Vết nhơ duy nhất trong đời Phong Cảnh Hàng – lại đến từ cái mà Tống Tử Ngưng gọi là “lòng thành”.
Lòng thành của cô ta không những không giúp được gì, mà còn khiến anh mang trên lưng một vết sỉ nhục mà người có thân phận và địa vị như anh vốn không nên gánh chịu.
Anh nhấc tay, lạnh lùng cắt đứt lời biện bạch của Tống Tử Ngưng, giọng trầm thấp nhưng đầy uy hiếp:
“Tôi cho các người thêm nửa tháng nữa.”
Tống Tử Ngưng lập tức run lên, tim treo lơ lửng trong ngực.
“Vâng… Cảm ơn Phong tổng.”
Cô ta cúi đầu, nơm nớp lo sợ nói lời xin lỗi, đến khi bước ra khỏi cửa lớn văn phòng mới dám khe khẽ thở phào một hơi.
Đôi chân như mất lực, Tống Tử Ngưng khẽ loạng choạng, vội vươn tay vịn lấy cánh tay Lý Hưng Kỳ.
Lý Hưng Kỳ theo phản xạ thân sĩ đỡ lấy cô ta, nhưng trong lòng lại đầy nghi hoặc.
Anh ta nhíu mày, đẩy nhẹ gọng kính, hạ giọng hỏi:
“Cô Tống, tôi nhớ cô từng nói vật nuôi được đào tạo chỉ nhận một người duy nhất làm chủ nhân, hơn nữa sẽ không chịu rời xa chủ nhân của họ. Vậy Cam Điềm Điềm bỏ trốn như vậy… không bị ảnh hưởng gì sao?”
Tống Tử Ngưng khẽ hít sâu, sắc mặt lộ rõ vẻ khó xử:
“Chuyện này… phải phát sinh quan hệ thật sự giữa chủ nhân và vật nuôi thì mới hình thành loại ràng buộc đó.”
Đề tài vừa thốt ra đã mang theo hàm nghĩa khó nói.
Bàn luận chuyện này với một người khác phái làm không khí nhất thời trở nên ám muội, Lý Hưng Kỳ chỉ có thể che giấu lúng túng bằng cách đẩy gọng kính lần nữa, “À…”, rồi im lặng.
Ánh mắt hai người chạm nhau, ngầm hiểu ý đối phương –
Trong đầu họ đều lóe lên cùng một câu hỏi:
Đêm hôm đó, rốt cuộc Phong tổng có ngủ với Cam Điềm Điềm hay không?
Tống Tử Ngưng vừa đi vừa không nhịn được thấp giọng hỏi:
“Anh cảm thấy… có không?”
Lý Hưng Kỳ là trợ lý nhiều năm của Phong Cảnh Hàng, hiểu rõ tính cách ông chủ hơn ai hết. Nhưng bàn luận đời tư ông chủ sau lưng không phải chuyện anh ta có thể làm.
Anh ta lắc đầu dứt khoát:
“Không biết.”
Một câu đơn giản, chấm dứt toàn bộ đề tài.
Tống Tử Ngưng cũng tự biết chừng mực, không dám nhiều lời nữa, chỉ im lặng xuống lầu, rời khỏi tòa nhà.
Sau khi tiễn bước Tống Tử Ngưng, Lý Hưng Kỳ xoay người trở lại, bước chân vô thức chậm lại. Trong đầu anh ta đã bắt đầu tính toán: làm sao để tìm được Cam Điềm Điềm đã bỏ trốn.
Nhìn mức độ tức giận vừa rồi của ông chủ, cho dù có tốn bao nhiêu thời gian và công sức, anh ta cũng hiểu –
Người đó, phải được tìm về.
Mười ngày sau, sau khi gặp lại Tiểu Bát, “liên kết tam giác sắt” giữa họ một lần nữa ổn định trong thế giới mới.
Mười ngày trước, ngày nào Cam Điềm cũng ra ngoài đào kho báu, bôn ba gió sương không ngừng nghỉ. Sau khi tìm được Tiểu Bát và ổn định chỗ đứng, cô mới cảm thấy toàn thân mệt rã rời, bèn cho phép mình xa xỉ… nghỉ ngơi vài ngày.
Mỗi buổi sáng thức dậy, ăn xong bữa đơn giản, Cam Điềm lại cùng Tiểu Bát ngồi trước lò sưởi.
Một người ôm một quyển sách, vừa đọc vừa sưởi ấm, bên cạnh còn bày đầy đồ ăn vặt, thi thoảng lại tranh nhau một miếng.
So với La Suy Tử mỗi ngày xách ghế gấp ra gió lạnh ngồi canh mộ, cuộc sống hiện tại của cô đúng là sung sướng đến mức giống như đang gian lận.
Trước đây Cam Điềm không hề thích đọc tiểu thuyết.
Trong mắt cô, sách mà không phải bản đồ mộ cổ, ghi chép bẫy rập hay sổ tay hiện vật thì đều… không quan trọng.
Nhưng gần đây, cô tiện tay lấy một cuốn tiểu thuyết có cốt truyện từ kệ sách xuống, lật đọc thử –
Không ngờ lại phát hiện:
Hóa ra ngoài mộ cổ và kho báu, thế giới này còn có những câu chuyện khiến tim người ta rung động theo từng trang.
Dù vậy, cô vẫn không nuốt nổi mấy chuyện yêu đương sướt mướt.
Thứ cô đọc, vẫn phải là loại có cốt truyện, có đấu trí, có nguy hiểm, có lật lọng – giống hệt cuộc đời mình.
Cô nào hay, ngay lúc này, trong một tòa cao ốc khác của thành phố, có một Đại Lão đang cho người lật tung mọi ngóc ngách, chỉ để truy tìm một Nữ Phụ Pháo Hôi trộm mộ mà trong mắt anh – là vết nhơ duy nhất anh nhất định phải đòi lại.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận