Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 72: Giăng Bẫy Tần Vương

Bồ Châu (Dịch)

  • 10 lượt xem
  • 4723 chữ
  • 2025-12-11 14:30:45

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Bồ Châu đi trước, ra ngoài đón Lý Tuệ Nhi.

Lý Huyền Độ bước chậm lại, theo sau nàng một đoạn, đợi nàng khuất bóng mới dừng lại giữa sân, gọi Lạc Bảo tới, hỏi hắn vừa rồi đã cầu xin thế nào.

Lạc Bảo cúi đầu nói: “Nô tài chỉ nhận lỗi thôi ạ, nhận lỗi khi trước hầu hạ vương phi không chu đáo. Vương phi lòng dạ thiện lương, thấy nô tài biết sai biết sửa nên không so đo nữa.”

Lý Huyền Độ nhìn hắn, ánh mắt hiện vẻ nghi hoặc: “Chỉ vậy thôi?”

Lạc Bảo nào dám kể lại những lời vừa nói trước mặt vương phi, càng cúi đầu thấp hơn: “Chỉ có thế thôi. Điện hạ cũng thấy rồi đấy, vương phi muốn trang điểm, nô tài chỉ cầm gương lên cho vương phi tiện soi mà thôi. Nô tài thật lòng biết sai rồi, đúng là trước kia nô tài có phần bất kính với vương phi. Đa tạ điện hạ, nếu không nhờ điện hạ chỉ điểm, hôm nay nô tài nào có cơ hội sửa sai.”

Lý Huyền Độ lặng đi một lúc, dường như khẽ thở dài, rồi thấp giọng nói: “Khổ cho ngươi rồi, vương phi nàng có phần…”

Hắn ngừng lại.

“Nàng còn trẻ, tính tình bướng bỉnh cũng là chuyện khó tránh. Lần này ngươi hiểu rồi, về sau cẩn thận hơn là được. Nhưng ngươi cũng đâu thể hầu hạ ta cả đời. Ta vẫn sẽ giao điền trang mà ta nhắc đến sáng nay cho ngươi, sau này ngươi cũng có cái để dựa vào.”

Nghe Tần vương an ủi, lại còn nói ra những lời như thế, Lạc Bảo cảm động đến nước mắt lưng tròng, quỳ xuống nghẹn ngào nói: “Điện hạ ngàn vạn lần đừng nghĩ vậy, nô tài có khổ sở gì đâu, ngược chính điện hạ mới là người khó xử. Được hầu hạ điện hạ là phúc phận cả đời của nô tài, nô tài không cần thưởng gì cả, chỉ mong điện hạ đừng chê nô tài vụng về, gây thêm phiền phức, cho phép nô tài đến già vẫn có thể ở bên hầu hạ điện hạ…”

Bên tai chợt vang lên tiếng cười nói khúc khích. Bồ Châu đã đưa Lý Tuệ Nhi từ chỗ nàng ấy ở đi ra.

Lạc Bảo khựng lại: “…Cùng vương phi!”

Lý Huyền Độ cũng ngoái nhìn theo chỗ phát ra âm thanh, thấy Bồ Châu dừng chân ở hành lang, ánh mắt nhìn về phía này, hắn vội gật đầu xem như đã rõ với Lạc Bảo, bảo hắn tự lo liệu rồi xoay người bước tới.

Lý Tuệ Nhi mỉm cười gọi một tiếng “Tứ thúc”. Bồ Châu sai Vương mụ đưa nàng ấy dẫn nàng ra ngoài, lên xe ngựa trước, cho lui hết nhóm tỳ nữ còn lại, rồi nghi hoặc hỏi nhỏ: “Điện hạ và Lạc Bảo mới nói cái gì đấy? Sao hắn lại khóc đến thương tâm thế này?”

Lý Huyền Độ hơi giật mình, thản nhiên đáp: “Không có gì, chỉ hỏi mấy câu xem hắn đã nhận lỗi với nàng thế nào. Hắn đã biết sai, về sau nếu nàng có điều gì không vừa lòng, cứ nói thẳng ra, chớ để trong lòng rồi sinh bệnh.”

Bồ Châu nhìn sắc mặt hắn, thầm đoán chắc hắn vẫn chưa biết vừa rồi nàng đã hỏi về cô biểu muội kia, nghĩ bụng Lạc Bảo đã thông minh hơn, hiểu rõ có những chuyện không nên mách lẻo với hắn, bèn gật đầu nói: “Ta biết. Ta chẳng dại gì mà để chuyện ấy trong lòng cho khổ thân.”

Lý Huyền Độ thầm nghĩ: Nàng nói đúng rồi đấy. Nàng có thể khiến người khác khó chịu chứ chẳng bao giờ để mình chịu thiệt.

“Đi thôi, ta tiễn nàng ra ngoài.” Hắn dịu giọng nói, thấy nàng vẫn đứng yên, như có điều muốn nói, bèn hỏi nàng còn chuyện gì nữa.

“Điện hạ, chắc Diệp Tiêu cũng đã nói với chàng rồi, tin tức hôm qua là do Thôi Huyễn đưa đến. Ta…”

Nàng nhìn hắn, ánh mắt hiện vẻ băn khoăn: “Liệu ta có thể gặp hắn một lần, đích thân nói lời cảm tạ không?”

Lý Huyền Độ gật đầu không chút chần chừ : “Đương nhiên là được.”

Hắn thoáng trầm ngâm: “Trên đường quay về ta sẽ liệu để sắp xếp, nàng sẽ gặp được hắn.”

Bồ Châu lộ vẻ cảm kích: “Đa tạ điện hạ!”

Nàng rời khỏi hành cung.

Bên ngoài đã chật kín các loại xe ngựa lớn nhỏ, tuy đông đúc nhưng vẫn đâu vào đấy. Quan viên và các mệnh phụ đều xếp hàng ngay ngắn theo thứ bậc, chờ nghênh giá Hoàng đế bệ hạ và Thái tử điện hạ.

Giờ lành đã đến, Hoàng đế và Quý phi xuất hiện, bước lên cỗ xe lớn dẫn đầu đoàn xe.

Tiếp theo là Thái tử.

Sáng nay Bồ Châu từng gặp Đoan vương phi, nghe bà ấy mách nhỏ rằng lần này Thái tử bị thương không nhẹ, hình như còn gãy xương chân, phải dưỡng thương ít nhất vài tháng mới có thể bước xuống giường. Thế nhưng lúc này, khi y xuất hiện trước mặt mọi người, lại trông chẳng có gì khác thường. Y vận một bộ triều phục lộng lẫy, ngồi ngay ngắn trên bộ liễn, ngoài vết trầy xước còn lưu trên mặt do vết thương hôm qua, thì thần sắc vẫn tinh anh phấn chấn, hoàn toàn không giống người đang bị thương nặng mà Đoan vương phi đã kể.

Người duy nhất có thể nhìn ra đôi chút manh mối, chính là Thái tử phi Diêu Hàm Trinh.

Nụ cười trên mặt nàng ta có phần gượng gạo. Sau khi Thái tử lên xe, nàng ta cũng theo vào, buông rèm xe xuống, từ đó không lộ diện nữa.

Sau khi nghênh đón Hoàng đế và Thái tử xong, mọi người liền tự giải tán, người đi xe thì lên xe, người cưỡi ngựa thì lên ngựa. Giống như lúc đến, Bồ Châu cùng Hoài Vệ và Lý Tuệ Nhi lại ngồi chung cỗ xe màu tía, bám sát ngự giá lên đường, đến đêm thì cùng đoàn dừng chân nghỉ lại, cứ thế rong ruổi suốt ba ngày trên đường.

Đến tối ngày thứ thứ ba, Hoàng đế nghỉ chân tại một hoàng trang ven đường. Trời vừa tối, Lý Huyền Độ dẫn theo Bồ Châu, cưỡi ngựa đến khu rừng cách đó vài dặm.

Nàng theo Lý Huyền Độ đi sâu vào trong, đi được một quãng thì phía trước cách đó không xa, trong cánh đồng hoang vắng, một bóng dáng quen thuộc chợt hiện ra trong tầm mắt.

Thôi Huyễn đã tới trước, đang dắt ngựa đứng yên ở đó.

Hẳn là hắn đã trông thấy nàng cùng Lý Huyền Độ, nhưng không tiến lại, vẫn đứng nguyên tại chỗ, cả thân hình hòa vào sắc đêm, chỉ còn dáng người được ánh trăng viền nét.

Bồ Châu dừng bước, ngoảnh đầu nhìn về phía Lý Huyền Độ.

Hắn gật nhẹ đầu với nàng. Bồ Châu liền cất bước, một mình đi về phía trước, tới trước mặt Thôi Huyễn.

Đêm nay trăng sáng vằng vặc, những giọt sương thu đọng trên ngọn cỏ phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, tựa như ánh sáng lóe lên trong đôi mắt.

Hắn vẫn đứng yên như thế, không nói một lời, cũng không hề cử động.

Từ khi phụng chỉ rời khỏi Hà Tây đến nay, thực ra chưa đầy nửa năm, vậy mà lúc này khi gặp lại hắn, Bồ Châu bỗng có cảm giác thời gian đảo lộn, cứ như đã trôi qua rất lâu rồi.

Bồ Châu nhoẻn cười, gật đầu với người bạn cũ trước mặt, nhẹ giọng hỏi: “Huynh vẫn ổn chứ?”

“Đa tạ vương phi quan tâm, Thôi Huyễn vẫn bình an.” Giọng hắn trầm thấp, đáp lại rất mực cung kính.

Bồ Châu ngừng một nhịp rồi nói tiếp: “Hẹn huynh tới đây, là muốn đích thân cảm tạ. Hôm ấy nếu không nhờ huynh kịp thời đưa tin, có khi Tần vương điện hạ đã gặp nguy rồi.”

Thôi Huyễn hơi ngẩng đầu, khuôn mặt vốn chìm trong bóng tối lập tức hiện rõ dưới ánh trăng, đường nét sắc lạnh.

“Vương phi không cần bận tâm.” Hắn nói.

“Ta vốn không thích mang nợ nhân tình. Hôm đó ta ám sát ngài ấy, ngài ấy không truy cứu, tha cho ta một mạng. Ngày ấy gửi tin, chỉ là để thanh toán nợ cho xong.”

Giọng Thôi Huyễn trầm thấp, vẫn giữ vẻ cung kính như cũ.

Bồ Châu im lặng.

Thôi Huyễn đứng lại thêm một lúc, sau cùng hắn nở nụ cười đầu tiên trong đêm nay.

“Vương phi hãy quay về đi, ta cũng nên đi rồi.”

Hắn gật đầu với nàng, xoay người cất bước.

Nhìn bóng hắn sắp khuất dần, Bồ Châu bỗng không kìm được nữa, bước nhanh mấy bước gọi với theo.

Hắn dừng chân, quay đầu lại.

Bồ Châu vội đi tới, lần nữa đứng trước mặt hắn.

“Thôi Huyễn, huynh nhất định phải đi theo Thái tử, dốc sức vì y sao?”

Nàng nói một cách khó nhọc, nói xong lại giải thích thêm: “Huynh đừng hiểu lầm, ta không có ý chất vấn quyết định của huynh. Ta hiểu mà. Đừng nói là huynh, đến cả ta, chẳng phải cũng đang liều mình tranh đấu vì tương lai đó ư, dù có đầu rơi máu chảy cũng tuyệt không lùi bước. Nhưng mà Thái tử…”

Nàng ngừng một nhịp.

“Huynh thật lòng tin tưởng vào Thái tử, nhất quyết phải theo y sao?”

Đây mới là lý do nàng muốn gặp mặt, để đích thân hỏi hắn câu ấy.

Nàng luôn thầm mong mỏi, mong hắn vẫn như trước kia, chỉ cần nàng mở lời, hắn sẽ không ngần ngại và làm tất cả vì nàng.

Nhưng ánh mắt Thôi Huyễn lại hướng về phía bóng người đang đứng xa xa kia. Hắn nhìn hồi lâu, rồi bỗng thu lại ánh nhìn, cười khẽ: “Thái tử là trữ quân, là Thiên tử tương lai. Ta không dốc sức vì Thái tử thì nên dốc sức vì ai?”

“Ta còn có việc, không tiện nán lại lâu. Vương phi cũng nên quay về đi.”

Hắn nói xong, khom người hành lễ cáo từ với Bồ Châu, rồi đứng thẳng dậy, xoay người rời đi, nhảy lên ngựa, giục ngựa phi khuất.

Bồ Châu lẳng lặng dõi theo bóng người cưỡi ngựa dưới ánh trăng dần khuất xa, đứng yên tại chỗ, trong lòng dâng lên một cảm giác ngột ngạt như thể một người bạn chí cốt từ nay sẽ thành kẻ xa lạ.

Cảm giác ấy khiến nàng nghẹn lại, khó chịu đến không thở nổi.

Nàng vô cùng hối hận, hối hận vì quyết định khi xưa của chính mình.

Nếu khi ấy nàng chịu mở lời, nhờ Thôi Huyễn trợ giúp, hắn nhất định sẽ đồng ý không chút do dự. Khi ấy hắn vẫn còn là chàng thiếu niên khảng khái của đất Hà Tây, người sẵn sàng làm mọi thứ vì nàng.

Nhưng nàng đã không làm vậy, đã để lỡ mất cơ hội. Thế sự trêu ngươi, gặp lại hôm nay, cảnh còn người mất. Hắn đã trở thành Thôi tướng quân tiền đồ rộng mở, nhưng vừa cung kính vừa xa cách với nàng; còn nàng vẫn là kẻ mải mê tranh đấu, dốc sức vùng vẫy giữa một tương lai mịt mờ.

Nàng đã không còn tư cách để mở miệng nhờ hắn giúp mình thêm lần nữa.

Con người đâu thể mãi giậm chân tại chỗ? Ai rồi cũng phải chọn cho mình một con đường, sau đó tiếp tục bước đi.

Nàng là vậy, Thôi Huyễn cũng thế.

Cuối cùng, hai người họ vẫn mỗi người một ngả.

Bóng người cưỡi ngựa ấy đã khuất hẳn, vậy mà Bồ Châu vẫn đứng yên bất động.

Gió thu lùa qua bụi cỏ, hàn khí len lỏi thấu xương, Bồ Châu cũng bất giác rùng mình một cái.

Sau lưng dần vang lên tiếng bước chân. Một chiếc áo choàng dày còn vương hơi ấm của ai kia khẽ khàng phủ lên vai nàng.

Bồ Châu hít sâu một hơi, ép cho những nỗi chua xót dâng đầy nơi khóe mắt phải lùi bước, xoay người đối diện với Lý Huyền Độ.

“Sao nàng lại thế này?”

Lý Huyền Độ nhìn nàng.

Bồ Châu nở một nụ cười, lắc đầu nói: “Ta không sao. Cảm ơn xong, trong lòng liền thấy nhẹ nhõm.”

Nàng liếc nhìn hắn một cái, giải thích: “Điện hạ đừng hiểu lầm. Hắn thật sự là người bạn duy nhất của ta thuở trước, lần này ta chỉ muốn gặp mặt để nói lời cảm ơn mà thôi.”

Lý Huyền Độ không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, sau đó đưa tay ôm lấy vai nàng, trầm giọng bảo: “Đi thôi, về nào.”

Tối hôm ấy, Lý Huyền Độ thấy nàng nằm trên giường có vẻ mệt mỏi, bèn hỏi phải chăng cơ thể nàng lại khó chịu.

Sau khi gặp Thôi Huyễn trở về, Bồ Châu cảm thấy người có chút lạnh, lại thêm mấy ngày kia đã trôi qua, nàng vốn chẳng muốn gần gũi, liền thuận theo lời hắn, bảo mình quá mệt.

Đương nhiên Lý Huyền Độ cũng không nài ép nàng. Nàng ngủ một đêm, không ngờ hôm sau tỉnh dậy lại thấy đầu nặng chân nhẹ, sinh bệnh thật rồi. Lý Huyền Độ lập tức mời Trương Thái y tinh thông phụ khoa tới khám. Trương Thái y bắt mạch, nói là bị cảm lạnh, chỉ cần uống mấy thang thuốc là ổn.

Bồ Châu nhớ lại đời trước, khi hậu phi của Lý Thừa Dục mắc bệnh trong giai đoạn thai kỳ, bao giờ Thái y cũng cực kỳ cẩn trọng, thuốc kê đều là loại ôn hòa, không gây ảnh hưởng tới thai nhi.

Tuy giờ trong bụng nàng chưa có động tĩnh gì, nhưng cũng không khỏi lo lắng, nhỡ đâu đã mang thai mà uống nhầm thuốc thì sao. Nghĩ vậy, nàng liền đuổi Lý Huyền Độ ra ngoài, nhắc riêng Trương Thái y nhất định phải kê loại thuốc ôn hòa, vô hại.

Thái y nghe Tần vương phi nói vậy, đoán chừng nhiều khả năng nàng đang mang thai. Ông không dám chậm trễ, ngồi xuống bắt mạch lại từ đầu, bắt đi bắt lại vẫn không ra được dấu hiệu gì. Song vương phi đã dặn thế, ông cũng không dám trái ý, đành điều chỉnh các vị thuốc theo thang thuốc thành cho thai phụ.

Bồ Châu vừa uống thuốc, vừa cẩn thận điều dưỡng, nhưng mãi đến khi hồi kinh bệnh mới thuyên giảm, tinh thần cũng dần khôi phục.

Việc đầu tiên nàng làm sau khi trở về chính là hỏi thăm tin tức về A Cúc.

Trước khi rời kinh, người của Bách Ích từng đưa tin, báo rằng có thể bà đang ở trong cố trạch của Thẩm gia, tính đến nay cũng đã hơn một tháng trôi qua, dù nàng cực kỳ chờ mong nhưng vẫn không có tiến triển gì.

Cố trạch họ Thẩm đã được mở rộng, chiếm một khoảng đất rất lớn, bên ngoài canh giữ nghiêm ngặt nên người ngoài rất khó xâm nhập, vì sợ rút dây động dừng nên chuyện điều tra phải tạm gác lại.

Bồ Châu thất vọng vô cùng.

Trước đây trong lúc bốc đồng, nàng từng muốn Lý Huyền Độ giúp mình tìm nhũ mẫu, khi bị hắn từ chối, nàng còn từng oán trách hắn, thế mà giờ đây, nàng đã dần dần buông bỏ ý nghĩ ấy.

Dù Hoàng đế có biết nàng tự truy tìm tung tích của nhũ mẫu, thì đó cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhiều lắm là trách phạt nàng một phen mà thôi.

Nhưng nếu phát hiện được Lý Huyền Độ cũng nhúng tay vào giúp nàng, thì chuyện mới thực sự nguy hiểm. Làm vậy khác nào đang tự thú rằng nàng đã nghiêng về phía Lý Huyền Độ, lúc ấy, cả nàng lẫn A Cúc đều khó mà giữ được mạng.

Khó khăn lắm nàng mới có được chút tiếng nói trước mặt Lý Huyền Độ, nàng không thể mạo hiểm thêm nữa.

Nàng sai Vương mụ truyền lời, bảo cứ kiên trì điều tra.

Sau khi hồi kinh, việc lớn tiếp theo của Lý Huyền Độ chính là chuyến đi đến nước Khuyết.

Những ngày này, trên dưới trong vương phủ đều đang tất bật chuẩn bị cho chuyến đi của vợ chồng Tần vương. Ngày khởi hành cũng đã định, sẽ lên đường sau hai hôm nữa.

Sau khi Vương mụ ra ngoài truyền lời, Bồ Châu xốc lại tinh thần, bắt đầu chỉ huy người trong phòng thu dọn hành lý, một lúc sau, nàng thấy Hoàng mụ bước vào, liếc mắt ra hiệu với nàng.

Nàng chau mày, sai các tỳ nữ lui xuống, rồi hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Hoàng mụ nói: “Vương phi sắp theo điện hạ đến nước Khuyết, chuyến đi này xa xôi vạn dặm, hôm nay rảnh rỗi, chẳng bằng ghé qua chùa Bích Vân thắp hương cầu nguyện, cầu cho hành trình thuận lợi, đi về bình an?”

Bồ Châu hiểu đây là sắp xếp của Thẩm Cao, nào dám trái lệnh, liền sai quản sự trong vương phủ chuẩn bị xe ngựa, dùng cớ ấy rời khỏi vương phủ, tới chùa Bích Vân.

Chùa Bích Vân cách chùa An Quốc không xa, là một ngôi chùa nhỏ, danh tiếng kém xa chùa An Quốc, khách hành hương cũng ít hơn nhiều. Tuy nhiên, nơi đây lại nổi danh với việc phù hộ cho ngư dân hoặc nhà thuyền trên tuyến đường thủy, vậy nên cứ định kỳ lại có khách hành hương tới đây, thắp hương cầu phúc cho người thân đang chuẩn bị lên đường.

Bồ Châu đến chùa Bích Vân, vào chính điện thắp hương xong thì được một người dẫn đến thiền viện phía sau. Quả nhiên, nàng thấy Thẩm Cao đã ở đó, mặc thường phục, trên mặt còn dán râu giả, nhìn qua chẳng khác gì một kẻ bình thường đi trên phố.

Ai mà ngờ ông ta lại là người được đương kim Hoàng đế tín nhiệm nhất trong Nội phủ.

Nàng bước vào, Thẩm Cao mời nàng ngồi, nhưng nàng không ngồi, chỉ đứng chờ nghe sai bảo.

Thẩm Cao nhìn nàng một cái, hỏi: “Quan hệ giữa cô và Tần vương dạo này thế nào rồi?”

Bồ Châu đáp: “Sau khi thành thân, ta luôn cố gắng lấy lòng hắn, cũng coi như không phụ Thánh ân, giờ cũng giống như bao cặp vợ chồng bình thường, lời nói cũng có chút trọng lượng.”

Thẩm Cao gật đầu: “Dạo gần đây cuộc sống hằng ngày của Tần vương thế nào, có phát hiện điều gì khác lạ không?”

“Ngày thường hắn khá nhàn rỗi, hay ngồi thiền đọc kinh trong tịnh thất, các mối quan hệ cũng thưa thớt. Ngoài Hàn Phò mã ra, ta không thấy hắn có qua lại riêng tư với ai, càng không có dấu hiệu lén lút lui tới với người khác.”

Nàng ngừng một chút rồi nói tiếp: “Hoặc có thể hắn hành sự kín đáo, đến nay ta vẫn chưa phát hiện ra. Xin Nội phủ lệnh thứ lỗi.”

Thẩm Cao thong thả bước tới bên cửa sổ.

Trong thiền phòng tĩnh lặng như tờ. Một lúc sau, Bồ Châu thấy ông ta bất chợt quay đầu, ánh mắt sắc bén quét về phía nàng, hỏi: “Trên đường trở về từ săn thu, nghe nói cô nhiễm phong hàn, còn dặn Thái y kê thuốc ôn hoà?”

Bồ Châu hiểu đây là tin do Hoàng mụ lén báo lại.

Nhưng việc này nàng vốn không định che giấu, ngược lại còn mong bà ta giúp mình truyền ra ngoài.

Nàng muốn mang thai, dùng điều đó để gây áp lực với Lý Huyền Độ, muốn sinh con để giữ vững địa vị của mình.

Nhưng tất cả những điều ấy đều phải nhận được sự cho phép từ Hoàng đế, mà điều đầu tiên là phải xua tan mối lo của ông ta.

Nàng gật đầu đáp: “Đúng vậy. Ta mong sớm có thai, như thế hắn mới thật lòng coi ta là người của mình, không còn đề phòng ta ữa.”

Thẩm Cao nhìn nàng chằm chằm, không tỏ rõ thái độ.

“Xin Nội phủ lệnh yên tâm, mọi điều ta làm đều là để chiếm được lòng tin của hắn, sớm hoàn thành phó thác của bệ hạ. Bệ hạ như nhật nguyệt trên cao, trăm vạn hùng binh trong thiên hạ cũng không địch nổi Thiên uy của người. Loạn ở Hà Tây và Thiên Thuỷ khi trước chính là bài học nhãn tiền, huống hồ chỉ là Tần vương? Bằng khả năng của hắn, dù lòng ấp ủ mưu toan nhưng hắn lấy gì để tranh với bệ hạ? Hành động của hắn chẳng khác nào bọ ngựa đá xe, không biết tự lượng sức mình thì bị tiêu diệt là chuyện sớm muộn. Dù ta có ngu dại đến đâu, đạo lý này cũng không thể không biết. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ta chỉ mong sớm hoàn thành việc này, đón nhũ mẫu về, nhận phong thưởng từ bệ hạ, đời này coi như không tiếc.”

Thẩm Cao nói: “Nếu đã như thế, đứa con đó của ngươi, chẳng lẽ ngươi không thấy đáng thương sao?”

Bồ Châu nói không chớp mắt: “Ta lớn lên ở biên cương, ở Hà Tây chịu đủ đắng cay, đời này nhớ mãi không quên. Những thứ hiện tại có được đều nhờ bệ hạ ban cho. Ta phận nữ nhi, cha mẹ không thể đổi, nhưng trượng phu thì có thể chọn. Sau này chỉ cần ta lập công cho bệ hạ, muốn có một hai đứa con trai để phụng dưỡng cuối đời, có gì mà không được?”

Thẩm Cao cười phá lên: “Bồ thị, quả nhiên bệ hạ không nhìn nhầm người. Cô cứ yên tâm, chỉ cần làm tròn bổn phận, vinh hoa phú quý, con cái phụng dưỡng lúc về già, đều là chuyện trong tầm tay.”

Bồ Châu khom người, cung kính tạ ơn.

Cuối cùng Thẩm Cao nói: “Hôm nay cho gọi cô tới là để căn dặn một việc. Nước Khuyết chính là mối hoạ ngầm to lớn, chuyến đi lần này, cô nhất định phải dốc lòng để tâm, thăm dò mọi động tĩnh của Tần vương khi ở nước Khuyết. Nhất là những cuộc qua lại riêng tư giữa hắn và Khuyết vương, đã nói những gì, làm những gì, cô phải cố hết sức tra xét, tuyệt đối không được lơi là!”

Bồ Châu đáp vâng, rồi ngập ngừng hỏi: “Nhũ mẫu của ta hiện giờ ở đâu? Bà ấy thế nào rồi? Có thể cho ta gặp bà một lần không?”

Thẩm Cao liếc nàng một cái, đáp: “Bà ta vẫn ổn. Đợi cô trở về sau chuyến đi nước Khuyết này, nếu có công lao, tự nhiên sẽ tính đến chuyện ấy. Có điều, biết cô nhớ thương bà ta nên lần này đến đây, ta có mang cho cô một vật. Bà ta có làm cho cô một cái áo, nhờ con trai gửi tới, ta đã mang đến giúp cô.”

Ông ta đặt một bọc vải lên bàn, rồi rời khỏi thiền phòng, dưới sự hộ tống của nhóm tùy tùng, nhanh chóng rời đi.

Bồ Châu mở bọc vải ra.

Bên trong là một chiếc áo lót may bằng vải mịn, từng đường kim mũi chỉ đều rất quen thuộc, đúng là tay nghề của nhũ mẫu. Một nỗi vui buồn lẫn lộn dâng lên trong lòng nàng, nàng rơi lệ một hồi, sau đó cẩn thận cất áo đi, vội vã hồi phủ.

Tối đến, nàng ngồi trong phòng, nhìn chiếc áo nhũ mẫu may cho mình đến thất thần, bỗng nghe bên ngoài có tiếng động, biết là Lý Huyền Độ đã về.

Hôm nay vương tử nước Vu Điền rời kinh về nước, Lý Huyền Độ cùng Hàn Vinh Xương và những người khác mở tiệc tiễn đưa, cũng là để chúc mừng cả nhóm vì hôm đó đã thoát khỏi miệng hổ.

Nàng cất áo đi, bước ra nghênh đón.

Lý Huyền Độ đi vào trong, Bồ Châu cho Lạc Bảo và nhóm tỳ nữ lui xuống, tự mình thay y phục cho hắn.

Dạo gần đây, dường như hắn càng lúc càng thích để nàng giúp mình thay áo, thường không cần Lạc Bảo hầu hạ. Lúc này hắn đứng yên, lúc đầu còn rất phối hợp, ngoan ngoãn để mặc nàng cởi đai ngọc bên hông cho mình, song khi nàng cúi đầu tháo đai, hắn bỗng đưa tay vòng qua, ôm lấy eo nàng, cúi đầu hôn xuống.

Trong hơi thở của hắn, Bồ Châu ngửi thấy mùi rượu nhè nhẹ.

Hai người quấn quýt một hồi, hắn ngậm lấy vành tai nàng, áp sát tai nàng, hỏi khẽ bằng chất giọng mơ màng: “Tối nay thân thể nàng đã đỡ hơn chưa?”

Trên đường từ nước Khuyết trở về, nàng vừa vặn phát bệnh, nên đã dùng luôn lý do này để từ chối, khi về tới kinh thành thì lại mượn cớ mệt mỏi để lảng tránh. Lý Huyền Độ thấy nàng khác hẳn với những đêm cuồng nhiệt trước đó, vừa lên giường là nằm vật ra, hết kêu mệt lại đến than yếu, hắn vừa lo cơ thể nàng có chuyện, lại vừa nghi ngờ không biết có phải do mình đã quá mạnh bạo khiến nàng bị thương hay không. Nghĩ thế nên suốt mười mấy hôm nay, hắn vẫn luôn nhẫn nhịn, không cưỡng ép nàng.

Nhưng tối nay hắn uống chút rượu, về phủ thấy nàng đang hầu hạ ở bên, đầu cúi thấp, dịu dàng ân cần, dưới ánh đèn, làn da mịn màng nõn nà, thân hình thướt tha yêu kiều, khiến lòng hắn dâng trào cảm xúc, không nhịn được muốn ôm nàng lại, ngỏ ý ái ân. Hắn hỏi xong, thấy nàng không đáp, đầu càng cúi thấp hơn, bèn nâng cằm nàng lên, liền thấy mí mắt nàng đỏ ửng, như thể vừa mới khóc xong, hắn sững người, khẽ hỏi: “Sao vậy?”

“Nếu nàng vẫn chưa khỏe, thì nghỉ sớm chút cũng được…”

Khoé mắt Bồ Châu đỏ bừng, nhào vào lòng hắn.

Nỗi khát khao ban nãy tan biến không còn chút tăm tích, hắn vội ôm nàng an ủi, lại bế nàng nằm xuống giường, chính mình cũng nằm bên cạnh dỗ dành hồi lâu. Thấy nàng từ từ ngừng khóc, hắn mới hỏi đến nguyên cớ.

Giọng Bồ Châu vẫn còn tiếng thút thít vì mới khóc xong: “Hôm nay Thẩm Cao gọi ta tới gặp riêng, ép ta phải giám sát chặt chẽ điện hạ trong chuyến đi nước Khuyết lần này, làm rõ xem liệu điện hạ và Khuyết vương đang chờ chàng có đang ấp ủ âm mưu bí mật nào không.”

Lý Huyền Độ trầm mặc, buông nàng ra, chậm rãi ngồi dậy.

Bồ Châu tựa vào đầu giường, nói: “Hoàng đế đối với điện hạ và nước Khuyết, nhất định là muốn trừ khử tận gốc. Cho dù điện hạ thật lòng quy phục, cũng không thể dập tắt sát tâm của ngài ấy…”

Nàng nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mình, nức nở nói: “Điện hạ… về phần ta, tương lai thế nào, ta tuyệt không oán hận. Nhưng còn cốt nhục của điện hạ thì sao? Chẳng lẽ điện hạ nỡ lòng để con mình sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, ăn bữa hôm lo bữa mai vậy sao?”

Lý Huyền Độ lộ rõ vẻ căng thẳng, ánh mắt dán chặt vào bàn tay nàng đang đặt trên bụng: “Xu Xu, nàng có thai rồi à?”

Bồ Châu lắc đầu: “… Hiện tại thì chưa, nhưng ai biết được, có khi sắp có rồi…”

Lý Huyền Độ ngẩn ra.

Bồ Châu ngồi bật dậy, nhào tới từ phía sau, vòng tay ôm chặt lấy eo hắn, áp mặt vào lưng hắn, nhỏ giọng thầm thì: “Điện hạ, ta càng nghĩ càng sợ, thật đấy…”

Lý Huyền Độ lặng thinh ngồi đó một lúc lâu, rồi xoay người lại, ôm nàng vào lòng, nhìn khuôn mặt còn vương nước mắt của nàng, dịu dàng nói: “Xu Xu, nàng đừng sợ, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng và cả con của chúng ta.”

“Điện hạ ――”

Bồ Châu vươn tay, ôm chặt lấy hắn.

Tối hôm ấy, Lý Huyền Độ như mang nhiều tâm sự, sau khi tắm rửa xong thì bảo Bồ Châu đi ngủ sớm, còn mình thì đến tĩnh thất.

Bồ Châu biết rõ, hắn đã bị mấy lời nàng nói tác động, trong lòng như trút được gánh nặng. Nằm trên giường, khi đặt tay lên phần bụng dưới vẫn còn bằng phẳng, nàng âm thầm khấn nguyện, cầu mong sẽ được như ý. Đang nhắm mắt mường tượng về đứa trẻ trong tương lai, nàng bỗng cảm thấy thân dưới âm ấm, như thể vừa có gì đó trào ra.

Nàng sững người, tim đập thình thịch, chầm chậm đưa tay vào chăn sờ thử, rồi rút ra nhìn, chỉ thấy đầu ngón tay dính một vệt đỏ nhạt.

Bồ Châu nhìn chằm chặp vào đầu ngón tay mình, ngực nghẹn lại, mắt tối sầm, suýt chút nữa thì nghẹn thở.

Nàng đã đến kỳ nguyệt sự!

Không những đến, mà còn đến sớm hơn hai ngày so với thường lệ.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top