Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 79: Lời Thề Dưới Hoàng Hôn

Bồ Châu (Dịch)

  • 15 lượt xem
  • 5202 chữ
  • 2025-12-11 15:54:34

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Sau đêm ấy, Bồ Châu cũng không rõ Lý Huyền Độ ra sao. Nàng ngủ một giấc sâu nhất từ ngày xuất phát lên đường đến này, khi tỉnh lại thì đã rất muộn, cơn đau đầu do men say khiến đầu óc nàng có phần chuếnh choáng.

Lý Huyền Độ đã không còn ở đó. Lạc Bảo nói với nàng, từ sáng sớm Tần vương đã được một nhóm quý tộc nước Khuyết mời đi săn.

Không lâu sau, phía Ngô thị cũng sai người tới mời nàng qua. Đến tận chiều muộn, hai người mới cùng trở về. Thay y phục xong xuôi, họ cùng nhau đến thăm Khuyết vương. Lúc đến nơi thì gặp Lý Đàn Phương, nàng vừa mang thuốc tới, đang hầu hạ Khuyết vương uống thuốc. Thấy Lý Huyền Độ và Bồ Châu cùng nhau bước vào, Lý Đàn Phương chỉ ở lại trò chuyện đôi câu, rồi lui xuống ngay sau đó.

Khuyết vương đối xử rất tử tế với nàng, nhưng Bồ Châu hiểu rõ, suy cho cùng nàng vẫn là người ngoài, không tiện ở lại lâu. Nàng trò chuyện cùng lão nhân gia vài câu, gọi là chút lòng thành, liền chủ động cáo lui, để lại không gian riêng cho hai ông cháu.

Lý Huyền Độ trở về rất khuya, lúc ấy Bồ Châu đã lên giường, giả vờ ngủ say, cũng không dậy đón hắn như thường lệ.

Dường như hắn cũng sợ đánh thức nàng, lúc bước vào trong, từng động tác đều nhẹ nhàng.

Hắn có tâm sự. Đêm đó Bồ Châu tỉnh dậy giữa chừng mấy lần, mỗi lần đều cảm thấy hắn vẫn còn đang thức, chỉ là không trở mình lăn qua lăn lại mà thôi.

Nàng đoán tâm sự của hắn ắt có liên quan đến nước Khuyết.

Giống như Hoàng đế không thể nào tin tưởng người Khuyết, thì người Khuyết cũng không thể khoanh tay chờ chết trước sự uy hiếp từ Hoàng đế. Hoặc là phản, hoặc là lánh, chỉ có hai con đường như vậy.

Hiển nhiên, họ đã chọn cách lánh đi. Đời trước, sau khi Khương thị đột ngột qua đời, nước Khuyết sinh biến, cả tộc dời về phía Tây.

Đây không phải chuyện nhỏ. Bồ Châu tin rằng Khuyết vương và những người khác hẳn đã sớm có chuẩn bị, tính toán từ trước.

Nhưng điều khiến nàng thấy khó hiểu chính là, nếu đã chuẩn bị từ đầu, thì vì sao kiếp trước, khi sắp sửa di dời về Tây, cục diện nước Khuyết lại hỗn loạn đến vậy?

Cho dù Khương thị ra đi bất ngờ, nhưng nếu có sẵn phương án ứng biến, thì cũng không đến mức luống cuống như thế.

Mà nhắc đến nước Khuyết và Lý Huyền Độ, tất nhiên không thể không nghĩ đến Lý Đàn Phương.

Chừng ấy năm trôi qua, đã đến tuổi này mà nàng ấy vẫn chưa lấy chồng, đang đợi điều gì, chỉ nhìn qua cũng có thể hiểu rõ.

Trước đây, Lý Huyền Độ không tiện qua lại với nước Khuyết, dù có thư tín thì hẳn cũng không nhiều, chẳng có mấy cơ hội để bàn đến những chuyện như vậy. Nay người đã đến rồi, dẫu không thể nói trắng ra thì vẫn có thể thậm thụt bàn bạc.

Hai ngày nay hắn bận rộn suốt, sáng đi tối về, không thể nào chỉ vì rong chơi săn bắn. Chắc chắn, hắn đang cùng ngoại tộc tính toán chuyện di dân.

Việc lớn đến thế, liên quan đến sinh kế của hàng vạn người Khuyết, mọi chi tiết trong kế hoạch, hắn tuyệt đối sẽ không hé lộ với nàng dù chỉ nửa lời.

Nhưng chuyện biểu muội thì lại khác. Bồ Châu đang chờ hắn chủ động nhắc tới biểu muội, đến lúc đó, nàng sẽ thuận thế, bàn kỹ điều kiện với hắn.

Chuyến đi đến nước Khuyết lần này, họ vốn không thể ở lại lâu.

Cũng không phải vì bị Hoàng đế ngăn cấm. Hoàng đế phá lệ ban ân, cho phép Tần vương nhiều năm chưa được đoàn tụ với người thân bên ngoại và Tần vương phi lưu lại thêm ít ngày.

Nhưng ngay trước khi khởi hành, Khương thị lại thuận miệng nói thêm một câu rằng bà nhận được thư của Đại Trưởng công chúa, trong thư nói nhớ Hoài Vệ, mong Hoài Vệ sớm trở về, vì vậy dặn rằng nếu Lý Huyền Độ không còn chuyện gì thì hãy mau chóng quay về, đưa Hoài Vệ sớm trở lại Tây Địch.

Ngẫm kỹ sẽ thấy, đối với chuyện này, Hoàng đế và Khương thị có thái độ hoàn toàn khác nhau.

Người khác không hiểu dụng ý của Hoàng đế, nhưng nàng thì rất rõ. Ông ta muốn nàng ở lại lâu hơn để tiện bề điều tra động tĩnh của người Khuyết và Lý Huyền Độ.

Còn thái độ của Khương thị thì vi diệu hơn nhiều. Bà đột nhiên nói ra câu đó, rốt cuộc là vô tình buột miệng, hay là đã biết được điều gì? Dù sao thì, Lý Huyền Độ ở lại nước Khuyết càng lâu thì càng dễ bị người có lòng riêng nắm thóp. Do đó, bà mới mượn cớ Hoài Vệ, dặn hắn nếu “không có chuyện gì” thì hãy sớm trở về?

Khương thị đã lên tiếng, Hoàng đế dĩ nhiên cũng thuận theo.

Thọ nhật của Khuyết vương đã qua, nói cách khác, ba ngày nữa Lý Huyền Độ sẽ phải lên đường quay về.

Hai ngày đầu tiên trôi qua vùn vụt, Bồ Châu lạnh lùng nhìn hắn ngày ngày đi sớm về muộn, nhưng vẫn không hề hé răng nhắc tới chuyện của Đàn Phương.

Chẳng lẽ hắn đã bỏ qua nàng, bàn bạc xong xuôi cùng bên ngoại.

Ý nghĩ ấy vừa nảy ra đã bị Bồ Châu gạt bỏ ngay.

Dựa vào quan hệ hiện tại giữa hai người, hắn không cần phải giấu nàng chuyện đó.

Dù sao đi nữa, trong mắt người ngoài, nàng vẫn là Tần vương phi. Nếu hắn giấu nàng để ngấm ngầm hứa hôn một nữ tử khác, trong mắt hắn, nữ tử đó là gì chứ?

Không tôn trọng nàng cũng đành, chứ lý nào hắn lại không màng đến thể diện của nhà ngoại?

Chỉ còn nốt ngày hôm nay, Bồ Châu bối rối, không hiểu vì sao hắn vẫn mãi chưa chịu mở lời. Nhưng nàng vẫn cố nhẫn nại chờ đợi, đoán rằng muộn nhất thì đêm nay, hắn cũng sẽ đến tìm nàng, nói đến chuyện sau này sẽ nạp biểu muội.

Hôm nay là ngày cuối cùng ở lại nơi này, ngày mai sẽ phải khởi hành. Theo kế hoạch, Lý Huyền Độ sẽ đưa nàng đến viếng mộ phần y quan (dạng mộ gió, chôn y phục tượng trưc) được lập tại cố quốc của Khuyết phi.

Hắn dậy từ sớm, đang đợi bên ngoài. Đến khi Bồ Châu rửa mặt chải tóc, thay y phục chỉnh tề, nàng mới bước ra.

Lý Huyền Độ đứng giữa lối đi trong sân, bên cạnh là Lạc Bảo. Lạc Bảo thấy nàng ra, khẽ nhắc: “Điện hạ, vương phi đã chuẩn bị xong.”

Lý Huyền Độ nghe vậy, hơi nghiêng mặt về phía nàng.

Trước khi đến đây, biết Khuyết phi có phần mộ y quan đặt tại cố quốc, nên Bồ Châu đã sớm có sự chuẩn bị. Hôm nay nàng mặc một chiếc váy gấm liền thân màu lam nhạt, vì để giữ ấm nên khoác thêm áo choàng xanh lơ viền lông trắng bên ngoài, khuôn mặt không chút phấn son. Nàng đứng trên bậc, gương mặt trong trẻo thanh khiết, phong thái điềm đạm dịu dàng, khác hẳn thường ngày.

“Làm phiền điện hạ đợi lâu rồi.”

Bồ Châu thấy hắn nhìn mình, liền lên tiếng, giọng điệu vẫn ôn hòa như thường.

Hắn gật đầu, thu ánh mắt về, sau đó xoay người đi thẳng ra ngoài.

Ngoài hai người họ, hôm nay còn có Ngô thị và Lý Đàn Phương cùng đi tế lễ. Nghe thị nữ đến báo vợ chồng Tần vương đã ra ngoài, Ngô thị liền dẫn Lý Đàn Phương ra theo, họ gặp nhau trước cổng vương cung.

Bồ Châu chào hỏi hai người xong, liền chỉ tay về cỗ xe của mình, mỉm cười mời: “Điện hạ hôm nay cưỡi ngựa thay xe, một mình ta ngồi xe hơi trống. Nếu biểu muội không chê, có thể cùng ngồi với ta.”

Lý Huyền Độ vẫn đứng bên cạnh nàng, liếc nàng một cái thật nhanh, sắc mặt không biểu lộ gì.

Lý Đàn Phương khéo léo từ chối, cười nói: “Được ngồi cùng vương phi là điều ta cầu còn chẳng được, chỉ là đường đi cũng không ngắn, nếu a huynh có điều bất tiện, trên đường có thể cần dùng tới xe. Đa tạ vương phi, ta vẫn nên ngồi cùng thẩm mẫu thì hơn.”

Bồ Châu cười đáp: “Vậy cũng được. Ta lên xe trước đây.”

Nàng không đợi ai đỡ, xoay người, tự mình bước lên bệ gỗ đã đặt sẵn, khom người ngồi trong xe ngựa.

Lý Đàn Phương và Ngô thị cũng lần lượt lên xe, Lý Huyền Độ cưỡi ngựa dẫn đầu, theo sau là đoàn tuỳ tùng, xuất phát lên đường.

Hôm nay là một ngày mùa đông có nắng, trong thành người qua kẻ lại tấp nập, khắp nơi đều là cảnh sinh hoạt yên bình thường nhật, không hề có vẻ gì bất thường.

Xe ngựa rời thành, đi tới khu vương lăng ở ngọn núi phía Bắc vương thành.

Sau khi vào trong, mọi người xuống xe, đi bộ đến trước phần mộ y quan của Khuyết phi, được an táng trong khu vực vương lăng. Bồ Châu theo sát Lý Huyền Độ, hai người cùng nhau dâng hương bái tế.

Ngô thị và Lý Đàn Phương cũng tiến lên tế bái một lượt, nhưng lễ tiết đơn giản hơn so với vợ chồng Tần vương, tế xong thì lui ra trước.

Bà dẫn Lý Đàn Phương đến nghỉ chân trong một đình nhỏ bên ngoài mộ, đưa mắt nhìn về hai bóng người đang đứng cạnh nhau dâng hương phía trước, rồi lại nhìn sang cháu gái, thấy nàng như đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó, sắc mặt có phần tái nhợt, hiển nhiên là đêm qua ngủ không ngon, trong lòng không khỏi xót xa. Bà nhẹ giọng nói: “Bình thường con giúp ta rất nhiều việc, trong ngoài cung vương đều được con sắp xếp thỏa đáng, vốn dĩ đã cực nhọc lắm rồi. Nay thương thế cũ của tổ phụ lại tái phát, ta nghe nói con còn đích thân sắc thuốc, sớm hôm hầu hạ, những việc ấy vốn là bổn phận của ta, vậy mà lại để con gánh vác cả, ta thật lấy làm hổ thẹn. Con cũng đâu phải mình đồng da sắt, từ nay về sau cứ để ta lo liệu, con hãy nghỉ ngơi cho tốt, kẻo mệt quá lại sinh bệnh.”

Lý Đàn Phương đáp: “Thẩm mẫu không cần tự trách. Mẫu thân con mất sớm, mọi việc lớn nhỏ trong ngoài vương cung đều do một tay thẩm mẫu đảm đương, con giúp được chừng nào hay chừng nấy, cũng chẳng đáng bao nhiêu. Việc hầu hạ tổ phụ lại càng là phận sự của con. Chuyện duy nhất khiến con lo lắng chính là sức khỏe tổ phụ, chỉ mong người có thể nhanh chóng bình phục, nếu được vậy, chẳng những là phúc phần của gia đình ta mà cũng là may mắn cho con dân Khuyết quốc ta.”

Thân thể lão Khuyết vương đúng là mỗi ngày một yếu. Chẳng may ông qua đời, điều này có ý nghĩa thế nào với người Khuyết, tuy Ngô thị chỉ là phụ nữ, nhưng vẫn có thể hiểu rõ được. 

Bà chau mày, lại nhìn bóng lưng của đôi phu thê Tần vương phía trước, trong lòng càng thêm lo lắng. Nghĩ ngợi một lúc, bà ghé sát tai Lý Đàn Phương, thì thầm: “Hay là thẩm mẫu thử nói chuyện với vương phi xem sao?”

Bà luôn quan tâm cháu gái. Trước đó bà đã hỏi qua Lý Tự Nghiệp thì được biết ông đã nhắc đến chuyện hôn sự với Lý Huyền Độ. Hắn hồi đáp rằng sẽ trả lời trong vài ngày tới, vì chuyện này liên quan đến chung thân đại sự của biểu muội, không thể qua loa, hắn cần thời gian để suy xét. Điều này khiến Ngô thị cứ bất an mãi.

Hai ngày này, bà luôn bí mật quan sát Lý Huyền Độ, thấy ngày mai hắn phải đi nhưng vẫn không có bất kỳ động thái nào, trong lòng càng thêm lo nghĩ.

Hiển nhiên, về việc này, Lý Huyền Độ vẫn còn đang do dự.

Theo góc nhìn của Ngô thị, hắn căn bản không có lý do nào để do dự cả.

Nghĩ tới nghĩ lui, có khi vấn đề nằm ở Tần vương phi.

Tuy Hoàng đế triều Lý dè chừng nước Khuyết, nhưng đến nay, hai nước vẫn duy trì giao hảo bình thường. Các đoàn buôn quanh năm lui tới giữa Khuyết đô và kinh thành chính là nguồn tin tốt nhất để người Khuyết nắm bắt tình hình mới nhất ở kinh kỳ.

Ngô thị sớm đã nghe đồn, rằng Tần vương Lý Huyền Độ rất mực sủng ái vương phi, thậm chí từng bế nàng đi giữa đám đông, đưa nàng lên xe ngựa. Ai nấy đều kháo nhau rằng tin tức này chẳng mấy chốc đã truyền khắp kinh đô, để rồi biến thành đề tài được bàn tán say sưa lúc trà dư tửu hậu.

Ngô thị không dám nói cho cháu gái nghe về tin đồn ấy, vẫn luôn giấu kín trong lòng. Lần được thấy tận mắt người thật, thấy vương phi mỹ mạo hơn người, lòng bà lại càng thêm sầu lo.

Bà lại liếc nhìn bóng người phía trước, hạ giọng nói tiếp: “Thẩm mẫu có chút băn khoăn, muốn nhân hôm nay thăm dò ý tứ vương phi. Con cứ yên tâm, ngày đầu tiên Tứ điện hạ đến nơi, phụ thân con đã kín đáo dò hỏi điện hạ, xem có cần đề phòng vương phi hay không. Tứ điện hạ nói có thể xem nàng như người nhà, nên ta nghĩ chuyện này có thể hỏi thẳng được.”

Lý Đàn Phương nhìn về phía mộ phần, nghĩ ngợi một lát rồi khẽ đáp: “Đa tạ thẩm mẫu đã quan tâm, nhưng thẩm mẫu đừng nhúng tay vào chuyện này thì hơn. Trước đây con từng ngỏ lời mời vương phi ra ngoài du ngoạn, đợi lát nữa con sẽ mời vương phi đi dạo xung quanh một lúc. Thẩm mẫu cứ về thành trước, cũng không cần phải chờ chúng con, đợi khi dạo xong, con sẽ về cùng vương phi.”

Dù Ngô thị có bối phận cao hơn Lý Đàn Phương, nhưng thường ngày có rất nhiều chuyện bà đều phải tìm đến cô cháu gái này thương lượng. Nàng đã không gật đầu, bà cũng đành bất lực, chỉ thở dài một tiếng rồi đồng ý.

Bồ Châu đi theo Lý Huyền Độ bái tế một cách cung kính. Bái xong, thấy hắn vẫn còn quỳ trước bia mộ có khắc tên của mẫu thân hắn, thật lâu không đứng dậy, nàng không muốn quấy rầy, lặng lẽ lui ra, sau đó lại được Ngô thị tươi cười đón vào ngồi trong một đình đá gần đó. Khi nghe nói Lý Đàn Phương có ý mời nàng cùng đi dạo, nàng liền vui vẻ đáp ứng ngay.

Nàng ngồi đợi trong đình một lúc, vừa nghe Ngô thị giới thiệu phong cảnh xung quanh, thì thấy Lý Huyền Độ cuối cùng cũng đi tới.

Lý Đàn Phương mỉm cười nói: “A huynh, mấy hôm trước muội đã định đưa vương phi ra ngoài dạo chơi, chỉ tiếc vương phi vẫn luôn bận rộn. Nay tiết trời sáng sủa, phong cảnh nơi đây lại hữu tình, muội vừa mở lời thì vương phi đã nhận lời. A huynh thấy thế nào?”

Lý Huyền Độ như sững người, quay sang nhìn Bồ Châu.

Bồ Châu nói: “Ta cầu còn không được.”

Hắn có vẻ phân vân, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Cũng được. Dạo xong thì nhớ về sớm một chút.”

Câu này hắn không xưng hô rõ ràng, chẳng biết là nói với Bồ Châu, hay là nói với Lý Đàn Phương, hoặc cũng có thể là dặn dò cả hai người.

Bồ Châu không đáp.

Lý Đàn Phương nói: “A huynh yên tâm, chỉ đi loanh quanh gần đây, sẽ không đi xa.”

Lý Huyền Độ gật nhẹ đầu, gọi Diệp Tiêu đến dặn hắn ở lại. Căn dặn xong, hắn lại nhìn sang phía Bồ Châu.

Nàng đang cười nói vui vẻ với Lý Đàn Phương, thân thiết tự nhiên, không hề liếc nhìn hắn lấy một lần.

Hắn thoáng khựng lại, đoạn xoay người rảo bước rời đi.

Ngô thị cùng hắn về thành trước, men theo sườn núi đi xuống chỗ xe ngựa đang đỗ. Bà kín đáo quan sát hắn, thấy suốt đoạn đường hắn đều trầm mặc, tới gần chân núi, rốt cuộc không nhịn được nữa, bèn chủ động gợi chuyện trước, nhắc về những kỷ niệm thú vị khi hắn đến nước Khuyết lúc còn nhỏ.

Lý Huyền Độ mỉm cười: “Khi ấy còn nhỏ dại, chỉ biết nghịch ngợm, khiến cữu mẫu phải chê cười rồi.”

Ngô thị xua tay: “Tứ điện hạ sao lại nói lời khách sáo thế? Trên đời này, nếu luận về thân thích gần gũi, trừ phụ tộc ra thì còn ai thân hơn họ nhà ngoại? Nơi này chính là ngôi nhà thứ hai của điện hạ. Chừng ấy năm trôi qua, khó khăn lắm mới đợi được con tới đây, cứ tưởng lần này có thể lưu lại lâu hơn, nào ngờ ngày mai con lại phải đi rồi. Sức khỏe của ngoại tổ phụ không còn được như xưa, việc này hẳn điện hạ cũng đã rõ. Chuyến này đi rồi, lần tới gặp lại, cũng chẳng biết là khi nào nữa…”

Ngô thị xúc động, rút khăn tay ra, chấm nhẹ khóe mắt.

Phía trước có một bậc đá trên núi bị sụt lở, Lý Huyền Độ vội vươn tay đỡ bà: “Cậu mợ cẩn thận.”

Ngô thị dừng bước, nói: “Tứ điện hạ, đều là người một nhà cả, cữu mẫu có lời này muốn thưa, nếu có gì không phải, xin điện hạ đừng trách.”

“Cữu mẫu cứ nói.”

“Đàn Phương và điện hạ quen biết nhau từ nhỏ, tính tình nó thế nào, điện hạ cũng hiểu rõ. Những năm qua con bé sống không dễ dàng gì, vẫn luôn chờ đợi điện hạ, điện hạ không thể phụ lòng nó được.”

Lý Huyền Độ im lặng mất một lúc, dìu Ngô thị vượt qua bậc đá ấy, rồi nói: “Là lỗi của con, để biểu muội phải lỡ dở đến giờ. Quả thực con đã nợ muội ấy một lời giải thích.”

Ngô thị nghe hắn nói vậy thì cũng yên tâm hơn phần nào, vội nói: “Tứ điện hạ cũng không cần tự trách, việc này vốn chẳng thể trách con được.”

Lý Huyền Độ mỉm cười, đỡ bà lên xe ngựa, còn mình thì lên ngựa, hộ tống bà về thành. Đi được nửa đường, phía đối diện có một người cưỡi ngựa phi nhanh tới, là một viên phó tướng dưới trướng Lý Tự Đạo. Vừa trông thấy Lý Huyền Độ, người đó liền thúc ngựa lao nhanh tới gần, lớn tiếng hô: “Điện hạ! Có biến! Kỵ binh nước Địch bất ngờ tập kích!”

Sắc mặt Lý Huyền Độ trở nên nghiêm trọng, hắn nhảy xuống ngựa, hỏi rõ tình hình cụ thể.

Phó tướng bẩm báo, chỉ mới đây thôi, thám báo đã phát hiện động tĩnh của một đại đội kỵ binh đang tiến về phía này, dường như là binh mã của Tả Đại tướng Đông Địch. Quân số cực đông, ít nhất cũng phải trên vạn, hiện chỉ còn cách biên giới nước Khuyết hơn trăm dặm. Với tốc độ hành quân của kỵ binh, nhanh thì chỉ một hai canh giờ nữa là có thể tới nơi. Lý Tự Đạo đã kịp tập hợp binh mã xuất thành nghênh chiến, sai hắn ta lập tức đến báo cho Lý Huyền Độ, dặn phải hồi thành ngay.

Bao năm nay, kể từ khi nước Địch và triều Lý đình chiến, dù thỉnh thoảng người Địch vẫn cử kỵ binh đến quấy nhiễu biên cảnh nước Khuyết, nhưng phần lớn là hành động lẻ tẻ, số lượng không vượt quá một ngàn kỵ binh, đánh thắng thì cướp, không thắng được thì rút.

Chuyến này, quân kỵ binh lại lên đến cả vạn người, thanh thế không nhỏ, hiển nhiên không còn là một trận đánh cướp thông thường, mà là một cuộc ác chiến đích thực.

Ngô thị thò đầu ra khỏi xe ngựa, sốt ruột kêu lên: “Làm sao bây giờ? Đám người Địch chết tiệt này! Không được, ta phải mau đi gọi Đàn Phương và những người khác về thành!”

Lý Huyền Độ ngăn lại: “Cữu mẫu không cần quay lại, để con đi đón vương phi và biểu muội.”

Hắn đã nói đích thân đi, Ngô thị cũng an tâm.

Lý Huyền Độ sai người đưa Ngô thị hồi thành, còn mình thì xoay ngựa, men theo đường cũ, phi nước đại quay lại.

Trên núi, Lý Đàn Phương đưa Bồ Châu dạo quanh một vòng, vừa đi vừa kể cho nàng nghe về phong thổ nhân tình nước Khuyết. Mặt trời ngả dần về phía Tây, đến chạng vạng tối, hai người mới quay lại gian đình đá bên cạnh mộ phần của Khuyết phi.

Lý Đàn Phương mời Bồ Châu vào đình nghỉ ngơi, còn nàng thì một lần nữa bước tới trước phần mộ y quan của cô cô, quỳ xuống dập đầu.

Bồ Châu ngồi yên trong đình đá, lặng lẽ nhìn Lý Đàn Phương tế bái Khuyết phi. Tế bái xong, nàng ấy đựng dậy bước ra, cho lui hết tỳ nữ bà tử theo hầu cũng như Diệp Tiêu, sau đó quay lại trước mặt nàng, hành lễ một cách trang trọng, nét mặt cung kính.

Bồ Châu vội đứng dậy ngăn lại: “Biểu muội làm vậy là có ý gì? Muội lớn hơn ta, nếu không nhờ thân phận vương phi, lẽ ra ta nên gọi muội là tỷ mới phải. Đôi ta nào phải lần đầu gặp mặt, cớ sao nay lại khách khí như thế? Nãy giờ đi lại không ít, muội cũng nhanh ngồi xuống, nghỉ chân một lúc đi.”

Lý Đàn Phương đáp: “Vương phi tôn quý, Đàn Phương không dám vô lễ. Mời vương phi nán lại nơi đây, là vì có một chuyện, muốn bày tỏ với người.”

Bồ Châu chậm rãi ngồi xuống: “Chuyện gì vậy?”

Lý Đàn Phương nói: “Việc này có liên quan đến Tần vương.”

Bồ Châu đáp: “Ta sẵn lòng nghe hết.”

Lý Đàn Phương cúi mắt, trầm ngâm chốc lát, rồi mới ngẩng lên nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Chuyện này vốn khó mở lời, càng không nên để ta trực tiếp nói với vương phi. Nhưng hiện giờ là thời điểm đặc biệt, ta không còn cách nào khác, đành phải làm việc trái với lẽ thường. Nếu có gì thất lễ, mong vương phi lượng thứ. Thú thực, hai hôm trước, gia phụ đã từng nhắc đến chuyện xưa giữa ta và a huynh trước mặt huynh ấy. Ta đoán vương phi hẳn cũng từng nghe qua, hôm nay không tiện kể lại nữa. Vương phi thông tuệ hơn người, trước mặt vương phi, ta cũng chẳng giấu giếm làm gì. Những năm qua ta chưa từng xuất giá, quả đúng là vì a huynh…”

Bồ Châu nhìn nàng, nét mặt không biểu lộ cảm xúc.

“Ta thừa nhận, ta có tình cảm với a huynh, cả đời này chỉ mong được theo bên cạnh huynh ấy. Nhưng cũng mong vương phi minh giám, đây không phải là lý do khiến ta mạo muội nói ra những lời này hôm nay. Gia phụ nói chuyện đó với a huynh, thực ra là vì một nỗi niềm khác…”

Nàng ngừng lại một chút, rồi đổi cách xưng hô, gọi Lý Huyền Độ là Tần vương, nghiêm giọng nói: “Tình cảnh hôm nay của Tần vương điện hạ, ta không cần phải nhiều lời, vương phi hẳn càng hiểu rõ hơn ta. Điện hạ là hiếu tử của Tiên đế, là trung thần của triều Lý, đáng tiếc lại có kẻ không để ngài làm tròn đạo trung hiếu ấy. Nước Khuyết ta cũng không khác gì. Năm xưa tổ phụ may mắn có thể góp sức cùng Thái hoàng Thái hậu họ Khương, được ban họ Lý, cô cô ta trở thành phi tử, đó là vinh dự lớn lao với nước Khuyết, tuyệt đối không có ý phản trắc. Cục diện biến thành thế này chỉ là vạn bất đắc dĩ, mọi việc cũng chỉ vì muốn tự bảo vệ mình mà thôi. Nói rằng Tần vương và nước Khuyết ta nay đã là một thể, vinh cùng hưởng, họa cùng chịu, vương phi hẳn cũng đồng ý như vậy.”

Bồ Châu vẫn im lặng.

Lý Đàn Phương tiếp tục nói: “Vương phi, không giấu gì ngài, nội bộ nước Khuyết ta hiện nay cũng không phải là không có sơ hở. Về con đường sau này nên đi thế nào, phụ thân ta và thúc phụ bất đồng quan điểm, trong khi sức khỏe tổ phụ thì ngày một suy yếu. Điều khiến ta lo lắng nhất chính là, nếu tổ phụ có mệnh hệ nào, thúc phụ lại không phục phụ thân, nước Khuyết rơi vào cảnh phân tranh nội bộ, binh lực tiêu hao, ấy mới là cục diện đáng sợ nhất. Đến lúc đó chưa cần người ngoài đánh tới, e rằng đã tự đánh nhau trước rồi. Nhưng nếu ta và điện hạ thành thân, thúc phụ nhất định sẽ nghe theo ngài ấy.”

“Điện hạ cũng đã không còn đường lui nữa. Liên hôn với ta không chỉ là vì tương lai của nước Khuyết, mà đối với điện hạ cũng là một lợi thế không nhỏ. Việc kết thân này sẽ khiến các thế gia quý tộc của nước Khuyết tin tưởng điện hạ, khẳng được rằng mai sau ngài ấy tất sẽ đứng về phía nước Khuyết ta. Không chỉ như vậy, điện hạ còn có thể nhận được toàn bộ sự ủng hộ từ trên xuống dưới của người Khuyết ta, ai nấy đều sẽ tình nguyện nghe theo sự điều động của điện hạ. Về sau, dù điện hạ có muốn mưu đồ đại sự, cũng không phải là không có khả năng!”

“Đây chính là điều ta muốn thưa rõ với vương phi. Không biết ý vương phi thế nào?”

Nàng nói xong, thở dài một hơi, ánh mắt dán vào Bồ Châu.

Đến đây thì nàng đã hiểu, vì sao ở kiếp trước, khi Hoàng đế mới phát binh tấn công nước Khuyết, người Khuyết lại ứng phó một cách lúng túng, chuyện di dân cũng không thuận lợi.

Hẳn là khi ấy, đúng như điều Lý Đàn Phương lo lắng hôm nay, nội bộ nước Khuyết thực sự đã xảy ra vấn đề, trong khi cũng đúng vào thời điểm đó, Lý Huyền Độ lại đang bị trọng thương. Có lẽ mãi đến sau này, chính hắn là người đã quy tụ được người Khuyết, dẫn theo tàn quân tiến về phía Tây, nhờ đó tránh được họa diệt tộc.

Nghĩ đến đây, mọi chuyện đều sáng tỏ cả rồi.

Lý trí của nàng cũng nói với nàng rằng, những lời Lý Đàn Phương nói đều đúng cả.

Trừ phụ thân nàng ra, đàn ông trên đời này, mấy ai có địa vị nhưng cả đời chỉ lấy một chính thất?

Huống hồ, Lý Huyền Độ lại đem lòng yêu thương biểu muội của mình.

Chưa bàn đến chuyện tình cảm, chỉ nhìn vào con đường phát triển của Lý Huyền Độ ở kiếp trước cũng đủ thấy rõ, sau khi rời khỏi nước Khuyết cùng người Khuyết, hắn đã mượn sức họ để quay về bình định loạn cục, cuối cùng lên ngôi làm Hoàng đế, cưới Lý Đàn Phương, đó chính là con đường mà hắn đã đi.

Tuy hiện giờ hắn chẳng màng đến ngai vị, nhưng một khi gió nổi mây vần, bản thân bị đẩy vào giữa cơn lốc xoáy, bước đến bước đường đó rồi thì sớm muộn gì cũng sẽ đi theo con đường ấy thôi.

Thành thật mà nói, vào khoảnh khắc này, Bồ Châu cũng phải tán thưởng Lý Đàn Phương trước mặt.

Chẳng trách Khương thị từng khen nàng “lòng có non sông”, ý chỉ người có tầm nhìn xa, bụng đầy mưu lược.

Nếu không phải vì đề phòng một người về sau rất có thể sẽ trở thành mối đe đọa đối với địa vị của mình, có khi Bồ Châu đã có suy nghĩ muốn trở thành tri kỷ với nàng ấy.

Đồng ý để Lý Huyền Độ cưới người biểu muội này là một mối đe dọa rõ ràng.

Biểu muội ấy không chỉ có tầm nhìn, có phẩm hạnh, có thế lực gia tộc, mà điều quan trọng hơn cả là có được tình cảm của Lý Huyền Độ.

So với người ta thì nàng chẳng có điểm nào bì được.

Một luồng cảm xúc nghẹn thắt như thể ngũ tạng lục phủ bị một bàn tay vô hình bóp chặt chợt dâng lên, Bồ Châu cố gắng đè xuống, âm thầm hít một hơi, ổn định tâm trạng.

Mối uy hiếp có lớn đến đâu… thì cũng là chuyện của tương lai. Tới lúc đó, nàng ắt sẽ có cách đối phó. Tiền đề quan trọng nhất vẫn là người đàn ông kia có thể lên được ngôi Hoàng đế hay không.

Nếu đến cửa ải trước mắt còn không vượt qua nổi, thì còn nói gì đến chuyện tương lai?

Huống hồ, tuy hiện giờ nàng đúng là vẫn còn quá yếu, ngoài chút tiên tri mơ hồ về vận mệnh thì chỉ có đúng hai bàn tay trắng, nhưng nếu vì thế mà sinh lòng sợ hãi trước Lý Đàn Phương, thì nàng cũng không còn là nàng nữa rồi. Khi xưa ở Hà Tây, nếu chỉ cầu một đời an ổn thì sao không sớm gả cho một người đàn ông một lòng một dạ với mình, sống một kiếp bình yên đến hết đời?

Bồ Châu đối diện với ánh mắt của Lý Đàn Phương, đáp: “Những điều muội nói, ta đều đồng ý. Cũng thật trùng hợp, mấy đêm trước ta từng nằm mộng, thấy mình lâm vào cảnh khốn cùng, người cứu ta… lại chính là muội.”

Lý Đàn Phương ngẩn ra, quỳ sụp xuống trước mặt nàng, cung kính dập đầu, nói: “Cô mẫu ở ngay bên cạnh, ta nguyện thề trước linh hồn người nơi chín suối rằng, vương phi là thê tử kết tóc của a huynh ta, ta nguyện hầu hạ vương phi như hầu hạ a huynh. Nếu trái lời, trời tru đất diệt, giáng họa xuống dòng tộc nước Khuyết ta.”

Bồ Châu mỉm cười, đứng dậy bước đến đỡ nàng ta dậy, dịu dàng nói: “Về sau đôi ta đã là người một nhà, không cần phải đa lễ như vậy nữa.”

…

Lý Huyền Độ đang đứng bên khúc quanh sơn đạo, cách đình đá không xa, những lời đối thoại giữa nàng và Lý Đàn Phương, từng câu từng chữ, đều lọt hết vào tai hắn.

Diệp Tiêu chờ một lát, bước đến gần, thấy hắn ngửa mặt nhắm mắt, đứng lặng dưới ánh hoàng hôn dày đặc phủ kín khắp sơn đạo. Cả thân hình hắn như hóa thành một pho tượng đá, bất động giữa bóng chiều tịch liêu.

Trong lòng bắt đầu cảm thấy nôn nóng, Diệp Tiêu không nhịn được phải lên tiếng nhắc nhở: “Điện hạ, nếu còn không hồi thành, e là nguy mất.”

Lý Huyền Độ chợt mở mắt, trầm giọng nói: “Ngươi dẫn người, đưa họ hồi thành ngay cho ta, không được chậm trễ. Ta còn việc khác, đi trước.”

Nói đoạn, hắn quay người, men theo bậc đá xuống núi, sải bước rời đi. Bóng dáng cao lớn ấy nhanh chóng khuất vào màn chiều mênh mông cuối con đường núi, không còn thấy đâu nữa.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top