Trời tờ mờ sáng, hai người đã thức dậy.
Mặc dù được nghỉ ngơi cả đêm, nhưng từ nửa đêm về sáng, Lý Huyền độ gần như không thể chợp mắt. Sáng nay vừa tỉnh dậy, hắn đã cảm thấy tinh thần mỏi mệt, uể oải.
Hắn nghĩ hẳn nàng cũng giống mình, nào ngờ nàng vẫn giữa được sắc mặt tươi tỉnh, tinh thần phấn chấn, tâm trạng dường như còn rất vui vẻ.
Khoảnh khắc ấy, Lý Huyền Độ bỗng có cảm giác nàng đã quên sạch mọi chuyện xảy ra đêm qua.
Điều đó khiến hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác áy náy và hối hận vẫn đeo bám trong lòng từ đêm qua dường như cũng vơi đi phần nào. Nhưng chẳng hiểu vì sao, thấy nàng có thể thản nhiên như chưa hề xảy ra điều gì, lòng hắn lại dấy lên một nỗi cay đắng khó tả.
Bên ngoài vang lên tiếng bẩm báo: đã chuẩn bị xong, có thể lên đường.
Bồ Châu liếc nhìn hắn một cái, thấy hắn dường như đang thất thần, liền nhặt chiếc mạng che mặt dùng để chắn gió cát và nắng gắt, đội lên đầu rồi nói: “Đi thôi”. Dứt lời, nàng xoay người bước ra ngoài.
Lý Huyền Độ nhìn bóng dáng khoan khoái của nàng khi rời đi, đứng sững tại chỗ trong chốc lát, cuối cùng mới cất bước theo sau.
Ra đến bên ngoài, vừa nhìn thấy Diệp Tiêu Bồ Châu đã chủ động bước tới, nói lời cảm tạ.
Diệp Tiêu vội từ chối, nói rằng được phục vụ vương phi là vinh hạnh của mình.
Bồ Châu mỉm cười, sau khi lên xe liền tựa vào lòng nhũ mẫu, nhắm mắt dưỡng thần, đợi xe khởi hành. Bất chợt, phía sau đường vang lên tiếng vó ngựa dồn dập. Một đoàn người phóng tới, dẫn đầu là Dương Hồng, mang theo hai vò rượu đến đưa tiễn. Ông nghe tin vợ chồng Tần vương sắp xuất quan, tiện đường đi ngang qua nơi này nên vội tới tiễn chân.
Bồ Châu biết Dương Hồng là người trọng tình trọng nghĩa. Vì tránh điều tiếng nên nàng không muốn tới quấy rầy ông, nào ngờ ông lại đích thân đến tiễn. Nàng không khỏi cảm động, vừa trông thấy ông, cảm giác thân thuộc như chợt ùa về. Giống như ngày xưa, nàng vẫn gọi ông là “a thúc”.
Dương Hồng vội xua tay, nói không dám nhận.
Bồ Châu hỏi thăm vợ con ông, mỉm cười nói: “Chắc tiểu a đệ đã biết gọi tiếng “cha” rồi thúc nhỉ? Lần này cháu đi qua đây, sợ làm phiền thúc nên không đến, đợi sau này có dịp quay lại, nhất định sẽ ghé thăm.”
Dương Hồng liên tục cảm tạ. Bồ Châu lại cười nói: “A thúc đừng khách sáo với cháu. Ơn nghĩa của thúc, cháu mãi ghi lòng tạc dạ.”
Dương Hồng xúc động, nói chẳng nên lời. Bồ Châu trò chuyện cùng ông thêm mấy câu, thấy Lý Huyền Độ đang đứng cách đó hơn mười bước, như đang nhìn hai người nói chuyện với nhau, bèn bảo Dương Hồng đi chào Tần vương, còn nàng thì lên xe trước.
Dương Hồng tiến lên bái kiến.
Mặc dù thân thiết với Bồ Châu, nhưng Dương Hồng chưa từng giao thiệp với Tần vương, vì thế thái độ cũng có phần cung kính, dè dặt.
Lý Huyền Độ mở lời hỏi về tình hình biên cương Hà Tây.
Ông đáp: “Điện hạ yên tâm. Biên cương tạm thời bình ổn, hạ quan mới dám rời khỏi chức vị đến đây tiễn biệt.”
Lý Huyền Độ gật đầu: “Nơi này nhờ cả vào các vị.”
“Đây là bổn phận của hạ quan. Hạ quan nhất định tận lực, không dám lơ là.”
Lý Huyền Độ gật đầu lần nữa: “Phiền ngài đích thân tới tiễn. Nay tạm biệt, mong có ngày tái ngộ!”
Dương Hồng vội khom người tiễn biệt, nhưng thấy hắn đi được vài bước thì khựng lại, dường như có điều lưỡng lự, sau đó hắn chầm chậm quay đầu, nhìn ông, đôi môi mấp máy như muốn nói điều gì đó. Dương Hồng thấy vậy liền nói: “Nếu điện hạ có điều muốn dặn dò, xin cứ nói thẳng.”
Lời vừa dứt, Tần vương liền nghiêng mặt nhìn về phía cỗ xe nhỏ nơi vương phi đang ngồi, dường như cuối cùng cũng hạ được quyết tâm, hắn khẽ hỏi: “Vương phi đã sống ở đây nhiều năm, là do ngài cưu mang sao? Trước kia nàng ấy sống thế nào?”
“Ta nghe nói…” Hắn ngập ngừng, “Lúc nàng còn nhỏ, từng có thời gian đến cả cơm cũng không đủ ăn, có đúng thế không?”
Dương Hồng nghe hắn hỏi vậy, lòng như dậy sóng, vội đáp: “Bẩm điện hạ, Bồ Tả trung lang tướng từng có ơn cứu mạng với hạ quan. Khi vương phi còn nhỏ, bị đưa đến vùng biên cương, người thân ghét bỏ, phải theo nhũ mẫu bị câm làm việc khắp nơi để đổi lấy miếng ăn. Lúc hạ quan tìm được người, nhũ mẫu của nàng đang bệnh nặng, còn nàng thì đã vài ngày không có gì vào bụng, đói đến mức đi cũng không nổi, vậy mà vẫn mò tìm rễ cỏ để ăn, nhìn rất đáng thương. Hạ quan đưa nàng về nhà với danh nghĩa trả ơn, nhưng thực tế chẳng chăm lo được gì…”
Nhớ đến chuyện cũ, Dương Hồng không khỏi lộ vẻ hổ thẹn.
“Thê tử của hạ quan tham lam hẹp hòi, khi hạ quan vắng nhà thường coi nàng như người ở, khiến nàng chịu không ít khổ cực. Giữa mùa đông giá rét, còn bắt nàng ra sông băng giặt đồ đến nỗi đôi tay lở loét vì tê cóng. Nàng ở nhà hạ quan mấy năm là chừng ấy năm phải chịu đủ thứ bắt bẻ, đè ép, nhưng nàng chưa từng oán hận điều gì. Hạ quan thẹn với lòng mình, điều duy nhất khiến hạ quan cảm thấy được an ủi, chính là ông trời có mắt, để nàng được sánh đôi cùng điện hạ, từ đây có chốn nương thân, cả đời không còn phải sống kiếp phiêu bạt. Giờ điện hạ sắp đưa nàng xuất quan, hạ quan không thể theo hầu bên cạnh, chỉ có thể tận tâm giữ gìn chức trách, cầu mong điện hạ và vương phi phu thê hòa hợp, vạn sự như ý!”
Nói xong, ông quỳ rạp xuống đất, dập đầu hành lễ.
Lý Huyền Độ ngoảnh đầu, nhìn chiếc xe ngựa nhỏ có rèm che ở đằng xa, một lát sau, khi đã hồi phục tinh thần, hắn mới đỡ Dương Hồng từ dưới đất lên, không nói gì, chỉ dùng sức nắm lấy cánh tay ông, sau đó xoay người nhảy lên lưng ngựa. Dưới sự cung tiễn của Dương Hồng và dịch quan, hắn dẫn theo một đoàn người rời khỏi dịch xá, tiếp tục lên đường.
Mấy ngày sau, Lý Huyền Độ tới được Ngọc Môn Quan, tập hợp năm trăm người sẽ cùng hắn xuất quan.
Năm trăm người này, một nửa là lính và quan binh phạm tội bị đày ra ngoài biên cương để khai hoang và trấn thủ, nhằm phòng ngừa chuyện bỏ trốn, trên mặt mỗi người đều có hình xăm, không một ai là con hiền cháu thảo. Mặc dù Bồ Châu chỉ xuất hiện một thoáng, lại còn đeo mạng che, thế nhưng, khi đoàn chuẩn bị khởi hành, vài ánh mắt trong hàng ngũ vẫn dán chặt vào chiếc xe ngựa của nàng, không chịu rời đi.
Trước đây vì đưa đón Hoài Vệ, Lý Huyền Độ từng vài lần ra vào ải, nhờ đó quen biết với tướng quân trấn thủ nơi này. Khi tiễn hắn xuất quan, viên tướng kia lo hắn không hài lòng với binh lực được giao, liền giải thích: “Điện hạ thứ tội. Không phải mạt tướng cố tình vô lễ. Nhưng nhân lực có thể theo điện hạ xuất quan lúc này, chỉ có bấy nhiêu. Tuy chẳng phải lương dân, nhưng phần lớn đều là những kẻ từng vào sinh ra tử trên chiến trường, kinh nghiệm phong phú. Sau này, nếu dùng đúng chỗ, chắc chắn có thể hỗ trợ điện hạ đôi phần.”
Lý Huyền Độ liếc nhìn đám tạp binh ô hợp này, nói không sao rồi dẫn đoàn xuất quan, tiếp tục đi về phía Tây.
Con đường này hắn đã đi qua hai lượt, không cần dẫn đường, bản thân cũng đã thuộc lòng lối đi, cứ thế lần theo ký ức, đi mấy ngày, dần tiến sâu vào vùng sa mạc hoang vu.
Tối hôm ấy, đoàn quân hạ trại tại một nơi kín gió để qua đêm. Lạc Bảo đến tìm Bồ Châu, nói rằng ngày mai đoàn sẽ tiến vào vùng trung tâm sa mạc, ít nhất phải đi sáu bảy ngày mới băng qua được để tiến vào ốc đảo. Đêm nay vừa hay gần đó có nguồn nước, hỏi nàng có muốn đi tắm không.
Thời tiết đang vào hè oi bức, ban ngày ngồi trong xe ngựa cũng đổ mồ hôi đầm đìa, mấy ngày trước lại không có cơ hội tắm rửa. Tuy có chút khó chịu, nhưng đây là do nàng đòi đi theo, nên Bồ Châu chưa từng hé nửa lời than vãn, mà chỉ âm thầm chịu đựng. Nghe nói tối nay có nước để tắm, tất nhiên nàng mừng còn không kịp.
Lạc Bảo, vú và Vương mụ đi theo hộ vệ, đưa nàng đến dòng suối gần đó, dựng một tấm màn trướng cao quá đầu người. Bồ Châu ở trong đó thỏa sức gội đầu tắm rửa, tắm xong sảng khoái vô cùng, tóc còn chưa khô hẳn đã quay trở về. Khi đi ngang qua khu vực cắm trại, từ xa nàng đã thấy một đám đại hán mặt mũi xăm trổ đang tụ tập nghỉ ngơi trên thảm dạ ngoài trời. Biết mình lúc này ăn mặc chưa chỉnh tề, nàng vội né sang một bên, đi vòng đường khác để về lều rồi chui hẳn vào trong.
Đám người kia vốn là phạm nhân, kẻ nào kẻ nấy đều từng chém giết trên chiến trường, giờ bị đày đến vùng biên viễn hoang vu, sống chẳng khác gì lưu dân, hành xử chẳng khác gì những tên lục lâm thảo khấu. Dù mỹ nhân chỉ xuất hiện trong nháy mắt rồi biến mất, nhưng vẫn khiến chúng vô cùng phấn khích, cứ nhìn theo bóng dáng ấy đến khi mất hút, nào còn tâm trí đâu để ngủ. Song phần lớn đều e dè trước thân phận cao quý của nàng nên không dám thể hiện quá trớn, chỉ đành nuốt nghẹn, ngứa ngáy trong lòng.
Trong số đó, đứng đầu là Trương Tróc, đang độ trai tráng. Trước đây, hắn từng là một võ quan, ra trận liều lĩnh quả cảm, dưới trướng từng chỉ huy hàng nghìn binh sĩ. Vì bất mãn cấp trên, trong cơn nóng giận lỡ tay giết người, do vậy mới bị đày ra biên ải. Khi đến Ngọc Môn Quan, hắn nhanh chóng trở thành đầu lĩnh của năm trăm người này. Ban đầu Trương Tróc vốn còn đang háo hức muốn thể hiện tài năng, nghĩ rằng đến được đây là có thể lập công phong hầu. Thế nhưng, hôm gặp thượng cấp mới, vị Đô hộ đầu tiên trấn giữ Tây Vực, cũng chính là Tần vương cao quý, hắn không khỏi thất vọng tràn trề. Tần vương phong độ nhã nhặn, dung mạo chẳng có điểm nào dính dáng đến hai chữ “uy mãnh”, khiến hắn thất vọng tột độ, nên chẳng thèm để Tần vương vào mắt. Lúc này, nhân khoảng cách với bên kia còn xa, hắn bèn cao giọng nói: “Từ trẻ ta đã chu du kinh thành, tung hoành khắp Nam thị, gặp qua không ít mỹ nhân. Người ta thường nói, nhìn nữ nhân thì xa phải xem mặt, gần phải xem chân, còn muốn nhìn eo thì phải đứng cách không gần không xa. Các ngươi có biết vì sao không?”
Thấy những người còn lại đều lắc đầu, hắn cười khẩy giải thích: “Nghĩa là, nữ nhân cho dù có đẹp thế nào thì ít nhiều cũng sẽ có chỗ chưa vẹn toàn. Nhưng hôm nay ta mới biết câu đó sai. Nếu quả là tuyệt sắc, thì xa gần trên dưới, chỗ nào cũng đáng nhìn. Nữ nhân thế này, e rằng đi đến đâu cũng khiến nam nhân phải quỳ gối cúi đầu, ngoan ngoãn chịu hàng. Mà nữ nhân trên đời lại phần nhiều lẳng lơ, gió chiều nào che chiều ấy. Chẳng trách Tần vương tới cái nơi quỷ quái này mà vẫn không dám để nàng ta ở nhà một mình. Nếu là ta thì cũng chẳng yên tâm nổi, đi đâu cũng phải buộc chặt vào thắt lưng mới yên…”
Hắn đang nói hăng, liền thấy đối diện có người dần biến sắc, ánh mắt trở nên kỳ lạ, cứ tưởng đối phương bị dọa đến sợ hãi, đang định cười nhạo hắn ta là hạng thỏ đế thì bất ngờ sau lưng truyền đến một cơn đau thấu tim. Cơn đau như khoan vào tận xương tủy, cả người suýt chút nữa ngã chúi xuống đất. Hắn giận dữ quay phắt lại, nhận ra kẻ vừa động thủ là gã đại hán mặt có vết sẹo, hộ vệ của Tần vương.
Không chỉ vậy, Tần vương cũng đang đứng cách đó không xa, lạnh lùng nhìn sang.
Vừa rồi, Diệp Tiêu theo Lý Huyền Độ đi kiểm tra tình hình quanh khu trại, xem xét các trạm gác. Lúc ngang qua đây, gió đưa tới những lời kia lọt vào tai, khiến hắn nổi giận đùng đùng. Không đợi Lý Huyền Độ hạ lệnh, hắn đã xông tới, quất mạnh một roi. Thấy tên tội tốt kia quay đầu lại, Diệp Tiêu càng không nể nang, vung tay quất thêm mấy roi chí mạng lên vai lên lưng hắn.
Đám binh sĩ thấy bị bắt quả tang tại trận thì đều lộ vẻ hoảng hốt, đưa mắt nhìn nhau, rồi lần lượt bò dậy khỏi tấm thảm, quỳ sụp xuống đất.
Ban đầu, Trương Tróc bị đánh đến choáng váng, cũng ngã sấp trên đất, đợi đến khi hoàn hồn lại, hắn đưa tay quệt qua gương mặt bỏng rát, cả bàn tay đầy máu. Thấy thuộc hạ đang dán mắt nhìn mình, hắn uất ức vì mất sạch thể diện, liền cắn răng, ánh mắt lóe lên sự hung ác. Hắn vung tay chộp lấy cây roi, nghiến răng nói: “Hay lắm! Mỗ không biết trời cao đất dày thì đã sao? Cùng lắm là một mạng, ngươi tưởng mỗ sợ ngươi chắc?” Rồi hắn giáng một cú đấm thật mạnh về phía Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu không ngờ tên tội đồ này lại dám phản kháng, đã thế còn ra tay hết sức hung ác, nhất thời sơ suất suýt trúng chiêu, đành lui lại một bước. Ngẩng lên thấy Tần vương đã sầm mặt đi tới, hắn vội nói: “Điện hạ chớ để bị hắn va phải. Giết gà đâu cần dao mổ trâu, tên này dám dĩ hạ phạm thượng, ăn nói hỗn xược, thuộc hạ sẽ lập tức lấy mạng hắn, để răn kẻ khác!”
Lý Huyền Độ phẩy tay áo, ra hiệu lui sang một bên, ánh mắt rét buốt nhìn thẳng vào tên tội tốt trước mặt, hỏi: “Ngươi là Trương Tróc?”
Trương Tróc thấy đối phương cũng biết tên mình, trong lòng hơi đắc ý, liền ưỡn ngực đáp: “Chính là ta!”
Lý Huyền Độ khép hai ngón tay lại, vẫy hai cái về phía hắn. Đó là động tác thường dùng khi gọi chó.
Ban đầu Trương Tróc chưa hiểu, nhưng chẳng bao lâu, hắn đã nhận ra ý nghĩa của nó.
Tần vương muốn đích thân dạy dỗ hắn sao?
Sau khi hiểu được ý tứ, không những hắn không sợ mà trái lại còn cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Hắn vốn chỉ là tử tù, chẳng qua bị phái ra biên ải nên mới nhặt lại một mạng. Một mạng thôi mà, cùng lắm cũng chỉ để lại một vết chém to bằng miệng bát trên cổ. Nhưng nếu hắn có thể quật ngã được Tần vương này ngay trước mắt bao người, dẫu hôm nay có chết thì vẫn đáng!
Hắn bò dậy, bỗng nhiên nhào tới.
Từ nhỏ Lý Huyền Độ đã được các thống lĩnh giỏi nhất trong cung dạy cách đánh cận chiến. Dù Trương Tróc có hung hăng, thiện chiến đến đâu, nhưng trong tay không có vũ khí thì sao có thế là đối thủ của hắn? Chỉ mất vài chiêu, Trương Tróc đã bị hắn quật ngã xuống đất.
Lý Huyền Độ siết chặt nắm tay, giáng từng cú đấm nặng nề xuống mặt Trương Tróc.
Càng vùng vẫy, Trương Tróc càng bị đánh mạnh hơn. Máu bắt đầu túa ra trên mặt hắn, thấm đẫm đất cát. Sức lực của hắn dần cạn kiệt, chỉ có thể nằm đó, yếu ớt thở dốc.
Nhìn máu từ dưới nắm đấm trào ra ngày một nhiều, vẻ mặt của Lý Huyền Độ cũng dần trở nên vặn vẹo. Hắn thở hồng hộc, nghiến răng nói: “Ngươi vừa nói cái gì? Ngươi từng lăn lộn ở kinh thành? Nói cho ngươi biết, năm xưa ta từng trà trộn ở Nam thị, tam giáo cửu lưu, [1] có hạng người nào mà ta chưa từng gặp? Loại không biết sống chết như ngươi, vậy mà dám kiêu ngạo trước mặt ta?!”
[1] Tam giáo (三教) = Ba tôn giáo chính thống lớn ở Trung Quốc cổ: Nho giáo (儒) – học thuyết Khổng Mạnh, coi trọng đạo đức, lễ nghĩa, trật tự xã hội. Đạo giáo (道) – tu tiên, luyện đan, trường sinh, gắn liền với huyền thuật và tín ngưỡng dân gian. Phật giáo (佛) – tôn giáo du nhập từ Ấn Độ, chú trọng tu tâm, diệt khổ, luân hồi.
Cửu lưu (九流) = Chín ngành phái hoặc chín tầng lớp/loại người trong xã hội, vốn là cách phân loại các học phái thời Tiên Tần (trước khi nhà Tần thống nhất Trung Quốc). Trong Hán thư – Nghệ văn chí, “cửu lưu” chỉ 9 loại học thuật như: Nho, Đạo, Âm Dương gia, Pháp gia, Danh gia, Mặc gia, Tung hoành gia, Nông gia, Tạp gia.
Về sau, trong khẩu ngữ và giang hồ, “cửu lưu” lại mang nghĩa rộng hơn, chỉ đủ hạng người, từ chính thống đến giang hồ, kể cả kẻ lừa đảo, lang thang, trộm cướp,
- “Tam giáo cửu lưu” hiểu nôm na là “Từ giới chính thống (Nho, Phật, Đạo) cho tới mọi hạng người trong xã hội, cả sang lẫn hèn, cả thiện lẫn ác, không thiếu ai.”
“Bốp” lại thêm một cú đấm cực mạnh khác dội thẳng lên trán Trương Tróc, máu không ngừng tuôn ra từ phần da bị rách.
Trương Tróc đã chẳng còn cảm nhận được đau đớn, đầu óc ong ong, mắt hoa cả lên. Lúc này, hắn như con cá bị đè lên thớt, thứ duy nhất có thể làm là há to miệng, cố sức hít lấy hít để.
Đám binh sĩ xung quanh đều sợ đến ngây người. Không ai ngờ kẻ xưa nay vẫn nổi tiếng tàn độc liều mạng như Trương Tróc lại bị Tần vương có vẻ ngoài thư sinh này đánh đến mức không tài nào chống đỡ nổi. Gương mặt hắn máu me sưng vù, thảm đến không nỡ nhìn thẳng.
Lý Huyền Độ vẫn siết chặt nắm tay, khi thấy Trương Tróc hoàn toàn không còn cử động, hắn nhắm mắt, thở ra một hơi, rồi mở mắt, vung tay hất đối thủ đã mất hết sức chống cự ra một bên, đứng dậy khỏi mặt đất.
Quân sĩ thấy Tần vương đứng lên, ánh mắt quét qua, ai nấy đều lạnh hết sống lưng, đồng loạt phủ phục xuống đất, không dám ngẩng đầu.
Lý Huyền Độ vung mu bàn tay giờ mới thấy đau nhức, lạnh giọng nói với Diệp Tiêu: “Trói lại, treo lên phơi ba ngày, lấy đó làm gương cảnh cáo!”
Nói xong, hắn xoay người bỏ đi.
Những việc vừa phát sinh không hề truyền đến tai Bồ Châu. Sau khi tắm gội, nàng ngồi giữa căn lều, đợi làn tóc dài được gió đêm hong khô. Nhũ mẫu đứng sau lưng, cẩn thận chải từng lọn tóc cho nàng, động tác dịu dàng đến mức không để nàng cảm thấy đau một chút nào.
Bốn bề yên ắng lạ thường, tưởng như có thể nghe thấy tiếng rít nhẹ phát ra khi răng lược lướt qua từng sợi tóc.
Bồ Châu cảm thấy, từ khi trở về, dường như nhũ mẫu chỉ hận không thể nâng nàng trong lòng bàn tay mà chiều chuộng, chăm chút. Điều đó khiến nàng vừa hạnh phúc, nhưng đồng thời cũng thấy xót xa thay cho bà.
“Vú ơi, con xong rồi, người cũng nghỉ ngơi đi…”
Bồ Châu cầm lược, tự mình chải lại tóc. Nhưng khi quay đầu, nàng bỗng khựng lại.
Lý Huyền Độ đang đứng ngay trước cửa lều, dường như vẫn đang nhìn nàng chải tóc, thế nhưng lại không phát ra một tiếng động nào.
Có lẽ vì cát dưới đất mềm mịn, bước chân hắn lại nhẹ, nên hắn về từ lúc nào nàng cũng chẳng hề nhận ra.
A Cúc cũng đã nhìn thấy hắn, bà đặt chiếc lược xuống, cúi người thi lễ, rồi lui ra ngoài.
Lúc này Bồ Châu mới nhìn rõ, vạt áo hắn dính đầy cát bụi.
Đã lâu rồi hắn không để nàng giúp mình thay y phục nữa.
Nàng cứ thế ngồi yên, nhìn hắn thong thả cởi ngoại bào, giũ giũ vài cái ngay trước cửa lều cho sạch cát, rồi bước vào trong, đặt áo xuống, tiện tay nhấc bình nước lên, rót trà vào chiếc chén của nàng.
Trông hắn có vẻ rất khát, nhưng chén trà của nàng lại nhỏ, thế nên hắn uống liền mấy chén, tay phải nâng chén cứ đưa lên hạ xuống không ngừng, thế nên Bồ Châu đã kịp nhìn thấy ngay gốc ngón tay trên mu bàn tay hắn bị trầy đến mấy mảng da, vẫn còn rỉ máu. Nàng bèn hỏi: “Tay chàng làm sao vậy?”
Hắn đặt chén xuống, lắc đầu nói không sao, chỉ là vô ý làm xước, đồng thời đưa tay ra sau, như thể không muốn để nàng thấy thêm.
Bồ Châu cảm thấy hắn có điều khác thường.
Không chỉ mỗi hôm nay, mà mấy vừa qua, mỗi khi chỉ có hai người ở bên nhau, dường như hắn luôn có cái vẻ gì đó là lạ.
Từ sau đêm ở dịch xá Phúc Lộc, Bồ Châu đã nghĩ thông nhiều chuyện, đặt ra cho mình một mục tiêu mới. Nàng cảm thấy mình vui vẻ hơn trước rất nhiều. Có lẽ là vì A Cúc trở về, nàng cũng cười nhiều hơn. Thế nhưng hắn thì ngược lại.
Hắn vốn đã ít nói, dạo này lại càng trầm mặc hơn, dường như trong lòng đang có tâm sự nào đó. Đôi khi nàng phát hiện hắn nhìn mình một cách chăm chú, ánh mắt như lạc vào cõi nào, nhưng khi nàng nhìn lại, hắn liền lập tức tránh đi.
Nàng cũng dần quen rồi, nên chẳng hỏi thêm, chỉ đặt chiếc lược xuống, lấy một lọ thuốc trị thương trong hòm thuốc vẫn luôn mang theo bên mình, vẫy tay gọi hắn: “Chàng lại đây.”
Hắn bước tới.
“Ngồi xuống đi.”
Hắn ngồi xếp bằng trước mặt nàng.
Bồ Châu quỳ ngồi bên cạnh hắn, bảo hắn duỗi tay ra đặt lên đầu gối, rồi bôi thuốc lên mu bàn tay bị trầy xước. Nàng vừa định lấy thêm băng vải bọc lại để thuốc không bị dính ra khắp nơi, thì bỗng cảm thấy bàn tay kia hơi nóng. Cúi đầu nhìn xuống, nàng thấy hắn đang nắm lấy tay mình.
Nàng ngước mắt nhìn hắn.
Dường như đến lúc này hắn mới chợt nhận ra, lực ngón tay cũng khẽ buông lỏng. Nàng rút tay ra khỏi tay hắn, tiếp tục lấy một cuộn băng gạc mỏng, dùng kéo nhỏ cắt một đoạn dài vừa đủ, đang ướm thử thì chợt nghe Lý Huyền Độ cất tiếng hỏi: “Xu Xu, vì sao nàng lại muốn làm Hoàng hậu đến vậy?”
Động tác của Bồ Châu khựng lại, nàng ngẩng đầu, thấy hắn đang nhìn mình.
Ánh nến hắt lên con ngươi hắn, lấp loáng lay động.
Trong mắt hắn, nàng như thấy bóng hình thu nhỏ của chính nàng.
“Lúc ta mới quen nàng, nàng đã dốc lòng dốc sức quyến rũ Thái tử. Về sau do duyên số trớ trêu phải gả cho ta, nàng lại một mực ép ta soán vị…”
“Phải chăng vì nàng từng chịu cảnh gia biến lúc nhỏ, trôi dạt tới Hà Tây, chịu muôn vàn khổ sở, cho nên mới khát khao quyền lực, muốn nắm giữ địa vị cao nhất sao?”
Bồ Châu im lặng chốc lát, rồi cắt xong dải băng, tiếp tục băng bó bàn tay bị thương của hắn, sau đó ngẩng đầu lên.
“Quyền lực trong mắt chàng, chẳng khác gì cỏ rác. Trong mắt Thái hoàng Thái hậu, là trách nhiệm và trói buộc. Nhưng đối với ta… quyền lực vững chắc, lại giống như một loại thuốc an thần khiến ta yên tâm.”
Nàng bật cười, giọng nhẹ bẫng như đang trêu đùa: “Điện hạ lại muốn khinh thường ta nữa phải không?”
Lý Huyền Độ lắc đầu.
“Ta không có tư cách để khinh thường nàng. Khi ta bằng tuổi nàng, chưa từng phải chịu đói đến mức phải xuống đồng bới rau dại để ăn, cũng chưa từng phải giặt quần áo bên sông băng đến nỗi bàn tay nứt nẻ vì tê lạnh. Khi ấy, ta được phụ hoàng sủng ái, muốn gì được nấy. Vậy ta dựa vào đâu mà dám khinh nàng chứ?”
Bồ Châu nhìn hắn hồi lâu, cố nén cảm giác chực trào nơi khoé mắt, khẽ nói: “Đa tạ điện hạ. Trước kia ta cũng không nên lừa chàng như thế, cũng không nên ép buộc chàng.”
Lý Huyền Độ đưa tay xoa trán, nói: “Thôi vậy, chuyện đã qua rồi, sau này đừng nhắc lại nữa.”
Trong lều lặng đi, cả hai đều không nói gì thêm.
“Xu Xu…”
Một lát sau, Lý Huyền Độ lại lên tiếng, gọi nàng bằng giọng trầm thấp, thấy nàng dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn mình, khuôn mặt hắn bỗng trở nên thiếu tự nhiên. Do dự một lúc lâu, cuối cùng hắn vẫn sửa lời: “Đám binh lính được điều từ Ngọc Môn Quan tới đều chẳng phải hạng lương thiện gì. Từ ngày mai, nàng nên cẩn thận, tránh xa bọn chúng. Khi nào rảnh, ta sẽ dạy nàng vài chiêu phòng thân. Ở một nơi ngoài vòng pháp luật thế này, cẩn thận một chút vẫn hơn.”
Ánh mắt Bồ Châu sáng lên: “Thật sao?”
Nghĩ đến chuyện tối nay, Lý Huyền Độ nén xuống cơn bực dọc trong lòng, gật đầu: “Ừ, ta sẽ dạy nàng.”
Bồ Châu liền nở nụ cười rạng rỡ: “Đa tạ điện hạ!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận