Ứng Đạc ngồi yên trong phòng suite, đôi chân dài bắt chéo, tay cầm tách cà phê sứ trắng.
Vẻ kiêu ngạo trong đôi mày mắt của cô gái vẫn như còn hiện rõ trước mắt anh.
Anh chưa từng xem thường những người có xuất thân thấp hơn mình.
Chỉ là anh may mắn sinh ra trong gia đình tốt, hưởng được ưu thế ấy. Nhưng có những người, bất kể là tư chất, năng lực hay tính cách, đều khiến anh thật lòng khâm phục — họ vốn dĩ đã khác thường.
Với những người như vậy, anh đa phần đều dành sự tôn trọng.
Khi nghe cô gái nói mình đang học chương trình song bằng liên kết giữa Bắc Đại và Đại học Hồng Kông, đã có một khoảnh khắc, anh muốn ra tay giúp cô thuận lợi hoàn thành việc học.
Điều này với anh mà nói rất dễ dàng. Nhưng rõ ràng cô gái nhỏ ấy không ham tiền bạc — nếu không, khi anh vừa hỏi liệu kinh phí học tập có eo hẹp không, cô đã gật đầu rồi.
Ngay cả số tiền hai trăm nghìn kia, cô vẫn canh cánh trong lòng, từng nói ở sân bóng rằng sẽ trả ơn anh sau này.
Chưa chắc cô đã sẵn lòng nhận thêm sự giúp đỡ.
Ngón tay Ứng Đạc khẽ lướt trên thành tách sứ, mát lạnh như băng.
…
Còn ở nhà họ Chung, Chung Dung vừa về đã thấp thỏm không yên, lập tức nhắn tin cho Tằng Phương:
“Mami, mau về nhà.”
Chung Dung rất hiếm khi gọi Tằng Phương là “mami”, trước giờ chỉ gọi như vậy khi có mặt Ứng tiên sinh.
Tằng Phương lúc này đang chơi mạt chược, vừa thấy tin nhắn, liền hấp tấp đứng dậy, khóe môi khẽ cong, chạy vội về nhà.
Chung Dung ở nhà ngồi chẳng yên, vừa thấy Tằng Phương về liền nở nụ cười rạng rỡ, hoàn toàn khác với vẻ sốt ruột thường ngày:
“Mami về rồi.”
Tiếng gọi ấy khiến Tằng Phương lòng dâng niềm hân hoan — hơn mười năm nay, đây có lẽ là lần đầu tiên Dung Dung gọi bà như vậy.
Mười mấy năm, cuối cùng cũng có hồi đáp.
Tằng Phương bước lên, vừa cảm động vừa vui:
“Có chuyện gì tìm mami vậy?”
Chung Dung lúc này thân mật khoác tay bà:
“Lâu rồi con chưa đi dạo phố với mami, con muốn cùng mami đi một vòng.”
Tằng Phương mừng rỡ:
“Được, nhưng để mami vào nhà vệ sinh một chút đã.”
Mỗi khi đánh bài, bà thường cố nhịn để không phải rời bàn, thành thói quen.
Chung Dung khẽ buông tay bà:
“Con đợi mami.”
Khi Tằng Phương vừa quay đi, nụ cười trên mặt Chung Dung liền biến mất, cúi xuống lướt điện thoại đầy sốt ruột.
Đợi bà trở ra, cô lại lấy lại vẻ thân mật như trước.
Trên xe, cô cũng khác hẳn thường ngày, trò chuyện không ngớt:
“Bà ngoại lúc sinh thời có phải rất thích sưu tầm đồ gỗ mỹ nghệ không?”
Tằng Phương nhớ lại, khi bà còn nhỏ, mẹ bà đã thích tự tay chạm khắc:
“Đúng vậy, ngoài việc mua, bà còn tự làm khá nhiều. Có nhiều món hoàn toàn có thể mua, nhưng bà nhất quyết tự bỏ tiền mua nguyên liệu rồi mất công làm, kết quả chẳng đẹp cũng chẳng dùng được, thà mua còn hơn.”
Lần trước bà chỉ buột miệng nhắc qua, không ngờ Dung Dung lại nhớ kỹ, khiến Tằng Phương thầm vui, nghĩ rằng con riêng của chồng xem ra cũng coi trọng mình hơn tưởng tượng.
“Ngoài đồ gỗ, bà còn thích gì nữa?” — Chung Dung chẳng để tâm đến cảm xúc của bà, chỉ vội hỏi tiếp.
“Bà hay xoay hạt óc chó thôi, người già mà, chẳng có mấy thú vui.” — Tằng Phương đáp.
Chung Dung vẫn thấy chưa đủ, trong lòng lo Ứng tiên sinh hôm nay đã bắt đầu nghi ngờ:
“Còn ăn mặc thì sao, có kiêng kỵ hay sở thích gì không?”
“Bữa nay sao lại hỏi mấy chuyện này?” — Tằng Phương vừa thấy con riêng của chồng nhiệt tình đã thấy nhẹ nhõm, nhưng vẫn hơi thắc mắc.
Chung Dung muốn biết thật cụ thể, sợ lần sau nếu sơ suất sẽ bị Ứng tiên sinh phát hiện, nhưng lại không muốn nói thẳng lý do, kẻo để Tằng Phương nghĩ mình coi bà quá quan trọng.
Dù sao, trong mắt cô, Tằng Phương vốn chẳng quan trọng gì, tránh để bà ta tự cao, khó mà áp chế sau này:
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận