Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 67: Bên Suối, Kết Tóc Phu Thê

Bồ Châu (Dịch)

  • 16 lượt xem
  • 2390 chữ
  • 2025-12-11 13:54:37

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Sau một thời gian gần gũi, lại từng có tiếp xúc da thịt, Bồ Châu dần nhận ra một vài “thói quen nho nhỏ” của Lý Huyền Độ, tỷ như hắn thích nàng ôm chặt lấy vai hắn không buông.

Hoặc tỷ như, thích nàng hôn lên yết hầu hắn.

Quả nhiên, theo động tác của nàng, mí mắt Lý Huyền Độ giật nhẹ mấy cái.

Bồ Châu không dừng lại, môi lưỡi vẫn tiếp tục, tay cũng không ngơi. Dưới làn nước che khuất, tay nàng men dần theo người hắn, từ từ trượt xuống, người cũng theo đó nghiêng nghiêng, dần dà, cả cơ thể nàng gần như đổ sấp lên thành thùng và tấm lưng trần vạm vỡ của hắn.

Mặt nước tĩnh lặng, từng làn khói trắng nhè nhẹ tỏa ra, thế nhưng dưới làn nước, từng đợt sóng ngầm đang cuộn trào dữ dội. Sắc mặt Lý Huyền Độ dần trở nên căng cứng, bỗng dưng vung tay, trầm xuống nước, siết tay nàng, ngăn hành vi bừa bãi của nàng lại, sau đó mở bừng mắt, nhìn thẳng vào nàng.

Gương mặt nàng đỏ lên, làn da đã ướt đẫm bởi hơi nước, mấy lọn tóc mai bên thái dương rũ xuống, dán chặt vào gò má, một đôi mắt đẹp long lanh như phủ sương nhìn hắn.

“Điện hạ sao vậy? Không cho ta đối xử với chàng như thế à?”

Nàng hỏi, giọng đầy ý tứ khiêu khích.

Yết hầu của Lý Huyền Độ nhấp nhô, hắn nhắm mắt, dùng tay kéo mạnh, cả người Bồ Châu giống như một cái túi, bị hắn kéo thẳng vào thùng tắm từ phía sau. Nước kêu “ào” chảy tràn ra ngoài, lênh láng khắp sàn.

Bồ Châu kinh hô, nhưng âm thanh ấy tiêu biến rất nhanh.

Nàng bị hắn kéo vào lòng, gần như chẳng có khúc dạo đầu, bị hắn chiếm giữ dưới nước.

Phản ứng mãnh liệt của hắn nằm ngoài dự tính của Bồ Châu.

Thùng tắm vốn chỉ đủ một người, giờ chen thêm một người nữa nên chật chội đến khó thở. Nàng bị ép cong người, nằm sấp trên thành thùng, mười đầu ngón tay siết chặt lấy thành gỗ, chỉ sợ nếu buông ra sẽ trượt xuống nước rồi chết đuối.

Đầu óc nàng quay cuồng, cả người như bị rút sạch xương cốt, chao đảo theo từng đợt sóng nước. Đợi đến khi nước trong thùng dần lắng xuống, nàng vẫn giữ nguyên tư thế nằm sấp, mười đầu ngón tay bám chặt đến mức trắng bệch vào vách thùng. Một lúc lâu nữa, ở đằng sau, Lý Huyền Độ thở hắt một hơi, khi hắn buông nàng ra, nàng mới đột nhiên bừng tỉnh.

Nàng bị làm sao thế này? Thật ngốc quá đi! Giường cũng đã dời xong vị trí rồi, vậy mà đến bước quan trọng nhất, lại quên không dụ hắn quay lại nằm lên giường?

Chẳng phải mọi công sức đều uổng phí rồi sao?

Đúng là muốn khóc mà không ra nước mắt.

“Điện hạ――”

Nàng cắn môi, quay đầu nhìn hắn, gọi một tiếng.

Giọng điệu ấm ức ấy kéo Lý Huyền Độ ra khỏi đợt cao trào, hắn không khỏi thấy hối hận, xen lẫn tự trách.

Hôm nay, e rằng hắn đã quá mệt, hoặc cũng có thể, trải nghiệm vừa rồi quá đỗi kích thích, khiến người ta khó bề kiềm chế, để rồi kết thúc quá nhanh.

Hắn biết nàng không hài lòng.

Nhìn gương mặt kiều diễm mang theo vẻ thất vọng trước mặt, Lý Huyền Độ chợt có thứ cảm giác kỳ lạ mà trước nay hắn chưa từng có. Nó vừa bất lực, lại vừa ngọt ngào.

Hắn muốn nàng vui, hắn muốn làm nàng thỏa mãn.

Không sao, hắn còn có thể tiếp tục mà.

“Nước lạnh rồi, ta bế nàng lên giường nhé――”

Hắn nói bằng chất giọng khàn khàn, đứng dậy khỏi thùng nước. Hắn bế nàng lên, lau khô từng giọt nước trên người nàng, rồi quay lại chiếc giường vừa mới dời đến vị trí khác.

Cảm giác hối tiếc và hụt hẫng trong lòng Bồ Châu cứ thế tan biến.

Nàng nhận được sự bù đắp từ hắn.

Không ngờ hắn lại có bản lĩnh nhường này. Nàng được như ý, mang theo cảm giác mãn nguyện và mệt mỏi sau khi hoan ái, vừa ôm hắn vừa nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Lý Huyền Độ ngủ đến nửa đêm thì tỉnh lại.

Nàng vẫn đang ngủ rất say, vừa rồi chỉ hơi rụt người lại trong vòng tay hắn, động đậy một chút.

Thế mà hắn lại tỉnh giấc.

Than bạc bền lửa, chậu than đặt trước giường vẫn âm ỉ cháy, từng tia lửa tỏa ra luồng hơi nóng ấm áp.

Lý Huyền Độ nhắm mắt, lắng nghe nhịp thở đều đặn của nữ tử trong lòng.

Đời này, hắn đã từng hưởng qua vinh hoa phú quý bậc nhất thiên hạ, cũng từng trải qua những nỗi đau mà người thường khó lòng tưởng tượng nổi.

Phú quý như mây khói, nhưng đau khổ mới là thứ để lại dấu ấn khắc sâu.

Hoan lạc chớp nhoáng chỉ là chút mê đắm nhất thời, dục niệm sớm muộn cũng tan biến. Khi thân thể lại trở nên trống rỗng, những vết hằn trong lòng mới là thứ sẽ theo hắn mãi mãi.

Trước kia, hắn từng rất không muốn nghĩ đến tương lai. Tư tưởng siêu thoát, ung dung trước sinh tử của Đạo gia cũng từng ảnh hưởng sâu sắc đến hắn.

Sống có gì vui, chết có gì sợ?

Đáng tiếc, hắn vẫn là người phàm, chẳng thể tu thành cái tâm không vướng bận. Mẫu tộc của hắn ở nước Khuyết, vẫn luôn là sợi dây ràng buộc mà hắn không tài nào gỡ bỏ.

Giờ đây, dường như hắn lại có thêm một mối ràng buộc nữa, chính là cô gái nhỏ vô ưu vô lo, đang nép trong lòng hắn ngủ say.

Bất kể nàng đã xông vào thế giới của hắn một cách đường đột và chẳng được hoan nghênh ra sao, giờ phút này, nàng đã trở thành thê tử của hắn, mà hắn cũng đã có được nàng. Đấy là sự thật.

Ngay cả nuôi một con thú cưng, người ta cũng phải nghĩ đến chuyện ăn ở và cuộc sống yên ổn cho nó.

Hắn là Tần vương, thân phận tôn quý, ai gặp cũng phải gọi một tiếng “điện hạ”. Vậy thì hắn có thể làm được gì cho nàng?

Nếu có một ngày, hắn được chết một cách thanh thản, mẫu tộc của hắn ở nước Khuyết vẫn có thể tiếp tục tồn tại, an cư lạc nghiệp, còn nàng thì sao? Nàng sẽ thế nào?

Nếu hoàng huynh của hắn chịu tha cho nàng một mạng, không biết chừng nàng sẽ lao vào vòng tay của cháu trai hắn là Lý Thừa Dục, tiếp tục theo đuổi giấc mộng làm Hoàng hậu của mình.

Đó có lẽ là kết cục tốt nhất, lý tưởng nhất đối với nàng.

Hẳn nàng sẽ rất vui lòng. Lý Huyền Độ thầm đoán như vậy.

Nhưng nếu Hoàng đế không dung được một người đã biết rõ khía cạnh u tối của ông ta, nếu Thái tử không thể che chở nàng, thì nàng sẽ có kết cục thế nào?

Lý Huyền Độ đã thấy quá nhiều cảnh chém giết, sớm đã chai sạn, chẳng còn cảm giác. Nhưng, chỉ cần nghĩ đến cảnh máu đổ đầm đìa trên cơ thể xinh đẹp ấy của nàng, hắn vẫn thấy hết sức tàn nhẫn.

Một thứ xúc cảm quen thuộc, vừa nóng rát vừa ngột ngạt, bất chợt trào lên mà không báo trước. Nó lấp đầy lồng ngực hắn, khiến hắn cảm thấy như bị hàng vạn mũi kim đâm xuyên qua da thịt.

Hắn nhận ra mình bắt đầu chảy máu mũi.

Nhưng, dòng suy nghĩ trong đầu hắn vẫn chưa thể ngưng lại. Trong tâm trí hắn lại hiện lên bóng dáng thiếu niên Hà Tây sải bước đi ngang trước mặt mình vào ban ngày, rồi cả ánh mắt u ám của gã đàn ông họ Thẩm, cùng cảnh tượng hắn tận mắt chứng kiến vào chiều hôm trước.

Người đàn ông ấy nâng chiếc giày thêu, định giúp nàng xỏ vào, hành động ấy ám muội cỡ nào, cùng là đàn ông, lẽ nào hắn lại không hiểu được ẩn ý?

Nếu ngay cả người phụ nữ của mình mà hắn cũng không bảo vệ nổi…

Máu mũi tuôn như suối, nóng hổi, không ngừng trào ra.

Lý Huyền Độ mở choàng mắt, liếc nhìn lò than đặt trước giường, gỡ nhẹ bàn tay nàng đang ôm lấy mình, lấy tay bịt mũi, khoác áo xuống giường rồi đi ra ngoài.

Trong mộng, Bồ Châu trở mình, vô thức vươn tay, nhưng chỉ chạm phải khoảng không.

Nàng tỉnh lại, nhận ra Lý Huyền Độ đã không còn ở đó!

Dưới ánh sáng le lói từ lò sưởi, nàng đưa mắt nhìn quanh.

Gian trướng chỉ lớn ngần ấy, đêm hôm khuya khoắt, hắn có thể đi đâu chứ?

Bồ Châu vội khoác áo, bước xuống giường, vén rèm ló đầu ra ngoài thì thấy Lạc Bảo vẫn chưa ngủ, đang thì thầm trò chuyện với một thủ hạ gác đêm dưới quyền của Diệp Tiêu, liền gọi một tiếng.

Lạc Bảo bước tới.

Bồ Châu hỏi hắn về Tần vương.

Lạc Bảo do dự. Nhớ đến mệnh lệnh ban nãy của Tần vương, tuyệt đối không được kể chuyện ngài nóng đến chảy máu mũi với vương phi, Lạc Bảo nuốt lời định nói vào bụng, chỉ tay về phía khu rừng sau gian trướng.

“Điện hạ đến bên đó rồi ạ.”

Bồ Châu buộc chặt đai lụa, bảo hắn dẫn đường. Hai người men theo đường mòn, dừng lại trước một con suối vắt ngang qua sườn dốc.

Trên mảnh đất hoang vắng, dải Thiên Hà đổ xuống như dòng thác, sao trời dày đặc như mưa rơi. Dưới vòm trời xanh thẫm, Lý Huyền Độ nằm ngửa trên một tảng đá lớn ven suối, một chân tùy ý gập lại, miệng ngậm cọng cỏ, như thể đã thiếp đi từ lúc nào.

Tà váy nàng như đóa sen, lay động theo gió, lặng lẽ đến gần, mượn ánh sao trăng, nàng cúi thấp người, dịu giọng hỏi: “Điện hạ, sao chàng lại ra đây?”

Lý Huyền Độ mở mắt, nhìn nàng, nhưng không nói gì.

Bồ Châu cảm thấy tâm trạng hắn dường như lại trầm xuống, vẫn là cái vẻ u uất như trước khi nàng chủ động quyến rũ hắn tối nay.

Nàng dùng đầu ngón tay chạm vào tảng đá mát lạnh, giọng nói mềm mại: “Tảng đá này lạnh lắm, điện hạ quay về ngủ đi.”

Lần này hắn lại nghe lời, nhả cọng cỏ trong miệng ra, trở mình ngồi dậy.

“Điện hạ sao thế? Chàng đang nghĩ gì vậy?”

Bồ Châu tò mò đến phát điên. Nàng khát khao muốn biết, rốt cuộc hắn đang nghĩ gì, bởi chỉ khi hiểu được tâm tư hắn, nàng mới có thể cư xử với hắn một cách khéo léo hơn.

Thế nhưng hắn chỉ khẽ lắc đầu rồi nói: “Không có gì, trong trướng bí quá, ra ngoài hít thở chút thôi. Về nào.”

Bồ Châu thầm thở dài, trong lòng có phần bất đắc dĩ. Nghĩ ngợi giây lát, nàng bước tới bên bờ suối, tháo một chiếc giày dưới chân, ném thẳng ra giữa dòng.

Chiếc giày trôi nổi trên mặt nước, lững lờ xuôi theo dòng chảy.

Hắn nhìn nàng, vẻ mặt khó hiểu.

Bồ Châu nói: “Ta không cần đôi giày này nữa.” Nói rồi nàng cởi nốt chiếc giày còn lại, ném vào dòng nước.

Lý Huyền Độ ngẩn ra, bỗng như ngộ ra điều gì, hắn bật cười khẽ thành tiếng, đoạn lắc đầu, như thể đang cười nàng trẻ con.

Giả ngốc bày trò, đổi được tiếng cười của hắn, tâm trạng của Bồ Châu cũng khá hơn. Nàng đứng chân trần trên bãi bùn ven suối, vẫy tay gọi hắn: “Điện hạ, chàng mau qua đây. Ta không có giày, không thể tự đi được nữa.”

Lý Huyền Độ bước tới, bế nàng lên. Bồ Châu cũng rất ăn ý, hai tay vòng qua cổ hắn, vịn chặt vào, để mặc hắn bế mình về.

Hai người trở lại gian trướng, hắn đặt nàng ngồi xuống mép giường, châm đèn, lấy một chiếc khăn, rồi bước lại nâng chân nàng lên, lau sạch lớp bùn dính dưới lòng bàn chân. Lau xong một bên, hắn đổi sang bên còn lại.

Bàn chân của nàng trắng trẻo nhỏ nhắn, gan bàn chân bị hắn nắm gọn trong lòng bàn tay lau tới lau lui khiến nàng cảm thấy ngứa ngáy. Bồ Châu co nhẹ mấy ngón chân lại theo phản xạ, đầu ngón chân gảy nhẹ vào lòng bàn tay hắn.

Tay hắn khựng lại, trầm giọng nói: “Đừng nghịch nữa.”

Bồ Châu sững người, lúc này mới hiểu được ý hắn.

Hắn tưởng nàng lợi dụng cả tình huống này để dụ dỗ hắn sao?

Bồ Châu cắn môi, dứt khoát thuận theo cách hắn hiểu lầm, tiếp tục dùng mũi chân cọ nhẹ vào người hắn.

Hắn như nổi giận thật, trở tay giữ chặt bàn chân nàng, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt có phần khác lạ.

Không rõ vì cớ gì, tim Bồ Châu như đập nhanh hơn, mặt nóng ran lên, đến mức không dám đối diện với hắn. Nàng vội quay mặt sang hướng khác, giả bộ ngáp một cái, dùng tay che miệng, ậm ờ nói: “Ta buồn ngủ rồi… ngủ thôi…”

Nàng ngã xuống giường, nhưng là bị Lý Huyền Độ đè ngã xuống.

Thu hoạch đên nay vượt ngoài sự mong đợi của nàng.

Bồ Châu nhắm mắt lại, trước khi đầu óc sắp chuyển sang trạng thái mê man, tên tiểu nhân tí hon trong lòng kia lại bật dậy, phất cờ nhảy nhót, khiến nàng sực nhớ đến vị biểu muội vẫn đang ở tận nước Khuyết xa xôi. Giống như bị dội một gáo nước lạnh, nàng bỗng bừng tỉnh, vừa thở hổn hển vừa đẩy mặt hắn ra rồi kêu dừng.

Lý Huyền Độ khổ sở nhịn xuống, chợt thấy nàng nàng vươn tay tháo cây trâm đang vấn tóc hắn, khiến mái tóc dài lập tức xổ tung. Kế đó, nàng kéo một lọn tóc của hắn ra, lại lấy một lọn tóc của chính mình, cẩn thận thắt chúng lại với nhau, kết thành một cái nút thật chặt.

Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng trong nhìn thẳng vào ánh mắt hoang mang của hắn, khuôn mặt đỏ bừng, môi son hơi hé: “Kết tóc xong rồi, chàng là phu quân của ta. Đời này về sau, điện hạ không thể phụ ta.”

Lý Huyền Độ nhìn nàng chằm chằm, hồi lâu không nói gì, chợt nghiến răng, hung hăng dấn tới, đẩy nàng lên tận đỉnh khoái lạc.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top