Không gian xung quanh lặng ngắt như tờ.
Một trận gió nhẹ thoảng qua, những cánh hoa rơi như những cánh bướm tím tung bay. Một cánh hoa đáp xuống, vương vào tóc mai của nàng.
Trong cơn mưa hoa, nàng lặng lẽ nhìn hắn, nụ cười mang theo vài phần giễu cợt ấy đã dần tan biến, thay bằng sự trầm mặc.
Khoảnh khắc ấy kéo dài rất lâu.
Lý Huyền Độ bắt đầu cảm thấy bất an. Hắn chần chừ, cuối cùng không nhịn được nữa, định vươn tay ra, muốn ôm người con gái đã gầy đi thấy rõ chỉ sau mấy tháng không gặp. Hắn muốn ôm nàng vào lòng, để được vỗ về nàng, yêu thương nàng, nhưng rồi, hắn bất ngờ nghe thấy nàng nói:
“Ta thật lòng cảm kích chàng đã không quản ngàn dặm xa xôi tìm đến nơi này chỉ vì yêu ta, nhớ ta. Ta tin những lời điện hạ nói lúc này là thật, nhưng ta không tin vào cả quãng đời còn lại. Làm sao ta có thể chắc chắn rằng điện hạ sẽ mãi thương yêu ta như ngày hôm nay đây…”
Nàng giơ tay, đón lấy một cánh hoa rơi, nâng lên trong lòng bàn tay.
“Cái gọi là tình yêu, cũng như cánh hoa này thôi, khi nở thì rực rỡ, nhưng cuối cùng vẫn sẽ phai tàn…”
Nàng thổi cánh hoa khỏi lòng bàn tay, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Những gì điện hạ thổ lộ khiến ta vô cùng cảm động, đó là sự thật, nhưng chừng đó không đủ để ta yên tâm.”
Ánh sáng như một ngọn lửa nhỏ vẫn luôn cháy trong mắt Lý Huyền Độ chợt lặng xuống, ánh nhìn cũng ngưng đọng lại.
“Ta phải làm thế nào, nàng mới an lòng?” Hắn hỏi, ngừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu ta thề…”
Nàng lắc đầu.
“Không liên quan gì đến lời thề. Trên đỉnh đầu chàng luôn có một thanh kiếm sắc treo lơ lửng. Ngày nào nó còn chưa được gỡ xuống, thì ngày ấy ta sẽ không thể yên tâm.”
Bồ Châu nhìn hắn, nói một cách rành mạch.
Bàn tay đang đưa ra của Lý Huyền Độ buông thõng giữa không trung. Ánh sáng hân hoan và niềm vui sướng trong mắt hắn, thứ vừa được thắp lên khi nhìn thấy nàng, bỗng chốc lụi tàn.
“Ta hiểu rồi.”
“Vẫn là câu nói cũ, nàng muốn làm Hoàng hậu, đúng không?”
Hắn hỏi, giọng khàn đặc.
Bồ Châu nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Đúng vậy! Ta biết điện hạ luôn hy vọng rằng ta sẽ thay đổi, nhưng ta không phải biểu muội nước Khuyết, ta chính là người như thế đó. Đây là tâm nguyện cả đời của ta. Ta không muốn giống như trước kia, tiếp tục giấu giếm điện hạ, và càng không thể quên được tổ phụ đã phải chết oan sau khi bị vu cáo, không quên được từ năm tám tuổi ta đã phải chịu cảnh lưu đày, cũng không quên lời thề đã lập ở Hà Tây. Ta không muốn sống cuộc đời mà sinh tử bị người khác định đoạt! Chẳng lẽ điện hạ cam tâm sao? Điện hạ đừng quên, trong huyết quản điện hạ đang chảy là dòng máu của Tiên đế! Điện hạ từng cao quý đến nhường nào, phong lưu đến nhường nào! Ngôi vị đó, đâu phải là không có cơ hội!”
Lý Huyền Độ cũng nhìn thẳng vào nàng.
“Xu Xu, nàng chỉ cần ta bước lên ngôi vị ấy, đưa nàng lên làm hoàng hậu, ngoài ra nàng không bận tâm điều gì khác, kể cả…”
“Tấm chân tình của ta?”
Cuối cùng, hắn khó nhọc thốt ra mấy chữ ấy.
Bồ Châu cụp mắt, lặng đi một lúc.
“Con người không nên quá tham lam, cái gì cũng muốn có. Ta biết mình không có diễm phúc ấy.” Nàng nhẹ giọng đáp.
Bàn tay Lý Huyền Độ dần siết chặt.
“Nếu cuối cùng, ta không thể giúp nàng toại nguyện thì sao?” Hắn nghiến răng hỏi.
“Nếu chàng đã hứa nhưng cuối cùng vẫn không thành, vậy ta cam tâm chấp nhận.”
Hắn im lặng, không nói thêm gì nữa.
Không gian quanh rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn mỗi tiếng hoa rơi. Từ xa nhìn lại, một người ngồi trên xích đu, một người đứng trước mặt, như đôi tình nhân đang nhìn nhau say đắm.
“Nếu điện hạ nghĩ kỹ rồi, bất cứ khi nào cũng có thể tới tìm ta. Ta sẽ đợi. Từ nay về sau, ta nhất định sẽ một lòng một dạ hướng về chàng. Chàng bảo ta làm gì, ta sẽ làm thế ấy. Nếu chàng không thể chấp nhận, ta cũng sẽ không ép buộc. Đa tạ điện hạ đã đích thân đến đây đón ta, từ nay trở đi, ta tuyệt đối sẽ không nhắc lại nửa lời về chuyện này nữa.”
Nói xong, nàng mỉm cười, bước xuống xích đu, rời đi.
Nàng đã đi rồi, trước mặt chỉ còn lại chiếc xích đu xoay chầm chậm trong gió, những cánh hoa rụng xuống ghế ngồi, khung cảnh vắng lặng đến nao lòng.
Đây không phải là điều Lý Huyền Độ mong đợi.
Hắn bôn ba ngàn dặm, nỗi nhớ dâng trào như sóng vỗ, trong lòng chất chứa bao điều muốn nói với nàng, nhưng điều chờ đợi hắn lại là một người thế này đây.
Hắn đang làm gì thế này? Lý Huyền Độ tự hỏi chính mình.
Chỉ vì mong có được lòng nàng, mà trước mặt nàng, hắn lại hạ mình đến mức này ư?
Tại thành Ngân Nguyệt, khi cô mẫu hỏi nàng là người thế nào, hắn đáp rằng nàng xinh đẹp, thông minh, hoạt bát, cả người luôn tràn đầy sức sống không bao giờ cạn…
Tất cả những điều đó đều là thật. Nhưng ngoài những điều ấy, hắn còn chưa nói với cô mẫu rằng, nhiều năm qua, hắn biết mình vẫn còn trẻ, nhưng cõi lòng đã sớm già nua cằn cỗi, cho đến cái ngày nàng bất ngờ xông vào thế giới của hắn, khiến hắn dù từng có vô vàn điều bất mãn với nàng, vẫn không thể dứt ra. Khứu giác vốn đã trở nên chai lỳ của hắn, lại nhạy bén như loài săn mồi chỉ vì mùi hương dịu nhẹ tỏa ra từ mái tóc nàng. Xúc giác vốn đã nguội lạnh, cũng nhờ sự mềm mại ấm áp từ thân thể nàng mà như được đánh thức trở lại. Cái sự khô khát đã hành hạ hắn suốt bao năm trời cũng nhờ một cái ôm của nàng mà được xoa dịu. Và cả trái tim hắn, cũng vì nàng mà đập rộn ràng.
Hắn không biết từ khi nào, mỗi nụ cười, ánh mắt của nàng lại có thể chi phối cảm xúc của hắn, khiến hắn vui, khiến hắn giận, không cách nào buông bỏ được.
Chỉ vì chút tương tư giày vò và nỗi lòng muốn nàng thấu hiểu, hắn đã vượt vạn dặm đường, từ biên ải về kinh, rồi lại rời kinh, đuổi theo nàng đến tận nơi này.
Suốt chặng đường gian khổ, hắn không thấy chút mệt mỏi nào, mà ngược lại, trái lại, lòng hắn còn phơi phới như thuở thiếu niên từng lén trốn khỏi hoàng cung, phi ngựa tung vó trên sân chơi mã cầu, máu nóng sục sôi, cả người chìm đắm trong mê say vô hạn.
Hắn lờ mờ nhận ra, mình của năm mười sáu tuổi dường như đã hồi sinh trở lại.
Thế nhưng, càng từng yêu thương nàng bao nhiêu, thì giờ khắc này, nỗi thất vọng hắn nhận lại từ nàng lại càng lớn lao bấy nhiêu.
Hắn đã sớm hiểu nàng là người thế nào, khao khát quyền lực hơn tất cả.
Hắn cũng từng nghĩ đã tự thuyết phục được chính mình, chấp nhận toàn bộ con người nàng, cả những điều tốt đẹp lẫn những điều chưa trọn vẹn.
Dù là vậy, trên đường quay về, lòng hắn vẫn ôm một tia hy vọng mong manh rằng, trong những ngày xa cách, nàng cũng sẽ nhớ hắn, giống như hắn đã ngày đêm thương nhớ nàng.
Nhưng vào khoảnh khắc này, khi những lời nói vô tâm và tàn nhẫn ấy thốt ra từ miệng nàng, dù biết rõ xưa nay nàng vẫn luôn như thế, dù đã tự nhắc mình không nên trông đợi nàng sẽ thay đổi vì mình… Lý Huyền Độ chợt nhận ra hắn vẫn không thể làm ngơ.
Hắn – Lý Huyền Độ này – không phải người cao thượng đến mức ấy.
Lạc Bảo không dám nhìn trộm cảnh đoàn tụ của vợ chồng Tần vương. Những âm thanh vô tình nghe thấy từ mấy lần trước vẫn còn in sâu trong ký ức. Lần này để tránh điều tiếng, hắn chủ động tránh xa từ sớm. Hắn không rõ sau đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết vương phi quay về một mình, còn Tần vương thì mãi chẳng thấy đâu, tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng.
Bằng trực giác, hắn biết hai người họ lại xảy ra mâu thuẫn.
Trời sập tối, gió lớn thổi qua thung lũng, đêm càng lúc càng khuya. Hắn thấp thỏm đi đi lại lại gần chỗ ở của vương phi, lòng đầy lo lắng, đang định ra ngoài tìm thêm lần nữa, thì bất chợt nhìn thấy Tần vương từ xa bước tới giữa đêm tối mịt mùng.
Lạc Bảo thở phào, vội chạy tới hỏi: “Điện hạ, ngài đã đi đâu vậy?”
Lý Huyền Độ không đáp, ánh mắt hướng thẳng về phía trước, sải bước về nơi nàng ở.
Gió lớn xua tan mây mù, ánh trăng rực rỡ soi rọi thung lũng, vệt sáng rọi qua khung cửa gỗ nhỏ chiếu xuống sàn đất.
Trong phòng không thắp đèn, Bồ Châu ôm gối, dựa đầu giường lắng nghe tiếng gió rít gào như muốn nhổ bật cả dãy núi.
Cửa bị đẩy ra, Lý Huyền Độ bước vào, dừng lại trước giường nàng.
Ánh trăng từ sau lưng hắn chiếu qua, bóng tối phủ trùm lên đầu nàng.
Hắn đến tìm nàng!
Nàng trấn tĩnh, mỉm cười dịu dàng: “Điện hạ đã nghĩ kỹ rồi sao?”
Hắn không lập tức đáp lời. Gương mặt khuất sau ánh trăng bị bóng đêm che lấp, chỉ hiện ra những đường nét nửa mờ nửa tỏ, thật khó đoán được tâm tình hắn lúc này.
Bồ Châu chờ một lúc, quyết định bước xuống giường đứng đối diện hắn.
Cảm giác bị bao phủ khiến nàng không được thoải mái.
“Ta, Lý Huyền Độ, ắt là kiếp trước thiếu nợ nàng, nên kiếp này mới rơi vào tay nàng, để mặc nàng thao túng thế này.”
Khi nàng vừa cử động, bên tai bỗng nghe giọng nói lạnh lùng của hắn.
Bồ Châu ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã kịp hiểu ý hắn.
Hắn đã đồng ý!
Đúng vậy, hắn đồng ý tranh đoạt vì nàng!
Nàng thành công rồi!
Tim nàng đập thình thịch.
Giọng hắn lại vang lên: “Ta thừa nhận, ta bị nàng mê hoặc, đến mức thần hồn điên đảo, thậm chí đã từng hạ mình chỉ để đổi lấy chút tình ý từ nàng. Nhưng nàng phải hiểu rõ một điều: ta, Lý Huyền Độ, nếu đã không muốn làm, cho dù nàng có quyến rũ đến mấy, có dỗ ngọt đến thế nào, ta cũng sẽ không bao giờ gật đầu. Lần này trở về, ngoài việc muốn gặp nàng, ta còn có một chuyện muốn nói với nàng. Ta biết, trên đầu ta là lưỡi đao lơ lửng, và ta đã quyết sẽ giành lấy quyền cầm thanh đao ấy. Không chỉ để sau này có thể bảo vệ những người ta cần bảo vệ, mà còn vì một hoài bão ta từng lập lúc thiếu niên song chưa hoàn thành.”
“Ta làm điều này vì cô mẫu, người từng vì trách nhiệm của một công chúa mà quyết chí xuất giá, dù có tình cảm với Khương Nghị.”
“Ta làm vậy vì phụ thân nàng, người có khí phách cương trực, chí khí cao vời, nhưng đến nay vẫn chôn xương trên đất Địch, không thể hồi hương.”
“Ta làm vậy là để không thẹn với dòng máu hoàng tộc đang chảy trong người, cũng như sứ mệnh trời sinh mà dòng máu ấy mang lại. Không thẹn với cô mẫu ta, với phụ thân nàng, và cả những người giống họ, những người đã hy sinh vì Đế quốc này.”
“Ngày sau, nếu trời cao giúp ta thành công, để ta có thể ngồi lên ngôi Hoàng đế, thì nàng, nhất định sẽ là Hoàng hậu của thiên hạ này!”
“Câu trả lời của ta đã khiến nàng hài lòng chưa?”
Lý Huyền Độ vừa dứt lời thì cũng chẳng đợi nàng lên tiếng, hoặc cũng có thể hắn vốn không cần nàng phải lên tiếng, đã xoay người bước ra khỏi phòng.
Áp lực cực độ mà hắn mang theo cũng tan biến khi bóng dáng ấy khuất dần.
Bồ Châu sững sờ, ngồi yên tại chỗ.
Nàng bất động hồi lâu, đến cả đầu ngón tay cũng như mất đi cảm giác, tê dại không nhúc nhích nổi.
Nàng đã sớm biết Lạc Bảo đã phái thị vệ âm thầm hồi kinh, báo tin về tung tích của nàng, song lúc ấy nàng hề không ngăn cản.
Nàng đang chờ Lý Huyền Độ đến.
Nàng hiểu rõ, những ý nghĩ muốn ở lại đây mãi mãi, không quay về nữa, chung quy cũng chỉ là ảo mộng phù du. Nàng không thể sống như thế khi lưỡi đao treo trên đầu vẫn còn ở đó. Chuyện lần này chính là cơ hội tuyệt hảo để nàng nắm bắt.
Quả nhiên, Lý Huyền Độ đã đến đúng như nàng mong muốn, nhưng nàng tuyệt không ngờ rằng, hắn sẽ nói ra những lời như thế với mình.
Hóa ra trước khi nàng lên tiếng, hắn đã có quyết định rồi.
Nàng thất thần hồi lâu, bất chợt nhớ lại giọng điệu lãnh đạm của hắn, không kiềm được rùng mình, tỉnh táo trở lại. Nàng vội vã bước xuống giường, khoác áo, mở cửa ra ngoài.
Lạc Bảo vẫn đang đi tới đi lui ngoài sân, thấy nàng xuất hiện liền chạy ào tới.
Bồ Châu cố nén nỗi hoảng loạn trong lòng, đưa mắt nhìn quanh, rồi cất tiếng hỏi: “Điện hạ đâu rồi?”
“Khương Mục giám lệnh vừa quay lại sau khi đi tuần, hình như điện hạ đã đến chỗ ông ấy…”
Bồ Châu vội đuổi theo.
Nơi ở của Khương Nghị nằm trên một ngọn đồi gần đó, là căn nhà xây bằng đá nằm một mình, quanh năm chống chọi với gió lộng nơi thung lũng, vững vàng không lay chuyển.
Lúc này, ánh đèn vàng mờ hắt ra từ khung cửa sổ của căn nhà. Đi được nửa đường, nàng suy nghĩ một chút rồi quay về phòng bếp, lấy ra một vò rượu, sau đó mới đi tiếp.
Bên ngoài có một thị vệ đứng gác, nghe nàng hỏi Tần vương có ở bên trong hay không, người ấy gật đầu.
Nàng bước đến trước cửa, định giơ tay gõ nhưng lại chùn bước, không đủ can đảm, cứ thế đứng lặng ở đó.
Hôm nay Khương Nghị tuần tra mãi đến nửa đêm mới về. Biết Lý Huyền Độ đến, ông vô cùng vui mừng, vội mời vào trong, sai người hâm nóng vò rượu, cùng nhau đối ẩm dưới ánh đèn, ôn chuyện cũ.
“Nơi này chật hẹp, rượu cũng chỉ là rượu nhạt, thất lễ với điện hạ rồi.”
Khương Nghị vừa rót rượu vừa cười nói.
Lý Huyền Độ nhìn ông, thấy ông mặc áo vải, tóc mai đã bạc trắng, nhưng khí độ vẫn hào sảng như xưa, lời lẽ bình đạm không lộ ra bất kỳ sự oán thán nào, bất giác hỏi: “Khương thúc phụ, người không oán hận Tiên đế sao? Năm xưa bị vạ lây vô cớ, đến nay vẫn bị cầm chân ở biên ải, chí lớn chưa thành.”
Nụ cười trên mặt Khương Nghị dần biến mất, im lặng hồi lâu rồi lại mỉm cười: “Năm xưa khi Tiên đế còn tại vị, người biết trọng dụng hiền tài, giữ yên nội chính, ổn định biên cương, công lao hiển hách, mở ra thời kỳ thái bình thịnh trị. Dẫu không phải bậc Thánh quân hoàn hảo, nhưng trong mắt ta, người vẫn là một đấng minh chủ có tâm có tầm. Vàng còn chẳng thuần khiết nổi, huống chi là một vị vua.”
Lý Huyền Độ nói: “Nếu một ngày nào đó thiên hạ cần Đại tướng quân, người có sẵn lòng tái xuất không?”
Khương Nghị đang cầm chén rượu, nghe vậy liền dừng lại, ngước nhìn Tần vương, thấy hắn không chớp mắt, sau một hồi trầm ngâm, ông đáp bằng giọng điệu khiêm tốn: “Khương Nghị ta thân là võ tướng, sinh ra để chiến đấu, đánh trận là bổn phận trời ban. Chỉ cần trên không thẹn trời xanh, dưới không phụ lê dân, ta vẫn còn cưỡi ngựa cầm thương được, hễ có lệnh triệu, Khương Nghị nhất định sẽ tới!”
Lý Huyền Độ đứng dậy khỏi ghế, nghiêm trang hành lễ với ông.
Khương Nghị vội đỡ hắn dậy: “Điện hạ, sao có thể nhận lễ này?”
Lý Huyền Độ nói: “Phải nhận! Ta đang thay mặt họ Lý tạ lỗi với Khương Đại tướng quân. Cả đời tướng quân không thẹn với quốc gia, trái lại họ Lý chúng ta, dù công hay tư, đều mang nợ người quá nhiều. Mong thúc phụ bảo trọng, ngày sau ắt còn tái ngộ.”
Khương Nghị sững người, rồi bật cười, tiếng cười đầy sảng khoái.
“Không giấu gì điện hạ, hôm nay gặp được điện hạ thì đây có lẽ là chén rượu sảng khoái nhất đời ta! Dẫu rượu này chỉ là rượu nhạt, nhưng nếu điện hạ không chê, đêm nay ta sẽ cùng điện hạ không say không về…”
Lời còn chưa dứt, ông bỗng quay đầu nhìn về phía cửa, ánh mắt lướt qua rồi bật cười, giọng cũng nhẹ đi vài phần: “Xu Xu đã lâu không gặp điện hạ, hôm nay điện hạ đến, con bé hẳn sẽ vui lắm, nếu còn giữ chân điện hạ ở lại, ta sợ Xu Xu sẽ trách giận, ngày mai không thèm nhận ta làm nghĩa phụ nữa! Điện hạ nên về bên Xu Xu. Rượu này để mai uống cũng không muộn.”
Lý Huyền Độ cũng đã sớm phát hiện bóng dáng mảnh mai ẩn sau cánh cửa, ánh mắt liếc nhẹ về phía ấy, khóe môi cong lên: “Xu Xu rất hiểu chuyện, lúc nãy ta đến, nàng còn dặn ta cứ an tâm bầu bạn với nghĩa phụ, không cần lo cho nàng đâu.”
Bồ Châu biết mình lui về cũng đã muộn, cũng may vừa nãy nàng có ghé bếp lấy thêm một vò rượu nên tránh được cảnh tay không. Nàng lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi, sau đó đẩy cửa bước vào, giả như không có chuyện gì, tiến đến đưa rượu cho hai người, nở nụ cười tươi rói: “Con mang rượu đến rồi đây. Nghĩa phụ cứ để điện hạ ở lại uống rượu với người, con không quấy rầy nữa, xin phép lui trước.”
Nàng rót rượu cho cả Khương Nghị lẫn Lý Huyền Độ.
Khương Nghị không nhận ra điều gì khác thường, mỉm cười khen ngợi: “Xu Xu đúng là chu đáo!“
Lý Huyền Độ liếc qua nàng, nhấp một ngụm rượu mà không nói lấy một câu.
Bồ Châu đặt vò rượu xuống rồi rời đi. Vừa bước khỏi cửa, nụ cười trên môi nàng đã không thể gắng gượng nổi nữa. Nàng về tới phòng mình, còn chưa kịp ngồi xuống, nước mắt đã lã chã tuôn rơi.
Chờ đợi bấy lâu, cuối cùng nàng cũng đợi được ngày này. Hắn nói hắn sẽ cố gắng.
Nàng đã hao tâm khổ tứ, nghĩ đủ trăm phương ngàn kế, chẳng phải chỉ vì muốn nghe được câu khẳng định ấy từ hắn hay sao?
Còn hắn nghĩ gì, cảm thấy ra sao, thì có can hệ gì chứ? Điều đó đối với nàng đâu có thực sự quan trọng. Chỉ cần đạt được mục đích tức là nàng đã thành công.
Thế nhưng, khi giây phút ấy thực sự xảy đến, trong lòng nàng lại chẳng có lấy chút vui mừng, chỉ thấy đau đớn, đau đến mức như bị người ta giáng cho một cái tát thật mạnh.
Nàng không sao cả, khóc thì cứ khóc đi, nàng nghĩ thầm, dù sao hắn tối nay cũng sẽ không trở về. Khi hắn ở cùng Khương nghĩa phụ, vẻ mặt hắn mới thực sự thư thái, nụ cười ấy đúng là thực lòng, không mang chút gượng ép nào.
Nghĩ đến đó, không hiểu sao nước mắt lại càng trào ra dữ dội hơn. Sợ tiếng khóc sẽ làm kinh động đến người khác, nàng chỉ có thể gục đầu, để nước mắt lẳng lặng chảy xuống. Thời gian cứ thế trôi qua, khi nàng cảm thấy như không còn chút hơi sức nào nữa, nàng mới nhận ra trước mặt hình như có thêm một người.
Nàng ngẩng khuôn mặt đã nhòe nhoẹt nước mắt lên, trong làn nước mắt mờ ảo, nhờ vào ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn trong căn nhà gỗ, nàng thấy Lý Huyền Độ đã quay lại.
Hắn ngồi trước mặt nàng, nhíu mày, nhìn nàng khóc, không biết đã nhìn bao lâu, gương mặt hiện rõ vẻ khó chịu.
Nàng không thể nhịn được nữa, bật khóc tức tưởi như một đứa trẻ, lao vào người hắn, vòng tay ôm lấy cổ hắn.
Lý Huyền Độ sững lại, khi nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào của nàng, hắn không thể chịu đựng thêm được nữa, nghiến chặt răng, bế nàng lên rồi đặt trên giường.
Hắn không hiểu vì sao nàng lại khóc. Không phải nàng nên vui sao?
Đối diện với con người vừa vô tâm vừa lạnh lùng này, trong lòng hắn đan xen giữa yêu và hận, yêu đến mức muốn nâng niu nàng trong lòng bàn tay, chẳng chịu được nàng rơi một giọt lệ; hận đến mức chỉ muốn tránh xa nàng, không bao giờ phải nhìn thấy gương mặt ấy nữa. Yêu hận lẫn lộn, không có cách nào khác, hắn chỉ có thể dùng cách hắn làm được để kiểm soát nàng, buộc nàng phải khuất phục dưới thân hắn, cầu xin hắn, chỉ khi đó hắn mới thấy lòng mình như được báo thù, mới có thể giải được nỗi căm giận trong tim.
Ngoài căn nhà gỗ, gió đêm gào rít, thổi suốt một đêm không ngừng.
Sáng hôm sau, Bồ Châu tỉnh lại, mở mắt ra thì thấy gió lớn đã ngừng. Ngoài cửa sổ, một vệt nắng nhẹ rọi vào.
Dường như đã quá trưa.
Nàng nằm yên trên giường, thẫn thờ trong chốc lát, rồi bất chợt bừng tỉnh. Nghiêng đầu sang bên cạnh, chỉ thấy khoảng giường trống lạnh lẽo, hắn đã sớm rời đi từ lâu.
Một cảm giác trống rỗng tràn ngập khắp tâm trí nàng. Nếu không phải cơ thể vẫn cảm nhận được một chút đau nhức và sưng tấy, thì mọi chuyện tối qua như thể chỉ là một giấc mơ.
Ngay lúc ấy, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng của Lạc Bảo, hỏi nàng đã tỉnh chưa. Hắn nói vừa nhận được tin báo từ chỗ Diệp Tiêu: Trần Thái hậu đã hoăng thệ ở cung Tích Thiện, theo quy định, Tần vương và vương phi cần nhanh chóng trở về kinh để chịu tang.
“Nếu Vương phi đã tỉnh, chuẩn bị xong thì có thể lên đường.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận