham.”
Nhưng nụ cười đắc ý trên mặt tôi chỉ tồn tại được trong giây lát.
“…Mà hình như mình chẳng có skill chiến đấu nào nhỉ.”
À.
Đúng là lòng người khó chiều mà!
Vừa mới sung sướng xong liền đã bắt đầu soi khuyết điểm.
“Kiếm được bao nhiêu tiền thì Hunter vẫn phải ra dáng Hunter chứ… Chỉ có tiền mà không có lực, sớm muộn gì cũng bị người ta thịt lại…”
Xã hội trong Tòa Tháp còn tàn bạo hơn thế giới bên ngoài nhiều.
Nghe cho sang miệng thì gọi là “tôn trọng kẻ mạnh”.
Nói cho đúng bản chất thì là mạnh được yếu thua.
Nếu có thể rút chân, trốn khỏi Tháp thì không cần phải nói.
Nhưng—
“Một khi đã bước vào Tháp, thì không có chuyện quay trở ra.”
Đó là định luật.
Dù là một Hunter hạng S có skill dịch chuyển không gian, cũng không thể teleport ra ngoài Tháp được.
Đơn giản đó là điều bất khả thi.
Người duy nhất có thể giao thương trực tiếp giữa Babylon và thế giới bên ngoài – chỉ có một.
Guild Master của Thương Liên (商聯).
Hunter (thợ săn) mang danh “Bá Tước”.
“Ngay cả Thương Liên Chủ cũng chỉ có thể đưa hàng hóa ra vào, chứ bản thân bà ta cũng không thể rời Tháp…”
Đúng với nghĩa: “Vào thì tùy ý – ra thì không.”
Chỉ có những kẻ dám vứt bỏ toàn bộ cuộc sống ngoài kia mới có thể được đặt chân vào Tháp.
Tài sản, quan hệ, thân phận, quốc tịch…
Tất cả phải bỏ lại.
Có khi… bỏ luôn cả “nhân tính”.
“Ừ thì…”
Tôi cũng không khác gì.
“Dù chết dù sống, đã vào Tháp rồi thì phải thành công cho bằng được.”
Men say làm tôi mạnh miệng hơn.
Thành công???
Tôi muốn nó đến phát cuồng.
Ngay từ đầu, tại sao tôi lại thần tượng Viêm Đế?
Vì nhân phẩm của hắn ư?
Hắn thì có quái gì nhân phẩm đâu cơ chứ?
Lý do đơn giản hơn rất nhiều.
Tôi ghen tị với thành tích rực rỡ, với tất cả những vinh quang mà hắn có được.
“Thành công đi, Kim Gong-ja. Được. Một thằng đã chết thử 4.090 lần rồi thì có cái quái gì mà không làm nổi? Nhất định phải thành công…”
Ngay lúc đó.
Leng keng.
Tiếng chuông ở cánh cửa quán vang lên.
Ban đầu, tôi cũng chẳng thèm quan tâm tới ai vừa mới bước vào.
Hunter tới uống từ chập tối thì giỏi lắm cũng chỉ là mấy ông chú say xỉn.
Nhưng lần này, không phải tôi, mà là những tay bợm nhậu khác bắt đầu xì xào.
“Này, nhìn kìa…”
“Ơ? Không lẽ…”
“Ổng làm gì ở chỗ này vậy…”
Không lâu sau, cả quán rượu bỗng im bặt.
Ai cũng nín thở.
Thế là tôi cũng buộc phải tò mò quay đầu lại nhìn.
Ở đó, ngay cửa, là một lão già mặc suit (áo vét) đen.
“Hừm…”
Bộ đồ phẳng phiu như sắp đi họp hội đồng quản trị.
Áo sơ mi trắng, cà vạt đỏ trơn được cột chỉnh tề.
Nếu chỉ nhìn từ thắt lưng trở lên, người ta sẽ nghĩ: “Ủa? Mình vừa được dịch chuyển ngược về thế giới bên ngoài hả?”
Chỉ có điều… giày không phải giày da, mà là giày thể thao. Một đôi giày thể thao đỏ chói.
“Ôi trời, gu thời trang kỳ dị gì thế này?”
Cực kỳ lệch tông.
Nhưng kỳ lạ không chỉ ở trang phục.
“Cho tôi ly sữa.”
“Dạ?”
“Cho sữa nóng. Pha thêm một ít vodka với đường. Có mật ong thì càng tốt.”
Cú gọi món quá lố đến mức ông chủ quán rượu cũng đơ ra mất mấy giây.
“Ờm… khách ơi, chỗ này không phải quầy bar pha chế chuẩn đâu ạ…”
“Tôi trả tiền đầy đủ. Không phải lo.”
Chủ quán nhăn mặt một chút, cuối cùng vẫn phải gật đầu.
Trong khi ấy, những người khác tiếp tục lén nhìn lão già mặc suit mà thì thầm to nhỏ. Rõ ràng đây là một nhân vật “có số má”.
“Ai thế nhỉ?”
Tôi cau mày.
“Lạ ha? Mình thuộc mặt hầu hết mấy Hunter nổi tiếng mà.”
Không phải khoe chứ, trên đời này chắc khó kiếm ai ghen tị với top Hunter nhiều như tôi.
Viêm Đế là mặc định.
Từ hạng 2 đến hạng 100, tôi đều thuộc tên như cháo.
Tất cả bọn họ là… mục tiêu ganh tị của tôi.
Vậy mà… kỳ lạ thật.
Lão già mặc suit kia trông… rất quen, mà lại thấy lạ.
“Đã thấy ở đâu rồi nhỉ… ở đâu nhỉ…?”
Một lúc sau, cuối cùng tôi cũng nhớ ra.
“À!”
Ngay trong phòng trọ của tôi.
Trên tường, giữa đống báo chí dán đầy.
Có một mẩu báo duy nhất in hình lão già này.
「Kiếm Thánh mất tích ngày thứ 22. Ngành Hunter đối mặt với thời kỳ hỗn loạn tồi tệ nhất」
“Kiếm Thánh!”
Đúng vậy.
Trước khi Yoo Su-ha mang danh Viêm Đế và nổi như cồn…
Người nổi danh nhất chính là lão.
Do thời gian hoạt động đã quá lâu, nên tôi suýt nữa thì quên mất.
Dù sao thì, cũng khó mà nhớ mặt một Hunter “của hơn mười năm trước” chỉ trong một cái chớp mắt.
Hơn nữa, người này… sắp sửa biến mất khỏi lịch sử.
“À, đúng rồi… Bây giờ là 11 năm về trước.”
Cảm giác như mình thực sự đã quay về quá khứ lại trỗi dậy trong tôi.
“Trong mắt người của thời đại này, thế giới này không phải là của Viêm Đế, mà là của Kiếm Thánh…”
Thú vị thật.
Tôi biết là thất lễ, nhưng vẫn cứ lén nhìn ngang gương mặt của Kiếm Thánh.
Cảm giác… giống như được gặp một vị anh hùng đã chết trong sách sử, nay tự nhiên bước ra đời thật vậy.
“Không biết ông cụ này có skill cấp S gì nhỉ…”
Tôi nhếch môi, nhấp them một ngụm bia.
“Chắc chắn là một skill chiến đấu đỉnh cao. Không phải mớ skill kỳ quặc như của mình…”
Ngay khoảnh khắc đó.
“Ơ?”
Tay tôi bỗng khựng lại.
Bỗng dưng, rất đỗi tự nhiên, tôi nhớ đến kỹ năng S+ của mình.
-----
[Muốn trở nên như ngươi]
Rank: S+
Hiệu quả: Khi bị kẻ địch giết chết, skill sẽ tự động kích hoạt. Ngươi có thể sao chép 1 kỹ năng bất kỳ của kẻ đã giết ngươi, biến nó thành kỹ năng của chính ngươi. Không thể sao chép cùng một đối tượng lần thứ hai. Skill được sao chép sẽ được chọn ngẫu nhiên.
※ Nhưng mà, ngươi sẽ chết!
+
“Khoan đã.”
Như có tia sét lóe lên trong đầu, cả não tôi sáng bừng.
Cảm giác y hệt lúc tôi lần đầu nghĩ ra cách giết Viêm Đế.
[Muốn trở nên như ngươi].
Một kỹ năng đáng sợ. Nếu tôi muốn, tôi có thể chết dưới tay bất cứ Hunter nào, rồi sao chép skill của họ.
Dĩ nhiên, cái giá là: chết thật.
Nhưng mà—
“Giờ mình đâu có chết thật nữa đâu.”
Bởi vì tôi đã sở hữu một skill thứ hai.
----
[Đồng hồ Cót của Kẻ Hồi Quy]
Rank: EX
Hiệu quả: Khi ngươi chết, skill sẽ tự động kích hoạt. Thời gian quay ngược về đúng 24 tiếng trước khi chết. Ký ức và năng lực vẫn được giữ nguyên.
※ Tuy nhiên, khi Hunter Rank càng cao, hình phạt đi kèm theo mỗi lần hồi quy sẽ càng nặng.
※ Kỹ năng sao chép được từ Hunter Yoo Su-ha.
+
“Vậy thì…”
Một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
“Chẳng phải mình có thể sao chép tất cả sao? Chỉ cần chọn người, rồi để họ giết chính mình là xong?”
Một sự thật đơn giản đến khó tin.
Nhưng vì cứ bị ám ảnh phải giết Viêm Đế cho bằng được, nên đến tận bây giờ tôi mới nhận ra.
“…Kể cả Kiếm Thánh – người đang giữ hạng 1 ở thời điểm hiện tại?”
“Ực.”
Tôi nuốt nốt ngụm bia còn sót lại.
Trong tương lai, Viêm Đế trở thành hạng 1 thế giới nhờ skill siêu cấp – Hồi Quy.
Vậy trước khi hắn xuất hiện, Kiếm Thánh – kẻ đang ngự trị trên đỉnh cao — rốt cuộc sở hữu skill gì?
Có khi nào… skill của Kiếm Thánh cũng ở tầm ngang ngửa, hoặc còn hơn cả Viêm Đế?
“Nếu mình sao chép được skill đó thì…”
Tôi nhìn chằm chằm vào tấm lưng của lão già.
“Quào…”
Chắc chắn rồi.
Cuộc săn của tôi… vẫn chưa kết thúc.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận