Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 69: Huyết Dã Chi Mưu

Bồ Châu (Dịch)

  • 15 lượt xem
  • 5984 chữ
  • 2025-12-11 14:26:02

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Bồ Châu dõi mắt nhìn đoàn người ngựa phía trước rầm rập cuốn đi, lòng chợt dấy lên một cảm giác bất an khó tả.

Rõ ràng Lý Thừa Dục luôn mang lòng bất mãn với Lý Huyền Độ, vậy mà vẫn cố chấp muốn hoàn thành lời hứa cùng đi săn chẳng lấy làm quan trọng, chuyện này hết sức đáng nghi.

Thế nhưng giữa bao ánh mắt dõi theo, Lý Huyền Độ nào có quyền từ chối không đi. Dù đã có hai hộ vệ là Trương Đình và Thẩm Kiều đi kèm, nhưng nàng vẫn không thể yên tâm.

Nàng bèn bảo Diệp Tiêu theo sát bảo hộ.

Diệp Tiêu nói: “Ti chức sẽ đưa vương phi hồi cung trước, sau đó lập tức đuổi theo Tần vương.”

Giọng hắn vô cùng quả quyết, Bồ Châu cũng không tranh cãi nữa, vội vàng lên ngựa, thúc roi phóng nhanh trở về hành cung. Vừa đến nơi, nàng lập tức sai Diệp Tiêu tức tốc lên đường.

Diệp Tiêu vừa định rời đi, chợt nghe sau lưng có tiếng khẽ gọi: “Vương phi.” Bồ Châu quay đầu lại, nhận ra chính là Phí Vạn.

Hắn ló đầu ra khỏi một bụi cây ven đường, mặc xiêm áo như một tiểu binh.

Xưa nay Phí Vạn vẫn đi theo Thôi Huyễn, lúc này thấy hắn xuất hiện ở đây, Bồ Châu cũng chẳng lấy gì làm lạ. Nàng bước nhanh lại gần, hỏi có chuyện gì.

Phí Vạn kéo nàng ra sau gốc cây, hạ giọng nói: “Thôi tướng quân sai tiểu nhân đến báo tin. Thái tử du săn chỉ là vỏ bọc, mưu hại Tần vương mới là thật. Y đã cho người bố trí sẵn một bầy mãnh thú dọc đường, có người thuần thú điều khiển, đợi Tần vương bị dẫn vào thì sẽ thả thú dữ tấn công, đồng thời sắp xếp mai phục bắn tên dưới danh nghĩa là xua đuổi thú dữ, nhất định phải trừ bỏ Tần vương.”

Bồ Châu kinh hãi, vội hỏi: “Hắn có nói rõ phục kích ở đâu không?”

Phí Vạn lắc đầu: “Thôi tướng quân cũng không rõ. Vương phi nghĩ cách đi, tiểu nhân không thể ở lại lâu, cáo từ!” Dứt lời, hắn liếc nhanh bốn phía, rồi xoay người rời đi trong vội vã.

Tim Bồ Châu đập thình thịch như trống trận.

Linh cảm ứng nghiệm thật rồi!

Cùng lúc đó, nàng cũng đã hiểu vì sao hôm nay Lý Thừa Dục phải mang theo nhiều người như vậy, cả Thẩm Dương, còn thêm mấy vị công tử là con cháu nhà quyền quý.

Ngoài việc không để Lý Huyền Độ sinh nghi, e rằng mục đích lớn hơn là để che mắt thiên hạ, ngụy trang thành một tai nạn ngoài ý muốn.

Cái tên Lý Thừa Dục chết dẫm này!

Kiếp trước không bảo vệ nổi nàng, làm nàng bị liên lụy đến mất mạng, kiếp này định khiến nàng chịu cảnh góa bụa sớm nữa hay sao?

Bồ Châu nghiến răng nguyền rủa trong lòng, lập tức cho gọi Diệp Tiêu, đem toàn bộ tin tức vừa nhận được nói cho hắn biết.

Sắc mặt Diệp Tiêu đại biến: “Thuộc hạ sẽ dẫn người đuổi theo ngay, nói là vương phi có chuyện khẩn cấp, thỉnh điện hạ quay lại!”

Bồ Châu lắc đầu: “Không ổn! Tính tình Thái tử cực đoan, một khi nghĩ lệch, làm việc sẽ chẳng màng hậu quả. Ngươi có thể mang theo bao nhiêu người? Chẳng lẽ có thể điều động cả một đội quân? Dù có đem theo toàn bộ người của ngươi, chỉ sợ cũng không ngăn nổi Thái tử. Nếu y đã ra tay, có dã thú và cả loạn tiễn thì sao đảm bảo nổi bình an cho điện hạ?”

Diệp Tiêu lo lắng ra mặt: “Vậy phải làm sao mới được?”

Hắn ngừng lại chốc lát, rồi nói: “Thuộc hạ sẽ đi tìm Hàn phò mã, thỉnh ngài ấy đi cùng.”

“Khoan đã!”

Bồ Châu gọi giật hắn lại, điểm nhanh những người đi cùng Lý Thừa Dục ban nãy, bỗng ngẩng đầu lên: “Hãy đi tìm vương tử nước Vu Điền! Nhất định phải dẫn y theo cùng!”

Ngày mai sau khi hồi kinh, y sẽ hoàn tất quá trình du học, chuẩn bị về nước.

Vương tử nước Vu Điền là Úy Trì Thắng Đức vẫn còn lưu luyến chưa nỡ rời đi, lúc này y đang ở trong trướng của mình, tùy tùng thì đang thu dọn số ban thưởng mà y nhận được từ Hoàng đế trong chuyến này, ai nấy đều tất tả bận rộn. Đột nhiên, y nghe nói Tần vương phi đến tìm mình, liền chạy vội ra ngoài, lúc trông thấy nàng thì mừng rỡ không thôi.

Bồ Châu đưa y đến một nơi trống trải vắng người gần đó thì dừng chân, chẳng nói chẳng rằng, trước tiên là hướng về phía y hành một lễ thật sâu, khiến Úy Trì giật mình kinh hãi, vội né sang bên, nói: “Vương phi làm gì vậy? Sao lại hành lễ lớn như thế với tiểu vương?”

Bồ Châu đáp: “Ta có một việc không tiện mở lời, muốn mạo muội thỉnh cầu vương tử giúp đỡ, nhưng nói ra sợ là làm khó người, nên chần chừ không dám nói ra.”

Úy Trì vẫn còn nhớ rõ phong thái cưỡi ngựa tung hoành trên sân bóng của nàng ngày hôm đó, âm thầm ngưỡng mộ đã lâu, thấy con gái của ân sư lại dùng giọng điệu ấy để thưa chuyện, y gật đầu không chút do dự: “Vương phi có gì xin cứ nói, chỉ cần tiểu vương làm được, dù là nơi nước sôi lửa bỏng cũng nhất quyết xông pha không màng sống chết, tuyệt không nề hà!”

Bồ Châu liền nói: “Thái tử điện hạ vừa mời Tần vương đi săn. Chỉ là vết thương từ lần đi săn trước trên cánh tay chàng đến nay vẫn chưa lành, khó mà giương cung, nhưng Thái tử đã lên tiếng mời giữa chốn đông người, thành tâm thành ý, chàng ấy không tiện từ chối, đành phải đồng hành. Ta lo chàng bắn cung không tốt khiến Thái tử thấy cụt hứng, lại càng lo chàng gặp chuyện chẳng lành. Giữa lúc ấy, ta chợt nhớ hồi nhỏ từng nghe gia phụ nhắc đến vương tử, bảo rằng từ nhỏ vương tử đã dũng mãnh thiện chiến, lại giỏi cung ngựa, hơn hẳn người thường. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ sợ việc này ngoài vương tử ra, không ai giúp được. Vì vậy ta mới mạo muội đến đây cầu xin, không biết vương tử có thể giúp đỡ Tần vương, đi sát bên chàng, để Thái tử có thể vui vẻ tận hứng không?”

Úy Trì không ngờ tiên sinh lại dùng những lời này để khen ngợi mình trước mặt ái nữ, thấy nàng nói xong, đôi mắt nhìn y tha thiết, ánh mắt đong đầy mong chờ, khiến máu huyết trong người y như sôi sục, hào khí bốc lên, cất lời sảng khoái: “Hóa ra là chuyện ấy! Chỉ là một việc nhỏ thôi mà! Bình thường Thái tử đi săn vẫn luôn gọi ta theo, sao hôm nay lại quên ta thế không biết! Vương phi cứ yên tâm, ta sẽ lập tức đuổi theo, không rời Tần vương nửa bước, giúp ngài ấy săn bắn!”

Bồ Châu cảm kích vô cùng, lại cúi mình hành lễ thật sâu với Úy Trì, dặn Úy Trì đừng nói với ai là nàng nhờ vả, vì sợ nếu để Thái tử biết được, thì sẽ cho rằng đây là hành vi bất kính của nàng đối với y.

Úy Trì đồng ý, sai người nhanh chóng dắt ngựa, lấy cung cho mình, gọi thêm mấy viên tùy tùng rồi xuất phát lên đường.

Bồ Châu bảo Diệp Tiêu dẫn đường cho họ mau chóng đuổi kịp đoàn người phía trước. Đợi đến khi nhóm người phóng ngựa rời đi, nàng vẫn đứng yên tại chỗ, thần kinh căng cứng quá độ, đến mức cả người khẽ run lên.

Nàng hiểu rõ con người Lý Thừa Dục. Một khi có tư tưởng sai lệch thì làm việc sẽ chẳng chút cố kỵ, thủ đoạn cực đoan.

Vừa rồi Diệp Tiêu nói muốn mời Hàn Vinh Xương đi cùng, nhưng nếu Lý Thừa Dục một lòng muốn nhân cơ hội này loại trừ Lý Huyền Độ, thì cho dù có lỡ tay làm Hàn Vinh Xương bị thương, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Chỉ cần dàn xếp gọn ghẽ hiện trường thì ai mà biết cụ thể có bao nhiêu con thú tập kích? Cứ đổ hết cho “tai nạn” và “tấm lòng cứu người” là xong.

Nhưng nếu người đi cùng lại là nhân vật quan trọng của phiên bang, thì lại là chuyện hoàn toàn khác.

Vu Điền là một quốc gia trọng yếu ở Tây Vực, ngưỡng mộ văn hóa Trung Nguyên, không chỉ dâng cống phẩm hàng năm mà còn từ chối sự lôi kéo từ Đông Địch, tự nguyện xưng thần, là một nước chư hầu quan trọng trong việc giúp triều Lý mở rộng ảnh hưởng ra Tây Vực.

Giết nhầm vài công tử thế gia, thậm chí cả phò mã Hàn Vinh Xương, cũng không phải chuyện gì ghê gớm. Nhưng với vương tử Úy Trì thì khác.

Dù Lý Thừa Dục có bị ghen tuông làm mờ mắt đến đâu, e rằng cũng không dám manh động gây tổn hại đến vương tử nước Vu Điền.

Nếu y xảy ra chuyện, đó sẽ là chuyện lớn, dù Lý Thừa Dục có bản linh thông thiên, cũng khó lòng thoát thân toàn vẹn. Vì thế Bồ Châu mới quyết định đến cầu cứu Úy Trì.

Với Úy Trì Thắng Đức mà nói, việc này quả thực không công bằng. Nhưng nàng và vương tử Ba Tư vốn không có giao tình, Hoài Vệ lại là người nàng tuyệt đối không thể để mạo hiểm, còn những người còn lại… ai có thể quan trọng hơn Lý Huyền Độ trong lòng nàng đây?

Hoàn cảnh quá mức đặc biệt. Dù trong lòng áy náy với vị vương tử Vu Điền tính tình ngay thẳng kia, nàng cũng đành phải làm vậy.

Trời cao phù hộ, mong rằng Lý Huyền Độ tai qua nạn khỏi, bình an trở về. Về sau nếu có cơ hội, nàng nhất định sẽ báo đáp ân tình này của Úy Trì.

…

Hôm nay, có vẻ Thái tử Lý Thừa Dục mang tâm trạng vô cùng sảng khoái, một mình cưỡi ngựa dẫn đầu, theo sau là Lý Huyền Độ, kế tiếp là mấy vị công tử họ Thượng Quan, họ Diêu và vài người trẻ tuổi khác cùng đồng hành. Thẩm Dương bám ở cuối đội ngũ, Thôi Huyễn thì dẫn theo vài thị vệ, một đoàn gần hai ba chục người phi như bay vượt qua sườn đồi khe suối, hướng thẳng tới khu rừng hoang sâu thẳm nơi tận cùng của đồng nội.

Đến một bãi đất trống sâu trong khu rừng, cách nơi đóng quân của bãi săn khoảng mấy chục dặm, lúc ấy Thái tử mới hạ lệnh dừng ngựa, sai thị vệ đi lùng sục xung quanh, xua đuổi thú hoang phục vụ cuộc đi săn. Nhưng xem chừng hôm nay không được may mắn cho lắm, thị vệ tìm khắp một vòng nhưng chẳng đuổi được con thú nào ra hồn, chỉ có vài con linh miêu và thỏ hoang bị hù dọa mà thôi, rất nhanh đã bị loạn tiễn bắn chết. Vài vị công tử trẻ sai người hầu đi thu dọn chiến lợi phẩm. Đúng lúc đó, trên không trung có một con nhạn phương Bắc bay qua, hướng về phía Nam.

Lý Thừa Dục nhìn sang Lý Huyền Độ, cười nói: “Cô nhớ hồi hoàng thúc còn trẻ từng nổi danh vì tài bắn cung, đến nay cô vẫn còn nhớ rõ như in.” Y chỉ lên con nhạn đang bay qua đầu. “Bao năm không gặp, hẳn tài bắn cung của hoàng thúc lại càng tiến bộ, cô thật mong hôm nay có thể được lĩnh giáo một phen.”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lý Huyền Độ.

Hắn ngẩng đầu nhìn con nhạn, rồi nói: “Thái tử quá khen, mấy trò vặt năm xưa nay đã sớm mai một. Huống chi mấy hôm trước ta cùng Hàn phò mã ra ngoài săn bắn, chẳng may gặp phải gấu ngựa, tuy may mắn giữ được tính mạng, nhưng cánh tay vẫn chưa lành hẳn, thế này thì còn nói gì đến bắn cung? Có gắng gượng cũng chỉ khiến người ta chê cười. Hôm nay tình trạng của ta vốn cũng không hợp để đi săn, nhưng Thái tử có lòng mời, không tiện chối từ, nên mới theo hầu cho đủ người, thật không dám múa rìu qua mắt thợ.”

Đám công tử trẻ tuổi trong đội ngũ đưa mắt ra hiệu cho nhau, gương mặt loáng thoáng vẻ giễu cợt, trong số đó có một vị công tử họ Trương, cháu của Diêu hầu, cất lớn giọng: “Bàn về bắn cung thì không thể không nhắc đến Thái tử, kỹ năng thiện nghệ, ai ai cũng biết. Còn nhớ hôm Thái hoàng Thái hậu mừng thọ, võ sĩ phiên bang định bắn hộp bách bảo nhưng bắn mãi không trúng, sau cùng phải nhờ vào một mũi tên kinh người của Thái tử điện hạ thì mới cứu vãn được tình thế. Hôm nay nếu lại có được cơ hội tận mắt chứng kiến Thái tử thi triển tuyệt kỹ, đó chính là diễm phúc của chúng ta.”

Những người còn lại đồng loạt phụ họa.

Ban đầu Thái tử còn khiêm nhường thoái thác, không chịu giương cung, nhưng cuối cùng không chịu nổi lời nài ép của mọi người, đành bất đắc dĩ giương cung lắp tên, nhắm vào con nhạn phía trời Nam càng lúc càng nhỏ, buông dây, một mũi tên bắn ra, con nhạn từ giữa không trung cắm đầu rơi xuống.

Mọi người lại đồng loạt reo hò. Thị vệ dắt theo chó săn đi nhặt con nhạn, thì thấy mũi tên cắm thẳng vào bụng nó.

Cự ly chừng hai ba mươi trượng, lại còn là bắn lên cao, vậy mà vẫn có thể bắn trúng chỉ trong một phát, xem ra tài bắn cung của Thái tử quả không tầm thường.

Tiếng hoan hô xung quanh càng thêm vang dội. Thái tử mỉm cười phẩy tay, lại quay sang Lý Huyền Độ nói: “Cô vẫn luôn hoài niệm thời niên thiếu được cùng hoàng thúc cưỡi ngựa rong ruổi, một mình một ngựa, phóng khoáng tự do, giờ trưởng thành, đi đâu cũng mang theo một đoàn người, không còn có được cái cảm giác thong dong tự tại như trước. Khó lắm mới có được cơ hội thế này, cô cũng muốn thả mình một phen, ôn lại niềm vui sóng vai cùng hoàng thúc khi ấy. Hoàng thúc, mời đi cùng cô.”

Dứt lời, y đưa mắt quét qua mấy vị công tử trẻ tuổi phía sau, cuối cùng chỉ tay về phía Diêu công tử, đường đệ của Thái tử phi, cùng Trương công tử giỏi nịnh bợ nhất, lệnh cho cả hai cùng đi theo săn bắn.

Diêu và Trương không hề hay biết mình đã trở thành những kẻ bị chọn để bồi mạng, còn tưởng là được Thái tử ưu ái, mặt mày hớn hở, kiêu hãnh điều ngựa rời hàng trong ánh nhìn hâm mộ của đồng liêu.

“Hoàng thúc, mời!”

Lý Thừa Dục làm một động tác mời, dẫn đầu phóng ngựa đi trước.

Sau khi Thái tử, Tần vương cùng hai vị công tử họ Diêu và họ Trương rời khỏi, những người còn lại đều ở nguyên tại chỗ chờ đợi.

Ánh mắt Thẩm Dương trầm xuống, khóe mắt liếc về phía thiếu niên họ Thôi, người mấy ngày gần đây bỗng chốc nổi danh, lại được Thái tử coi trọng.

Thiếu niên ấy đang tựa bên một tảng đá, cúi đầu, thong thả lau lưỡi kiếm bằng vạt áo. Vẻ mặt chuyên chú, như thể đã hoàn toàn thoát ly khỏi những âm thanh xung quanh, chìm đắm trong thế giới riêng của mình. Bóng nghiêng của hắn giống hệt một thanh đao cô độc cắm giữa đất.

Thẩm Dương có một trực giác, thiếu niên đến từ Hà Tây đột nhiên nổi lên này tuyệt đối không phải loại đốm lửa chợt bùng lên rồi nhanh chóng lụi tắt. Thậm chí gã mơ hồ cảm thấy, trong tương lai, thiếu niên ấy sẽ trở thành một đối thủ tiềm năng với mình. Thế nhưng hiện tại, thiếu niên đó vẫn chưa đủ sức uy hiếp, chẳng đáng để gã phải bận tâm nhiều hơn.

Điều khiến gã thật sự để ý là hành động có phần khác lạ của Thái tử hôm nay, y định làm gì tiếp theo với người có tên là Lý Huyền Độ kia.

Nghĩ vậy, gã thu lại ánh nhìn, lấy cớ có việc riêng để nói lời từ biệt với đám người xung quanh, cưỡi ngựa rời đi một cách lặng lẽ. Đi được một đoạn, gã bất ngờ vòng trở lại, bám theo đoàn của Thái tử.

Lý Thừa Dục sánh vai cùng vị hoàng thúc của mình, vừa cưỡi vừa nói cười, thỉnh thoảng giương cung bắn về phía những con thú nhỏ tình cờ bắt gặp, dần dần tiến sâu vào trong rừng rậm, cuối cùng dừng lại bên một khe núi hẹp.

Dường như Thái tử đã thấm mệt, dừng ngựa nghỉ một lát, nói bản thân mắc tiểu, bảo Lý Huyền Độ cùng hai vị công tử họ Diêu và họ Trương cứ tạm chờ ở đây, y đi rồi sẽ quay lại ngay.

Thái tử dẫn theo hai thị vệ thân cận rời khỏi khe núi. Hai vị công tử Diêu, Trương không hề hay biết gì, vẫn đứng bên cạnh ngựa, vừa đợi vừa trò chuyện rôm rả. Lý Huyền Độ đứng một bên, đảo mắt nhìn quanh, sau đó quay đầu khẽ gọi hai tùy tùng là Trương Đình và Thẩm Kiều lại, ghé tai dặn một câu. Cả hai nghe xong, mặt mày liền biến sắc.

Lý Thừa Dục giấu mình trong bóng tối ở một góc trên cao, xuyên qua tán cây rậm rạp, lặng lặng quan sát mấy người đang dừng lại phía dưới.

Một thân tín ghé tai y hỏi nhỏ, có nên thả dã thú ra không.

Chỉ cần y gật đầu, ngay sau đó sẽ có hơn chục con hổ dữ đã bị bỏ đói suốt một ngày đồng loạt lao ra từ hai phía trước sau của khe núi, chặn đứng mọi đường lui. Bằng vuốt sắc và nanh nhọn, chúng sẽ xé xác toàn bộ đám người mắc kẹt ở giữa thành từng mảnh.

Không ai có thể ngờ, y lại dùng đến thủ đoạn này để kết thúc sinh mạng của tiểu hoàng thúc mà thuở nhỏ mình từng sùng bái, từng dõi theo. Một cơn đau âm ỉ bất ngờ trào dâng trong lòng y. Nhưng rất nhanh, cơn đau đó đã bị một cảm giác nhói buốt, dữ dội hơn nhiều lấn át hoàn toàn.

Chỉ cần Lý Huyền Độ chưa chết, nàng sẽ không thể nào quay về bên y. Nàng vốn dĩ thuộc về y.

Cái chết của Lý Huyền Độ, vốn đã là chuyện định sẵn, sớm muộn gì hắn cũng không thể thoát ra được.

Là Thái tử của Đế quốc, y trừ bỏ một mối họa tiềm tàng cho thiên hạ và cho Hoàng đế, chuyện này vốn không hề sai, không ai được phép nghi ngờ hay chỉ trích!

Ánh mắt Lý Thừa Dục dần trở nên lạnh lẽo và cứng rắn, y ra một ám hiệu. Thân tín lập tức truyền lệnh xuống. Rất nhanh, mệnh lệnh đã đến được tầng thấp nhất.

Lồng sắt giam giữ mãnh hổ bị mở ra, ba con hổ hung hãn nhất, đói khát nhất, từ trong cửa phóng ra, lao thẳng về phía con mồi.

Chính vào lúc này, ánh mắt Lý Thừa Dục bỗng khựng lại.

Ở lối rẽ mình vừa đi qua, y chợt thấy có một người cưỡi ngựa xông vào, vẻ mặt hớn hở, vừa thấy bóng Lý Huyền Độ đã cao giọng hô lên: “Điện hạ! Tần vương điện hạ! Tiểu vương tới rồi đây!”

Không ngờ lại là Úy Trì Thắng Đức, vương tử nước Vu Điền!

Khoảnh khắc đó, Lý Thừa Dục chẳng kịp nghĩ vì sao Úy Trì lại đột nhiên xông tới nơi này.

“Dừng lại! Mau thu về!” Y gần như hoảng loạn phát ra mệnh lệnh mới, vì căng thẳng nên lạc cả âm.

Nếu Úy Trì Thắng Đức chết ở nơi này, hậu quả sẽ ra sao, với thân phận là Thái tử của một Đế quốc, y sao có thể không hiểu?

“Dừng――” Y gân cổ hét lên, ra thêm một mệnh lệnh nữa.

Người thuần thú nhanh chóng đóng sập cửa lồng lại, nhưng vẫn chậm một bước. Ba con hổ đầu tiên phóng ra như thể đã ngửi thấy mùi máu tươi, đôi mắt xanh lục ánh lên hung quang, nước dãi nhỏ giọt từ kẽ răng sắc nhọn. Trong nháy mắt, chúng đã lao vút ra, một trước một sau, chặn ngay trước mặt đám người phía dưới.

Hai vị công tử Diêu Trương hoảng sợ đến biến sắc.

Tuy cũng mặc trang phục đi săn, lưng đeo cung, hông giắt kiếm, lại vốn có niềm say mê săn bắn, nhưng con mồi lớn nhất mà họ từng tự tay hạ được, cùng lắm cũng chỉ là hươu nai. Dù có chạm mặt hổ hay tê giác, kẻ chắn trước họ luôn là thị vệ và tùy tùng, họ chỉ cần chờ đến khoảnh khắc cuối cùng, lúc mãnh thú đã nửa sống nửa chết, cưỡi ngựa xông vào vòng vây, bắn ra một hai mũi tên kết liễu là xong.

Họ chưa từng dám tưởng tượng sẽ có ngày, chính mình lại phải đối mặt trực diện, gần trong gang tấc với ba con hổ vằn hung dữ đến nhường ấy?

Lúc này, cả hai mới hoảng hốt nhớ đến Lý Huyền Độ, vội vàng hét lớn gọi “Tần vương điện hạ!”, cuống quýt chạy về phía hắn cầu cứu.

Đây cũng là lần đầu tiên trong đời Úy Trì Thắng Đức gặp phải cảnh tượng như vậy, y vừa hồi hộp, lại vừa phấn khích. Thấy con ngựa dưới thân cứ xoay vòng vòng tại chỗ vì sợ hãi, không còn khống chế được nữa, y dứt khoát nhảy xuống ngựa, giương cung, nhắm thẳng vào một con hổ đang lao về phía mình. Nào ngờ vì quá căng thẳng, ngón tay cứng đờ, động tác giương tên vốn đơn giản và thuộc nay lại vụng về, chậm chạp lạ thường. Sau cùng y cũng ghì chặt dây cung, cắn răng bắn ra một mũi tên, mũi tên cắm vào vai con hổ, ác thú gầm lên một tiếng giận dữ, rồi tiếp tục nhào về phía y.

Úy Trì kinh hoảng, thấy con hổ chỉ còn cách mình chưa tới mấy trượng, tim đập dồn dập, chân tay càng thêm luống cuống. Ngay khoảnh khắc đó, có một bàn tay từ phía sau vươn ra, túm chặt lấy cánh tay y.

Vệ Xí ngoảnh lại – là Tần vương!

“Theo ta!”

Úy Trì vội vã xoay người, chạy theo hắn vào giữa.

Lý Huyền Độ lệnh cho Úy Trì, nhị vị công tử Diêu – Trương cùng hai viên tùy tùng lẫn Diệp Tiêu vừa kịp lao tới tạo thành thế gọng kìm, đồng loạt giương cung bắn tên, tạm thời áp chế, không cho đàn hổ áp sát. Sau đó, hắn sai Trương Đình khoan gỗ lấy lửa, đốt đám cỏ dại xung quanh để chặn bước mãnh thú.

“Vừa rồi khi đến đây, ta đã để ý địa thế xung quanh. Phía Tây có một vùng đầm lầy. Châm lửa xong, lập tức lui về phía đầm, dụ chúng rơi vào đó, chúng ta mới có đường thoát.”

“Phải tuyệt đối nghe lệnh, không được hành động đơn độc!”

Có người dẫn dắt, ai nấy đều như tìm được chỗ dựa, không còn hoảng loạn như ban đầu nữa, lập tức làm theo mệnh lệnh, ngay cả nhị vị công tử Diêu – Trương cũng xốc lại tinh thần, nhập vào đội hình để tự bảo vệ mình. Thị vệ Trương Đình là người thành thạo các kỹ năng sinh tồn trong những tình huống khắc nghiệt nhất ngoài tự nhiên, cũng chính là người tìm được miếng gỗ khô thích hợp, gọt lấy mạt gỗ, rồi dùng đầu mũi tên làm trục khoan, bắt đầu khoan gỗ nhóm lửa.

Hễ vừa lao đến, ba con mãnh hổ liền bị loạn tiễn bắn ra ngăn cản, nhất thời không thể tiếp cận được. Chúng lần lượt bị thương, trên người cắm đầy mũi tên, bèn quanh quẩn vòng qua vòng lại trước nhóm người ở giữa, không ngừng đi tới đi lui.

Số tên mang theo bên mình của từng người cứ thế vơi dần, đúng lúc tình hình nguy cấp nhất, Trương Đình đã châm lửa thành công, lấy được mồi lửa và nhóm cháy đám cỏ dại quanh đó.

Dã thú sợ lửa, bọn mãnh hổ càng thêm điên cuồng, tiếng gầm vang dội nối tiếp không dứt.

Lý Huyền Độ lập tức sai người cởi áo khoác, châm lửa làm đuốc mang theo bên mình khiến bầy thú dữ không dám tới gần, sau đó dẫn mọi người rút khỏi khe núi theo đúng kế hoạch.

Lý Thừa Dục nấp trong bóng tối đã nhìn rõ loạt hành động ấy.

Y không biết bước tiếp theo Lý Huyền Độ định làm gì, nhưng y hiểu rất rõ, y nhất định phải xuất đầu lộ diện ngay lúc này để cứu nguy.

Y lệnh cho tâm phúc mang theo người ngựa cùng mình cưỡi ngựa từ miệng khe núi xông vào, làm ra vẻ vừa mới chạy tới nơi.

Úy Trì thấy Thái tử dẫn người tới nơi, mừng rỡ kêu lớn: “Thái tử cẩn thận! Coi chừng bọn súc sinh tấn công!”

Lý Thừa Dục nói: “Cô vừa mới gặp đám thủ hạ tới đón, bị chậm mất một lúc, không ngờ nơi này lại xuất hiện dã thú! Đừng hoảng, cô tới cứu các người đây!”

Y mang theo hơn mười người, nhận được lệnh liền bao vây tiến lên, xếp trận bắn tên vào bầy hổ.

Lửa cháy bừng bừng, khói đen cuồn cuộn, bầy hổ bị thương, hoảng sợ bỏ chạy, một trận đối đầu nghẹt thở giữa người và hổ rốt cuộc cũng khép lại.

Diệp Tiêu dẫn người nhanh chóng dập lửa, nhưng lửa đã bùng lên thì khó lòng khống chế ngay được. Lý Thừa Dục ngồi trên lưng ngựa cao cao, xuyên qua màn khói đặc, tiến về phía Lý Huyền Độ và Úy Trì. Gương mặt y mang theo vẻ quan tâm, vừa định hỏi Úy Trì vì sao lại đến được đây, thì lúc này, một biến cố không ai ngờ tới đã xảy ra.

Một gốc cây khô bên đường bị bén lửa, cành khô tóe lửa, một chùm lửa vừa khéo bắn trúng mắt con ngựa dưới háng Lý Thừa Dục, con ngựa đau đớn, cộng thêm ánh lửa lấp lóa ngay bên cạnh vốn đã khiến nó hoảng sợ, liền nổi điên, bất ngờ hất văng Lý Thừa Dục xuống đất, rồi tung vó chạy loạn về phía trước.

Điều tồi tệ hơn chính là khi Lý Thừa Dục ngã xuống đất, một chân y lại bị dây cương quấn chặt, nhất thời không thể giãy thoát, cả người bị treo ngược, bị ngựa kéo lê trên mặt đất. Y cố gắng rút kiếm đeo bên hông để tự cứu, nhưng kiếm lại trượt khỏi vỏ, tay chỉ nắm vào khoảng không.

Ai nấy đều bị cảnh tượng bất ngờ xảy ra dọa đến ngây người. Thị vệ phản ứng nhanh hơn, vội vàng đuổi theo hòng giải cứu Thái tử nhưng không thể đuổi kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn con ngựa kéo người lao vút ra ngoài, loạn vó phóng về phía trước.

Thị vệ kinh hoảng tái mặt, cuống quýt lên ngựa tiếp tục truy đuổi. Song con ngựa Thái tử cưỡi vốn là giống ngựa thần tuấn, tốc độ chạy vốn đã cực nhanh, huống hồ lúc này còn phát điên, chẳng mấy chốc đã bỏ lại tất cả bọn họ phía sau, càng lúc càng xa.

Thái tử bị kéo lê trên mặt đất, bóng dáng giống như một chiếc lá rụng, ban đầu còn nghe thấy tiếng y kêu cứu, nhưng chẳng bao lâu, âm thanh yếu dần rồi tắt hẳn.

Thị vệ thót tim, cắn răng tiếp tục dốc sức đuổi theo.

Lý Huyền Độ thúc ngựa phóng tới từ phía sau. Hắn ngồi vững trên lưng ngựa, rút cung, lấy một mũi tên lắp lên dây, từ từ kéo căng, đợi cung đã căng, hắn nhắm chuẩn mục tiêu phía trước, ngón cái đang giữ chặt dây cung buông lơi, mũi tên rời dây, xé gió bay vút về phía trước.

Mũi tên ấy đã cắt đứt sợi dây cương quấn quanh chân Thái tử, người và ngựa cuối cùng cũng tách ra, con ngựa bỏ rơi chủ nhân, nháy mắt đã phi mất dạng.

Thị vệ hối hả ùa tới.

Gương mặt cùng tay chân Lý Thừa Dục đầy những vết trầy xước rướm máu, y phục rách bươm, kim quan trên đầu cũng đã rơi mất, tóc tai tán loạn, dáng vẻ vô cùng thảm hại.

Một lúc sau, y từ từ mở mắt, ánh nhìn dần trở nên mơ hồ.

“Thái tử điện hạ, ngài thế nào rồi? Vừa rồi thật quá nguy hiểm! Nếu không nhờ điện hạ Tần vương kịp thời bắn đứt dây cương cứu ngài, chỉ e đã xảy ra đại họa rồi!”

Úy Trì cũng thở hồng hộc đuổi tới, nói:

Ánh mắt Lý Thừa Dục đối diện với đôi mắt đang nhìn y chằm chằm, chính là của hoàng thúc của y, Lý Huyền Độ.

Đôi môi y run run, như muốn nói gì đó, song cuối cùng lại ngậm chặt miệng.

Lý Huyền Độ nói: “Thiên kim chi thể, tọa bất thùy đường, [1] huống hồ là điện hạ, dưới một người, trên vạn người? Điện hạ tự bảo trọng, ấy là phúc của tông miếu, là điềm lành của xã tắc. Huyền Độ chỉ là một kẻ thân phận thấp hèn, nào dám so bì. Hành động hôm nay của điện hạ, thứ cho ta nói thẳng, chẳng phải lựa chọn sáng suốt.”

[1] “Thiên kim chi thể, tọa bất thùy đường” (千金之體,坐不垂堂) là một thành ngữ, ý chỉ người có thân phận cao quý, tài sản giàu có, càng biết trân trọng bản thân, hành xử thận trọng, không dễ để mình rơi vào cảnh hiểm nguy.

Nguồn gốc câu nói này bắt nguồn từ một điển cố trong Lễ Ký, kể rằng người giàu có, vì quý trọng thân thể như ngàn vàng, nên khi ngồi không tựa dưới mái hiên, tránh bị ngói vỡ rơi xuống làm hại. 

Hắn nói bằng giọng điệu bình thản, nói xong liền đứng thẳng người, đưa mắt nhìn quanh một vòng.

Hoàng hôn dần buông. Hắn lệnh thị vệ cẩn thận nâng Thái tử lên, lập tức đưa về cứu chữa.

…

Ngày hôm đó với Bồ Châu dài bằng một năm, nàng đứng ngồi không yên.

Về sau nàng còn đi tìm Hàn Vinh Xương, nhờ ông dẫn thêm người qua đó. Tất nhiên nàng không tiện nói rõ chuyện Thái tử muốn gây bất lợi cho Lý Huyền Độ, chỉ bảo trong lòng lo lắng, mong ông đến đón người về.

Nửa ngày trôi qua, bên kia vẫn bặt vô âm tín. Nàng mấy lần muốn tự mình đi, song lại lo sức mình yếu ớt trói gà không chặt, lỡ đâu xuất hiện còn khiến Lý Huyền Độ vướng tay vướng chân, đành phải dằn lòng chờ tin.

Trời dần sập tối.

Sáng nay Hoài Vệ tỉnh dậy, vừa nhìn thấy con ưng săn mà Lý Huyền Độ mang tặng thì mừng như vớ được vàng, cả ngày hôm đó cậu đều ở trong phòng học cách huấn luyện, chăm sóc, say sưa đến quên cả ra ngoài.

Lý Tuệ Nhi thu dọn hành lý xong, dẫn theo mấy tỳ nữ sang hỏi a thẩm đã thu xếp đến đâu rồi, nào ngờ vừa bước vào đã thấy sắc mặt a thẩm tái nhợt, như thể đang bệnh, nàng gặng hỏi mãi nhưng a thẩm chỉ bảo không sao, nàng lo lắng, nhất quyết ở lại bên cạnh.

Bồ Châu ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm mỗi lúc một dày, cuối cùng không nhịn nổi nữa, vừa định đứng dậy thì đúng lúc ấy, Vương mụ mà nàng sai đi thăm dò tin tức hấp tấp chạy vào, mang theo tin mới: hôm nay Thái tử dẫn người đi săn, chẳng ngờ bị mấy con mãnh hổ tấn công, những người khác không sao, riêng Thái tử lâm nguy, may nhờ Tần vương ra tay cứu giúp, giờ Tần vương đã trở về, đang gặp Hoàng đế nhận tội.

Tin này hiện đã lan khắp hành cung.

Tấm lòng treo ngược mất nửa ngày của nàng cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Lý Huyền Độ đã bình an trở về.

Hắn không bị thương, cũng không mất mạng, thế là đủ rồi.

Còn việc nhận tội, dĩ nhiên là không thể tránh.

Thân là hoàng thúc, đồng hành cùng Thái tử đi săn mà lại không thể chu toàn trách nhiệm bảo vệ, tất nhiên là có tội.

Nhưng Bồ Châu không quá lo lắng về chuyện ấy. Hắn sẽ sớm về thôi.

Nàng khẽ thở ra một hơi dài, nụ cười cũng dần trở lại trên gương mặt, đích thân tiễn Lý Tuệ Nhi về, dặn nàng ấy nghỉ ngơi sớm, mai còn chuẩn bị lên đường hồi kinh. Sau đó, nàng sang thăm Hoài Vệ một lượt rồi trở về phòng mình. Phải đến lúc ấy, nàng mới thấy toàn thân rã rời như thể vừa trải qua một trận chiến, cơ thể kiệt quệ. Sau khi tắm rửa sơ qua, nàng nằm xuống, nhắm mắt, chìm trong muôn vàn suy nghĩ.

Lý Huyền Độ cầu kiến Hoàng đế để nhận tội, Hoàng đế tất nhiên không trách phạt, ngược lại còn ban thưởng cho hắn vì đã cứu Thái tử.

Sau khi lui ra, hắn không quay về gian trướng của mình mà đi thẳng tới Tây Uyển.

Gió đêm lồng lộng, một mình hắn bước đi giữa ánh đèn lay động ở hành lang và các lối đi trong hành cung, băng qua từng bức tường son ngăn cách các viện, lòng vẫn nghĩ tới những lời vừa nghe được từ Diệp Tiêu khi trở về. Bước chân hắn càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng, trong lòng mơ hồ nổi lên một cảm giác nôn nóng khó nhịn, chỉ hận cung đường khúc khuỷu, ngã rẽ quanh co, ngăn cản bước chân hắn đến gặp nàng.

Khoảng giữa giờ Tuất (19h – 21h), Bồ Châu nghe thấy ngoài cửa có tiếng nói.

Lý Huyền Độ về rồi! Hình như đang thấp giọng hỏi tỳ nữ xem nàng đang làm gì, tỳ nữ thưa rằng vương phi đã ngủ.

Cửa bị ai đó nhẹ nhàng đẩy ra, người kia bước vào, dừng lại bên giường.

Bồ Châu vờ như vừa bị đánh thức, mở mắt, thấy hắn thì mỉm cười, ngồi bật dậy, làm bộ muốn xuống giường đón hắn.

Hắn liền bước nhanh tới, đưa tay đè nhẹ vai nàng, ngăn nàng đứng dậy.

Bồ Châu thuận thế ngồi lại trên giường, nói: “Điện hạ, chàng về rồi? Làm ta lo chết đi được! Vừa rồi nghe tin chàng đã bình an trở về, ta mới có thể yên lòng…”

Hắn nhìn nàng, đôi mắt không chớp.

Bồ Châu làm ra vẻ khó hiểu, đưa tay sờ lên mặt mình: “Điện hạ, chàng sao vậy? Chẳng lẽ trên mặt ta có vết bẩn, xấu xí lắm à? Chàng mau lấy gương cho ta, để ta soi thử xem nào…”

Đến đây Lý Huyền Độ mới chịu lên tiếng, đôi môi áp sát bên tai nàng, nhỏ giọng nói: “Dù gương mặt có dính vết bẩn thì Xu Xu vẫn xinh đẹp khuynh thành…”

Bồ Châu ngẩn người.

Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, hắn gọi nàng bằng nhũ danh, khen nàng xinh đẹp, nhưng không hiểu sao, lời vừa thốt ra lại mang theo một thứ cảm giác mập mờ khó tả, như có như không, khiến người ta tim đập rộn ràng.

Tim nàng như lỡ mất một nhịp, gương mặt bất giác đỏ bừng, gần như không dám nhìn hắn, nên đầnh giơ tay, che mặt làm nũng: “Điện hạ, chàng lại trêu ta nữa rồi…”

Lý Huyền Độ cũng kiềm lòng không đặng, cúi đầu làm điều mà từ lúc gặp nàng hắn đã muốn làm, hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top