Người Hồng Kông rất coi trọng phong thủy và tin bói toán. Gần các miếu luôn có những khu chợ đêm đầy sạp bói toán, công ty phong thủy ở khắp nơi.
Những phong bì như vậy không nhiều, nhưng quả thực có, đặc biệt là ở tầng ICU – cũng coi như may mắn cho một kẻ nghèo túng, đường cùng như cô hồi đó.
Hôm nay chẳng cần làm gì mà kiếm được ba nghìn, bước chân cô nhẹ nhàng đến mức khóe môi khẽ cong lên.
Học kỳ này, Đường Quán Kỳ chọn toàn những môn học “khó nhằn” – nội dung khó, cách đánh giá cũng khắt khe. Cô thường xuyên phải chạy deadline, gần đây không có thời gian đi làm thêm, càng không có thời gian nghĩ xem Ứng Đạc đang ở đâu.
Dù thỉnh thoảng, trong lòng cô vẫn vô thức dấy lên một chút nhớ mong, muốn biết Ứng tiên sinh bây giờ đang làm gì.
Không biết Ứng tiên sinh có còn lui tới những nơi thượng lưu, điềm nhiên ngồi ở vị trí chủ tọa như đã thành thói quen hay không.
Nhưng với sự bận rộn, chín chắn và bình tĩnh như anh, hẳn là sẽ không nghĩ đến cô.
So với những gì đang diễn ra trong cuộc sống của anh, sức hút của cô có lẽ vẫn chưa đủ.
Cô chưa đủ tự tin để tin rằng một nhân vật lớn như Ứng tiên sinh sẽ nghĩ đến mình nhiều đến vậy.
Vì thế, cô chỉ thỉnh thoảng vào xem trạng thái WhatsApp của anh – như thường lệ, chẳng có gì được đăng cả.
Không thấy động tĩnh gì từ anh, nhưng Mạch Thanh thì khác – ngày nào cũng đăng những thông tin và hoạt động liên quan đến tài chính. Trạng thái trên WhatsApp chỉ lưu trong 24 giờ, nhưng mỗi khi vào tài khoản của chủ nhiệm Mạch, lúc nào cũng có điều mới để xem.
Thật ra, cô vào đó, phần nhiều là muốn xem liệu có tin tức gì về Ứng tiên sinh.
…
Trên chiếc Maybach thuần chủng dài gần sáu mét, các xe xung quanh đều giữ khoảng cách, sợ va chạm.
Ứng Đạc ngồi yên, lắng nghe quản gia báo cáo qua điện thoại:
“Chúng tôi đã hỏi tiệm đó, công thức và thợ làm bánh lá dứa đều không thay đổi, nguyên liệu cũng giữ nguyên, vẫn như trước nay. Ngài trước đây từng bảo chúng tôi hỏi xem có lý do nào khác khiến hương vị thay đổi không, nhưng chủ tiệm khẳng định là không – trước nay vẫn vậy.”
Ứng Đạc thản nhiên xoay nhẹ chiếc nhẫn trên ngón tay:
“Biết rồi, vất vả cho anh.”
Anh cúp máy.
Mùa hè dài lại một lần nữa phủ xuống. Mùa hạ ở Cảng Thành cũng là mùa mưa, mưa rơi không ngớt, nhưng khi tạnh, không khí lại khô hanh đến mức héo quắt.
Anh bất giác nhớ đến hương vị bánh lá dứa của bà cụ ngày trước – khi còn có thì thấy chẳng có gì đặc biệt, đến khi mất đi, không thể tìm lại nữa, mới chợt nhận ra đó mới là hương vị tuyệt nhất đời.
Xe dừng lại trước đèn đỏ, ánh mắt Ứng Đạc hướng ra ngoài cửa sổ.
Bất chợt, anh trông thấy một cô gái mặc đồng phục đội cổ vũ.
Anh liền nghĩ đến Đường Quán Kỳ.
Đã bốn, năm ngày không gặp lại cô. Cô vừa học vừa làm thêm, hẳn rất bận rộn.
Xe cộ tấp nập qua lại ở khu Causeway Bay, dòng người trên vỉa hè cũng không ngừng trôi.
Chiếc Maybach đỗ ngay bên lề đường.
Giây tiếp theo, cô gái mặc đồng phục đội cổ vũ kia chợt dừng bước, quay đầu lại, như đang đợi ai.
Rồi một nhóm các cô gái trẻ trung xinh đẹp xuất hiện.
Ứng Đạc vốn định thu hồi ánh nhìn, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, tầm mắt anh chạm phải một bóng hình quen thuộc – ấm nóng như lửa.
Một cô gái dáng người uyển chuyển, thanh tú, được vây quanh ở giữa.
Cô ôm một thùng giấy, bên trong là mấy con thú nhồi bông nhỏ, gương mặt nở nụ cười.
Bạn bè ríu rít bên cạnh, tiếng cười rộn ràng.
Họ tiến lại gần hơn, tiếng nói chuyện cũng lọt vào tai anh.
Mấy cô bạn đang đoán xem Đường Quán Kỳ định nói gì. Một giọng trong trẻo vang lên:
“Tớ đoán là lúc nãy Tiểu Đường lắc đầu ở tiệm đó, ý muốn nói là giấy ảnh ở đó đắt quá, không mua ở đấy.”
Một cô khác vừa đi lùi vừa nhìn Đường Quán Kỳ, truy hỏi:
“Tớ nói đúng không?”
Trông Đường Quán Kỳ lúc này giống hệt một cô gái nhỏ ngại ngùng, khẽ khàng lắc đầu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận