Cam Điềm Điềm siết chặt hai tay đến trắng bệch. Trong khoảnh khắc, cô đứng giữa ranh giới sinh tử của đời mình: một lần đánh cược – đổi lấy tự do, hoặc tiếp tục sống kiếp nghèo khổ, bị chà đạp như suốt hai mươi năm qua.
Cuối cùng, cô chọn đánh cược.
Cho dù thí nghiệm thất bại, cô vẫn sẽ cầm được mười triệu.
Năm triệu để cắt đứt hoàn toàn quan hệ với cha nuôi – người từng lợi dụng cô đến kiệt cùng.
Năm triệu còn lại đủ để cô sống phần đời còn lại trong yên ổn.
Hai mươi năm khốn cùng đã nghiền nát cả hy vọng lẫn tự trọng của cô.
Cho nên, khi định mệnh ném cho cô một cơ hội, Cam Điềm không thể – và cũng không muốn – chống lại sự cám dỗ đó.
Cô ký tên.
Thí nghiệm bắt đầu.
Và—ngoài mọi dự đoán—thành công.
Thứ được đóng gói tinh xảo gửi đến nhà Phong Cảnh Hàng chính là “sản phẩm hoàn hảo” của buổi thí nghiệm ấy.
Nhưng ngay thời điểm vận chuyển, linh hồn Cam Điềm bị đánh tráo.
Cô mở mắt trong cơ thể mới, và lập tức cảm thấy bất an. Cốt truyện này… quá quen. Cô như đã từng đọc, từng thấy, nhưng không sao nhớ nổi chi tiết. Chỉ có một điều chắc chắn—
người đàn ông vừa lăn giường với cô chính là Phong Cảnh Hàng.
Cô đã bị đưa đến đây— như một món đồ.
Giác quan thứ sáu của Trộm Mộ Tông Sư dựng đứng lên, cảnh báo nguy hiểm đến mức khiến cô lạnh sống lưng. Áp lực vô hình, mơ hồ nhưng đậm đặc, khiến lòng ngực cô siết chặt.
Nếu suy luận theo logic…
Trở thành “người tình bí mật”, “chim hoàng yến được nuôi dưỡng trong lồng son”— kết cục chắc chắn không tốt đẹp.
Thậm chí có khả năng bị giam cầm.
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, trong đầu cô lập tức hiện ra cảnh tượng bản thân bị nhốt trong một căn phòng tối, tay chân trói bằng dây xích lạnh lẽo, mỗi tiếng leng keng vang lên như khoét sâu vào da thịt.
Cam Điềm hít mạnh, tự dọa mình giật cả người.
Nguyên chủ – Cam Điềm Điềm trước kia – ký thỏa thuận này với hy vọng đổi đời, từ một đứa con gái nghèo đến mức không có tương lai, trở thành chim hoàng yến trong lồng son.
Nhưng nguyên chủ không ngờ:
Chim hoàng yến chỉ đẹp khi còn hát.
Khi im lặng – hoặc không ngoan – nó sẽ bị bóp nát trong tay chủ nhân.
Còn Cam Điềm hiện tại— một người từng sống nhờ đào thoát khỏi bẫy tử thần trong cổ mộ— cô tuyệt đối không cam lòng trở thành món đồ chơi hình người.
Một khi rơi vào tay phú thương giàu có, món đồ chơi không có tư cách làm người.
Không có tôn nghiêm.
Và kết cục… luôn bi thảm.
Cho nên—
Cô phải chạy trốn.
Ngay lập tức.
Nhưng đúng lúc Cam Điềm còn đang tính toán đường lui, cô cảm nhận được hơi thở của người đàn ông áp trên cơ thể mình dần ổn định lại, như thể anh sắp tỉnh dậy bất cứ lúc nào.
Tim cô nảy lên một nhịp.
Rồi—
Cô hành động.
Không chút do dự, Cam Điềm bật dậy trong nhịp tim căng thẳng, bàn tay chém ngang vào cổ người đàn ông – chuẩn xác, dứt khoát, mạnh đủ để khiến đối phương mất ý thức tức thì.
Một chiêu – đẹp như đường đao chém đứt dây bẫy trong mộ cổ.
Chuẩn đến mức không sai lệch một ly.
Phong Cảnh Hàng vừa ngẩng đầu, ánh mắt còn chưa kịp nhìn rõ thiếu nữ dưới thân—
Bỗng bị cô vồ lên.
Một nhát chém thẳng vào động mạch cổ.
Trước mắt anh tối sầm.
Cả thân thể cao lớn đổ xuống không vang một tiếng.
Đại Lão – Tổng Tài Bệnh Kiều – người mà cả thành phố không ai dám chọc vào… đã bị “chim hoàng yến” mới đến đánh ngất trong vòng ba giây.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận