Bồ Châu không ngờ hắn lại hỏi mình một câu như thế.
Nàng trầm mặc một lúc, rồi ngẩng mắt lên, đối diện với ánh mắt của hắn.
“Điện hạ đang muốn nói chuyện tình cảm với ta sao?”
Lý Huyền Độ lộ ra vẻ mất tự nhiên.
“Nếu đã muốn nói chuyện tình cảm, vậy trước khi ta trả lời, cho phép ta hỏi trước một câu. Chàng không chịu cưới biểu muội là vì ta, hay là vì suy nghĩ cho biểu muội của chàng?”
Lý Huyền Độ sững sờ: “Nàng có ý gì?”
Bồ Châu nhìn thẳng hắn: “Vấn đề này khó trả lời lắm sao? Vì sao chàng không đáp? Ta đoán cũng chỉ có hai khả năng. Nếu là vì ta, sợ ta đau lòng, vậy ta sẽ nghiêm túc trả lời chàng. Nhưng nếu là vì biểu muội của chàng, chàng sợ mình không có tương lai, sợ sau này sẽ làm lỡ dở nàng ấy nên mới từ hôn, vậy thì chàng lấy tư cách gì để hỏi ta câu đó? Ta để tâm hay không, chẳng lẽ điện hạ thật sự quan tâm sao?”
Lý Huyền Độ nhất thời á khẩu.
Lý Đàn Phương đã mòn mỏi đợi hắn ngần ấy năm, nhưng đến bây giờ hắn mới thấu rõ.
Đầu tiên là muốn đến cung Vô Ưu cùng hắn, sau lại lãng phí biết bao năm, con người nào phải cỏ cây, tấm chân tình ấy, sao hắn có thể không cảm động.
Thế nhưng hắn vẫn không muốn cưới nàng, càng không muốn trao cho nàng bất kỳ hy vọng hão huyền nào nữa, tránh làm nàng tiếp tục ngốc nghếch chờ đợi. Đó là ý nghĩ đầu tiên lóe lên khi hắn nghe Lý Tự Nghiệp nhắc tới chuyện này.
Thế nhưng nếu cứ thế từ chối, lại chẳng khác nào vong ân phụ nghĩa. Dù sao trước kia hắn cũng từng có ý cưới nàng, và nàng thì đã đợi hắn suốt ngần ấy năm.
Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, trận chiến ác liệt với kỵ binh người Địch khiến hắn ngộ ra rằng, vẫn nên nghe theo tiếng lòng, từ chối hôn sự.
Nhưng đến cùng hắn từ hôn vì điều gì, đến lúc này, lúc phải đối mặt với sự ép hỏi gắt gao của nàng, chính hắn cũng không rõ nữa.
Liệu có thật như lời hắn nói với cữu phụ, sợ tương lai mờ mịt nên không muốn để Đàn Phương tiếp tục lãng phí tuổi xuân, hay là vì trong lòng vẫn còn dè chừng người phụ nữ trước mặt này, người mà hắn đã cưới về một cách danh chính ngôn thuận?
Hắn tự biết mình đã không thể khống chế nổi khi bị nàng hấp dẫn. Từ khi quan hệ giữa hai người trở nên căng thẳng, cái cảm giác nàng ở ngay trước mắt nhưng lại cách xa vời vợi khiến hắn khổ sở vô cùng, đêm đêm trằn trọc thao thức.
Ngay trong buổi sáng hôm nay, khi vừa tỉnh giấc sau cuộc yêu cuồng nhiệt tối qua, ánh sáng ban mai yếu ớt, hắn nhìn nàng cuộn người nằm kế bên, vẻ mặt mệt mỏi, nhưng giấc ngủ lại rất mực yên bình. Nhớ đến những chuyện xảy ra trong đêm, cuối cùng hắn cũng hạ quyết tâm, từ nay sẽ xem nàng là thê tử. Cho dù tính tình nàng vẫn không hề thay đổi, vẫn là người đàn bà một lòng theo đuổi quyền thế, luôn toan tính lợi dụng hắn.
Lợi dụng cũng được, tính toán cũng được, hắn chấp nhận là được. Hắn không còn sức lực để tiếp tục hơn thua với nàng nữa.
Điều này không chỉ xuất phát từ sự nhượng bộ, mà còn là trách nhiệm của hắn.
Hắn tự nhủ, lúc ở đình đá, nàng không phân vân lấy một giây trước khi đồng ý với Đàn Phương, hoàn toàn xem hắn như một món đồ, vậy mà hắn vẫn hèn mọn đến mức vì một nữ tử như nàng mà đánh mất lý trí, mặc mình sa ngã, thậm chí không tiếc phụ lòng thân thích bên ngoại, khiến họ thất vọng – vì nàng.
Thế nhưng, ngay khi thấy nàng mỉm cười, nói: “Hiểu rồi, vậy là chàng lo cho tương lai của biểu muội”, trong lòng Lý Huyền Độ chỉ đọng lại nỗi bất lực tột cùng, không thể không lên tiếng biện bạch: “Xu Xu, nghe ta nói. Ta và nàng ấy tuy quen nhau từ nhỏ, nhưng chưa từng có tình cảm nam nữ. Còn nàng…”
Hắn ngừng một chút: “Ta đã suy nghĩ kỹ rồi. Bất kể ban đầu nàng gả cho ta vì lý do gì, từ nay về sau ta vẫn sẽ xem nàng là thê tử. Cho dù sau này không thể nào giúp nàng thực hiện tâm nguyện thì ta vẫn sẽ dùng hết khả năng, đối xử thật tốt với nàng.”
Thế nhưng, Bồ Châu vẫn không hề cảm kích, cười xùy thành tiếng, mái tóc đen của nàng buông lơi, dáng vẻ quyến rũ động lòng người.
“Là vì biểu hiện đêm qua của ta khiến điện hạ hài lòng rồi sao? Đến mức có thể khiến điện hạ bỏ qua sự khinh bỉ, thật lòng xem một người tham vọng luôn tìm cách lợi dụng chàng như ta là vợ. Thật là vinh hạnh quá đi.”
Nghe nàng nhắc đến chuyện đêm qua, Lý Huyền Độ thoáng vẻ bối rối, định thần lại mới miễn cưỡng nói: “Thôi vậy, nếu nàng thấy không đáng gì thì cứ coi như ta chưa từng nói gì. Ta mệt rồi, mai còn phải lên đường.”
Hắn đứng dậy, xoay lưng về phía nàng, bắt đầu cởi áo.
Bồ Châu nhìn bóng lưng hắn, càng thấy hài hước, cười nhạt nói: “Mới đó mà điện hạ đã không muốn nói chuyện với ta nữa sao? Được, vậy thì để mình ta nói. Hôm đó chàng đứng gần đình đá đúng không, vậy chàng nói cho ta biết, ta không hiểu vì sao Lý Đàn Phương cũng giấu chàng mưu tính tương lai, muốn mượn tay chàng, nhưng trong mắt chàng, toan tính của nàng ta là đúng, đến lượt ta lại trở thành hạng người chẳng ra gì?”
Động tác cởi áo của Lý Huyền Độ khựng lại một nhịp, nhưng vẫn không quay đầu, chỉ dùng giọng điệu nhẫn nại để đáp: “Nàng ấy không hề tệ như nàng nói. Nàng ấy cũng có nỗi khổ riêng. Nàng đừng vô lý nữa, ngày mai còn phải dậy sớm, ngủ đi.”
Bồ Châu gật đầu: “Nàng ta khổ tâm, lại mang sứ mệnh cao cả, chẳng trách chàng lại bao dung cho nàng ta đến vậy. Nhớ năm xưa chàng đến cung Vô Ưu, nàng ta còn nguyện ý đi theo, tình thâm nghĩa trọng như thế, đổi lại là ta, quả thật không làm được. Ta đúng là đến xách giày cho người ta cũng không xứng. Chàng lo tương lai chưa định, cưới về chẳng khác nào làm hại nàng ta, vì thế muốn bảo vệ nàng ta, đó cũng là điều đúng đắn. Nhưng điện hạ, để ta nói cho chàng biết, tương lai chàng nhất định có thể làm Hoàng đế. Ta khuyên chàng, nhân lúc nàng ta chưa lấy chồng khác, nơi này cũng chẳng cách xa là bao, sớm quay về đi, cho nàng ta một lời hứa, để nàng tiếp tục đợi chàng, kẻo sau này hối cũng không kịp.”
Lý Huyền Độ quay phắt người lại, mặt đầy giận dữ, đối diện với khuôn mặt xinh đẹp nhưng kiêu ngạo, cằm ngẩng cao của nàng, hắn hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn nhịn xuống cơn tức, nói: “Ta đã nói rồi, ta không có tình ý với nàng ấy! Hôn sự kia ta cũng đã từ chối! Nàng còn muốn thế nào nữa?!”
Chuyện gì hắn cũng nghĩ cho Lý Đàn Phương, vì tình thế ép buộc nên mới bất đắc dĩ từ hôn, vậy mà đêm qua trở về, lại lấy nàng làm nơi trút hết mọi u uất trong lòng.
Bồ Châu hận đến nghiến răng, cả người run lên. Nàng hận mình đêm qua không rõ chân tướng, lại còn ngu muội thuận theo hắn.
Dù sao thì trong mắt hắn, nàng đâu chỉ mất mặt mà ngay cả lòng tự tôn cũng chẳng còn.
Nàng sống không dễ chịu, thì hắn cũng đừng hòng an ổn!
“Đưa đây!” Bồ Châu lạnh mặt, đưa tay về phía hắn.
Hắn giật mình: “Cái gì?”
Nàng bật dậy, bước thẳng đến trước mặt hắn, giơ tay chộp món đồ đang được hắn giấu kín trong vạt áo, chính là mảnh ngọc treo kia, rồi nhấc cao lên trước mặt.
“Hôm nay sắp lên đường, không phải nàng ta đã tặng chàng vật này sao? Không giấu gì chàng, ta vẫn đang giữ một chiếc vòng ngọc mà Thái tử từng tặng, chỉ vì chưa có dịp để trả lại, bằng không đã muốn ném đi cho xong. Nếu chàng thật sự như lời chàng vừa nói, muốn sống yên ổn cùng ta, vậy thì thứ này cũng ném luôn đi! Nếu vứt rồi, từ nay về sau, chàng muốn ta thế nào, ta sẽ thế ấy, tuyệt đối không nhắc lại bất cứ điều gì khiến chàng chướng tai nữa!”
“Thì ra nàng sai người theo dõi ta?”
Lý Huyền Độ mặt mày âm trầm, đưa tay định giật lại miếng ngọc trong tay nàng.
Bồ Châu nắm chặt không buông. Dây đỏ đã cũ kỹ phai màu theo năm tháng, sớm đã giòn mục, sao chịu nổi sức giằng co của hai người. Một tiếng “phựt” vang lên, ngọc bội bay ra, văng đúng vào góc sắt của chiếc lò sưởi đặt gần đó.
Theo sau tiếng ngọc vỡ trong trẻo, miếng ngọc bội hình kỳ lân bị tách làm đôi, rơi xuống bên chân hai người.
Lý Huyền Độ biến sắc, vội cúi người nhặt lên, nhìn hai mảnh ngọc gãy lìa trong lòng bàn tay, hắn ngẩng đầu, khuôn mặt đầy vẻ giận dữ.
“Nàng có biết đây là vật gì không? Đó là món quà mà tiên phụ đã tặng ta khi ta còn nhỏ. Khi ta đến cung Vô Ưu, nó bị thất lạc, Đàn Phương đã giữ giúp ta suốt bao năm, hôm nay mới trả lại!”
Bồ Châu nhìn hai mảnh ngọc vỡ trong tay hắn, giờ mới thấy được dòng chữ khắc nổi trên đó: “Ninh hinh lân nhi, an khang phúc thọ”. [1] Thế nhưng lúc này, tám chữ ấy đã bị chia đôi, mỗi mảnh giữ một nửa, nét chữ cụt lủn gãy gập.
[1] 寧馨 (ninh hinh): “Ninh” là yên ổn, hòa thuận; “hinh” là mùi hương, ý chỉ tiếng thơm, sự tốt đẹp. “Ninh hinh” thường được dùng để khen đứa trẻ hiền lành, ngoan ngoãn, được yêu mến. Lân Nhi là từ trong nhũ danh của nam chính (Ngọc Lân Nhi).
Nàng sững người, đến khi hoàn hồn thì cảm giác xấu hổ, kế đến là hối hận đồng loạt xông tới. Thấy vẻ mặt hắn tràn đầy phẫn nộ, nàng càng thêm hoảng sợ, bất giác co người lại, luống cuống nói lời xin lỗi: “Ta sai rồi! Ta không cố ý, ta tưởng là…”
Nàng nghẹn một hơi, rồi vội nói: “Là ta sai! Chờ khi về đến nơi, ta sẽ lập tức tìm người tu sửa, nhất định có thể phục chế lại y nguyên, không để lại vết tích nào…”
Lý Huyền Độ nghiến răng: “Nữ nhân ngu ngốc!”
Hắn vơ gọn hai mảnh ngọc bội, vén rèm trướng, sải bước rời đi.
Trong màn, Bồ Châu đứng chết trân, không biết đã trôi qua bao lâu, thân thể rã rời dần ngồi sụp xuống. Nàng chầm chậm cúi đầu, vùi mặt vào đầu gối đang cụm lại, không nhúc nhích.
Đêm ấy hắn không trở về trướng, còn Bồ Châu thì ngồi đến tận bình minh.
Bên ngoài bắt đầu có tiếng động, Diệp Tiêu cùng mọi người đang bắt tay vào thu dọn hành lý, chuẩn bị lên đường.
Nàng ngẩng khuôn mặt vẫn còn vệt nước mắt chưa khô, tay vịn vào cơ thể tê dại vì đã ngồi quá lâu, vừa mới gắng gượng đứng dậy thì chợt nghe có tiếng động lớn bên ngoài, như thể có người từ xa tới. Chỉ một lát sau, Lạc Bảo đã lên tiếng, nói vọng vào: “Vương phi!”
Bồ Châu vội vã xoay người, lau đi những giọt nước trên mặt, rồi đáp khẽ một tiếng.
Lạc Bảo hấp tấp bước vào nói nhanh: “Vương phi, bên phía Thái hoàng Thái hậu vừa cho người đến, nói sức khỏe Tây Địch vương đang ngày một suy yếu, bệnh tình nguy kịch, Đại Trưởng công chúa đã gửi tin, gọi tiểu vương tử lập tức quay về. Thái hoàng Thái hậu lệnh Tần vương điện hạ nhanh chóng khởi hành, để sớm đưa tiểu vương tử về Tây Địch. Điện hạ sẽ mang theo một nhóm kỵ binh xuất phát ngay, dặn vương phi thong thả hồi kinh sau.”
Vừa dứt lời, hắn nhanh nhẹn thu dọn hành trang mà Lý Huyền Độ phải tự mang theo dọc đường.
Cái đầu mụ mị vì thức trắng một đêm của Bồ Châu, vì lời báo tin đột ngột ấy mà lập tức bừng tỉnh.
Chuyện… tới rồi!
Kiếp trước Tây Địch vương mất vì bạo bệnh, trưởng tử của Đại Trưởng công chúa kế thừa vương vị, nào ngờ chưa được bao lâu, vị tân vương trẻ tuổi ấy cũng lâm bệnh mà mất. Khi đó, tiểu vương tử cũng đã bỏ mạng ở kinh đô vì một vụ “tai nạn” ngoài ý muốn. Huyết mạch chính thống của Tây Địch vương đến đây đoạn tuyệt, vương vị rơi vào tay một người cháu thuộc nhánh bên, dẫn đến bi kịch suốt quãng đời còn lại của Đại Trưởng công chúa. Tệ hại hơn, đó cũng là khởi đầu cho liên minh Tây Địch – Đông Địch, khiến chúng cùng dấy binh tấn công triều đình Đại Lý, đẩy triều chính vào cảnh rối ren, suýt chút sụp đổ.
E là lần này Tây Địch vương sắp không qua khỏi, nếu không thì Đại Trưởng công chúa đã chẳng phải đón Hoài Vệ về gấp rút như thế. Về phần vì sao Khương thị nhất nhất muốn Lý Huyền Độ đích thân hộ tống thì cũng quá rõ ràng. Ngoài lý do đảm bảo an toàn dọc đường, thì trong giai đoạn chuyển giao quyền lực then chốt này, bà cũng muốn Lý Huyền Độ đại diện cho triều đình, ủng hộ con trưởng của Đại Trưởng công chúa kế vị, bảo đảm cuộc chuyển giao suôn sẻ, giữ vững cục diện chính trị.
Đây là chuyện đại sự. So với việc ấy, những gì xảy ra giữa nàng và hắn đêm qua, quả thực chẳng đáng để nhắc đến.
Nàng không dám khẳng định vị thiếu niên Tây Địch vương kia có qua đời vì bệnh tật thật không. Cũng có thể là thật. Dù sao thì ở chốn kinh kỳ, những trường hợp con cháu hoàng thất chết yểu vì bạo bệnh cũng chẳng phải điều hiếm gặp, huống hồ là ở nơi biên tái xa xôi. Hơn nữa, trưởng tử là chỗ dựa duy nhất còn lại của Đại Trưởng công chúa, bà ấy không thể không để ý tới sự an nguy của trưởng tử.
Bồ Châu biết, tương lai của đại vương tử sẽ ra sao, điều đó vượt ngoài tầm kiểm soát của nàng. Nếu trước kia nàng cho rằng cái chết của tiểu vương tử chỉ là chuyện ngoài ý muốn, thì nay, khi bị cuốn sau vào vùng xoáy hỗn loạn này, nàng đã thay đổi ý nghĩ.
Trực giác nói với nàng rằng: không thể có nhiều sự trùng hợp đến thế. Kiếp trước tan nạn xảy ra với cậu bé rất có khả năng là do bị người khác ám toán, chẳng qua thủ đoạn xảo trá, vu oan giá họa lên đầu Hàn Xích Giao mà thôi.
Bồ Châu vội thay y phục, vén rèm trướng bước ra ngoài, phóng mắt nhìn quanh.
Bên ngoài trời hãy còn rất sớm, nơi đồng hoang, ánh rạng đông vẫn chưa ló dạng, phía xa sương trắng lượn lờ, vừa ra khỏi trướng liền bị một luồng khí lạnh phả thẳng vào mặt.
Nàng rùng mình, thấy Lý Huyền Độ đứng cách đó không xa, đang nói chuyện với Diệp Tiêu và mấy người khác, dường như đang phân phó điều gì. Không hề do dự, nàng lập tức chạy tới.
Thấy nàng lao tới, Lý Huyền Độ dừng lại, ánh mắt lạnh băng nhìn nàng.
“Ta có chuyện muốn nói với điện hạ.” Nàng làm như không thấy vẻ lãnh đạm ấy, chủ động nói.
Diệp Tiêu cùng mọi người lập tức lui xuống.
“Điện hạ, ta biết chàng và Trưởng công chúa đều là những người thận trọng, chuyện liên quan đến tiểu vương tử, vốn không đến lượt ta mở miệng. Nhưng ta và cậu bé đã sống cùng nhau suốt thời gian qua, giữa hai bên cũng có chút duyên phận, vì thế mới cả gan nhờ đến điện hạ, nếu gặp được Đại Trưởng công chúa, xin chàng hãy chuyển lời giùm ta: rất có khả năng, có kẻ đang ngấm ngầm mưu hại tiểu vương tử, mong Trưởng công chúa nhất định phải đặc biệt đề phòng.”
Lý Huyền Độ hỏi: “Nàng biết từ đâu? Là ai?”
“Chàng không cần quan tâm ta biết bằng cách nào. Về phần người đó là ai, ta nghĩ ai được hưởng lợi từ chuyện này nhất thì chính là kẻ đó. Tóm lại, cẩn thận vẫn không thừa.”
Lý Huyền Độ liếc nàng một cái, giọng điệu hờ hững: “Ta sẽ chuyển lời.”
Lúc nãy khi chạy tới, Bồ Châu có nghe loáng thoáng mấy câu hắn nói với Diệp Tiêu, như là bảo Diệp Tiêu ở lại đưa nàng về kinh.
Nàng cụp mắt xuống.
“Chuyến này đi trọng trách nặng nề, điện hạ vẫn nên để Diệp thống lĩnh đi cùng thì hơn.”
Lý Huyền Độ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng. Nàng hỏi một đằng, hắn lại trả lời một nẻo: “Sau khi về, nếu Hoàng đế hỏi nàng chuyến đi này thu hoạch được gì không, nàng định trả lời thế nào?”
Bồ Châu ngẩng đầu nhìn hắn, dịu giọng đáp: “Ta sẽ nói đúng sự thật. Tân Hãn vương của Đông Địch tìm cách lấy lòng Khuyết vương, phái mật sứ hứa hẹn lợi ích, Khuyết vương không đồng ý, trục xuất mật sứ khỏi biên cảnh.”
Lý Huyền Độ không bình luận gì, đúng lúc ấy, Lạc Bảo ôm một tay nải đã buộc gọn gàng từ sau trướng chạy vội ra, vừa chạy vừa gọi lớn: “Điện hạ, đồ đạc thu dọn xong rồi!”
Lý Huyền Độ đưa tay đón lấy, không nhìn nàng nữa, giật dây cương từ tay thị vệ, tự mình lên ngựa, sau đó hắn quay sang nhìn Diệp Tiêu đang tiến lên hành lễ tiễn biệt, dặn: “Ngươi dẫn người ngựa về kinh!”
Dứt lời, hắn liền xoay ngựa, thúc roi phi về phương Nam. Trương Đình và Thẩm Kiều bám sát phía sau, bóng người cưỡi ngựa nhanh chóng mất hút ở cuối đường, hòa vào nắng sớm mờ ảo.
Bồ Châu đè nén sự cay đắng trong lòng, quay sang gượng cười với Diệp Tiêu đang đứng bên cạnh: “Làm phiền ngươi rồi, chỉ có thể đưa ta về kinh, khiến ngươi bỏ lỡ cơ hội lập công.”
Diệp Tiêu cung kính đáp: “Vương phi nói quá lời, đưa vương phi bình an hồi kinh, cũng là trách nhiệm không thể sơ sót. Giờ vẫn còn sớm, vương phi có thể quay lại trướng nghỉ thêm một lát, đợi mặt trời mọc hẵng lên đường.”
Bồ Châu trở về trướng, tỳ nữ đưa vào một phần điểm tâm sáng vừa mới nấu xong. Vì phải ngủ lại nơi hoang dã nên bữa sáng cũng khá đơn sơ, chỉ có cháo ngọt nấu từ sữa dê trộn với gạo thơm, cùng mấy món điểm tâm hấp lót dạ.
Lạc Bảo cũng theo vào hầu hạ.
Bồ Châu không có chút khẩu vị nào, liền sai tỳ nữ lui xuống, chia phần điểm tâm ấy cho Lạc Bảo. Hắn từ chối hết lần này đến lần khác, rốt cuộc cũng nhận lấy, cảm kích nói: “Đa tạ vương phi!” Dứt lời là ôm bát ăn lấy ăn để, ăn xong phần mình, ngẩng đầu lên thấy nàng vẫn chưa động đũa, bèn nói: “Vương phi không ưa món này sao? Nô tài đi xem còn có món gì khác không.” Hắn vừa nói vừa định quay đi thì bị nàng gọi lại.
“Ngươi có biết chuyện hồi nhỏ điện hạ được Tiên đế ban cho một miếng ngọc treo không? Đó là một miếng ngọc hình kỳ lân, to chừng này, bên trên có khắc bốn chữ: Phúc Thọ An Khang.” Bồ Châu vừa nói vừa đưa tay ra ước lượng kích cỡ miếng ngọc.
Lạc Bảo nghĩ ngợi một lát, rồi gật đầu: “Có, nô tài nhớ ra rồi. Đó là khi điện hạ tám tuổi, theo Tiên đế đi săn. Lúc ấy thị vệ bắn chết một con mãnh hổ, Tiên đế dắt điện hạ lại gần quan sát, không ngờ con hổ ấy chưa chết hẳn, bất ngờ bật dậy, móng vuốt nhắm thẳng vào ngực bụng Tiên đế. Khi đó các thị vệ đều cách xa vài bước, chuyện xảy ra đột ngột, không kịp cứu viện, ai nấy đều nghĩ phen này Tiên đế khó tránh khỏi bị hổ vồ. Nào ngờ điện hạ kịp rút kiếm bên hông Tiên đế, vung tay chém đứt vuốt hổ. Tiên đế mừng rỡ vô cùng, sau khi hồi cung, đúng dịp nước Vu Điền dâng một lô mỹ ngọc, Tiên đế chọn được một khối trong đó, sai công tượng tạc thành hình kỳ lân. Tiên đế vốn tinh thông kim thạch, đích thân khắc lên đó mấy chữ, ban cho điện hạ. Lúc bấy giờ ai ai cũng biết chuyện ấy, đều ca ngợi điện hạ dũng cảm…”
Hắn nói đến đây thì ngưng, vẻ mặt trở nên buồn bã.
“Về sau xảy ra chuyện đó, điện hạ bị phái đến cung Vô Ưu. Nô tài may mắn được chọn đi cùng, hầu hạ điện hạ theo lệnh của Thái hoàng Thái hậu. Trước lúc lên đường, nô tài có đến vương phủ thu dọn đồ đạc giúp điện hạ thì chợt nhớ đến miếng ngọc kia, định bụng mang theo cho người, cũng coi như có một kỷ vật để ngóng trông, an ủi, nhưng lục tìm khắp nơi đều không thấy. Khi đó trong phủ rối bời, chắc là điện hạ để lạc mất ở đâu rồi.”
Hắn ngẩng đầu nhìn Bồ Châu.
“Vương phi biết chuyện này, hẳn là do điện hạ đích thân kể lại với người, phải không?”
Năm xưa khi Tần vương được ban tặng ngọc bội hình kỳ lân, vương phi hãy còn nhỏ tuổi. Chuyện riêng tư liên quan đến vật đeo bên mình như vậy, vương phi lại biết rõ, hẳn là Tần vương đã tự mình kể lại cho nàng.
Lạc Bảo vốn đã quên khuấy chuyện ấy, giờ nhắc lại chuyện cũ, ký ức ùa về, chỉ thấy tiếc nuối khôn nguôi, không kìm được lại thở dài nói: “Điện hạ đã kể cho vương phi nghe, chắc hẳn trong lòng vẫn còn vương vấn. Nếu vật ấy còn ở đây thì tốt biết bao, chí ít cũng là một nơi để lưu giữ hoài niệm.”
Nói xong, Lạc Bảo thu dọn bát đũa, lặng lẽ lui ra ngoài.
Bồ Châu ngồi ngẩn người một mình, nàng không thể ngăn nổi dòng hồi tưởng khi nhớ đến chuyện xảy ra đêm qua.
Nàng cũng chẳng rõ vì sao mọi chuyện lại đi đến nông nỗi như vậy. Nàng ương bướng, cố chấp, chẳng phân phải trái, giống như một mụ đàn bà đanh đá, khó coi đến mức chính nàng khi nghĩ lại cũng thấy hổ thẹn không chịu nổi.
Việc hắn cự tuyệt hôn sự, suy cho cùng, có thật sự quan trọng đến thế sao?
Vì người em họ vẫn luôn có tình cảm mà cân nhắc cả một đời lâu dài, suy cho cùng, thì có gì là sai?
Cho nên nếu chỉ xét riêng chuyện này, nàng lấy tư cách gì để đòi hỏi hắn phải hành xử thế nào, thậm chí còn quấy phá bừa bãi, đến mức hủy hoại món lễ vật mang đầy ý nghĩa kỷ niệm mà Tiên đế để lại cho hắn.
Lý Đàn Phương đã giữ gìn miếng ngọc ấy giúp hắn suốt tám năm, vậy mà hắn mới lấy lại được một đêm, đã bị nàng làm vỡ mất.
Tâm trạng lao dốc đến mức tưởng như không thể thở nổi, cảm giác chán chường trào dâng mãnh liệt khiến nàng thể ngoi lên được.
Hắn và Lý Đàn Phương đều là những người cao quý, đoan chính. Nếu không phải vì số phận trêu ngươi, nếu nàng không cố chen chân vào, thì dù kiếp trước vào thời điểm này hắn vẫn chưa chính thức hứa hôn, thì sâu thẳm trong lòng hai người họ, hẳn đã có một mối giao cảm thầm lặng, tâm ý tương thông.
Hắn từng nói nàng đến xách giày cho Lý Đàn Phương cũng không xứng.
Trước kia nghe vậy, nàng còn thấy không phục, thế nhưng sau chuyện xảy ra đêm qua, nàng không thể không thừa nhận rằng, nàng thực sự không bằng Lý Đàn Phương, còn kém xa là đằng khác.
Đó là sự thật.
…
Mặt trời mọc, Diệp Tiêu đến mời nàng lên đường.
Suốt dọc đường về kinh, nàng như chìm đắm trong cảm giác thất vọng đến cùng cực ấy, mãi cho đến chạng vạng, khi sắc trời đã ngả tối, nàng mới tới nơi, cổng Bắc kinh thành.
Lúc này, cổng thành đã đóng.
Xe ngựa dừng lại, Diệp Tiêu bước xuống, tới chỗ thành môn lệnh báo danh phận của nàng. Đúng lúc ấy, gió đêm lướt qua, cuốn nhẹ rèm xe. Nhờ ánh sáng của những bó đuốc gần cổng thành, trong tầm mắt nàng, một bóng người bất chợt hiện ra.
Là Thẩm Dương!
Thật trùng hợp, vào đúng lúc này, gã cũng đang ở gần cổng thành.
Sau khi hỏi qua mấy câu, được biết đoàn người này là đội xe hộ tống Tần vương phi hồi kinh từ nước Khuyết, gã lập tức hạ lệnh mở cổng, thúc ngựa tiến lên, đến trước xe nàng thì xuống ngựa, cung kính thi lễ rồi nói: “Hạ nhân không biết đây là xa giá của vương phi nên có chỗ thất lễ, mong vương phi lượng thứ. Vương phi đi đường xa mệt mỏi, không dám để chậm trễ thêm, kính mời vương phi nhanh chóng vào thành.”
Bồ Châu vẫn lặng thinh, ngồi im trong khoang xe khép kín, theo đoàn xe từ từ tiến vào cổng thành.
Nàng không ngoái đầu, cũng chẳng trông thấy gì, nhưng lại có một cảm giác rất rõ ràng – dường như gã vẫn còn ở phía sau, vẫn luôn dõi theo xe nàng, ánh mắt kia như ghim chặt vào lưng nàng không rời.
Một cơn ớn lạnh lan khắp sống lưng, nàng giật mình tỉnh táo, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Sao lại thế này? Đã nhiều ngày trôi qua rồi, vậy mà đến giờ nàng vẫn không thể thoát khỏi vòng vây của cuộc cãi vã đêm đó.
Đêm đó, nàng đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng.
Sai lầm đầu tiên, là đã tranh cãi lời qua tiếng lại với hắn. Nghĩ lại thì, hoàn toàn vô nghĩa.
Nàng thề, từ nay về sau, sẽ không bao giờ nổi nóng vì những chuyện vô bổ như thế nữa.
Sai lầm thứ hai, là làm vỡ ngọc bội của hắn.
Nhưng chuyện cũng đã rồi, miếng ngọc ấy đã bị nàng làm vỡ, chẳng cách nào cứu vãn được. Nàng có day dứt cũng vô ích.
Nghĩ đến kiếp trước, số phận nàng như cánh bèo trôi nổi, bị đám đàn ông đẩy qua đẩy lại, còn ôm hy vọng vào một người đàn ông khác sẽ đến cứu, để rồi kết cục lại là chết đi trong đau đớn và tuyệt vọng. Nghĩ đến đây, nàng không kìm được rùng mình một cái.
Nàng phải ghi nhớ những điều mình còn nợ hắn, về sau nếu có cơ hội, sẽ lấy cách khác để hoàn lại.
Chuyện cũ đã qua thì cứ để nó qua. Nàng không thể chìm đắm mãi trong đó, tự trói mình bằng kén tằm mà chính tay dệt nên.
Xe ngựa về đến vương phủ, dừng lại trước cửa. Có người mở cửa xe, bên ngoài, Lạc Bảo cất tiếng: “Vương phi, đã về đến nơi, mời vương phi xuống xe.”
Nàng chậm rãi thở ra một hơi, đứng dậy, khom lưng bước ra khỏi khoang xe, đặt chân xuống đất, bước từng bước đi vào vương phủ.
Lý Huyền Độ đã trở về kinh thành sớm hơn nàng sáu bảy ngày. Ngày hôm sau, hắn lập tức nhận lệnh hộ tống tiểu vương tử Tây Địch trở về thành Ngân Nguyệt.
Chuyến đi này của hắn, nếu mọi sự thuận lợi, nhanh nhất cũng phải mất ba, bốn tháng mới có thể hồi kinh. Mà đến lúc đó, e là vừa khéo rơi vào thời điểm đại dịch bùng phát vào năm sau.
Tối hôm đó, Bồ Châu đơn độc ngủ lại trong tẩm điện rộng lớn nhưng tịch mịch của vương phủ, trở người, không sao chợp mắt nổi.
Sáng hôm sau, người trong cung đến phủ báo tin: Hoàng hậu lo lắng cho sức khỏe của Khuyết vương, đặc biệt truyền chỉ triệu nàng nhập cung, gọi vào nói chuyện.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận