Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 68: Kim Nhãn Nô

Bồ Châu (Dịch)

  • 14 lượt xem
  • 3317 chữ
  • 2025-12-11 14:02:21

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Hôm sau, phải đến khi mặt trời đã lên cao, Lý Huyền Độ mới tỉnh giấc.

Bên ngoài tĩnh lặng lạ thường, vài tiếng còi hiệu từ nơi xa loáng thoáng vọng lại, khiến không gian trong trướng càng thêm yên ắng. Nàng cuộn người nép trong lồng ngực hắn ngủ ngon lành, tiếng thở nhẹ nhàng phát ra khiến cõi lòng Lý Huyền Độ bỗng dâng lên thứ cảm giác bình yên hiếm thấy. Vốn là người quen dậy sớm, vậy mà lúc này hắn lại chẳng nỡ rời giường. Thấy một cánh tay nàng đang ôm chặt lấy mình, hắn dứt khoát nhắm mắt lại, chợp mắt thêm một lúc.

Trong ba ngày nữa sẽ có một cuộc săn bắn lớn, sau đó sẽ là phân chia chiến lợi phẩm, thiết yến và hoàn thiện một số công việc khác. Một mùa thu săn bắn như thế, xem như khép lại. Nghĩ đến buổi chiều còn có việc phải làm, không thể tiếp tục lưu luyến cùng nàng thế này, Lý Huyền Độ mới chịu ngồi dậy.

Hắn gỡ nhẹ cánh tay nàng đang ôm lấy mình, vừa định ngồi lên, chợt phát hiện tóc hắn và nàng vẫn còn vướng vào nhau.

Hắn khựng lại, trong đầu hiện lên cảnh tượng tối qua, nàng đột ngột ngăn hắn rồi làm hành động kia bằng dáng vẻ nghiêm túc, từ lời nói đến hoàn cảnh khi ấy đều khiến hắn không khỏi thất thần.

Trong mắt hắn, hành động ấy của nàng có phần trẻ con, hơn nữa… thật ra hắn vẫn chưa thể hoàn toàn tin nàng.

Từ khi hắn đã nói rõ với nàng rằng giấc mộng làm Hoàng hậu là điều không thể, dường như nàng cũng quên luôn dã tâm của mình, một lòng hướng về hắn, toàn tâm toàn ý trở thành vương phi của hắn.

Nhưng sau tuổi mười sáu, tính nết hắn đã thay đổi hẳn, không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, huống hồ là nữ nhân này.

Hắn vẫn không quên, lúc quen biết nàng ở Hà Tây, hắn đã tận mắt chứng kiến nàng mưu tính kỹ lưỡng, dốc hết sức lực vì muốn trở thành Thái tử phi.

Con người sao có thể thay đổi, biến thành một dáng vẻ khác hẳn chỉ trong một sớm một chiều?

Nhưng cho dù là vậy, không hiểu vì sao, lúc đó cảm xúc hắn vẫn bị lay động.

Có lẽ là bởi khi nàng làm chuyện ấy, nói câu ấy, ánh mắt và vẻ mặt đều vô cùng động lòng người. Trong đôi mắt ấy, hắn không nhìn ra lấy một chút giả dối.

Hoặc, cũng có thể là do chính hắn.

Trong tình huống ấy, hắn đã để bản thân chìm đắm trong khoái cảm thể xác, tình nguyện đắm say, tình nguyện tin tưởng nàng.

Lý Huyền Độ chần chừ, vươn tay muốn gỡ phần tóc đang nối lại giữa hai người, đúng lúc ấy, hàng mi nàng run run, nàng cũng tỉnh giấc.

Lý Huyền Độ liền dừng tay, nhìn nàng.

Vừa mở mắt ra, điều đầu tiên Bồ Châu nhìn thấy chính là ánh nhìn tập trung của hắn. Nàng nhận ra hình như hắn đang định gỡ phần tóc nối giữa hai người, thế là tỉnh táo hẳn ra.

Nàng chợt nảy ra một ý, gạt vội tay hắn, lắc đầu không cho, đôi môi đỏ mọng ghé sát tai hắn, cất giọng nũng nịu, muốn hắn bế mình tới trước bàn trang điểm.

Hắn ngẩn người, rõ là không hiểu nàng định làm gì, nhưng vẫn chiều theo ý nàng. Hắn giúp nàng chỉnh lại áo ngoài, rồi bế nàng sang, đặt nàng ngồi xuống, im lặng nhìn nàng hành động.

Bồ Châu và hắn quỳ ngồi đối diện nhau trước gương. Nàng đưa tay lấy ra một chiếc kéo bạc nhỏ, nâng hai lọn tóc đang gắn vào nhau, cẩn thận cắt xuống rồi cho vào một chiếc túi gấm, buộc chặt miệng túi lại, trịnh trọng cất đi, sau đó mới mỉm cười với hắn, nói: “Đây là bằng chứng đêm qua chàng đã hứa với ta, ta muốn giữ lại, giữ cả đời. Mai này nếu có ngày chàng thay lòng đổi dạ, ta sẽ lấy ra đập vào mặt chàng.”

Một góc nào đó trong lòng hắn cứ như bị vừa thứ gì đánh trúng, một mạch nước ngầm ấm nóng kỳ lạ, chầm chậm lan ra, thấm đầy tâm khảm.

Lý Huyền Độ nhìn gương mặt tươi tắn rạng ngời trước mắt, lặng thinh không nói.

“Điện hạ, sao chàng không nói gì? Chàng không thích à?”

Bồ Châu cất túi gấm đi, hai tay vòng qua cổ hắn, hỏi.

Lý Huyền Độ lắc đầu, nhìn quầng mắt nhàn nhạt là biểu hiện của sự mệt mỏi, hơi cúi đầu, chạm nhẹ trán lên vầng trán của nàng.

“Nàng vẫn mệt lắm phải không? Ngủ thêm một lát nữa đi.”

Bồ Châu lắc đầu: “Ta muốn giúp chàng mặc y phục. Đợi chàng đi rồi, lát nữa ta sẽ về Tây Uyển nghỉ tiếp.”

Lý Huyền Độ càng cảm thấy có lỗi với nàng, rõ là đêm qua hắn phóng túng quá đà, khiến nàng bị mệt gần hết. Hắn nghĩ ngợi một thoáng, khẽ nói: “Cũng được. Tối nay ta không thể về sớm, nàng cứ nghỉ ngơi trước đi, không cần qua đây nữa.”

Nàng gật đầu: “Vâng.”

Lý Huyền Độ xoa đầu nàng, bế nàng trở lại giường. Hai người cùng thay y phục, chải đầu chỉnh trang xong xuôi, hắn đích thân đưa nàng về lại hành cung.

Tối hôm đó, khi Lý Huyền Độ trở về thì thấy gian trướng vắng vẻ không một bóng người. Lạc Bảo bẩm rằng vương phi chưa đến, chỉ sai người đưa chút đồ ăn khuya đến, vẫn còn ấm, hỏi hắn có muốn dùng không.

Lý Huyền Độ biết nàng hay buồn ngủ, trời cũng đã khuya, không nỡ quấy rầy giấc ngủ của nàng nên không tới Tây Uyển, chỉ ăn chút đồ rồi đi nghỉ một mình. Thế nhưng giấc ngủ ấy chẳng được yên lành, giữa đêm đã thức giấc, sau đó không sao ngủ lại được nữa.

Trời hãy còn chưa sáng, đêm dài lê thê. Hắn đốt đèn, lấy một quyển Đạo kinh ra lật xem, đọc một mình mãi đến tận bình minh.

Hôm nay là ngày đi săn lớn. Trong ánh ban mai mờ nhạt, Lý Huyền Độ buông quyển Đạo kinh đã bầu bạn với mình suốt nửa đêm, vươn vai một cái, rồi đứng dậy.

Tối hôm đó, nàng vẫn không đến, chỉ sai người đưa đồ ăn khuya tới lần nữa. Hắn vốn cũng chẳng thấy đói, chia một nửa cho Lạc Bảo, còn mình chỉ ăn qua loa vài miếng, trong lòng cứ bồn chồn không yên. Hắn bước ra ngoài trướng, hướng ánh mắt về phía hành cung nơi ánh đèn vẫn còn sáng rực, nhìn một lúc rồi quay sang hỏi Lạc Bảo: “Người vương phi phái tới không nói thêm gì khác nữa sao? Hay là ngươi lại quên mất rồi?”

Lạc Bảo đáp: “Thật sự không có lời gì khác… chỉ nói vương phi dặn điện hạ nhớ nghỉ sớm.”

Nói xong còn len lén nhìn sắc mặt hắn.

Lý Huyền Độ chau mày, nét mặt biến hóa nhẹ đến mức gần như không thể nhận ra. Hắn đứng đó thêm một lúc, sau đó chắp tay sau lưng, xoay người định quay vào trong trướng. Chợt Lạc Bảo sực nhớ ra điều gì, vội nói: “À phải, chẳng phải điện hạ định tặng tiểu vương tử một con ưng săn sao? Hôm nay tiểu vương tử có đến một chuyến, hỏi chuyện con ưng ấy. Nô tài thấy ngài ấy thích nó lắm, tối nay mà không nhận được, e là lại mất ngủ cho xem.”

Lý Huyền Độ dừng bước, quay đầu nhìn hắn rồi nói: “Ban ngày ta bận quá, giờ đưa đến cho nó cũng được.”

Lạc Bảo vội vàng nhận lệnh.

Lý Huyền Độ lập tức đến phòng nuôi ưng, chọn một con ưng mỏ ngọc đã định từ trước, đem theo tiến vào hành cung, đi thẳng tới Tây Uyển.

Giờ này chưa hẳn là muộn, nhưng cũng chẳng còn sớm. Hoài Vệ đã đi ngủ, Bồ Châu vừa từ chỗ Đoan vương phi trở về, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, vừa nằm xuống chưa bao lâu đã được báo Lý Huyền Độ đến, đành phải ngồi dậy tiếp hắn.

Lý Huyền Độ chỉ con ưng mỏ ngọc nói: “Hoài Vệ cứ nhắc mãi nên ta đem đến cho nó, kẻo mai lại không rảnh.” Nói xong liền sai người đem con ưng ấy đi, sáng sớm hôm sau hẵng đưa tới cho nàng.

Người đã tới, đương nhiên cũng không có lý do gì để về.

Hai người cởi áo lên giường nằm xuống, Lý Huyền Độ thấy nàng lộ vẻ mệt mỏi, không nhịn được hỏi ban ngày nàng đã làm những gì.

Bồ Châu che miệng ngáp một cái, nhắm mắt đáp: “Nửa buổi sáng thì theo mấy vị phu nhân đi săn, buổi chiều thì cùng Đoan vương phi đánh mã cầu, tối đến còn phải dự một bữa yến tiệc, không đi không được, mãi mới được về. Cả một ngày như thế, mệt chết ta rồi.”

Lý Huyền Độ liền đưa tay, bóp nhẹ phần thắt lưng cho nàng. Nàng có vẻ rất hưởng thụ, ưm a mấy tiếng, chẳng bao lâu sau thì không buồn cử động nữa, cứ thế ngủ say mất rồi.

Nói thật thì, điều này khác xa với những gì Lý Huyền Độ từng mong đợi.

Mấy đêm trước, dù thế nào nàng cũng chưa từng than mệt, khiến hắn có cảm giác nàng chỉ hận không thể lúc nào cũng dính lấy hắn làm chuyện đó.

Lý Huyền Độ vốn là người cực kỳ kiềm chế trong chuyện nam nữ, có cũng được, không cũng chẳng sao, nhưng hắn không chịu nổi khi nàng nhiệt tình như lửa, hôm qua lại là một đêm giường đơn gối chiếc, hai thái cực đối lập nhau khiến hắn không khỏi cảm thấy đêm dài lạnh lẽo, vắng lặng thê lương.

Tối nay nàng vẫn chưa lộ diện, cuối cùng hắn không nhịn được, đành chủ động đến tìm nàng.

Thái độ nàng dành cho hắn vẫn không khác gì mấy đêm trước, nhưng vừa đặt lưng lên giường đã lập tức ngủ say, để hắn nằm đó một mình.

Nếu không phải đã tự mình trải qua, hẳn Lý Huyền Độ sẽ hoài nghi rằng những đêm đó chỉ là những giấc mộng xuân đầy mê hoặc.

Ngoại trừ bất ngờ, trong lòng hắn cũng cảm thấy trống trải.

Lý Huyền Độ nhìn khuôn mặt say ngủ của nàng một lúc, thầm nghĩ: hẳn là nàng đã mệt lắm rồi.

Nàng đã không có hứng thú, tất nhiên hắn sẽ không cưỡng ép. Hắn kéo chăn đắp lại cho nàng, rồi cũng nhắm mắt ngủ theo.

Hôm sau là ngày cuối cùng của đại lễ săn thu lần này. Hoàng đế triệu tập mọi người đến hành lễ tế trời đất, sau đó cử hành nghi thức phân chia chiến lợi phẩm. Hai người thức dậy từ sáng sớm, rửa mặt thay y phục xong liền ra ngoài dự lễ, đợi đến khi toàn bộ nghi thức kết thúc thì cũng đã vào buổi chiều, không còn việc gì khác.

Ngày mai là ngày nhổ trại trở về kinh đô, khoảng thời gian nửa ngày còn lại này, kẻ thì bận rộn thu dọn hành trang chuẩn bị lên đường, người lại rủ bạn kéo bè, tranh thủ vui chơi săn bắn lần cuối.

Dùng xong bữa trưa, Lý Huyền Độ dẫn theo Bồ Châu cưỡi ngựa rời khỏi nơi đóng trại, đi mấy chục dặm, tới một thôn trang phụ cận.

Thôn trang này được xây dựng để phục vụ ly cung, dân cư trong đó đều là người làm việc cho ly cung. Hắn dẫn Bồ Châu vào trong thôn, nhận một con ưng trắng mắt vàng từ chỗ lão nô nuôi ưng. Sau khi ra ngoài, hai người phóng ngựa đến một gò đất cao, rồi dừng lại.

Ưng trắng sải cánh bay lượn trên khu rừng, Lý Huyền Độ tung người xuống ngựa, đứng đó dõi mắt nhìn theo bóng chim giữa không trung.

Bồ Châu cũng xuống khỏi lưng tiểu hồng mã, bước lại hỏi: “Điện hạ, đây là con ưng của chàng sao?”

Lý Huyền Độ gật đầu: “Đêm hôm đó gặp phải gấu ngựa, nếu không nhờ nó giúp ta, mổ mù một bên mắt của con gấu, sau đó bị thương, chỉ e ta đã lành ít dữ nhiều rồi.”

Bồ Châu tròn xoe mắt: “Đêm đó điện hạ đã giết được một con gấu ngựa ư?”

Lý Huyền Độ quay mặt sang phía nàng: “Muốn ta dẫn nàng đi xem không?”

Kỳ thực Bồ Châu đã tin từ lâu rồi, nhưng ngoài miệng vẫn đáp: “Được thôi, cho ta tận mắt nhìn thử đi!”

Hắn khựng lại, nhìn nàng chằm chằm một lúc, bỗng quay mặt đi, tiếp tục dõi theo bóng chim ở đằng xa, thản nhiên nói: “Thôi vậy, gạt nàng đó, bị nàng nhìn thấu rồi.”

Hắn nói vậy, không ngờ lại khiến Bồ Châu thấy cụt hứng. Sợ hắn giận, nàng vội nịnh nọt dỗ dành: “Ta tin mà! Ta đùa thôi! Chàng đừng coi là thật.”

Lý Huyền Độ khẽ hừ một tiếng, vẫn giữ bộ dạng hờ hững như chẳng buồn để tâm.

Nơi này là một gò đất hoang, bốn bề không một bóng người, những người đi cùng như Diệp Tiêu và hai tùy tùng khác đều đang ở dưới chân đồi. Bồ Châu bèn đưa tay ôm lấy thắt lưng hắn, làm nũng: “Ta sai rồi, điện hạ đừng giận nữa mà.”

Lý Huyền Độ xoay mặt lại, liếc nàng bằng khóe mắt, vẻ mặt như rất chán ghét, rồi bất ngờ đưa tay nhéo má nàng một cái.

Ra tay không nhẹ tí nào, đau điếng.

Bồ Châu kêu thành tiếng “ai da”, ôm mặt, giận dỗi đánh hắn một cái. Hắn bật cười ha hả, mặc kệ nàng đấm thùm thụp, rồi quay đầu huýt một tiếng sáo về phía con ưng trắng đang lượn vòng trên cao.

Ưng trắng bay về, vững vàng đáp xuống một bên cánh tay hắn đang vươn ra, ngẩng đầu kiêu ngạo. Dưới ánh mặt trời, đôi mắt ưng màu vàng óng ánh như hai viên lưu ly trong suốt, quét qua Bồ Châu đầy vẻ khinh khỉnh, thái độ ngạo mạn chẳng coi ai ra gì, trông chẳng khác gì chủ nhân của nó.

Bồ Châu nhớ lại lời Lý Huyền Độ kể rằng chính con chim này đã mổ mù một bên mắt của con gấu ngựa thì cũng thấy rờn rợn, sợ nó chuyển sang tấn công mình nên nép vào phía sau hắn, chỉ dám ló đầu ra nhìn. Nàng thấy hắn nhẹ tay vuốt ve cánh ưng, rồi lấy một ít thịt tươi đã chuẩn bị từ trước cho nó từ trên yên ngựa, động tác của hắn vô cùng chuyên chú, ánh mắt khi nhìn con chim cũng dịu dàng lạ lùng.

Đến cả nàng, hắn cũng chưa từng nhìn bằng ánh mắt ấy. Bồ Châu không khỏi hờn dỗi. Một lát sau, thấy hắn tháo chiếc khóa vàng trên chân con chim, gỡ bỏ toàn bộ dây buộc, như thể định thả nó trở về tự nhiên, nàng không kìm được tò mò, cất tiếng hỏi: “Điện hạ đang làm gì vậy?”

Lý Huyền Độ không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ nâng con ưng trắng lên, quay sang hỏi: “Có muốn chạm thử vào nó không?”

Bồ Châu lắc đầu, thân mình càng rụt sâu hơn vào sau lưng hắn.

Lý Huyền Độ nói: “Đây là con ưng tốt nhất của ta ngày trước, tên là Kim Nhãn Nô, ta nuôi nó từ khi còn bé. Giống chim này làm tổ trên vách núi hiểm trở ở vùng cực hàn Đông Hải, hằng năm cứ đến mùa đông, đều phải thả nó về quê cũ dựng tổ sinh sản. Giờ nó cũng đã già, sang xuân liệu có trở lại hay không, cũng khó nói, còn phải xem nó có còn duyên với chủ cũ hay không. Biết đâu lần này bay đi, sẽ không trở lại nữa. Nàng không chạm thì thôi!” Vừa dứt lời liền giơ tay, định thả Kim Nhãn Nô bay đi.

Bồ Châu liền vận hết công lực để suy nghĩ.

Ý hắn… là nếu nàng chịu chạm vào con ưng này, thì mới được xem là người của hắn đúng không?

“Chờ một chút! Ta chạm!”

Nàng cuống quýt nhảy ra, dù định vươn tay nhưng lại có phần lưỡng lự.

“Nó có mổ ta không?”

Khóe môi Lý Huyền Độ hơi cong lên, giọng hắn bình thản: “Nàng gọi tên nó là được, nó sẽ không mổ đâu.”

Bồ Châu lấy hết can đảm đưa tay ra, miệng lẩm bẩm gọi Kim Nhãn Nô, rón rén chạm nhẹ vào đôi cánh trơn mượt của nó. Thấy con ưng chỉ nhìn mình, không nhúc nhích gì, nàng mới yên tâm, lại xoa thêm mấy cái nữa, sau đó rụt tay về, nhìn hắn nói: “Ta chạm rồi!”

Lý Huyền Độ lập tức vung tay, thả Kim Nhãn Nô bay đi.

Kim Nhãn Nô lượn vòng một lúc trên đỉnh đầu hai người, rồi sải cánh bay về hướng Đông Bắc, bóng nó mờ dần, sau cùng khuất vào tầng mây.

Bồ Châu lén nhìn Lý Huyền Độ.

Kim Nhãn Nô đã không còn thấy bóng, vậy mà hắn vẫn đứng yên trên ngọn đồi cao, ánh mắt dõi về phía chân trời nơi bóng chim khuất hẳn, dáng hình bất động.

Bồ Châu đợi một lát, đưa tay nắm lấy tay hắn, nhỏ giọng nói: “Về thôi?”

Lý Huyền Độ không đáp, lặng lẽ rời khỏi gò đất, tung người nhảy lên lưng ngựa. Nàng cũng xoay người định leo lên con ngựa nhỏ của mình, thì bỗng thấy hắn nghiêng người, chìa tay về phía nàng.

Bồ Châu sững lại, đưa mắt nhìn hắn, hiểu ra.

Thì ra hắn muốn cưỡi chung một con ngựa với nàng.

Nàng quay đầu nhìn thoáng qua mấy người Diệp Tiêu đang đi theo đằng sau, ngay lúc đang phân vân thì thấy hắn hơi nhướng mày, liền vội vàng đặt tay vào lòng bàn tay hắn, bị hắn kéo nhẹ một cái, cả người đã ngồi lên lưng ngựa.

Nàng ngồi trước, cánh tay hắn vòng nhẹ qua eo nàng, không thúc ngựa, chỉ thong thả buông cương trở về.

Giữa buổi chiều, nắng thu rực rỡ, bên tai chỉ còn tiếng chim hót và tiếng vó ngựa đều đều không nhanh không chậm. Núi xa rừng rộng, sắc lá như được nhuốm vàng, gió thu thổi nhẹ làm lay động mấy sợi tóc mai hai bên thái dương, còn sau lưng là lồng ngực rắn chắc ấm nóng của người đàn ông kia.

Bồ Châu tựa dần vào lòng hắn, đôi mắt khép hờ, mặc cho ngựa đi qua một sườn núi, bỗng thấy phía đối diện có một đoàn người ngựa đi tới, áo giáp sáng choang, chim bay chó chạy, tiếng người ồn ào không dứt.

Hóa ra là đoàn người của Thái tử Lý Thừa Dục, thấy hai người họ cùng cưỡi một ngựa đi tới, tất cả đều ngưng bặt.

Lý Huyền Độ ghìm ngựa lại, Bồ Châu cũng ngồi thẳng người.

Ngoài Lý Thừa Dục, nàng còn thấy cả Thẩm Dương và Thôi Huyễn, xem chừng là đoàn người theo Thái tử xuất hành đi săn.

Hôm đó, nàng đã sớm nghe nói nhờ bộc lộ tài năng hơn người nên Thôi Huyễn đã được phong quan tiến tước, rất được Lý Thừa Dục coi trọng, nàng không khỏi liếc mắt nhìn sang.

Hắn cưỡi ngựa, so với những kẻ đang cười nói rôm rả xung quanh, dáng vẻ lại trầm lặng, chẳng hề nổi bật.

Ánh mắt của Lý Thừa Dục lướt qua hai người đang cùng ngồi trên một con ngựa, y liền thúc ngựa tiến lại gần, gọi một tiếng “hoàng thúc”, rồi lại gọi nàng một tiếng “hoàng thẩm”, đoạn cười nói: “Lời hẹn đi săn cô vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Hôm nay là ngày săn cuối cùng, gặp nhau tình cờ còn hơn cả mời mọc, nếu hoàng thúc không chê, liệu có thể đi cùng cô một chuyến không?”

Mọi ánh mắt đều dồn sang.

Lý Huyền Độ mỉm cười, đáp một câu Thái tử có lòng. Hắn đỡ Bồ Châu xuống ngựa, quay sang Diệp Tiêu dặn đưa vương phi về trước, sau đó thúc ngựa nhập vào hàng ngũ, cả đoàn người quay đầu ngựa, phi ngựa rầm rập về phía trước.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top