Sau khi Lý Huyền Độ bỏ đi, Bồ Châu cứ như bị vừa người ta giáng cho một gậy nặng nề, nghẹn ở ngực không thể thở nổi.
Nàng ngồi sụp xuống trước bàn trang điểm, đối diện với mớ hỗn độn vương vãi dưới chân, chỉ thấy ngực tức đến phát đau, hơi thở cũng trở nên khó khăn.
Vừa giận, vừa buồn, đến nỗi bàn tay đang nắm chặt túi gấm nhỏ cũng run lên.
Vừa rồi hắn đã nói gì? Hắn dám nói ngay cả xách giày cho biểu muội hắn, nàng cũng không xứng?
Nàng ngây người rất lâu, rồi bật cười lạnh.
Phải rồi, nàng sao có thể sánh được với nữ tử kia, người kiếp trước từng được hắn cưới về làm chính thê, người mà hắn vẫn hằng tâm niệm?
Từ nhỏ mất hết thân nhân, lưu lạc ở biên địa, sống nương tựa vào nhũ mẫu, chỉ vì bữa cơm manh áo mà phải chạy vạy ngược xuôi. Nếu không nhờ Dương Hồng cưu mang, chỉ e nàng đã sớm hóa thành một trong vô số những vong hồn đói rét chốn biên thùy ấy rồi.
Nàng tự cười một lúc, rồi thấy hai mắt cay xè, bất giác liếc thấy sau bức rèm lụa dẫn vào nội thất có một bóng người đi tới đi lui, như muốn bước vào mà lại không dám, chính là Lạc Bảo.
Đêm nay Lý Huyền Độ chắc chắn sẽ ngủ lại tĩnh thất, không trở về nữa.
Nàng nói: “Ngươi sang bên kia đi, ở đây không cần đến ngươi.”
Lạc Bảo khẽ đáp một tiếng, rồi lui ra.
Bồ Châu lau khô mắt, cúi người nhặt từng món trâm cài, tự mình nhặt từng món trâm vòng rơi vãi dưới đất, cẩn thận cất lại vào hộc tủ. Cuối cùng, nàng nhìn chằm chằm vào chiếc túi gấm vẫn đang cầm trong tay, thứ nàng đã liều mình để giữ lại khỏi tay hắn, lại một lần nữa thất thần.
Nàng cũng không hiểu, vì sao vừa rồi lại liều mạng chỉ để giữ lại thứ này. Vừa thấy hắn muốn đốt, nàng đã vô thức lao đến ngăn cản.
Có lẽ, nàng muốn để dành nó cho một ngày nào đó, khi cần thiết sẽ mang ra nhắc nhở hắn nhớ về ân tình đêm ấy.
Nhưng nếu có một ngày, nàng thật sự rơi vào bước đường cùng, buộc phải dùng đến thứ này để cầu xin chút tình xưa nghĩa cũ, thì chỉ một túm tóc kết tóc mà thôi, liệu có thể làm được gì chứ? Có khi, chính nó sẽ khiến hắn nhớ lại, đêm đó nàng đã lừa hắn thế nào.
Một vật chẳng khác nào gân gà, vứt thì tiếc, giữ lại cũng vô dụng, vậy mà vừa rồi nàng lại cố sống cố chết giữ lại nó bằng được, đến mức suýt chút nữa bị hắn bẻ gãy cả cánh tay, đúng là ngu xuẩn.
Bồ Châu xoa xoa cổ tay vẫn còn đau nhức, không muốn nhìn thấy món đồ kia thêm nữa, ném thẳng vào hộc trang điểm rồi đóng sập nắp lại.
Hôm sau là ngày khởi hành.
Dù đêm qua đã xảy ra chuyện gì, trong lòng có bao nhiêu u uất, chỉ cần người vẫn còn sống, thì cho dù trời có đổ mưa dao gió kiếm, nàng cũng phải cùng hắn xuất phát.
Nàng đội mũ che mặt, bước lên xe ngựa, liếc thấy Lý Huyền Độ đang ngồi thẳng lưng trên lưng ngựa, ánh mắt nhìn thẳng, nét mặt lãnh đạm, không hề liếc nàng lấy một cái.
Nàng cũng chẳng muốn nhìn hắn, vừa lên xe liền đóng kín cửa sổ, suốt dọc đường trừ lúc dừng lại ăn uống và nghỉ ngơi, không hề hé mở lấy nửa phần. Đêm hôm đó, đoàn người dừng chân tại một trạm dịch ven đường. Hai vợ chồng cùng nằm một giường, nhưng không ai mở miệng nói với ai lấy một lời, mỗi người đều tự mình ngủ.
Bồ Châu sợ mình trong lúc ngủ quên sẽ vô tình chạm vào hắn, liền gắng thức, chờ đến khi thấy hắn có vẻ đã ngủ say, mới lặng lẽ nhét thêm một chiếc gối vào giữa, làm vách ngăn đôi bên. Nàng đang luồn tay đặt gối, chợt thấy hắn mở mắt, ánh nhìn lạnh lùng quét tới, tay nàng khựng lại, rồi cũng cười nhạt: “Nhìn gì? Chẳng phải cũng là vì nghĩ cho điện hạ sao? Ngay cả xách giày cho người, ta còn không xứng, nếu lỡ đụng phải điện hạ trên giường, chẳng phải sẽ làm vấy bẩn sự cao quý của điện hạ rồi sao?”
Lý Huyền Độ làm như không nghe thấy, chỉ nhắm mắt lại.
Bồ Châu cũng không thèm che giấu nữa, mạnh tay nhét nốt chiếc gối ngăn giữa hai người, sau đó quay lưng lại, đi vào giấc ngủ chập chờn. Hôm sau trời còn chưa sáng hẳn, cả đoàn đã tỉnh dậy, tiếp tục cuộc hành trình. Đi như thế đã đi được năm sáu ngày, hôm đó họ băng qua sông Hoàng Hà, tiến vào địa phận Thái Nguyên.
Nước Khuyết nằm ở phía Bắc Trung Nguyên, phía Nam Đông Địch, là vùng đệm giữa hai nước. Lộ trình cụ thể là đi qua quận Thái Nguyên, ra khỏi Nhạn Môn Quan, rồi đi thêm vài trăm dặm về phía Bắc nữa. Quãng đường này không ngắn, dù có gấp rút tới đâu, cũng mất ít nhất nửa tháng mới đến nơi.
Lại đi thêm năm sáu ngày nữa, hôm ấy, Nhạn Môn Quan cuối cùng cũng thấp thoáng hiện ra nơi chân trời xa tít. Sau khi xuất quan, đi thêm hai ba ngày nữa, đến một vùng núi đôi đối diện, vòng qua đó là một bình nguyên rộng lớn, sông ngòi phong phú, đất đai màu mỡ, đây chính là vùng lãnh thổ của nước Khuyết.
Ngày mai vượt Nhạn Môn Quan là đã gần chạm đến đích. Trong đoàn, những người đi theo như Diệp Tiêu đều không giấu được vẻ nhẹ nhõm nơi nét mặt. Đêm đó, giống như thường lệ, đoàn người dừng chân tại một trạm dịch ven đường.
Thời tiết đã gần vào đông, càng đi về phương Bắc, gió lạnh càng thêm se sắt.
Nhưng ngày gần đây, mỗi khi dừng lại nghỉ tại trạm dịch, vì để lấy lòng vợ chồng Tần vương nên dịch thừa đều cho đốt than trong nội thất, đốt đến mức hơi nóng phả ra hừng hực.
Trạm dịch lần này cũng vậy, nếu mặc y phục dày dặn vào phòng thì chỉ một lát sau đã thấy người toát mồ hôi.
Bồ Châu vẫn chưa ngủ, thấy hắn từ bên ngoài bước vào phòng. Giống như mấy đêm trước, sau khi tắm rửa thay y phục xong, hắn sai Lạc Bảo trải thêm một chiếc giường nữa ở gian ngoài để hắn ngủ riêng.
Bồ Châu không nhịn được, bật cười lần nữa.
Càng đến gần nước Khuyết, Lý Huyền Độ hình như càng cảm thấy biểu muội của hắn tốt đẹp nhường nào. Dọc đường không những không chạm vào nàng dù chỉ một ngón tay, mà mấy đêm liền còn tình nguyện ngủ một mình trên chiếc giường tạm lạnh lẽo ở gian ngoài, chứ không muốn chung giường với nàng thêm nữa.
Hắn đang làm cái quái gì vậy? Là đang giữ mình vì biểu muội của hắn ư?
Nàng thấy Lạc Bảo đứng bên cạnh nhìn mình, vẻ mặt tựa hồ có phần do dự, không nhịn được cười gằn: “Ngươi nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ không nghe thấy điện hạ dặn sao? Còn không mau trải giường đi?”
“Lót cho dày vào, nếu chăn không đủ thì trong rương vẫn còn, ta sẽ sai người mang đến cho ngươi. Cẩn thận đừng để người lạnh cóng, lỡ như bị nhiễm lạnh, đến khi vào nước Khuyết mà gặp người quen hỏi đến, ta cũng khó mà ăn nói cho xuôi.”
Nàng lại buông thêm một câu như vậy.
Những ngày gần đây, mỗi khi xuất hiện trước mặt hai người, Lạc Bảo đều vô cùng cẩn trọng, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Hắn biết rõ vương phi không vui vì chuyện Tần vương cứ nhất quyết ngủ riêng ở gian ngoài, lời nói mang dao kẹp kiếm, thế nhưng Tần vương tính tình cao ngạo, tuyệt không cho phép hắn tiết lộ chuyện ngài bị bệnh lạ do bị giam cầm khi xưa.
Hắn lén nhìn Tần vương, thấy vẻ mặt ngài hờ hững, như thể không nghe thấy mấy lời châm chọc của vương phi, đành bất lực cúi đầu lui ra ngoài trải giường.
Suốt đêm ấy, Bồ Châu nằm một mình trong gian phòng chính, gần như chẳng thể chợp mắt, trằn trọc khó ngủ.
Lý Huyền Độ từng sỉ nhục nàng, nói nàng đến tư cách xách giày cho Lý Đàn Phương cũng không có.
Nếu hắn cho rằng, chỉ một câu ấy là có thể khiến nàng đau lòng, tự ti, rồi suy sụp mãi không gượng dậy nổi, thì hắn sai rồi.
Lý Đàn Phương kia rốt cuộc là người thế nào? Càng gần đến nước Khuyết, nàng càng cảm thấy hiếu kỳ, mong muốn được gặp mặt cũng trở nên mãnh liệt.
Còn về phần Lý Huyền Độ, giờ thì hắn muốn sao cũng được. Những lời cần nói, hôm ấy khi cãi nhau, nàng đã nói hết rồi.
Việc nàng ép hắn sớm lên kế hoạch, đương nhiên là có suy nghĩ cho bản thân, nhưng với hắn, chẳng lẽ là đang hại hắn? Ít nhất, nếu hắn chịu lắng nghe, đề phòng từ sớm, thì cũng không đến rơi vào thế bị động giống như kiếp trước, đến phút cuối cùng mới tìm cách đối phó, để rồi cả hắn và nước Khuyết cùng gánh chịu tai họa. Thôi thì, giờ nàng cũng chẳng còn tâm trí đâu mà lo cho hắn nữa. Muốn sao thì muốn. Cùng lắm là ngồi chờ đến năm sau, lúc thời khắc then chốt ập đến, cục diện thay đổi, Khương thị qua đời, nếu đến lúc ấy hắn vẫn xem lời nói nàng như gió thoảng bên tai, ngoan cố ngồi đợi Hoàng đế xuống tay, thì nàng cũng phải bội phục hắn mất thôi.
Đêm ấy, Bồ Châu nghĩ ngợi mông lung, nghĩ đến mức đầu đau như búa bổ. Sáng hôm sau, nàng mang theo gương mặt nhợt nhạt, dưới mắt hiện rõ hai quầng thâm vì thiếu ngủ, leo lên xe ngựa, theo Lý Huyền Độ tiếp tục hành trình đi về phương Bắc, thuận lợi vượt qua Nhạn Môn Quan.
Ra khỏi quan ải, phong cảnh hai bên dần hiện vẻ hiu quạnh, tiêu điều. Lau sậy xác xơ, nhạn phương Bắc sải cánh bay về, một bên là những dãy đồi thoai thoải trải dài ngút ngàn, có dòng sông uốn quanh chảy xuyên qua thung lũng, phía còn lại là một ngọn núi đá khô cằn dựng đứng, đường đi gập ghềnh trắc trở.
Bên ngoài quan ải không còn trạm dịch, chỉ có những điểm dừng chân được hình thành một cách tự phát bởi các đoàn thương lữ.
Thuở còn là thiếu niên, Lý Huyền Độ đã từng nhiều lần qua lại con đường này, biết rõ chỉ cần vượt qua đoạn đường núi phía trước, đi thêm một đoạn nữa là đến vùng bình nguyên rộng mở, nơi đó có một chỗ tránh gió vẫn thường được các đoàn thương lữ thường xuyên qua lại giữa Lý triều, nước Khuyết và Đông Địch cắm trại nghỉ ngơi qua đêm. Hắn lệnh cho mọi người hết sức cẩn thận, thúc ngựa nhanh hơn, cố gắng vượt núi trước khi trời tối để sớm tìm chỗ nghỉ chân.
Diệp Tiêu quát gọi hộ vệ đi cùng tập trung tinh thần, sau đó tự mình đi đầu mở đường. Khi đi đến một khúc cua hẹp phía trước, hắn bỗng nghe thấy xướng ca vang vọng từ sau khe núi, đó là khúc ca miêu tả cảnh thu ở vùng biên tái, trâu ngựa đầy đồng, nhịp điệu hào sảng mạnh mẽ. Cùng lúc đó, sau khúc cua hiện ra một đoàn thương nhân, khoảng hơn mười người, đang đánh xe chở đầy hàng da thú các loại, chầm chậm tiến lại.
Đường núi chật hẹp, hai bên vừa gặp nhau đều đồng loạt dừng lại.
Đoàn thương nhân ấy có người Hán, có người Địch, thậm chí có cả những người có dòng máu pha trộn. Thấy đối diện là một đội quan binh của triều Lý, ai nấy đều tỏ ra hoảng hốt, vội vàng dạt sang một bên. Người đi đầu là một ông lão, cung kính nói với Diệp Tiêu rằng bọn họ là thương lái lâu năm, làm ăn dọc theo biên giới ba nước, chuyến này vừa gom được mấy xe da thú từ người Đông Địch, định mang vào nội địa qua Nhạn Môn Quan bán kiếm chút lời, không ngờ lại chắn đường quan binh, sau đó tạ tội liên tục.
Diệp Tiêu biết rõ bên ngoài Nhạn Môn Quan có không ít dân du mục nghèo khổ hoặc nô lệ không chịu nổi áp bức đã bỏ trốn khỏi Đông Địch, sống chung lâu ngày với người Hán, thậm chí kết hôn, học nói ngôn ngữ Trung Nguyên, lấy buôn bán làm kế sinh nhai, giờ gặp giữa đường cũng không có gì lạ.
Những người này da dẻ ngăm đen, hiển nhiên là do quanh năm suốt tháng rong ruổi đường dài chịu gió sương hun đốt, trên người có mang theo đoản đao thường dùng để phòng thân trong cái đoàn thương buôn, xem chừng cũng phù hợp với thân phận. Dù vậy, vì cẩn trọng, hắn vẫn ra hiệu cho thủ hạ kiểm tra hàng hóa trên xe, đồng thời chỉ tay vào mấy người Địch trong số đó, hỏi tên tuổi và trò chuyện đôi câu. Quả nhiên bọn họ đều biết nói tiếng Trung Nguyên, tự xưng là những nô lệ bỏ trốn hoặc dân du mục không còn đường sống nên buộc phải rời bỏ quê hương.
Diệp Tiêu thấy không có gì khả nghi, kết thúc tra hỏi, bảo cả đoàn tạm thời đưa hết xe ngựa nép sang bên đường, đợi bên mình đi qua trước. Ông lão vâng vâng dạ dạ, hô hào mọi người làm theo.
Đường đã được dọn sạch.
Diệp Tiêu cưỡi ngựa dẫn đầu, tiếp tục dẫn đội ngũ tiến về phía trước. Nhưng theo thói quen, hắn vẫn không ngừng quan sát đám thương nhân mười mấy người đang lẳng lặng rút vào ven đường. Không hiểu vì sao, trong lòng hắn cứ lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhất thời lại không thể nghĩ ra là gì, lông mày bất giác cau lại.
Lúc này, hắn cùng mấy tên hộ vệ đi đầu đã vượt qua đám người kia. Hắn ngoái đầu liếc nhìn Tần vương đang ngồi trên lưng ngựa, rồi lại đi thêm một đoạn ngắn nữa. Đột nhiên, trong đầu hắn lóe lên một tia sáng—
Đám thương nhân này là giả!
Chân của bọn chúng, gần như tất cả đều là dáng chân vòng kiềng hướng ra ngoài.
Dân nghèo hay nô lệ người Địch, tuyệt đối không thể có dáng chân này.
Chỉ có những võ sĩ nước Địch từ nhỏ đã lớn lên trên lưng ngựa, mới rèn ra đôi chân như thế!
Diệp Tiêu ngoảnh lại, vừa quay đầu liền thấy một người đàn ông trung niên đứng gần Tần vương nhất cử động cánh tay, một thanh dao găm trượt ra khỏi ống tay áo hắn, bị hắn nắm chặt trong tay.
Diệp Tiêu chấn kinh, lớn tiếng hô lên: “Thích khách!” Đường núi hẹp, hắn không kịp quay ngựa, liền tung người nhảy xuống ngựa, lao thẳng về phía Tần vương.
Nhưng vẫn chậm một bước, bóng thích khách như tia chớp, đã nhào thẳng về phía Tần vương.
Dao găm cách Tần vương chưa đầy ba thước!
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần vương sắp bị máu đỏ nhuộm áo mà không kịp lao đến bảo vệ. Mọi việc diễn ra quá bất ngờ, mấy viên hộ vệ gần đó còn chưa kịp phản ứng.
Ngay trong khoảnh khắc Diệp Tiêu tuyệt vọng đến cùng cực, tim gan như muốn vỡ nát, thì Lý Huyền Độ, người vẫn luôn yên ổn ngồi trên lưng ngựa, dường như đã có phòng bị từ trước, rút kiếm bên mình không một tiếng động, một đường chém xuống.
Kiếm quang vừa lóe, đầu và thân của tên thích khách cầm dao găm đang lao tới liền tách rời làm hai, đầu lăn khỏi vai, máu từ cổ phun vọt lên như suối, bắn cao mấy thước, giống như mưa đỏ xối xuống, thế nhưng, cánh tay nắm chặt thanh dao găm vẫn theo quán tính lao về phía Tần vương. Phải đến lúc này, mấy hộ vệ gần đó mới kịp hoàn hồn, cuống cuồng rút đao chém loạn, khiến thân thể ấy đổ rầm xuống đất.
Ông lão thấy ám sát bất thành, mặt mày biến sắc.
Tên thích khách vừa bị chém kia vốn là dũng sĩ số một dưới trướng lão ta, thân thủ vô cùng lợi hại.
Kế hoạch lần này đã được bố trí cực kỳ chu toàn, chẳng ngờ kết cục lại thành ra thế này.
Lão ta không hiểu rốt cuộc là sơ hở ở đâu, khiến kế hoạch bị đối phương nhìn thấu.
Đòn chí mạng đầu tiên đã thất bại, muốn đoạt mạng Tần vương nữa, chẳng khác nào mộng tưởng giữa ban ngày.
May là vẫn còn phương án dự phòng, thành hay bại, đành trông vào ý trời.
Lão ta huýt một tiếng sáo, đám tay chân phục sẵn trên đỉnh núi nhận được ám hiệu, lập tức đẩy những phiến hỏa thạch đã chuẩn bị từ trước xuống.
Chỉ trong khoảnh khắc, vô số hỏa thạch lớn nhỏ như mưa từ trên trời giáng xuống, lửa cháy rực khắp lối mòn chật hẹp, ngựa bị hoảng loạn, hí vang, giãy giụa lao loạn khắp bốn phương tám hướng.
Tối qua Bồ Châu gần như không ngủ, nãy giờ vẫn ngồi trong xe. Nàng nửa mê nửa tỉnh, khi đang mơ màng thì bị tiếng chém giết ầm ĩ bên ngoài đánh thức, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì thấy nóc xe chấn động mạnh, giống như vừa bị vật nặng gì đó rơi trúng.
Nàng giật mình kinh hãi, đang định vén màn xe ra xem thì cửa xe đột ngột bị đẩy tung. Thị vệ Trương Đình xuất hiện, thần sắc sốt ruột, vội gọi nàng xuống xe.
Bồ Châu biết tình thế nguy cấp, hấp tấp xuống xe, vừa ngẩng đầu liền thấy những tảng hỏa thạch như mưa rào rơi xuống từ trên cao, không ngừng giáng xuống mặt đường.
Nàng theo hộ vệ né tránh, chạy về phía sườn núi lõm vào bên đường, nơi hỏa thạch không thể với tới. Khi sắp tới nơi thì bỗng có một tảng hỏa thạch to bằng cối xay bất thình lình rơi xuống từ trên cao.
Đúng lúc ấy, một con ngựa hoảng sợ đang lao thẳng tới, chắn ngang đường đi, không kịp tránh né, nàng chỉ kịp trông thấy sắp bị đập trúng, thì một bóng người từ phía sau đột ngột lao đến, đẩy mạnh hộ vệ sang bên, ôm chặt Bồ Châu ngã xuống đất, lăn vài vòng liền.
“Ầm” một tiếng rung trời, hỏa thạch khổng lồ giáng xuống, đập chết con ngựa tại chỗ, xương cốt vỡ nát, gân mạch đứt đoạn, tia lửa tung tóe khắp nơi, cảnh tượng kinh hoàng rợn người.
Lúc này Bồ Châu mới nhìn rõ người vừa cứu mình khỏi kiếp nạn chính là Lý Huyền Độ.
Hắn vẫn đè nàng dưới thân, dùng chính có thể để che chắn. Gương mặt hắn vấy máu, không biết là của hắn, hay của người khác.
Nàng như chết lặng.
Ngay khi hỏa thạch vừa rơi xuống đất, Lý Huyền Độ đã nhanh chóng bật dậy, bế nàng lên khỏi mặt đất, đưa đến nơi an toàn, dặn người tới canh chừng, rồi vội vã rời đi.
Loạt hỏa thạch tấn công từ trên cao chẳng mấy chốc cũng kết thúc. Đám thích khách giả dạng thương nhân không một ai trốn thoát, kẻ thì bị giết, kẻ thì như tên thủ lĩnh kia, sau khi bị Diệp Tiêu dẫn người bao vây, đã đâm dao vào ngực tự vẫn, thần sắc không chút sợ hãi.
Sau khi kiểm tra, trước ngực mỗi thi thể đều có một hình xăm đầu sói.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một toán thích khách đến từ Đông Địch.
Nhưng tại sao bọn chúng lại nhằm vào Tần vương, người vốn không nắm thực quyền trong triều đình họ Lý? Giết hắn, có lợi ích gì chứ?
Diệp Tiêu nghĩ mãi không thông, đành tới hỏi Tần vương.
Lý Huyền Độ phóng mắt nhìn phía chân trời, nơi thuộc về nước Khuyết, hồi lâu vẫn không nói một lời. Hắn chỉ ra lệnh nghỉ ngơi, bảo người bị thương băng bó gọn ghẽ rồi lập tức lên đường, phải đến được chỗ đóng quân an toàn phía trước càng sớm càng tốt.
Trời vừa tối, đoàn người rốt cuộc cũng hạ trại.
Bồ Châu ngồi trong trương, đã cho lui hết nhóm tỳ nữ hầu hạ ra ngoài, trên người quấn chặt một tấm chăn lông dày giữ ấm. Trong đầu nàng vẫn lởn vởn cảnh tượng trên đường núi lúc chập tối. Từng tảng hỏa thạch rơi xuống ầm ầm, nàng bị Lý Huyền Độ kéo đi, may mắn thoát chết trong gang tấc. Giờ nhớ lại, nàng vẫn chưa hết bàng hoàng.
Thời gian trôi qua đã lâu, đêm khuya tĩnh lặng, vẫn chưa thấy Lý Huyền Độ quay về. Cuối cùng không nhịn được nữa, nàng đứng dậy bước ra khỏi gian trướng, đưa mắt nhìn quanh.
Lạc Bảo bị đá văng trúng khi đang lánh nạn, cánh tay bị thương nhẹ, cánh tay bị thương nhẹ, đã được băng bó xong xuôi, lúc này đang ngồi xổm bên đống lửa trại trước lều sưởi ấm. Thấy Bồ Châu bước ra, hắn chạy tới nói: “Hôm nay vương phi đã bị hoảng sợ rồi, nên nghỉ sớm một chút mới phải.”
Bồ Châu đã nhìn thấy Lý Huyền Độ.
Hắn đang ngồi một mình bên một đống lửa ở phía xa, tay cầm bầu rượu, thi thoảng nhấp một ngụm, dáng vẻ như đã ngồi đó rất lâu.
Nàng bước về phía hắn, dừng lại ngay trước mặt, chần chừ một chút mới khẽ nói: “Hôm nay đa tạ chàng, đã cứu ta một mạng.”
Lý Huyền Độ vẫn dõi theo ánh lửa bập bùng, hắn uống thêm một ngụm rượu, không lên tiếng.
Bồ Châu đợi một hồi, cảm thấy có phần lạc lõng, bèn nói tiếp: “Ta chỉ tới để nói lời cảm tạ, không có ý quấy rầy. Dù gì cũng là ơn cứu mạng, nếu không thể không nói một câu cảm ơn, trong lòng ta sẽ day dứt mãi. Ta về trướng đây.”
Nàng vừa xoay người định rời đi, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng hắn: “Đợi đã.”
Tim Bồ Châu run lên, bước chân khựng lại.
Lý Huyền Độ vẫn không nhìn nàng, ánh mắt vẫn dừng nơi đốm lửa cháy lách tách trước mặt, chậm rãi nói: “Hôm ấy ta không nên nói nàng ngay cả xách giày cho biểu muội ta cũng không xứng. Mong nàng đừng để bụng.”
Bồ Châu hết sức ngỡ ngàng, không ngờ hắn lại chủ động xin lỗi vì chuyện đó. Nàng bỗng thấy tủi thân, cắn môi không đáp.
Dường như hắn cũng không định đợi nàng trả lời, lại tiếp tục: “Ta đã cưới nàng thì nàng chính là trách nhiệm của ta. Ta nên cố gắng hết sức để đáp ứng mong muốn của nàng mới phải. Chỉ tiếc rằng ta đúng là kẻ bất tài, kiếp này có lẽ không thể giúp nàng thực hiện tâm nguyện. Điều duy nhất ta có thể hứa, là sẽ dốc hết khả năng để bảo vệ nàng.”
Hắn ngừng lại một thoáng.
“Về sau, nếu nàng gặp được người khác phù hợp hơn, muốn rời đi, cứ tùy ý. Ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản.”
“Những gì cần nói ta đều đã nói hết rồi. Không còn sớm nữa, nàng về nghỉ đi. Hôm nay có không ít người bị thương, đêm nay ta sẽ tự mình canh gác.”
Hắn ngửa cổ uống cạn bầu rượu, ném cái bầu rỗng vào đống lửa trại, rồi đứng dậy rời đi.
Từ lúc hắn lên tiếng giữ nàng lại, đến khi nói xong tất cả và quay lưng rời đi, suốt cả quá trình, chưa từng nhìn nàng lấy một lần.
Bồ Châu cũng chẳng rõ mình đã quay về trướng bằng cách nào, một mình quấn chăn ngồi ngây ra thật lâu. Nàng cảm thấy gò má lạnh buốt, đưa tay sờ thử mới phát hiện là nước mắt, thì ra nàng đã khóc.
Đêm ấy hai người cãi nhau kịch liệt, hắn nặng lời, đối xử với nàng thế kia, nhưng nàng vẫn không khóc.
Vậy mà đêm nay, chẳng hiểu vì sao, chỉ vì mấy câu bình thản hắn nói lúc cuối cùng, nàng lại rơi lệ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận