Bồ Châu mơ một giấc mơ, đó là tiền kiếp của nàng.
Kiếp này, nàng không chỉ một lần mơ thấy quá khứ, hoặc là khi còn nhỏ, trước khi gia đình sa sút, là quãng thời gian nàng được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, khiến nàng tiếc nuối vô vàn, hoặc là sau đó, lúc nàng và Cúc mụ sống nương tựa vào nhau ở đất Hà Tây, từng chút một đều in đậm trong ký ức.
Thế nhưng đêm nay, lần đầu tiên, mộng của nàng xuất hiện Lý Huyền Độ của kiếp trước.
Hắn mặc y phục trắng như tuyết, quỳ trước linh vị của Khương thị, bóng dáng cứng đờ, ánh mắt như nhuộm máu.
Trong linh cung có biết bao người, vậy mà nàng lại ẩn mình trong đám đông, chỉ dõi nhìn mỗi hắn. Không hiểu sao, nỗi đau của hắn lại khiến lòng nàng quặn thắt như chính nàng cũng đang phải trải qua, trong khi rõ ràng, nàng và người đã khuất là Khương thị cũng chẳng có mấy phần tình cảm.
Chớp mắt một cái, nàng lại mơ thấy hắn đang bị thương, hôn mê bất tỉnh, giấu người trong bụi cỏ, như có ma xui quỷ khiến, nàng đã phản bội thân phận và địa vị của mình, vờ như không nhìn thấy gì, chỉ lẳng lặng xoay người rời đi.
Rồi lại chớp mắt lần nữa, lúc này đã là nhiều năm về sau, nàng mơ thấy mình ở hoàng lăng trong cung Vạn Thọ, chính tại nơi đó, nàng đã đánh mất sinh mạng.
Sau cùng, nàng mộng thấy đêm cuối trước lúc qua đời.
Đêm đó, nàng một mình trèo lên đỉnh sơn nguyên, tựa vào một tảng đá lớn, khóc mãi không ngừng.
Cung Vạn Thọ là nơi hắn từng ở trong suốt ba năm, và có lẽ đó cũng là nơi nàng tìm được chút an ủi khi phải sống những ngày bị giam cầm trong bóng tối. Mỗi lần phải kháng cự sự dòm ngó của quyền thần đối với mình, sâu trong tâm khảm, lẽ nào nàng lại chưa từng âm thầm ôm ấp một tia hy vọng nào đó.
Nhưng chính đêm ấy, nàng đã hiểu ra, người lặng lẽ thu hút sự chú ý của nàng, khiến nàng mềm lòng, người mà nàng không tài nào quên đi, sẽ không đời nào đến cứu nàng.
Nàng cứ khóc mãi, khi đang chìm đắm trong nỗi bi thương và tuyệt vọng không cách nào thoát ra được, nàng lại trông thấy hắn.
Hắn cưỡi tuấn mã, thân khoác chiến bào, tay cầm trường qua, oai phong lẫm liệt như thiên thần giáng thế, thúc ngựa phi nhanh về phía nàng.
Hắn đến cứu nàng rồi! Giống hệt vô số lần nàng từng thầm mong ngóng trong lòng, cuối cùng, hắn đã đến!
Nàng mừng rỡ tột độ, lao về phía hắn. Khi chỉ còn cách một bước, sắp nhào vào lòng hắn, bỗng nhiên, người trước mắt lại hóa thành người khác.
Không phải hắn, mà là biểu muội của hắn – Đàn Phương. Nàng ta mỉm cười, vươn tay ra như muốn cứu nàng.
Ngay khi mộng cảnh ấy hiện ra, Bồ Châu choàng tỉnh.
Tim nàng đập thình thịch, toàn thân mềm nhũn, đến cả đầu ngón tay cũng không còn chút sức lực để cử động.
Nàng nhắm mắt, nằm yên rất lâu, mãi đến khi thấy cổ họng khô rát như bị lửa thiêu, nàng mới mở mắt ra từ từ.
Nàng muốn uống nước.
Trong phòng ngủ ánh sáng lờ mờ, đèn không thắp, chẳng rõ giờ nào, cũng không biết bản thân đã say ngủ bao lâu.
Đầu vẫn còn hơi choáng, song nàng cũng chẳng buồn gọi ai vào hầu hạ mà tự mình ngồi dậy, lần mò tìm được đôi giày, xỏ chân xuống đất, đang định bước đi rót nước, nhưng chân vừa chạm đất đã bủn rủn, đứng không vững, thân mình chao đảo, người nghiêng hẳn sang một bên. Đúng lúc ấy, một cánh tay từ bên cạnh bất ngờ vươn ra, kịp thời đỡ lấy cánh tay nàng.
Bồ Châu quay lại, nhìn thấy Lý Huyền Độ.
Không biết hắn đã về từ lúc nào, chỉ thấy hắn đứng trong một góc tối nơi đầu giường, cũng chẳng rõ đã đứng vậy lâu chưa. Nếu không phải vừa rồi hắn đỡ nàng, có lẽ nàng vẫn còn mơ màng không biết.
Nàng đứng yên bất động, không động đậy, mà hắn cũng không lập tức buông tay. Trong bóng đêm, hắn vẫn tiếp tục dìu đỡ nàng.
Một lúc lâu sau, nàng hơi nhúc nhích, nhỏ giọng nói: “Tối nay vui quá, ta chơi ném thẻ cùng mọi người, uống hơi nhiều, không ngờ lại say mất, khiến điện hạ chê cười rồi… Điện hạ về từ lúc nào vậy?”
Giọng nàng vừa khô vừa khàn, thô ráp chói tai.
Hắn không đáp lời, chỉ dìu nàng ngồi xuống mép giường, rồi bước đến bên bàn, rót một chén trà do tỳ nữ mang vào trước khi nàng ngủ. Hắn dùng đầu ngón tay chạm vào thành chén, dò thử nhiệt độ, thấy nước trà vẫn còn ấm, bèn quay lại, đưa cho nàng.
Bồ Châu cảm kích đón lấy, ngửa đầu uống từng ngụm lớn.
Nước trà thấm ướt môi khô lưỡi khát, làm dịu cả cổ họng và lẫn lục phủ ngũ tạng. Bồ Châu cảm thấy dường như cả đời này, nàng chưa từng uống ngụm nước nào ngọt lành như đêm nay, cứ thế uống cạn sạch, chẳng chừa lấy một giọt.
“Còn muốn nữa không?”
Hắn hỏi, giọng nhẹ nhàng đến lạ, so với dáng vẻ nghiêm khắc khi quở trách nàng vì dám dò hỏi chuyện cũ của hắn tối qua, giống như hai người khác biệt.
“Muốn.” Nàng đáp.
Hắn lại rót thêm cho nàng một chén nữa, nàng uống xong chén nước đó, cuối cùng cũng thấy vừa lòng. Nàng nhìn hắn đặt chén trà trở lại bàn, nhưng hắn không quay lại chỗ cũ.
Hắn đứng yên trước bàn một lúc, tựa hồ đang mang tâm sự, rồi chợt mở lời, bảo nàng cứ ngủ tiếp đi, nói xong thì xoay người bước ra ngoài.
Bồ Châu nhìn bóng lưng hắn sắp rời khỏi nội thất, không hiểu sao trong lòng bỗng thấy cuống quýt, vội vàng gọi hắn đứng lại.
Lý Huyền Độ dừng chân, nhìn nàng bước những bước loạng choạng đến bên bàn, nhấc ấm trà lên, rồi lại lảo đảo bước đến lò sưởi đang rực lửa ở giữa phòng. Nàng nhấc nắp, dốc cả ấm nước vào bên trong.
Cùng với tiếng “xì xèo” vang lên, ngọn lửa trong lò tắt ngấm.
“Trước đây ta không biết, là ta không phải. Về sau ta cũng sẽ không dùng lò sưởi nữa, chàng không cần phải ra ngoài ngủ. Ta đắp thêm một lớp chăn là được, sẽ không lạnh đâu.”
Lý Huyền Độ lặng đi một lúc, bất chợt cười khẽ.
Hắn cười nói: “Nàng đang thương hại ta sao?” Ngừng lại một chút, rồi tiếp: “Nàng tự chăm sóc mình cho tốt mới là quan trọng, đừng để bị lạnh, cũng không cần phải chịu thiệt thòi vì ta. Ta không sao cả.”
“Ta vẫn chưa muốn ngủ, ra ngoài hít chút khí trời.”
Hắn lại cất bước, định rời đi.
Hình ảnh trong giấc mộng bỗng hiện lên trong tâm trí nàng.
Ngay cả trong mộng, hắn cũng không đích thân đến cứu nàng. Nàng biết chẳng thể trách hắn vì điều đó, nhưng nỗi oán giận của một kẻ sắp cận kề cái chết vẫn dai dẳng mãi chẳng tan.
Nàng vốn chẳng phải người độ lượng gì, sao mà so được với Lý Đàn Phương chứ.
Chắc bởi đêm nay đã uống quá nhiều rượu nên nàng mới trở nên như vậy, không điều khiển được bản thân. Trong khoảnh khắc ấy, mộng và thực như trộn lẫn vào nhau.
Tim nàng vừa chua xót vừa nóng rát, trong cơn bốc đồng, đến khi nàng kịp nhận ra, thì đã lao tới ôm chặt lấy hắn từ phía sau, mặt dán sát vào tấm lưng rộng của hắn, lẩm bẩm nói: “Điện hạ, đừng đi mà…”
Lý Huyền Độ đứng sững trong chốc lát, rồi tháo gỡ đôi tay đang siết quanh eo mình, xoay người bế nàng lên, ôm trở lại giường, đặt nàng nằm ngay ngắn trên giường.
“Rượu vẫn chưa tan hết, ngủ thêm một chút đi…” Giọng hắn trầm thấp, mang theo cảm giác đè nén, nhưng lời còn chưa dứt, tay hắn đã bị Bồ Châu kéo lại.
Nàng nghiến răng, kéo hắn mạnh một cái. Hắn không kịp đứng vững, ngã nhào xuống người nàng. Nàng ôm chặt hắn, không chịu buông, nhất quyết không để hắn ngồi dậy. Cuối cùng còn khiến hắn lật ngửa ra gối, còn nàng thì được đà trèo lên, ngồi đè lên người hắn, giam hắn dưới thân, hai tay nâng khuôn mặt hắn lên, hôn loạn, cắn loạn, cổ họng bật ra tiếng rên khe khẽ: “…Điện hạ, nếu ta sắp chết, chàng biết rồi, nhưng vẫn không chịu tới cứu ta thật sao?”
Lý Huyền Độ định vùng dậy, muốn thoát khỏi sự tiếp xúc vừa đột ngột vừa hỗn độn ấy, nhưng cơ thể hắn đang mềm ra, cứ thế bị nàng giữ chặt, tạm thời không thể gượng dậy nổi. Đến khi nghe nàng buột miệng nói ra những lời mê sảng ấy, hắn vừa thở dốc vừa gắng sức nói: “Nàng buông tay trước được không… Ta không chịu cứu nàng khi nào chứ? Lần trước đá rơi, chẳng phải ta đã cứu rồi sao?”
“Là trước kia, trước kia… không phải bây giờ…” Nàng nói năng lộn xộn, không đầu không đuôi.
Lý Huyền Độ nhận ra nàng đã say đến mức hồ đồ, nói năng lung tung, nhất thời hắn cũng không biết phải ứng phó ra sao.
“Điện hạ, sao chàng không nói gì? Chàng thật sự mặc kệ Xu Xu rồi sao? Có người bắt nạt ta…”
Giọng nàng ẩn chứa sự ấm ức, lại như cầu xin điều gì, miệng vẫn không ngừng lảm nhảm trong cơn say, còn định hôn lên môi hắn.
“Nàng say rồi…”
Lý Huyền Độ khép mắt, chỉ còn cách nghiêng đầu sang một bên nhằm tránh đi đôi môi nàng đang cố gắng áp sát. Trong bóng tối, giọng người đàn ông xen lẫn sự bất lực.
Vậy mà nàng chẳng hề bận tâm, vẫn cứ đuổi theo, ép hắn quay mặt về phía mình, nhất quyết phải hôn cho bằng được.
“Hôm qua chàng hung dữ với ta như thế, ta buồn lắm…” Hôn được một lát, nàng mới chịu buông môi hắn ra, gối đầu lên cổ hắn, buồn bã nói tiếp.
Ký ức về cung Vô Ưu là đoạn quá khứ tăm tối và tủi nhục nhất trong cuộc đời Lý Huyền Độ.
Hắn chưa từng kể với ai, một chữ cũng không, bao gồm Thái hoàng Thái hậu Khương thị. Sau này, đến cả ngự y bắt mạch chữa trị cho hắn, hắn cũng dặn Lạc Bảo không được tiết lộ nguyên do.
Dù có kê tiên đơn diệu dược đi chăng nữa thì bệnh của hắn cũng chẳng thể chữa khỏi. Điều ấy, hắn hiểu rất rõ trong lòng.
Quá khứ ấy, ngay cả hắn cũng không muốn nhớ lại một chút nào.
Vậy mà tối qua, khi rượu vừa tan, hắn lại nghe thấy nàng ép hỏi Lạc Bảo về chuyện cũ.
Nàng là gì của hắn chứ? Một người phụ nữ ngay từ đầu đã tính toán từng bước, tìm đủ mọi cách để thao túng hắn.
Hắn ghét cay ghét đắng cảm giác bị điều khiển, càng không thể chịu nổi việc một người như nàng lại biết được quá khứ tồi tệ của mình.
Khoảnh khắc ấy, ngoài nghi ngờ động cơ của nàng, hắn còn cảm thấy nhục nhã và khốn đốn tột cùng.
Lý Huyền Độ im lặng.
Có lẽ lần này, nàng cũng chỉ vì quan tâm hắn mà thôi, dẫu cho hắn vốn dĩ không cần đến cái gọi là quan tâm ấy của nàng.
Nghe tiếng nàng rầu rĩ cất lên, trái tim hắn bỗng dịu lại, chầm chậm buông cánh tay đang giơ lên, không còn muốn đẩy nàng ra nữa, để mặc nàng nằm áp lên ngực hắn, như thể ngực hắn chính là chiếc giường ngủ của nàng.
Bồ Châu nhắm mắt chờ đợi, vẫn chưa đợi được lời giải thích nào từ hắn thì trong lòng đã lướt qua một hồi suy nghĩ khác, nàng chợt nhớ tới cái cách mà Lý Đàn Phương dùng để gọi hắn.
Nàng ấy gọi hắn là “a huynh”, một tiếng gọi mang theo thứ tình cảm thân thiết mà chỉ những người cùng lớn lên bên nhau từ nhỏ, mới thốt ra một cách tự nhiên đến vậy.
Vừa nghĩ đến điều đó, thứ cảm giác lạ lùng như xoắn chặt lấy ngũ tạng, khiến nàng khó chịu đến nghẹt thở, bất chợt ào đến.
Không kịp nghĩ ngợi gì thêm, nàng nhắm mắt lại, khẩn cầu: “Điện hạ, ta có thể gọi chàng là Ngọc Lân Nhi không?”
Nàng thỏ thẻ, gọi tên hắn hai lượt.
“Nghe hay quá! Điện hạ, ta gọi chàng như vậy… được không…”
Khi nghe thấy cái tên vốn chỉ có vài thân nhân ruột thịt mới gọi, lại bị nàng dùng giọng điệu như thế để thốt ra, gương mặt Lý Huyền Độ chợt nóng lên. Ngay sau đó, có thứ gì đó giống như dung nham trào lên, ăn mòn xương tủy và vỡ tung trong cơ thể hắn.
Hắn hiểu rất rõ, không thể để nàng tiếp tục dây dưa như vậy nữa.
Nhưng chẳng biết vì sao, toàn thân lại mất sạch sức lực.
Rõ ràng có thể gỡ nàng khỏi người mình một cách dễ dàng, vậy mà hắn lại không tài nào gỡ nổi hai cánh tay đang quấn chặt quanh thân. Cuối cùng, hắn chỉ có thể ngửa mặt nằm yên, cố chịu đựng bàn tay nàng đang lần vào trong áo, chậm rãi mơn trớn. Bàn tay ấy càng lúc càng trượt xuống, đến khi sắp chạm đến nơi không thể đi xa hơn nữa, hắn đột ngột giơ tay lên, ấn chặt nó, giọng khàn khàn, thấp giọng nói: “Ta và nàng vốn không cùng đường… Tự nàng nghĩ kỹ sẽ rõ. Nàng say rồi!”
Bàn tay bị hắn đè khựng lại, không còn động nữa.
Dưới bóng đêm mịt mùng, hắn trông thấy nàng từ từ ngẩng mặt lên nhìn mình, không khỏi lại quay đầu đi, né tránh ánh mắt ấy, dù quanh đây ánh sáng mờ mịt, nàng căn bản không thể nhìn rõ sắc mặt hắn lúc này.
“Chuyện đã hứa với nàng, ta sẽ làm được. Nhưng chỉ có thế thôi. Những gì không nên có giữa ta và nàng, vẫn nên chấm dứt thì hơn.”
Giọng hắn trầm thấp, song từng lời từng chữ đều vang rõ ràng trong tai Bồ Châu.
Hắn dùng giọng điệu xa cách ấy để nhắc nhở nàng, đừng tiếp tục dây dưa với hắn nữa.
Trước kia, sự dây dưa ấy là có mục đích, nàng muốn có con, muốn củng cố địa vị, nàng chưa từng thấy bản thân hèn mọn.
Thế nhưng đêm nay, vào khoảnh khắc nghe được câu nói ấy, nàng bỗng cảm thấy vô cùng thấp kém, như thể mình đã ngã xuống vũng bùn.
Nàng đang làm gì thế này?
Nàng nằm yên trên lồng ngực hắn, sững người trong chốc lát, rồi bỗng nhớ lại lời hứa hắn đã từng nói với nàng. Đêm đó, trước đống lửa, hắn đã nói rằng:
Hắn nói, hắn sẽ dốc hết sức bảo vệ nàng. Sau này, nàng có thể rời khỏi hắn bất cứ lúc nào.
Nàng như vừa tỉnh rượu. Cõi lòng buông thả vì men say như bị thứ gì đó đâm vào, thu về chút từng chút một.
Hắn nhắc nhở rất đúng. Nàng và hắn vốn không cùng đường. Biểu muội Đàn Phương mới là người trong lòng hắn. Còn nàng, điều nên làm nhất không phải là suy sụp hay tự ti.
Những yếu đuối vô ích và nực cười ấy, nàng phải cất đi. Nàng nên trở về vị trí của mình, trở lại con đường mà từ lâu nàng đã tự vạch ra, nhìn rõ mục tiêu, dù có gian nan, cũng phải bước tiếp.
Hắn có thể khinh thường nàng, có thể cho rằng nàng đến giày dép cho Lý Đàn Phương cũng không xứng. Nhưng cho dù sự thật có là vậy đi chăng nữa, nàng cũng không thể tự coi thường chính mình.
Nàng rút bàn tay đang bị đè lên bởi lòng bàn tay hắn, rồi trườn dậy.
Hắn không động đậy, ban đầu vẫn nằm ngửa như thế, qua một lúc, mới quay mặt sang nhìn bóng nàng trong bóng đêm.
“Xu Xu…”
Hắn như có điều không yên tâm, sau một thoáng ngập ngừng, hắn gọi nàng.
Bồ Châu bật cười trong đêm tối, cười nhẹ như gió thoảng, nói: “Điện hạ, đêm nay ta uống quá, vừa nãy chỉ là đùa với chàng chút thôi, chàng đừng coi là thật.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận