Ngày đông giá rét tuyết rơi liên tục cả đêm, một biệt thự nằm ngay trên sườn núi ở vùng ngoại ô thành phố, mái ngói được bao phủ bởi một màu trắng xóa, cả những cây tùng xung quanh cũng vậy, ngoài sân cánh cửa sắc màu đen vẫn chưa được khóa lại, hai cây cột đèn theo phong cách châu Âu tỏa ra ánh sáng màu cam ấm áp, bầu không khí tưởng chừng như chỉ có trong truyện cổ tích.
Trong phòng làm việc trên tầng hai của biệt thự từng làn gió nhẹ nhàng lướt qua tấm rèm cửa khiến cho những trang giấy trắng trên bàn bị thổi tung lên, có một cô gái mặc bộ đồ lụa mỏng đang nằm ngủ say trên chiếc bàn màu nâu rộng.
Hơi thở nhè nhẹ, vẻ mặt khi ngủ vô cùng yên bình, nhìn vào khuôn mặt bầu bĩnh thì có thể đoán cô khoảng chừng 16 17 tuổi, mái tóc dài đen nhánh mềm mại xõa ra làm nổi bật lên bộ đồ lụa trắng mà cô đang mặc cùng làn da mịn mạn nõn nà, mí mắt của cô nhẹ nhàng khép lại, hàng mi dài như cánh quạt khẽ rủ xuống bộ đồ lụa trắng mỏng trên người cô vô tình phác thảo nên đường cong cơ thể hoàn mỹ lúc ẩn lúc hiện, vừa lộ liễu lại vừa mập mờ.
Đến gần hai bước nữa còn có thể ngửi được một mùi hương kỳ lạ thoang thoảng dễ chịu khiến cho tâm trí đối phương như bị mùi hương ấy cuốn đi vẻ đẹp mềm mại ấy, hấp dẫn như một nụ hoa đang dần chớm nở nhưng cũng thuần khiết tựa như một viên pha lê trong suốt từ đầu đến chân, vô cùng hoàn mỹ không tìm ra một chút tỳ vết nào.
Cô Hai nhà họ Tống không hề nói quá, cô gái trước mắt này quả thực là một mỹ nhân hiếm có trên đời.
Ánh mắt của Phong Cảnh Hàng một lần nữa đảo qua người cô gái, sau đó đặt ly rượu đỏ trong tay xuống ấn vào điều khiển từ xa của cửa sổ được đặt trên bàn trà hệ thống sưởi trong phòng được bật đến mức tối đa, vậy nên khi đóng cửa sổ thì nhiệt độ trong phòng ngày càng tăng lên.
Anh cởi bộ Âu phục rồi tiện tay ném nó lên ghế sofa, sau đó tháo chiếc khuy măng sét bỏ vào hộp đen bên cạnh.
Cảm thấy mát hơn một chút Phong Cảnh Hàng đi đến bàn làm việc, ánh mắt vẫn như cũ không rời khỏi người cô gái, cuối cùng ánh mắt của anh dừng lại trên đôi môi hồng nhuận ẩm ướt của cô, mùi hương quyến rũ ấy vẫn lẫn vẫn quanh mũi.
Anh giơ tay cởi bỏ hai cúc áo sơ mi ở cổ, sau đó cúi người chạm vào vai cô, làn da trắng mịn mềm mại có sự đàn hồi rất tốt.
Cô gái trước mắt không chê vào đâu được.
Với bộ dạng hiện tại thì bất cứ một người đàn ông nào cũng khó có thể kiềm chế.
Tuy nhiên từ trước đến nay khi nhắc đến phụ nữ thì Phong Cảnh Hàng luôn bình tĩnh và trầm ổn.
Vì vậy hiện tại anh không có ý định nhận món quà này từ Cô Hai nhà họ Tống.
Theo tính cách của anh trước tiên phải điều tra và xem xét mọi thứ, khi đảm bảo không có chuyện gì xảy ra thì anh mới có thể hành động.
Nếu xảy ra chuyện gì dù là chuyện nhỏ nhất thì anh cũng sẽ không giữ lại món quà này.
Đây là món quà do Cô Hai nhà họ Tống cẩn thận lựa chọn để tặng cho anh. Anh không hề biết cô gái này đến từ đâu bởi vì quá hoàn mỹ.
Nếu anh là một người đàn ông bình thường thì cũng sẽ bị cám dỗ.
Vậy nên anh sẽ không mất lý trí mà sa vào.
Lỡ như đó là một cái bẫy thì sao, giữa các gia tộc lớn đều có những lợi ích liên quan đến nhau không có ranh giới rõ ràng giữa tốt và xấu. Vậy nên mọi chuyện nhất định phải cẩn thận.
Phong Cảnh Hàng hít vào một hơi thật sâu.
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh sau đó chạm vào cái eo nhỏ nhắn mềm mại của cô. Khi anh định xé đi lớp lụa mỏng trên người cô thì người nằm trên bàn đột nhiên tỉnh lại.
Làn mi cô nhẹ nhàng chớp chớp vài cái sau đó mở mắt ngây thơ nhìn anh giống hệt như một đứa trẻ sơ sinh.
Hai người nhìn nhau vài giây, đột nhiên Phong Cảnh Hàng nhớ đến những điều mà Cô Hai nhà họ Tống nói với anh qua điện thoại, Cô Hai nhà họ Tống nói cô gái mà mình đưa cho anh chính là vật sở hữu người tình tốt nhất thế giới của riêng anh, anh hoàn toàn có thể xem cô ấy như một con vật cưng mà nuôi nấng.
Tính cách dịu dàng không hề nóng nảy, mọi việc đều nghe theo lời chủ nhân, vừa ngoan ngoãn lại vừa ấm áp có thể làm hài lòng tất cả những điều mà đàn ông tưởng tượng ra.
Mà chủ nhân của cô gái này chính là Phong Cảnh Hàng, sau khi tỉnh lại cô ấy sẽ tự động nhận người đầu tiên mình nhìn thấy làm chủ nhân.
Một cô gái có thể nuôi làm thú cưng cũng không cần để ý đến tính cách của cô ấy như thế nào thì quả thực có hơi kỳ lạ.
Tuy nhiên hiện tại nhìn người con gái trước mắt này cũng không giống như một người có suy nghĩ và tính cách độc lập tựa như một tờ giấy trắng.
Ánh mắt lạnh lẽo của Phong Cảnh Hàng không rời khỏi người cô gái dù chỉ là một giây, không một chút dao động.
Anh dự định tiếp tục kiểm tra muốn xem thử cô gái này có phải người bình thường hay không.
Ngay khi tay anh nâng lên muốn thực hiện bước tiếp theo thì một bàn tay mềm mại không xương đột nhiên nắm lấy cổ tay của anh, âm thanh mềm mại xen lẫn chút tức giận vang lên bên tai: “Anh làm gì vậy?”
“hử”
Tại sao phản ứng của cô gái này sau khi tỉnh dậy lại không giống với những gì mà Cô Hai nhà họ Tống đã nói, không lập tức nhận chủ nhân cũng không ngoan ngoãn ấm áp và cả dịu dàng nũng nịu.
Phong Cảnh Hàng trở nên cảnh giác hơn, giữ chặt bàn tay đang để ở eo của cô gái. Hiện tại ánh mắt của cô gái nhìn anh đã không còn sự trong trẻo ngây thơ như lúc mới vừa tỉnh dậy. Một câu “Anh làm gì vậy” từ trong miệng thốt ra Cam Điềm liền cảm thấy có chút bối rối.
Đây không phải giọng nói của cô, cô không thể nào nói giọng nũng nịu ngọt ngào như vậy được.
Người đàn ông trước mặt đang giữ chặt eo và đè cô trên bàn là ai cô cũng không biết.
Có điều là anh ta rất đẹp trai, lông mày sắc bén cùng đôi mắt sáng nhìn rất khôi ngô tuấn tú, dáng người cao lớn khí chất cao quý, hơi thở mạnh mẽ.
Cổ áo sơ mi của anh ta đang mở rộng ra, lộ ra một mảng da thịt cùng cơ bắp trước ngực làm cho cô bỗng nhiên cảm thấy khát nước.
Cô chống một cánh tay để ngồi dậy thì phát hiện không chỉ giọng nói thay đổi mà cả cơ thể cũng thay đổi. Làn da trong suốt trắng nõn mềm mịn giống như trứng gà mới được bóc vỏ, mà trên người cô lại không mặc quần áo gì chỉ mặc một bộ đồ lụa trắng nhìn giống như đồ ngủ gợi cảm.
Tại sao cô lại biến thành bộ dạng như vậy trước mặt đàn ông.
Với vẻ ngoài ngây thơ nhưng lại có chút lẳng lơ gợi tình Cam Điềm ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt, càng nhìn càng cảm thấy khác hai gò má dần trở nên ửng hồng.
Cô nuốt nước miếng một cái, không thấy được yết hầu ẩn dưới da đang dần chuyển động. Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, nhướng mày hỏi “Không gọi chủ nhân sao?”
“Chủ nhân?” đây là trò chơi gì vậy? Cam Điềm muốn xuống bàn nhưng eo đang bị người đàn ông giữ chặt khiến cô không thể cử động được, cô phát hiện mình không có chút sức lực nào cảm giác toàn thân mệt mỏi đến mức cả người mềm nhũn, giãy giụa vài cái sau đó quyết định ngồi im không động đậy nữa.
Cô thở hổn hển nhìn người đàn ông trước mặt muốn biết đang xảy ra chuyện gì.
Nhưng sự chú ý đều đổ dồn về phía anh càng ngày càng bị anh thu hút, cảm giác trống rỗng trong cơ thể ngày càng lớn, rất thèm khát, rất khó chịu và muốn được lấp đầy, cảm giác này khiến cô rất khó chịu ngay cả đầu óc cũng không còn sức để suy nghĩ thêm điều gì nữa. Cảm giác trống rỗng trong cơ thể đang dày vò cô, cô rất muốn muốn chiếm lấy thân thể của người đàn ông trước mặt mình.
Chỉ cần đợi thêm một phút thì cảm giác ấy càng mãnh liệt hơn một phần hành hạ cô đến mức cả người đều trở nên ửng hồng giống như hoa đào còn động sương càng thêm quyến rũ.
Cam Điềm vẫn đang cố gắng suy nghĩ có phải mình bị người khác bỏ thuốc hay không. Sẽ không đơn giản là người đàn ông đang đứng trước mặt cô quá đẹp trai phải không? Nhưng người đàn ông trước mặt hình như không phản ứng giống cô.
Anh ta nhìn cô thăm dò, cũng không có ý định rơi vào tình trạng giống cô.
Anh hỏi cô tên gì, cô thậm chí còn không biết cô tên gì. Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, Cam Điềm nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, lông mi khẽ rung nhưng tất cả các giác quan của cô vẫn tập trung ở mức cao độ. Cô rất ghét cảm giác hiện tại. Nếu anh đã đè xuống không cho cô đi thì đừng trách cô không khách khí.
Tạm thời không thể nói tên cô cho anh biết được, ngược lại cô lại muốn sử dụng thân thể của anh một chút.
Không muốn nhìn nữa, Cam Điềm mở mắt đưa tay ôm lấy cổ của người đàn ông trước mặt mình, bởi vì gấp gáp cho nên động tác của cô rất nhanh, đôi môi ấm ước mềm mại nhanh chóng áp vào môi của người đàn ông cắn nhẹ hai cái, đầu lưỡi lướt qua môi anh khiến anh phải thở gấp rõ ràng.
Ban đầu anh muốn đẩy cô ra nhưng hiện tại lại không có sức lực nào đành tước vũ khí đầu hàng.
Đêm đông lạnh đến nỗi ngay cả hơi thở cũng muốn đông lại. Tuyết rơi suốt đêm phủ trắng cả sườn núi, biệt thự cô lập nơi ngoại ô giống như bị chôn vùi giữa băng giá. Cánh cửa sắt màu đen ngoài sân khép hờ, hai cột đèn kiểu châu Âu hắt thứ ánh sáng cam ấm áp lên nền tuyết, tạo ra một khung cảnh đẹp đến mức hư ảo—nhưng bên trong lại là nơi giam giữ của một con mồi sống.
Trên tầng hai, trong phòng làm việc rộng lớn, gió lùa qua khung cửa sổ chưa đóng hẳn, tấm rèm mỏng khẽ lay, giấy tờ trên bàn bị hất tung lên từng lớp.
Giữa đống tài liệu hỗn loạn đó, một cô gái mặc bộ đồ lụa mỏng đang nằm ngủ trên chiếc bàn gỗ nâu rộng, thân hình nhỏ nhắn gần như chìm vào mặt bàn lạnh.
Hơi thở cô đều đặn, vẻ mặt khi ngủ yên bình đến mức người ta dễ quên mất đây là đêm đông rét cắt da. Mái tóc đen dài mềm mại xõa ra, làm nổi bật bộ đồ lụa trắng ôm lấy làn da trắng mịn. Hàng mi dày cong như quạt khẽ phủ xuống, bộ đồ lụa mỏng trên người cô vô tình phác họa đường cong cơ thể lúc ẩn lúc hiện, mơ hồ mà câu hồn, vừa như lộ liễu lại vừa như che giấu.
Tiến thêm hai bước, có thể ngửi được mùi hương nhè nhẹ, kỳ lạ mà dễ chịu, như có như không, len lỏi vào từng hơi thở, khiến tâm trí người đối diện theo đó mà chao đảo. Vẻ đẹp mềm mại ấy như nụ hoa sắp nở, vừa non tơ lại vừa tinh khiết, giống một khối pha lê trong suốt từ đầu đến chân, hoàn mỹ đến mức khiến người ta không tìm ra khuyết điểm.
Cô Hai nhà họ Tống không hề nói quá.
Cô gái này, đúng nghĩa là một mỹ nhân hiếm có.
Ánh mắt Phong Cảnh Hàng một lần nữa lướt qua người cô, cuối cùng thu lại, đặt ly rượu đỏ trong tay xuống bàn trà, ấn nút điều khiển. Cửa sổ chậm rãi khép lại, hệ thống sưởi lập tức chạy hết công suất, nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên, xua tan cái lạnh từ ngoài núi tuyết.
Anh cởi áo khoác âu phục, tiện tay ném lên sofa, sau đó thong thả tháo khuy măng-sét, bỏ vào chiếc hộp đen bên cạnh, động tác ung dung, có trật tự, giống như đang xử lý một thương vụ lớn chứ không phải đứng trước một “món quà sống”.
Cảm thấy thoải mái hơn đôi chút, Phong Cảnh Hàng đi tới gần bàn làm việc. Ánh mắt anh không rời khỏi cô gái dù chỉ một giây, cuối cùng dừng lại trên đôi môi hồng mềm mại, ẩm ướt. Mùi hương quyến rũ kia vẫn quẩn quanh chóp mũi, càng lúc càng rõ.
Anh nâng tay, nới lỏng hai cúc cổ áo sơ mi, rồi cúi người, đầu ngón tay chạm lên vai cô. Làn da dưới đầu ngón tay trắng mịn, mềm mại, có độ đàn hồi vừa đủ, ấm áp đến mức khiến người ta khó mà không chú ý.
Cô gái này, đúng là không chê vào đâu được.
Với bộ dạng hiện tại, bất kỳ người đàn ông bình thường nào đứng ở vị trí của anh, e là đã sớm không nhẫn nại nổi.
Nhưng Phong Cảnh Hàng không phải “bất kỳ người đàn ông bình thường” nào.
Từ trước đến nay, nhắc đến phụ nữ, anh luôn bình tĩnh và trầm ổn.
Cho nên, ngay lúc này, anh không hề có ý định lập tức “nhận” món quà mà Cô Hai nhà họ Tống cẩn thận chọn lựa.
Với tính cách của mình, anh luôn phải điều tra, xác nhận, kiểm soát mọi thứ.
Chỉ khi chắc chắn không có vấn đề, anh mới ra tay.
Chỉ cần có một điểm nghi ngờ, dù nhỏ đến mức khó thấy, anh cũng sẽ không giữ lại món đồ này.
Đây là món quà do Cô Hai nhà họ Tống đích thân sắp xếp.
Cô ta không nói cô gái này đến từ đâu, chỉ dùng hai chữ “hoàn mỹ” để mô tả.
Nếu anh là đàn ông bình thường, e rằng đã sớm bị mê hoặc.
Nhưng anh là Đại Lão, là Tổng Tài Bệnh Kiều nổi tiếng vì quái tính và cẩn trọng.
Anh sẽ không vì một cơ thể hoàn mỹ mà đánh mất lý trí.
Lỡ như đây là cái bẫy thì sao?
Giữa các gia tộc lớn, lợi ích quấn vào nhau, chẳng có ranh giới rõ ràng giữa tốt và xấu. Mỗi bước đi sai sót đều phải trả giá rất đắt.
Phong Cảnh Hàng hít sâu một hơi, ánh mắt càng thêm lạnh.
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh, rồi trượt xuống cái eo nhỏ nhắn mềm mại. Ngay khi anh siết chặt tay, chuẩn bị xé đi lớp lụa mỏng trên người cô—
Người đang nằm im trên bàn đột nhiên mở mắt.
Hàng mi khẽ run, đôi mắt chậm rãi hé mở, trong thoáng chốc lại trong veo đến ngây ngô như trẻ con mới tỉnh ngủ.
Hai người đối diện nhau trong khoảng vài giây ngắn ngủi.
Trong đầu Phong Cảnh Hàng bất giác hiện lên những lời Cô Hai nhà họ Tống từng nói qua điện thoại:
Cô ta bảo, cô gái này chính là “món đồ chơi” tốt nhất thế giới chỉ thuộc về anh.
Anh có thể xem cô ấy như thú cưng mà nuôi.
Tính tình dịu dàng, không nóng nảy, nghe lời, ngoan ngoãn ấm áp, có thể làm thỏa mãn mọi tưởng tượng của đàn ông.
Sau khi tỉnh lại, cô ấy sẽ lập tức nhận người đầu tiên mình nhìn thấy làm “chủ nhân”.
Một “thú cưng” có thể tùy ý nuôi dưỡng, không cần bận tâm đến tính cách, nghe thì có chút kỳ quặc, nhưng trong giới thượng lưu, có cái gì mà không xảy ra?
Chỉ là, cô gái trước mắt này, lúc này đây, nhìn thế nào cũng không giống một kẻ hoàn toàn trống rỗng ý thức. Ngược lại, ánh mắt cô, sau khi chớp một cái, tựa như có gì đó tỉnh táo khác thường.
Ánh mắt lạnh lẽo của Phong Cảnh Hàng vẫn khóa chặt lấy cô, không buông dù chỉ một khắc, không lộ ra lấy một chút dao động.
Anh quyết định tiếp tục kiểm tra.
Ngay khi tay anh nâng lên, chuẩn bị hành động, một bàn tay mềm mại nhưng nắm rất chắc bất ngờ chụp lấy cổ tay anh.
Âm thanh mềm mại xen lẫn tức giận vang lên bên tai:
“Anh làm gì vậy?”
“...Hử?”
Phản ứng này hoàn toàn khác với lời mô tả của Cô Hai nhà họ Tống.
Không chủ động nhận chủ.
Không ngoan ngoãn, không ấm áp, càng không có chút nũng nịu làm nũng nào.
Phong Cảnh Hàng lập tức cảnh giác, tay đang đặt ở eo cô vô thức siết chặt.
Lúc này, ánh mắt cô gái nhìn anh đã không còn ngây thơ trong vắt như khi vừa tỉnh.
Ngay khoảnh khắc câu “Anh làm gì vậy” bật ra, Cam Điềm liền ngây người.
'Đây không phải giọng nói của cô.'
'Cô vốn không thể nói ra giọng điệu mềm mại, nũng nịu đến mức này.'
Người đàn ông đang giữ chặt eo, ép cô trên mặt bàn là ai, cô không biết. Nhưng cô biết một điều: đây không phải là nơi cô thuộc về.
Anh ta rất đẹp trai, lông mày sắc, ánh mắt thâm trầm, dáng người cao lớn, khí chất cao quý, hơi thở mang theo sức ép vô hình. Cổ áo sơ mi mở rộng, lộ ra một mảng da thịt rắn chắc nơi lồng ngực, kết hợp với mùi rượu nhè nhẹ khiến cổ họng cô bỗng nhiên khô khốc.
Cam Điềm chống tay muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện không chỉ giọng nói, mà ngay cả cơ thể này cũng không phải của mình.
Làn da trắng nõn, mềm mịn như vỏ trứng mới bóc, trên người chỉ có bộ đồ lụa trắng mỏng như sương, giống như loại đồ ngủ cố ý thiết kế để câu dẫn.
Tại sao cô lại biến thành bộ dạng này trước mặt đàn ông?
Vẻ ngoài ngây thơ, nhưng lại mang theo chút mị hoặc khó giấu. Cam Điềm nhìn người đàn ông trước mắt, càng nhìn càng thấy quái lạ, hai gò má nóng lên, không rõ vì xấu hổ, vì tức giận, hay vì cơ thể này đang mất kiểm soát.
Cô nuốt nước bọt một cái, không biết cổ họng mình lúc này trông yếu ớt đến thế nào.
Người đàn ông nhìn chằm chằm cô, nhướng mày hỏi:
“Không gọi ‘chủ nhân’ sao?”
“Chủ nhân?”
Cái quái gì vậy, đây là trò đùa kiểu gì?
Cam Điềm muốn trượt khỏi bàn, nhưng eo bị tay anh giữ chặt, cả người mềm nhũn, không có chút sức lực. Cô thử giãy giụa, song đành tạm thời im lặng, thở gấp nhìn anh, cố gắng hiểu xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Cảm giác trong cơ thể mỗi lúc một khó chịu, như có lửa cháy lan trong mạch máu, khiến đầu óc cô nặng trịch, không tài nào suy nghĩ mạch lạc.
Có người bỏ thuốc mình?
Cô cắn chặt răng, cố ép mình giữ tỉnh táo.
Người đàn ông trước mặt, rõ ràng cũng ở trong hoàn cảnh mơ hồ, nhưng phản ứng lại bình tĩnh đến đáng sợ. Anh ta nhìn cô chăm chú, như muốn bóc tách từng biểu cảm nhỏ nhất.
Anh hỏi tên cô.
Cô lại không thể trả lời—cả ký ức lẫn thân phận đều rối thành một mớ.
Cam Điềm nhắm mắt, hít sâu một hơi, hàng mi khẽ run. Tất cả giác quan đều căng lên, bản năng sinh tồn từng giúp cô sống sót trong vô số mộ cổ bắt đầu thức dậy.
Cô rất ghét cảm giác bị dồn đến chân tường. Nếu đã đè cô xuống, không cho cô đường lùi… vậy thì đừng trách cô trở mặt.
Tạm thời không thể lộ tên, không thể hé miệng nói ra bất kỳ thông tin nào về bản thân.
Ngược lại—cô muốn lợi dụng cơ hội này, mượn thân thể của anh một chút, rồi tìm cơ hội phản kích.
Cam Điềm mở mắt, bất ngờ vươn tay ôm lấy cổ người đàn ông, động tác nhanh gọn đến mức chính anh cũng không kịp phản ứng. Đôi môi mềm áp sát vào môi anh, mang theo hơi thở nóng rực và sự chủ động không hề giống một “thú cưng nghe lời”.
Lúc đầu, Phong Cảnh Hàng muốn đẩy cô ra.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc chạm vào, lý trí sắc bén của Đại Lão lần đầu tiên xuất hiện vết nứt.
Không khí giữa hai người lập tức trở nên căng thẳng đến mức chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể bùng cháy.
…
Cam Điềm cảm thấy người đàn ông này không còn cảnh giác và ghét bỏ cô như lúc ban đầu nữa liền rút lại đôi chân dài đang quỳ gối trên bàn sách rồi đi đến bên cạnh anh.
Tiếp theo đó là những nụ hôn sâu hơn như đang quyến rũ khiêu khích anh.
Hai cơ thể áp sát vào nhau nóng đến mức có thể đốt cháy một căn phòng chỉ toàn giấy tờ văn kiện.
Từ lúc món quà được đưa đến phòng làm việc của anh Phong Cảnh Hàng không hề có ý định sử dụng món quà này.
Vào lúc cô ôm lấy cổ anh đưa môi lại gần anh đã muốn từ chối còn định đẩy cô ra, nhưng bị đôi môi ấy hôn hai lần thì liền mất đi lý trí.
Vị ngọt nơi đầu lưỡi theo nước bọt nuốt vào thấm đến tận tim làm khơi dậy nên khoái cảm kích thích mãnh liệt, hoàn toàn mất hết lý trí không thể nào kiềm chế được nữa.
Phong Cảnh Hàng một tay ôm lấy gáy cô làm cho mái tóc đen nhánh bị rối tung lên, còn tay kia bỗng nhiên dùng sức thô bạo xé đi bộ đồ lụa trắng mỏng vô dụng trên người cô thành từng mảnh nhỏ.
Anh đè Cam Điềm xuống bàn sách rồi vùi đầu vào cổ cô, hơi thở nóng bỗng phả xuống anh đã không thể kiềm chế được lại bị cô dụ dỗ.
Cam Điềm ngồi trên bàn ôm lấy cổ của của Phong Cảnh Hàng, dán sát vào người của anh, mới đầu còn gấp gáp chủ động về sau lại mặc kệ anh giữ lấy eo muốn làm gì thì làm. Vào khoảnh khắc như thực sự thỏa mãn, giữa cổ họng phát ra âm thanh giống như âm thanh từ sâu trong linh hồn vọng lại, cô cuộn người lại vùi đầu vào trong lòng người đàn ông và cắn chặt vai anh.
Sự trống rỗng trong cơ thể cô dần được lấp đầy.
Từ từ khôi phục lại sức lực, đầu óc cũng dần tỉnh táo.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận