Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 93: Đêm Loạn Đưa Tang, Thái Tử Đăng Cơ

Bồ Châu (Dịch)

  • 9 lượt xem
  • 4971 chữ
  • 2025-12-16 07:46:12

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Bên ngoài, tiếng chém giết kéo dài suốt đêm, tiếng vó ngựa vang lên không ngớt. Mãi đến khi trời hừng sáng, động tĩnh mới dần lắng xuống.

Đến gần sáng, xung quanh khu vực hạ trại của các nữ quyến, không rõ là ai đã phái tới một toán binh sĩ để canh gác. Dẫu vậy, vẫn có tin đồn rằng vào lúc hỗn loạn nhất đêm qua, hai tỳ nữ thiếp thân bên cạnh Chu phu nhân của Đại Hồng Lư ra ngoài đi vệ sinh nhưng một đi không trở lại. Sáng nay, thi thể của họ được phát hiện nằm cạnh nhà xí, dường như bị loạn binh sát hại, chết trong tình trạng vô cùng thê thảm.

Nỗi kinh hoàng lan truyền như ôn dịch, nhanh chóng phủ trùm khắp khu trại.

Rốt cuộc thì chuyện chém giết đêm qua là vì cớ gì? Quan tài của Trần Thái hậu vẫn còn đặt ở đây, lễ đưa tang liệu còn có thể tiếp tục? Và Hoàng đế, sao đến giờ người vẫn chưa xuất hiện để hạ lệnh?

Tin tức lại nối tiếp truyền đến: các trọng thần trong triều như Quách Lãng, Trần Tổ Đức, Diêu hầu đều bị dẫn ra khỏi doanh trại. Cam phu nhân, thê tử của Quách Lãng, cùng các phu nhân khác đều bồn chồn, đứng ngồi không yên, đủ kiểu đồn đoán cũng thuận đà lan rộng.

Đến trưa, chẳng những khu trại chưa được giải vây, mà đến cơm nước cũng không thấy đâu. Ai nấy đều đói bụng cồn cào, chỉ còn cách dựa vào lương khô mang theo. Một vài vị quý phụ quen sống trong nhung lụa bắt đầu oán trách than phiền. Công chúa Ninh Thọ – Lý Quỳnh Dao – đòi bước ra ngoài nhưng bị ngăn lại, nàng ta giận dữ quát tháo, khiến Trưởng công chúa phải đứng ra hoà giải. Đúng lúc ấy, bỗng một đội binh lính kéo đến, xông thẳng vào khu trại, nói muốn dẫn Hồ Quý phi đi.

Hồ Quý phi Hồ thị nổi trận lôi đình, lớn tiếng quát mắng, song binh lính cứ như sói đói hổ dữ, chẳng buồn đôi co, mạnh tay cưỡng chế, lôi nàng ta đi.

Hồ Quý phi là ai chứ? Từ sau mùa thu săn năm ngoái, nàng ta càng được Thánh thượng sủng ái, con trai nàng ta là Lưu vương, địa vị ngày càng lấn lướt Thái tử. Sau khi nhà Thượng Quan xảy ra chuyện, không ít người ở kinh thành ngấm ngầm đặt cược vào Lưu vương. Một người có thân phận như Hồ Quý phi mà lại bị quân lính ngang nhiên bắt đi giữa chốn đông người, vậy điều này có ý nghĩa gì?

Khu đóng quân vốn còn râm ran những lời than vãn phút chốc lặng ngắt như tờ. Nụ cười trên mặt Lý Lệ Hoa cũng dần cứng lại. Nàng ta đưa mắt nhìn về phía đại trướng của Hoàng đế, thần sắc lộ rõ vẻ u sầu. Các phu nhân xung quanh cũng lập tức nín bặt, âm thầm chờ đợi tin tức tiếp theo.

Đến chạng vạng tối, một tin động trời bỗng truyền đến: vì muốn đoạt ngôi Thái tử nên Lưu vương đã bí mật cài tai mắt bên cạnh Hoàng đế, hành động này mới bị phát hiện vào đêm qua. Hoàng đế nổi giận, muốn xử phạt Lưu vương. Ai ngờ trong cơn cùng quẫn, phe của Lưu vương lại chó cùng rứt giậu, cấu kết với nội vệ, chẳng những mưu sát Hoàng đế mà còn định giết luôn cả Thái tử.

Thái tử bị ép phải vùng lên phản kháng, cuối cùng đã trừ khử Lưu vương, xử tội thích đáng. Quách Lãng, Trần Tổ Đức, Diêu hầu cùng Thẩm Dương đều đã quỳ lạy, tôn Thái tử lên ngôi Hoàng đế. Tân đế truyền lệnh: để tránh dư đảng của Lưu vương tiếp tục làm loạn, cả đoàn phải lưu lại nơi này túc trực linh cữu, chờ đợi chỉ thị kế tiếp.

Toàn bộ khu trại chẳng khác nào chảo dầu đang sôi.

Hoàng hậu Thượng Quan dù đang mang bệnh cũng lên đường, suốt đêm nghỉ trong trướng, không hề ra mặt. Diêu Hàm Trinh thì quỳ rạp dưới đất, hướng về phía đại trướng của Hoàng đế òa khóc nức nở. Đám hạ nhân phải dập đầu cầu xin mấy lượt thì mới đỡ được nàng ta đứng dậy. Dưới sự vây quanh của đông đảo người hầu, nàng ta đi về phía trướng của Hoàng hậu Thượng Quan.

Lý Lệ Hoa dõi mắt nhìn về phía trướng nghỉ của Hoàng hậu Thượng Quan, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Nàng ta không ngờ, Thái tử tưởng chừng sắp ngã ngựa, lại bất ngờ lên ngôi chỉ sau một đêm.

Bất luận chân tướng ra sao, chỉ trong một đêm, Hoàng đế băng hà, Lưu vương mất mạng. Dù có nghi ngờ đến đâu thì dưới tình thế hiện nay, không ai trong triều dám cả gan chống đối, phủ nhận địa vị của Lý Thừa Dục.

Chỉ cần thêm một câu xác nhận từ cung Bồng Lai, ngôi vị sẽ danh chính ngôn thuận, Lý Thừa Dục sẽ đường đường chính chính tiếp nhận đại thống.

Điều mà nàng ta từng lo sợ nhất trước kia, không ngờ lại xảy ra nhanh đến vậy, chỉ một đêm thôi, trời trên đỉnh đầu cũng đột nhiên đổi sắc.

Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì, nàng ta cũng chịu, không đoán ra được. Thái tử tuyệt không vô tội, điều này không cần phải bàn cãi. Hơn nữa, toàn bộ sự việc lần này, bề ngoài trông có vẻ bất ngờ, nhưng nếu ngẫm kỹ thì cũng không phải là không có dấu hiệu báo trước.

Họ Thượng Quan đã gây dựng thế lực suốt mấy mươi năm, từ trong cung ra đến ngoài cung, quan hệ đan xen, thế lực chằng chịt. Thái tử lại là chính mạch, chẳng thể đem so với Hồ gia hay Lưu vương. Nay Thượng Quan Ung đã bị tống vào ngục, nếu toàn bộ Thượng Quan gia bị đẩy ngã, những người còn lại rồi sẽ ra sao?

Đúng dịp đưa tang Thái hậu, bá quan văn võ đều theo Hoàng đế trú lại bên ngoài, nếu Lý Thừa Dục có âm mưu ép vua thoái vị, thì đây đích thực là cơ hội trời ban.

Hoàng đế đã quá xem nhẹ Thái tử. Nhưng kỳ thực, không chỉ có Hoàng đế, ngay cả bản thân Lý Lệ Hoa cũng vậy. Nàng ta không ngờ con đường đưa tang Thái hậu lại dẫn đến biến cố kinh thiên động địa đến bậc này.

Nếu trách, thì phải trách Hoàng, vừa nảy sinh ý định phế truất, lại vừa do dự lừng khừng. Đáng lẽ ông ta nên nhân vụ án của Thượng Quan Ung để lập tức ra tay, sớm nhổ sạch bè phái của gia tộc Thượng Quan. Có như thế, dù Thái tử có dã tâm nhưng không được ai tiếp tay, thì đêm qua cũng không thể suôn sẻ đến vậy.

Lý Lệ Hoa càng nghĩ càng thấy oán trách Hồ gia tự cao tự đại, chưa xây được nền móng vững chắc mà đã vội đắc ý, hành sự hấp tấp, ép Lý Thừa Dục đến bước đường cùng, mới dẫn đến cục diện hôm nay.

Chẳng bao lâu nữa, Hoàng hậu Thượng Quan sẽ trở thành Thái hậu, sau này nàng ta còn có thể sống yên ổn được nữa sao?

Thẩm Dương, một kẻ thâm sâu khó lường như gã, tuy hôm nay vì tình thế ép buộc nên mới phải thuận theo thế cục, ẩn nhẫn giấu mình, thì liệu gã có giữ lại con bài nào chưa lật hay không?

Sau này rốt cuộc sẽ ra sao, làm thế nào để họ tìm được cơ hội bước lên ngôi cao?

Ánh mắt của Lý Lệ Hoa bất giác dời sang nơi ở của Đoan vương phi.

Từ đêm qua đến giờ, người trong trướng vẫn chưa một lần bước ra.

Chưa bao giờ nàng lại khẩn thiết mong mỏi như lúc này, mong rằng Tứ đệ của nàng ta, Lý Huyền Độ, có thể gắng gượng vượt qua, tuyệt đối đừng như Lưu vương, yếu ớt không chịu nổi một đòn.

Chỉ cần hắn có thể thu hút được sự chú ý của Lý Thừa Dục, về sau Thẩm Dương mới có cơ hội ra tay.

Bồ Châu nghe được tin tức từ chỗ Đoan vương phi.

Đoan vương phi vô cùng kinh hãi, chỉ biết than ngắn thở dài.

Bồ Châu nhớ lại cảnh tượng đêm qua, nỗi sợ hãi trong lòng nàng khi ấy dường như đã tan biến, thay vào đó là một cảm giác mơ hồ khó diễn tả thành lời khi ngộ ra rằng vận mệnh thật quá đỗi huyền diệu. 

Cả một đời này, từ khi nàng cứu được Thôi Huyễn và Dương Hồng ở Hà Tây, con đường nàng đi, những người nàng gặp, bao gồm cả chính bản thân nàng, mỗi một số phận dường như đều đã lệch khỏi quỹ đạo của kiếp trước.

Kiếp trước, mãi về sau Hoàng đế Hiếu Xương mới hay tin Lý Huyền Độ chưa chết, thậm chí còn thu phục lại Hà Tây, vì quá tức giận nên mới phát bệnh rồi băng hà.

Kiếp này, ông ta chết trong tay con trai ruột của chính mình.

Kiếp trước, Lý Thừa Dục cung kính hiếu thuận với Hoàng đế, thậm chí chỉ vì Hoàng đế không thích hắn chìm đắm vào âm luật mà suốt bao năm không chạm đến đàn ca.

Thế mà kiếp này, y lại dám hành thích vua, giết chết cha ruột.

Huống chi còn có Thôi Huyễn.

Và cả Lý Huyền Độ.

Nghĩ đến Lý Huyền Độ, Bồ Châu bỗng cảm thấy hoang mang.

Lưỡi dao treo lơ lửng trên đầu nàng đã biến mất, nhưng lưỡi dao trên đầu hắn chẳng những không biến mất mà có lẽ còn sắc bén hơn xưa.

Tất cả… đã hoàn toàn vượt khỏi tầm hiểu biết của nàng trong kiếp trước.

Giữa tình thế hiện tại, hắn rốt cuộc sẽ ra sao?

Liệu hắn có còn “tương lai” để hướng tới hay không?

Nàng đắm chìm trong dòng suy nghĩ thì một thị nữ hốt hoảng chạy vào, báo rằng ngoài kia có một vị quân quan, thỉnh Tần vương phi ra ngoài gặp mặt.

Đoan vương phi và Lý Tuệ Nhi lập tức nghĩ đến Hồ Quý phi vừa bị quân lính dẫn đi hôm nay, cả hai đều biến sắc mặt mày.

Đoan vương phi không chần chừ thêm nữa, bước vội ra ngoài. Dưới màn đêm mịt mùng, bà thấy một thiếu niên da ngăm, vận trang phục sĩ quan cấp thấp đang đứng chờ, liền lạnh lùng nói: “Ai phái ngươi tới? Về nói với chủ nhân của ngươi, người của Thái hoàng Thái hậu hiện đang ở chỗ ta! Tần vương phi sẽ không đi đâu cả!

Thiếu niên hạ giọng đáp: “Xin vương phi hãy để Tần vương phi ra gặp. Người… nhận ra ta.”

Bồ Châu nhận ra giọng nói ấy, chính là Phí Vạn, người luôn đi theo Thôi Huyễn.

Nàng trầm ngâm một lúc, cuối cùng bước ra ngoài, nói với Đoan vương phi rằng không có việc gì, bảo đó là một người quen cũ của mình, rồi theo bước Phí Vạn rời khỏi doanh địa. Hai người vòng qua một góc khuất, nơi có bóng cây rậm rạp che phủ, quả nhiên, Thôi Huyễn đang đứng đợi ở đó.

Nàng khựng lại.

Thôi Huyễn nhanh chóng tiến lại gần, hỏi: “Người trong đại trướng đêm qua, có phải là cô không?”

Bồ Châu im lặng nhìn hắn.

Hắn mặc giáp trận, máu thấm đẫm từ vai xuống thân áo. Nàng lặng nhìn một lúc rồi đáp: “Sao huynh lại nghĩ là ta?”

Thôi Huyễn khựng lại trong thoáng chốc, rồi nhỏ giọng: “Thái tử đã cài một người bên cạnh Hoàng đế. Hôm qua, lúc đang trên đường, người ấy bị bắt. Thái tử kinh hãi, ta liền đoán thể nào cũng có chuyện xảy ra. Vì sợ cô bị cuốn vào binh biến nên ta đã sai Phí Vạn âm thầm theo dõi cô. Hôm nay, cậu ấy nói với ta rằng, nửa đêm hôm qua, cô đã bị Hoàng đế bí mật triệu kiến trong đại trướng.”

Bồ Châu nhớ lại dáng vẻ hắn khi giết Hoàng đế, ngay cả một cái chớp mắt cũng không có, cõi lòng nàng bỗng trở nên phức tạp.

“Vì sao… lại là huynh?” Nàng khẽ hỏi.

Thôi Huyễn thoáng sững người, như chưa hiểu rõ câu hỏi, nhưng rồi rất nhanh sau đó, hắn đã hiểu.

Hắn đáp một cách điềm tĩnh: “Ta không nhà không cửa, thân là tội đồ, có gì phải sợ?”

“Huynh không sợ nếu sau này tình thế ổn định, lỡ như y không cho huynh một con đường sống thì sao?”

Thôi Huyễn nói: “Y đã đi con đường này, cái gọi là “ổn định” e là chỉ là chuyện xa vời. Họ Thượng Quan gánh trên lưng tội danh nặng nề, chứng cứ rành rành, sau này nhất định không thể trọng dụng được. Còn những kẻ như Quách Lãng, Diêu hầu… hô hào tạo thế thì được, ngoài ra còn có thể giúp gì thêm? Về phần đám võ tướng như Trần Tổ Đức, ai thật sự tâm phục khẩu phục y? Y có giữ ta lại hay không, phải xem bản lĩnh của chính y. Huống hồ, thân là nam tử, sống trên đời, nếu không biết lựa thời tranh đấu, trước sợ hổ, sau sợ sói, sống nào khác gì chết?”

Bồ Châu dịu giọng: “Ta hiểu rồi. Nhưng huynh gọi ta ra đây để làm gì? Diệt khẩu sao?”

Ánh trăng như nước phủ lên đỉnh đầu, khuôn mặt nhuốm máu chưa kịp gột rửa của Thôi Huyễn hiện lên mờ ảo.

“Bất kể cô nghĩ về ta thế nào, trong lòng ta…” Hắn chỉ vào ngực mình “cô mãi mãi là tiểu nữ quân mà ta từng quen biết ở Hà Tây.”

Hắn nói một cách tự nhiên, giọng điệu chẳng có lấy nửa phần giả tạo.

Nghe xong, Bồ Châu không biết phải nói gì.

Thôi Huyễn cũng chẳng đợi nàng đáp lại. Hắn hỏi ngay: “Nay Thái tử đã đăng cơ làm đế, cô có bằng lòng đi theo y không?”

Bồ Châu khựng lại, lắc đầu theo phản xạ.

Thôi Huyễn gật đầu: “Nếu đã vậy thì cô không thể ở lại nơi này nữa. Có thể y sẽ cho người đến đưa cô đi. Ta sẽ lập tức cử người hộ tống cô hồi kinh, cô hãy vào cung Bồng Lai cầu xin che chở, như vậy tạm thời y sẽ không thể động đến cô, những chuyện sau này để sau hẵng hay.”

Từ câu trả lời của hắn, Bồ Châu ngửi được một phần bất thường. Nàng không khỏi chấn động, vội hỏi dồn: “Ý huynh là gì?”

Thôi Huyễn không trả lời, chỉ giục nàng đi theo, rồi quay người bỏ đi.

Bồ Châu vẫn đứng yên, nhìn theo bóng lưng hắn: “Vậy còn Lý Huyền Độ? Huynh định đối phó với chàng thế nào? Chàng chỉ tuân lệnh đến hoàng lăng làm việc, chẳng mấy chốc sẽ quay về thôi.”

Thôi Huyễn dừng bước, xoay người lại thật chậm.

“Sợ rằng hắn không thể sống tiếp được nữa.”

Tim Bồ Châu như lỡ mất một nhịp, sau đó đập loạn.

“Huynh nói bậy!”

“Hoàng đế ngày càng căm ghét Thái tử và gia tộc Thượng Quan, vốn đã có ý phế truất, nhưng lại lo việc này sẽ khiến triều cục rối loạn, thậm chí dẫn đến biến động, vậy nên ông ta muốn nhân lễ tang của Thái hậu, ra tay trừ khử Lý Huyền Độ để chặn trước mối họa. Gần hoàng lăng có một đoạn đường hiểm trở, ông ta muốn lợi dụng đoạn đường này, phái người hành thích Tần vương rồi đẩy xuống vực, lấy cớ là chẳng may trượt chân, sau đó báo cáo như một tai nạn. Dù cung Bồng Lai có sinh nghi, sau này cũng khó làm gì được.”

“Sau khi Thẩm Cao chết, một tâm phúc dưới trướng lão ta đã quay sang đầu phục Thái tử, tiết lộ toàn bộ chuyện này. Hoàng đế đã quyết phải lấy mạng Tần vương, bố trí đâu ra đấy, trước giờ không để lộ chút tin tức nào.”

“Hắn chắc chắn sẽ chết.”

Hắn nhìn nàng, lạnh nhạt thốt lên lời cuối cùng ấy.

Bồ Châu đứng sững, cả người lạnh toát.

Lần này chàng đi quá vội, chỉ mang theo Diệp Tiêu và hai tùy tùng khác.

Nàng bỗng sải bước, xoay người định rời đi.

“Cô định đi đâu?” Thôi Huyễn bước lên, chắn trước mặt nàng.

“Ta đi tìm Hàn phò mã, cầu xin ông ấy giúp đỡ!”

“Hắn sớm muộn gì cũng chết. Huống hồ, lúc này có khi đã chết rồi! Cô cần gì phải làm chuyện uổng công? Chi bằng theo ta rời khỏi đây mau, nếu chậm trễ, chỉ sợ dù muốn đi cũng không còn kịp nữa.”

Bồ Châu cắn chặt răng, hàm dưới run run, nghiến ra từng chữ từ kẽ răng: “Thôi Huyễn, ta cảm ơn huynh đã giúp ta, cũng không dám ép huynh đi cứu chàng. Nhưng ta cầu xin huynh, xin đừng cản ta tìm cách!”

Thôi Huyễn nhìn chằm chằm nàng, sắc mặt trầm hẳn xuống, hừ lạnh một tiếng: “Nếu ta không chịu thì sao? Dù lần này hắn không chết, sau này Thái tử cũng sẽ ra tay. Cuối cùng, có khi chuyện này vẫn bị đẩy sang cho ta. Ta không muốn rước thêm phiền phức!”

Bồ Châu đột nhiên vươn tay, rút phắt thanh kiếm bên hông hắn, lia một nhát thẳng lên cổ tay mình.

Máu tươi lập tức trào ra từ vết rạch.

“Cô làm gì vậy?!”

Thấy nàng vừa rút kiếm, Thôi Huyễn liền lao đến một bước, nhưng nàng nhanh chóng lùi lại, rồi xoay ngang lưỡi kiếm, đặt sát vào cổ mình.

“Thôi Huyễn, nếu trong lòng huynh vẫn còn xem ta là nữ quân Hà Tây năm xưa thì đừng cản ta!”

Thôi Huyễn kinh ngạc đến sững người.

Hắn mím chặt môi, hồi lâu mới nghẹn giọng nói: “Vì hắn, cô sẵn sàng làm đến mức này sao?”

Nàng không đáp.

Thôi Huyễn nhìn nàng mặt mày tái nhợt, máu từ cổ tay nhỏ giọt, tí tách không ngừng. Cuối cùng, hắn đành gật đầu: “Thôi được, ta sẽ đi báo tin thay cô! Ta biết Hàn phò mã đang ở đâu!”

Khi thốt ra lời ấy, gương mặt hắn gần như biến dạng.

Bồ Châu nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi mở ra, thấy hắn đang bước tới định xem xét vết thương của mình, nàng nén đau ở cổ tay, nhẹ giọng nói: “Đa tạ huynh. Xin hãy đi mau! Ta không sao, có thể tự xử lý được!”

Thôi Huyễn khựng lại, nghiến răng, ngoảnh đầu gọi Phí Vạn, dặn cậu ta dẫn theo thân tính, hộ tống Bồ Châu hồi kinh, đến cung Bồng Lai lánh nạn. Phí Vạn tuân lệnh, đang định dẫn nàng đi thì phía đối diện bỗng có hơn chục người xông đến, người dẫn đầu không ai khác ngoài Thượng Quan Thất lang, cả đám chắn hết cả đường đi.

Thượng Quan Thất lang khom người hành lễ với Bồ Châu trước rồi nói bằng giọng điệu cung kính: “Vương phi đừng sợ. Bệ hạ lo nơi này không còn an toàn, lệnh ta hộ tống vương phi đến chỗ thích hợp hơn.” Nói xong liền đứng thẳng dậy, hạ lệnh cho thuộc hạ giương cung nhắm thẳng về phía Thôi Huyễn, cao giọng quát: “Thôi Huyễn! Từ lâu ta đã biết ngươi không hoàn toàn trung thành với bệ hạ! Quả nhiên, gan to tày trời, ăn cây táo rào cây sung, dám phản bội bệ hạ, bí mật đưa người mà bệ hạ muốn giữ lại đi nơi khác! Chuẩn bị chịu chết đi!”

Thôi Huyễn ra hiệu cho Phí Vạn dẫn Bồ Châu lùi lại, ánh mắt lạnh băng nhìn chòng chọc Thượng Quan Thất lang, đồng thời huýt một tiếng còi. Tức thì, mười mấy võ sĩ từ bóng tối sau lưng hắn lần lượt bước ra, tay cầm vũ khí, hình thành thế giằng co với phe đối diện.

Thấy vậy, Thượng Quan Thất lang biến sắc, vừa định lùi ra sau hàng cung thủ thì Thôi Huyễn bỗng lao người như tia chớp, nháy mắt đã xông đến trước mặt.

Thượng Quan Thất lang vừa mới xoay người thì lưỡi kiếm đã kề sát sau cổ, ánh thép lạnh đến thấu xương.

Từ trước đến nay, Thượng Quan Thất Lang vẫn luôn lấy làm tự cao vì xuất thân hiển hách, vừa khinh thường vừa ganh ghét Thôi Huyễn. Nay Thái tử vừa đăng cơ, tuy gã không nắm được nội tình, nhưng cũng biết hẳn Thôi Huyễn đã lập được đại công. Gã vừa căm ghét vừa lo sợ Thôi Huyễn giành mất chỗ đứng của gia tộc Thượng Quan trong lòng Tân đế, vậy nên hôm nay mới mưu toan mượn cớ giết người, trừ hậu họa từ trong trứng nước. Không ngờ Thôi Huyễn lại cho người phục sẵn trong bóng tối, còn chính gã thì lại sơ sẩy, rơi vào tay hắn ta. Mặt gã tái mét vì kinh hoảng, run giọng nói: “Thôi Huyễn, ngươi dám làm bậy? Ta nói cho ngươi biết, để đối phó với ngươi, ta đã chuẩn bị hậu chiêu! Vừa rồi ta đã phái một thuộc hạ trở về báo tin! Nếu trong một nén nhang ta không trở về, bệ hạ sẽ biết ngươi là hạng người nào! Khôn hồn thì giao vương phi ra cho ta, ta sẽ không làm khó ngươi, thu binh lui quân! Về sau hai ta đồng lòng, cùng nhau lập công!”

Bồ Châu hồi hộp đến nghẹt thở, lòng nóng như lửa đốt. Nghĩ đến chuyện Lý Huyền Độ có lẽ đã chết như lời Thôi Huyễn vừa nói, nàng càng thêm tuyệt vọng, nước mắt không cầm được, rơi xuống như mưa.

Lý Huyền Độ chắc chắn sẽ không chết một cách dễ dàng chết như vậy. Không thể nào. Hắn nhất định vẫn còn sống.

Chỉ cần Thôi Huyễn báo được tin cho Hàn phò mã, ông ấy là người nghĩa khí, dù có khó khăn đến đâu thì ắt cũng sẽ nghĩ cách cứu giúp.

Lúc này, trong đầu nàng chỉ còn sót lại mỗi ý nghĩ ấy, liền vội lau nước mắt, đẩy Phí Vạn ra rồi bước lên, lạnh giọng nói với Thượng Quan Thất lang: “Ta đi theo ngươi là được chứ gì! Nhưng ta nói cho ngươi biết, giữa ta và Thôi tướng quân chỉ là chỗ quen biết từ nhỏ! Giữa lúc binh đao khắp nơi, ta hoảng loạn nên đã đến, cầu xin ngài ấy che chở. Dù bệ hạ có biết thì đã sao? Ngươi muốn ly gián, cũng chỉ là trò tiểu nhân hèn hạ!”

Nói xong, nàng quay sang Thôi Huyễn, ánh mắt dừng lại rất lâu. Toàn bộ hy vọng, tin tưởng và mang ơn đều gói gọn trong cái nhìn ấy.

Sắc mặt Thôi Huyễn cứng đờ, bàn tay siết chặt chuôi kiếm đến mức khớp xương phát ra tiếng răng rắc.

Thượng Quan Thất lang rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, liếc sang Thôi Huyễn, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý. Gã gạt thanh kiếm đang đặt trên cổ mình ra, chỉnh lại cổ áo, rồi cúi người thi lễ với Bồ Châu: “Vương phi, mời――”

Bỗng nhiên, giữa màn đêm dày đặc phía đối diện, lại có thêm một bóng người hiện ra.

Người ấy rẽ qua sương đêm, sải bước đi thẳng về phía này. Khi đến gần, hắn đẩy mạnh kẻ đang bị khống chế trong tay về phía trước, rồi cất giọng nói với Thượng Quan Thất lang: “Người này là người của ngươi? Ta tới đón nội tử, tình cờ gặp hắn lén la lén lút trông như đi lạc, tiện tay đưa về để ngươi nhận lại.”

Tên kia ngã sóng soài xuống đất, không ngừng dập đầu trước Thượng Quan Thất lang, vừa run vừa cầu xin tha mạng. Đây chính là kẻ mà lúc trước Thượng Quan Thất lang đã phái đi báo tin.

Thượng Quan Thất lang sững sờ tại chỗ, á khẩu không thể thốt nên lời.

Lý Huyền Độ đã đến.

Hắn chưa chết, hắn thật sự đã đến đây!

Khoảnh khắc Bồ Châu thấy bóng dáng quen thuộc ấy bước ra từ trong bóng tối, nàng lặng người, như không dám tin vào mắt mình. Đến khi hắn đến gần, nhìn rõ đúng là hắn, lòng nàng như vỡ òa, hạnh phúc cuộn trào, khóe mắt nóng lên từng đợt.

Mắt nàng ngấn lệ, ngước nhìn hắn đi đến trước mặt mình. Hắn dừng lại, khẽ hỏi: “Ta đưa nàng về cung Bồng Lai trước được không?”

Giọng điệu ấy, như mang theo một chút dò hỏi, dịu dàng, trầm thấp.

Cổ họng nàng nghẹn lại, không nói nổi một lời, chỉ có thể gật đầu thật mạnh. Một cái gật đầu đơn giản ấy lại khiến hàng lệ nóng hổi nối nhau tuôn rơi.

Lý Huyền Độ nhìn nàng, vươn tay nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng kéo lên. Khi đi ngang qua Thôi Huyễn đang đứng lặng im, hắn khựng lại một thoáng rồi quay đầu, hỏi: “Cần ta giúp không?”

Mí mắt Thôi Huyễn giật giật, ánh mắt vẫn găm chặt vào Thượng Quan Thất lang, người lúc này mặt mày đã trắng bệch như tờ giấy, nghiến răng đáp: “Ta tự xử lý được!”

Lý Huyền Độ gật đầu, không nói thêm gì, dẫn theo Bồ Châu bước đi.

Phía sau vang lên tiếng binh khí va chạm, tiếng gươm giáo giao tranh.

Bên vệ đường, một cỗ xe ngựa nhỏ phủ vải xanh do Diệp Tiêu cầm cương đã chờ sẵn. Lý Huyền Độ bế nàng lên xe, rồi tự mình vào trong, khép cửa lại.

Cỗ xe băng qua khoảng đất trống, rời khỏi con đường chính vốn đã bị phong tỏa nghiêm ngặt, rẽ vào đường mòn, lao vun vút về hướng kinh đô.

Trong góc xe, treo một ngọn đèn lồng nhỏ, tỏa ra ánh sáng vàng nhạt. Ánh đèn lập lòe khiến cả không gian nhuốm một sắc màu ảm đạm. Bên tai chỉ còn lại tiếng lộc cộc đơn điệu khi bánh xe lăn trên nền đất, khoang xe nhỏ hẹp càng trở nên yên tĩnh đến dị thường.

Tâm trạng Bồ Châu dần ổn định trở lại. Bỗng nàng nghe thấy bên tai vang lên giọng nói trầm ấm của Lý Huyền Độ: “Lần này lại khiến nàng phải sợ hãi, thật sự là lỗi của ta, bất lực vô dụng. Đừng nói đến chuyện gì cao xa, ngay cả bảo vệ nàng ta cũng chẳng làm được.”

Bồ Châu ngước mắt lên, bắt gặp ánh nhìn đang cúi xuống nhìn mình của hắn. Ánh mắt ấy như mang theo cả sự xấu hổ, áy náy, xen lẫn tự trách. Nàng vội vươn tay lau sạch những giọt nước mắt còn đọng trên má, lắc nhẹ đầu, rồi khẽ hỏi: “Thôi Huyễn nói Hoàng đế định trừ chàng ở hoàng lăng, có thật không?”

Lý Huyền Độ khẽ “ừm” một tiếng, thần sắc bình lặng, như thể mọi thứ đã quá quen thuộc với hắn.

“Ông ta quên mất là ta đã canh giữ nơi đó được ba năm. Mọi động tĩnh đều khiến ta cảnh giác. Nếu muốn ra tay thì không nên chọn một nơi như thế. Ta đã xử lý xong xuôi, vừa ra khỏi lăng thì giữa đường nhận được tin ở đây xảy ra biến loạn, ta đoán nàng ắt sẽ cần đến ta, nên đã lập tức đến đây. Đoan vương phi nói nàng bị một thiếu niên da ngăm dẫn đi, ta lần theo manh mối tìm tới…”

Khoang xe vốn chật hẹp, hắn ngồi chếch sang một bên, cách nàng chỉ một khoảng ngắn. Vai hắn tựa vào vách xe, sau khi nói xong thì im lặng. Dưới ánh đèn mờ đục, khuôn mặt hắn thoáng hiện vẻ mệt mỏi.

“Lý Thừa Dục đã đăng cơ, việc này xem như đã định. Nhưng mới đó mà y đã phái người tới đón nàng…”

Hắn hơi nghiêng người, ánh mắt dừng trên người nàng, nhưng câu nói lại ngập ngừng giữa chừng, không tiếp tục nữa.

Trong lòng Bồ Châu bỗng dâng lên một nỗi chua xót, nhưng trên mặt lại không để lộ, chỉ cụp mi mắt nói: “Ta đặt nhiều kỳ vọng vào tương lai của chàng hơn.”

Lý Huyền Độ thoáng ngẩn người, rồi bật cười khe khẽ, tiếng cười không lớn, nhưng lại làm bờ vai hắn run lên. Mãi một lúc sau hắn mới dừng lại, gật đầu nói: “Xu Xu, với tình cảnh của ta bây giờ, nói là chó nhà có tang cũng không quá. Từ nay về sau, e rằng cuộc đời ta sẽ chỉ càng thêm gian nan. Vậy mà nàng vẫn còn coi trọng ta như thế… thật sự, ta rất cảm động. Mong rằng sau này, ta, Lý Huyền Độ này, sẽ không phụ lòng mong mỏi của nàng.”

Con đường phía trước là lối mòn, đất đá gồ ghề. Bánh xe vừa lăn qua một hố đất nhỏ thì cả cỗ xe dằn lên một cái, thân mình Bồ Châu chao đảo, nghiêng hẳn về phía trước.

Lý Huyền Độ đưa tay đỡ nàng, ánh mắt dừng lại trên cổ tay nàng. Vừa rồi cả người nàng lắc mạnh, vết thương chẳng may lộ ra từ vạt áo. Thấy hắn phát hiện, nàng vội rụt tay lại, nhưng đã muộn. Hắn giữ chặt cổ tay nàng, vén tay áo lên. Nhìn vết máu vẫn chưa hoàn toàn đông lại, hắn ngẩng đầu hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Nàng bị kiếm cứa sao?”

Bồ Châu đáp: “Lúc đó để tự vệ, ta đã cầm kiếm của Thôi Huyễn, nhưng lúc ấy ta quá vụng về, lại hoảng loạn, nên lỡ tay làm xước ở đây. Cũng không đau mấy…”

Lý Huyền Độ dường như đã tin lời nàng. Hắn nhíu mày, vén tà áo choàng lên, xé một dải vải từ lớp áo trong bằng lụa trắng, cẩn thận băng quanh cổ tay nàng để cầm máu. Sau khi băng xong, hắn không còn tựa lưng vào thành xe như trước nữa, mà ngồi thẳng người, giọng hắn dịu dàng: “Còn một đoạn nữa mới đến nơi dừng chân. Nếu mệt rồi, nàng cứ dựa vào ta nghỉ một lát. Đừng lo, từ giờ có lẽ sẽ tạm thời bình yên.”

Cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng Bồ Châu. Nàng gật đầu, rồi nghiêng đầu, tựa vào bờ vai hắn, từ từ nhắm mắt lại.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top