Dịch: Hoangforever
***
Liên Minh Thương Nhân hay thường gọi là Thương Liên (商聯) – là một guild kiểu hiệp hội thương gia.
Đây là bên duy nhất bên trong Tháp phát hành xổ số hàng tuần.
Tất cả Hunter trúng thưởng đều được ghi vào sổ.
Và , giữa những cái tên đó, có một chàng trai sau này được cả thế giới biết đến với cái tên là Viêm Đế.
Hắn không chỉ một lần, mà là hai lần liên tiếp trúng độc đắc.
‘Đó là vào tuần thứ 3 và tuần thứ 4 kể từ hôm nay.’
Nhưng.
Cái tên Yoo Su-ha 21 tuổi mà tôi đang nhìn bây giờ…sẽ không bao giờ chạm tới tương lai đó.
‘Mày sẽ chết hôm nay.’
Ngày 6 tháng 5.
5 giờ 31 chiều.
Yoo Su-ha rời khỏi bãi săn tầng 2.
Có lẽ hắn nghĩ: cả đời mình cũng chỉ săn Slime thôi, thế này thì làm sao mà khá lên được.
Thế là hắn đi tới khu vực khó hơn – nơi lính mới ít dám mò tới hơn.
Một nơi hoang vu và nguy hiểm. Và trong 36 phút tiếp theo, ngoài Yoo Su-ha ra, sẽ không có ai khác đi ngang qua.
‘…Đến rồi.’
Tôi đứng sẵn ở đó.
‘Là hắn.’
Tên thanh niên kia ngáp ngắn ngáp dài lảo đảo bước tới. Hắn chính là Yoo Su-ha.
Dù đã ngược thời gian 11 năm, thế nhưng tôi vẫn nhận ra hắn chỉ cần một cái liếc mắt.
Không phải vì tôi tinh mắt.
Mà chỉ đơn giản là vì cái bản mặt của hắn… 11 năm trước hay 11 năm sau cũng chẳng khác nhau là bao.
‘Chắc sau này, cái tên này kiếm đâu đó được thuốc trường sinh gì đó rồi về uống chén sạch.’
Cảm ơn mày nha.
Vì cái lòng tham vô đáy của mày đó, Yoo Su-ha.
‘Hắn tới.’
Tim tôi đập thình thịch.
Tôi nuốt trọn cảm giác căng thẳng, rồi mở miệng.
“Anh… anh Hunter gì đó ơi! Làm ơn cứu với…”
“Hử?”
Yoo Su-ha quay sang nhìn tôi.
“Bị… bị bầy sói tập kích… Khục… Làm ơn cứu tôi với. Cho tôi… chút potion…”
Người tôi đầy máu me, nhìn không khác gì sắp ngỏm tại chỗ.
Dĩ nhiên, đây không phải là máu tôi.
Là máu mấy con quái tôi săn sẵn để tự “trang trí” mà thôi.
Trong mắt người ngoài, tôi lúc này chẳng khác gì một Hunter lính mới đang hấp hối.
“Ối dời, cái gì nữa đây?”
Dĩ nhiên, trong mắt Yoo Su-ha cũng là thế.
“Chú mày càn sạch hết quái ở khu này rồi à? Vãi thiệt. Thế là, hôm nay tao coi như hết cửa cày tiền rồi còn gì.”
“Po… potion… Làm ơn…”
“Potion cái con khỉ. Một ngày công của tao cũng chưa chắc kiếm đủ đây. Haiz…”
Hắn thở dài, tiến gần lại.
“Được rồi, đưa bao nhiêu?”
“Dạ…?”
“Tao hỏi: trả tao bao nhiêu tiền potion. Mày đó. Bộ tưởng tao là hội chữ thập đỏ chắc? Potion này mắc lắm đó, biết không? Tự nhiên cho không một thằng gặp lần đầu? Đùa tao à?”
Yoo Su-ha lôi từ trong người ra một chai nhựa, lắc lắc trước mặt tôi.
Ting ting.
Bên trong, dung dịch màu đỏ như máu rung rung.
Logo của Luyện Kim Thành được in trên thân chai, một guild chuyên luyện chế dược phẩm.
Ở Luyện Kim Thành, một chai potion này trị giá 20 vàng.
Mua combo 5 chai thì giảm còn 19 vàng một chai. Một potion hồi phục cơ bản.
“Tôi… tôi trả anh 20 vàng… Chỉ cần anh cho tôi uống thôi…”
“Wow. Thằng này được đó nha. Tham vọng ghê ha.”
Yoo Su-ha khụy gối xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Mày có biết mình đang trong tình cảnh nào không? Là sắp chết đấy. Sắp chết đấy. Còn cái chai potion này là thứ duy nhất có thể cứu mạng mày. Thế mà mày định mua mạng mình với chỉ giá 20 vàng thôi sao? Mày nghĩ cái mạng mày chỉ đáng giá có 20 vàng thôi ư?”
“Ơ…”
“Giờ nếu tao quay lưng bỏ đi thì? Mày chết ngay tại chỗ luôn. Không muốn chết thì phải trả tiền mạng cho đàng hoàng chứ.”
“…”
Ừ.
Tất cả những điều này… tôi đã biết từ trước.
“B… bốn mươi vàng…”
“Khỏi. Đưa hết những gì mày có đi.”
Tôi đã biết rõ hắn là loại người như thế này.
“À, mà mày muốn đưa cũng khó ha. Tình trạng thế kia thì làm sao thò tay vào túi lấy được ? Không sao, đừng lo, tao có tâm lắm. Để tao tự tay thu hộ cho.”
Hắn bắt đầu lục soát người tôi.
Túi áo ngoài.
Bên trong áo hoodie. (Áo khoác)
Cả túi quần.
Cuối cùng hắn lôi được một cái ví da, nhếch mép lên cười.
“Xem nào. 1 vàng, 2 vàng, 3 vàng… Ừm, tầm 60 vàng gì đó ha? Cái thằng này, sao mày nghèo quá vậy. Đi đường thì nhớ mang nhiều tiền một chút chứ.”
“Đó… là toàn bộ tiền của tôi…”
“Không sao. Để tao xài giùm cho.”
Hắn nhét ví vào người, sau đó còn tiện tay xoa xoa đầu tôi.
Y chang cái cách 4.050 ngày sau, hắn thiêu sống tôi rồi nói:
“Cuộc đời mà, nó là vậy đó chú em.”
“Rồi, giờ thì…”
Hắn móc cái gì đó trong túi ra.
Thứ đáng lẽ là potion cứu mạng tôi thì đã được hắn cất ngược lại.
Thay vào đó, thứ hắn rút ra là một thanh kiếm.
Kiếm.
Đúng vậy! Không phải thứ dùng để cứu người, mà là công cụ để giết người.
‘Ha.’
Tôi ngước nhìn Yoo Su-ha. Không hẳn là tức giận. Chỉ đơn giản là thấy… nực cười.
Có lẽ hắn hiểu nhầm ánh mắt đó, nên nhún vai cười.
“Đừng nhìn tao kiểu đó chứ. Tao cũng đã nghĩ cho mày một chút đấy. Tao suy nghĩ kỹ rồi: nếu tao cho mày uống potion, sau này lỡ như mày quay lại trả thù tao thì sao? Thế thì phiền phức lắm. Sống là phải thu dọn hết hậu hoạn sau này. Hơn nữa mày cũng đã nhìn thấy mặt tao rồi…”
Nụ cười hắn nở rộng.
“Thì mày phải chết chứ.”
Kẻ mà tôi từng chỉ nhìn thấy bóng lưng trên TV.
Người mà suốt 10 năm tôi tôn thờ như một vị anh hùng.
Người mà tôi từng ghen đến phát điên lên chỉ vì muốn thành công như hắn.
Mặt thật của “anh hùng” ấy… bẩn thỉu đến buồn nôn.
Còn tệ hơn tất cả những gì tôi tưởng tượng.
‘Được.’
Tôi bình thản ngắm cách hắn cầm kiếm.
‘Tao sẽ “dọn” hậu hoạn cho mày.’
Hắn từ tốn giơ kiếm lên cao.
Và tôi tung chân phải đá thẳng vào chỗ hiểm của hắn.
“Ợc!?”
Đòn chém từ trên xuống của Yoo Su-ha lệch đi.
Chỉ chừng ấy thôi cũng đủ cho tôi.
Tôi vội né qua một bên, tránh đường kiếm trong gang tấc.
“Hả?”
Và cùng lúc đó, tôi đâm thẳng lưỡi kiếm của mình vào cổ họng hắn.
“…”
Tôi không giống Yoo Su-ha.
Đối diện với con mồi cần phải xóa sổ, cần phải giết chết ngay lập tức, không được phí thời gian lảm nhảm.
Ngay giây phút lưỡi kiếm xuyên qua cổ hắn, tôi vặn cổ tay, kéo một đường cắt luôn yết hầu.
“Kh… khục…!”
Máu phun như suối.
Bàn tay tôi ướt sũng chỉ trong tích tắc.
Yoo Su-ha bật lên vài tiếng rên, rồi đổ sập xuống đất, cuối cùng mới bật ra được một tiếng thét giống con người:
“AAAAAAAAAAH!”
Nhưng cũng chỉ trong chốc lát.
Máu trào lên, nghẹn ở cổ, chặn luôn tiếng thét.
“Ục… khặc…! Khụ…”
Mỗi giây trôi qua, Yoo Su-ha càng tiến gần hơn đến cái chết.
Có lẽ hắn cũng hiểu bản thân mình đang chết dần.
Hắn trườn trườn trên đất, co người lại, hai tay chộp lấy cổ, cố bịt vết thương.
Nhưng máu không dừng.
Ngược lại, còn phụt mạnh hơn qua kẽ ngón tay.
“Ừ.”
Tôi đặt chân lên cổ hắn, đè xuống.
“…”
Mắt hắn trợn to.
Tại sao?
Vì sao?
Câu hỏi và phẫn nộ lẫn lộn trong ánh nhìn đó.
Đôi mắt ấy rồi cũng sẽ tắt thôi.
Tôi không có nghĩa vụ trả lời.
“ Coi như cho mày một bài học nhớ đời.”
Tôi siết chặt chuôi kiếm.
Thanh kiếm đã giết tôi 4.090 lần.
Và tôi vung nó xuống.
Để giết chết một con quái vật.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận