Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Sau Khi Ngủ Với Đại Lão, Tôi Chạy Mất (Dịch)
  4. Chương 25: Đọc sách bằng kính lúp

Sau Khi Ngủ Với Đại Lão, Tôi Chạy Mất (Dịch)

  • 98 lượt xem
  • 812 chữ
  • 2025-01-01 16:35:50

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Tiểu điềm điềm – cái tên này không phải Cam Điềm tự xưng, cũng không phải ai cố ý hỏi mà biết.

 Chỉ là đám chủ quầy trong con ngõ đồ cổ nhìn cô gái nhỏ trắng trẻo, giọng mềm như kẹo sữa, tự nhiên cảm thấy ba chữ đó dính lên người cô vừa khít, thế là không hẹn mà cùng gọi: “Tiểu điềm điềm”.

Cam Điềm hờ hững đáp lại vài câu, khóe môi cong cong, trong tay đã cầm kính lúp, nghiêm túc soi từng món “bảo vật” mà chủ quầy lấy ra.

Vận dụng hết kiến thức, kinh nghiệm cùng bản năng giám định trời sinh của một Chị Đại Mộ Cổ, cô lật đi lật lại hết lần này đến lần khác… nhưng vẫn không tìm nổi một món nào là bảo vật thật sự.

Đối với chuyện tìm bảo vật, Cam Điềm luôn có một sự cố chấp gần như ngang ngạnh.

Cô yêu quá trình “đào” hơn là kết quả, thích cảm giác từ từ bóc tách lớp ngụy trang của thời gian nên chẳng mấy khi thất vọng. Nhưng hôm nay, bảo vật không chọn được cái nào, chủ quầy lại là người tiếc nuối.

Cam Điềm chỉ cười, nụ cười ngọt đến mức khiến mấy nếp nhăn nơi khóe mắt đối phương đều mềm lại.

Cô tận dụng triệt để gương mặt xinh đẹp trời cho, vừa nói chuyện vừa nịnh nọt đôi câu, rồi thuận tay cầm kính lúp đi sang quầy tiếp theo.

Cô vốn không phải kiểu con gái thích làm nũng.

Chỉ là gần đây cô mới phát hiện, giọng nói “được xử lý” trong thân thể này, dù cô có cố tỏ ra bình thường, nghe vào tai người khác lại giống như đang mềm mại mà làm nũng.

Cứ như vậy, cô vừa bước đi, vừa trò chuyện với từng chủ quầy, đi qua từng sạp hàng một.

Người buôn bán ở đây ít nhiều đều hiểu biết về đồ cổ. Không đến mức là chuyên gia, nhưng nói chuyện phiếm thì dư sức. Khi nhận ra một cô gái như Cam Điềm lại thật lòng hứng thú với đồ cổ, ai nấy đều không khỏi kinh ngạc.

Nhìn dáng vẻ Tiểu điềm điềm cầm kính lúp, nghiêm túc soi từng họa tiết, từng vết rỉ sét, họ cười đến run vai, trêu chọc không ít.

Nhưng sau vài lần như vậy, chẳng ai còn nỡ chế nhạo nữa.

Bọn họ không quan tâm cô có phải chuyên gia hay không, chỉ thấy cùng cô nói chuyện là vui, nhìn cô cười là thoải mái trong lòng, thế là đủ.

Đi qua nhiều quầy, chân Cam Điềm bắt đầu mỏi, cô liền ngồi xuống chiếc ghế nhỏ trước một sạp hàng. Chủ quầy trước mặt ánh mắt thoáng hiện lên tia ranh mãnh, cười hì hì, bê cả đống đồ mới ra bày trước mặt cô. Không giống như muốn bán, mà giống như muốn dỗ cô vui.

Cam Điềm rất rõ, mấy chủ quầy xung quanh cũng vậy.

Bọn họ từ đầu đến cuối đều không đặt nặng chuyện bán được bảo vật, mà chỉ lo Tiểu điềm điềm có chơi vui hay không. Dọc đường đi, thái độ của ai cũng mang theo vài phần cưng chiều.

Cam Điềm chưa từng được đối xử kiểu này, trong lòng có chút không quen, nhưng lại không hề bài xích.

Cô không để ý việc người ta trêu chọc tính “chuyên nghiệp” của mình, trái lại còn cảm thấy như vậy càng tốt – khỏi phải cố sức chứng minh bản thân, càng ít người nhìn ra nội tình của cô càng an toàn.

Cô nhìn chủ quầy cười, đôi mắt cong cong:

“Có gì tốt cho tôi xem không?”

Chủ quầy cười đến mức khuôn mặt nhăn như cúc khô, cúi người lôi từ hộp giấy dưới đất lên một túi nhựa đỏ dày cộp. Anh ta nắm đáy túi, lắc một cái, cả đống tiền cổ theo đó trút ra, lăn lóc trước mặt Cam Điềm, vừa làm trò vừa nhiệt tình nói:

“Tiểu điềm điềm chọn đi, thích món nào thì lấy. Tặng cô hết, không lấy tiền đâu!”

Mấy chủ quầy khác liếc mắt nhìn sang, trong ánh mắt mang theo chút ý tứ trêu chọc:

Rõ ràng là muốn giữ cô ở lại chơi lâu hơn, mới đem cả đống tiền cổ như vậy ra cho cô lựa.

Cam Điềm vẫn quan tâm chuyện tìm bảo vật hơn là được tặng quà. Cô đưa tay lật từng đồng, đầu ngón tay chạm vào những vết rỗ, vết mòn của thời gian, xem tới xem lui, ánh mắt chợt sáng lên:

“Cho tôi thật à?”

“Đương nhiên rồi!”

Chủ quầy hào sảng vung tay:

“Mấy thứ này mà tôi còn không tặng nổi à? Tiểu điềm điềm thích, coi như tôi kiếm được lời rồi.”

Trong tiếng cười rộn ràng của mấy chủ quầy, không ai nhận ra —

giữa đống tiền cổ bình thường ấy, ánh mắt của Cam Điềm – Trộm Mộ Tông Sư đã lặng lẽ dừng lại trên một điểm khác thường…

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top