“ Con có biết My sắp đi du học không?” Bà Hà nói với Ly trong bữa ăn.
“ Sao ạ?” Ly ngạc nhiên.
“ Hồi chiều đi chợ bà nghe mẹ My tâm sự như vậy. Nghe nói anh con bé sẽ đưa con bé qua Mĩ.”
“ Bà có biết là bao giờ My đi không ạ?”
“ Mẹ con bé nói chắc là tuần sau.”
Sau khi ăn cơm xong, Ly lên phòng và nhắn tin cho My:
“ Cậu ra ngoài nói chuyện với tớ được không?”
“ Có chuyện gì à? Tớ đang bận!” Một lúc lâu sau My trả lời.
Đắn đo mãi cuối cùng, Ly nhấn nút gọi cho My. Những hồi chuông dài qua đi và My bắt máy:
“ Tớ đang bận!”
“ Cậu… cậu sẽ đi du học?”
“ Ừ.”
“ Tuần sau cậu đi?”
“ Có vẻ cậu biết nhiều nhỉ?”
“ Việt đã… biết chưa?”
“ Chưa. Tớ đi du học chắc cậu vui lắm đúng không? Thôi tớ đang bận thật đấy! Bye nhé!” My cúp máy.
Vui ư? Ly nên vui đúng không? My đi du học… Sẽ chẳng còn ai làm chướng ngại vật trong mối quan hệ của Ly và Việt. Ly cũng sẽ chẳng phải lo lắng, toan tính. Nên vui đúng chứ?
Ly buông chiếc điện thoại xuống bàn rồi bước ra ngoài ban công.
Một người con gái tinh ý, thông minh như Ly thừa hiểu rằng từ trước khi Ly đến My đã rất thích Việt và… Việt cũng rất có tình cảm với My chỉ là nhất thời Việt không nhận ra điều đó. Ly hiểu… Nhưng Ly vẫn luôn tự tin rằng Ly có thể thay đổi mọi chuyện. Ly có thể làm cho Việt thích mình. Và đã có lúc Ly nghĩ mình đã làm được để rồi Ly tự hụt hẫng nhận ra Việt đang nhầm tưởng. Trong tiềm thức của Việt đang cố gắng thích Ly và My là một người bạn thân thiết nhất. Nhưng mà Việt không hề biết rằng Việt càng cố gắng thì mọi thứ lại đi ngược lại với mong muốn của mình. Tình cảm Việt dành cho My mỗi ngày lại nhiều thêm một chút.
Ly từng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Việt dành cho My mỗi khi My không khỏe, vấp ngã,…
Việt từng vô thức mỉm cười khi nhìn thấy My ở một góc sân trường nào đó…
Việt khó chịu khi My ở bên Hải…
Rồi luôn nghĩ đến My những khi đi chung với Ly…
…
Ly biết, cảm nhận được tất cả. Nhưng biết làm sao đây khi sự háo thắng của Ly không cho phép Ly chấp nhận rằng Ly đang thua. Thua một cách thảm hại…
Tại lễ hội ẩm thực vài tuần trước…
Ly ngó nghiêng không biết Việt đã đi đâu. Ly chạy đi tìm Việt. Nhìn thấy Việt, Ly vui mừng định bước đến thì ngựng lại. Việt đang đứng trước một quầy bán những cây kẹo đầy màu sắc. Đã một lúc rất lâu Việt không hề rời đi. Ly quyết định đến chỗ Việt.
“ Việt đây rồi!” Ly thở mạnh bám lấy Việt.
Việt giật mình, cất cây kẹo vừa mua vào túi.
“ Việt mua gì ở đây thế?”
“ À… Không có gì đâu. Việt chỉ xem thôi.”
“ Ừ. Hay chúng mình đến chỗ bán đồ lưu niệm đi.” Ly mỉm cười.
“ Ok!”
Kết thúc buổi đi chơi, Việt và Ly đến một quán cafe ở gần đó.
“ Cảm ơn Việt nhé!”
“ Sao lại cảm ơn?”
“ Vì Việt đã mua cho Ly mấy cái này.” Ly giơ mấy món đồ mua ở cửa hàng lưu niệm.
“ Không có gì đâu.” Việt mỉm cười.
Ly nghĩ một chút rồi nói:
“ À… cái này…” Ly lấy trong túi ra một chiếc kẹo nhiều màu.
“ Ơ…” Việt ngạc nhiên.
“ Lúc nãy, Ly thấy Việt đứng ở trước chỗ bán kẹo này một lúc lâu không rời đi. Ly đoán là Việt… nên Ly mua.”
“ Thật ra thì Việt cũng đã mua rồi.” Việt lấy từ trong túi ra một chiếc kẹo giống hệt chiếc Ly đang cầm trên tay.
“ Sao vừa nãy Việt lại nói dối Ly?” Ly hơi buồn.
“ Xin lỗi Ly!”
“ Có chuyện gì sao? Nói với Ly được không?”
“ Cũng không có gì cả. Chỉ là không hiểu sao Việt nghĩ tới My và My rất thích kẹo này.” Việt nhìn xuống chiếc kẹo.
Ly hơi ngựng lại.
“ Không biết là lễ hội ẩm thực lần này My có đến đây không nữa. Nếu đến chắc là My sẽ mua nhiều lắm.” Việt cười tươi.
“ Ừ.” Ly đáp lại.
“ Năm trước, Việt với My cũng…”
“ Từ lâu rồi, Ly luôn có điều thắc mắc.” Ly cắt ngang Việt.
“ Điều gì?”
“ Đó là có bao giờ Việt thích My không?” Ly nén một tiếng thở nhẹ và chờ đợi.
“ Việt…”
“ Một lần thôi! Hãy nói thật cho Ly biết!”
“ Việt từng nghĩ rằng My là bạn thân của Việt và cảm xúc mà Việt dành cho My chỉ là như những đôi bạn thân bình thường khác. Cho đến khi Việt gặp Ly…” Việt nhìn Ly.
“ Gặp Ly thì sao?”
“ Ly làm cho Việt choáng ngợp bởi vẻ bề ngoài ưa nhìn, tự tin và sự chủ động tình cảm của Ly. Chính sự choáng ngợp đó khiến Việt lầm rằng Việt đang thích Ly. Xin lỗi Ly… nhưng mà dần dần Việt nhận ra là Việt đang lấy tình cảm của Ly để cố giải thích cho những cảm xúc khó hiểu của Việt dành cho My.”
“ Vậy Việt có thể lý giải được cái cảm xúc khó hiểu của Việt dành cho My chưa?” Ly nén lại những giọt nước mắt đang trực trào. Sự tự tôn của Ly không cho phép Ly khóc.
“ Việt thích My! Thật sự rất thích!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận