Cô chỉ im lặng.
Trong từng hơi thở, cô cúi đầu, nhưng vẫn biết ánh mắt người đàn ông chưa từng rời đi, vẫn luôn nhìn cô.
Ứng Đạc lấy điện thoại từ túi trong của bộ vest, những ngón tay thon dài khẽ chạm vài lần, mở ghi chú rồi đặt trước mặt cô.
Quyền lựa chọn, hoàn toàn giao vào tay cô.
Cô ngước mắt nhìn anh, đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông tựa một vùng biển không thấy đáy, đen đặc và tĩnh lặng, như thể mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, ung dung mà nhàn nhã.
Cuối cùng, cô cầm lấy điện thoại của Ứng Đạc, những ngón tay thon dài, trắng trẻo nhẹ nhàng gõ:
“Quả thật có vài chuyện em không thể tự giải quyết.”
Anh khẽ gật đầu, ra hiệu để cô tiếp tục.
Nhưng cô lại dừng, chỉ nhìn anh, rất lâu vẫn không nói gì.
Ứng Đạc nhìn gương mặt tái nhợt ấy, biết rằng với một cô gái kiêu hãnh như vậy, sợ rằng rất khó vượt qua rào cản trong lòng để nói ra.
Anh trầm ngâm giây lát, giọng bình thản hỏi:
“Là nhà họ Chung đối xử không tốt với em sao?”
Một câu nói trúng tim đen, Ứng Đạc rõ ràng nhìn thấy ánh sáng trong mắt cô khẽ rung lên trong thoáng chốc.
Cô mím chặt môi, như đang cố kìm nén điều gì.
Nhưng cuối cùng, cô gái kiêu hãnh ấy chỉ đưa một tay ra thẳng, khẽ lắc sang trái rồi sang phải, sau đó dùng ngón trỏ tay trái làm nét ngang, ngón trỏ tay phải đặt lên như vẽ chữ “Thái – 太”, rồi đưa ngón cái lên.
(Ý là “Không quá tốt.”)
Mọi động tác của cô đều chậm rãi và do dự, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể dừng lại, hoặc thu lại lời định nói. Cô dường như đang nghĩ cách để nói nhẹ đi, nhẹ hơn nữa.
Chỉ nói “không quá tốt”, chỉ nói “có vài điểm không hợp” mà thôi.
Sự nhẫn nhịn, do dự ấy – kiên cường và thẳng thắn, không muốn nói xấu người khác, không muốn kể chuyện không hay – lại khiến anh cảm nhận được phẩm hạnh của cô.
Trong khoảnh khắc, Ứng Đạc bỗng nhớ đến bà Tằng.
Những ngày cuối đời của bà, anh vẫn nghĩ còn chữa được, nghĩ rằng mời nhiều danh y như thế, đưa vào bệnh viện tốt nhất, bà sẽ vượt qua.
Một hôm bà tỉnh lại, anh hỏi bà có thấy khá hơn không, vì bác sĩ vừa đổi thuốc.
Bà hơi ngập ngừng, rồi khẳng định: “Khá hơn rồi.”
Nhưng chỉ một tiếng sau khi nói câu đó, bà đã trút hơi thở cuối cùng.
Người cứng miệng, có cốt khí, rất khó mở miệng thừa nhận mình đau đớn, khó chịu, cũng khó nói ra rằng thuốc bác sĩ vất vả điều chế lại vô dụng.
Quân tử không che giấu cái tốt của người, không nói cái xấu của người.
Người thẳng thắn như thế, ở đời thật sự rất ít, nhưng quân tử thì đúng là như vậy.
Vì thế, khoảnh khắc này, khi thấy cô gái trước mặt do dự như vậy, Ứng Đạc gần như ngay lập tức khẳng định – nhà họ Chung đối xử với cô rất tệ.
Bởi anh tin vào nhân phẩm của cô.
Ứng Đạc biết nếu để cô tự nói, e rằng cô sẽ chỉ im lặng, nên cố ý hỏi:
“Chuyện tối nay có liên quan đến nhà họ Chung sao?”
Cô gật đầu, rồi lại lắc đầu. Khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, được mái tóc đen bao quanh, đôi mắt to trong veo đến thuần khiết.
Giây lát sau, giọng trầm khàn của Ứng Đạc vang lên:
“Quán Kỳ.”
Cô khẽ nâng mi mắt, nhìn anh.
Ánh mắt Ứng Đạc sâu như trái nho tím đã chín, gần như đen:
“Đừng sợ anh.”
Chỉ một câu nói, cơ thể cô bỗng dâng lên một làn nhiệt vô cớ.
Ánh mắt anh như có lửa, rõ ràng là bình tĩnh và ung dung nhìn cô, nhưng lại như đã nắm giữ cả hơi thở và cơ thể cô, khiến tâm trí như bị cuốn vào tay anh.
Anh đối với cô, lại mang theo chút nuông chiều.
Đường Quán Kỳ cuối cùng lại cầm lấy điện thoại của anh, bắt đầu gõ chữ, vẫn cảm nhận được ánh mắt của anh như có sức nặng rơi trên người mình.
Cô nhẹ nhàng cầm điện thoại, đưa cho Ứng Đạc. Anh đưa tay nhận, đầu ngón tay mang vết chai mỏng khẽ lướt qua mu bàn tay cô, như chạm nhẹ một thoáng, nhưng lại khiến người ta như bị điện giật – có lẽ ngay cả chủ nhân của vết chai ấy cũng không biết rằng nó mang đến cảm giác như vậy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận