Đêm ấy, trong ngoài hành cung cùng khu vực phụ cận của bãi săn, vạn vật dần chìm vào tĩnh lặng. Sau khi tự mình kết thúc vòng tuần tra cuối cùng, Nam Tư tướng quân, Thẩm Dương, mới quay về. Gã đứng trong chỗ tối, ngắm nhìn hành cung phía xa, thân ảnh tựa như hòa làm một với bóng đêm thăm thẳm.
Trước mắt gã vẫn còn hiện lên cảnh tượng trực tiếp chứng kiến vào ban ngày, khi gã âm thầm bám đuôi phía sau.
Tuy có phần bất ngờ vì Thái tử ra tay tàn độc với Tần vương sớm hơn dự tính, song chuyện này lại không khiến gã quá đỗi kinh ngạc.
Đứng trên lập trường của Thái tử, nếu không thể tiếp tục chứa chấp Tần vương, thì đây quả thực là thời cơ tốt để hạ thủ. Lợi dụng dịp săn thu, mượn cớ mãnh thú làm thương vong người để trừ bỏ cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt, cơ hội như thế, không dễ để có được lần hai.
Cách bố trí của Thái tử cũng được xem là chu toàn, thậm chí còn tính sẵn cả việc làm sao để che mắt thiên hạ, nên mới lôi kéo theo hai vị công tử Diêu và Trương cùng nhập cuộc.
Chỉ tiếc, vận số y không tốt, vào giờ khắc mấu chốt, vương tử nước Vu Điền lại bỗng dưng xuất hiện.
Nhưng sao lại trùng hợp thế này, rõ ràng Thái tử không mời nhưng y lại đột nhiên chạy đến đúng lúc, đúng nơi?
Thẩm Dương không tin vào cái gọi là vận may, nhất là trong những tình huống ngặt nghèo đến cực đoan. Nếu không có người thúc đẩy sau lưng, thì một vương tử ngoại bang tuyệt đối không thể tự mình sa vào cạm bẫy, lại còn vô tình đóng vai kẻ phá bẫy, khiến Thái tử phải dè chừng chuyện ném chuột vỡ bình, buộc phải kết thúc mưu đồ một cách qua loa.
Vậy thì, là ai đã sắp đặt?
Không phải Lý Huyền Độ.
Thẩm Dương hồi tưởng đến cảnh tượng mình tận mắt trông thấy khi ấy, đôi mắt nheo lại.
Hắn và Bồ thị cùng cưỡi chung trên một con ngựa, cử chỉ thân mật, hẳn là vừa trở về sau chuyến dạo chơi, tình ý mặn nồng, không có dấu hiệu chuẩn bị trước.
Vương tử Vu Điền đến cùng với thị vệ của hắn là Diệp Tiêu. Nhưng chỉ với thân phận của một thống lĩnh thị vệ, tuyệt đối không thể mời nổi vương tử Vu Điền. Huống hồ khi ấy, viên thị vệ này còn đang ở cạnh Tần vương phi.
Khả năng lớn nhất chính là thê tử của Tần vương, Bồ thị, đã biết được âm mưu của Thái tử, đành mời vương tử Vu Điền ra mặt.
Ngay cả Thẩm Dương cũng không thể không thừa nhận, sự lanh trí của người phụ nữ này là điều không phải ai cũng có thể sánh bằng. Đổi lại là gã, chỉ sợ trong thời gian ngắn cũng khó lòng nghĩ ra một phương án vẹn toàn để giải cứu trượng phu, thay đổi cục diện nhưng thần không biết, quỷ không hay.
Nhưng, sao nàng lại biết được âm mưu của Thái tử?
Trong phe Thái tử, người nào đang đứng về phía nàng?
Việc ấy, tạm thời chưa bàn.
Điều khiến Thẩm Dương cảm thấy bất an nhất, thực ra lại là một chuyện khác.
Những năm gần đây, Lý Huyền Độ dần lui khỏi tầm mắt của giới sĩ tộc kinh thành, nếu không nhờ thọ lễ Thiên Thu của Khương thị, có khi giờ này hắn vẫn đang ở Tây Hải.
Bị giam cầm, trông coi lăng mộ, sau đó lại đi trấn thủ biên quận, tám năm trời, bề ngoài trông như bệ rạc đến không gượng nổi, suốt ngày bàn chuyện tu hành, không màng thế sự, không màng tranh đoạt, vậy mà tài cưỡi ngựa bắn cung của hắn vẫn khiến người ta phải kinh hãi.
Muốn bắn trúng mục tiêu đang di chuyển với tốc độ cực nhanh, không những phải ngắm chuẩn, mà còn phải tính toán được vận tốc di chuyển của vật đích, cũng như vị trí cụ thể của nó vào khoảnh khắc mũi tên bay tới.
Việc ấy vô cùng khó. Chỉ một chút sơ suất, tuyệt đối không thể bắn trúng, huống hồ hôm nay hắn còn phải bắn tên trong tình thế khẩn cấp, nếu lỡ tay bắn trúng Thái tử, tội danh sẽ nghiêm trọng đến nhường nào, hắn buộc phải hiểu rõ.
Mũi tên này, không chỉ đòi hỏi kỹ nghệ bắn cung siêu phàm, mà người bắn còn phải có thần kinh thép ngay cả trong hiểm cảnh mới có thể bắn được.
Thế mà hắn đã làm được, một mũi tên bắn đứt cương ngựa.
Khó trách Hoàng đế lại kiêng dè hắn đến thế.
Lần đầu tiên, Thẩm Dương thấm thía rằng, trước đây gã vẫn luôn coi nhẹ Tần vương, đứa con út từng được Tiên đế sủng ái nhất thời niên thiếu ấy.
Nếu hôm nay hắn phải chết vì âm mưu của Thái tử, chính gã cũng bớt được mối đại họa tiềm tàng về sau.
Đáng tiếc, mọi chuyện lại bị vương tử Vu Điền kia phá hỏng.
Một bóng người từ trong bóng tối tiến lại gần, chính là tên tùy tùng từng xuất hiện ở viện Tích Thúy trong Trừng viên đêm nọ. Hắn ta hạ giọng bẩm báo những tin tức vừa dò la được tối nay, nói rằng ban ngày có người trông thấy Tần vương phi đến gặp vương tử Vu Điền.
Thẩm Dương trầm mặc.
Tên tùy tùng thấy gã không lên tiếng, cũng không rõ gã đang nghĩ gì, do dự một chút, lại tiếp tục bẩm một chuyện mà hắn ta cho là quan trọng hơn, hạ giọng nói: “Tướng quân, Tần vương phi quản thúc tiểu vương tử A Thế Tất vô cùng nghiêm ngặt. Dù đi đâu, chỉ cần bước chân ra khỏi cửa, bên cạnh nhất định sẽ có người đi theo, nửa bước không rời. Trước đây lúc vừa đến kinh thành, cậu ta vẫn thường kết bạn với Hàn thế tử ra ngoài du ngoạn, đáng tiếc khi ấy vẫn chưa nhận được tin gì từ Tả Đại vương. Về sau Tần vương phi vào kinh, cậu ta liền cắt đứt liên hệ với Hàn thế tử. Đến nơi này rồi nhưng thuộc hạ vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để ra tay. Hôm đó vương tử A Thế Tất một mình lạc mất ở mã tràng, vốn là dịp tốt hiếm có. Thuộc hạ vừa nghe tin, lập tức mang theo người âm thầm xuống thung lũng tìm kiếm, cũng đã đi qua khu vực đó, nào ngờ lại kém may mắn, không ngờ cậu ta lại mắc kẹt trên ngọn cây, để lỡ thời cơ. Tần vương phi này thật nhiều chuyện, nếu không phải nàng ta cứ kè kè giám sát vương tử A Thế Tất từng bước, thì thuộc hạ cũng đâu đến nỗi không có cơ hội để xuống tay. Theo ngu ý của thuộc hạ, chi bằng hãy xử lý nàng ta trước…”
Hắn ta dừng lại, làm động tác ám chỉ trừ khử.
Thẩm Dương vung tay, giáng xuống một bạt tai nảy lửa. Lực giáng cực mạnh, khóe miệng viên tùy tùng rách toạc, rơi mất một chiếc răng.
Tên tùy tùng này đã theo gã nhiều năm, lần đầu lãnh trọn một cú đánh nặng đến thế, hắn ta vừa sợ vừa bàng hoàng, không hiểu mình đã lỡ lời điểm nào khiến chủ tử nổi giận thế này, ngay cả vết máu bên khóe miệng cũng không dám lau, luống cuống quỳ xuống nhận tội.
Thẩm Dương hạ giọng quát: “Phế vật! Đến một đứa con nít hoàng tộc cũng xử lý được, mà dám vọng ngôn bàn sang chuyện khác?”
Lúc này hắn ta mới hiểu ra mình sai ở đâu, cuống quýt dập đầu nhận lỗi.
Thẩm Dương lạnh lùng nói: “Mai quay về trước, đợi lệnh ta.”
Tên tùy tùng kính cẩn nhận lệnh.
Cái chức tướng quân Nam Tư này, ngoài việc trấn giữ hoàng thành thì còn kiêm quản chức năng tuần tra và truy bắt tội phạm nhốt vào Chiêu ngục. Nhiều quan viên đều kiêng kỵ gã. Những kẻ căm ghét gã thì ngấm ngầm gọi là rắn độc, mắng gã lòng lang dạ thú, giết người không chớp mắt, là đồ đao phủ.
Thế nhưng đối với gã, chẳng ai hay biết rằng, đối thủ càng mạnh, gã lại càng phấn khích.
Đối thủ ấy không chỉ là đàn ông, mà còn có cả phụ nữ.
Gã vẫn nhớ như in ngày hôm ấy, vì muốn thăm dò nên gã cố tình bày ra vẻ định giúp nữ tử nhỏ tuổi kia mang giày, vậy mà nàng lại ngẩng cao cằm một cách kiêu ngạo, không buồn liếc gã lấy một cái cho đàng hoàng.
Trong đầu gã lại hiện lên hình ảnh hôm nay, Lý Huyền Độ ôm nàng cưỡi chung trên một ngựa, phóng nhanh lao đến. Nghĩ đến tương lai, nếu có thể chiếm được mỹ nhân tuyệt sắc ấy về tay, khiến nàng phải cúi đầu, ngoan ngoãn phục tùng, là gã đã thấy trong lòng nảy sinh một cơn kích thích lâu nay chưa từng có.
Gã hơi nheo mắt, lại đưa mắt nhìn về phía hành cung xa xa, đoạn xoay người rời đi.
–
Sáng hôm sau, mới giờ Mão (5h-7h), người trong Tây Uyển đã lần lượt thức dậy. Hoài Vệ dặn dò người nuôi chim tới lui mấy lần, căn dặn trên đường nhất định phải chăm sóc thật tốt cho con ưng của mình. Lý Tuệ Nhi cũng đã mặc sẵn y phục chuẩn bị xuất hành. Nhóm hạ nhân thì bận rộn khiêng rương hòm, hành trang đã thu dọn sẵn, mang ra chất lên xe, chuẩn bị khởi hành.
Lạc Bảo trở về trướng từ khi trời còn chưa sáng rõ, lại một lần nữa kiểm tra hành trang của Tần vương, chỉ sợ có thứ gì bỏ sót gây bất tiện. Kiểm tra xong xuôi, thấy không thiếu thứ gì, trong lòng rất lấy làm đắc ý với sự chu đáo của mình, bèn vén rèm bước ra, đang định quay về thì ngẩng đầu đã thấy Tần vương chắp hai tay sau lưng, đứng ngay bên ngoài, dường như đang đợi ai đó. Lạc Bảo liền cười hì hì chạy tới, hỏi: “Điện hạ, sao ngài lại đến đây? Có phải đang đợi ai không?”
Đêm qua hắn không cãi nổi nàng, rốt cuộc cũng xuôi theo.
Tuy Lạc Bảo chỉ là người hầu năm xưa tổ mẫu ban cho hắn, nhưng đã theo hầu nhiều năm, cùng hắn ra vào cung Vô Ưu và hoàng lăng, giờ bỗng nhiên phải tách nhau ra khiến Lý Huyền Độ cũng cảm thấy khó chịu.
Nhưng đêm qua vì một thoáng mềm lòng, hắn đã đồng ý với nàng rồi, giờ cũng khó lòng đổi ý.
Lý Huyền Độ nghĩ thà là hắn tự mình nói rõ, nên mới cố ý đến tìm. Thấy Lạc Bảo từ trong trướng bước ra, Lý Huyền Độ bất giác nhớ tới lời nàng nói tối qua, rằng nàng không ưa tướng mạo của Lạc Bảo, hắn không khỏi nhìn kỹ thêm mấy phần, nhưng chỉ thấy Lạc Bảo có hàng mày thanh tú, nét mặt hòa nhã vui vẻ, hắn càng nghĩ càng không tài nào hiểu nổi, rốt cuộc nàng chướng mắt Lạc Bảo ở điểm nào.
“Điện hạ sao lại nhìn nô tài như vậy?”
Lần đầu tiên bị Tần vương nhìn chằm chằm như thế, Lạc Bảo thấy cả người ớn lạnh, đưa tay sờ mặt, vẻ mặt nghi ngờ.
Lý Huyền Độ nghiêm giọng nói: “Có việc cần dặn ngươi. Sau khi về, không cần theo ta tới nước Khuyết nữa. Ngày ngày hầu hạ người khác chắc cũng mệt rồi, ngươi hãy nghỉ ngơi một thời gian, sau đó ta sẽ thăng chức cho ngươi làm quản sự điền trang ở đất phong.”
Lạc Bảo cả kinh thất sắc, ý nghĩ đầu tiên là Tần vương muốn ghẻ lạnh mình, ngoài mặt thăng chức nhưng thực chất là giáng chức, không cần đến mình nữa. Hắn quỳ phịch xuống, run giọng nói: “Nô tài đã làm sai chuyện gì? Xin điện hạ chỉ rõ, nô tài nhất định sửa. Nô tài quen hầu hạ điện hạ rồi, việc khác cũng chẳng biết làm, không muốn đi đâu cả!” Vừa nói đã rơm rớm nước mắt.
Trong lòng Lý Huyền Độ có phần không nỡ, nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm nghị: “Bảo ngươi đi thì cứ đi! Sao mà lắm lời thế? Về sau không phải làm việc hầu hạ người khác nữa, chẳng phải tốt hơn sao? Mau đứng dậy đi!”
Hắn ngừng lại một chút.
“Cẩn thận kẻo vương phi nhìn thấy, nếu không đến chỗ đó ngươi cũng không được đi đâu!”
Nói xong, hắn quay lưng bỏ đi.
Chủ thượng muốn hắn chết thì cũng chỉ cần một câu là xong, huống hồ là điều hắn đi làm chuyện khác.
Lạc Bảo nào dám hỏi thêm, cúi đầu ủ rũ quay về, cũng chẳng còn lòng dạ làm việc gì khác. Hắn đến tìm Diệp Tiêu, người xưa nay có quan hệ không tệ với mình, kéo Diệp Tiêu ra một góc kể khổ.
Diệp Tiêu lấy làm kinh ngạc, sau đó lại cười chúc mừng: “Chuyện tốt đấy chứ, điện hạ thấy ngươi “lao khổ công cao” [1] nên mới sắp xếp để ngươi rèn luyện tích lũy kinh nghiệm, sau này về già còn có thể làm ông chủ điền trang mà hưởng phúc, chẳng phải là chuyện tốt hay sao?”
[1] lao khổ công cao: chỉ người có công lớn. Thành ngữ này xuất phát từ “Sử ký – Hạng Vũ bản kỷ”
Lạc Bảo mặt như đưa đám: “Đến ngươi cũng cười ta! Ta được Thái hoàng Thái hậu phái tới để hầu hạ điện hạ, sống là người của điện hạ, chết là ma của điện hạ, giờ lại bảo ta đi làm quản sự điền trang, rõ là không cần ta nữa rồi, thế mà gọi là chuyện tốt ư?”
Diệp Tiêu nghĩ lại thấy cũng có lý, bèn tỏ vẻ đồng tình sâu sắc, song cũng đành bất lực. Thấy Lạc Bảo buồn rầu quá chừng, bèn hỏi: “Có phải ngươi làm gì có lỗi điện hạ rồi không?”
“Không có!” Lạc Bảo lập tức phủ nhận.
“Chắc chắn là có đấy, chỉ là ngươi không nhận ra thôi! Ngươi nghĩ kỹ lại xem, biết đâu còn có cách cứu vãn.”
Diệp Tiêu đang bận, vỗ vỗ vai hắn một cái rồi bỏ đi.
Lạc Bảo được nhắc, bèn vắt óc nghĩ xem mình đã đắc tội Tần vương ở đâu. Bỗng hắn nhớ lại câu nói cuối cùng của điện hạ, nếu để vương phi trông thấy thì đến chỗ kia cũng khỏi đi luôn.
Thì ra điện hạ đang ngầm gợi ý cho hắn.
Hắn đã đắc tội với vương phi!
Lạc Bảo nhớ đến bình thường vương phi vẫn luôn nhìn mình không vừa mắt, lúc này mới ngớ ra.
Dù hắn cũng biết gần đây quan hệ giữa Tần vương và vương phi tiến triển như gió, chính hắn cũng bị ép nghe không ít lần.
Nhưng thật không ngờ, vị vương phi mà đêm tân hôn còn phải quỳ dưới đất mong Tần vương tha thứ, lại có thể xoay chuyển tình thế chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, chuyện đi hay ở của hắn cũng nằm trong tay nàng rồi!
Hắn càng không ngờ hơn, vị Tần vương ngày thường lạnh nhạt như tiên nhân, cứ ngỡ là không vướng bụi trần, vậy mà chỉ trong một đêm, vì lấy lòng vương phi, đến giữ lại một người hầu như hắn cũng trở thành chuyện khó xử.
Lạc Bảo hối hận vô cùng, thầm trách bản thân vì trước kia vẫn luôn xem nhẹ vị vương phi này, cứ nghĩ chỉ cần nhất mực trung thành hầu hạ Tần vương, dù vương phi có chướng mắt hắn thì cũng không thể làm gì được.
Giờ phút này, hắn mới biết mình đã sai quá đỗi.
Nhìn thái độ Tần vương, chẳng phải là đang ngầm bảo hắn rằng: cầu ta cũng vô dụng, tự đi mà cầu vương phi giải quyết đi hay sao?
Lạc Bảo nghĩ càng lúc càng thấy có lý, lòng rối như tơ vò, hấp tấp quay về Tây Uyển, tìm đến chỗ ở của vương phi. Thấy nàng đang ở trong, bận rộn sai người dọn đồ ra ngoài, hắn không dám vào ngay, cứ loanh quanh trong sân chờ đợi, mãi đến lúc bên trong vơi bớt người mới len lén bước vào, rụt rè lên tiếng: “Vương phi.”
Bồ Châu đã thấy hắn đến từ lâu, nhíu mày một cái.
Lạc Bảo cũng chẳng màng bên cạnh còn có người khác, cứ thế quỳ rạp xuống đất, khẩn cầu: “Nô tài có điều muốn thưa, xin vương phi cho nô tài một cơ hội.”
Bồ Châu liếc nhìn hắn một cái, ra hiệu cho Vương mụ lui xuống. Đợi mọi người rời khỏi, nàng mới lạnh nhạt nói: “Chuyện gì?”
Lạc Bảo đáp: “Nô tài sai rồi! Tội đáng muôn chết, xin vương phi rộng lòng bao dung, cho nô tài một cơ hội sửa sai. Cả đời này nô tài chỉ muốn hầu hạ vương phi đến già!”
Bồ Châu soi mình trong gương, ngắm dung nhan phản chiếu dưới ánh sáng, thản nhiên đáp: “Chẳng phải ngươi trung thành với điện hạ nhất sao? Ngươi chỉ cần hầu hạ điện hạ tốt là được, ta nào dám để ngươi hầu hạ ta.”
Khoé mắt Lạc Bảo đỏ lên, quỳ gối lết từng bước đến trước mặt nàng.
“Nô tài xưa nay vẫn một lòng muốn hầu hạ vương phi! Chỉ là trước nay vương phi không cho nô tài cơ hội! Xin vương phi thương xót nô tài, đừng chê nô tài ngu dốt, cho nô tài một cơ hội thể hiện lòng trung thành.”
Bồ Châu vẫn không xao động: “Ngươi là người của điện hạ, ta đâu dám nhận. Nếu ngươi không muốn đi, thì đi cầu điện hạ đi.”
“Là điện hạ muốn đuổi nô tài đi! Nô tài biết vương phi có tấm lòng nhân hậu nên mới tới cầu xin người. Nô tài không muốn đi, chỉ muốn được hầu hạ vương phi!” Lạc Bảo nước mắt ngắn dài, không ngừng van nài.
Bồ Châu ngẩn ngơ nhìn mình trong gương.
Tên Lạc Bảo này trước kia vẫn dựa vào thân phận lão làng bên cạnh Lý Huyền Độ để tự cao tự đại, chưa từng coi trọng nàng, vẻ ngoài còn rất chướng mắt. Nếu cứ mặc một kẻ như thế chen giữa nàng và Lý Huyền Độ thì thật không hay ho gì, thế nên đêm qua nàng mới nhân cơ hội dùng hắn để thử lòng Lý Huyền Độ.
Hiện tại mục đích đã đạt được.
Lạc Bảo cũng không dám xem thường nàng nữa.
Dù vậy, chuyện đó chỉ là thứ yếu.
Điều quan trọng hơn cả là điều này chứng tỏ Lý Huyền Độ đã chịu lắng nghe nàng. Dù hắn không quá tình nguyện nhưng ít ra cũng sẽ không làm ngơ trước mong muốn của nàng.
Vốn dĩ chẳng phải chuyện to tát, chỉ đuổi một người hầu thôi mà, nhưng từ sáng tinh mơ hắn đã thức dậy, không sai người đi truyền lời cho Lạc Bảo mà tự mình qua đó nói rõ, mục đích là gì, lẽ nào nàng lại không hiểu?
Sớm đã đoán được cái tên Lạc Bảo này nhất định sẽ tới cầu xin.
Nếu đã vậy, đương nhiên phải chừa cho Lý Huyền Độ chút thể diện, tránh để hắn nghĩa rằng nàng đuổi cùng giết tận người hầu trung thành của hắn, trong lòng nảy sinh khúc mắc.
Ban đầu Bồ Châu không nói gì, đợi Lạc Bảo dập đầu bảy tám cái, lúc này mới điềm nhiên nói: “Được rồi, đứng dậy đi, cầm gương lại đây cho ta, giơ tới chỗ sáng ngoài cửa sổ.”
Lạc Bảo ngẩn người, bỗng chốc tỉnh ngộ, vương phi tha cho hắn rồi! Cảm giác như được đại xá, hắn cảm kích đến mức chỉ thiếu điều rút dao móc tim để chứng tỏ lòng trung thành, nghẹn ngào nói: “Đa tạ vương phi! Về sau vương phi cần gì cứ việc phân phó, nô tài đối với vương phi trước sau như một, quyết không hai lòng.” Nói xong liền lau nước mắt, vội nâng gương lên, tìm đến chỗ có ánh triều dương chiếu vào, nâng lên cho nàng soi rõ.
Bồ Châu bước đến trước gương, giơ tay chỉnh lại tóc mai. Một lúc sau, nàng làm như buột miệng hỏi: “Chuyến này trở về sẽ phải sang nước Khuyết. Ngươi biết chuyện gì thì nói sớm với ta, để ta còn biết mà chuẩn bị, nhỡ may cái gì cũng không biết thì lại làm mất mặt Tần vương.”
Lạc Bảo khẽ đáp: “Vương phi muốn biết điều gì, cứ việc hỏi, nô tài biết gì xin thưa nấy, không dám giấu giếm.”
Bồ Châu nói: “Nghe nói điện hạ có một người biểu muội?”
Lạc Bảo liền đáp: “Dạ phải. Biểu muội của điện hạ tên là Lý Đàn Phương, kém điện hạ hai tuổi, khi còn bé nàng thường được giữ lại trong cung, gần như năm nào đến sinh thần Thái hoàng Thái hậu, cũng sẽ theo sứ đoàn nước Khuyết vào cung ở lại một thời gian…”
Hắn ngập ngừng, dè dặt liếc nhìn Bồ Châu, dường như có điều khó nói.
Bồ Châu lạnh nhạt, nhấn lại từng câu từng chữ: “Nói, có gì thì nói hết ta nghe, một chữ cũng không được bỏ sót.”
“Vâng.”
Lạc Bảo trấn tĩnh lại, tiếp tục: “Nàng ấy và điện hạ có thể xem là thanh mai trúc mã, Thái hoàng Thái hậu cũng rất yêu quý, từng khen rằng nàng còn nhỏ nhưng dung mạo đoan trang, cử chỉ nhã nhặn, tâm tư sâu rộng. Sau này điện hạ gặp chuyện, bị đưa đến cung Vô Ưu, nàng vốn muốn theo hầu nhưng bị điện hạ từ chối. Nàng còn quỳ xuống cầu xin Thái hoàng Thái hậu, nhưng Thái hoàng Thái hậu cũng không cho, cuối cùng nàng đành trở về nước Khuyết, hình như đến giờ vẫn chưa lấy chồng.”
Bồ Châu chăm chú nhìn bóng dáng mỹ nhân trong gương, dung nhan phảng phất trong áng mây hồng, bàn tay dừng lại bên mai tóc, thoáng chốc lặng thinh.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Vương mụ gọi khẽ một tiếng “Điện hạ”, rồi cửa bị người đẩy ra, Lý Huyền Độ bước vào, đập vào mắt hắn là cảnh Lạc Bảo đang đứng bên cửa sổ cầm gương cho Bồ Châu, nàng tựa hồ vẫn đang chỉnh trang, hắn bèn dừng lại.
Bồ Châu liếc nhìn Lạc Bảo, nói: “Được rồi, đặt xuống đi.”
Lạc Bảo đặt vội gương xuống, hành lễ với hắn xong thì co lại một góc, không dám thở mạnh.
Bồ Châu xoay người, mỉm cười dịu dàng với Lý Huyền Độ: “Điện hạ, vừa rồi hắn đến cầu xin ta, nói một hồi ta nghe chẳng hiểu nổi, đại khái là không nỡ rời xa điện hạ, muốn ở lại tiếp tục hầu hạ. Ta thấy hắn cũng đáng thương, không đành lòng, nên định xin điện hạ, chi bằng đừng điều hắn đi nơi khác nữa, cứ để hắn ở lại? Dù sao đi nữa, hắn cũng là người đã hầu hạ điện hạ nhiều năm, giờ nếu đột ngột thay người, chỉ sợ điện hạ không quen.”
Lạc Bảo quỳ xuống phụ họa: “Xin điện hạ cho nô tài ở lại!”
Lý Huyền Độ đưa mắt nhìn vương phi cùng nô bộc của mình, ánh mắt thoáng chút nghi hoặc, phẩy tay nói: “Thôi được rồi, làm theo lời vương phi đi. Đi thôi, xe ngựa đang chờ ngoài kia.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận