Đang yên đang lành, sao Hoàng hậu lại tự dưng gọi nàng vào cung nói chuyện? Bồ Châu đã có ngay dự đoán.
Quả nhiên, sau khi nhập cung, nàng được đưa thẳng tới một toà hậu điện trong cung Tử Thần.
Lúc nàng tới nơi, trước mặt Hoàng đế dường như vẫn còn có người. Bồ Châu được sắp xếp ngồi đợi trong một gian điện phụ, đang suy tính xem lát nữa nên ứng đối thế nào, thì chợt nghe từ sâu trong nội điện vọng ra một tiếng quát như trách mắng.
Nàng có thể nhận ra đó là giọng của Hoàng đế, nhưng vì khoảng cách xa, chỉ nghe một tiếng rồi im bặt, không rõ đang mắng ai, hay vì chuyện gì.
Ở nơi này, điều quan trọng nhất là phải giữ mình cẩn trọng. Dù ai bị Hoàng đế quát mắng thì cũng chẳng liên quan đến nàng.
Bồ Châu coi như chưa nghe thấy gì, tiếp tục yên lặng chờ đợi.
Không ngờ, một lát sau, từ khung cửa sổ của điện phụ, nàng lại thấy Thái tử Lý Thừa Dục bước ra. Y hơi ngẩng đầu, sắc mặt vẫn phẳng lặng như nước, nhưng đôi vai căng cứng và bước chân gấp gáp đã phơi bày tâm trạng thực sự của y.
Dựa vào sự hiểu biết của nàng về y, hẳn tâm trạng y lúc này đang vô cùng phiền muộn. Y không nói một lời, dẫn theo mấy cung nhân sau lưng, lặng lẽ rảo bước trên lối đi trong cung, thân ảnh nhanh chóng khuất hẳn khỏi tầm nhìn.
Nếu nàng đoán không lầm, người vừa bị quát mắng trước ngự tiền chính là y. Nhưng vì chuyện gì thì nàng không rõ.
Bồ Châu tiếp tục chờ.
Không lâu sau, Thẩm Cao đến, ra hiệu bảo nàng đi theo ông ta.
Bồ Châu bước theo ông ta qua một hành lang cung đạo ánh sáng lờ mờ, cuối cùng được đưa đến trước mặt Hoàng đế Hiếu Xương. Hoàng đế đang ngồi một mình trong điện. Bồ Châu nín thở, tiến lên hành lễ.
Vẻ mặt Hoàng đế không còn chút tức giận nào, hỏi nàng về chuyến đi vừa rồi.
Bồ Châu kể lại một lượt, bắt đầu từ vụ ám sát trên đường đi đến những lời sau cùng trước khi về.
Ngoại trừ những điều không thể tiết lộ như kế hoạch di dân về phía Tây và sự bất đồng giữa hai người cậu của Lý Huyền Độ, còn lại nàng đều kể hết, không loại trừ chuyện Lý Huyền Độ hỗ trợ Lý Tự Đạo đánh lui kỵ binh Địch tộc.
Chuyện này có muốn giấu cũng không giấu nổi. Hoàng đế không thể không cài cắm tai mắt khác ở nước Khuyết.
Huống hồ, cũng không cần phải giấu.
Hoàng đế đã sinh nghi, thì cho dù hắn khoanh tay đứng nhìn, cũng có thể bị quy kết thành ẩn nhẫn giấu tài, mưu tính hiểm sâu.
Ngọc quý mang tội, đó là số mệnh của Lý Huyền Độ. Bồ Châu hiểu rất rõ điều đó.
Hoàng đế trầm ngâm một lúc, bắt đầu đặt câu hỏi, đều là những chi tiết trong lời kể ban nãy của nàng.
Bồ Châu biết Hoàng đế không phải hạng cả tin, ông ta đang kiểm tra xem lời nàng nói có chỗ nào bất nhất hay không. Song những điều nàng kể đều là sự thật, không thêm không bớt, thế là lại bình tĩnh đáp từng điều một.
Sau cùng, Hoàng đế hỏi: “Ngươi chắc chắn Tân Hãn vương của Đông Địch từng sai mật sứ đến gặp Khuyết vương, nhưng lại bị Khuyết vương đuổi đi?”
“Bẩm đúng. Chính miệng Khuyết vương nói ra, thần nữ đích thân nghe được.”
Hoàng đế hờ hững nói: “Làm sao biết được có phải là lời nói che mắt thiên hạ hay không?”
Bồ Châu cúi đầu đáp: “Biết người biết mặt, khó biết lòng. Thần nữ cũng chẳng dám cam đoan Khuyết vương có thật lòng như lời hay không. Mọi điều vừa kể, chỉ là những gì thần nữ tai nghe mắt thấy trong mấy ngày ấy, không có nửa lời dối trá. Với sự anh minh của bệ hạ, nếu quả thực Tần vương và người Khuyết có âm mưu khác trong bóng tối, bệ hạ tất sẽ thấu tỏ như nhìn trong gương sáng.”
Hoàng đế trầm tư hồi lâu, bỗng hỏi: “Lý Tự Nghiệp có một đứa con gái, nhớ là trước kia từng muốn kết thông gia, hiện giờ thế nào rồi? Lần này có nhắc đến không?”
Tim Bồ Châu như lỡ mất một nhịp, nhưng nàng vẫn điềm tĩnh trả lời đúng như những gì đã diễn ra: “Bẩm bệ hạ, vị biểu muội ấy của Tần vương đến nay vẫn chưa nguôi tình xưa, vẫn còn đợi hắn. Lần này sang đó, đúng là có nhắc lại chuyện cũ, nhưng rốt cuộc không thành.”
“Vì sao?”
“Thần nữ đoán rằng, hắn lo nếu nhận lời thì sẽ khiến triều thần sinh nghi, chất vấn về mục đích của hắn, cho nên đành nén tình riêng, từ chối mối duyên đó.”
Mí mắt Hoàng đế giật nhẹ: “Hắn biết trẫm không yên tâm về hắn?”
Bồ Châu đáp: “Thần nữ sống chung với Tần vương gần nửa năm nay, cảm thấy hắn là người rất khéo léo, tinh tế.”
Hoàng đế hừ lạnh: “Cũng may ngươi vẫn khá thành thật. Sao trẫm lại không biết điều đó? Từ nhỏ hắn đã nổi tiếng thông minh rồi.”
Bồ Châu vội nói: “Trước mặt bệ hạ, thần nữ biết gì nói nấy, tuyệt không dám giấu giếm nửa lời.”
Hoàng đế gật nhẹ: “Đã vậy thì theo ngươi thấy, hắn có dã tâm tạo phản hay không?”
Bồ Châu cúi đầu: “Thần nữ không dám nói.”
“Miễn tội cho ngươi, cứ nói thật xem!”
Giọng Hoàng đế vang ngay trên đỉnh đầu nàng.
Bồ Châu không dám quên thân phận của nàng trước mặt Hoàng đế, cũng không thể buông bỏ chấp niệm riêng của mình
Dù là vì thân phận hiện tại hay vì tâm tư riêng, nàng cũng nên trả lời rằng hắn có ý làm phản.
Tuy rằng khả năng này rất mong manh, nhưng nói một cách thẳng thắn, nhỡ đâu Hoàng đế cho rằng hắn không tâm làm phản, rồi thôi không ép buộc hắn nữa – thì nàng sẽ đi đâu, về đâu?
Lời đã đến bên môi thì chợt nhớ đến thiếu niên bị cầm tù trong cung Vô Ưu mà Lạc Bảo kể lại, nghĩ tới đêm ấy sau khi từ hôn trở về, hắn đứng trước ngưỡng cửa như một hồn ma, vẻ đè nén và đau đớn như chìm trong ác mộng ấy, khiến nàng không tài nào thốt ra nổi những lời ấy.
“Khởi bẩm bệ hạ, thần nữ cảm thấy, cho đến giờ phút này, hắn chưa từng ôm lòng tạo phản.” Nàng cắn răng, đưa ra đáp án này.
Hoàng đế hỏi một cách bình thản: “Sao ngươi dám chắc?”
“Bẩm bệ hạ, nếu hắn có ý tạo phản thì chỉ cần âm thầm hứa hôn với người Khuyết, làm vậy chẳng khác nào cho họ viên định tâm hoàn, giành trọn niềm tin tuyệt đối. Về sau nếu gây loạn, chuyện đó chỉ có lợi trăm bề cho hắn chứ chẳng có hại gì.”
“Sao biết ngươi hắn không âm thầm hứa hôn? Chẳng nhẽ chuyện này hắn cũng phải đích thân nói cho ngươi biết? Quan hệ giữa ngươi và hắn đã thân thiết tới mức đó rồi à?” Hoàng đế truy vấn, giọng đã hơi mang ý ép hỏi.
Bồ Châu vội giải thích: “Không phải là hắn nói với thần nữ. Thần nữ và hắn còn chưa thân thiết tới mức đó. Là biểu muội của hắn, vì muốn hoàn thành hôn sự nên đã chủ động đến tìm thần nữ, cầu xin thần nữ tác thành. Thần nữ thuận nước đẩy thuyền, đồng ý chuyện này, không ngờ Tần vương biết chuyện, kiên quyết từ chối. Thần nữ cho rằng đây là cách hắn tự giữ mình, tránh họa về sau.”
Nói xong, Bồ Châu nín thở, đầu cúi thấp, không dám nhúc nhích.
Hoàng đế im lặng hồi lâu, rồi bất chợt lên tiếng: “Ngẩng đầu lên.”
Bồ Châu vâng mệnh, ngước lên.
“Ngươi thấy, Tứ đệ của trẫm, là người thế nào? Nói thật đi.”
Bồ Châu đáp: “Trước đây Tần vương là người thế nào, thần nữ không tiện phán xét. Còn hiện nay, trong mắt thần nữ, hắn từng bị giam ở cung Vô Ưu, sau đó bị phái đi giữ lăng, chí khí đã sớm tiêu mòn, chỉ mong bình yên qua ngày, đã chẳng khác gì kẻ vô dụng.”
Hoàng đế ngẩn người, cười khan hai tiếng: “Một kẻ vô dụng sao, trẫm mong sao những gì ngươi nói là đúng. Đáng tiếc, tuy ngươi lanh lợi tháo vát nhưng vẫn còn quá trẻ, kinh nghiệm có hạn, không biết lòng người đôi khi còn sâu hơn cả đáy giếng cổ…”
Nụ cười trên mặt Hoàng đế đột nhiên biến mất, thay vào đó là gương mặt lạnh lùng.
“Bồ thị, ngươi biết tội chưa?”
Bồ Châu giật mình, cuống quýt dập đầu: “Thần nữ ngu muội, kính xin bệ hạ chỉ rõ!”
Hoàng đế lạnh nhạt nói: “Trẫm sai ngươi giám sát Tần vương, xem hắn có điều gì bất chính, vậy mà ngươi lại dám nói ra những lời thế này? Một kẻ tự cho mình thông minh, lại khinh suất coi thường hắn như ngươi, còn có thể thay trẫm làm việc được sao? Xem ra nửa năm qua, trẫm đã uổng phí tâm sức đặt vào ngươi rồi!”
Bồ Châu liên tục nhận tội: “Thần nữ không dám nữa! Về sau nhất định sẽ đề cao cảnh giác, ngày đêm cẩn trọng, không bỏ sót bất kỳ manh mối nào!”
Đến đây sắc mặt Hoàng đế mới dịu đi phần nào, khoé môi lộ ra nụ cười nhạt: “Thôi được rồi, cũng không cần quá sợ hãi. Ngươi nhớ cho kỹ, trẫm vẫn còn đặt rất nhiều kỳ vọng vào ngươi.”
Hoàng đế nghĩ ngợi một thoáng, lại nói:“Lần này hắn đi Tây Địch, nhanh cũng phải vài tháng mới có thể trở về. Thời gian này ngươi cũng không có việc gì. Nửa năm qua tuy chưa lập được công trạng gì rõ rệt, nhưng nể tình ngươi vẫn chuyên tâm làm việc, trẫm ban cho ngươi ân huệ được về quê tu sửa phần mộ tổ tiên. Trẫm sẽ phái người cùng ngươi trở về, giúp ngươi sửa sang lại mộ phần của tổ phụ, dựng bia tưởng niệm. Sang năm trẫm sẽ Đông tuần Thái Sơn, nếu có thời gian sẽ đến tế rượu cho Bồ công.”
Tổ quán nhà họ Bồ ở Tề Châu, cách Thái Sơn không xa, từ xưa đã là nơi văn nhã, đất học, người tài liên tiếp nối đời.
Bồ Châu lập tức hiểu rõ.
Vừa rồi Hoàng đế không phải đang hoài nghi những gì nàng nói mà là muốn vừa đe dọa vừa vỗ về, trước hết là đánh vào tâm lý, rồi lại ban ơn hậu hĩnh, để khiến nàng một lòng một dạ, cúc cung tận tụy làm tay sai cho ông ta.
Không chỉ vậy, còn có thể nhân cơ hội này lấy được danh tiếng tốt.
Nàng nghiến răng thầm rủa, chờ xem sau này lão ta sẽ phải chết thế nào, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vô cùng cảm kích, liên tục cúi đầu tạ ơn.
Hoàng đế dường như cũng đã mỏi mệt, chỉ gật đầu, ra lệnh cho nàng lui xuống.
Bồ Châu rời khỏi điện, được dẫn ra khỏi hoàng cung.
Hiển nhiên, chỉ cần nàng chưa dâng lên được bằng chứng tạo phản của Lý Huyền Độ thì bọn chúng sẽ không hài lòng, cũng sẽ không để nàng được gặp lại nhũ mẫu. Còn chuyện cho phép nàng về quê tế tổ, ngoài việc bày tỏ ân điển, thì mục đích khác dĩ nhiên là để mượn chuyện này, tôn vinh ân đức của Hoàng đế.
Tuy trong lòng hận Hoàng đế đến thấu xương, nhưng Bồ Châu vẫn hết sức coi trọng việc được trở về quê nhà tu sửa mộ phần cho tổ phụ và phụ thân. Ngay ngày hôm sau, nàng đã bắt tay vào chuẩn bị hành trình, bận rộn suốt hai ngày. Trước khi lên đường, nàng ghé qua phủ họ Quách, đến thăm Nghiêm thị, phu nhân của Quách Lãng, người mà đã một thời gian dài nàng chưa gặp.
Nghiêm thị cũng đã biết chuyện nàng sắp về quê tế tổ, bởi văn bia lần này được Hoàng đế lệnh cho Quách Lãng biên soạn. Thấy Bồ Châu đến, bà ta tỏ ra vô cùng thân thiết, nắm tay nàng hỏi han ân cần, đưa vào nội thất trò chuyện một lúc. Sau đó, Nghiêm thị cho người dưới lui hết, ghé sát lại, hạ giọng hỏi về chuyện Thái tử gặp phải mãnh hổ trong kỳ săn mùa thu dạo trước.
Bồ Châu kể rằng hôm ấy hôm ấy Thái tử dẫn người vào núi săn bắn, bất ngờ đụng phải mấy con hổ dữ, Lý Huyền Độ cùng vài người suýt thì gặp chuyện chẳng lành. Thái tử thì không may ngã ngựa, bị kéo lê một đoạn khá xa.
Nghiêm thị nói: “Chuyện này cực kỳ cơ mật, chưa từng truyền ra khỏi cung, người biết cũng rất ít. Cháu đã nghe rồi, chớ nên để lộ.”
Bồ Châu gật đầu.
Lúc này Nghiêm thị mới ghé tai nàng, thì thầm bằng giọng rất nhỏ: “Nghe nói hôm đó Thái tử bị thương không nhẹ, lại còn tổn thương đến chỗ không nên tổn thương, đến nay vẫn chưa khỏi. Bảo sao dạo gần đây ta thấy người nhà họ Diêu cứ có điều lạ lạ, phu nhân thì ngày nào cũng lên chùa thắp hương cầu phúc, xem ra rất có thể là thật.”
Bồ Châu sững người.
Nghiêm thị lại thở dài.
“Chưa hết đâu. Gần đây nhà Thượng Quan cũng không yên. Dạo trước cháu không ở kinh đô nên không biết đó thôi. Thượng Quan Ung bị người ta tố cáo về việc chiếm đoạt một lượng lớn ruộng dân sinh ở quê nhà. Thượng Quan có thế lực sâu rộng, chuyện này cũng không gây ra sóng gió gì lớn, đã bị đè xuống rất nhanh, nhưng nghe đâu vì dính líu đến Thái tử, nên Hoàng đế cũng dần có bất mãn đối với ngài ấy. Ngược lại thì bên Hồ Quý phi, sau khi săn thu trở về, nghe nói ngày càng được sủng ái. Chắc cháu cũng biết, mùa xuân năm sau Hoàng đế định Đông tuần phong thiện ở Thái Sơn, Thái tử từng xin được đi trước để chuẩn bị mọi việc, vậy mà Hoàng đế lại viện cớ ngài có việc khác, giao cho Lưu vương và Thẩm Dương đi thay.”
Nghiêm thị tràn đầy lo âu.
Quách Lãng là Thái phó của Thái tử, nếu Thái tử gặp chuyện không may thì thể nào cũng ảnh hưởng đến ông ta, chẳng trách Nghiêm thị lại u sầu lo lắng đến thế.
Sau khi săn thu kết thúc, Bồ Châu chưa kịp nghỉ ngơi mà đã lên đường, tới nước Khuyết ngay, nàng cũng không ngờ chỉ trong quãng thời gian ngắn ngủi vắng mặt ấy, ở kinh đô lại xảy ra bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa đến vậy.
Nàng bất giác nhớ lại cảnh tượng hôm đó khi nhập cung.
Xem ra, sự bất mãn mà Hoàng đế dành cho Thái tử là có thật, chẳng trách lúc ấy, nàng lại nghe được tiếng quát đầy giận dữ.
“Than ôi, trên đời còn việc gì quan trọng hơn đại lễ phong thiện Thái Sơn chứ? Chỉ mong Thái tử sớm ngày bình phục, nhà Thượng Quan cũng đừng gây thêm chuyện gì nữa! Nếu lại có biến cố, e rằng sẽ kéo theo đại họa mất!”
Bồ Châu biết rõ, kiếp trước, việc phong thiện Thái Sơn mà Hoàng đế cất công chuẩn bị đã gặp gián đoạn vì một trận ôn dịch. Giờ đây nếu mọi sự vẫn đi theo quỹ đạo cũ, lễ phong thiện kia có khi cũng không cử hành được.
Nghiêm thị ngồi một bên than ngắn thở dài không ngớt, nét mặt tràn đầy lo lắng cho tiền đồ của Thái tử.
Bồ Châu thì không nói gì.
Kiếp trước, nàng nhớ Lý Thừa Dục vẫn ngồi vững ngôi Thái tử. Hoàng tử do Hồ Quý phi sinh ra – Lưu vương – chưa từng tạo thành mối đe dọa thực sự nào đối với Lý Thừa Dục.
Nhưng hiện giờ, nếu những gì Nghiêm thị vừa nói là sự thật, thì mọi chuyện đã không còn giống như trước nữa.
Lý Thừa Dục vẫn chưa có con nối dõi, nếu thật sự bị thương đến mức không thể làm tròn bổn phận nam nhi, thì dẫu nhà Thượng Quan có tìm cách ém nhẹm tin này, định chờ đến khi y thuận lợi kế vị rồi mới tính kế khác, thì liệu phía Hồ Quý phi và Lưu vương có chịu trơ mắt nhìn cơ hội hiếm có ấy rơi vào tay người khác mà không giành thử hay không?
Mọi thứ đã không còn như trước nữa, ngày một nhiều chuyện đang dần dần rẽ sang một hướng khác.
Mang theo tâm sự đầy ắp, cuối cùng cũng đến ngày Bồ Châu phải lên đường, trở về quê nhà làm lễ tế tổ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận