Ban đầu, nụ hôn của Lý Huyền Độ vô cùng nhẹ nhàng, môi hắn chỉ khẽ chạm lên môi nàng, như thể môi nàng là đóa hoa nhỏ cần hắn nâng niu che chở. Nhưng rồi, hắn ngậm lấy đóa hoa ấy, dần dà trở nên quấn quýt, môi lưỡi triền miên, cứ thế dây dưa cùng nàng.
Nụ hôn sâu ấy khiến Bồ Châu chợt thấy khó thở, hô hấp trở nên dồn dập, đầu óc cũng dần mơ màng, đến mức chẳng còn ngồi vững, nhắm mắt ngửa mặt, mặc hắn muốn gì được nấy.
Cuối cùng, hắn buông tha cho môi nàng, nhưng chuỗi hôn nồng nàn vẫn chưa dừng lại. Hắn lần lượt hôn lên vầng trán thanh khiết không tì vết, đôi mày cong như vẽ, mí mắt khép hờ, hàng lông mi dài run rẩy, sóng mũi thanh tú… Đến khi đôi môi hắn tìm về với đôi môi nàng, nhịp thở của hắn đã trở nên gấp gáp, hơi nóng phả lên gò má Bồ Châu, vòng tay ôm nàng cũng siết chặt hơn.
Hắn bất thình lình đỡ phần eo nàng, đẩy nhẹ nàng ngả xuống gối, thân mình áp xuống.
Hắn muốn nàng.
Nhưng Bồ Châu như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Trong lòng nàng, tên tiểu nhân xấu xa kia lại đang nhảy nhót cầm cờ vẫy gọi. Y kéo nàng ra khỏi vòng xoáy mê hoặc của nam sắc, giãy dụa một lúc, nàng mới có thể bò lên.
Nàng rụt cổ, né tránh những nụ hôn đang dần trượt xuống, thở hổn hển nói: “Điện hạ… chàng có đói không? Ta đã bảo người giữ lại phần cơm tối cho chàng…”
“Không đói!”
Bồ Châu vội nắm chặt tay hắn, giọng run run: “Vậy thì… chàng đi tắm trước đã!”
Lý Huyền Độ rốt cuộc vẫn bị nàng ngăn lại.
Mái tóc dài của nàng sạch sẽ ngát hương, làn da trắng ngần, mịn màng, cả người từ đầu đến chân đều tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.
Hắn nhìn lại chính mình, quần áo lấm lem bùn đất, trông thật lôi thôi lếch thếch.
Lý Huyền Độ thở ra một hơi thật dài, cố đè nén ngọn sóng tình đang cuộn trào trong ngực, trầm giọng nói một tiếng: “Chờ ta,” rồi đứng dậy rời khỏi giường.
Bồ Châu đẩy được hắn đi tắm, lật người nằm úp trên gối, lòng rối như tơ vò.
Chuyện này phải làm sao đây? Một lúc nữa hắn quay lại, tất sẽ muốn tiếp tục chuyện ban nãy.
Nàng cũng không phải ghét bỏ khi làm chuyện ấy với hắn, dẫu sao thì hắn cũng có dung mạo tuấn tú trời sinh. Đến giờ nàng vẫn chưa quên được khung cảnh đẹp đến chấn động vào lúc xế chiều của một ngày mưa gió mịt mùng. Hắn khép hờ vạt áo, chân trần ngồi trên giường mây ở đạo quán Tử Vân, một mình đối ẩm với gió mưa.
Giờ đây, mỹ nam tử ấy lại đang cùng nàng đồng sàng cộng chẩm, da thịt liền kề, chỉ cần ngắm khuôn mặt ấy thôi cũng đã thấy hài lòng, huống chi bản lĩnh của hắn lại không tệ, nàng cũng cảm thấy thỏa mãn. Khi hắn nhã nhặn, nàng không kìm được mà chìm đắm trong đó; lúc hắn cuồng nhiệt, lại khiến nàng thần hồn điên đảo, thậm chí quên cả bản thân, chỉ cần đừng như đêm đầu tiên, về sau khiến nàng không chịu đựng nổi, thì chuyện ân ái cùng hắn vào buổi tối cũng có thể xem là một cách tiêu khiển trước khi ngủ.
Nhưng vấn đề hiện tại là… không phải nàng không muốn, mà là nàng không thể.
Việc sinh con trai vốn có thể từ từ, không cần phải nóng vội, dù sao nàng cũng còn trẻ, mới thành thân với hắn chưa lâu, chuyện cần đốc thúc chẳng qua cũng chỉ vì mùa xuân sang năm chính vào thời điểm then chốt.
Đến lúc ấy nếu trong bụng nàng đã có cốt nhục của hắn, thì sẽ có thể tạo thêm áp lực lên hắn.
Hắn không nghĩ cho nàng, vương phi của hắn, thì cũng nên nghĩ cho con mình, đúng không?
Cuốn bí thuật kia có nói rằng, nam nữ giao hợp, tinh khí tương giao, tinh huyết kết hợp, tạo thành thai nhi. Chỗ tinh khí hội tụ, gọi là tử cung. Khi ngủ cần nằm yên thì tử cung mới có thể kết thành thai bào.
Theo như nàng hiểu thì sau mấy ngày đó, nữ tử không nên hành phòng tiếp với nam tử. Nàng đã mường tượng ra cảnh tinh khí của hắn và huyết khí của nàng đang giao tranh trong cơ thể nàng, cố gắng kết thành thai nhi.
Một quá trình trọng yếu như vậy, lỡ như bị hắn thô lỗ quấy nhiễu, thì còn đâu mà ngưng huyết thành thai?
Đối với nàng mà nói, mang thai sinh con là chuyện hệ trọng nhất lúc này. Chuyện ân ái nếu đã mất đi mục đích, chẳng qua chỉ là sự thỏa mãn dục vọng nông cạn mà thôi, cho dù có mê hồn đến đâu hay Lý Huyền Độ có là một mỹ nam hiếm thấy trên đời, nàng cũng không mảy may hứng thú.
Đó cũng chính là lý do vì sao hai đêm trước nàng không chủ động tìm hắn, trong lòng cũng thầm mong hắn đừng đến tìm nàng. Nào ngờ hôm nay lại xảy ra tình huống trớ trêu thế này.
Bồ Châu nghĩ mãi không ra cách nào để thoái thác chuyện này mà không làm hắn phật ý. Thời gian trôi quá nhanh, loáng một cái, hắn đã tắm xong quay về. Trên người hắn khoác bộ áo ngủ trắng rộng thùng thình mà Lạc Bảo vừa gấp rút mang đến, thắt lưng chưa buộc, vạt áo hơi mở, khi hắn bước tới gần, một giọt nước trong suốt chưa lau khô từ cổ lăn xuống ngực, thấm ướt vải áo. Ánh mắt hắn hàm chứa ý cười, quyến rũ đến mức khiến người ta gần như nghẹt thở.
Bồ Châu nhìn rõ mồn một, căng thẳng đến mức tim như thắt lại. Nàng vội nhắm mắt giả vờ ngủ.
Hắn bước tới gần, lên giường, buông màn xuống, ánh sáng trong màn liền tối đi.
Nàng cảm thấy hắn ôm mình vào lòng, bàn tay đặt lên người nàng, một lúc sau, hắn cúi đầu, dùng cằm cọ cọ lên trán nàng.
“Xu Xu buồn ngủ rồi sao…”
Hắn nhỏ giọng gọi nhũ danh của nàng một lần nữa, hỏi nàng, giọng nói ẩn chứa thứ cảm xúc như đang đè nén.
Bồ Châu chịu không nổi, mở mắt, cắn môi, ấp úng nói chỗ đó của mình vẫn còn đau.
Lý Huyền Độ sững người, liền rút tay về, chuyển sang nắm lấy vai nàng, hỏi: “Sao lại thế? Đã gọi Thái y đến xem chưa?”
Vẻ mặt hắn có phần sốt sắng, Bồ Châu biết mình khiến hắn hiểu lầm, liền vội lắc đầu: “Không cần gọi Thái y đâu…”
Hắn truy hỏi, nàng mới áp môi đến bên tai hắn, giọng nhỏ như muỗi kêu nói mấy câu:
“…Nghỉ đến hôm nay rồi nhưng còn có chút khó chịu..”
Cảm giác nóng rát sau đêm đầu tiên thật ra đã sớm biến mất, cơ thể nàng đã hồi phục hoàn toàn.
Nàng thấy hơi chột dạ, dứt khoát không nhìn hắn, vùi mặt vào lòng hắn.
Lý Huyền Độ nào biết những khúc mắc rối tinh rối mù trong lòng nàng, nhớ lại hai đêm kia, hắn quả thật đã mất khống chế, không biết nặng nhẹ. Cơ thể nàng yếu ớt mảnh mai, da thịt nhẵn bóng, lại lần đầu gần gũi, làm sao chịu nổi sự thô bạo của hắn. Nghĩ đến đó, hắn không khỏi đau lòng, trong lòng càng thêm hối hận, dẹp bỏ ngay ý niệm vừa nhen nhóm trong đầu, ôm nàng vào lòng, giọng điệu tự trách: “Đều do ta không phải. Nàng nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ không chạm vào nàng.”
Bồ Châu thầm thở phào, khẽ “ừ” một tiếng, bị hắn ôm tiếp vào lòng và thiếp đi. Nàng cảm nhận được dường như hắn cũng đã bình tĩnh lại, không chạm vào nàng nữa.
Toàn thân Bồ Châu thả lỏng, chợt nhớ đến chuyện ban ngày, liền mở miệng hỏi hắn.
Lý Huyền Độ kể lại mọi chuyện một cách đơn giản.
Bồ Châu nghe xong thì kinh hãi vô cùng, ôm chặt lấy hắn, giận dữ nói: “Thái tử đúng là muốn tìm đường chết nên mới dám làm chuyện này, cuối cùng còn bắt chàng đi cứu! Sau này chàng nhất định phải cẩn thận gấp bội. Ta lo rằng y chẳng những không cảm kích, mà còn được nước lấn tới. Nếu còn xảy ra chuyện tương tự, dù có phải đắc tội, ta cũng sẽ không đồng ý để chàng đi nữa!”
Lý Huyền Độ lặng lẽ nhìn nàng, hồi lâu sau, hắn chợt nói: “Hôm nay nếu không phải nàng mời được vương tử nước Vu Điền đến, e là ta cũng khó mà thoát thân được…”
Hắn ngừng lại một chút.
“Vì sao nàng lại sốt ruột như thế, nghĩ trăm phương ngàn kế để cứu ta?”
Bồ Châu khựng lại, đang nghĩ xem nên đáp thế nào, lại nghe hắn nói tiếp: “Ta tưởng rằng nàng hẳn đã thất vọng về ta rồi. Ta không thể giúp nàng đạt thành tâm nguyện.”
Bồ Châu ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt hắn đang cúi xuống, tập trung nhìn mình.
Trong màn tĩnh lặng đến nỗi dường như có thể nghe thấy tiếng tim nàng đang đập.
Nàng ngước mắt, đón nhận ánh nhìn có phần u uẩn của người đàn ông bên gối, nhẹ giọng nói: “Không dám giấu điện hạ, lúc mới gả cho chàng, quả thực ta từng thấy thất vọng. Nhưng sau khi dần quen biết điện hạ, ta mới hiểu điện hạ là người thế nào, cũng thật lòng yêu chàng. Hơn nữa, ta cũng đã nghĩ thông rồi. Khi còn ở Hà Tây, ta thường nghe mấy bà thím gần nhà nói rằng đàn bà lấy chồng thì phải theo chồng, thế mới là có phúc. Khi ấy ta không hiểu, giờ thì đã rõ. Trước kia ta cô đơn không nơi nương tựa, đầu óc chỉ toàn suy nghĩ vẩn vơ, giờ nhớ lại thấy nực cười đến tột cùng. Hiện giờ ta đã khác xưa, điện hạ chính là chỗ dựa của ta. Từ nay ta sẽ yên tâm đi theo chàng, chàng có cơm ăn, lẽ nào ta phải chịu đói?”
“Điện hạ――”
Nàng khẽ gọi hắn.
“Xu Xu đã là người của điện hạ rồi, gặp phải chuyện như hôm nay, chẳng nhẽ ta nên đứng ngoài, trơ mắt nhìn điện hạ mạo hiểm nhưng không màng đến thì mới đúng?”
Lý Huyền Độ nhìn thẳng vào mắt nàng rất lâu, rồi bỗng cúi đầu, trao cho nàng một nụ hôn sâu. Một lát sau, hắn buông nàng ra, dặn nàng nghỉ ngơi trước, nói mình ra ngoài một lát, sẽ quay về ngay.
Bồ Châu cũng không biết hắn định làm gì, chỉ thấy hắn xuống giường mặc y phục, bước nhanh ra ngoài.
Khoảng hai khắc sau, hắn quay lại.
“Điện hạ vừa đi đâu đó??”
Nàng ngồi dậy, nghi ngờ hỏi.
Lý Huyền Độ lấy ra một lọ sứ nhỏ.
“Chẳng phải nàng nói chỗ đó vẫn còn khó chịu sao? Vừa rồi ta đến chỗ Trương Thái y, ông ấy cho lọ thuốc này, mỗi ngày bôi hai lần sáng tối, thì tiêu sưng giảm đau rất nhanh. Mai còn phải lên đường, đi đứng sẽ rất vất vả, người nàng đang không khoẻ, nếu ngại tìm Thái y thì cũng nên nói sớm với ta, đừng cố chịu đựng một mình.”
Giọng điệu hắn có phần trách cứ, rửa tay xong, hắn trở lại, định tự tay bôi thuốc cho nàng.
Bồ Châu không ngờ hắn lại đến chỗ Thái y lấy thuốc cho nàng, giờ còn muốn giúp nàng bôi thuốc, nhất thời đỏ mặt thẹn thùng.
Nhưng mà, nơi đó của nàng đã sớm lành hẳn, nếu bị hắn phát hiện, chẳng phải sẽ biết nàng đang kiếm chuyện nhằm qua mặt hắn sao?
Bồ Châu hoảng hốt, giật lấy lọ thuốc, rút nút ra ngửi thử, cau mày chê mùi thuốc khó ngửi, sống chết không chịu bôi.
“Điện hạ yên tâm, ta không sao thật mà, nghỉ ngơi thêm vài hôm là khỏi.”
Lý Huyền Độ nhìn nàng hai chân khép chặt, tay giữ chặt lấy vạt váy, kiên quyết không để hắn nhìn, hắn vừa bực vừa buồn cười, dịu giọng nói: “Ta với nàng là vợ chồng. Ngoan nào, đừng bướng nữa.”
Bồ Châu không thể phản đối thêm nữa.
Người nói không khỏe là nàng, hắn đã đích thân đi lấy thuốc về, giờ mà không dùng, sợ rằng hắn sẽ sinh nghi, nàng đành đổi lời, nằng nặc đòi tự mình bôi thuốc, không cho hắn nhìn.
Lý Huyền Độ không còn cách nào khác, chỉ biết bật cười lắc đầu, chiều theo ý nàng, xoay lưng đứng chờ bên ngoài màn trướng.
Bồ Châu giả vờ bôi thuốc, qua một lúc thì lên tiếng bảo đã xong, sau đó liền chui tọt vào trong chăn nằm xuống.
Lý Huyền Độ lúc này mới trở lại giường, ôm nàng dỗ ngủ.
Tiểu thê tử đang nằm trong lòng, lại còn nép sát vào người hắn thiếp đi.
Lý Huyền Độ đành cưỡng ép bản thân phải trấn tĩnh, cố gắng ru nàng ngủ sớm. Thế nhưng chẳng rõ vì sao, vừa nhắm mắt lại, trước mắt hắn liền hiện lên cảnh nàng ngượng ngùng, khăng khăng đòi tự bôi thuốc, nhất quyết không cho hắn nhìn, máu nóng dâng trào, tâm thần xao động, mãi chẳng thể chợp mắt. Đang lúc cảm thấy bức bối khó chịu, hắn bỗng cảm thấy một bàn tay mềm mại đưa sang, dịu dàng vỗ về hắn.
Hắn khựng lại, mở mắt nhìn nàng, thấy nàng vẫn rúc đầu trong lòng mình, không nhịn được khẽ gọi bằng giọng khàn khàn đè nén: “Xu Xu…”
Bồ Châu đỏ mặt, không dám đối diện với hắn.
Nàng vừa lừa vừa dỗ hắn cho qua chuyện, nhưng hắn thì chẳng dễ chịu gì.
Hai người thân mật nằm cạnh nhau, cơ thể bên cạnh có điều khác thường, sao nàng lại không hay biết?
Nghĩ đến sự săn sóc và nhún nhường hắn dành cho mình đêm nay, đã thế còn bị dắt mũi đến quay vòng vòng trong lòng bàn tay mình, nàng cũng hơi áy náy, không đành lòng quay lưng ngủ thẳng. Nghĩ một lúc, nàng chợt nhớ ra còn có cách khác có thể an ủi hắn, bèn đánh liều, mạnh dạn đưa tay sang.
Nàng chủ động quấn lấy hắn, dốc hết sức mình, chỉ một lúc ngắn sau hắn đã không thể nhẫn nại được nữa, cùng với một tiếng thở dài nhẹ nhõm, trong màn trướng rốt cuộc lại trở về tĩnh lặng.
Thu xếp xong xuôi, Lý Huyền Độ âu yếm hôn lên trán nàng, giọng trầm khàn: “Nàng mệt rồi phải không? Ngủ đi.”
Bồ Châu quả thực có hơi mệt, nhưng vẫn cảm nhận được tâm tình thoả mãn của hắn, lòng cũng thấy ngọt ngào. Nàng uể oải nằm im, khép mắt lại nghĩ đến chuyện sáng mai sẽ lên đường hồi phủ, chợt nhớ ra một việc, nghĩ ngợi một lát rồi mở mắt nói: “Điện hạ, ta không thích Lạc Bảo, sau này cũng không muốn dùng đến hắn, chàng đuổi hắn đi đi! Người để thay thế hắn ta cũng đã giúp chàng chọn xong. A Lục không tệ, làm việc cũng rất chu đáo.”
Lý Huyền Độ gối đầu lên gối, vốn đã nhắm mắt, nghe vậy liền mở mắt ra, nhìn nàng một cách nghi hoặc: “Hắn chọc giận nàng à?”
Bồ Châu bò lên ngực hắn, cánh tay ngọc chống lên khuôn mặt như đóa phù dung, nũng nịu nói: “Còn phải cần lý do gì nữa sao? Chỉ là ta không thích hắn! Nhìn dáng vẻ thôi là đã thấy không vừa mắt rồi!”
Lý Huyền Độ không đáp.
Thấy hắn im lặng, lại còn nhắm mắt vờ ngủ, nàng liền vòng tay qua ôm hắn, uốn éo người, giọng đầy oán trách: “Điện hạ! Thật đấy, chỉ cần thấy hắn là ta đã bực rồi! Có phải chuyện gì to tát đâu, chàng đồng ý với ta đi mà!”
Lý Huyền Độ đành phải mở mắt, giải thích: “Hắn đã theo ta nhiều năm, làm việc luôn luôn tận tâm tận lực. Chắc nàng có hiểu lầm nào đó với hắn rồi. Nếu hắn làm gì có lỗi thì ta bảo hắn đến tạ lỗi với nàng, được không?”
Bồ Châu trừng mắt nhìn hắn, ấm ức cắn môi, buông hai tay đang ôm hắn ra, nói: “Thôi vậy, nếu chàng không sống thiếu được hắn thì cứ giữ lại mà dùng. Dù sao trong lòng điện hạ, ta cũng không bằng một tên hạ nhân.” Dứt lời liền trườn khỏi ngực hắn, cũng không tựa vào hắn nữa, nằm nghiêng trên gối, buồn bực nhắm mắt ngủ.
Lý Huyền Độ thấy nàng rầu rĩ không vui, tính tình bỗng nhiên cáu kỉnh, rõ là được chiều quá sinh hư, nhưng hết lần này tới lần khác, hắn lại không đành lòng trách mắng nàng. Đắn đo một lúc, thấy nàng mãi vẫn không thèm để ý tới mình, hắn đành xuống nước, ôm nàng qua dỗ: “Thôi nào, nếu nàng thực sự không muốn nhìn thấy hắn thì từ mai, ta không sẽ gọi hắn đến hầu hạ nữa, để ta giao việc khác cho hắn…”
Thấy nàng sắp sửa ý kiến, mặt hắn trầm xuống: “Ta nói là ta sẽ dặn hắn không được phép xuất hiện trước mặt nàng. Nàng đừng làm loạn!”
Bồ Châu sững lại, ngoan ngoãn đáp: “Ta biết rồi, ta nghe lời điện hạ.”
Lý Huyền Độ liếc nàng một cái, khẽ “Ừm” một tiếng.
Bồ Châu xác định hắn đã nhượng bộ nên cũng không được đà lấn lướt, nét cười rạng rỡ nở trên gương mặt, lại vòng tay ôm hắn, hôn nhẹ một cái, vui mừng cảm thán: “Điện hạ, chàng thật tốt với ta.”
Nàng biết Lạc Bảo đã theo hắn nhiều năm, từ cung Vô Ưu cho đến hoàng lăng, nay nàng đưa ra yêu cầu thế này, đúng là ép người quá đáng.
Nhưng, ai bảo tên hạ nhân đó mắt cao hơn đầu, đã vậy còn từng tận mắt nhìn thấy cảnh nàng mất mặt.
Trước kia vì không có cách nào khác nên nàng mới phải nhịn xuống. Hiện tại đang sẵn cơ hội tốt, nếu nàng không thử thổi gió bên gối đuổi hắn đi, lẽ nào cứ thế giữ lại, mặc hắn khiến nàng gai mắt?
Đồng thời, nhìn phản ứng của Lý Huyền Độ nàng cũng xác định được giờ nàng đã chiếm được mấy phần trọng lượng trong lòng hắn, so với hồi mới gả thì tốt hơn biết bao.
Tuy rằng hắn không hoàn toàn làm theo ý nàng, đuổi người đi ngay, nhưng chịu nhường nàng đến mức ấy, xem ra cũng đã là một bước tiến lớn rồi.
Sao nàng lại không vui kia chứ?
Thấy nàng mừng rỡ như một đứa trẻ, Lý Huyền Độ vừa có chút thất vọng vì mình đã mềm lòng trước sự “vô lý” của nàng, lại vừa thấy có thể khiến nàng vui vẻ như vậy thì cũng đáng giá.
Có đôi phần bất đắc dĩ, cũng có vài phần mãn nguyện.
Hắn đưa tay véo nhẹ má nàng: “Được rồi, hài lòng rồi thì đi ngủ đi. Mai còn phải dậy sớm lên đường.”
Bồ Châu nhỏ nhẹ đáp một tiếng, nép sát vào hắn, nghe lời nhắm mắt, yên lặng chìm vào giấc ngủ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận