Không rõ đã qua bao lâu, thân xe lại xóc nảy một cái, hàng mi Bồ Châu run nhẹ, cứ thế, nàng dần tỉnh giấc.
Có vẻ như xe ngựa vẫn đang băng qua con đường núi gập ghềnh, thân xe chòng chành nghiêng ngả, không lấy làm vững chãi. Bên tai nàng vang lên tiếng lộc cộc khe khẽ của bánh xe, xen lẫn tiếng mưa tí tách, đập vào trần xe.
Giữa vùng đất hoang bên ngoài kinh thành, trong những ngày cuối xuân, khi nàng đang say ngủ, trời đã đổ mưa đêm.
Bồ Châu cũng dần nhận ra: nàng không chỉ tựa vào người Lý Huyền Độ, mà cả thân mình đã cuộn tròn trong lòng hắn từ lúc nào chẳng hay, gò má áp lên ngực áo hắn, còn hai cánh tay hắn thì đang ôm trọn cơ thể nàng vào lòng.
Nàng vốn đã chẳng còn xa lạ gì với thân thể người đàn ông này. Dù chủ động hay bị động, nàng và hắn đã có không ít lần cá nước thân mật, da thịt gần gũi.
Thế nhưng dường như đây lại là lần đầu tiên, nàng ngủ một cách bình yên trong vòng tay hắn thế này.
Tư thế hắn dùng để ôm nàng khiến nàng bỗng có ảo giác, rằng nàng cũng có thể được hắn chở che và nuông chiều vô hạn.
Biết rõ đó chỉ là ảo giác, nhưng tim nàng vẫn bất giác đập dồn, xen lẫn chút cảm giác ngượng ngập và nôn nao khó tả.
Rõ ràng hắn chỉ nói là nếu nàng cảm thấy mệt mỏi, thì có thể dựa vào người hắn nghỉ ngơi.
Hẳn là do nàng trong lúc mơ màng ngả vào lòng hắn, nên hắn mới phải ôm cả người nàng thế này.
Vừa mới động đậy mi mắt, nàng đã vội nhắm nghiền hai mắt lại, nằm im trong lòng hắn, tiếp tục giả vờ ngủ.
Xe ngựa lăn bánh, thỉnh thoảng lại nhảy lên một lượt.
Mưa rơi lộp bộp trên mái xe, tiếng rơi đều đặn như con tằm đang gặm lá dâu.
Con đường đêm dài đằng đẵng, hắn vẫn lặng lẽ ôm nàng, từ đầu đến cuối chưa từng buông tay, mãi cho đến khi xe ngựa dừng lại.
Diệp Tiêu xuống xe một lúc nhưng hắn quay lại rất nhanh, báo rằng chủ nhân của căn nhà ven đường bằng lòng cho họ nghỉ nhờ một đêm.
“Xu Xu?”
Tiếng gọi của Lý Huyền Độ vang lên bên tai nàng.
Bồ Châu mở mắt, chạm phải ánh mắt hắn đang cúi xuống nhìn mình.
Hắn nói đêm nay đành để nàng chịu thiệt, nghỉ tạm ở đây một đêm, chờ sáng mai sẽ tiếp tục lên đường.
“Lúc còn niên thiếu, ta từng xuất thành đi săn, thường đi ngang qua vùng này. Nhớ có lần trời oi, khát nước, ta từng xin nước uống ở ngôi nhà ven đường này. Nếu ta nhớ không nhầm, chủ nhà là một đôi vợ chồng già, con trai cả chết trận, họ sống cùng đứa cháu nội.”
Hắn vén rèm cửa sổ xe, nhìn ra ngoài rồi nhẹ giọng nói thêm câu ấy.
Thì ra là người từng cho hắn uống nước khi hắn còn nhỏ.
Bồ Châu chợt có thứ cảm giác thân quen lạ kỳ.
Nàng rũ hàng mi, nhỏ giọng đáp: “Không sao đâu, ở đâu cũng được cả.”
Hắn mỉm cười, bế nàng xuống xe.
Ngoài đồng hoang tối đen như mực, dưới màn mưa rả rích là từng mái nhà hiện lên thưa thớt.
Căn nhà bên vệ đường được vây quanh bởi một hàng rào tre. Chủ nhà bị tiếng đập cửa xin trọ của khách qua đường đánh thức, thắp một ngọn đèn dầu lên rồi ra mở cửa, phía sau là tiếng chó sủa vang lên.
Đúng như lời Lý Huyền Độ nói, chủ nhà là một đôi vợ chồng đã tóc bạc da mồi. Họ chẳng thể nhận ra chàng thiếu niên áo gấm, từng cưỡi ngựa ghé xin ngụm nước uống. Khi nhìn thấy Lý Huyền Độ, họ đều tin vào những gì Diệp Tiêu đã nói, rằng đây là một thương nhân dẫn theo thê tử của mình vào kinh chịu tang. Thấy đôi vợ chồng trẻ phong thái hơn người, dù khoác trên mình tang phục giản dị nhưng vẫn toát lên vẻ phong lưu quý khí, ông bà chủ tỏ ra vô cùng cung kính, tiếp đãi nhiệt tình.
Diệp Tiêu đưa cho họ ít bạc, dặn làm vài món ăn. Đôi vợ chồng già thấy hắn ra tay hào phóng thì lấy làm mừng, một người nhóm lửa, một người tất bật trên bệ lò, chẳng mấy chốc đã bưng được một mâm thức ăn lên.
Hai người ngồi đối diện nhau, góc bàn đặt một ngọn đèn dầu tù mù, hơi nóng từ đĩa thức ăn bốc lên nghi ngút. Đó toàn là những món quê dân dã, Bồ Châu cầm một chiếc bánh làm từ bột mì thô lên, có thể vì đói bụng, cũng có thể vì trước mặt là người đàn ông tuấn tú kia, nên ăn vào lại thấy ngon lạ thường. Nàng vô tình ngẩng lên, bắt gặp hắn đang ngừng đũa, ánh mắt nhìn sang, liền sững người, chợt nhớ tới lần đầu gặp gỡ, hắn bảo Diệp Tiêu nhắn nàng bốn chữ “thục nữ tĩnh dung”, rồi lại nghĩ đến biểu muội nước Khuyết của hắn, dung mạo đoan trang, cốt cách tao nhã, trong lòng bỗng cảm thấy ngờ vực. Liệu có phải hắn lại chê nàng thô tục không đây? Miếng ngon mấy cũng khó nuốt thôi, liền từ tốn đặt nhẹ đũa xuống.
“Sao nàng không ăn nữa?” Hắn hỏi nàng.
Bồ Châu phân vân mãi, cuối cùng vẫn không dằn được, mở miệng giãi bày: “Lúc nhỏ ta ở Hà Tây, thời gian khốn khó nhất, nếu được ăn thứ này… đã là tốt lắm rồi…”
Lý Huyền Độ ngẩn người, ánh mắt thoáng qua một tia xót thương, hắn vươn tay cầm chiếc bát sứ thô lên, múc cho nàng một bát cháo rau rồi đẩy về phía nàng, dịu giọng nói: “Ta đâu có chê nàng. Nàng ăn thêm một chút đi. Vừa rồi thấy nàng ăn ngon lành, ta cũng thấy đói theo.”
Như để chứng minh lời vừa nói, hắn cắn một miếng bánh làm từ bột mì thô có vị hơi chát, nuốt xuống rồi mỉm cười với nàng.
Bồ Châu cũng cảm thấy ngọt ngào, nàng “ừ” một tiếng đáp lại, cúi đầu ăn bát cháo hắn vừa múc cho.
Sau khi mang đồ ăn lên, bà lão vẫn ngồi ở một góc nhà khâu giày, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn cặp vợ chồng trẻ. Một lúc lâu sau, ánh mắt bà dừng lại trên gương mặt Lý Huyền Độ, như thể chợt nhớ ra điều gì, ngập ngừng giây lát rồi cuối cùng vẫn mở lời hỏi: “Xin hỏi công tử, có phải trước đây ngài từng ghé qua nhà ta nghỉ chân không?”
Nói xong thấy Lý Huyền Độ ngoảnh lại nhìn, bà vội đặt đồ xuống, bước nhanh tới gần, dựa vào ánh đèn nhìn kỹ hắn thêm mấy lượt, rồi bất giác reo lên: “A! Ta nhớ ra rồi!” Vẻ mặt bà hiện rõ sự vui mừng: “Đúng là công tử thật này! Cũng đã nhiều năm trôi qua, hồi ấy cháu nội ta vẫn còn nhỏ lắm! Hôm đó công tử đi ngang qua, khát nước nên vào xin nước uống! Cả đời ta chưa từng gặp được ai tuấn tú như công tử, đến giờ tuy có khác xưa đôi chút, nhưng đôi mắt, đôi mày kia, ta nhìn một lần là nhớ mãi không quên. Chưa kể hôm đó công tử nghe ta kể chuyện con cả tử tận, con út bệnh tật, trong nhà khốn khó, trước lúc rời đi ngài đã để lại một số tiền lớn. Nếu không có số bạc ấy, ngay cả mấy mẫu ruộng cằn nhà ta cũng chẳng thể giữ nổi. Công tử là đại ân nhân của gia đình ta, cả đời này ta sẽ không bao giờ quên được dáng vẻ ngài!”
Bà lão mừng rỡ, cúi người cảm tạ liên tục.
Lý Huyền Độ mỉm cười, bảo bà đừng khách sáo, đảo mắt nhìn quanh gian nhà rồi hỏi con út và cháu trai bà hiện giờ thế nào.
Nụ cười trên mặt bà lão dần tan, thay vào đó là sự buồn bã: “Con cả của ta đi lính, chết trận khi đánh người Địch. Sóng yên biển lặng được một thời gian, ta cũng nuôi lớn được cháu trai. Cách đây mấy năm, nghe nói triều đình mở rộng binh lực để chống lại Đông Địch, trong nhà chỉ còn hai nam đinh, cuối cùng nó vẫn phải nhập ngũ. Từ đó đến nay, đã mấy năm rồi không có tin tức gì, sống chết chẳng ai hay. Con út của ta thì đã mất cách đây vài năm. Giờ trong nhà chỉ còn lại hai ông bà già lủi thủi. Ta cũng chẳng mong gì hơn, chỉ cầu cháu trai tai qua nạn khỏi, vợ chồng ta sống thêm được vài năm nữa, đời này nếu có thể chờ đến ngày triều đình đánh thắng Đông Địch, cho ta được thấy cảnh cháu trai ta bình yên trở về, vậy là ta đội ơn trời đất lắm rồi!”
Lý Huyền Độ trầm mặc mất một lúc, hỏi tên cháu trai của bà, nói rằng mình có quen biết vài người trong quân ngũ, có thể giúp bà thử dò la tin tức.
Bà lão cảm động đến bật khóc, vừa lau nước mắt vừa gọi ông lão ra, hai người già dập đầu muốn quỳ xuống tạ ơn, nhưng bị Lý Huyền Độ vội vàng đỡ dậy.
Vợ chồng già cảm ơn rối rít, còn đem cả số bạc mà Diệp Tiêu đưa lúc nãy trả lại, nhất quyết không chịu nhận nữa. Lý Huyền Độ bảo họ cứ nhận trước, sáng mai lúc rời đi rồi nói sau.
Bồ Châu cùng hắn bước vào căn phòng sẽ nghỉ lại đêm nay. Tuy chỗ ở đơn sơ, tường đất cửa gỗ, nhưng được quét dọn ngăn nắp, sạch sẽ. Bà lão sợ ở quê nhiều muỗi nên đặc biệt đốt một chậu ngải cứu, để ở góc phòng xua đuổi côn trùng.
Nàng đã từng gối đầu lên ngực hắn thiếp đi trong xe, giờ nằm xuống rồi lại chẳng thấy buồn ngủ, chỉ nhắm mắt, lắng nghe tiếng mưa rơi trên mái nhà. Nàng cảm nhận được Lý Huyền Độ nằm bên cũng chưa ngủ, liền nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ, chàng có biết Thái tử đã lên ngôi như thế nào không?”
Biết hắn đang lắng nghe, nàng bèn kể lại tường tận chuyện đêm ấy bị Hoàng đế triệu kiến và tận mắt chứng kiến những gì đã xảy ra.
Hắn im lặng không nói gì.
“Y đã giết vua, giết cha. Một người có thể làm ra chuyện tày trời thế kia, ta lo… y sẽ làm hại chàng…”
Nói đến đây nàng ngừng lại, rụt người lại trong bóng tối.
Sau đó, nàng cảm nhận được bàn tay của hắn, vòng qua vai nàng như để an ủi. Bàn tay ấy vuốt nhẹ mấy lượt lên mái tóc nàng, giọng nói trầm tĩnh vang lên: “Thái tử dùng thủ đoạn bất thường để lên ngôi, dù quần thần không rõ ngọn nguồn song cũng sẽ đoán ra được phần nào. Tất nhiên y cũng chột dạ, nếu muốn danh chính ngôn thuận, sự chấp thuận của Thái hoàng Thái hậu sẽ là điều kiện tiên quyết. Vì cục diện triều chính và sự yên ổn của thiên hạ, Thái hoàng Thái hậu chắc chắn sẽ ra mặt, công nhận y. Bởi nếu không làm như thế thì sẽ dẫn đến mối họa lớn hơn, cục diện sẽ càng thêm hỗn loạn.”
“Còn về ta, nàng cứ tạm yên tâm. Phụ hoàng y từng bí mật phái người ám sát ta, ta không chết, y vừa mới đăng cơ, ngôi vị còn chưa vững, đương nhiên sẽ không dám công khai, đối đầu trực diện với ta. Ít nhất là bề ngoài, y vẫn sẽ tiếp tục đối đãi với ta giống như cách của Tiên đế.”
“Đó là tình hình trong triều hiện tại. Còn về đối ngoại, nếu ta đoán không lầm, sau khi tin tức triều Lý đổi ngôi được công bố rộng rãi, Đông Địch ắt sẽ thừa cơ, gây rối biên cương. Lần này có lẽ sẽ chỉ là động thái thăm dò, chưa đến mức bùng nổ đại chiến như năm Tuyên Ninh thứ ba mươi, nhưng xung đột là điều khó tránh, nước Khuyết sẽ là mục tiêu đầu tiên. Ngoại tổ ta vẫn còn đó, trong thời gian ngắn nội bộ nước Khuyết sẽ không có gì đáng ngại. Ta sẽ nhân cơ hội này, dâng tấu xin được xuất chinh. Y muốn đề phòng ta cấu kết với người Khuyết, dĩ nhiên sẽ không phê chuẩn, nhưng y cũng không thể làm ngơ, bỏ mặc tình hình biên giới. Y vừa đăng cơ, để thiết lập uy tín trong triều và răn đe các chư hầu xung quanh, y buộc phải phái binh can thiệp. Về phần ta, khả năng lớn nhất là sẽ bị điều trở lại Tây Hải.”
“Tây Hải nằm kẹp giữa Hà Tây và Thiên Thủy, địa thế cao nguyên cằn cỗi, lương thực thiếu thốn, toàn bộ dân cư cộng lại chưa đến vạn hộ. Ta quay về Tây Hải, chẳng khác nào bước vào một cung Vô Ưu được phóng to, hoàn toàn vô dụng, muốn làm gì cũng chịu. Nếu muốn dùng Tây Hải làm bàn đạp để sau này tiến vào Trung Nguyên lại càng là chuyện không tưởng. Tây Hải không có lương, không có tiền, dân cư ít ỏi, không có binh để triệu tập, trong tay ta chỉ có vài ngàn quân ô hợp, làm sao có thể đối đầu với triều đình có thể dễ dàng điều động hàng chục vạn binh mã? Y vừa mới lên ngôi, để giữ vững ngai vàng, cũng như xoa dịu Thái hoàng Thái hậu, trừ phi y dùng đến cách của phụ hoàng y, phái người hành thích ta, bằng không, với y mà nói, cứ theo lối cũ mà làm, đấy mới chính là cách sắp đặt ổn thỏa nhất dành cho ta…”
Hắn ngưng lại.
“Và đó, cũng là điều ta mong muốn.”
Nói đoạn, hắn lật người, bước xuống giường, đi đến bên bàn, thắp sáng ngọn đèn dầu, rút thanh kiếm của mình ra, ngoắc tay về phía nàng.
Bồ Châu cũng ngồi dậy theo, nghiêng đầu ra khỏi mép giường thì thấy thấy hắn đang dùng mũi kiếm vẽ một tấm bản đồ trên nền đất.
Từ nhỏ nàng đã từng được phụ thân dạy sơ qua, nên chỉ liếc mắt đã nhận ra được ngay.
“Năm mươi quốc gia Tây Vực!” Nàng buột miệng thốt lên.
Lý Huyền Độ liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng, hắn gật đầu: “Không sai, là bản đồ Tây Vực.”
Dường như đây là lần đầu tiên được hắn nhìn bằng ánh mắt tán dương, Bồ Châu bất giác đỏ mặt. Nghĩ đến việc hắn đang muốn chia sẻ với nàng về những dự tính cho tương lai, nàng cảm thấy vô cùng phấn khích song vẫn cố giữ bình tĩnh, tập trung tinh thần, dựng thẳng lỗ tai, ánh mắt chăm chú dõi theo mũi kiếm trong tay hắn, sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái thì sẽ lỡ mất điều gì quan trọng.
“Xu Xu, trăm năm trước, vào thời kỳ cường thịnh nhất của tiền triều, người Địch từng bị đánh đuổi hoàn toàn ra khỏi Tây Vực. Khi ấy, các nước chư hầu tại Tây Vực đều một lòng thần phục. Tiền triều còn thiết lập cả Đô hộ phủ tại đó, tổng quản mọi sự vụ Tây Vực, giao thông Đông Tây liền mạch, uy danh truyền xa, vươn đến tận Khang Cư, Đại Hạ. [1] Không may sau đó, Trung Nguyên lại rơi vào trăm năm loạn lạc, người Địch nhân cơ hội ấy trỗi dậy, thế lực xâm nhập vào Tây Vực.”
[1]
“Đến triều Lý ta, kể từ ngày lập quốc đến nay, để đạt được mức độ kiểm soát cao nhất đối với Tây Vực thì cũng phải nhờ vào chính sách hòa thân với Tây Địch và mười năm bôn ba của phụ thân nàng. Khi đó, một vài tiểu quốc như Vu Điền vì được cảm hóa, nên đã tự nguyện quy thuận. Ngoài điều đó ra, triều đình chưa từng nắm thực quyền tại Tây Vực. Về phần đa các nước còn lại ở Tây Vực, hoặc là e sợ kỵ binh Đông Địch, hoặc là muốn chia chác lợi ích, nên đều lần lượt ngả theo Đông Địch, khiến Tây Vực chẳng khác nào đôi cánh bên nách của Đông Địch, không ngừng cung cấp lương thảo, tài lực cho chúng, đã thế còn chặt đứt con đường giao thông Đông – Tây của triều ta!
Hắn quay lại nhìn nàng, ánh mắt rực sáng.
“Xu Xu, bình định Tây Vực, chặt đứt đôi cánh của Đông Địch, đó là giấc mộng mà ta đã ấp ủ từ thời niên thiếu. Nhưng từ năm mười sáu tuổi trở đi, ước vọng xuất chinh thông qua Ngọc Môn Quan ở phía Tây, thu phục Tây Vực đã không còn khả thi. Đến nay, điều này càng là chuyện viễn tưởng. Tuy vậy, ta vẫn còn một con đường khác…”
Mũi kiếm trong tay hắn lại vạch một đường trên nền đất.
“Xuất phát từ Tây Hải, tiếp tục đi về phía Tây, men theo một con đường cổ bị bỏ hoang từ hàng trăm năm trước, vượt qua dãy núi tuyết, băng qua sa mạc, là có thể vòng qua Ngọc Môn, tiến vào Tây Vực. Một khi vững chân nơi đó, ta có thể tiến, cũng có thể lui. Nhưng…”
Hắn đột ngột ngừng lại.
“Xu Xu, nếu một ngày ta thật sự tiến vào Tây Vực theo lối đó, thì cũng có nghĩa là… ta đã phản bội triều Lý. Từ nay về sau, ta sẽ phải gánh cái danh phản nghịch. Trước kia ta từng lưỡng lự không quyết, khó lòng chọn lựa, giờ thì ta đã hạ quyết tâm. Dù vậy… ta vẫn hy vọng có thể nhận được sự thông cảm từ Thái hoàng Thái hậu…”
Nhắc đến Thái hoàng Thái hậu, hắn bỗng khựng lại, sắc mặt thoáng hiện vẻ u sầu.
“Cả đời bà luôn đặt đại nghĩa lên trên hết. Ta được một tay bà nuôi lớn. Nếu ta làm thế… ta sợ bà sẽ đau lòng, thậm chí là thất vọng về ta…”
Bồ Châu còn chưa kịp kích động trước kế hoạch này của hắn thì đã sững sờ đứng im, đợi đến lúc phản ứng lại được, nàng vội trèo xuống giường, do dự một lúc rồi vươn tay nắm lấy tay hắn, dịu giọng an ủi: “Chàng đừng lo. Nhất định người sẽ hiểu cho chàng. Chàng cũng chỉ vì bị ép buộc mà thôi…”
Lý Huyền Độ nở nụ cười trở lại, dịu dàng nói: “Nàng nói phải. Nàng cũng đừng quá lo lắng. Ta sẽ cố hết sức khuyên giải bà.”
Bồ Châu gật đầu, ánh mắt dõi theo con đường dẫn vào Tây Vực mà hắn vừa vạch ra trên nền đất. Nàng không khỏi nghĩ ngợi miên man về viễn cảnh tương lai, ngày hắn bình định Tây Vực, chinh phục Ô Ly, lập nên đại nghiệp còn lẫy lừng hơn cả phụ thân mình năm xưa. Ý nghĩ ấy khiến cõi lòng nàng cũng trở nên rạo rực. Nàng vừa nghĩ đến một vấn đề, đang định mở miệng hỏi thì đã nghe hắn lên tiếng trước.
Lý Huyền Độ nói: “Xu Xu, còn một việc, ta nhất định phải nói rõ với nàng.”
Nàng nhìn hắn.
“Dù có thuận lợi đặt chân đến Tây Vực thì cũng chưa chắc ta đã có thể dễ dàng đứng vững như ta vừa nói với nàng. Nếu may mắn trụ được, thì chuyện ngày sau có thể quay về hay không, vẫn phải tùy cơ ứng biến. Nếu thiên hạ đang thái bình thịnh trị, cho dù hôm nay Thái tử có là kẻ giết vua đoạt vị, ta cũng không thể khơi dậy binh đao, khiến muôn dân rơi vào cảnh lầm than. Ta, Lý Huyền Độ, dẫu có lòng đưa nàng lên ngôi vị Hoàng hậu như nàng hằng mong đợi, nhưng kết cục thế nào, cũng đành phó mặc cho ý trời. Bởi vậy, ta muốn hỏi nàng một lần nữa…”
Hắn khựng lại trong chốc lát.
“Xu Xu, nàng thật sự tin tưởng ta chứ?”
Bồ Châu ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của hắn, đôi mắt trầm lặng cúi xuống nhìn nàng.
Ngoài trời, mưa đêm lất phất; trong phòng, ánh đèn leo lét hắt lên mặt hắn, khiến từng đường nét nhuốm một vẻ u tịch.
Bồ Châu nói một cách chậm rãi, từng chữ, từng câu thốt ra đều dứt khoát và kiên định: “Ta tin chàng.”
Lý Huyền Độ nhìn nàng hồi lâu, ánh mắt thoáng hiện vẻ rung động, hắn mỉm cười, nói tiếp: “Từ nước Khuyết đến Tây Vực, ở hướng Bắc có một tuyến đường đã được thăm dò rõ ràng. Nhưng ta không thể dùng nó. Bởi một khi ta đi đường đó, lúc ta đến được Tây Vực, thể nào con đường ấy cũng sẽ bị triều đình phát hiện, đường lui của nước Khuyết cũng sẽ hoàn toàn bị cắt đứt. Còn con đường vòng qua Ngọc Môn Quan để tiến vào Tây Vực kia lại quá hiểm trở, nên mới bị bỏ hoang, chôn vùi trong lớp lớp cát vàng. Ta đã lén tìm người dò hỏi, cơ bản đã nắm được đại khái, nhưng chưa từng đích thân đi qua…”
Hắn bật cười, tiếng cười mang theo sự cay đắng và tự giễu.
“Cho nên nàng xem, gả cho một kẻ vô dụng như ta là thế đó. Ta phải nhờ Thái hoàng Thái hậu giúp ta bảo vệ nàng trước. Đợi đến khi ta thăm dò xong xuôi, đảm bảo tuyến đường an toàn, nàng cũng có thể lên đường, lúc ấy ta sẽ quay về đón nàng sau.”
Phản ứng đầu tiên của Bồ Châu là lắc đầu.
Nàng không muốn rời xa hắn, một khắc cũng không.
Thế nhưng, lại có một thanh âm khác nhắc nhở nàng rằng, hắn đã nói đến mức này rồi, nếu nàng vẫn cố chấp đòi theo, chẳng phải sẽ trở thành gánh nặng cho hắn rồi sao?
Nàng cố nén nỗi hụt hẫng trong lòng, điềm đạm gật đầu: “Được, ta nghe chàng.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận