Về việc Trần Thái hậu hoăng thệ, đây quả thực là một chuyện ngoài ý muốn.
Sau khi nhận được tin về dịch bệnh ở Đồng Châu, triều đình đã lập tức phái Đoan vương và Hàn Vinh Xương dẫn theo các ngự y cùng hàng loạt y sĩ dân gian được điều động khẩn cấp đến vùng dịch.
Hàn Vinh Xương phụ trách điều tra, bắt giữ toàn bộ quan viên lớn nhỏ có liên quan về xét hỏi. Đoan vương thì triệu kiến khẩn cấp Ngô Chi Lâm. Y tâu rằng, do quan châu cố tình che giấu cũng như biện pháp xử trí yếu kém, nên dù y đã làm hết sức, nhưng vẫn đành lực bất tòng tâm, dịch bệnh đã lan đến cả huyện thành, tình hình cấp bách, buộc phải triển khai các biện pháp phòng dịch ngay. Nghe xong, Đoan vương liền làm theo đúng đề nghị của y, hạ lệnh phong tỏa toàn bộ các cửa ngõ ra vào huyện Cao ngay trong ngày. Vì lo sợ vẫn còn sơ suất, nên đã cho phong tỏa thêm hơn mười huyện trên toàn Đồng Châu, đồng thời dốc toàn lực cứu chữa bệnh nhân, nhờ đó tình hình dần được cải thiện.
Theo tấu chương mới nhất mà Đoan vương gửi về kinh đô, mấy ngày gần đây số ca bệnh đã giảm dần, cứ theo đà này, nhiều nhất là một tháng nữa sẽ có thể dỡ bỏ phong tỏa.
Hoàng đế Hiếu Xương vô cùng mừng rỡ, sau khi bàn bạc với triều thần thì quyết định không hủy bỏ chuyến Đông tuần. Chờ việc ở Đồng Châu xử lý xong xuôi sẽ chọn ngày khởi hành sau.
Được cùng Hoàng đế đến Thái Sơn phong thiện, dựng bia tưởng niệm chính là tâm nguyện bấy lâu nay của Trần Thái hậu, bởi đây là điều mà ngay cả Thái hoàng Khương thị cũng chưa từng tham dự. Lần này, Khương thị vẫn từ chối tham gia, nhưng ngược lại, Trần Thái hậu lại vô cùng háo hức, chờ đợi đến ngày lên đường. Trước đó khi nghe tin về dịch bệnh ở Đồng Châu, bà tưởng rằng chuyến đi sẽ bị hủy bỏ nên ngày nào cũng ủ rũ cáu giận. Đến hôm đó, nghe tin ảnh hưởng không mấy nghiêm trọng, Hoàng đế quyết định sẽ xuất hành sau một tháng nữa, bà mừng không để đâu cho hết, hôm đó phấn chấn, còn đích thân đi thử chiếc xe phượng được làm riêng cho mình. Sau khi về, tâm trạng vui vẻ, bà lại ăn nhiều hơn mấy miếng bánh dẻo mà Thái y đã khuyên là nên hạn chế. Có lẽ do ban ngày bị gió lùa, vui quá hóa buồn, đêm ấy bà bị đầy bụng phát sốt, đột ngột ngã bệnh.
Trần Thái hậu vốn mập mạp, thể trạng không tốt, vẫn hay thở dốc khó nhọc, lần này bệnh tới như núi đổ, ảnh hưởng liên hoàn đến lục phủ ngũ tạng. Dù các Thái y đã tận lực cứu chữa, song rốt cuộc vẫn không cứu nổi. Cứ thế kéo dài hơn mười ngày, bà qua đời.
Thái hậu hoăng thệ khiến cả triều đình bàng hoàng. Hiếu đạo là trên hết, Hoàng đế hạ lệnh hoãn chuyến Đông tuần, ưu tiên tổ chức quốc tang cho Thái hậu.
Bồ Châu theo Lý Huyền Độ rời khỏi Thượng Quận, quay về kinh đô. Cả hai đi đường gấp rút, mãi đến hôm nay cũng đặt chân tới đất kinh kỳ, ngày mai là có thể vào đến kinh đô. Tối hôm đó, họ nghỉ chân tại một dịch xá ven đường. Nàng vừa mới vào phòng được một lúc thì đã nghe bên ngoài vang lên giọng nói lanh lảnh của một thiếu nữ: “A thẩm! A thẩm ơi!”
Bồ Châu vừa nghe đã nhận ra chủ nhân của giọng nói ấy: quận chúa Ninh Phúc, Lý Tuệ Nhi.
Sao nàng lại xuất hiện ở đây chứ?
Bồ Châu vội lên tiếng đáp lại, đang định bước ra thì Lạc Bảo đã dẫn Lý Tuệ Nhi bước vào. Vừa nhìn thấy Bồ Châu, Lý Tuệ Nhi đã vui mừng chạy đến ôm chầm lấy nàng, gọi một tiếng “Hoàng thẩm!” Tuy nét mặt rạng rỡ, nhưng mắt nàng đã hoe đỏ, giọng nghẹn ngào nói: “A thẩm, Thái hoàng Thái hậu bảo con ra đây đón người! A thẩm vẫn khỏe chứ ạ?”
Bồ Châu chợt hiểu ra. Thấy nàng ấy nhìn mình bằng ánh mắt tràn ngập lo lắng, lòng nàng khẽ run lên, mỉm cười gật đầu, vừa nắm tay nàng ấy vừa nói mình vẫn ổn cả, bảo nàng đừng lo.
Những năm gần đây, Lý Tuệ Nhi sống trong cung Bồng Lai, tuy được Khương thị che chở nhưng bên cạnh gần như chẳng có ai để bầu bạn. Năm ngoái mới quen biết Hoàng Tứ thẩm, lại có thêm Hoài Vệ làm bạn, đó có lẽ là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong mười sáu năm cuộc đời nàng. Nay Hoài Vệ đã về nước, mấy hôm trước lại nghe tin Hoàng Tứ thẩm gặp chuyện chẳng lành trên đường về quê bái tổ, thử hỏi sao nàng không sốt ruột lo âu cho được. Đến khi hay tin Tứ thẩm đã bình an trở về, nàng liền cầu xin Khương thị cho phép mình được xuất thành đón đợi. Vừa nãy khi bất ngờ gặp mặt, suýt nữa nàng đã mừng đến bật khóc.
Bồ Châu an ủi nàng vài câu, rồi kéo nàng ngồi xuống, hỏi han tình hình dịch bệnh ở Đồng Châu. Biết bệnh tình nơi ấy đã không còn đáng lo, nàng mới nhẹ nhõm thở phào.
Trời cũng đã tối, Bồ Châu hỏi Lý Tuệ Nhi đã dùng bữa tối chưa, nghe nàng bảo vẫn chưa ăn, liền sai người dọn cơm lên, hai người cùng ngồi ăn với nhau, ăn xong lại tiếp tục chuyện trò.
Tâm trạng của Lý Tuệ Nhi tốt hẳn lên khi gặp lại Bồ Châu. Nghe nàng hỏi về những chuyện gần đây ở kinh thành, Lý Tuệ Nhi bèn kể lại toàn bộ những gì mình biết.
Dù Thượng Quan Ung có cố phủi sạch mọi liên quan đến Đồng Châu thì vẫn có tấu vạch tội được dâng lên. Trong lúc khốn đốn thì lại rộ lên tin đồn về việc ông ta đã thuê người ám sát quan viên Đồng Châu nhưng thất bại. Vì để bảo toàn tính mạng, viên quan kia đã khai ra Thượng Quan Ung, nói rằng mọi chuyện đều làm theo chỉ thị của ông ta, từ che giấu dịch bệnh đến phóng hỏa, hại Tần vương phi ở dịch xá. Triều đình náo động, tấu chương vạch tội dồn dập như tuyết bay đáp xuống ngự tiền. Dù Thượng Quan Ung một mực phủ nhận, kêu oan là bị vu hãm, nhưng Hoàng đế vẫn nổi cơn lôi đình, hạ lệnh cách chức, tống vào Chiêu ngục chờ xét xử. Tuy vụ án chưa lan đến toàn bộ gia tộc Thượng Quan, nhưng Hoàng hậu Thượng Quan đã đổ bệnh, người trong gia tộc cũng ngày đêm sống trong cảnh nơm nớp.
“A thẩm, công lao lần này của thẩm thực sự không nhỏ! Hàn phò mã cũng đặc biệt nhắc đến thẩm trong tấu chương, nói Ngô y không dám nhận công, vì nếu không có thẩm ra mặt kịp thời, dịch bệnh chắc chắn sẽ bùng phát mạnh hơn nữa. Nếu thẩm không kịp thời báo tin về kinh, tình hình Đồng Châu hiện giờ không biết sẽ ra sao! Thái hoàng Thái hậu cũng rất lo cho thẩm, ngày nào cũng thúc giục người đi hỏi thăm tung tích. Con còn nghe Trần nữ quan nói, đợi người về, bệ hạ nhất định sẽ ban thưởng!”
“Nói mới nhớ, còn có một người nữa – tướng quân Thẩm Dương! Ngài ấy vừa được ban thưởng, phong làm Phiêu Kỵ tướng quân chính nhị phẩm! Nghe bảo ngài ấy đã dùng lệnh bài giúp a thẩm báo tin về kinh, chuyện đó có thật không ạ?”
Lý Tuệ Nhi líu lo kể hết chuyện ở kinh thành, rồi tò mò hỏi han.
Bồ Châu chợt nhớ đến lời hứa hôm đó với Thẩm Dương, mỉm cười không đáp, xem như ngầm thừa nhận.
“Không ngờ Thẩm tướng quân lại là người nhiệt thành nghĩa khí như vậy! Nhưng cũng đúng thôi, người tốt như a thẩm, ai lại không muốn giúp chứ!”
Lý Tuệ Nhi cảm thán một câu, vô tình ngẩng đầu lên thì bắt gặp Lý Huyền Độ chẳng biết đã đến từ lúc nào, dường như đang lắng nghe, không bước vào cũng không rời đi. Nàng lập tức im bặt, đứng dậy gọi: “Hoàng thúc!”
Lúc này Lý Huyền Độ mới bước vào, gật nhẹ đầu.
Lý Tuệ Nhi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt giật mình nhận ra trời đã về khuya, sợ rằng mình quấy rầy giấc nghỉ của hoàng thúc và hoàng thẩm, bèn vội nói: “Con về phòng trước đây ạ.”
Lý Huyền Độ ngăn lại, cười bảo: “Con và a thẩm con đã lâu không gặp, hẳn còn nhiều chuyện muốn nói. Tối nay con ở lại đây ngủ với nàng đi, tứ Thúc về lấy ít đồ rồi đi luôn.”
Nhớ lại đêm ở mã tràng Thượng Quận, Bồ Châu vẫn cảm thấy như một giấc mơ.
Sau đêm hôm đó, suốt chặng đường cùng nhau hồi kinh, Lý Huyền Độ luôn chăm sóc nàng chu đáo, nhưng tuyệt nhiên không hề có thêm lần thân mật nào nữa. Mỗi tối dù có nằm chung giường, hắn cũng thiếp đi rất nhanh.
Bồ Châu có cảm giác, hắn đã thực sự coi thường nàng.
Mà nàng cũng không trách hắn vì điều đó.
Kỳ thực, bản thân nàng cũng vô cùng hối hận, hối hận vì đêm ấy quá mức bốc đồng, vừa thấy hắn thì bao ấm ức trong lòng bỗng nhiên dâng trào, khiến nàng chẳng nghĩ ngợi được gì, chỉ biết lao vào hắn, quấn lấy hắn không buông.
Sau chuyện đó, tất nhiên hắn sẽ càng coi thường nàng hơn nữa.
Thấy Lý Tuệ Nhi đưa mắt nhìn sang, Bồ Châu cũng mỉm cười gật đầu.
Lý Tuệ Nhi vui mừng ra mặt, liền sai người mang chăn nệm đến.
Lý Huyền Độ không nói thêm gì, chỉ thu dọn hai bộ y phục rồi rời đi. Tối hôm đó, hắn ngủ tạm trong một gian phòng trống khác của dịch xá. Cả đêm yên ắng không lời, hôm sau, hắn đưa Bồ Châu và Lý Tuệ Nhi nhập kinh.
Lúc ấy, Hoàng đế vẫn đang mặc đồ tang, truyền khẩu dụ khen ngợi Tần vương phi vì đã lập được đại công, nói rằng sau quốc tang sẽ chính thức ban chiếu khen thưởng.
Hoàng đế lại ra khẩu dụ, giao cho Lý Huyền Độ một nhiệm vụ. Tông chính [1] đã đến hoàng lăng chuẩn bị cho lễ nhập liệm của Thái hậu, nhưng do tuổi già sức yếu, mấy ngày trước bất ngờ ngã bệnh, giờ ở đó không có ai đủ khả năng đứng ra lo liệu, xét thấy hắn từng trấn giữ hoàng lăng, nên điều hắn đến thay thế Tông chính.
[1] Tông chính: hàm Chính nhất phẩm, phụ việc cho Tông Nhân lệnh, người đứng đầu Tông Nhân phủ. Đây là cơ quan quản lý nội bộ hoàng tộc thời quân chủ Trung Hoa.
Tờ mờ sáng gần đến canh năm, Bồ Châu mới từ điện tế quay về.
Hôm qua vừa về tới kinh thành, việc đầu tiên nàng làm là thay tang phục, vào cung chịu tang. Không chỉ quỳ suốt nửa đêm mà còn phải theo sự hướng dẫn của lễ quan, khóc tế từng lượt theo đúng nghi thức. Bên cạnh lại là Hoàng hậu Thượng Quan, Trưởng công chúa Lý Lệ Hoa, công chúa Ninh Thọ Lý Quỳnh Dao, còn có cả Thái tử phi Diêu Hàm Trinh… ánh mắt của từng người đều như như mũi tên, xem nàng như bia ngắm mà phóng tới. Mãi đến khi nghi lễ kết thúc nàng mới có thể thoát thân về phủ, nhưng vừa đặt chân cửa thì đã nghe tin Lý Huyền Độ được phái đi hoàng lăng, lát nữa sẽ khởi hành.
Có lẽ bởi nơi đó đã để lại cho nàng quá nhiều ký ức chẳng mấy tốt đẹp, nên khi vừa hay tin, trong lòng nàng chợt dấy lên cảm giác bất an. Ngay cả bộ đồ tang trên người cũng chưa kịp thay, nàng đã vội vã chạy đến tẩm đường. Vừa rảo bước qua hành lang, nàng bất ngờ chạm mặt Lý Huyền Độ đang từ phía đối diện đi tới, hai người dừng lại, đứng đối diện nhau.
Hoàng lăng cách kinh thành mất mấy ngày đường, hắn qua đó làm việc nên tất nhiên phải ở lại đó, không thể về ngay được.
Hắn đã khoác áo đi đường trên người, hiển nhiên là chuẩn bị xuất phát.
Bồ Châu muốn mở miệng nói gì đó, nhưng thấy hắn lặng thinh không nói nên chính nàng cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Hai người đứng đối diện nhau một hồi, bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngập. Nàng nghĩ mãi mới tìm ra được một câu hỏi: “Quần áo thường ngày, đồ giặt thay… chàng đã mang đủ cả chưa?”
Ánh mắt Lý Huyền Độ dừng lại trên đóa trâm hoa màu trắng, cài trên mái tóc nàng, khẽ “ừ” một tiếng.
Bồ Châu cũng không nghĩ thêm được điều gì để tiếp lời, đứng đó lặng im một lúc, chợt cảm thấy dường như mình đang chắn đường hắn, nàng bối rối tránh sang một bên.
Lý Huyền Độ cất bước, đi ngang qua nàng.
Bồ Châu dõi mắt nhìn theo bóng lưng hắn, cảm giác lo âu trong lòng mỗi lúc một nặng dần. Khi hắn sắp rẽ qua một khúc hành lang, nàng không nhịn được nữa, cất tiếng gọi: “Chàng… đi đường cẩn thận nhé!”
Bước chân Lý Huyền Độ khựng lại, từ từ ngoảnh lại nhìn nàng, gật nhẹ đầu rồi lại quay đi.
Bồ Châu đứng một mình giữa hành lang, ngẩn người giây lát, rồi ủ rũ bước vào tẩm đường.
Mấy ngày tiếp theo, ngày nào cũng như ngày nào: vào cung thủ tang, về phủ nghỉ ngơi, cứ thế lặp đi lặp lại, đơn điệu đến rã rời.
Khi nàng trở về kinh, linh cữu của Thái hậu đã được quàn nhiều ngày. Bảy ngày sau sẽ là ngày linh cữu được đưa đến hoàng lăng an táng.
Hôm đó, vừa sang canh tư, toàn bộ hoàng thành đã bắt đầu nhốn nháo. Trên con đường đưa tang từ trong cung ra đến ngoại thành, đèn đuốc sáng trưng, vải tang trắng xóa khắp nơi. Hoàng đế tự mình tiễn linh cữu Thái hậu nhập lăng. Từ Hoàng đế trở xuống, phi tần hậu cung, bách quan văn võ lẫn vô số thị vệ tháp tùng cùng nhau xuất phát. Cả đoàn lên tới mấy nghìn người, rồng rắn nối đuôi nhau tiến về phía hoàng lăng.
Bồ Châu và Lý Tuệ Nhi ngồi chung một xe, đi theo đoàn đưa tang.
Lúc đó đã là cuối xuân, trời bắt đầu nóng, lại đúng giờ chính Ngọ, ánh nắng như đổ lửa chiếu lên nóc xe, khiến cả khoang xe nóng như lò nung. Trán Lý Tuệ Nhi đã lấm tấm mồ hôi, Bồ Châu vén rèm cho thoáng khí, bỗng nhìn thấy phía xa có một đội kỵ mã đang phóng nhanh ngang qua đoàn xe. Tuy khoảng cách còn khá xa nhưng chỉ một cái liếc mắt thôi, nàng đã nhận ra người đi đầu chính là Thôi Huyễn.
Từ sau kỳ đi săn mùa thu năm ngoái, nàng chưa từng gặp lại Thôi Huyễn. Nghe nói nhờ vào màn thể hiện nổi bật trong đợt diễn tập nên hắn được thăng quan tiến chức rất nhanh. Mới chưa đến nửa năm, nhìn sắc phục tang chế của hắn hôm nay thì hẳn là đã thăng đến chức Vũ Lâm thượng kỵ Đô úy tứ phẩm, trong đoàn đưa tang này, chắc là hắn phụ trách việc hộ giá.
Hắn phóng ngựa như bay, cuốn theo một lớp bụi mù phủ đầy con đường. Các mệnh phụ phu nhân ngồi trong xe phía trước lẫn phía sau đều đồng loạt than phiền, vừa buông lời trách mắng, vừa cuống quýt hạ rèm che bụi.
Một luồng bụi cuộn thốc vào trong khoang xe.
Bồ Châu ngẩn người trong thoáng chốc, buông rèm xuống. Khi xoay đầu lại, nàng bắt gặp ánh mắt đang dán vào mình của Lý Tuệ Nhi.
Nàng ấy rụt rè hỏi: “A… A thẩm sao thế ạ? Người vừa rồi… là ai vậy?”
Nàng định nói “hình như từng gặp qua”, nhưng sau một thoáng ngập ngừng, nàng không nói nữa.
Bồ Châu khẽ cười, lắc đầu bảo không có gì.
Triều đình đã xây sẵn một số điểm dừng chân trên tuyến đường từ kinh thành đến hoàng lăng. Ban đầu mọi chuyện đều diễn ra một cách suôn sẻ, dọc đường không xảy ra biến cố gì.
Đến tối ngày thứ ba, đoàn đưa tang dừng lại nghỉ giữa đường. Để bày tỏ niềm tiếc thương vô hạn đối với Thái hậu, Hoàng đế hạ lệnh nghỉ lại trong một gian trướng đơn sơ.
Đêm khuya, khi Bồ Châu còn đang thao thức chưa ngủ được, thì Thẩm Cao đã bí mật sai người đến truyền gọi nàng.
Bồ Châu biết mình không thể tránh được, liền chỉnh trang rồi lặng lẽ ra khỏi trướng, nhờ màn đêm che phủ, men theo đường vắng đến trước đại trướng của Hoàng đế. Bước vào trong, nàng thấy ông ta đang vận áo tang, ngồi sau án thư, trên tay còn cầm một quyển tấu chương, dường như đang duyệt tấu cả đêm. Nàng vội tiến lên, quỳ gối hành lễ.
Hoàng đế đặt tấu chương xuống, ngẩng đầu nhìn nàng. Đôi mắt ông ta vằn đỏ tơ máu, hiển nhiên đã nhiều ngày không được nghỉ ngơi, gương mặt hiện vẻ mệt mỏi đến tiều tụy. Hoàng đế nhìn lướt qua nàng, rồi cất tiếng hỏi: “Lúc ngươi rời Đồng Châu quay về, ngươi đã đi đâu?”
Bồ Châu hiểu có giấu cũng vô ích, liền khấu đầu đáp: “Thần nữ có ghé qua mã tràng Thượng Quận.”
“Vì sao lại đến nơi đó?” Giọng của Hoàng đế không lộ vui buồn.
“Khởi bẩm bệ hạ, Khương Nghị là bằng hữu cố giao của phụ thân thần nữ. Trên đường kinh, thần nữ bị người ta truy sát, lại đổ bệnh, không dám trở về kinh, những nơi khác thì chẳng có ai thân thích. Trong lúc cùng quẫn, thần nữ đã nghĩ tới ông ấy, vừa mong được che chở, vừa vì nơi đó hẻo lánh, kẻ đuổi giết có lẽ sẽ không ngờ tới, nên thần nữ mới tìm đến nương nhờ. Thần nữ ở đó vài hôm, Tần vương cũng có tới, song chỉ ở lại một đêm, hôm sau liền đưa thần nữ trở về.
Hoàng đế hỏi: “Hiện giờ Khương Nghị ra sao?”
“Thần nữ thấy ông ấy như đã đoạn tuyệt thế sự, tinh thần sa sút, cơ thể lụn bại.”
Hoàng đế khép mắt, không nói lời nào. Bồ Châu thì nín thở chờ đợi.
Bỗng bên ngoài truyền vào tiếng bẩm báo rằng Đoan vương cùng phò mã Hàn Vĩnh Xương vừa hoàn tất việc phòng dịch tại Đồng Châu, đuổi theo đoàn tang lễ suốt đêm, lúc này đã đến nơi, đang đợi bên ngoài, xin được cầu kiến.
Hoàng đế mở mắt, liếc nhìn Bồ Châu. Thẩm Cao đứng bên liền hiểu ý, ra hiệu cho nàng đứng dậy, lui về phía sau tấm bình phong phân cách gian trong gian ngoài của đại trướng, dặn: “Đợi ở đây.”
Đoan vương và Hàn Vinh Xương cùng bước vào trong, cả hai đều mặc tang phục. Vừa trông thấy Hoàng đế, họ lập tức quỳ xuống tế bái Thái hậu, từng người lau qua khóe mắt, sau đó mới lần lượt tâu trình về công vụ tại Đồng Châu, bảo rằng nhờ vào ân đức của bệ hạ nên họ may mắn không làm nhục sứ mệnh, hiện tại cuộc sống của người dân vùng dịch đã khôi phục như cũ.
Hoàng đế hỏi rõ từng chuyện. Sau khi nghe báo cáo xong, ông ta gật đầu, khích lệ đôi câu rồi cho lui.
Đoan vương và Hàn Vinh Xương vừa lui ra thì đã có một giám nhân bước vào, cúi đầu ghé tai Thẩm Cao nói mấy câu. Thẩm Cao lập tức tiến tới gần long án, cúi sát tai Hoàng đế, thì thầm: “Bệ hạ, giám nhân kia không chịu nổi cực hình, đã thú nhận làm việc theo sự sai phái của Thái tử, theo dõi hành động của bệ hạ. Nếu có điều gì bất thường, phải lập tức báo ngay cho Thái tử!”
Hoàng đế tức giận đập mạnh lên bàn, mắt trợn trừng, gân má nổi lên, nghiến răng nói: “Giỏi cho tên nghiệt súc ấy! Dám cả gan giám sát trẫm, làm việc đại nghịch bất đạo! Trẫm vốn nương tay trong việc xử lý nhà Thượng Quan vì nể mặt nó, giờ xem ra do nó tự chuốc lấy, tội không thể sống!”
Ngón tay Hoàng đế run rẩy, chỉ thẳng ra ngoài, quát to: “Người đâu! Truyền Thái tử đến gặp trẫm ngay lập tức!”
Thẩm Cao vâng một tiếng, toan xoay người rời đi truyền lệnh, nhưng đi được mấy bước thì dừng lại, ngoái đầu liếc nhìn phía sau bình phong, quay ngược lại.
Bên kia, Bồ Châu vẫn đang ẩn mình sau bình phong, cả người cứng đờ. Nàng nghe đến đoạn Hoàng đế nổi giận, dường như đã phát hiện ra Thái tử Lý Thừa Dục bí mật cài người tới gần ngự tiền dò xét động tĩnh. Nhìn Hoàng đế nổi giận thế kia, hẳn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Thẩm Cao đang đi đến. Bồ Châu biết mình không thể ở lại thêm nữa. Nếu còn chần chừ, e rằng sẽ bị cuốn vào vòng nguy hiểm, đến tính mạng cũng khó bảo toàn. Nàng đang định rời khỏi bình phong thì bỗng nghe bên ngoài vang lên một tràng bước chân dồn dập, kế đó là một giọng nam truyền vào: “Phụ hoàng bớt giận!”
Bồ Châu ngẩng đầu, nhìn ra từ khe hở của bình phong, thấy Lý Thừa Dục đẩy mạnh một giám nhân đang định cản đường, bước nhanh vào trướng. Hắn quỳ thẳng xuống trước long án, dập đầu nói: “Phụ hoàng, nhi thần bị oan! Xin hãy nghe nhi thần giải thích, có kẻ muốn hãm hại nhi thần!”
Sắc mặt Hoàng đế càng thêm giận dữ. Ông ta vung tay chộp lấy nghiên mực đặt trên án, ném thẳng về phía Lý Thừa Dục, quát lớn: “Ngươi tới nhanh quá nhỉ? Chưa truyền đã dám tự tiện xông vào đại trướng! Chứng tỏ không chỉ một tên! Bên cạnh trẫm, e là ngươi và bọn Thượng Quan đã gài không biết bao nhiêu tai mắt! Nghiệt súc! Đại nghịch bất đạo! Hôm nay trẫm nhất định phải phế ngươi!”
Nghiên mực bay thẳng đến trán Lý Thừa Dục, đập mạnh vào trán y, làm rách cả da đầu. Máu tươi hòa lẫn với mực đen, theo gò má chảy xuống, nhuộm đẫm bộ tang phục y đang mặc.
Lý Thừa Dục ngẩng đầu, đưa tay lau vết máu trên trán, ánh mắt bỗng trở nên u tối.
Hoàng đế tức giận gầm lên, quát to ra ngoài: “Người đâu! Lôi nghiệt tử này xuống cho trẫm!”
Vừa dứt lời, từ bên ngoài liền có một người mặc phục sức thị vệ nội đình bước vào. Thẩm Cao đang định truyền lệnh thì thân hình bỗng nhiên khựng lại, ngã vật xuống, ngay giữa ngực ông ta là một lưỡi đoản đao cắm phập vào.
Kẻ đã đâm chết Thẩm Cao… chính là Thôi Huyễn.
Hoàng đế cả kinh, cuối cùng cũng ý thức được bên ngoài ắt có đại biến, vội xoay người định lao vào nội trướng rút kiếm, kêu to: “Thích khách—” nhưng còn chưa kịp thốt hết một chữ, thân ảnh Thôi Huyễn đã lao vút tới như tia chớp, đuổi sát sau lưng, vươn tay chộp lấy cổ Hoàng đế từ phía sau, bịt kín miệng mũi.
Cánh tay của Thôi Huyễn gồng lên, gân xanh nổi rõ khi bịt chặt miệng mũi Hoàng đế. Dưới sức mạnh áp đảo của hắn, Hoàng đế yếu ớt như một nữ nhân, dù liều mạng giãy giụa nhưng vẫn không tài nào hít thở được. Khuôn mặt ông ta đỏ bừng lên, hai mắt lồi ra, nhìn nghiêng về phía Lý Thừa Dục đang quỳ rạp dưới đất, ánh mắt đó chỉ toàn là cầu cứu và tuyệt vọng.
Gương mặt Lý Thừa Dục tái nhợt như xác chết, mặt cắt không còn một giọt máu. Đối diện với ánh nhìn cuối cùng ấy của phụ hoàng, toàn thân y run rẩy, hàm răng va vào nhau lập cập, đột nhiên, y há miệng, như muốn nói gì đó.
Thôi Huyễn lạnh lùng nói: “Thái tử, người hãy nghĩ cho kỹ. Đã đến bước này, nếu Thái tử muốn vi thần buông tay, vi thần sẽ lập tức tuân lệnh. Dù ngày mai có bị lăng trì thì cũng chỉ mất một cái mạng mà thôi. Mọi tội danh, vi thần xin gánh vác, tuyệt không làm liên lụy đến Thái tử!”
Lý Thừa Dục nhắm mắt lại, nghiêng đầu sang bên, nghiến răng, giơ tay làm một động tác.
Thôi Huyễn không do dự thêm nữa, cắm sâu lưỡi dao vào ngực Hoàng đế, không lệch nửa phân. Hoàng đế tắt thở, ngã xuống đất.
Thôi Huyễn bước ra khỏi đại trướng, hạ lệnh cho binh sĩ nhanh chóng bao vây nơi nghỉ của bá quan văn võ, bắt giữ đám người thuộc phe Lưu vương đang mưu đồ bức vua soán vị. Xong xuôi, hắn quay trở lại trướng, thấy Lý Thừa Dục vẫn ngồi bệt dưới đất, cả người bất động, nhìn chằm chằm vào thi thể của Hoàng đế. Ánh mắt hắn lướt qua Lý Thừa Dục, đi vòng ra sau bình phong.
Đây vốn là chỗ nghỉ ngơi của Hoàng đế, lúc này vắng lặng, không một bóng người.
Thôi Huyễn đảo mắt một lượt, đang định quay người thì ánh mắt bỗng khựng lại. Hắn bước đến một góc khuất, cúi xuống kiểm tra thì phát hiện một vết rạch dài khoảng hơn một thước ngay trên màn trướng.
Vừa có người trốn thoát qua đây!
Thì ra, Bồ Châu đã nhân lúc phía trước đâm chém nhau, dùng thanh kiếm treo ở hậu trướng rạch một đường trên màn trướng, chui ra khỏi đại trướng.
Khắp nơi bên ngoài dường như đều đang điều binh khiển tướng, tiếng giao tranh vang lên ở một nơi cách đó không xa dội về, lửa cháy ngút trời, toàn cảnh rối loạn.
Toàn bộ cấm vệ đều bị điều động ra phía trước, khu vực sau trướng chỉ còn lại mấy thi thể nằm la liệt. Bồ Châu cắn răng chạy một mạch, cuối cùng cũng thoát về chỗ ở gần đó. Trong doanh trại, không ít mệnh phụ phu nhân đã bị tiếng huyên náo đánh thức, lũ lượt kéo nhau ra xem tình hình, thấy ánh lửa rực trời thì nhao nhao bàn tán, ai nấy đều hốt hoảng kinh hoàng.
Bồ Châu lao vào giường, cả người run lẩy bẩy, răng va vào nhau, mồ hôi lạnh túa ra khắp trán. Một lúc sau, nàng chợt nhớ đến Lý Tuệ Nhi, sợ cô bé hoảng sợ nên cố trấn tĩnh, định sang xem tình hình thì đã có người bên phía Đoan vương phi tới thông báo rằng quận chúa đã được đưa đi, bảo nàng sang đó.
Bồ Châu lập tức đi ngay.
Đoan vương phi ôm chặt lấy nàng và Lý Tuệ Nhi vào lòng, giọng bà run run: “Vừa rồi Đoan vương sai người tới báo là đã xảy ra chuyện tày trời. Đêm nay các con đừng đi đâu cả, cứ ở lại đây, đợi đến mai xem thế nào đã!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận