Dịch: Hoangforever
***
“Khụk… ugh, uừk…!”
Cận kề ranh giới sinh tử rồi đột phá thức tỉnh.
Từ lâu trong giới Hunter đã truyền tai nhau một “mẹo thức tỉnh skill”: mấy chú cứ liều mạng đi, cận tử vài lần rồi sẽ thức tỉnh.
Biết đâu nó không phải lời đồn mà chính là sự thật.
Ít nhất thì… nghe vẫn hợp lý hơn cái kiểu “mày ghen tị bẩn thỉu quá nên được Tháp tặng skill” như tôi.
Vì thế, tôi tuyệt đối không thể lơ là.
Không chủ quan, mà siết chặt cán kiếm, vung ra thật chuẩn.
“Híc…!”
Để cho thằng tâm thần trước mặt, dù có cận kề cái chết rồi thức tỉnh, thì tôi cũng kịp chém cho nó không kịp bật mode thức tỉnh luôn.
“Khặc… khụ…”
Chết đi.
“U…”
Điều khiến tôi phẫn nộ nhất không phải là việc thằng tâm thần này từng thiêu sống tôi như không có gì. Cũng không phải là cơn đau hay nỗi oan ức. Mà cái làm tôi sôi máu thật sự là chuyện khác.
“Hắn đã nói tên mình.”
Trước khi tôi quay trở về quá khứ.
Trước khi hắn túm tóc tôi, thiêu trụi đầu tôi, Viêm Đế đã mỉm cười và nói thế này:
-Nhưng mày biết tao là Viêm Đế rồi mà. Cũng đã thấy Thánh Nữ chết trong tay tao rồi.
-Vậy thì mày phải chết hộ tao một cái chứ??
-Tao tên là Yoo Su-ha. Lên đường bình an nha!
Toàn mấy câu mà chỉ có thằng điên mới phun ra.
Nhưng duy nhất một chỗ… thực sự bất thường.
Tôi đã không chịu nổi chính là cái điểm đó: vừa nhục, vừa buồn nôn.
“Hắn đã nói tên mình.”
Tại sao đang giết người mà tự nhiên lại khai tên ra?
Chẳng lẽ sợ tôi không biết hắn là ai ư?
Không, không phải chuyện đó.
“Hắn đang làm điệu, đang diễn.”
Viêm Đế.
Cái tên khốn đó… dù là giết người cũng phải làm màu.
Giống như bọn hiệp sĩ trong mấy trận quyết đấu “vinh quang”, trước khi chém nhau thường thì sẽ trịnh trọng báo tên.
Chắc chắn lúc giết tôi, hắn đã có suy nghĩ như thế này trong đầu:
-Ta vẫn luôn là kẻ đường hoàng. Ta nói ra tên mình, không hề giấu giếm.
-Vậy nên, tối thiểu ta vẫn có thể tự nhận mình là người đàng hoàng.
Gan to thật.
“Loại như mày…”
Loại tâm thần như mày mà cũng đòi đàng hoàng à?
“Cái thứ như mày mà cũng bày đặt diễn…!”
Một kẻ chỉ tình cờ gặp nhân chứng đi ngang đường là giết ngay.
Một kẻ tự tay đốt người ta xong, vài ngày sau quay lại, làm như mình vô tội, không liên quan.
Một kẻ như thế, không xứng đáng gọi là “người”.
Mà là một con thú. Không, một con quỷ còn tệ hơn cả thú.
Vậy mà lại tự thấy mình “phong độ”, còn đứng tạo dáng diễn sâu.
“Đừng có mà mơ!”
Phập!
Lưỡi kiếm của tôi đâm xuyên cổ họng Yoo Su-ha.
“……”
Lần này, Yoo Su-ha không nói hét thêm câu nào nữa.
Không có tiếng thét. Không cả một tiếng rên.
Khu săn bắn vắng hoe không một bóng người qua lại.
Hắn ngã xuống, nằm trên đám cỏ dại vô danh, đôi mắt đục dần nhìn lên bầu trời.
Hắn cứ vậy chết đi.
“Ha… hộc… ha…”
Có lẽ chỉ nói “chết” thôi thì có vẻ hơi thiếu.
Vì hắn không phải là một Hunter bình thường, và cái chết này cũng không phải kiểu giống như “bình thường”.
Người đàn ông này đáng lẽ ra sau này sẽ trở thành Viêm Đế.
Sẽ trở thành một truyền thuyết trong tương lai, kẻ sẽ vươn lên vị trí hạng 1 thế giới.
Kẻ một mình phá đảo tầng 10 của Tháp, nơi từng nhiều năm trời không ai chinh phục nổi.
Và kẻ đó… đã chết trong tay tôi.
“Phù…”
Tôi thở dài.
“Giờ thì… đầu óc mình mới tỉnh táo lại một chút…”
Định nói “mới trở lại bình thường”, nhưng tôi kịp nuốt lại.
Có lẽ vì mùi máu đã kéo chúng đến?
Lũ sói.
Những con con sói với thân hình to bằng bê con đang lảng vảng xung quanh.
-Grrrr…
Đó không phải sói bình thường.
Trên lưng chúng có hoa văn đen sì, như thể có ai đó khắc hình xăm lên bộ lông.
Người ta gọi đó là “Sói Thảo Nguyên” – một loại quái vật.
Hoa văn càng phức tạp, chúng càng mạnh.
Cũng may, những con đang lượn lờ trước mắt tôi, hoa văn còn đơn giản… nhưng với một thằng Hunter hạng F như tôi, nó vẫn là đối tượng không nên dại dột gây sự.
“……”
Trước hết, tôi cúi xuống… lấy lại ví mình từ trên người Yoo Su-ha.
Rồi hết sức cẩn trọng, lùi lại một bước.
“Chúng mày muốn ăn cái xác này phải không?”
Tôi chỉ vào cái xác mà nói.
“Tao không cần nữa. Chúng mày cứ tự nhiên nha.”
Rồi tôi tiếp tục chậm rãi lùi lại, kéo giãn khoảng cách.
-Gừừừ…
Lũ sói tiến lại gần cái xác.
Xoạt!
Răng sắc như dao cứa xé tung chiếc áo khoác của nạn nhân.
Một con xé được một mảng, những con khác thấy vậy liền cũng lao vào.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt…
Thân thể hắn nhanh chóng bị che khuất bởi đám quái vật có thân hình vạm vỡ.
“Ăn ngon miệng nhé.”
Tôi vội vàng rút lui.
“Kết thúc rồi sao?”
Tôi chôn những mảnh quần áo dính máu của Yoo Su-ha xuống đất.
Những cái hố nhỏ, tôi đã chuẩn bị sẵn và chôn chúng thật sâu.
Sau đó, tôi dùng nước trong mấy chai nhựa mang theo để gội rửa khắp người.
Vừa thay quần áo, vừa lấy quần áo mới từ balo ra mặc, trong khi đầu vẫn cảm thấy… mọi việc cứ như là mơ.
“Thật sự… xong rồi sao?”
Áo mới sạch sẽ quá cũng dễ bị nghi lắm.
Tôi chủ động lăn vài vòng xuống đất.
Khi thấy quần áo đã đủ bẩn, tôi mới quay lại Thành phố tầng 1 – Babylon.
Ở cổng, vài người đội tự vệ đang gác.
Một người trong số đó liếc nhìn tôi… rồi ngáp dài, quay đi.
“À…”
Không ai biết hết.
“Kết thúc thật rồi.”
Khi tôi bước vào quán rượu và gọi một cốc bia.
Khi tôi uống cạn một cốc rồi gọi thêm cốc nữa.
Vẫn chẳng có ai để mắt đến tôi.
Không ai biết tôi vừa làm gì.
Trên TV trong quán, bản tin cũ vẫn phát đi phát lại.
-Đội công kích tầng 10 hôm nay lại thất bại.
-Từ hạng 2 đến hạng 7 thế giới đã cùng hợp lực tấn công tầng 10, thế nhưng…
-Trong khi đó, làn sóng chỉ trích nhằm vào Kiếm Thánh – người đang giữ vị trí hạng 1 thế giới – ngày càng dâng cao. Dù là hạng 1 nhưng lại không tham gia nhóm công kích, thái độ của ông đã gây ra…
Đợi mãi, vẫn chẳng thấy có dòng chữ “Tin nóng: Hunter mất tích tại khu vực săn bắn tầng 2” xuất hiện.
Dĩ nhiên là vậy rồi!
Hunter sơ cấp bỏ mạng trong Tháp là chuyện xảy ra ra cơm bữa.
Giống như chẳng có ai quan tâm đến tôi, và thế giới cũng không quan tâm đến đám vô danh chết mất xác.
Một Hunter không tên tuổi biến mất?
Không có ai thèm để ý.
Tức là—
“Xong rồi!”
Đúng.
Tôi vừa săn thành công một con “quái vật”.
“Khà…”
Tôi nâng ly bia trống không lên.
“Cho tôi thêm một vại draft nữa!”
“Anh uống dữ ha. Hôm nay săn được một mẻ ngon hả?”
“Vâng, ngon lắm. Ngon cực kỳ luôn!”
Ngực tôi nhẹ hẳn đi, thoải mái đến mức không tả được.
Cái lỗ trống trong lòng được bia rót đầy suốt mấy tiếng đồng hồ.
Đến lúc hoàng hôn đỏ rực phía ngoài quán rượu, tôi mới bắt đầu nghĩ tới… tương lai.
“Giờ thì mình sẽ làm gì đây?”
Kế hoạch thì… nhiều vô số.
“Đi mua vé số biết đâu trúng. Hoặc bán tin tức công lược tầng trên cho mấy guild, kiếm khối tiền. Trời ơi, đời tôi từ đây lên hương rồi. Lên hương thiệt rồi!”
Tôi mở bảng trạng thái của mình ra.
Cái bảng mà chỉ bản thân Hunter mới nhìn thấy được.
----
Tên: Kim Gong-ja
Rank: F cấp
Kỹ năng (2/4)
Muốn trở nên như ngươi (S+) – Bị động
Đồng hồ Cót của Kẻ Hồi Quy (EX) – Bị động
Trống
Trống
----
“Khàaa… nhìn vậy thôi đã no, chẳng cần đồ nhắm luôn.”
Bảng trạng thái của tôi chính là món nhậu ngon nhất trần đời.
Một kỹ năng S+, kèm một kỹ năng EX chưa từng nghe tên.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận