Một câu “Vậy cảm ơn anh nhé.” của Cam Điềm vừa rơi xuống, không khí trong phòng lập tức đổi màu.
Hai gương mặt đối diện nhau – người mua, người bán – đều sáng rực như vừa vén được món hời trời ban.
Người bán thì sắp ôm 600 nghìn bỏ túi, người mua thì ánh mắt sáng như bắt được bảo vật trân thế.
Chỉ có quản lý đứng cạnh là máu sôi trào, cảm giác như mình vừa chứng kiến ông chủ tự tay cắt thịt chính mình.
Ông đứng ngây ra đó, mặt đỏ bừng, huyệt thái dương giật giật, suýt nữa đã phải giơ tay véo mạnh nhân trung để không lăn đùng ra tại chỗ.
Thỏa thuận xong, đến đoạn tiền trao cháo múc.
Người đàn ông mặc vest trời sinh thẳng thắn, mở miệng đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt không rời khỏi Cam Điềm:
“Số thẻ của cô là gì, tôi bảo người chuyển tiền cho cô luôn.”
“Chuyện này thì… không tiện lắm.”
Cam Điềm nghiêng đầu, đôi mắt cong cong, giọng nói mềm mại như tơ lụa:
“Nếu anh không phiền thì… có thể đưa tiền mặt cho tôi không? Tôi không có thẻ ngân hàng nên không thể nhận chuyển khoản được.”
Lần đầu tiên trong đời, người đàn ông mặc vest nghe có người đòi 600 nghìn tiền mặt mà mặt vẫn bình thản như xin gói kẹo. Anh ngẩn ra một chút, rồi lại thấy cô gái trước mặt càng ngày càng thú vị – đã đáng yêu còn đặc biệt, khiến người ta vô thức muốn thuận theo mọi yêu cầu của cô.
Anh nâng tay gọi:
“Chú Trần, phiền chú chuẩn bị 600 nghìn tiền mặt mang lên giúp cháu.”
Quản lý Trần sắp phát điên, khóe miệng run rẩy:
“V… vâng.”
Vừa xoay người đi xuống lầu, ông lập tức giơ tay bóp mạnh nhân trung.
Nếu không bóp, chỉ sợ chân sẽ nhũn ra, ngã lăn từ trên cầu thang xuống mà chết thật.
Quản lý vừa rời khỏi, trên tầng hai Vạn Bảo Trai chỉ còn lại Cam Điềm và người đàn ông mặc vest.
Lấy tiền cho Cam Điềm chỉ là cái cớ, tạo không gian riêng cho hai người mới là ý đồ thật sự.
Thời gian này nhìn qua cũng sẽ không ngắn.
Giữa đôi môi mỏng khẽ mím của người đàn ông mặc vest hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, anh ta cúi người châm một ly trà nóng đặt trước mặt Cam Điềm, nhân cơ hội kéo gần khoảng cách.
“Có thể thuận mua vừa bán cũng là duyên phận.” Anh ta nhìn cô, ánh mắt mang theo vài phần hứng thú. “Có thể làm quen với nhau một chút được không?”
Buôn bán một món 600 nghìn, đối phương muốn làm quen bên bán chút xíu cũng là chuyện dễ hiểu.
Nhưng lúc này, trong đầu Cam Điềm lại lập tức hiện lên hai cái tên: nhà họ Phong, nhà họ Tống.
Trước khi hai nhà đó hoàn toàn quên đi “Nữ Phụ Pháo Hôi” là cô đây, tốt nhất là cô nên hạn chế xuất hiện, ít để lộ thân phận nhất có thể.
Thế là Cam Điềm nhoẻn cười, đuôi mắt cong cong, chậm rãi nói với người đàn ông mặc vest:
“Tên thật của tôi không hay lắm. Anh cứ gọi tôi là Tiểu Điềm Điềm giống bọn họ là được.”
Người đàn ông mặc vest hiển nhiên không hài lòng với kiểu tự giới thiệu qua loa đó, nhưng cũng không tỏ ra khó chịu. Ý cười vẫn treo trên khóe môi:
“Tôi tên là Hứa Trí. Sở thích của tôi là giám định và sưu tầm những món đồ cổ bằng ngọc thạch như thế này.
Nếu Tiểu Điềm Điềm cũng hứng thú… chúng ta có thể làm bạn.”
Làm bạn với người sở hữu Vạn Bảo Trai – cửa tiệm này không chỉ là một cái bảng hiệu, mà còn là cánh cửa bước vào Hội Đồ Cổ mà bao kẻ ao ước.
Cam Điềm tất nhiên rất sẵn lòng.
Cô đang cần chen chân vào vòng tròn đó, cần từng mối quan hệ để dần dần trải rộng mạng lưới của mình, dựng nên nền móng, tìm chỗ đứng – và trở nên mạnh mẽ hơn ở cái nơi mà ai không có “chống lưng” thì sớm muộn cũng bị nuốt chửng.
Mà lúc này, nhìn nụ cười lịch thiệp của Hứa Trí, Cam Điềm khẽ nhấp ngụm trà, khóe môi cong lên một độ rất nhạt.
Cô biết, 600 nghìn này… không chỉ là một cuộc mua bán đơn giản.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận