Sáng mai sẽ lên đường, trước khi đi, trong phủ vẫn còn khối việc vụn vặt phải thu xếp. Đoan vương phi sai người mang hai củ nhân sâm thượng hạng sang, đây là thứ từng nhắc đến trong kỳ thu săn lần trước. Bồ Châu viết một bức thư cảm tạ, sai người hồi đáp. Bận bịu tới nỗi chân không chạm đất, ngay cả ngụm nước cũng chẳng kịp uống, mãi đến lúc trời sẩm tối, nàng mới thu xếp xong xuôi mọi việc.
Ngày đầu tiên hành kinh, vốn đã hay đau lưng mỏi hông, huống chi hôm nay còn phải chạy đôn chạy đáo như thế.
Nàng châm sẵn đèn trong tẩm đường cho Lý Huyền Độ, sau khi chắc chắn không còn việc gì, liền cho người lui hết, chỉ để Lạc Bảo đứng bên ngoài đợi đón Lý Huyền Độ.
Nàng lên giường nằm, nhưng lại chẳng thể chợp mắt, nhắm mắt rồi nhưng trong đầu vẫn không ngừng tính toán những chuyện sắp tới phải làm.
Chuyện phòng the thì khỏi phải nói. Đợi khi nguyệt sự vừa dứt, nàng sẽ bắt đầu ngay.
Trước đây vì nàng cứ lần lữa thoái thác, trái lại càng khiến hắn để tâm hơn. Hắn vốn đã “thiếu nghị lực” khi đứng trước mặt nàng, chỉ cần nàng chịu, đương nhiên hắn muốn còn không được. Riêng điểm này, nàng hết sức tự tin.
Ngoài việc ấy ra, đến khi tới nước Khuyết, còn hai việc lớn nữa đang chờ nàng.
Một là thăm dò ý đồ thực sự của Lý Huyền Độ và người Khuyết. Về chuyện này, thực ra nàng và Hoàng đế đều có chung suy nghĩ.
Dù hiện giờ Lý Huyền Độ đối với nàng rất tốt, gần như nàng muốn gì được nấy, nhưng rốt cuộc hắn đang nghĩ gì, sau này định tính toán ra sao, hắn lại chưa từng nói với nàng, trong khi nàng thì cũng không dám hỏi, sợ ép quá lại khiến hắn sinh nghi.
Chuyện thứ hai, chính là biểu muội của hắn, Lý Đàn Phương.
Từ khi nghe được đánh giá của Khương thị về Lý Đàn Phương qua lời kể của Lạc Bảo, Bồ Châu bắt đầu có cảm giác bất an.
Trước một người mà đến cả Khương thị cũng phải tán thưởng, nói thật thì… nàng hơi thiếu tự tin.
Nhưng giờ nàng có ưu thế khác mang tính quyết định, chính là việc nàng đã trở thành vợ của Lý Huyền Độ. Hơn nữa, mặc kệ trong lòng hắn có còn lưu luyến vị biểu muội thanh mai trúc mã kia không, thì ít nhất, hắn đã lên thuyền với nàng, mà xem chừng tạm thời cũng chưa có ý định bước xuống.
Vậy nên, cảnh giác là cần thiết, nhưng cũng không cần quá tự ti. Đến lúc đó cứ xem nàng ta là người thế nào, rồi mới tính bước tiếp theo.
Đúng như đã nói, trời vừa sập tối không lâu thì Lý Huyền Độ trở về. Vừa bước vào tẩm đường, hắn bảo Bồ Châu không cần phải xuống giường, hỏi đôi câu về việc chuẩn bị cho ngày mai khởi hành, sau đó thì đi tắm thay y phục, rồi lên giường nằm xuống.
“Điện hạ, nghe kinh ở đạo quán thế nào?”
Thật ra, Bồ Châu không thích hắn đến đạo quán chút nào.
Suốt ngày giao du với mấy tên đạo sĩ ngồi thiền luyện đan, cầu chuyện trường sinh, thì có tiền đồ gì được cơ chứ? Nhỡ may sau này hắn cũng nhìn thấu hồng trần, dứt bỏ mọi ràng buộc đi làm đạo sĩ, thì nàng biết phải làm sao?
Lần này ra ngoài, nàng đã dặn riêng Lạc Bảo là đừng mang mấy cuốn kinh sách Đạo gia cho Tần vương đọc, thà mang mấy quyển binh thư theo còn có ích hơn.
Lý Huyền Độ thuận miệng đáp “tạm được”, rồi lại hỏi nàng cơ thể có chịu nổi không, mai có thể lên đường không.
“Được! Không thể để lỡ thọ nhật của Ngoại tổ. Hơn nữa, chẳng phải chỉ mình điện hạ mong được gặp người, mà ta cũng mong lắm đấy, chỉ hận không thể mọc cánh mà bay qua đó ngay!”
Nàng ngọt ngào đáp lại. Đừng nói chỉ hơi đau lưng, cho dù có gãy xương, nàng cũng sẽ nằm cáng và đi cho bằng được, quyết không để lỡ thời gian.
“Vất vả cho nàng rồi. Ngủ đi, sáng mai phải dậy sớm.” Hắn ôm nàng, dịu giọng nói, rồi lại tiếp tục xoa bóp vùng thắt lưng cho nàng.
Bồ Châu tận hưởng sự chăm sóc ấy của hắn, cảm giác ê ẩm vơi đi không ít. Nàng thoải mái nhắm mắt lại, nhưng đầu óc vẫn nghĩ chuyện hôm qua.
Hôm qua, nàng mượn cớ bị Thẩm Cao triệu kiến, nhân đó lấy chuyện con cái để ngầm gây áp lực với hắn, nhìn phản ứng của hắn thì xem ra, cách này chắc chắn có tác dụng.
Chiến thuật của nàng là đúng.
Nàng quyết định tận dụng bầu không khí hòa hợp này, nhắc lại lần nữa.
“Điện hạ, nếu ta có nói sai thì mong chàng đừng trách. Đạo gia cũng chỉ nên nghe cho biết thôi, những chuyện quá huyền ảo thì chớ nên quá tin. Điện hạ này, chàng đã từng thấy ai phi thăng, trường sinh bất lão thành công chưa? Sau này nếu có con, chẳng nhẽ chàng cũng định dạy nó học theo chàng, ngồi thiền luyện đan sao?”
Lý Huyền Độ mỉm cười, khẽ “ừm” một tiếng, vẫn tiếp tục xoa lưng cho nàng.
Nàng dường như bắt đầu buồn ngủ, mắt cũng lim dim.
Nhưng Lý Huyền Độ thì càng lúc càng bức bối, không sao tĩnh tâm được. Hắn đang nghĩ tới chuyện xảy ra ở đạo quán hôm nay.
Đương nhiên hắn tin tưởng nữ nhân của mình. Những gì Tiêu thị nói chỉ thêm chứng thực sự thèm khát của Thẩm Dương đối với nàng.
Hắn đang sống sờ sờ đây, thế mà kẻ khác đã dám ngang nhiên ngòm ngó nàng rồi.
Dựa vào cái gì? Quyền thế. Thứ quyền thế mà hắn vừa sinh ra đã có trong tay, nên xưa nay chưa từng để vào mắt.
Giờ đây mất đi rồi, hắn chẳng khác nào mãnh thú bị giam trong lồng, vuốt nhọn nanh sắc đều bị nhổ sạch. Huynh trưởng cùng cha muốn đoạt mạng hắn đã đành, nhưng đến cả hạ thần dã tâm bừng bừng cũng không chờ nổi, rình rập bên cạnh, nhăm nhe nữ nhân của hắn.
Lý Huyền Độ chợt thấy khô nóng, xuống giường đi đến bàn rót một chén nước, uống xong, hắn đặt chén trà xuống, xoay người định quay về, nhưng tay vô ý quét qua, làm đổ cả ấm trà, nước còn sót bên trong trào ra từng dòng.
“Sao đấy?”
Hôm nay Bồ Châu quả thực hơi mệt, nửa mê nửa tỉnh, lúc lờ mờ nghe thấy tiếng động, liền buột miệng hỏi một câu.
“Không có gì, chỉ là làm đổ nước trà mà thôi.”
Hắn dựng lại ấm trà, thấy một ống tay áo đã bị thấm ướt, liền nói: “Y phục đều cất gọn cả rồi à? Ta muốn thay một cái khác, cái này ướt rồi.”
Bồ Châu nhắm mắt khẽ đáp: “Trong chiếc rương đặt dưới đất đó. Mai phải lên đường, y phục và đồ lặt vặt đã chuyển ra ngoài cả rồi, chỉ còn lại cái rương đó. Ta nhớ bên trong còn có áo lót của chàng. Chàng có cần ta tìm giúp không?”
“Không cần!”
Lý Huyền Độ bước đến: “Ta tự tìm được, nàng đang đau lưng, không cần dậy đâu.”
Hắn mở nắp rương, cúi người tìm y phục của mình.
Bồ Châu cố nén cơn buồn ngủ, đợi hắn trở lại. Chờ một hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh, nàng ngáp một cái, khẽ nói: “Điện hạ, chàng còn chưa tìm thấy sao? Hình như ở dưới cái áo màu đỏ của ta ấy, dễ tìm lắm…”
Đột nhiên, nàng nhớ ra một chuyện, tim đập mạnh một nhịp, cơn buồn ngủ lập tức tan biến. Nàng mở choàng mắt, vén mạnh màn trướng, liền thấy hắn đang khom người trước chiếc rương, bóng lưng bất động, đầu cúi thấp như đang nhìn gì đó.
Nàng chẳng kịp xỏ giày, chân trần nhảy ngay xuống giường, lao thẳng đến sau lưng hắn, thò đầu ra nhìn, quả nhiên, hắn đang cầm trên tay tập sách mỏng mà nàng vừa giấu vào đó lúc chiều.
Theo phản xạ, nàng vươn tay đoạt lấy, nhưng hắn đã đứng bật dậy, tránh bàn tay nàng, khiến nàng chụp vào khoảng không. Hắn ngẩng lên nhìn nàng, giơ tập sách mỏng trong tay lên, vẻ mặt không thể tin nổi: “Cái này là của nàng?”
Bồ Châu hối hận vô cùng, chỉ hận bản thân sao lại hồ đồ đến mức này. Ban ngày đang tìm cách giấu đi, quay đi quay lại đã mơ hồ đến mức quên béng, chắc là bận rộn quá nên đầu óc cũng quay cuồng theo đây mà. Số nàng cũng đen đủi, còn chưa hết một đêm, đồ đã rơi đúng vào tay hắn.
Nàng tái mặt, chột dạ vô cùng, không dám đối diện ánh mắt đang nhìn mình chằm chặp kia, cố gắng chống chế: “Điện hạ, chàng nghe ta nói… Ta chỉ là muốn… muốn sớm sinh cho chàng một đứa con thôi…”
Lý Huyền Độ lật thêm mấy trang, gật đầu: “Rõ rồi. Có phải mấy ngày thuận lợi của nàng qua rồi nên mấy ngày tới đây, cơ thể nàng vẫn khó chịu đủ điều, phải đợi đến sang tháng, vào đúng ngày tốt sinh con thì mới chịu lên giường với ta?”
“Đúng rồi, còn phải dỗ dành ta làm chuyện ấy ở hướng Đông nữa. Ta dễ bị lừa thế này, nói gì nghe nấy, chắc nàng đắc ý lắm, phải không?”
“Ta không có…”
Hắn bỗng ném tập sách trong tay xuống ngay trước chân nàng, ngắt lời nàng, rồi nghiêng đầu liếc nhìn.
“Nàng xem ta, Lý Huyền Độ, là hạng người gì? Lẽ nào ta chỉ mong nàng sinh con cho ta thôi sao?”
Hắn không hề nổi trận lôi đình, thậm chí câu cuối còn dùng giọng điệu có phần bông đùa để nói ra, nhưng sự tức giận lẫn thất vọng trong mắt hắn lại không thể che giấu, nàng nhìn ra được điều đó.
Nhưng hắn càng kiềm chế, lại càng khiến Bồ Châu hoảng hốt, thậm chí là sợ hãi. Nàng cố tĩnh để cứu vãn tình hình, vội bước đến trước mặt hắn, dang tay ôm chặt hắn, ngước nhìn hắn.
“Điện hạ, ta sai rồi, lẽ ra không nên dối chàng chuyện này. Nhưng vì ta nghe nói ở nước Khuyết có một vị biểu muội từng được nghị hôn với chàng khi xưa, lo sợ bản thân không bằng nàng ấy, mới nghĩ cách sớm mang thai sinh con. Ta không nghĩ đến cảm nhận của chàng, đó là lỗi của ta. Nhưng ta thật lòng chỉ muốn giữ lấy trái tim chàng thôi!”
Lý Huyền Độ đứng yên, không hề có bất kỳ phản ứng nào với cái ôm của nàng, cũng không hề đẩy nàng ra.
Hắn cúi đầu nhìn gương mặt ngẩng lên của nàng.
Một gương mặt xinh đẹp đến thế, một đôi môi động lòng người đến thế.
Nhưng hắn còn có thể tin nàng được sao?
Ngay cả chuyện như thế này nàng cũng dối gạt hắn, còn dắt hắn xoay mòng mòng trong lòng bàn tay, khó mà hình dung được cảm giác của hắn khi vô tình lật trúng tập sách mỏng ấy ban nãy.
Nói là chấn động, cũng không quá lời.
Vương phi của hắn, dưới vẻ bề ngoài mà nàng bày ra trước mặt hắn, ẩn chứa trái tim thế nào đây?
Đêm ấy, cái gọi là “chân tình”, vì yêu nên mới liều mình cứu hắn mà nàng từng nói, thứ đã từng khiến hắn cảm động sâu sắc, đến cùng có mấy phần là thật?
Hạt giống nghi ngờ vừa nhú mầm trong lòng lan nhanh như cỏ dại. Bức tường niềm tin kia yếu ớt đến mức không chịu nổi một cú va chạm, sụp đổ chỉ trong chớp mắt.
Biết bao hình ảnh thân mật vụt qua trong đầu hắn. Nàng từng nằm dưới người hắn, ôm chặt hắn, cất giọng nũng nịu gọi hắn là “điện hạ”. Giờ nghĩ lại, tất cả đều hóa thành trò cười.
Hắn đã bị sắc làm mê muội tâm trí, vì một người đàn bà đầy dối trá và toan tính, suýt nữa đã đuổi cả người hầu trung thành đã theo mình nhiều năm.
Cảm giác xấu hổ lẫn phẫn nộ đến cùng cực lướt qua trái tim Lý Huyền Độ.
Khi đã gạt bỏ hết những yêu đương mù quáng, hồi tưởng cách nàng từng xử sự, mọi chuyện liền trở nên sáng tỏ.
“Lạc Bảo!”
Hắn đột nhiên quát lớn.
Ngoài tẩm đường có tiếng người đáp lời.
“Lui ra, cách xa một chút! Không ai được lại gần!”
Bên ngoài không còn động tĩnh, trong phòng cũng lặng ngắt như tờ, chẳng nghe lấy một tiếng động nhỏ.
“Chắc chưa hết đâu nhỉ?”
Cuối cùng hắn lại nhìn nàng, chậm rãi nói tiếp.
“Tối qua nàng khóc với ta, nói rằng dù không vì nàng thì cũng phải vì đứa trẻ. Mỗi câu mỗi lời đều lôi một đứa trẻ còn chưa thành hình ra để nói. Có phải nàng muốn mượn danh đứa con để gây áp lực với ta đúng không? Nàng chưa từng thay đổi. Chẳng qua chỉ đổi sang một thủ đoạn khác để ép ta khởi sự, để về sau có cơ hội đưa nàng ngồi lên ngôi Hoàng hậu mà nàng hằng mơ tưởng, có đúng không?”
Tim Bồ Châu giật thót, cả người như nhũn ra, cánh tay đang ôm hắn cũng bất giác thả lỏng.
Hắn lại tiếp: “Xem ra, nếu ta nói hôm ấy nàng mạo hiểm cứu ta, chẳng qua cũng chỉ để phục vụ cho mưu đồ sau này, thì cũng chẳng oan cho nàng, đúng chứ?”
Hắn nhìn thẳng nàng, khóe môi cong lên, nụ cười lạnh lùng như tự giễu.
“Thế thì đã rõ cả rồi. Vốn ta vẫn không hiểu, khi còn ở Hà Tây, vì muốn lấy lòng Thái tử mà nàng hao tâm tổn trí, không từ thủ đoạn. Sau bị ép gả cho ta, ta nào có tài đức gì, có bản lĩnh gì, lại có thể khiến nàng một lòng một dạ muốn làm vợ ta chỉ trong một sớm một chiều?”
Mặt Bồ Châu lúc đỏ lúc trắng.
Tất cả chỉ là phỏng đoán của hắn. Hắn không đọc được suy nghĩ của nàng, trong khi nàng có thể một mực phủ nhận, hoặc quả quyết rằng chỉ vì nàng quá yêu hắn, sợ mất đi hắn.
Thế nhưng, những món y phục có thể che đậy, giúp nàng giữ lại chút thể diện đều bị hắn lột sạch từng lớp một, không hề nương tay. Cuối cùng, nàng gần như không một mảnh vải che thân, từ đầu đến chân hoàn toàn trần trụi.
Không những thế, hắn còn dùng giọng điệu miệt thị đến cùng cực để nhắc lại chuyện nàng từng quyến rũ Lý Thừa Dục. Giống như vừa bị hắn giáng cho một cái tát thật mạnh, trong lòng nàng dâng lên nỗi nhục nhã cùng phẫn uất sâu sắc, nhưng lại không thể phản bác.
Mới khi nãy, hắn vẫn còn ôm nàng thủ thỉ ngọt ngào. Nàng đã nhận lỗi, vậy mà hắn vẫn không chịu buông tha, trở mặt vô tình đến mức này!
Nàng đã giết người, hay là phóng hỏa? Chẳng lẽ hắn định ôm hận cả đời về chuyện cũ liên quan đến Lý Thừa Dục, rồi thỉnh thoảng mang ra nhục mạ nàng?
Nếu hắn không sống kiểu được ngày nào hay ngày đó, không chịu phản kháng, thì một nữ tử như nàng, cần gì phải lao tâm khổ tứ đến mức này?
Gương mặt nàng đỏ bừng vì tức giận, rốt cuộc không thể nhịn thêm nữa, thả tay ra.
“Đúng vậy, ta trăm phương nghìn kế muốn mang thai sinh con, chính là để tạo áp lực với chàng. Thế thì sao? Như vậy là sai ư? Ta muốn làm Hoàng hậu, cũng là sai ư? Chàng là trượng phu của ta, ta không trông cậy vào chàng thì còn biết trông cậy vào ai? Hoàng đế bức ép chàng từng bước, chỉ thiếu nước kề đao lên cổ chàng, lẽ nào ta cũng bịa ra chuyện đó để gạt chàng? Ta không tin chàng không nhìn ra, nhưng ta thật sự không hiểu, chàng còn chần chừ điều gì? Chờ đến khi dao chém xuống mới chịu tỉnh ra ư? Đúng là ta đã dùng chút thủ đoạn với chàng, nhưng chẳng qua chỉ để thúc giục chàng, mong chàng sớm vùng lên phản kháng, giành lại tất cả những gì lẽ ra phải thuộc về chàng từ khi sinh ra. Ta làm vậy là hại chàng sao? Có đáng để chàng nổi giận đến mức này không!”
“Lý Huyền Độ, chàng đã vô dụng lại còn hẹp hòi! Ta thật sự thất vọng về chàng!”
Nàng vẫn chưa hả giận, đưa tay đẩy mạnh hắn.
Có lẽ Lý Huyền Độ cũng không ngờ nàng lại phản ứng gay gắt thế này. Hắn sửng sốt nhìn nàng, thần sắc kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nàng đẩy thêm một lần nữa. Hắn đứng không vững, lùi lại mấy bước.
Chờ đến khi hắn trụ vững lại, sắc mặt đã giận dữ đến cực điểm, môi mím chặt, trừng mắt nhìn nàng chằm chằm một lúc, bỗng vươn tay ra trước mặt nàng: “Đưa đây!”
“Gì cơ?”
“Kết tóc.” Hắn lạnh lùng nói.
Tim Bồ Châu bỗng chùng xuống: “Chàng muốn làm gì?”
Hắn không nói một lời, mặt mày đen kịt, sải bước đến trước bàn trang điểm, “xoạt” một tiếng mở ngăn kéo đựng gương trang điểm. Vì dùng sức quá lớn, cả hộp gương bị kéo bật ra ngoài, rơi xuống đất, những món phấn son, trâm cài, trang sức chuẩn bị dùng cho sáng hôm sau đều lăn lóc tứ tán. Vài chiếc vòng ngọc vỡ vụn ngay tại chỗ, chiếc gương trên bàn cũng rung lên không ngừng, nếu không dựa sát vào tường thì hẳn nó cũng đã rơi xuống thật rồi.
Hắn cúi xuống nhặt túi gấm nhỏ chứa kết tóc của hai người, bước qua mớ hỗn độn dưới đất, tiến về phía lò hương.
Bồ Châu kêu lên: “Ai cho phép chàng động vào nó!” Nàng lao lên, giật phắt túi gấm khỏi tay hắn, hai tay giấu ra sau lưng, kiên quyết không buông. Thấy hắn vươn tay về phía mình, nàng quay đầu định chạy, nhưng bị hắn chặn trước, không còn đường thoát. Một người muốn giành, một người quyết không nhường, chẳng ai lên tiếng, chỉ có tiếng hô hấp dồn dập mỗi lúc một rõ trong tẩm đường tĩnh lặng, ngay cả ngọn nến bên cạnh cũng lay động theo nhịp xô đẩy.
Đúng lúc đang giằng co, nàng bước hụt một cái, thân hình chao đảo, liền bị hắn túm lấy cánh tay, ép ngược ra sau lưng, cả người cũng bị đè úp xuống mặt bàn trang điểm.
Tấm gương đồng đặt trên bàn vì bị va chạm nên mất thăng bằng, rơi xuống nhắm thẳng vào đầu nàng. Lý Huyền Độ vung tay gạt đi, gương rơi xuống đất.
Hắn khóa chặt cánh tay nàng sau lưng, lực tay rất mạnh. Bồ Châu cảm giác cổ tay mình gần như bị bẻ gãy, nhưng vẫn cắn răng giữ chặt túi gấm, nhất quyết không buông.
Nàng bị đè úp lên bàn, trong lúc giằng co, y phục đã trượt khỏi một bên vai, để lộ nửa tấm lưng trắng ngần, vì bị vặn xoắn nên phần xương bướm bên ấy nhô rõ, nhìn rất nổi bật. Cứ giằng co như vậy một lúc, đến khi nàng đau đến mức không chịu nổi, rên nhẹ một tiếng, thì bất chợt cảm thấy phía sau lưng nhẹ hẫng, hắn đã buông tay.
Bồ Châu nằm rạp trên bàn trang điểm, một lúc lâu vẫn chưa thể ngồi dậy. Chờ đến khi lấy lại bình tĩnh, nàng siết chặt chiếc túi gấm vất vả lắm mới giữ được, đứng thẳng dậy, ngoái đầu lại thì thấy hắn đã quay lưng bước ra ngoài.
Nàng kéo lại y phục, mắt dõi theo bóng lưng hắn, vừa xoa cổ tay đau nhức vừa tức tối trong lòng. Đúng lúc ấy, hắn bỗng khựng lại, ngoảnh đầu nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Xem như nàng còn biết thân biết phận. So với Đàn Phương, nàng còn kém xa, đến cả xách giày cho Đàn Phương, nàng cũng không xứng.” Dứt lời, hắn bỏ mặc nàng, rời khỏi tẩm đường.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận