Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 85: Biển Lửa Dịch Xá

Bồ Châu (Dịch)

  • 18 lượt xem
  • 3571 chữ
  • 2025-12-11 16:28:25

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Thế nào là phải, thế nào là trái? Thế nào là công, thế nào là tư? Từ trước tới nay, nàng đều hiểu rõ.

Tổ phụ trung nghĩa không sợ hiểm nguy, phụ thân vùi thân ngoài quan ải, nàng là nữ nhi của nhà họ Bồ, dẫu có ngu muội đến đâu, chỉ cần ngẩng đầu nhìn tổ phụ và phụ thân một lần, cũng đủ để tỉnh ngộ.

Thế nhưng, biết và làm lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Kiếp này, ngay từ khoảnh khắc mở mắt sống lại, nàng đã tự nhủ: mọi sự phải đặt mình làm ưu tiên hàng đầu. Từ khi nàng quyết tâm lặp lại con đường tiền kiếp, cho đến khi nghĩ cách lợi dụng Lý Huyền Độ, đều là như vậy.

Nàng thực lòng kính trọng tổ phụ và phụ thân, nhưng đồng thời, nàng vẫn phải luôn tự nhủ rằng nàng không muốn trở thành người giống như họ.

Bản thân là nhất, mới có thể yên tâm.

Vậy là, nàng tưởng mình đã sẵn sàng, vì thứ bản thân mong cầu mà trả cái giá cần thiết, ví dụ như lương tri.

Trận ôn dịch bùng lên mùa xuân năm Hiếu Xương thứ sáu này đã được nàng âm thầm chờ đợi từ rất lâu. Thế nhưng cho đến hôm nay, khi tai họa sắp sửa cận kề, tâm trạng nàng lại trở nên thấp thỏm. Nỗi thấp thỏm ấy không sao xua tan được, bao nhiêu lý lẽ cũng chẳng thể thuyết phục nổi chính mình, thậm chí sau này, nàng gần như không dám đối diện với ngôi mộ y quan tượng trưng cho phụ thân.

Sáng nay, khi nơi được gọi là Đồng Châu ấy sắp bị nàng bỏ lại sau lưng, nàng đã không thể bước tiếp, buộc phải dừng chân.

Khi mọi chuyện sắp sửa diễn ra, nàng mới biết điều đó khó đến thế nào. Trái tim nàng không hề bình thản và dứt khoát như nàng từng nghĩ, rằng nàng có thể dửng dưng trước tất cả.

Nếu không hay biết thì cũng đành, đằng này đã rõ ràng tường tận, nếu vẫn cố tình ngoảnh mặt làm ngơ… cái giá phải trả, nàng không gánh nổi.

Trông theo bóng dáng vội vã rời đi của Diệp Tiêu, Bồ Châu chợt có cảm giác như được giải thoát, nhẹ nhõm vô cùng.

Dù hy vọng là rất mong manh nhưng nàng vẫn sẽ nỗ lực đến cùng, không vì điều gì khác, chỉ cần thuận theo trái tim.

Vì muốn cầu một sự bình yên trong tâm khảm, thế là đủ.

Nàng lưu lại trong dịch xá, chờ tin tức từ Diệp Tiêu.

Không khiến nàng thất vọng, chỉ mấy ngày sau, quả nhiên Diệp Tiêu tìm được vị đại phu họ Ngô, đưa đến trước mặt nàng.

Ngô Chi Lâm trẻ hơn nhiều so với hình dung của Bồ Châu, áo vải mộc mạc, chân mang giày cỏ, dung mạo gầy gò, đôi mắt sáng quắc, nhưng lúc được đưa tới nơi, nhìn y phong trần bụi bặm, thần sắc có phần nôn nóng. Vừa thấy nàng, y đã vội mở miệng hỏi vương phi có chuyện gì, nếu là để xem bệnh, thì thứ lỗi, y chỉ là thầy thuốc dạo, không đủ tài để bắt mạch cho quý nhân. Y mong nàng mau chóng thả y ra, y còn việc khẩn liên quan đến mạng người, không thể chậm trễ.

Hiển nhiên, y đã bị Diệp Tiêu dùng biện pháp mạnh đưa về, lời lẽ thẳng thắn, khẩu khí cứng cỏi.

Câu nói ấy khiến lòng Bồ Châu chùng xuống.

Chẳng lẽ dịch bệnh đến sớm hơn nàng dự liệu, giờ đã bắt đầu bùng phát rồi?

Diệp Tiêu cau mày, định quát mắng kẻ vô lễ, nhưng đã bị Bồ Châu ngăn lại. Nàng hỏi: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi có việc gì gấp?”

Ngô Chi Lâm đáp: “Ta lo nơi này sắp có đại dịch, nếu để lan rộng e sẽ tai hại khôn lường.” Y chỉ vào đại hán mặt sẹo đứng bên: “Hắn lại còn cưỡng ép ta đến đây! Ta xin được nhắc lại: nếu vương phi cần khám bệnh thì nên mời danh y, đừng làm lỡ việc của ta.”

Cảm giác bất an trong lòng Bồ Châu càng dâng cao hơn. Nàng truy hỏi: “Vừa rồi ngươi nói nơi này sắp có đại dịch? Ngươi đã gặp bệnh nhân rồi sao?”

Tuy trong lòng sốt ruột, nhưng thấy nữ tử trước mặt dung mạo đoan trang, thân phận tôn quý, lại hỏi chuyện bằng giọng điệu thành khẩn, y cũng không dám thất lễ, bèn gật đầu, cố nén tính khí, lên tiếng giải thích:

“Quê tổ của ta ở Giang Nam, gia tộc hành nghề y nối đời. Thuở nhỏ, trong vùng ta sống từng có một trận ôn dịch lan tràn. Bệnh nhân lúc bấy giờ biểu hiện giống hệt thương hàn, gia phụ bèn dùng phương thuốc trị thương hàn để chữa, nhưng thuốc không phát huy hiệu nghiệm, số người tử vong ngày một tăng, đến cuối cùng, ngay cả gia phụ cũng chẳng thể thoát nạn. Trước khi lâm chung, ông nói đó là ôn dịch, một người nhiễm thì lây mười, mười người nhiễm thì lây trăm, không thể dùng cách thông thường để trị. Những lời trăn trối ấy, ta vẫn luôn khắc ghi không dám quên. Suốt bao năm nay ta lang bạt khắp nơi, chuyên tâm nghiên cứu dịch bệnh, tận mắt chứng kiến không ít trận dịch lớn nhỏ, nên tích góp được chút ít kinh nghiệm. Năm ngoái ta nghe nói Đồng Châu mưa lụt nghiêm trọng, lo sau nạn lụt sẽ có dịch bệnh, vì vậy mới gấp rút lên đường đến đó. Không ngờ đúng như ta dự đoán, mấy thôn nhỏ dưới huyện Cao đã bắt đầu phát bệnh, người người ngã xuống không rõ nguyên do, chỉ trong bảy tám ngày đã chết đến mười mấy mạng…”

Y lại lộ rõ vẻ nôn nóng, chắp tay nói: “Thỉnh vương phi hãy để ta quay về.”

Phải đến lúc này Diệp Tiêu mới tìm được cơ hội chen lời, hắn hừ lạnh một tiếng: “Lúc ta tìm được ngươi, chẳng phải ngươi đang bị thôn dân đuổi đánh đó sao? Nếu không có ta ra tay, e rằng giờ này ngươi đã bị người ta lấy đá ném chết rồi!”

“Chuyện gì vậy?” Bồ Châu kinh ngạc hỏi.

Ngô Chi Lâm lộ vẻ bất đắc dĩ, đáp: “Thôn dân cho rằng quỷ thần tác quái, mời vu sư làm phép, không chịu nghe ta khuyên can.”

“Vậy theo ngươi, phải xử trí thế nào?”

“Muốn diệt trừ ôn dịch, trước tiên phải cách ly bệnh nhân, che miệng mũi cẩn thận; sau đó mới dùng thuốc trị đúng chứng bệnh, thiếu một cũng không được.”

“Ngươi đã biết đây là dịch bệnh, có khả năng lan rộng, trong khi một mình ngươi không đủ sức ngăn cản, thì sao lại không báo quan? Chỉ cần quan phủ ban lệnh, thôn dân ắt sẽ nghe theo.”

Ngô Chi Lâm nói: “Vài hôm trước ta đã xin được yết kiến huyện lệnh địa phương, trình bày rõ lợi hại. Nào ngờ huyện quan khăng khăng cho là bệnh thương hàn thường gặp, chẳng những không chịu nghe theo mà còn mắng ta là kẻ phao tin đồn thất thiệt, làm dao động lòng dân, có ý đồ xấu. Giờ ta nóng lòng muốn trở về là để tìm cách cầu kiến châu quan, bẩm tấu lần nữa. Loại bệnh này nguy hiểm vô cùng, hiện giờ tuy chỉ giới hạn trong mấy thôn kia, nhưng nếu không xử lý kịp thời, ta e chẳng mấy chốc sẽ lan ra rộng hơn, một khi vượt khỏi địa giới huyện, lại gặp thời tiết ấm dần, hậu quả sẽ thật khó lường!”

Thần sắc Diệp Tiêu cũng dần trở nên nghiêm trọng.

Bồ Châu nói: “Ta sẽ cùng ngươi đến gặp huyện lệnh ngay!”

Ngô Chi Lâm sững người, cực kỳ mừng rỡ.

Bồ Châu thu xếp sơ lược, dẫn theo Diệp Tiêu cùng đoàn tuỳ tùng, lập tức lên đường đến huyện Cao, ngày hôm sau đã tới nơi. Huyện lệnh nơi đây nhận được tin Tần vương phi phụng mệnh hồi hương tế tổ, nay lại vì chuyện thôn dân trong vùng mắc phải bệnh dịch nên mới đích thân đến đây, tuy không phải cấp trên nhưng lại có thân phận tôn quý, hắn ta nào dám thất lễ, vội vàng nghênh tiếp vào phủ.

Ngô Chi Lâm trình bày lại sự việc một lần nữa, ngoài hai phương án đã nói, lần này còn nêu ra thêm một mối lo khác: y cho rằng, rất có thể dân cư trong các thôn huyện khác cũng có người mắc bệnh, chỉ là chưa phát tác, vì thế y đề nghị phải đóng cổng thành càng sớm càng tốt, không cho dân chúng tùy tiện ra vào. Hơn nữa, bệnh nhân ngày càng nhiều, một mình y không thể xoay xở, mong huyện lệnh sớm chiêu mộ y giả trong vùng, càng nhiều càng tốt, cùng nhau ngăn dịch.

Nghe đến việc phải phong tỏa huyện thành, huyện lệnh liền lộ vẻ khó xử, nhưng khi thấy Tần vương phi đang chăm chú nhìn mình, hắn ta vội nói: “Trước kia hạ quan sai sót. Chuyện phong tỏa toàn huyện, hạ quan nguyện ý tuân theo, nhưng đây cũng không phải việc nhỏ, hạ quan cần báo cáo lên cấp trên trước, xin vương phi thứ lỗi.”

Bồ Châu hiểu rõ những quy tắc chốn quan trường, bèn bảo hắn ta lập tức trình báo lên trên.

Huyện lệnh răm rắp tuân lệnh, đồng thời phái nha dịch cùng Ngô Chi Lâm đến các thôn kia, nghiêm lệnh cấm dân làng không được tự ý rời đi, đồng thời dùng phương pháp mà Ngô Chi Lâm đề ra để chữa trị.

Một khi không thể kiểm soát được, hậu quả ra sao, không ai hiểu rõ hơn nàng.

Sau khi ra khỏi nha môn, nàng suy ngẫm về thái độ hành xử của vị huyện lệnh kia. Tuy ngoài miệng thì nói sẽ lập tức phong tỏa các thôn, nhấn mạnh chuyện phòng dịch, lại hứa chờ có chỉ thị từ cấp trên sẽ lập tức đóng thành, nhưng nhìn thần sắc hắn ta, rõ ràng chẳng coi chuyện phong tỏa toàn huyện ra gì. Ngược lại, Ngô Chi Lâm vô cùng kiên quyết, cho rằng đây là biện pháp bắt buộc phải thực hiện.

Nàng tin tưởng Ngô Chi Lâm nhưng lại không yên tâm về huyện lệnh. Có điều, nếu bảo nàng đến châu phủ trực tiếp thương lượng thì thân phận của nàng cũng không thích hợp.

Nàng chỉ đang phụng chỉ, hồi hương để tế tổ mà thôi. Thân là vương phi, địa vị tuy cao quý nhưng cũng chỉ đến thế. Còn những quan viên cấp cao ở địa phương, ai mà chẳng có hậu thuẫn phía sau, không dễ thao túng như viên huyện lệnh ban nãy.

Chuyện này trọng đại, một khi đã quyết định can dự, nàng thà chuẩn bị từ sớm, làm cho tới nơi tới chốn, huống chi nàng đã có ký ức tiền kiếp để soi đường, rõ ràng khi ấy, dù Ngô Chi Lâm đã chạy vạy khắp nơi, rống to hồi chuông cảnh báo, nhưng dịch bệnh cuối cùng vẫn lan rộng. Hiện giờ, thay vì tin tưởng hành động của đám quan lại địa phương vàng thau lẫn lộn thì chẳng bằng tin tưởng triều đình.

Từ xưa đến nay, đối với nạn dịch, chỉ có quan lại địa phương phản ứng chậm chạp, chứ chưa từng có triều đình nào cố ý khoanh tay đứng nhìn. Kiếp trước cũng vậy, về sau nhờ có triều đình ra sức dập dịch, đại dịch mới dần thuyên giảm rồi dứt hẳn.

Phần việc nàng có thể làm ở đây, cũng đã tận lực lắm rồi.

Ra khỏi nha môn, nàng liền hạ quyết tâm sẽ mau chóng hồi kinh, trình tấu tình hình lên trên.

Ngô Chi Lâm xúc động ra mặt: “Vương phi có tấm lòng Bồ Tát, đây là cách tốt nhất! Trước kia Ngô mỗ có mắt không tròng, lời lẽ nhiều phần thất thố, kính mong vương phi lượng thứ!”

Bồ Châu nói: “Ngài không màng hiểm nguy, chỉ mong cứu người, ấy mới là người có tấm lòng từ bi thực sự, còn ta, chẳng qua chỉ làm hết phận sự mà thôi. Mong Ngô đại phu tạm thời ở lại nơi này, dốc sức giữ vững cục diện, đừng để ôn dịch lan ra quá nhanh. Ta sẽ lập tức lên đường.”

Ngô Chi Lâm khom người thật sâu: “Cung tiễn vương phi! Ngô mỗ tất sẽ dốc hết toàn lực, đợi tin vương phi!”

Ngay hôm ấy, Bồ Châu lên đường trở về kinh thành, suốt dọc đường gần như ngày đêm không nghỉ, chỉ trong bảy tám hôm đã đi được nửa chặng đường. Đến khuya hôm đó, đoàn người dừng chân nghỉ tại một dịch xá ven đường.

Dịch thừa biết rõ thân phận nàng nên vô cùng cung kính, đặc biệt dẫn nàng qua một dãy hành lang sâu hun hút, sắp xếp cho nàng ở tại một tiểu viện phía sau, nói nơi này vốn là chỗ yên tĩnh dành riêng cho các quý nhân.

Diệp Tiêu kiểm tra kỹ lưỡng xung quanh, bố trí người thay phiên gác đêm. Bồ Châu thì chỉ cần thu xếp lại vài thứ trong phòng rồi đi ngủ.

Ban ngày đi đường vất vả, nàng bèn sai Lạc Bảo cùng những người khác tới dãy nhà phía trước nghỉ ngơi cho lại sức, vì sáng sớm ngày mai vẫn còn phải tiếp tục lên đường.

Nàng nằm trên giường trong dịch xá, tự mình xoa bóp hai bắp chân ê ẩm do cả ngày phải ngồi yên trong xe ngựa, nhẩm tính xem còn mấy ngày nữa mới đến được kinh thành. Nàng cũng nghĩ về tình hình của Ngô Chi Lâm, không biết huyện lệnh đã phong tỏa huyện Cao như y đề nghị hay chưa. Tâm trí vừa dứt khỏi chuyện ấy, lại bất giác nghĩ tới Lý Huyền Độ.

Hoài Vệ gấp rút về nước dưới sự hộ tống của hắn, không biết giờ đã đến được thành Ngân Nguyệt hay chưa?

Nhắc đến thành Ngân Nguyệt là lại nhớ đến mối tình xưa sâu kín giữa Đại Trưởng công chúa và Khương Nghị.

Tuy cơ thể rã rời nhưng mãi mà nàng vẫn không chợp mắt được. Nàng trở qua trở lại, phải đến tận nửa đêm mới đi vào giấc ngủ chập chờn.

Bốn phía yên lặng như tờ, bên trong dịch xá tối đen như mực, gần như mọi người đều đã say giấc. Màn đêm giống như một cái miệng khổng lồ đang há to, chực chờ nuốt chửng mọi thứ.

Giấc ngủ của Bồ Châu không yên.

Nàng cảm thấy quanh mình như dần nóng lên, hơi thở cũng trở nên dồn dập khó khăn. Vốn đã ngủ không sâu, chẳng mấy chốc nàng đã bừng tỉnh. Trong cơn mơ màng, nàng trông thấy ngoài cửa sổ ánh đỏ bừng bừng, trong phòng khói tung mù mịt, từng luồng khói vẫn không ngừng len lỏi qua các kẽ cửa, luồn vào bên trong.

Cháy rồi!

Nàng hoảng hốt bật dậy, thần trí tỉnh táo ngay lập tức, khoác áo trèo xuống giường, dùng tay áo kín che miệng mũi, lao tới sau cửa, giơ tay kéo then cài, nào ngờ cánh cửa vẫn không nhúc nhích, dường như bên ngoài đã bị vật gì đó chắn lại.

Nàng quay sang cửa sổ, nhưng lại phát hiện cửa sổ cũng không thể đẩy ra.

“Cứu mạng―”

Nàng gào to ra phía bên ngoài, nhưng vừa há miệng đã hít phải một hơi khói dày đặc, bị sặc đến mức ho dữ dội.

Phòng bên cạnh là nơi ở của Vương mụ và mấy tỳ nữ, có lẽ vì ban ngày lặn lội đường xa nên giờ vẫn ngủ mê man, chẳng ai nghe thấy gì cả.

Bồ Châu không gọi được ai nhưng nàng biết mình nhất định phải nhanh chóng thoát ra ngoài, nếu còn nấn ná thêm thì dù không bị thiêu sống, e rằng cũng sẽ bị chết ngạt giữa làn khói đặc quánh này.

Nước mắt trào ra vì bị khói hun đến cay xè, nàng nín thở, vơ lấy một chiếc ghế gỗ, dốc toàn lực đập mạnh vào cửa sổ, phải đến bảy tám lần liên tiếp, cửa sổ mới bị phá vỡ, nàng dùng cả hai tay hai chân trèo qua, ngã sóng soài xuống đất, đau đớn không thể tả.

Nhưng ít nhất nàng đã có thể hít thở trở lại. Ngẩng đầu nhìn lên, nàng thấy toàn bộ sân viện đã chìm trong biển lửa.

Ngọn lửa cao cả trượng theo gió cuốn lên, nuốt trọn mọi thứ, sức nóng hừng hực như muốn thiêu đốt người ta ngay tại chỗ.

Không có thời gian để sợ hãi, Bồ Châu vịn vào bức tường nóng rực bên cạnh, cố đứng dậy, lao về phía gian phòng bên cạnh, ra sức đập cửa sổ và cửa chính cũng đang bị khóa trái.

Những người ở bên trong đã lần lượt tỉnh lại, tiếng kêu kinh hoảng xen lẫn tiếng ho khù khụ theo đó vọng ra ngoài. Có một tỳ nữ dường như đã ngất xỉu trong lúc ngủ mê.

Ngay lúc ấy, Diệp Tiêu cùng mấy thị vệ phá cửa xông vào từ phía cửa viện đang bốc cháy, chạy nhanh đến bên nàng, giơ chân đạp tung cánh cửa.

Vương mụ và mấy tỳ nữ ho sặc sụa, loạng choạng chạy ra từ trong phòng, một tỳ nữ trên người đã bắt lửa, vừa khóc vừa kêu cứu thảm thiết.

Diệp Tiêu ra lệnh cho thị vệ dẫn người tìm đường thoát, còn mình thì lấy một chiếc áo choàng ướt trùm kín đầu mặt Bồ Châu, che khuất cả người nàng, rồi kéo nàng lao ra khỏi biển lửa, chạy về phía trước.

Ra đến bên ngoài, Bồ Châu mới kinh hoàng nhận ra dường như nhiều điểm trong hậu viện dịch xá đang bốc cháy cùng lúc, trước sau trái phải, khắp nơi đều ngập trong khói lửa. Vô số người vừa mới tỉnh dậy, áo quần xốc xếch, chen chúc nhau chạy thoát thân, tiếng kêu khóc và gào thét vang dậy khắp nơi, hỗn loạn như địa ngục trần gian.

Xuyên qua hành lang đang bốc cháy ngùn ngụt phía trước, chính là tiền sảnh.

Diệp Tiêu dặn nàng che kín đầu mặt, còn mình thì dùng một tấm áo ướt chắn trước, dắt nàng tiếp tục lao qua hành lang đang bốc cháy. Đúng lúc sắp thoát ra khỏi hành lang, bất ngờ có một thanh xà ngang trên đầu gãy xuống.

“Vương phi cẩn thận!”

Diệp Tiêu hét lớn một tiếng, đẩy mạnh nàng ra ngoài, dùng vai lưng đỡ gọn thanh gỗ cháy đỏ to bằng bắp đùi ấy. Một tiếng “hự” vang lên, Bồ Châu thấy thân hình hắn chao đảo, ngã vật xuống đất.

Hình như sau gáy hắn đã bị đập trúng, máu trào ra không ngừng. Cây gỗ cháy kia cũng lăn theo, đè chặt lên lưng hắn.

Bồ Châu sợ hãi tột độ, gọi hắn mấy tiếng, thấy hắn cố vùng vẫy, dường như muốn đẩy cây gỗ ra khỏi lưng, nhưng không đẩy nổi. Hắn chỉ kịp ngẩng đầu lên, gắng nói với nàng: “Vương phi, mau đi đi! Đi về phía trước! Ta không chết được đâu…” Chưa dứt lời, người đã lịm đi.

Vì bảo vệ nàng nên hắn mới bị thương, giờ vẫn còn bị đè dưới thanh gỗ cháy, đầu đầy máu, quần áo cũng bắt lửa, nếu bỏ mặc, chỉ e sẽ bị thiêu sống ngay tại đây.

Bồ Châu lồm cồm bò dậy, giật áo choàng ướt đẫm trên người xuống, quấn quanh tay, lao tới dùng hết sức muốn nhấc thanh gỗ cháy lên, nhưng nó quá nặng, nàng chỉ có một mình, căn bản không thể lay chuyển nổi. Thanh xà ngang vẫn đè nặng trên lưng Diệp Tiêu, chẳng xê dịch đi một phân.

Rất nhanh, dù đã bọc tay bằng áo choàng, nàng vẫn cảm nhận được sức nóng bỏng rát truyền đến da thịt.

Nàng buộc phải buông tay.

“Cứu mạng―”

Nàng hoảng loạn nhìn quanh, tuyệt vọng cất tiếng gọi. Gọi được mấy tiếng, chợt trông thấy phía tiền sảnh có một bóng người lao nhanh về phía đám cháy.

Người ấy lập tức xông thẳng vào biển lửa, vung tay phủ chiếc áo ướt hắn đang cầm lên đầu nàng, rồi không nói một lời, kéo nàng chạy đi.

Trong ánh lửa bập bùng, gương mặt của người đó hiện rõ.

Thẩm Dương!

Bồ Châu không biết vì sao gã lại xuất hiện ở đây, vào đúng lúc này, nhưng hiện tại, người tới là ai đã không còn quan trọng nữa, trong cơn hoạn nạn, bất cứ ai cũng đều là chiếc phao cứu sinh.

Nàng hét lên: “Ngươi mau cứu hắn―”

Thẩm Dương thoạt đầu giống như không nghe thấy, vẫn kéo nàng, lôi tuột nàng chạy về phía trước.

Bồ Châu bị gã kéo đi, lảo đảo chạy mấy bước, ngoái đầu lại, liền thấy Diệp Tiêu toàn thân gần như đã bốc cháy, ngọn lửa gần như đã liếm đến cả lưng áo. Nàng gào lên, gần như xé rách cổ họng: “Ngươi mau giúp ta cứu người! Ta cầu xin ngươi―”

Thẩm Dương cuối cùng cũng dừng bước, liếc nhìn nàng. Gã cau mày kéo nàng tới một góc chưa bị lửa bén tới, dặn nàng ở yên tại chỗ, sau đó gã quay đầu nhìn về phía đám cháy sau lưng, sắc mặt có phần do dự nhưng rốt cuộc vẫn trùm áo ướt lên người, nghiến răng quay lại chỗ khúc gỗ đang cháy dở, khom người nhấc mạnh thân gỗ sang một bên, kéo Diệp Tiêu đã ngất lịm ra ngoài, thở hổn hển nói: “Mau đi! Chạy lên phía trước! Nơi này sắp cháy rụi cả rồi!”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top