Tiểu Bát cau mày, nghĩ đến nỗi hai hàng lông mày sắp xoắn vào nhau mà vẫn không đào bới được chút ký ức nào, chỉ có thể lắc đầu:
“Không… không thấy quen chút nào.”
Cam Điềm suýt thì đập bàn. Cô nén lại cơn bực, kiên nhẫn kể từ đầu chuyện Cam Điềm Điềm tham gia thí nghiệm thay đổi nhan sắc cho cậu ta nghe, từng chi tiết đều nói rõ.
Lần này, ánh mắt Tiểu Bát rốt cuộc cũng dao động. Cậu nhìn chằm chằm vào Cam Điềm, ấp úng:
“Hình như… hơi quen quen, giống như đã từng đọc ở đâu đó rồi.”
“Hơi quen?”
Cam Điềm cắn răng, giọng bình tĩnh nhưng khí thế lại ép người:
“Cậu nghĩ cho kỹ lại cho tôi.”
Tiểu Bát cố lục tung trí nhớ, nhưng đầu óc vẫn mù mịt.
Cam Điềm khẽ thở dài, cúi đầu vô thức nhìn xuống hàng khuy bạc trên áo lông của mình, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng. Cô ngẩng phắt đầu, nhìn thẳng vào Tiểu Bát:
“Phong Cảnh Hàng quen không?”
Cái tên vừa thốt ra, đôi mắt Tiểu Bát lập tức sáng lên như bị ai bật công tắc, nhưng vẻ mặt vẫn cứng đờ, giả vờ bình tĩnh:
“Cái này thì em biết. Nghĩ kỹ lại thì… thành phố Tân An nghe cũng quen, Cam Điềm Điềm là ai… em cũng nhớ ra rồi.”
Thật lâu trước đây, cậu đã từng đọc một quyển tiểu thuyết, trong đó có nhân vật tên gần giống Cam Điềm, lúc ấy cậu còn thuận miệng nhắc với cô vài câu. Chỉ là khi đó cô chẳng hứng thú, nghe tai này lọt tai kia.
Ánh sáng trong mắt vẫn chưa tắt, Tiểu Bát nhìn Cam Điềm rồi lại nhìn La Suy Tử, nuốt nước bọt:
“Chúng ta… xuyên vào một quyển tiểu thuyết sao?”
La Suy Tử giơ tay vỗ bộp một cái ngay trước mặt cậu ta, dứt khoát xác nhận:
“Đúng vậy.”
Cam Điềm lập tức ngồi thẳng lưng, cả người căng lên:
“Còn nhớ rõ cốt truyện như thế nào không?”
Lần đầu tiên trong đời, hai người Nữ Phụ Pháo Hôi như Cam Điềm và La Suy Tử lại nghiêm túc đến thế với một bộ tiểu thuyết mà Tiểu Bát từng đọc. Được chú ý, Tiểu Bát lập tức phấn chấn, bắt đầu kể lại, giọng không nhanh không chậm:
“Ừm… thật ra đây là truyện Sống Lại Báo Thù. Nữ chính tên là Tống Băng Vũ. Kiếp trước cô ấy bị em kế Tống Tử Ngưng với bạn trai tính kế cướp hết mọi thứ, sau đó bị hại chết. Sống lại lần nữa, cô quyết tâm báo thù. Theo kiểu cốt truyện thông thường ấy, kiếp trước nữ chính rất vô tri, luôn đặt tình yêu lên đầu; sau khi bị giết thì tỉnh ngộ, trở nên lý trí mạnh mẽ, rồi bắt đầu con đường trả thù…”
“Dừng, dừng, dừng.”
Cam Điềm cắt ngang, bàn tay giơ lên như chém không khí, dập tắt luôn hứng kể chuyện của cậu:
“Tôi không hứng thú với cốt truyện không có tôi trong đó. Nói về tôi này.”
Tiểu Bát nuốt lại cả bụng lời thuyết minh, đành nén dục vọng muốn kể tiếp, ngoan ngoãn quay lại đề tài chính, nhìn Cam Điềm:
“À… cái đó… Cam Điềm Điềm tham gia thí nghiệm thay đổi nhan sắc, nhưng không phải loại phẫu thuật thẩm mỹ bình thường. Thiết lập trong truyện là dùng thuốc, tạo ra một loại ‘công cụ’ hoàn hảo gì đó…”
Cậu nói năng mập mờ, không đi thẳng vào trọng tâm, tiếp tục:
“Nữ phụ Tống Tử Ngưng muốn nịnh bợ Phong Cảnh Hàng, nhưng anh ta quá cẩn thận, quà cáp đưa tới đều không động. Sau khi biết nhan sắc của Cam Điềm Điềm là do biến đổi thể chất mới có được, thì thẳng tay ném cho trợ lý xử lý, không thèm quan tâm nữa.”
Mắt Cam Điềm trợn tròn:
“Sau đó thì sao?”
Tiểu Bát nghiêm túc, nhưng vẻ mặt lại lộ ra chút ngây ngốc đáng yêu:
“Không còn sau đó. Cô ấy chỉ là một con tốt thí. Theo kiểu tình tiết đó… chắc kết cục cũng chẳng tốt đẹp gì.”
Một ngụm rượu trong miệng Cam Điềm suýt nữa phun ra ngoài. Cô cố nuốt xuống mùi vị cay nồng lẫn tanh ngọt, vành mắt hơi đỏ lên, vẫn cố giữ bình tĩnh mà hỏi tiếp:
“Lão Cam thì sao?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận