Còn nữ minh tinh kia thì đứng đó, vẻ mặt hống hách.
Đường Quán Kỳ như vừa kinh ngạc vừa bất ngờ khi thấy anh ở đây, vội muốn đứng dậy, nhưng cổ tay bị thương, vừa chống đất đã đau đến mức toàn thân căng cứng, chân mềm nhũn, suýt nữa lại ngã.
Ứng Đạc đưa tay đỡ lấy cô, bàn tay lớn đặt lên vòng eo mảnh khảnh, như thể cả người cô đều nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
Đường Quán Kỳ ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt vô thức hiện lên nét yếu đuối. Cô gái nhỏ vốn kiêu ngạo và lạnh nhạt, khi để lộ một mặt này lại càng khiến người ta cảm thấy cô chịu ấm ức rất lớn.
Nếu chỉ là chút ấm ức vặt vãnh, e rằng cô chẳng buồn để tâm, nhiều lắm cũng chỉ lườm một cái rồi bỏ qua.
Mạch Thanh cũng vội vàng chạy tới đỡ:
“Đường tiểu thư, ngoài cổ tay ra còn chỗ nào đau nữa không?”
Ứng Đạc lúc này mới buông tay.
Đường Quán Kỳ ôm cổ tay, khẽ lắc đầu.
Nhậm Gia Huệ thấy Ứng Đạc bất ngờ bước vào, có phần sững người. Cô ta không biết anh là ai, nhưng vừa rồi trông thấy ngay cả các giám đốc của Lãng Đĩnh cũng phải cung kính trước anh, đủ để đoán được đây hẳn là nhân vật có địa vị rất cao.
Mà như thế… e là cô ta gặp rắc rối rồi.
Ứng Đạc hơi cúi người, trực tiếp bế ngang Đường Quán Kỳ lên, giọng vẫn lạnh nhạt:
“Báo cho Lãng Đĩnh Khoa Kỹ, tìm người khác làm gương mặt đại diện.”
Nói rồi, anh bế cô rời khỏi phòng.
Tim Đường Quán Kỳ khẽ lỡ một nhịp — không ngờ anh lại bế mình.
Mạch Thanh ở lại, còn Nhậm Gia Huệ thì bàng hoàng, vừa bối rối vừa khó tin rằng chỉ như thế mà mình đã mất luôn hợp đồng đại diện:
“…Ý gì đây? Cái cô lễ tân đó làm hỏng váy của tôi, tôi đòi bồi thường thì sao?”
Ánh mắt Mạch Thanh quét qua tà váy của cô ta, sắc như dao, như nhìn thấu mọi thứ:
“Nhậm tiểu thư, vết bẩn trên váy của Trần Tuyết là cô cố ý gây ra đúng không?”
“Không phải tôi.” Nhậm Gia Huệ lập tức phản bác — vốn dĩ không phải cô ta làm!
Mạch Thanh chỉ khẽ cười lạnh:
“Là thật sự làm hỏng váy của cô, hay là nhân viên đã giúp đối thủ của cô tránh được một phen mất mặt và mất hợp đồng đại diện, nên cô mới tức tối? Chính cô rõ nhất.”
Bộ váy của Trần Tuyết chắc chắn cũng là đồ thương hiệu cho mượn. Nếu trong một sự kiện lớn mà váy bị hỏng hoặc bị bẩn, sẽ làm ảnh hưởng đến hình ảnh của thương hiệu, thậm chí có thể mất luôn quyền đại diện.
Mà nhà thiết kế của thương hiệu đó nổi tiếng khắt khe, với những minh tinh không tôn trọng tác phẩm của mình thì ông ta sẽ lập tức cắt đứt hợp tác.
Nhậm Gia Huệ và Trần Tuyết vốn là đối thủ cạnh tranh trong giới, cô ta hẳn rất vui khi thấy đối phương gặp chuyện. Nhưng việc Đường tiểu thư nhặt được vật gây bẩn đã khiến kế hoạch của cô ta đổ bể.
Mạch Thanh vẫn mỉm cười:
“Nhậm tiểu thư, không dám trút giận lên người có địa vị, nên cô tùy tiện tìm một cô gái nhỏ để làm bao cát. Nhưng cô tìm nhầm rồi — Đường tiểu thư không phải người bình thường. Tôi sẽ lập tức gọi cho phòng truyền thông của Lãng Đĩnh. Còn cô, xin hãy tự mình giải thích với công ty quản lý về lý do mất hợp đồng đại diện.”
Cô cúi xuống, nhặt chiếc điện thoại của Đường Quán Kỳ lên.
…
Trong vòng tay Ứng Đạc, hơi thở của Đường Quán Kỳ tràn ngập mùi hương của đàn ông. Không chỉ là hương gỗ thoang thoảng, mà còn xen lẫn thứ hormone nam tính mạnh mẽ, len lỏi đến từng khoảng trống.
Bàn tay không bị thương của cô bám vào bờ vai rộng của anh. Dưới tay là chất vải vest trơn mượt, sang trọng. Cô gần như đang dựa hẳn vào lồng ngực rắn chắc và kiên định ấy.
Anh ôm cô bước đi trên tấm thảm hoa văn, cánh tay khỏe khoắn vòng qua đầu gối và bờ vai mảnh mai, bước chân vững vàng, kiểm soát tốt đến mức cô không cần lo mình sẽ rơi xuống.
Cô không kìm được mà tưởng tượng cảnh đôi chân dài của anh sải bước trên thảm, ôm chặt lấy mình, và từng nhịp thở đều mang mùi hương của anh.
Từ góc này nhìn lên, đường nét gương mặt anh sắc sảo, đường gân trên cổ khẽ động. Làn da gần đến mức cô có thể nhìn rõ từng chi tiết, khiến người ta chỉ muốn vùi mặt vào hõm cổ anh để hít hà.
Ứng Đạc bất chợt cúi xuống, mới nhận ra gương mặt cô đã đỏ bừng, ánh mắt lại tham lam nhìn anh không rời, như một xoáy nước sâu thẳm. Gương mặt đẹp tựa đóa hồng kiêu sa ấy đang phảng phất sự say mê và khát vọng.
Mạch Thanh vội vàng đuổi theo, nhưng không đi sát bên cạnh, mà vượt lên trước, chạy đến phòng suite của Ứng Đạc để quẹt thẻ mở cửa.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận