Bên trong lư hương, khói xám bốc lên lượn lờ. Lý Huyền Độ ngồi thiền ở tĩnh thất, nhắm mắt, lặng lẽ trầm tư, lòng hướng về phía hoàng cung chìm khuất dưới sắc đêm trầm mặc.
Hắn nhớ lại đoạn quá khứ từng làm tù nhân và người giữ lăng.
Huynh trưởng từng dành cho hắn sự chăm sóc và dạy dỗ vô cùng chu đáo, nhưng cuối cùng lại biến hắn thành tội thần đồng lõa, phản thần nghịch tử.
Phụ hoàng từng ban cho hắn vinh sủng tột bậc, sau đó cũng thu lại tất cả không chút niệm tình.
Nay hồi tưởng những chuyện đã qua, Lý Huyền Độ đã có thể thản nhiên đón nhận, thản nhiên đối diện.
Hắn đã không còn oán trách huynh trưởng, lại càng không trách phụ hoàng. Ngồi vào vị trí đặc thù như họ, bất kể làm ra lựa chọn gì, cũng không thể dùng cách nhìn thông thường để phán xét, thậm chí, nếu thời gian có thể quay ngược lại, trở về năm hắn mười tám tuổi, hắn thà tiếp tục làm tù nhân ở cung Vô Ưu, cũng không muốn đổi lấy sự tự do bằng tình phụ tử sâu nặng mà phụ hoàng dành cho đứa con bé bỏng trước lúc lâm chung.
Hắn rất yêu phụ thân của mình.
Dẫu vậy, hắn cũng chỉ là người trần mắt thịt, hắn cũng biết đau khổ.
Nỗi đau của hắn, không phải là vì rơi từ trên cao xuống bùn lầy.
Hắn còn nhớ rất rõ, khi phải trông coi hoàng lăng, hắn từng một mình trèo lên đỉnh nguyên sơn vào lúc chạng vạng. Nhìn trời Tây chìm xuống trong sắc đen như mực, đàn quạ kêu loạn, hắn nằm trên phiến đá lớn phơi mình dưới trời suốt một đêm.
Đêm hôm đó, chính nỗi tuyệt vọng vì bị vứt bỏ, cảm giác cô độc lẻ loi giữa đất trời, ý nghĩ rằng bản thân chỉ là kẻ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, đó mới là vết thương sâu trong lòng hắn, mãi không thể nguôi.
Trong cung ngục, tường cao hào sâu, khi còn niên thiếu, hắn từng nảy sinh ảo giác vì nỗi thống khổ cực độ. Hắn mong có thể quay về thời điểm trước năm mười sáu tuổi, khi hắn vẫn là thiếu niên thúc ngựa qua thiên nhai. Hắn có khát vọng ấy không phải vì hắn luyến tiếc vinh hoa phú quý, thứ hắn luyến tiếc là khoảng thời gian khi hắn vẫn là đứa con trai được yêu mến của phụ hoàng, đứa em út được yêu mến của huynh trưởng.
Nhưng tất cả đều chẳng thể vãn hồi. Hắn là một kẻ có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Cảm giác ấy, mãi cho đến khi nàng xuất hiện, mới dần thay đổi.
Lý Huyền Độ chợt nhớ đến dáng vẻ nàng tối nay, ngấn lệ nhìn hắn, giãi bày nỗi tủi thân. Lòng hắn trĩu nặng, nhưng cũng có phần cảm động.
Hắn vốn là người bị bỏ rơi, sống chết chẳng mấy ai bận tâm, vậy mà bây giờ lại khác rồi.
Nàng cùng hắn kết tóc se duyên, hứa hẹn trọn đời, còn nói hắn là nơi gửi gắm của nàng.
Trước mắt Lý Huyền Độ hiện lên dáng vẻ nàng nhẹ nhàng đặt tay lên bụng dưới, đôi mắt tràn đầy khát vọng, mong sớm sinh cho hắn một đứa con.
Trên đời này, hắn không còn là kẻ vô hình nữa.
Hắn đã là trượng phu của một nữ tử, tương lai là phụ thân của một đứa trẻ.
Chưa có khoảnh khắc nào khiến hắn cảm nhận rõ ràng như đêm nay, rằng, sinh mệnh này của hắn, đã không còn thuộc về riêng hắn. Nàng và đứa trẻ tương lai kia, đều cần đến hắn.
Hắn mở choàng mắt, đẩy cửa gọi Diệp Tiêu tới, hỏi chuyện nàng bí mật ủy thác Bách Ích dò la tung tích nhũ mẫu hiện đã có tiến triển gì chưa.
Diệp Tiêu đáp: “Vương phi vừa về hôm sau đã hỏi đến chuyện này, nhưng bên kia vẫn chưa có tin tức gì mới.”
Lý Huyền Độ trầm ngâm giây lát, dặn: “Ngươi chọn người nào đáng tin, giỏi giang, lo việc này cho ta. Phải nhanh chóng tìm ra tung tích nhũ mẫu của nàng ấy.”
Diệp Tiêu lĩnh mệnh rời đi, còn hắn cũng không thể ở yên trong tịnh thất, quay về tẩm đường.
Đêm đã rất muộn, vậy mà nàng vẫn chưa ngủ, sắc mặt ủ rũ buồn bực.
Lý Huyền Độ lên giường, hỏi nàng cớ sự. Ban đầu nàng không chịu nói, sau không giấu nổi dưới sự gặng hỏi của hắn, đành bĩu môi, lí nhí đáp rằng nàng vừa tới tháng.
Nghe xong, Lý Huyền Độ liền vươn tay, dịu dàng xoa bụng dưới cho nàng: “Tới thì tới, sao lại buồn rầu thế chứ? Trong người khó chịu lắm hả?”
Bồ Châu hết sức phiền muộn, vùi mặt vào lòng hắn, nhìn như sắp khóc đến nơi: “Ta còn tưởng là ta đang mang thai.”
Lý Huyền Độ ngẩn người, rồi không nhịn được bật cười, kề môi sát tai nàng, nhẹ giọng trêu ghẹo: “Nàng mới ngủ với ta được mấy lần, làm sao có nhanh thế được? Lúc trên đường hồi kinh, nàng còn bệnh suốt mấy ngày, về tới nơi lại chẳng đoái hoài gì tới ta.”
Hắn ngừng một lát, rồi lại nói: “Nhưng mà, chưa có cũng tốt. Bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp để sinh con. Hơn nữa nàng còn nhỏ, chờ thêm một hai năm nữa cũng chẳng muộn. Đừng nghĩ ngợi lung tung, ta cũng đâu có vội.”
Bồ Châu vùi mặt vào ngực hắn, không lên tiếng, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm.
Nhân lúc ngày mai chưa phải lên đường, nàng sẽ gọi Thái y tới, hỏi cho cặn kẽ.
Hôm sau, ngày cuối cùng trước khi lúc xuất phát, Hoàng đế và Khương thị đều lần lượt sai người mang lễ vật mừng thọ dành cho Khuyết vương tới.
Lý Huyền Độ dẫn theo Bồ Châu vào cung cảm tạ Hoàng đế, sau đó đến cung Bồng Lai cáo biệt Khương thị.
Hoài Vệ vào Kinh đã gần nửa năm, cũng đến lúc phải trở về, thời gian đã được sắp xếp ổn thỏa, chờ đến khi Lý Huyền Độ từ nước Khuyết trở về sẽ đích thân hộ tống cậu bé về nước.
Chuyện liên quan tới Hoài Vệ, Bồ Châu vẫn không dám buông lỏng. Ngoài việc dặn dò Lý Tuệ Nhi nhất định phải trông nom cậu bé cẩn thận, hạn chế xuất cung, nàng còn nhờ Lý Huyền Độ sắp xếp thêm người đáng tin làm thị vệ thân cận, chờ họ trở về.
Nàng viện lý do rằng Hoài Vệ tính tình hiếu động, suýt gặp chuyện trong kỳ săn thu, khiến nàng không tài nào yên tâm nổi.
Lý Huyền Độ cảm thấy nàng lo lắng thái quá, nhưng để nàng an lòng, hắn vẫn làm theo. Sau khi rời khỏi cung Bồng Lai, hắn đưa Bồ Châu về vương phủ trước khi nhận lời mời của Đại Chân nhân, tới đạo quán Tử Vân đã lâu chưa ghé. Khi đang pha trà, nghe Đại Chân nhân giảng kinh luận đạo trong rừng tùng bách mới được một nửa, thì tiểu đồng tử đến thông báo rằng có đạo hữu đến quyên góp. Đại Chân nhân bèn cáo lui trước.
Lý Huyền Độ nán lại một mình. Hắn ngồi trong rừng tùng bách, sau đó gấp kinh thư, chuẩn bị rời đi.
Hắn muốn tìm Đại Chân nhân để từ biệt nên đến trước đạo đường.
Người đến quyên góp là một phụ nhân, Đằng quốc phu nhân, Tiêu thị.
Tiêu thị đang tươi cười bước ra cùng Đại Chân nhân, kim châu đính trên tóc mai và xiêm y lấp lánh ánh vàng trong màu ráng chiều. Khi đang nhắc đến chuyện quyên góp thì thấy Lý Huyền Độ đi tới từ phía đối diện, nàng ta ngẩn người, bước chân khựng lại, mỉm cười nói: “Thì ra là Tần vương điện hạ! Cũng thật trùng hợp. Hôm qua ta mơ thấy Thanh Huyền đạo quân đạp mây hạ thế, nên tới nhờ Đại Chân nhân làm lễ cầu phúc, chẳng ngờ lại gặp được điện hạ ở đây.”
Đại Chân nhân cũng cười với Lý Huyền Độ: “Phu nhân thường quyên góp ở đây, công đức vô lượng.”
Lý Huyền Độ cười đáp: “Trời đã xế chiều, ta cũng nên xuống núi, không quấy rầy phu nhân. Đại Chân nhân cũng không cần đưa tiễn.”
Hắn chắp tay hành lễ với hai người, xoay người đi về phía cổng núi. Chưa đi được bao xa, phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, Tiêu thị đuổi theo gọi hắn dừng lại.
Lý Huyền Độ dừng bước: “Phu nhân có chuyện gì?”
Tiêu thị nhìn hắn một lúc, nét cười trên mặt dần tan đi, khẽ nói: “Dạo này điện hạ vẫn khỏe chứ?”
Nói xong, nàng ta vội tiếp lời: “Ta biết điện hạ nghĩ gì về ta, tới đây cũng chẳng phải là đến đây để biện hộ cho mình. Có điều thân là nữ tử, nhiều khi thân bất do kỷ. Khi xưa điện hạ bị đưa tới cung Vô Ưu, ta một lòng muốn theo cùng, nhưng người nhà không cho phép, còn nhốt ta lại trong nhà. Đợi đến khi ta được thả ra, đã không còn là người của điện hạ nữa, mà lúc ấy điện hạ cũng đã rời kinh. Gia đình lại ép gả ta cho Thẩm Dương, mấy năm nay, trong lòng ta chưa khi nào quên được điện hạ…”
Ánh lệ dần hiện lên trong mắt nàng ta.
Lý Huyền Độ cắt lời: “Đa tạ phu nhân. Nhưng chuyện đã qua, phu nhân không cần để tâm nữa. Giờ cô rất ổn.”
Hắn sải bước, tiếp tục đi về phía cổng núi.
Tiêu thị dõi theo bóng lưng hắn, bỗng nói: “Chuyện cũ không nhắc cũng được, nhưng có một việc, ta nhất định phải chuyển lời tới điện hạ.”
Nàng ta lại đuổi theo.
“Là chuyện liên quan đến vương phi!”
“Nàng ta và Thẩm Dương, ắt có tư tình.”
Tiêu thị nói rõ từng câu từng chữ.
Lý Huyền Độ nhíu mày.
Tiêu thị làm như không thấy, tiếp tục nói: “Điện hạ hẳn chưa quên, hôm ấy ở đường mòn bên ngoài phòng Ưng Khuyển, lúc điện hạ tới nơi, đã trông thấy cảnh gì. Không giấu gì điện hạ, khi đó ta cũng ở gần đấy. Trưởng công chúa mặt dày vô sỉ, dan díu với Thẩm Dương đã lâu, hôm ấy ta nghe nói cả hai lại hẹn hò vụng trộm, bèn bám theo xem thử, không ngờ sau khi Thẩm Dương gặp Trưởng công chúa thì hẹn gặp cả vương phi. Tính hắn giảo hoạt, ta sợ bị phát hiện nên không dám đến quá gần, không nghe được hai người đó nói gì, nhưng mọi cử chỉ, thần sắc của họ, ta thấy rất rõ từ trong chỗ nấp.”
“Về sau điện hạ tới thì chỉ thấy Thẩm Dương cầm chiếc giày của nàng ta trong tay. Ta biết hắn sẽ giải thích chuyện này một cách hợp lý trước mặt ngài. Nhưng điện hạ không biết rằng, ngay trước lúc ngài đến, hắn và vương phi đã nói chuyện với nhau rất lâu, thậm chí hắn còn khom người, định giúp nàng ta mang giày, muốn lấy lòng bằng cách hèn mọn! Tuy nàng ta không để hắn làm vậy, nhưng cũng không tỏ vẻ bực bội gì. Bầu không khí thân mật ấy, thật khiến người ta khó nuốt trôi.”
Khuôn mặt Tiêu thị lộ rõ vẻ chán ghét, lấy lại bình tĩnh rồi khẽ gọi: “Điện hạ!”
Nàng ta nhìn Lý Huyền Độ vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, cất giọng nói tiếp: “Lúc đó ta nhìn thấy rõ ràng, nếu có nửa lời dối trá, xin trời giáng sét đánh ta. Ta thì thôi, đành phải chấp nhận số phận. Nhưng thấy điện hạ đối xử với người nữ tử ấy hết mực chăm sóc, mà nàng ta lại đáp lại như thế, thật khiến người ta kinh hãi. Không biết hôm đó nàng ta đã biện bạch thế nào trước mặt điện hạ, nhưng ta thực không đành lòng nhìn điện hạ bị qua mặt, nay trùng hợp gặp nhau ở đây, đành mạo muội báo cho ngài biết, để ngài tự biết cân nhắc, kẻo bị lừa dối lần nữa!”
Cuối cùng, Tiêu thị cười khẩy: “Nếu không tận mắt chứng kiến, thì chính ta cũng không ngờ tới, nàng ta mới tới kinh thành chưa được bao lâu, vậy mà đã có quan hệ thế kia với Thẩm Dương. Trong mắt nàng ta, liệu có còn điện hạ?”
Hoàng hôn nhẹ buông xuống núi. Lý Huyền Độ đứng dưới bóng sơn môn, nhìn lướt qua Tiêu thị, chợt mỉm cười nói: “Thì ra hôm ấy phu nhân cũng có mặt. Nhưng hình như phu nhân đã có chút hiểu lầm về nội tử. Những chuyện xảy ra vào hôm đó nội tử đều đã kể tường tận với ta, cả chuyện Thẩm tướng quân muốn cúi người mang giày cho nàng cũng vậy. Còn về phía Thẩm tướng quân…”
“Điện hạ! Nhất định ngài đang bị nàng ta lừa gạt…”
“Tiêu thị!” Lý Huyền Độ lần nữa cắt ngang lời nàng ta, giọng điệu trở nên lạnh lẽo.
“Chuyện riêng của vợ chồng ta, không phiền cô hao tâm tổn trí đến mức này. Về phần Thẩm Dương, nếu còn bận lòng, chi bằng cứ về hỏi thẳng hắn thì hơn.”
“Nội tử còn đang ở nhà chờ cô về, cô đi trước.”
Dứt lời, Lý Huyền Độ sải bước bước qua bậc cửa sơn môn, rảo bước đi mất.
Lý Huyền Độ đến đạo quán, nói tối mới trở về. Bồ Châu về lại vương phủ, cho người đi mời vị Trương Thái y kia tới, nay nghe vương phi cho mời, bèn vội vàng tới phủ, bắt mạch cho nàng, nói hàn khí trong người đã tiêu bớt, chỉ là thể chất hơi thiên hàn, về sau cần chú ý giữ ấm, ăn thêm những món bổ dưỡng, làm ấm người.
Bồ Châu cho lui hết người, đóng cửa lại, lấy ra một quyển sổ nhỏ đưa tới: “Đây là thứ ta có được từ một vị lang y, phiền Thái y xem giúp, những điều ghi trong đó, liệu có khả thi không?”
Trương Thái y vội đón lấy, thấy là sách về dưỡng thai, cầu tự dành cho nữ nhân.
Vương phi mong sớm có con, chuyện này cũng chẳng có gì lạ. Ông liền lật xem kỹ từ đầu đến cuối, xem xong thì cười nói: “Những điều ghi trong sách cũng không hoàn toàn vô căn cứ. Cách chỉ dẫn về ngày hợp phòng, lão phu tán đồng. Nhưng nếu cố gán thêm ngũ hành phương vị [1] thì hơi mang màu sắc huyễn hoặc. Vả lại sự đời không thể tuyệt đối. Dưỡng tinh cố bản, tiết dục giữ khí [2] đương nhiên có lợi cho sức khỏe, nhưng vương phi cũng đừng quên, âm dương điều hòa mới là gốc rễ. Nếu quá cứng nhắc, lại thành không hay. Nên tiết chế vừa phải, thuận theo tự nhiên là tốt nhất.”
[1] Ngũ hành là 5 yếu tố cấu tạo nên vạn vật, gồm: Kim, Thủy, Mộc, Hỏa, Thổ. Các yếu tố này có mối liên hệ mật thiết với nhau. Phương vị là để chỉ 8 hướng.
[2] Nuôi tinh cố bản, tiết dục lận khí: phần này liên quan đến thuật dưỡng sinh theo quan điểm Đông y. Theo mình hiểu nôm nay là duy trì tinh lực, tiết chế quan hệ có tác dụng dưỡng sinh kiện thể (đối với nam giới).
Trương Thái y lại giở mấy tờ thực đơn đính kèm phía sau, gật đầu nói: “Nhưng những món ăn có trong đây thì lại rất ổn, phối hợp khéo léo, có tác dụng dưỡng âm, ích tinh. Vương phi có thể làm theo, dùng chung với Tần vương, nhưng không cần ngày nào cũng ăn, cách vài hôm bồi bổ một lần là đủ.” Nói đoạn, ông trả sách lại.
Ngoài mặt Bồ Châu vẫn tỏ ra bình thản, dặn Thái y đừng nói với ai chuyện nàng hỏi tới việc này, rồi tiễn người đi. Đợi người đi khuất, nàng lại nhìn chằm chằm cuốn sách, nghĩ tới đêm ấy mình nằm trên bàn chịu bao khổ sở, còn bỏ lỡ cơ hội ở bên Lý Huyền Độ, càng nghĩ càng bực, liền cầm cuốn sách đi về phía lò hương, mở nắp định ném vào. Đúng lúc đó, nàng sực nhớ ra Thái y có nói phần thực đơn trong ấy lại khá hữu dụng.
Nàng chần chừ một lúc, rốt cuộc vẫn dừng tay, nhét cuốn sách vào chiếc rương nhỏ đã thu xếp sẵn để ngày mai mang theo, đậy kín nắp lại.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận