Bồ Châu chỉnh trang lại y phục, buộc chặt dải lụa dài, rồi men theo cửa bên rời khỏi hành cung. Dưới màn đêm che phủ, nàng quay về gian trướng vừa rời khỏi sáng nay.
Nào ngờ, lại vồ hụt lần nữa.
Lạc Bảo báo rằng Tần vương đã được Thái tử triệu đến trong đêm, tạm thời thay thế Trần Tổ Đức, tham gia vào kế hoạch diễn tập của hai cánh quân.
Như đã nói từ trước, lần này triều đình huy động mấy vạn nhân mã tiến về bãi săn phương Bắc, ngoài việc cử hành đại điển mùa thu thì còn một nội dung trọng yếu khác là huấn luyện và diễn tập quân sự.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Đại điển đã bước vào giai đoạn sau. Từ mấy ngày trước, một vạn binh mã tinh nhuệ đã kéo quân tới thao trường định sẵn, chia làm hai cánh quân, trong đó có một ngọn đồi được giả định làm thành trì, bên nào có thể vượt lên chiếm được thành trì, bên ấy sẽ được xem là thắng.
Hai cánh quân tham gia thao diễn lần này, một do Thái tử Lý Thừa Dục thống lĩnh, bên còn lại là Đại tướng quân Trần Tổ Đức.
Ngày mai là buổi diễn tập chính thức, khi ấy, Hoàng đế sẽ đích thân đến thao trường để theo dõi. Nào ngờ hôm nay, Đại tướng quân lại đột nhiên mắc bệnh, bỏ trống vị trí, nhất thời không tìm được người thay thế thích hợp. Cuối cùng chính Thái tử là người đề nghị, tiến cử hoàng thúc của y, Tần vương Lý Huyền Độ, và được phụ hoàng chấp thuận.
“Điện hạ mới được truyền đi không bao lâu, trước sau chỉ cách vương phi một bước chân. Đêm nay hẳn sẽ cùng các tướng lĩnh họp bàn quân vụ, có về hay không thì thật khó nói…”
Lạc Bảo biết vương phi không ưa mình, dè dặt quan sát sắc mặt nàng, lựa lời bẩm báo.
Bồ Châu thất vọng thấy rõ.
Người đã tới rồi, nàng cũng đành bước vào trong trướng. Nàng ngồi lặng một hồi, ngực như bị đè nén không sao giãn ra nổi. Chợt nhớ đến một việc quan trọng, nàng lập tức gọi Lạc Bảo vào, sai hắn dọn dẹp bàn đọc sách, chuyển giường về đúng vị trí bàn sách vừa đặt.
Lạc Bảo ở góc lều lân cận nghe thấy động tĩnh cả đêm. Dẫu là thái giám vào cung từ nhỏ, vốn đã quen với việc giữ mình thanh tịnh, vậy mà đêm ấy vẫn nghe đến mặt đỏ tim đập, trằn trọc không yên tới sáng. Sáng nay sau khi vương phi rời đi, hắn vào thu dọn, phát hiện cả bàn giấy cũng loạn cả lên, bút mực, nghiên đá chẳng còn thứ nào nằm đúng chỗ, trong lòng âm thầm ngờ vực, phải chăng đêm qua, bàn giấy này đã được dùng vào việc khác. Giờ nghe phân phó như vậy, hắn nào dám hỏi han nửa lời, lập tức gọi thêm một thị tòng khác, hai người cùng nhau dọn bàn, dời giường đến đúng vị trí vương phi chỉ định, tất bật một hồi, cuối cùng cũng thu xếp xong.
…
Lý Huyền Độ sau khi tiếp chỉ liền thay y phục, chỉ tùy tiện mang theo một hai tuỳ tùng rồi lập tức lên đường tới thao trường, dọc đường đi, sau lưng bỗng vang lên tiếng vó ngựa rầm rập.
Thì ra là Diệp Tiêu đuổi theo.
Hắn xuống ngựa, sải bước tiến lên, hạ giọng nói: “Nghe nói điện hạ tạm thời lĩnh mệnh tiến vào thao trường. Thuộc hạ lo rằng ngài sẽ cần người hỗ trợ, nên vội đuổi theo, bất cứ lúc nào cũng có thể nghe theo hiệu lệnh của ngài.”
Lý Huyền Độ liếc nhìn hắn, nói: “Ngươi theo ta nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn không hiểu thế nào là tuân lệnh cấp trên?”
Diệp Tiêu khựng lại.
Hắn nào không hiểu ý Tần vương?
Lúc chập tối, vì tiểu vương tử đi lạc, hắn thấy vương phi lo lắng sốt ruột nên đã xuất hiện hỏi thăm, sau khi hiểu rõ tình hình, lo tiểu vương tử gặp nạn, liền nhận lệnh của vương phi, vội vã đi tìm Tần vương.
Khi ấy, Tần vương đã có vẻ không vui, Diệp Tiêu hiểu điều đó rất rõ.
Việc bỏ đi lúc trời chập tối là do hắn sơ suất, không làm đúng như lời Tần vương dặn, rằng mỗi ngày trước khi vương phi quay về Tây Uyển, hắn phải bảo vệ nàng không rời nửa bước.
Nhưng lần này đuổi theo, là do hắn cố ý.
Vương phi đương nhiên quan trọng, nhưng nói thật, trong lòng hắn, sự an nguy của Tần vương vẫn là trên hết.
Lần này vào thao trường thay thế Trần Đại tướng quân không phải chuyện nhỏ, huống hồ thân phận Tần vương vốn đã nhạy cảm, địa vị lại hết sức lúng túng. Hắn sợ những người khác không đủ tin cậy, vì vậy mới bất chấp đuổi theo đến đây.
Nghe Tần vương vừa mở miệng đã trách mắng như vậy, hắn cũng không quá hoảng hốt, chỉ khẽ đáp: “Thuộc hạ nghĩ rằng bên ngài cần người hơn, nên mới cả gan trái lệnh. Trước khi đi, thuộc hạ đã phái người khác thay mình bảo vệ vương phi rồi.”
Lý Huyền Độ lạnh lùng nói: “Kể từ lúc ta giao cho ngươi nhiệm vụ bảo vệ nàng trong kì săn thu, thì trong khoảng thời gian ấy, dù trời có sập xuống, dù có nghe tin ta bỏ mình, ngươi cũng không được rời nàng nửa bước. Ngươi theo ta nhiều năm, có những lời ta không tiện nói quá rõ, ngươi tự nghĩ kỹ đi.”
Lời lẽ cực kỳ gay gắt.
Diệp Tiêu toát mồ hôi nóng, trong lòng vừa hổ thẹn vừa áy náy, cúi đầu đáp khẽ một tiếng “vâng,” rồi lập tức xoay người, cất bước rời đi.
Lý Huyền Độ lặng nhìn bóng hắn khuất dần, sau đó quay người bước vào doanh môn, xuất trình tín phù, vượt qua trạm gác, đi thẳng đến một trướng lớn nằm giữa khu doanh trại.
Nơi này chính là trung tâm chỉ huy cho cuộc tập trận lần này. Trong trướng đèn đuốc sáng như ban ngày, Thái tử Lý Thừa Dục đang cùng các vị tướng lĩnh đôi bên liên quan đến buổi diễn tập ngày mai đứng trước một bàn sa bàn lớn, bàn luận sôi nổi về đối sách. Khi nghe thị vệ thông báo rằng Tần vương đã đến, y ngẩng đầu, quả nhiên thấy hắn bước vào.
Y tách đám người ra, tự mình bước lên nghênh đón, mỉm cười nói: “Trần Đại tướng quân bất ngờ lâm bệnh, ngày mai Ất quân cũng không thể không có chủ soái, nay có người tiến cử hoàng thúc, nói hoàng thúc mưu lược như thần, có tài thao túng cục diện cách cả ngàn dặm, cô rất tán thành, vì vậy đã tiến cử hoàng thúc thay thế vị trí của Đại tướng quân, làm chủ soái Ất quân. Biết hoàng thúc mới thành hôn, ân ái mặn nồng với thẩm mẫu, nếu làm phiền đến hoàng thúc thì cô xin tạ lỗi!” Nói xong còn khom lưng hành lễ, tỏ rõ thành ý nhận lỗi.
Lý Huyền Độ mỉm cười, vươn cánh tay không bị thương ra đỡ cánh tay Thái tử, ngăn y hành lễ, nói: “Thái tử quá lời rồi. Ta chẳng có chút tài cán gì, được xếp vào đây đã là vinh hạnh, chỉ mong không khiến Thái tử và chư vị thất vọng.” Vừa nói, hắn vừa đáp lễ, hàn huyên với những người chủ động bước lên chào hỏi.
Sau màn chào hỏi, hắn bước đến trước sa bàn, nhìn thoáng qua vị trí diễn tập ngày mai của hai cánh quân, tìm hiểu về nhân sự, sau đó tiếp nhận các tướng lĩnh bên phía Trần Tổ Đức trước khi cáo biệt Lý Thừa Dục, bước vào đại trướng chỉ huy vốn thuộc về Trần Tổ Đức.
Vào trướng rồi, hắn không hạ xuống bất kỳ mệnh lệnh điều chỉnh nào liên quan đến kế hoạch diễn tập ngày mai, chỉ dặn mọi người cứ hành sự theo đúng kế hoạch ban đầu của Trần Tổ Đức, sau đó liền rẽ vào nội trướng, một khoảng không gian được ngăn lại dùng làm nơi nghỉ ngơi, mặc nguyên y phục nằm xuống giường, nhắm mắt ngủ.
Lần diễn tập này, Trần Tổ Đức làm chủ soái Ất quân, tọa trấn trung tâm, dưới trướng có các tướng lĩnh, chịu trách nhiệm chỉ huy hành động cụ thể của binh sĩ ngày mai, dưới nữa là các phó tướng và mưu sĩ phụ tá.
Thấy Tần vương vừa đến đã bảo mọi việc cứ làm theo kế hoạch cũ, rồi ngang nhiên đi nghỉ, mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Thực ra ai cũng hiểu rõ, mặc dù bệ hạ đã nhiều lần truyền chỉ, hai bên phải dốc toàn lực cạnh tranh, tuyệt đối không được tắc trách, kẻ nào lười biếng sẽ bị xử trí theo quân pháp, nhưng với Ất quân mà nói, cuộc tập trận ngày mai chính là để bồi dưỡng Thái tử, họ buộc phải thua. Thế nhưng, việc bày ra một chiến lược “làm sao để thua” thì không đơn giản như vậy. Nếu sơ sài quá, thua một cách trắng trợn, thì có khác nào phạm tội khi quân. Do đó, họ phải sắp xếp binh lực sao cho hợp lý, diễn thật tròn vai, phải làm giống như đã dốc hết toàn lực ứng chiến, để người ngoài nhìn vào đều cho rằng họ không địch nổi Thái tử nên mới để thua.
Đây là một việc vừa vất vả vừa chẳng được gì, không thể khiến bệ hạ thất vọng, mà cũng chẳng thể đắc tội với Thái tử.
Trước khi rời đi, Trần Tổ Đức mượn cớ bệnh tật để thoái lui, cũng không để lại phương án cụ thể nào. Đám mưu sĩ dưới trướng vẫn còn đang tranh luận không ngớt, giờ đến vị tân soái kế nhiệm là Tần vương lại tỏ rõ thái độ tới “cho có mặt,” trình diện xong là đi ngủ.
Viên tướng dưới trướng chủ soái họ Lưu, là một tướng quân Chiêu Dũng tam phẩm trong triều. Vị này cũng không muốn đứng ra chịu trận, thấy mọi người đưa mắt nhìn sang liền dứt khoát giao hết toàn bộ cho phó tướng là một viên Kỵ Đô úy tứ phẩm, trước khi mượn cớ rời đi trước.
Vị Kỵ Đô úy này tên gọi Khương Triều, là thân thích xa với nhà họ Khương. Trước kia y từng phục vụ trong cấm quân Bắc Nha do Lý Huyền Độ chỉ huy, sau khi Lý Huyền Độ gặp chuyện, y rời cấm quân, chuyển sang quân ngũ, nhờ nhiều năm rèn giũa trên sa trường, lập được quân công nên được thăng đến chức vị ngày nay.
Tối nay vừa nghe tin Tần vương thay Trần Tổ Đức tiếp nhận chức vị chủ soái của Ất quân, y đã thấy lo lắng cho Tần vương. Giờ việc bị đùn đẩy từng bước một, cuối cùng rơi xuống đầu mình, y cũng đành bất lực, trầm ngâm giây lát rồi bảo mọi người tạm lui, còn mình thì tiến vào nội trướng.
Tần vương nằm yên trên giường, trông như đã thiếp đi.
Khương Triều quỳ một gối xuống đất, hạ giọng: “Mạt tướng Khương Triều, mạo muội quấy rầy, bái kiến Tần vương. Những năm qua điện hạ vẫn khỏe chứ? Không rõ ngài có còn nhớ mạt tướng không?”
Lý Huyền Độ mở mắt, quay đầu lại, đôi mắt chăm chú nhìn vị thuộc hạ cũ năm xưa, thoạt đầu không nói lời nào.
Ánh nến trong trướng hắt lên khuôn mặt hắn, khiến thần sắc hắn thoáng hiện vẻ đăm chiêu, như đang nhớ lại chuyện cũ. Một lát sau, khuôn mặt ấy dần hiện lên ý cười: “Tướng quân không cần đa lễ. Ta đâu còn là thượng cấp của ngươi, giờ chỉ là một kẻ nhàn tản mà thôi. Mời tướng quân đứng lên cho.” Nói đoạn lại nhắm mắt lại.
Khương Triều dập đầu thật sâu mới dám đứng dậy theo lời hắn, bẩm: “Tướng quân Chiêu Dũng cũng noi theo Trần Đại tướng quân, không muốn gánh vác trách nhiệm, đem chuyện điều quân giao cho mạt tướng. Mạt tướng bất đắc dĩ, đành đến quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi. Nếu có thể được điện hạ chỉ điểm đôi điều, mạt tướng cảm kích vô cùng.”
Lý Huyền Độ trầm mặc một lát, lại mở mắt, chậm rãi ngồi dậy: “Nếu ta nhớ không nhầm, năm xưa ngươi cũng là người có tài. Với trận pháp ngày mai, chẳng lẽ lại không có chút ý tưởng nào sao?”
Khương Triều hơi chần chừ, rút kiếm bên hông ra, đi tới trước giường, vẽ một sơ đồ địa hình đơn giản lên mặt đất, tay chỉ một con đường dẫn lên điểm tranh đoạt trên sườn núi, nói: “Ở đây có một lối tắt, gọi là Ưng đạo. Nếu mạt tướng không đoán sai, bên Thái tử nhất định sẽ men theo đường này, nhằm tranh thủ thời gian, tiếp cận điểm giành cờ càng sớm càng tốt. Quân ta có thể bố trí mai phục ở đây, chờ cơ hội bao vây…”
Y thoáng khựng lại: “Nếu muốn chủ động thua, thì chỉ có thể giả vờ không địch lại, chờ đến khi hai bên chạm trán chính diện, dùng ám hiệu đã thống nhất trước để rút lui, mặc họ tiến qua là được. Nhưng nếu chỉ rút lui thôi thì quá lộ liễu, sau này liên đới nhiều việc, không giải trình được.”
Lý Huyền Độ nhìn bản đồ trên đất, giơ tay ra hiệu cho y đưa kiếm qua.
Khương Triều dâng kiếm.
Lý Huyền Độ nhận kiếm, dùng mũi kiếm gạch một đường ở góc Tây Bắc của bản đồ, nói: “Phía ta có một nhánh sông ở chỗ này, nếu vượt sông thì có thể vòng qua, đến được sườn dốc. Ngươi hạ lệnh giảm quân phòng thủ tại đây, để lộ một khe hở cho đối phương vượt qua. Còn chỗ phục binh mà ngươi định bố trí ban nãy, thì dùng toàn lực giữ vững, đừng để họ dễ dàng qua được.”
Ánh mắt Khương Triều sáng lên, nhưng suy nghĩ một chút lại do dự: “Diệu kế của điện hạ thật không ai sánh bằng. Nhưng mạt tướng lo rằng đoạn đường thủy này không quá nổi bật, người biết không nhiều, nhỡ may lúc thăm dò địa thế bị bỏ sót, không định men theo đường đó, thì biết làm sao?”
Lý Huyền Độ khẽ cười: “Ngươi lo xa rồi. Xưa nay trong quân không thiếu những kẻ ẩn mình chờ thời, cái thiếu là cơ hội để bộc lộ tài năng. Trận diễn tập lần này, chính là thời cơ để người có bản lĩnh ngoi lên khỏi mặt nước. Nếu có tầm nhìn đại cục, muốn phát hiện đường này, cũng chẳng khó. Dù cho lui một vạn bước, thật sự không có ai nghĩ tới, lẽ nào bên ngươi lại không có lấy một người biết làm việc hay sao?”
Lời hắn nói như sét đánh giữa trời quang, Khương Triều bừng tỉnh, mừng rỡ vô cùng, trong lòng càng thêm khâm phục vị hoàng tử thứ tư của Tiên hoàng, quỳ xuống dập đầu lần nữa: “Mạt tướng đã hiểu! Sẽ lập tức sắp xếp ngay!”
Y vừa đứng dậy, bỗng như nhớ ra điều gì, thoáng ngập ngừng rồi thấp giọng nói: “Kế này là do điện hạ bày ra, mạt tướng không dám chiếm công. Nếu có kẻ hỏi đến…”
Lý Huyền Độ đưa chuôi kiếm về phía trước, trả lại cho hắn.
Khương Triều bước lên, hai tay kính cẩn đón lấy, thấy hắn đã cuộn áo nằm xuống, giọng nói bình thản truyền ra: “Ngươi cứ nói là bàn bạc cùng các mưu sĩ là được.”
Khương Triều nào không rõ tình cảnh gian nan suốt mấy năm qua của Tần vương? Nhớ lại hình ảnh tiên y nộ mã ngày trước, lại so sánh với hoàn cảnh khó khăn hiện tại, trong lòng y càng thêm cảm khái. Y dằn sự xúc động lại, nghiêm giọng nói: “Mạt tướng đã rõ, xin điện hạ an tâm nghỉ ngơi, mạt tướng cáo lui trước.”
Y vội vã rời khỏi đại trướng, triệu tập toàn bộ nhân thủ tới, giả vờ như đang lắng nghe thảo luận, sau đó đưa ra kế sách. Quả nhiên ai nấy nghe xong đều tấm tắc khen hay, liền sai người đi thông báo cho tướng quân Chiêu Dũng. Vị tướng họ Lưu kia nghe xong, thấy kế sách cực kỳ cao minh, phấn khởi ra mặt, lúc này mới nhanh chóng quay về điều binh khiển tướng, cả đêm đó đều khẩn trương bố trí hành động cho ngày hôm sau.
Đến giờ Tỵ (9h-11h) hôm sau, tiếng ngựa hí rền vang cả một góc trời, gươm giáo sáng loáng, hai nhánh quân giáp mặt nhau. Ở gần điểm giao tranh cuối cùng, trên một ngọn núi cao có địa thế vượt trội, đủ để bao quát toàn cục, đã dựng sẵn một đài quan sát.
Cờ lớn vẽ hình Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ tung bay phần phật trong gió, Hoàng đế Hiếu Xương tọa trấn trên đài quan sát. Hai người có địa vị cao nhất đi theo lần này là Thượng quan Ung và Diêu hầu được phân ngồi hai bên, các đại thần còn lại cũng lần lượt an tọa theo thứ tự.
Vì hai chủ soái không trực tiếp ra trận, nên vị trí chỉ huy cũng được đặt trên đài quan sát.
Thái tử Lý Thừa Dục và Tần vương Lý Huyền Độ đều mặc chiến bào, ngồi đối diện nhau ở hai bên trái phải, mỗi bên đều có trinh sát ra vào liên tục, nhằm cập nhật tình hình giao chiến của hai bên.
Hoàng đế dẫn theo quần thần hành lễ tế trời, sau đó tuyên bố khai chiến, bầu không khí tức thì trở nên căng thẳng.
Trận chiến bắt đầu không lâu, tin báo từ phía Thái tử Lý Thừa Dục đã được gửi tới: theo đúng kế hoạch định trước, dùng một nửa nhân mã thu hút sự chú ý và kiềm chân chủ lực đối phương, nửa còn lại lặng lẽ hành quân theo con đường tắt bí mật đã được trinh sát lựa chọn từ trước. Nếu thuận lợi vượt qua, vượt lên điểm đích là sườn dốc sẽ dễ như trở bàn tay.
Lúc ấy, tâm trạng Lý Thừa Dục vô cùng phấn chấn.
Vì lần diễn tập này, y đã dốc hết tâm huyết, chuẩn bị kỹ lưỡng, dốc toàn lực ra để ứng phó. Mấy ngày nay y thậm chí không quay về hành cung, ăn ngủ đều ở trong quân doanh, tự mình hỏi han từng chi tiết trong kế hoạch tác chiến, có thể nói là tràn đầy tự tin.
Nhận được tin thắng lợi bước đầu, y liền sai người đưa báo cáo cho lệnh quan.
Lệnh quan bước nhanh tới trước sa bàn khổng lồ đặt trước ngự tọa, lệnh cho binh sĩ đánh dấu lộ tuyến hành động của Giáp quân.
Thượng quan Ung, Diêu hầu và những người khác cũng xuống cạnh sa bàn, chỉ trỏ bình luận, ai nấy đều gật đầu tán thưởng.
Lý Thừa Dục liếc nhìn về phía đối diện, nơi Lý Huyền Độ đang ngồi.
Hắn đang dùng vẻ mặt nghiêm túc, lắng nghe trinh sát báo cáo.
Một cơn ghen tuông mãnh liệt dâng lên khiến Lý Thừa Dục không sao kiềm chế nổi, ngón tay nắm chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Đường đường là Thái tử, thân phận dưới một người trên vạn người, vậy mà y lại không bảo vệ nổi người con gái mình yêu, mỗi ngày đều bị ép phải chứng kiến nàng cùng hoàng thúc của y kề vai sánh bước, còn bản thân chỉ có thể chôn chặt mọi tâm tư tận đáy lòng.
Nỗi đau ấy sâu sắc đến mức đã xóa sạch hoàn toàn những ký ức dịu dàng thời thơ ấu trong lòng y, lúc được theo chân Lý Huyền Độ rong ruổi săn bắn trong kinh thành.
Giờ đây trong lòng y chỉ toàn là đố kỵ và giận dữ, thậm chí đôi khi còn nghĩ, nếu như trên đời này không có một người hoàng thúc như vậy… thì mọi chuyện hôm nay, liệu sẽ là cục diện thế nào?
Ngay khi Lý Thừa Dục còn đang chìm trong dòng suy nghĩ hỗn loạn ấy, thì tin tức đột ngột truyền về, chiến cuộc trên vùng đồng bằng thoáng đãng kia bất ngờ chuyển biến, thế trận giữa hai bên đã phát sinh thay đổi.
Tin tức mới lại truyền đến, khi Giáp quân đang nỗ lực chiếm lấy một trọng địa, thì bất ngờ rơi vào mai phục của Ất quân. Đối phương cố thủ không lui, hiện hai bên đang giằng co đối đầu.
Sắc mặt Lý Thừa Dục biến đổi, toàn thân căng lên.
Chưa đầy một khắc sau, lại có tin xấu truyền đến.
Kế hoạch ban đầu là cử một nhóm binh mã nhằm kìm chân chủ lực đối phương, nay xem ra đã bị nhìn thấu. Ất quân không hề mắc mưu, ngược lại còn chủ động né tránh, nhanh chóng điều quân tiếp viện. Chủ lực của Giáp quân đang sa vào vòng vây, khổ sở cầm cự, chỉ mong ngóng viện binh.
Không ai ngờ chiến cuộc lại chuyển biến đến mức này. Những vị đại thần khi nãy còn không tiếc lời khen ngợi cách bố trí trận địa của Giáp quân, nay đều đồng loạt im bặt, dõi theo diễn biến tiếp theo.
Lý Thừa Dục lần nữa nhìn sang nơi Lý Huyền Độ đang ngồi.
Hắn dõi mắt nhìn về phía rừng rậm bạt ngàn đằng xa, thần sắc bình tĩnh đến lạ.
Lý Thừa Dục miễn cưỡng trấn tĩnh, thúc giục trinh sát tiếp tục dò la tình hình.
Con đường xuyên rừng trên bãi đất bằng, vốn được Giáp quân quyết tâm khống chế, giờ đây người ngựa ngã rạp, ngày càng có nhiều binh sĩ Giáp quân bị bắn trúng sơn đỏ.
Đó là dấu hiệu tử trận, tượng trưng cho việc họ buộc phải rút lui khỏi trận tuyến.
Tướng chỉ huy trực tiếp của Giáp quân là nhị phẩm Long Hổ tướng quân Thượng Quan Dao, đã hay tin tuyến trước bị vây hãm, đường lui bị chặn, chưa kể Ất quân vẫn đang tăng cường thêm nhân lực để ngăn cản.
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
Thượng Quan Dao vừa kinh hoảng, vừa phẫn nộ.
Hắn không ngờ đối phương lại bố trí lực lượng bài bản thế này, giống như muốn quyết chiến một phen. Nếu lần này bên hắn thất bại, để đối phương đoạt lấy sườn dốc trọng yếu kia, vậy thì… hắn làm sao ăn nói với Thái tử?
Hắn không dám trì hoãn, hạ lệnh điều động toàn bộ binh lực còn lại, quyết liều một phen sống mái, bất kể tổn thất ra sao, dù cuối cùng chỉ còn một người sống sót, chỉ cần có thể giành được lợi thế, nhanh chân tới được sườn dốc định sẵn trước đối phương, thì đó chính là chiến thắng.
Quân lệnh truyền qua từng cấp một, nhưng đến tay một bách trưởng trong Giáp quân thì dừng lại.
Người đó chính là Thôi Huyễn.
Lần thao luyện giữa hai cánh quân này không giới hạn binh chủng, ngoại trừ binh lính thường trực, ngay cả cấm quân và Vũ Lâm vệ cũng được phép tham gia tuyển chọn.
Thôi Huyễn chính là một trong những người vượt qua cuộc tuyển chọn ấy, được điều vào dưới trướng Thái tử, trở thành một thành viên của Giáp quân.
Bởi lúc còn trong Vũ Lâm vệ, hắn từng phá được vòng vây “Thập nhân đột”, nên đã được thăng một cấp. Lần này ra trận, hắn lĩnh chức bách trưởng, chỉ huy một đội trăm quân.
Vị thượng quan đến truyền lệnh là một viên Vân kỵ úy lục phẩm, thấy hắn mãi không động đậy, liền giơ roi toan quất xuống, nào ngờ lại bị hắn vung tay chụp được, giật mạnh một cái, khiến Vân kỵ úy mất đà, ngã nhào khỏi lưng ngựa.
Vân kỵ úy giận tím mặt, vừa bò dậy đã quát người đến trói Thôi Huyễn lại, song binh sĩ xung quanh đều chần chừ không dám động thủ. Hắn ta càng thêm giận dữ, rút đao bên hông ra, lao đến đâm thẳng vào viên sĩ quan trẻ tuổi vừa ngang nhiên kháng mệnh kia, nào ngờ bị Thôi Huyễn tung chân đá bay thanh đao, bản thân Vân kỵ úy thì ngã ngửa lần nữa, ngồi bệt một cách ê chề dưới đất.
Hồi thần lại, hắn ta đang định mở miệng mắng chửi thì bất chợt nhìn thấy đối phương đã rút đao kề sát cổ mình, ánh mắt chứa sát khí rợn người. Hắn ta rùng mình, sợ đến mức không dám mở miệng mắng nữa, cắn răng nói: “Thôi Huyễn, ngươi muốn làm gì? Đây là khi quân phạm thượng, công khai chống lệnh! Nếu làm lỡ quân cơ, để Ất quân chiếm được sườn dốc, thì dù có mười cái đầu cũng không đủ chém đâu!”
Vừa nói, hắn vừa lớn tiếng gọi người.
Thôi Huyễn liền trở ngược chuôi đao, giáng mạnh một cú, khiến đầu Vân kỵ úy toác máu, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Hắn ra tay cực kỳ tàn độc, những người tận mắt chứng kiến đang đứng xung quanh đều không khỏi kinh hãi.
Thôi Huyễn lại chẳng hề để tâm, thản nhiên thu đao về, ánh mắt quét qua một lượt những binh sĩ đang theo mình, cất giọng: “Địa thế phía trước hiểm yếu, chính là chỗ dễ bị mai phục nhất. Ất quân đã bày sẵn trận địa, chỉ đợi bên ta tự chui đầu vào rọ. Hôm qua ta đã lên tiếng cảnh cáo, các ngươi cũng biết chuyện đó, nhưng thân phận hèn kém, lời nói chẳng ai coi trọng.”
Mọi người nhao nhao phụ họa, có người gan lớn còn buột miệng mắng cả Thượng Quan gây họa.
Thôi Huyễn liền ra hiệu bảo họ im lặng, chờ tiếng ồn lắng xuống mới nói tiếp: “Các ngươi đều giống ta, đều xuất thân Vũ Lâm vệ hoặc là cấm quân. Trong mắt dân thường, chúng ta tất nhiên là vượt trội hơn người, nhưng xét theo thân thế, chúng ta chỉ là dân đen, trong mắt quyền quý thì có đáng gì? Hôm nay còn may chỉ là diễn tập, nếu đổi thành giao chiến bằng binh đao, kẻ địch là giặc ngoại xâm, thì có khi chúng ta đã bị đưa đi chết oan cả đám! Mà dù có chết, các ngươi nghĩ xem, có ai trong số họ nhíu mày dù chỉ một lần vì chuyện này không?”
Nhóm binh sĩ vẫn giữ im lặng, nhưng nét mặt mỗi người đều hiện lên vẻ bất bình.
Thôi Huyễn lại nói: “Khi ta mới vào Vũ Lâm vệ, các ngươi đều đã là tiền bối, hẳn càng rõ hơn ta. Trong Vũ Lâm, kẻ nào có được chức vị cao hơn, nếu không phải là công tử thế gia, thì cũng là con nhà quyền quý cả! Năm đó ta liều chết xông ra khỏi vòng vây “Thập nhân đột” nhưng đến nay cũng chỉ là một viên bách trưởng nho nhỏ. Các người dùng xương máu tận trung với triều đình, lại bị đám con cháu thế gia hút máu chèn ép, trong mắt chúng, chúng ta lấy đâu ra cơ hội thăng tiến công bằng?”
Mọi người nghe vậy đều gật đầu đồng tình, trong lòng càng thêm căm phẫn.
Thôi Huyễn lại nói: “Hôm nay chính là một cơ hội hiếm có. Mấy ngày trước ta đã đi dò xét địa hình, tìm được một đường nhỏ có thể vòng đến sườn dốc kia. Tuy phải đi đường vòng, hiểm trở khó khăn, nhưng so với cách hiện tại, khả năng thành công vẫn lớn hơn nhiều. Nếu các ngươi cùng ta xông lên trước một bước, chiếm lĩnh sườn dốc kia, vậy thì đây chính là cơ hội lập công tuyệt hảo. Các ngươi cứ yên tâm, chuyện hôm nay nếu có công, ta quyết không độc chiếm. Nếu chẳng may thất bại, cấp trên hỏi tội, khi đó ta sẽ một mình gánh vác, các ngươi chỉ buộc phải tuân lệnh mà thôi!”
Nhóm binh sĩ đưa mắt nhìn nhau.
Tuy Thôi Huyễn tuổi còn trẻ, nhưng từ sau lần vượt qua “Thập nhân đột”, trong tầng lớp binh sĩ cấp thấp thuộc Vũ Lâm quân, hắn đã có tiếng nói nhất định. Giờ nghe được những lời nghĩa khí như vậy từ hắn, không ít người bắt đầu dao động, chỉ còn vài người thận trọng lên tiếng hỏi: “Chẳng lẽ bên Ất quân không phòng bị gì sao?”
“Chính vì thế mới cần đánh úp, thừa lúc đối phương không kịp đề phòng mà ra tay. Của báu luôn nằm nơi hiểm địa, đạo lý này còn cần ta phải giảng thêm nữa sao?”
Hắn ra lệnh cho thân tín bịt miệng viên Kỵ úy vừa rồi, trói lại, sau đó rút con dao còn dính máu đâm mạnh vào vỏ, ánh mắt quét một vòng: “Nhất định Thái tử đang rất khát khao chiến thắng. Miễn là thắng được, ai còn so đo thủ đoạn làm gì! Ai muốn lập công, thì theo ta!”
Lời vừa dứt, máu trong người quân sĩ đã sôi trào, không còn tiếng phản đối nào nữa. Vân kỵ úy bị đá lăn vào đám cỏ ven đường, còn nhóm binh sĩ thì nối gót Thôi Huyễn xuất phát.
Buổi chiều, thế trận hai bên vẫn bất phân thắng bại.
Lý Huyền Độ vẫn ngồi vững như núi, Lý Thừa Dục tuy ngoài mặt tỏ vẻ trấn định, nhưng thực chất trong lòng đã bồn chồn không yên. Khi biết được tin số người bị dính sơn đỏ, tương đương với bị “trọng thương rút lui”, bên quân mình đã vượt quá phân nửa, trong khi bên đối phương “thương vong” chưa đến một phần ba, y không giấu nổi nữa, vẻ mặt ngày càng khó coi.
Tin tức liên tục được đưa đến, tất cả đều là tin bất lợi của Giáp quân.
Nhìn thế trận trên sa bàn của Giáp quân mỗi lúc một yếu thế hơn, sắc mặt của nhóm người thuộc phe Thái tử, ví như cậu ruột của y là Thượng quan Ung, cũng theo đó trầm hẳn.
Mồ hôi trên người Thái tử vã ra như tắm.
Chiến giáp dày nặng, lớp áo bên trong đã dính sát vào lưng y. Đúng lúc y vừa giận vừa tuyệt vọng, thì bỗng nhiên, ở đằng xa, trên điểm cao kia, một chùm pháo hiệu màu đỏ bất ngờ bốc lên.
Pháo hiệu tỏa ra trên không, như một đóa hoa khổng lồ nở bung giữa trời.
Đó là dấu hiệu cho thấy đã có người đã đoạt được cờ tiêu điểm!
Tức thì, trên khán đài vang lên một trận xôn xao, mọi người không màng Hoàng đế đang ở ngay bên cạnh, đồng loạt đứng dậy, thì thầm bàn tán về kết quả, suy đoán rốt cuộc là phe nào giành được thắng lợi sau cùng.
Hoàng đế đưa mắt nhìn về chùm pháo màu đỏ nơi xa, sắc mặt cũng trở nên trầm trọng.
Lòng bàn tay Thái tử lạnh toát, mồ hôi rịn ra.
Y nhất thời không đứng dậy nổi, lại lần nữa nhìn về phía đối diện, nơi Lý Huyền Độ đang ngồi.
Hoàng thúc của y vẫn ngồi đó, vẻ mặt điềm nhiên, không hề lộ ra vẻ vui mừng nên có của kẻ chiến thắng.
Lại thua rồi.
Trong một cuộc tập trận quân sự quan trọng như vậy, y lại để thua hắn.
Ngực Lý Thừa Dục nghẹn lại, chỉ cảm thấy chiến giáp trên người nặng nề như đá tảng, đè đến mức khiến y gần như không thở nổi.
Dưới sườn núi, một kỵ binh đang phóng ngựa như bay về phía bên này, lá cờ cắm trên đầu ngựa tung bay theo gió, chỉ trong chớp mắt đã tới gần, dâng lên tin chiến thắng. Tin tức được truyền từng cấp một, cuối cùng tới tay Thẩm Cao.
Ông ta thoáng lộ vẻ mừng rỡ, lập tức bước nhanh đến trước ngự tọa của Hoàng đế, lớn tiếng bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, Giáp quân đến trước, giành được thắng lợi!”
Gương mặt Hoàng đế hiện lên nụ cười nhạt, hỏi về quá trình giao chiến.
Thẩm Cao nói: “Giáp quân tấn công Ưng đạo, kỳ thực là bày nghi trận để thu hút thu hút chủ lực của Ất quân. Sau khi kìm chân chủ lực đối phương thành công, Giáp quân đã phái một đội tinh binh khoảng một trăm người do viên bách trưởng tên là Thôi Huyễn dẫn đầu, đi đường vòng đánh úp, dùng hỏa lực công đánh phá một chốt phòng thủ đường thủy nằm ở hướng Tây Bắc của Ất quân, vượt qua chốt phòng thủ, nhanh chân đến đích trước!”
Hoàng đế gật đầu, Thượng Quan Ung và Diêu hầu ở bên cạnh đều vui mừng ra mặt, đồng loạt vỗ tay, khen ngợi Thái tử mưu lược xuất sắc.
Thẩm Cao quay sang nhìn Lý Thừa Dục vẫn còn chưa hoàn hồn sau khi nghe tin, mỉm cười, khom người nói: “Chúc mừng Thái tử điện hạ! Điện hạ anh minh, thống lĩnh Giáp quân, đoạt cờ giành thắng lợi!”
Lý Thừa Dục tim đập loạn nhịp, thấy mọi người lũ lượt bước tới chúc mừng, y lấy lại tinh thần, khóe môi nở một nụ cười.
Hoàng đế theo dõi diễn tập cả ngày trên đài quan sát nên giờ đã thấm mệt, sau khi hạ lệnh ban thưởng theo công trạng và đích thân an ủi Lý Huyền Độ vừa thất bại, thì quay về hành cung trước.
Tiễn bước Hoàng đế xong, Lý Thừa Dục lập tức sai người dẫn viên bách trưởng kia tới, rồi nhanh chân đuổi theo Lý Huyền Độ đang định rời đi, cười nói: “Cuộc đối trận hôm nay quả là kịch tính, đa tạ hoàng thúc đã nhường!”
Lý Huyền Độ mỉm cười đáp: “Thái tử dụng binh như thần, giành được thắng lợi là chuyện tất nhiên, thần nào dám nhận lời cảm tạ.”
Lý Thừa Dục khoát tay: “Hoàng thúc lại khách sáo rồi. Trước kia chất nhi từng hẹn hoàng thúc cùng đi săn một chuyến nữa, nhưng mấy hôm nay ai nấy đều bận việc riêng, nay cũng sắp hết kỳ săn thu, chất nhi vẫn luôn ghi nhớ việc này trong lòng, nếu vài ngày tới hoàng thúc rảnh rỗi, chẳng hay chất nhi có thể xin hoàng thúc chỉ giáo đôi điều chăng?”
Lý Huyền Độ gật đầu, nhận lời y.
Đúng lúc này, một tùy tùng của Thái tử bước tới báo tin: viên bách trưởng tên là Thôi Huyễn đã đến.
Lý Thừa Dục vui mừng ra mặt, lập tức ra lệnh đưa người lên.
Lý Huyền Độ ngoái đầu, liền thấy thiếu niên Hà Tây ấy nhảy xuống khỏi lưng con chiến mã vừa phi nước đại đến nơi.
Mới chỉ mấy tháng không gặp, làn da hắn đã rám đen hơn trước, nét mặt gầy gò khắc khổ, ánh mắt lạnh lùng.
Gương mặt ấy, đã chẳng còn chút nào dáng vẻ thiếu niên ngây ngô khi mới gặp hồi đầu năm ở Hà Tây.
Toàn thân hắn toát ra mùi máu tanh lạnh lẽo và cả sát khí tiêu điều.
Lý Huyền Độ chẳng lấy làm lạ.
Thôi Huyễn sải bước tiến tới trước mặt hắn, hơi khựng lại, cúi đầu cung kính hành lễ, gọi một tiếng “Điện hạ”, rồi xoay người đi về phía Thái tử Lý Thừa Dục.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận