Ngay khoảnh khắc Cam Điềm đặt tách trà xuống, bầu không khí trong phòng liền đổi khác.
Cô không quen ai trong đám người này, cũng lười tốn hơi xã giao. Ngón tay khẽ mở bọc vải vàng đặt bên cạnh, rút bức tượng Phật ra, ngẩng đầu, đè thấp giọng cười:
“Anh nhìn trúng món này, đúng không?”
Người đàn ông mặc vest ngồi đối diện hơi nhướng mày, khóe môi cong lên một đường ưu nhã:
“Đúng vậy. Cô gái kiếm được món này ở đâu?”
Ánh mắt Cam Điềm bình thản, nụ cười lại mang theo chút lười biếng trêu người:
“Nói chung là không phải nhặt từ dưới hố lên đâu. Nếu anh muốn, tôi có thể bán cho anh.”
Người đàn ông mặc vest khẽ siết ngón tay, rõ ràng rất muốn biết cô gái nhỏ này rốt cuộc có thực sự hiểu đồ cổ hay chỉ tình cờ nhặt được báu vật. Môi mỏng của anh ta khẽ nhếch, ý cười giấu trong đáy mắt:
“Có thể cho tôi xem trước được không? Tôi đã thu mua hai pho trong bộ tượng Phật này rồi, chỉ thiếu đúng một pho. Và trùng hợp thay, chính là món cô đang cầm trong tay. Bao nhiêu tiền thì cô bán?”
Vốn dĩ Cam Điềm chỉ tính tìm đại ai đó ra giá là bán, không ngờ đối phương lại có sẵn hai pho tượng còn lại.
Loại tượng làm theo bộ này, chỉ cần thiếu một, tất cả liền mất đi sự hoàn mỹ.
Người chơi đồ cổ, đặc biệt là loại người thích sưu tầm, đều mắc chung một bệnh — không chịu nổi sự khiếm khuyết.
Khó trách từ nãy tới giờ anh ta vẫn dùng ống nhòm bám lấy cô, thì ra là vì bức tượng Phật này quá quan trọng với anh ta.
Cam Điềm thong thả đưa tượng Phật sang tay người đàn ông mặc vest, khóe môi cong lên như cười như không:
“Nếu anh thật sự muốn, tôi nói thẳng nhé. Đây là đồ triều Minh, lại còn là ngọc trắng Hòa Điền loại tốt. Đúng lúc bên anh đang thiếu một pho, tôi cũng không thích nâng giá làm khó người ta… 500 nghìn, tôi bán.”
Chữ “500 nghìn” vừa rơi xuống, quản lý đứng cạnh chỉ cảm thấy máu trong người suýt sôi trào, thất khiếu muốn phun luôn tại chỗ.
Ông ta biết ngay, cậu chủ nhà mình lần này là tự tay đốt tiền.
Cho không cô nhóc này cũng gần 499.000 rồi còn gì.
Vốn tưởng cô gái trẻ tuổi này không hiểu chuyện, định tiện tay lừa qua loa, tốn vài nghìn mua về là ngon. Ai ngờ cô ta nói một câu đã chốt luôn thời đại, chất ngọc, thậm chí còn biết mình đang nắm đúng “mảnh ghép cuối cùng”.
Lỗ đến mức muốn rong huyết.
Người đàn ông mặc vest lúc này thu lại ý cười chơi đùa, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc. Anh ta nâng tượng Phật ngọc trắng lên, nhìn kỹ màu sắc, nước ngọc, vết mài, cổ khí… Xem xong, anh ta cẩn thận trả tượng lại cho Cam Điềm, ngẩng đầu, ánh mắt va thẳng vào cô:
“Màu sắc và tính chất giống hệt hai pho tượng tôi đã thu mua trước đó. Đúng là đồ thời Minh.”
Cam Điềm nhận lại tượng, động tác theo bản năng mà cẩn trọng, như đang xử lý một thứ không thể đánh rơi. Cô cong môi, hỏi gọn một câu:
“Mua không?”
Lúc này, người đàn ông mặc vest mới có cơ hội nhìn kỹ cô gái vốn chỉ từng thấy qua ống nhòm.
Cô thật sự ngồi trước mặt anh, gương mặt xinh đẹp, đôi mắt trong trẻo mà sắc bén, ý cười nhàn nhạt treo bên khóe môi. Nhịp tim anh ta bất ngờ loạn một nhịp, tiếng “thình thịch, thình thịch” vang lên rõ đến mức chính chủ cũng phải ngẩn người một thoáng.
Tới khi Cam Điềm lặp lại, giọng vẫn bình tĩnh:
“Không mua à?”
Người đàn ông mặc vest mới bừng tỉnh, cảm thấy vừa rồi mình có chút thất thố. Anh khẽ hắng giọng:
“Mua.”
Nghĩ ngợi một chút, anh ta lại nói tiếp, giọng điệu nghiêm túc mà mang theo vài phần thành khẩn:
“Nếu cô đã không tăng giá, thì tôi cũng nên bày tỏ chút thành ý. Tôi mua pho tượng này của cô với giá 600 nghìn.”
Cam Điềm nghe xong, ánh mắt khẽ sáng lên.
Thêm một trăm nghìn, đương nhiên là cô không đời nào từ chối.
Trên đời này, ai lại chê tiền nhiều đâu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận