Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 76: Tiếng Lòng Bị Bóp Méo

Bồ Châu (Dịch)

  • 12 lượt xem
  • 2837 chữ
  • 2025-12-11 14:34:51

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Hắn trực gác đến quá nửa đêm mới quay về gian trướng, vừa nằm xuống đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, chắc là vì mệt mỏi.

Nàng nằm cạnh hắn, lắng nghe tiếng hô hấp nặng nề, trầm ổn của hắn, nghĩ đến mấy câu hắn nói với mình đêm nay, cứ mơ màng tỉnh tỉnh mê mê, không sao ngủ yên được. Trời vừa sáng, nàng đã cùng hắn lên đường.

Cả ngày hôm ấy không xảy ra biến cố gì nữa. Qua một đêm, đến ngày thứ hai, bọn họ gặp đoàn người do Lý Tự Đạo dẫn đầu tới nghênh đón.

Lý Tự Đạo là thứ tử của lão Khuyết vương, cũng là cậu ruột của Lý Huyền Độ. Khác hẳn với đại cữu Lý Tự Nghiệp mang dáng vẻ thư sinh nho nhã, Lý Tự Đạo có thân hình cao lớn vạm vỡ, là một võ tướng. Lúc đón được cháu trai, y tỏ ra vô cùng vui vẻ. Vừa gặp mặt, y đã đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới, rồi vỗ mạnh lên vai hắn, cười nói: “Bao nhiêu năm không gặp, ta cứ lo sẽ không nhận ra Tứ điện hạ, nào ngờ vẫn vừa nhìn đã biết ngay! Thế nào, con thấy tiểu cữu có già đi không?”

Lý Huyền Độ mỉm cười nói: “Tiểu cữu vẫn cường tráng như xưa, đúng là đệ nhất dũng sĩ của nước Khuyết.”

Lý Tự Đạo cười ha hả, ánh mắt dời đến Bồ Châu, người đứng phía sau Lý Huyền Độ.

Bồ Châu đã sớm nhìn ra mối quan hệ thân thiết giữa hai cậu cháu, cách cư xử không bị gò bó bởi nghi thức xã giao.

Nàng cũng mỉm cười bước lên hành lễ, gọi y là “tiểu cữu”.

Lý Tự Đạo gật đầu, khen ngợi: “Dung mạo rất đẹp, thật xứng đôi với cháu ta. Đi thôi, lên đường nào. Ngoại tổ của con biết các con sắp tới, ngày nào cũng mong ngóng.”

Hai bên hợp lại thành một đoàn, cùng hướng về Khuyết thành. Đến xế chiều, họ đã tới trước cổng thành.

Nói là cổng thành, nhưng thực ra nơi đây giống như một cửa ải hiểm yếu được xây dựng dựa vào hai ngọn núi cao chót vót đối diện nhau, địa thế hiểm trở, toát ra khí thế “một người giữ ải, vạn người khó qua”.

Với một bức bình phong trời sinh như thế, chẳng trách nước Khuyết có thể tự mình đứng vững giữa khe hẹp khi bị chèn ép giữa người Địch và triều Lý, bao năm không đổ.

Vương cung nước Khuyết mô phỏng theo kinh đô triều Lý, tọa lạc ở chính Bắc tòa thành.

Lão vương nước Khuyết và Khương thị tuổi tác xấp xỉ nhau, thân hình cao lớn, ánh mắt sáng rực, nhưng người thì gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương. Nàng vừa trông thấy ông liền cảm nhận được khí sắc ông không ổn, e rằng bệnh đã vào giai đoạn nguy kịch.

Nàng không dám nhìn lâu, ngoan ngoãn theo Lý Huyền Độ tiến lên hành lễ trước mặt Khuyết vương.

Lão Khuyết vương sải bước tới, đỡ Lý Huyền Độ dậy, rồi gọi nàng đứng lên. Ông dùng hai bàn tay khô gầy nắm chặt cánh tay của cháu ngoại, đôi mắt dán chặt vào người hắn không chớp lấy một lần, miệng không ngừng lặp lại hai chữ “tốt, tốt,” gật đầu lia lịa. Đang nói, ông liền cao giọng gọi người mở tiệc, khoản đãi cháu ngoại để đón gió tẩy trần, nhưng lời chưa dứt, đã bị một cơn ho dữ dội ngắt ngang.

“Ngoại tổ! Con đưa người vào nghỉ ngơi trước!”

Lý Huyền Độ lộ vẻ lo lắng, vội đưa tay đỡ lão Khuyết vương.

Trên đường đến đây, hắn đã nghe tiểu cữu Lý Tự Đạo kể, do năm xưa chinh chiến sa trường nên trước ngực Ngoại tổ hắn có vết thương cũ để lại di chứng, từ năm ngoái trở đi, sức khỏe ngày càng suy sụp.

“Phụ vương!”

Hai huynh đệ Lý Tự Nghiệp và Lý Tự Đạo cũng đồng thanh kêu lên, bước tới muốn đỡ lấy ông.

Lão Khuyết vương phất tay, đứng thẳng người dậy, quay sang Lý Huyền Độ cười nói: “Không sao đâu, chỉ ho vài tiếng thôi, thân thể Ngoại tổ thế nào, Ngoại tổ hiểu rõ nhất, đừng để mấy ông cậu của con hù dọa. Lẽ nào chỉ vì vài cơn ho mà bỏ luôn bữa cơm? Huống hồ chỉ là bữa cơm gia đình, không có người ngoài, Ngoại tổ muốn trò chuyện với Ngọc Lân Nhi.”

Lý Huyền Độ đành phải thuận theo, cùng ông vào dự yến.

Đại cữu Lý Tự Nghiệp của Lý Huyền Độ đã mất vợ từ vài năm trước, đến nay vẫn chưa tục huyền, người tiếp đón Bồ Châu là phu nhân của tiểu cữu hắn, Ngô thị. 

Ngô thị tươi cười niềm nở, đưa nàng đến một bàn tiệc được bày riêng để đón gió tẩy trần. Bồ Châu nhìn thấy trước mặt hàng tỳ nữ đứng hầu, có một mỹ nhân áo lục đang đứng chờ, dường như đã chờ được một lúc. Nhìn qua thì thấy nàng ấy chừng ngoài hai mươi, da dẻ trắng mịn, dáng vẻ đoan trang, mày mắt dịu dàng, vóc người mảnh mai vừa vặn. Nàng đoán ra ngay, đây hẳn là biểu muội Đàn Phương của Lý Huyền Độ.

Quả nhiên, vừa thấy Ngô thị dẫn Bồ Châu bước vào, nữ tử kia liền nhanh chân tiến tới, gọi một tiếng “a thẩm”, sau đó quay sang Bồ Châu hành lễ, mỉm cười nói: “Là vương phi phải không? Ta tên là Đàn Phương, cháu gái của Khuyết vương. Nghe nói hôm nay vương phi đến, ta cùng a thẩm đã chuẩn bị bữa tiệc gia đình này để đón tiếp vương phi. Mời vương phi an tọa.”

Thái độ nàng ấy dù cung kính nhưng lại không mất sự thân thiện, vừa mở lời, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều toát ra dáng vẻ nhu mì đoan chính.

Đó là khí chất mà cả hai đời Bồ Châu đều không thể nào có được. Bởi những biến cố sau năm tám tuổi đã khiến nàng trưởng thành có phần lệch lạc.

Lúc cần thiết, nàng cũng có thể tỏ ra nhã nhặn đúng mực như vậy, nhưng tất cả đều là giả, hoàn toàn khác với Lý Đàn Phương trước mặt, chỉ một ánh mắt, một động tác, khí chất kia đã vô tình lộ ra, tự nhiên như hơi thở.

Thật lòng mà nói, trên đường tới đây hôm nay, Bồ Châu vẫn còn ôm một tia may mắn, cho rằng những lời ca tụng nàng nghe được về biểu muội của Lý Huyền Độ, hoặc là do Lạc Bảo phóng đại, hoặc là Khương thị chỉ buột miệng nói ra mà thôi.

Nhưng lúc này, chỉ vừa chạm mặt Lý Đàn Phương, trong lòng nàng đã dâng lên một nỗi tự ti không thể đè nén.

Khoảng thời gian còn lại trong buổi tối hôm ấy, cảm giác ấy càng lúc càng rõ rệt. Với nàng, bữa cơm này chẳng khác gì một màn tra tấn.

Nàng âm thầm quan sát Lý Đàn Phương, cố gắng tìm ra một điểm nào không ổn.

Nhưng không có. Một chút cũng không.

Thật ra Lý Đàn Phương không nói nhiều, phần lớn chỉ tiếp lời dựa theo câu chuyện của Ngô thị, nhưng lời lẽ thỏa đáng, cử chỉ tao nhã, mang vẻ thanh cao của người từng sống nơi núi rừng học đạo.

Bữa cơm gặp mặt còn chưa kết thúc, nhưng cả người Bồ Châu đã bị một nỗi buồn nặng trĩu bao phủ, thậm chí còn nảy sinh cảm giác rằng Lý Đàn Phương và Lý Huyền Độ vốn là một cặp trời sinh, còn nàng thì chỉ là tu hú chiếm tổ chim khách.

Chẳng trách hôm ấy, khi nổi giận, Lý Huyền Độ lại buột miệng mắng nàng đến xách giày cho Lý Đàn Phương cũng không xứng.

Lời người ta nói trong lúc mất kiểm soát, thường là sự phản ánh chân thực nhất từ nội tâm. Giống như nàng, khi ấy đã mắng hắn là kẻ hẹp hòi vô dụng.

Vì nàng thực sự nghĩ thế.

Đương nhiên, Lý Huyền Độ cũng vậy, câu nói kia chính là tiếng lòng của hắn.

Dù sau đó hắn đã xin lỗi nàng vì câu nói ấy, nhưng Bồ Châu vẫn chẳng thể nào xóa sạch bóng đen trong lòng. Và lúc này đây, sau khi được gặp Lý Đàn Phương bằng xương bằng thịt, trong lòng nàng, bóng đen ấy lại càng dày đặc.

Ngoài mặt nàng vẫn giữ vẻ thản nhiên, nhưng tâm trạng mỗi lúc một đi xuống. Khi yến tiệc kết thúc, nàng liền lên tiếng cáo từ, nói lời cảm tạ rồi viện cớ mỏi mệt muốn lui về nghỉ ngơi.

Lý Đàn Phương đích thân đưa nàng về chỗ ở, không vào trong, chỉ dừng lại trước sân, mỉm cười nói: “Nước Khuyết tuy chỉ là một tòa thành nhỏ, nhưng cũng có vài nơi phong cảnh nên thơ. Ngày mai là thọ nhật của tổ phụ, ta biết vương phi chắc cũng không rảnh, nhưng nếu sau đó vương phi có thời gian, xin cứ gọi ta, ta nguyện làm người dẫn đường, đưa vương phi dạo chơi khắp chốn.”

Bồ Châu cảm tạ nàng, mời nàng ta vào trong ngồi chuyện trò một lúc.

Lý Đàn Phương mỉm cười từ chối: “Giờ cũng không còn sớm nữa, huống hồ vương phi đi đường đã mệt, ta không dám quấy rầy thêm…”

Nàng ta hơi ngập ngừng, rồi lại nói: “Cuối cùng còn một chuyện muốn hỏi vương phi, chứng nhiệt của a huynh ta, hai năm nay có thuyên giảm chút nào không?”

Bồ Châu ngẩn ra.

“A huynh” mà nàng ta vừa nhắc tới, đương nhiên là để chỉ Lý Huyền Độ. Vì nàng ta vốn không có huynh trưởng, còn con trai của thúc phụ Lý Tự Đạo mới chỉ mười mấy tuổi, nhỏ hơn nàng ta.

Nhưng mà “chứng nhiệt” là ý gì? Lý Huyền Độ mắc chứng nhiệt?

Thấy Bồ Châu không lên tiếng, Lý Đàn Phương lập tức giải thích: “Vương phi xin đừng hiểu lầm. Khi a huynh bị giam từng mắc chứng nhiệt, cần dùng tuyết thiềm làm thuốc. Nước Khuyết ta vốn sản xuất tuyết thiềm thượng hạng, nên ta mới biết chuyện này. Không biết hiện giờ a huynh đã khỏi hẳn chưa? Ta luôn mong huynh ấy bình an vô sự, nhưng nếu vẫn cần dùng đến tuyết thiềm, vương phi cứ việc mở lời, chỗ ta có chuẩn bị sẵn không ít.”

Bồ Châu không muốn để nàng ta biết mình hoàn toàn không hay biết gì về việc này, bèn lập lờ nước đôi, nói rằng không đáng ngại.

“Vậy thì tốt rồi.” Lý Đàn Phương cười gật đầu: “Không níu chân vương phi thêm nữa. Vương phi nên nghỉ ngơi sớm đi.”

Lý Huyền Độ vẫn chưa quay về.

Bồ Châu vừa bước vào nhà, người đã chẳng còn tinh thần, ngồi thẫn thờ trong phòng, mãi sau mới uể oải đứng dậy, tẩy trang tắm rửa. Rốt cuộc cũng đợi được đến lúc Lý Huyền Độ trở về, nàng lập tức bước nhanh ra đón.

Xem chừng hắn đã uống không ít rượu, hơi men ngà ngà, được Lạc Bảo đỡ vào, bước đi xiêu vẹo, vừa vào phòng đã ngã phịch xuống, nhắm mắt không nói một lời.

Lạc Bảo giải thích với Bồ Châu rằng hắn đã bị tiểu cữu cữu chuốc cho không ít rượu.

Đợi hắn giúp Lý Huyền Độ cởi giày, đắp chăn xong xuôi, Bồ Châu liền gọi hắn ra ngoài ngay, hỏi thẳng: “Điện hạ từng mắc chứng nhiệt? Giờ đã khỏi chưa?”

Lạc Bảo khựng lại, không hé môi.

“Trả lời mau! Rốt cuộc là chuyện gì?” Bồ Châu giục giã.

Lạc Bảo không chịu nổi sức ép, đành nói: “Vương phi còn nhớ lần trước vào kỳ săn thu, người từng sai nô tài mang lò sưởi vào phòng nhưng nô tài không lập tức làm theo không? Không phải nô tài cố ý vô lễ với vương phi, mà là vì điện hạ mang chứng bệnh lạ trong người, hỏa khí uất kết, dù là giữa mùa đông cũng không bao giờ nhóm lửa trong phòng, chỉ đắp chăn thôi.”

“Hôm trước lên đường, trong trạm dịch nhóm lửa quá nóng, điện hạ thấy khó chịu, nên mới dọn ra ngoài nằm.” Hắn lại hạ giọng nói thêm một câu.

Bồ Châu kinh ngạc vô cùng: “Có chuyện này á? Sao trước đây ngươi chưa từng nói với ta?”

Lạc Bảo rụt cổ: “Vương phi chưa từng hỏi lấy một câu… Huống hồ điện hạ cũng không cho nô tài nhắc đến chuyện này trước mặt vương phi…”

Bồ Châu thở ra một hơi: “Vì sao vậy? Chàng mắc chứng bệnh này từ khi nào?”

Chuyện đã mở lời thì không dừng lại được. Nói một câu cũng là nói, nói mười câu cũng là nói. Lạc Bảo cắn răng, dứt khoát kể tiếp: “Chính là hai năm Tần vương bị giam trong cung Vô Ưu. Tuy nô tài không phải thầy thuốc, nhưng cũng biết căn bệnh kỳ quái này của Tần vương chắc chắn có liên quan đến quãng thời gian bị giam cầm. Khi ấy tường cao bốn phía, ngày đêm không thấy ánh sáng, bao nỗi uất hận trong lòng cũng không có chỗ trút ra. Thử nghĩ mà xem, điện hạ vốn là người phóng khoáng sôi nổi nhường nào, nay lại phải nuốt xuống những ngày tháng hành hạ như thế, tâm hỏa tất sinh. Tâm hỏa bốc lên, tà khí từ ngoài dễ dàng xâm nhập. Hai năm nay bệnh tình đã khá hơn, chỉ thỉnh thoảng mới tái phát, chứ hồi xưa mới đúng là khổ sở, mỗi lần phát bệnh như có kim châm khắp thân, đau đớn vô ngần, từng có lần còn cởi giày chạy chân trần giữa tuyết để vơi bớt sự giày vò…”

Lạc Bảo nói đến đây, giọng đã hơi nghẹn lại.

Bồ Châu sững người.

Nàng có nằm mơ cũng không ngờ, người đàn ông luôn mang dáng vẻ cao ngạo trước mặt nàng như Lý Huyền Độ, lại mang trong mình một chứng bệnh kỳ quái như thế và từng trải qua một quãng thời gian u uất đến vậy. Đứng ngẩn ra hồi lâu, nàng bỗng sực nhớ một chuyện, liền hỏi tiếp: “Chàng đã bị vu oan, vậy hôm đó, Lương Thái tử đã làm gì khiến chàng bị vạ lây?”

Lạc Bảo đưa tay lau khoé mắt, đang định mở lời, thì chợt nghe phía sau vang lên một giọng nói đầy tức giận: “Nô tài to gan! Dám nói gì sau lưng ta đó?”

Lạc Bảo ngoảnh đầu lại, thấy Tần vương đã tỉnh, đang chống tay vào khung cửa đứng đó nhìn hắn, sắc mặt giận dữ đến cực điểm. Lạc Bảo rùng mình, vội quỳ sụp xuống: “Điện hạ tha tội! Vừa rồi nô tài lỡ lời, sau này không dám nữa!”

Hình như Lý Huyền Độ vô cùng tức giận, đến nỗi có thể nghe rõ tiếng thở dốc của hắn. Sau đó, hắn bất ngờ nhắm mắt lại, người có vẻ khó chịu, cúi gập người xuống, bất thình lình nôn ra.

Lạc Bảo cuống quýt bò dậy hầu hạ, chờ hắn nôn xong, vội đưa khăn tay tới, định đưa tay đỡ thì thấy hắn lau miệng qua loa, mặt mày u ám, vứt khăn sang một bên, cũng không cho đỡ, quay lưng, bước chân loạng choạng đi vào trong phòng. Lạc Bảo biết rõ vừa rồi mình lỡ đầu hàng trước sự truy hỏi của vương phi, lỡ thốt ra những lời không nên nói, giờ chọc giận Tần vương thật rồi, hắn vừa hoảng vừa sợ, chỉ có thể đưa ánh mắt cầu cứu về phía vương phi.

Bồ Châu cố trấn tĩnh lại, dặn hắn sai người đến dọn dẹp bãi nôn dưới đất, rồi mang nước nóng vào, đợi đám hạ nhân lui hết, nàng mới trở vào nội thất.

Vừa vào phòng, nàng đã thấy Lý Huyền Độ nằm nghiêng người trên giường, đưa lưng về phía nàng, thân hình bất động.

Nàng đứng trước giường, im lặng nhìn hắn một lúc lâu.

Khi nghe chuyện ban nãy, nàng thấy sửng sốt, thấy thương cảm cho hắn. Nhưng giờ nghĩ lại, lại dâng lên một nỗi hối hận. Giận chính mình, rõ ràng ngay từ đầu đã có tâm tiếp cận hắn, vậy mà một chuyện đời thường thế này, chỉ cần nàng chịu để tâm đôi chút là đã có thể nhận ra, nhưng nàng vẫn phải đợi đến tận lúc này, thông qua Lý Đàn Phương thì mới biết được.

Đúng là nàng đã quá vô tâm.

Chẳng trách trong mắt hắn, ngay cả tư cách xách giày cho người kia nàng cũng không xứng.

“Điện hạ, chàng đỡ hơn chút nào chưa?”

Nàng điều chỉnh lại tâm trạng, nhẹ giọng hỏi. Thấy hắn không hề có phản ứng, nàng vắt khô khăn ấm, đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nói: “Ta giúp chàng lau mặt nhé―”

Nàng đưa tay ra định lau mặt cho hắn, không ngờ hắn lại giơ tay hất ra, chiếc khăn trong tay nàng liền rơi xuống đất.

Hắn trở mình ngồi dậy, đôi mắt vằn đỏ trừng lên nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Bồ thị, nhớ cho kỹ, từ nay về sau, chuyện của ta, đừng có xen vào!”

Dứt lời, hắn xỏ guốc, xuống giường, bước đi lảo đảo, chẳng buồn ngoái đầu lại.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top