Ngay buổi chiều hôm đó, ông chủ quầy đồ cổ run tay, mặt mũi nhăn nhó vẫn cắn răng gật đầu với người đàn ông mặc Tây trang bên cạnh – thiếu gia đã lên tiếng “cho thì cho”, ông còn dám không cho sao.
Cam Điềm dạo cả buổi ở con đường Phỉ Thúy, lần này không tay không mà về. Trong túi cô nhiều hơn một đồng tiền cổ. Không phải vì Nữ Phụ Pháo Hôi này nhìn ra thứ gì đó kinh thiên động địa, mà đơn giản là nể mặt Hà bàn tử – chủ quầy đồ cổ béo tròn quen mặt.
Giả vờ chọn bừa một món mình “thích”, mà thật ra là thứ không đáng bao nhiêu. Lấy một cái, Hà bàn tử cũng không đến mức lỗ vốn.
Ra khỏi chợ đồ cổ, tay trái Cam Điềm đút trong túi áo lông, tay phải kẹp đồng tiền cổ giữa ngón trỏ và ngón cái, bắn nó lên không trung, nghe tiếng “xoảng” nhỏ khi nó xoay rồi rơi xuống lại rơi gọn vào lòng bàn tay cô.
Lên tàu điện ngầm, cô mới bỏ đồng tiền vào túi, ngón tay vô thức vuốt ve hoa văn sần sùi lạnh buốt kia suốt quãng đường về nhà.
Về đến phòng trọ, La Suy Tử còn chưa quay lại. Cam Điềm lôi một quyển tiểu thuyết ra đọc, vừa mở được mấy trang thì khoảng nửa tiếng sau, La Suy Tử đã ôm cơm tối với cái bàn gấp nhỏ lạch cạch đi vào. Cậu ta mở bàn, đặt cạnh cái bàn vuông nhỏ, bày đồ ra chuẩn bị ăn.
La Suy Tử ngồi phịch xuống ghế sofa mini, thò tay vào túi áo bông lôi ra mười ba đồng tiền lẻ đặt lên bàn, vừa lấy hộp cơm trong túi ni-lông ra vừa huênh hoang báo cáo:
“Hôm nay kiếm được lời, trừ tiền cơm tối ra còn dư mười ba đồng.”
Cam Điềm chưa bao giờ thích quản tiền, cũng chẳng buồn lấy. Cô mở nắp hộp, gắp mì xào, vừa ăn vừa nghiêm túc cổ vũ:
“Không tệ, so với hôm qua nhiều hơn ba đồng. Cố lên, ngày mai kiếm thêm hai đồng nữa.”
La Suy Tử liếc cô một cái, rồi mới mở hộp cơm của mình. Cậu ta gắp bừa một đũa mì, nhai nuốt xong rồi nghiêm túc… tự phủ định:
“Không được, kiếm ít quá. Em tính chuyển nghề.”
Chà, còn có nghề kiếm tiền khác nữa hả?
Cam Điềm ngước mắt nhìn:
“Chuyển nghề gì?”
La Suy Tử tiếp tục ăn mì, giọng điệu bình thản như tiên tri vận mệnh:
“Ăn mày.”
…Tiền đồ cái con khỉ.
Cam Điềm còn chưa nuốt xong, trong mì lại có ớt, nghe câu đó xong quên mất mình đang nhai, quả ớt trôi tuột vào đường thở, làm cô sặc đến ho khan, nước mắt nước mũi tràn ra.
La Suy Tử thấy vậy hoảng hốt, vội rót nước, vừa vỗ lưng vừa cà khịa:
“Chị đại, chị kích động cái gì vậy?”
Cam Điềm uống một ngụm nước, rút khăn giấy lau nước mắt, vừa lau vừa hít mũi, cố làm ra vẻ xúc động:
“Cậu làm tôi cảm động quá.”
Nhìn gương mặt cô nước mắt nước mũi tèm nhem mà thần sắc nghiêm túc vô cùng, La Suy Tử cười ha hả:
“Chuyện nên làm thôi. Dù sao em cũng là cha chị, đúng không?”
…Con mẹ nó, lại muốn chiếm lời hời.
Cam Điềm quay đầu, trừng mắt lườm cậu ta. Tuy ánh mắt chẳng có chút sức uy hiếp nào, La Suy Tử vẫn tự giác thu lại nụ cười, ngoan ngoãn ngồi về ghế sofa.
Cậu ta dùng đũa gõ gõ trên mặt bàn cho bằng nhau, rồi mới cúi đầu tiếp tục ăn.
Ý định “chuyển nghề sang ăn mày” của La Suy Tử không phải hứng lên nói cho vui.
Cậu ta ngồi bày hàng xem bói một thời gian rồi, ngày nào cũng nhìn thấy đám ăn mày trước cổng chợ kiếm được nhiều hơn mình không biết bao nhiêu.
Hôm nay lại vừa xảy ra một chuyện bất ngờ, đủ khiến người ta cắn răng nghiến lợi mà nhớ mãi không quên…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận