Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 66: Vinh Dự Bên Ngoài, Toan Tính Bên Trong

Bồ Châu (Dịch)

  • 12 lượt xem
  • 3149 chữ
  • 2025-12-11 13:53:33

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Hoàng đế rất hài lòng với buổi diễn tập quân sự ngày hôm nay, chẳng những khen ngợi chiến thắng của toàn thể binh sĩ Giáp quân mà còn động viên khen ngợi tướng sĩ Ất quân, những người dù đã dốc hết sức lực nhưng vẫn thất bại chỉ trong gang tấc; đặc biệt sắc phong cho Tần vương Lý Huyền Độ phong hào Vinh Lộc đại phu, Khương Triều, người trực tiếp chỉ huy trận đánh cũng được thăng một cấp, phong làm Khinh xa Đô úy, trở thành tướng quân Chiêu Dũng tam phẩm, những người có công khác cũng được luận công ban thưởng tương ứng.

Trong số những người được phong thưởng, gây chú ý nhất chính là bách trưởng Thôi Huyễn. Chỉ sau một đêm, viên võ quan cấp thấp thuộc Vũ Lâm vệ đến từ Hà Tây này, đã nhảy vọt lên thành Kỵ úy ngũ phẩm, đồng thời giành được phong hào tướng quân Võ Đức.

Chức vụ mà hắn được ban thật ra cũng chẳng lớn lao gì, còn cái danh tướng quân Võ Đức thì ở kinh thành nhiều vô số kể. Song, điểm mấu chốt không nằm ở chức vị, mà là ở thái độ coi trọng Thái tử dành cho viên sĩ quan trẻ vừa được đề bạt này. Vừa gặp mặt, biết hắn là người duy nhất trong Vũ Lâm vệ vượt qua vòng vây “Thập nhân đột” trong suốt hai năm qua, y liền tháo ngay áo choàng trên người xuống, tự tay khoác lên cho hắn.

Đây là vinh dự bậc nào. Sau này không cần nhiều lời, chính là một đường rải hoa.

Dù rằng trên dưới Ất quân đều được ban thưởng, đến cả binh sĩ bình thường cũng được ban rượu thịt trong tiệc mừng công, nhưng rốt cuộc vẫn là một trận thua, ai nấy đều ủ rũ, chẳng thể hào hứng lên nổi.

Trời đã tối hẳn, tiệc mừng công vẫn còn đang tiếp diễn.

Lý Huyền Độ xã giao vài câu, uống mấy chén rượu, viện cớ vết thương trên cánh tay chưa lành, đại phu dặn không được uống nhiều rượu, để đứng dậy cáo lui với Thái tử và những người khác, rời khỏi bữa tiệc.

Vừa ra khỏi đại trướng trung tâm của doanh trại, hắn đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng.

Hắn ngoảnh lại, thấy Hàn Vinh Xương đuổi theo.

Mặt Hàn Vinh Xương đỏ gay, xem ra đã uống không ít rượu, lè nhè mấy câu an ủi rồi mắng: “Lão chó già Trần Tổ Đức, không muốn đắc tội với Thái tử, nên mới chơi cái trò rút lui giữa trận. May mà lão biết xấu hổ, đêm nay cũng không dám vác mặt ra, chứ không ta đã nhổ toẹt một bãi nước bọt vào mặt lão. Khổ cho đệ, chuyện xui xẻo thế này lại bắt đệ phải đứng ra!”

Lý Huyền Độ cười nói: “Sao lại nói là khổ? Đệ mưu tính không bằng Giáp quân nên mới bị đánh bại thôi mà, đệ thua tâm phục khẩu phục.”

Hàn Vinh Xương đưa mắt nhìn hắn đầy ngờ vực, thấy hắn vẫn giữ vẻ bình thản thì lắc đầu nói: “Thôi được rồi, thôi được rồi, ta còn lo đệ nghĩ nhiều. Nếu đệ đã không sao thì tốt rồi.”

Vừa nói, ông vừa nhớ tới bách trưởng Thôi Huyễn, vốn là thuộc hạ cũ của mình, người bất ngờ nổi danh hôm nay, sau đó không khỏi thốt lên: “Thôi Huyễn này, ta đã nghe thuộc hạ nhắc tới hắn từ sớm, bảo là một mình hắn nhưng phá được vòng vây “Thập nhân đột”, dũng mãnh hơn người. Theo kinh nghiệm nhiều năm của ta, kiểu người sát phạt quyết liệt thế này thì tính khí cũng chẳng giống người thường. Vệ sở như Vũ Lâm vệ, đảm đương nhiệm vụ hộ tống thường trực, chức càng cao thì càng phải cẩn trọng, chững chạc, kỵ nhất là hiếu thắng, đấu đá, xốc nổi bốc đồng. Ta sợ mình không trấn nổi hắn, muốn mài bớt nhuệ khí của hắn, sau khi rèn giũa ổn thỏa thì mới cất nhắc lên sau, không ngờ hắn lại tự mình gây được tiếng vang trước, rõ ràng không chỉ mưu lược mà còn là hạng can đảm. Vậy cũng tốt. Một nơi toàn con cháu thế gia như Vũ Lâm vệ, ăn không ngồi rồi, chết dí một chỗ, chắc cũng không chứa nổi hạng người như hắn. Ta thấy e là chẳng bao lâu nữa, đến ta gặp hắn cũng phải hành lễ ngang hàng mất thôi.”

Ông uống thêm mấy chén nữa, lời cũng lắm dần. Hồi tưởng lại thời niên thiếu tung hoành một cõi, nay mọi chuyện đều không như ý, chỉ còn biết mượn rượu giải sầu, không kìm được lại cảm khái: “Đúng thật tuổi trẻ đáng gờm! Chúng ta già rồi, phải nhường đường cho lớp người mới thôi…”

Vừa dứt lời, ông liếc mắt nhìn Lý Huyền Độ, thấy hắn mặt không cảm xúc, vội vỗ nhẹ lên cánh tay hắn, chữa lời: “Lỡ miệng, lỡ miệng! Có ta không được thôi, chứ điện hạ thì vẫn ổn lắm! Ít ra đệ mới cưới được vương phi như ý, đời người lên hương, khiến ai nấy cũng phải ghen tị…”

Cái vỗ ấy lại đúng vào cánh tay chưa lành hẳn của Lý Huyền Độ, thấy hắn cau mày như có phần đau đớn, ông vội rụt tay lại, nói: “Thôi thôi, ta không nói nữa! Đệ mau về nghỉ đi, kẻo lại lỡ mất đêm xuân…”

Lý Huyền Độ biết ông đã say, bèn sai người đỡ ông đi nghỉ, còn mình thì rời khỏi đó, bước đến một ngã rẽ thì dừng lại.

Lúc này, trên vùng đất hoang ngay trước mắt hắn, khắp nơi đều là những đốm lửa trại nhảy nhót đỏ rực. Phía bên trái là hướng hành cung, giờ phút này đèn đuốc sáng trưng.

Hắn đứng đó một hồi, cuối cùng vẫn không đến Tây Uyển như đã hẹn với nàng trước lúc nàng rời đi vào sáng qua, quay đầu trở về chỗ ở của mình. Vừa đến gần, hắn đã trông thấy ánh đèn mờ mờ hắt ra từ sau rèm cửa, hẳn là Lạc Bảo đã sớm thắp đèn đợi hắn về.

Lý Huyền Độ vừa vén rèm bước vào thì đã cảm nhận được luồng khí nóng phả vào mặt, lẫn với mùi hương nồng đượm.

Hình như trong trướng được đặt thêm một lò than đang đốt dở, ngoài ra còn có hương hoa quen thuộc mà hắn vốn không thích ngửi.

Hương hoa vốn đã nồng, lại gặp hơi nóng bốc lên, thật khiến người ta khó chịu.

Giờ đã vào cuối thu, sương rơi khi đêm về, tiết trời có phần se lạnh. Giữa một nơi hoang vu thế này, màn trướng sao bì kịp cảm giác kín gió ấm áp khi ở trong phòng?

Thế nhưng ngay cả mùa đông hắn cũng chưa từng dùng địa long hay lò sưởi, nữa là tiết trời lúc này?

Hắn bị luồng hương ấm ập đến bất ngờ làm cho nghẹt thở, dừng bước ngay trước cửa trướng. Ngẩng mắt nhìn vào trong, quả nhiên hắn trông thấy nàng đang quỳ ngồi bên bàn giấy, tóc đen da trắng, trên mình là chiếc váy áo màu đỏ thạch lựu, tay áo phủ thêm một lớp lụa mỏng màu mây hồng, tay cầm một quyển Đạo kinh của hắn, lật từng trang một cách lơ đãng, thần hồn hiển nhiên cũng không đặt vào trang sách, không biết đã trôi dạt tới phương nào, cả người trông đầy vẻ buồn chán.

Nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, nàng ngẩng mắt lên, ánh nhìn bừng sáng, quăng vội quyển Đạo kinh xuống.

“Điện hạ, chàng về rồi!”

Bồ Châu tươi cười, đứng dậy nghênh đón hắn, bước chân nhẹ nhàng.

Cuối cùng cũng đợi được hắn về rồi.

Niềm vui trên mặt nàng lúc này cũng không phải giả vờ, hoàn toàn xuất phát từ tấm lòng.

Tối qua nàng ở đây một mình, chờ cả đêm cũng không thấy bóng dáng hắn đâu, cả ngày hôm nay, nàng biết rõ hắn vẫn chưa thể quay lại, mãi đến chạng vạng, nàng mới nghe được kết quả luyện binh lúc còn ở bên Tây Uyển.

Kết quả ra sao vốn chẳng cần đoán cũng biết, quan trọng là thua thế nào. Khi nghe kể lại diễn biến cụ thể, nàng mới thở phào một hơi, biết rằng hắn đã vượt qua cửa ải này rồi.

Nàng sốt ruột muốn giải thích với hắn về chuyện tình cờ gặp Thẩm Dương chiều qua, lại lo Hoài Vệ ở Tây Uyển gây thêm rắc rối. Chính nàng cũng lờ mờ nhận ra, vì sự cố chiều qua nên dù có trở về hắn cũng sẽ không sang Tây Uyển tìm nàng, thế nên, nếu hắn không đến, thì nàng sẽ tự mò sang. Trước khi đi, nàng dặn Ninh Phúc phải trông chừng Hoài Vệ thật tốt, không được để thằng bé lẻn ra ngoài nữa. Dặn xong, nàng tắm rửa thay y phục, sang đây ngồi chờ. Nàng chờ một mạch đến tối, cảm thấy hơi lạnh nên sai Lạc Bảo đi nhóm một lò sưởi đem đến, ai ngờ tên thái giám này lại khinh thường nàng đến mức lệnh đã ban xong nhưng hắn vẫn ngồi im bất động, đã vậy còn lắp ba lắp bắp bằng cái vẻ muốn nói lại thôi, xen bộ rất không tình nguyện. Phải đến khi nàng sắp cáu đến nơi thì hắn mới cuống quýt làm theo, mang tới một lò sưởi đặt trong trướng.

Trong lò đốt loại than bạc hạng nhất trong cung, lửa xanh ánh trắng, không hề ám chút khói nào.

Trong trướng ấm dần, tâm tình của Bồ Châu cũng dần tốt lên. Vừa nhìn Lạc Bảo đã thấy phiền nên nàng đuổi thẳng ra ngoài, cho lui hết đoàn tỳ nữ, ngồi lại chờ đợi một mình, chờ mãi hắn mới về trướng, thử hỏi sao nàng không mừng rỡ cho được, thế là lại vội vã chạy tới trước mặt hắn. Thấy hắn đứng khựng ngay trước cửa, cặp mắt dán chặt vào lò sưởi kia, nàng nhanh nhảu nói: “Ta thấy hơi lạnh nên bảo Lạc Bảo mang tới một cái lò sưởi, đốt lên cho ấm, chàng về cũng sẽ thấy dễ chịu hơn. Nào, chàng mau vào đi.”

Hắn vừa về là Bồ Châu có việc để làm ngay, vì muốn lấy lòng nên đương nhiên càng thêm chăm chỉ. Trước tiên nàng giúp hắn cởi bỏ chiến bào, sau đó hỏi han tình hình hôm nay, thấy hắn dường như không muốn nhắc tới, chỉ đáp một câu “không có gì”, nàng sợ hỏi nhiều sẽ khiến hắn khó chịu, nên không dám gặng hỏi nữa, đổi sang quan tâm hắn có đói bụng không.

“Không đói.”

Lý Huyền Độ vừa bước vào đã phát hiện giường và bàn sách đã bị hoán đổi, không nhịn được liếc mắt nhìn một lượt.

Bồ Châu nhanh miệng nói: “Ta thấy chỗ giường trước đây không ổn, đêm nằm ngủ, không biết từ đâu lại có gió lùa vào, lạnh lắm, đặt sang bên này thì đỡ hơn nhiều, nên ta đã đổi lại, điện hạ sẽ không phiền chứ?”

Lý Huyền Độ nhìn nàng, không nói gì, chỉ “ừm” một tiếng.

Bồ Châu biết việc này đã được thông qua.

Nàng khéo léo quan sát sắc mặt, cảm thấy hắn có vẻ hơi buồn bực, từ lúc vào phòng gần như không mở miệng, toàn là nàng nói một mình. Ban đầu định sắp xếp cho hắn đi tắm gội thay y phục trước, nhưng sợ hắn hiểu lầm chuyện hôm qua, nên nàng càng sốt ruột muốn nói rõ lý do. Nàng rót một chén trà ấm đưa tới trước mặt hắn, thấy hắn uống rồi, liền tựa bên cạnh, nhỏ nhẹ nói: “Hôm qua ta tưởng Hoài Vệ đang ở phòng Ưng Khuyển cùng Hàn thế tử, vô cùng lo lắng nên mới vội vàng đi tìm, ai ngờ giữa đường lại gặp Thẩm Dương. Chẳng phải lần trước ta đã nói với chàng chuyện xảy ra ở Trừng viên rồi sao, không ngờ lúc ấy ta sơ ý, để lại dấu chân ở khu viện đã xảy ra hỏa hoạn, vì thế nên hắn vẫn luôn hoài nghi ta. Hôm đó đường toàn bùn đất, ta không cẩn thận đánh rơi một chiếc giày, hắn liền nhân đó đem so với dấu chân của ta, rồi dùng lời lẽ thăm dò. Ta biết không giấu nổi nữa, đành thừa nhận khi đó mình cũng có mặt trong viện, nhưng ta cũng nói với hắn rằng ta không nghe được bí mật nào của hắn, cũng không rõ liệu hắn có tin lời ta không, đang định giằng lại chiếc giày thì đúng lúc ấy chàng đến.”

“Điện hạ―”

Nàng khẽ gọi, rồi bước đến trước mặt hắn, nắm nhẹ hai tay hắn, đôi mắt nhìn hắn không rời.

“May mà chàng đến kịp, nếu không ta cũng không biết phải làm sao nữa.”

Lý Huyền Độ trầm mặc. Bồ Châu cắn môi, sà vào lòng hắn, hai tay ôm chặt eo hắn, ngửa mặt nhìn lên.

“Chàng nhìn ta như vậy là sao?”

Một người cúi xuống, một người ngẩng lên, bốn mắt giao nhau.

“Chỉ có vậy thôi sao?”

Một lát sau, Lý Huyền Độ cũng chịu lên tiếng, giọng nói nhẹ như gió thoảng, chẳng rõ là vui hay giận.

Nàng hơi do dự, phân vân mất một lúc nhưng vẫn quyết định kể thêm một vài chuyện đã xảy ra khi đó, nhưng không phải là tất cả.

Nếu không đề cập gì, trong mắt người khác, cảnh tượng đó vẫn có phần mập mờ. Nếu hắn không tin, cho rằng nàng đang giấu giếm, vậy thì nguy, mọi nỗ lực trước kia đều sẽ đổ sông đổ biển.

Nhưng cũng không thể kể hết với hắn. Chỉ riêng cái vẻ nửa uy hiếp nửa dụ dỗ trắng trợn của Thẩm Dương, nếu để hắn biết, lỡ như lại nghĩ là nàng chủ động quyến rũ trước, thì dù có trăm cái miệng cũng khó bề biện bạch.

Bồ Châu khẽ nói: “Ta thấy thái độ hắn dành cho ta… có gì đó rất lạ… lúc đó ta sợ lắm… chỉ mong chàng đến mau thật mau…”

Nàng hơi rụt vai lại, rúc sâu vào lòng hắn hơn, má dán lên ngực hắn, không buồn nhúc nhích.

Một lát sau, đúng lúc trong lòng nàng bắt đầu thấp thỏm thì nàng bỗng cảm nhận được một bàn tay đặt nhẹ lên đầu, vuốt ve mái tóc nàng, giọng nói trầm thấp của hắn chợt vang lên bên tai: “Ta biết rồi. Về sau đừng có tự ý đi linh tinh nữa. Giờ vẫn còn phải ở lại thêm mấy ngày, ta sẽ bảo Diệp Tiêu theo sát nàng.”

Lúc này Bồ Châu mới thả lỏng hoàn toàn. Vậy là yên tâm.

Hắn hết giận rồi.

Nàng rời khỏi lòng hắn, mặt mày rạng rỡ: “Chàng đã mệt cả ngày rồi, đi tắm cho thoải mái đi.”

Lý Huyền Độ gật nhẹ đầu, đang định gọi Lạc Bảo thì Bồ Châu đã nói tiếp: “Tay chàng vẫn chưa lành, để ta hầu chàng tắm rửa.”

Lý Huyền Độ khựng lại, ngẩng mắt nhìn nàng xoay người đi gọi Lạc Bảo.

Lạc Bảo bước vào, liếc nhìn lò than, lại quay sang Lý Huyền Độ, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Lý Huyền Độ lên tiếng trước: “Thôi vậy. Ngươi chỉ cần mang nước vào là được.”

…

Trên mặt nước bốc lên từng làn hơi mỏng manh, trắng đục như sương. Bồ Châu đang hầu hạ Lý Huyền Độ tắm rửa.

Đây là lần đầu tiên nàng làm một việc thân mật đến thế cho hắn.

Nàng vừa dùng khăn lau phần lưng và cánh tay hắn một cách cẩn trọng, vừa tránh làm ướt vết thương, vừa lén lút nhìn sắc mặt hắn.

Lau xong phần phía sau lưng, hắn liền tựa vào thùng gỗ, đầu hơi ngửa ra sau, mắt nhắm nghiền, không động đậy, như thể đã thiếp đi.

Hơi nước tụ lại trên đuôi mày và hàng lông mi của hắn, gương mặt ướt đẫm nhưng vẫn tuấn tú không gì sánh được.

Bồ Châu không kiềm được, lén ngắm hắn thêm mấy lần. Nàng nhận ra tâm trạng hắn có phần u uất, thần sắc tiều tụy.

Nàng đoán, e là có liên quan đến cuộc tập trận giữa hai cánh quân hôm nay.

Ngay cả Trần Tổ Đức còn muốn tránh né việc đó, vậy mà lại giao cho hắn đảm đương, mức độ khó xử thế nào, không cần nghĩ cũng có thể tưởng tượng được.

Nhưng như vậy cũng tốt, đối với nàng mà nói, đây lại là chuyện đáng mừng.

Hoàng đế hoặc Lý Thừa Dục càng dồn ép hắn, tình cảnh của hắn càng gian nan, sau này nàng xúi hắn tạo phản sẽ càng dễ dàng hơn.

Nếu đời hắn cứ thuận buồm xuôi gió rồi cứ sống u mê mãi thì đâu có được.

Nhưng nhìn hắn buồn bã, mặt mày mệt mỏi thế này, Bồ Châu cũng có chút không đành lòng, chỉ mong hắn được nghỉ ngơi sớm.

Nhưng nghĩ nghĩ, lại thấy không ổn.

Giờ nàng thương hại hắn, nghĩ cho hắn, sau này nếu nàng gặp vận rủi, ai sẽ thương hại nàng đây?

Nàng vẫn còn nhớ như in kết cục thảm thương của kiếp trước. Lúc đó hắn quyền cao chức trọng rồi nhưng chẳng hề tới cứu nàng để báo ân, ngược lại còn cùng biểu muội của hắn đôi lứa sum vầy…

À phải rồi, kiếp này, vị biểu muội nước Khuyết ấy vẫn đang đợi hắn kia kìa.

Kiếp trước nàng làm Hoàng hậu, rộng lượng bao dung.

Kiếp này tất nhiên cũng sẽ như thế.

Nàng chợt nghĩ, chỉ cần nàng sinh được con trai và chắc chắn rằng vị biểu muội kia sẽ không uy hiếp nổi đến địa vị của nàng, tới khi đó, nàng dĩ nhiên sẽ tác thành cho họ. Nghĩ đến đây, bao niềm thương xót vừa dâng lên trong lòng, bỗng chốc tan thành mây khói.

Mặc kệ hắn có tâm trạng ra sao, có mệt hay không, mấy đêm của tháng này đã uổng phí cả rồi, hôm nay là ngày cuối cùng, nếu nàng còn không tranh thủ thì phải đợi sang tháng sau, mà lúc ấy chưa biết chừng người đã đến nước Khuyết rồi cũng nên!

Một khi đã hạ quyết tâm, thì chuyện gì nàng cũng làm được.

Khi nãy giúp hắn lau lưng, để tránh làm ướt quần áo, nàng đã buộc chặt váy lụa bên dưới, nhưng phía trên chỉ mặc mỗi một lớp áo ngắn, lộ ra hai cánh tay trắng muốt cùng vòng eo mảnh khảnh.

Gần gũi, tận tâm phục vụ cỡ này, thế mà vẫn chẳng được hắn chú ý.

Bồ Châu nhìn gương mặt của hắn từ phía sau, lặng lẽ buông lỏng bàn tay.

Chiếc khăn trắng tinh trượt khỏi đầu ngón tay nàng, nhấp nhô trên mặt nước như một đóa hoa chầm chậm bung nở, ngấm đầy nước rồi lững lờ trôi, cho đến khi chìm dần xuống mặt nước.

Nàng vươn cánh tay trắng ngần vòng ra phía sau, lướt qua phần cổ, vòng qua bờ vai rắn chắc, nhúng tay vào nước, vịn vào lồng ngực hắn, bàn tay vuốt ve, cơ thể cũng áp sát vào lưng vai hắn, cúi đầu hé miệng, cắn nhẹ lên phần yết hầu nổi rõ vì tư thế ngửa đầu của người đàn ông kia.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top