Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 64: Thăm Dò

Bồ Châu (Dịch)

  • 15 lượt xem
  • 5094 chữ
  • 2025-12-11 13:43:24

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Hắn có ý gì vậy?

Từ trên cao nhìn xuống, Bồ Châu trông thấy gã đang quỳ thấp bên chân mình, tay nâng đôi hài thêu, ngẩng mặt nhìn lên, khóe môi còn vương ý cười. Ngoài nỗi sợ hãi càng lúc càng sâu, trong lòng nàng còn dấy lên muôn vàn cảm xúc lẫn lộn, kinh ngạc, chán ghét, khó hiểu… tất thảy dậy lên cùng trong một khoảnh khắc.

Dĩ nhiên nàng không đời nào cho phép gã giúp mình đi giày như lời gã nói. Sau một thoáng cứng đờ khi đối mặt với gã, nàng nhanh chóng từ bỏ ý định kêu cứu hay bỏ chạy.

Tuy nơi này cách phòng Ưng Khuyển không xa, nhưng hai bên đường đều là đồng hoang, cỏ dại um tùm, dù có thể loáng thoáng trông thấy bóng dáng binh sĩ đi lại phía xa, song vẫn còn quá xa, sợ rằng dù có gào rách cả cổ cũng không kéo nổi người khác tới cứu.

Huống chi nhìn cách gã xuất hiện cũng có thể thấy rõ gã đã nhận ra nàng, còn cố tình đón đường, đã thế sao có thể cho nàng cơ hội hô hoán hay chạy thoát?

Nhìn bộ dáng của gã, chắc cũng không giết người diệt khẩu ngay tức thì.

Cảm giác ấy khiến nàng trấn tĩnh lại phần nào. Thấy gã vẫn quỳ trước chân mình, mỉm cười không rời, dáng vẻ ấy so với việc đợi nàng chìa chân ra, thì lại càng giống như đang quan sát phản ứng của nàng hơn. Bồ Châu cố giữ bình tĩnh, dùng giọng điệu đoan trang, chừng mực, đúng với thân phận vương phi để nói: “Không dám. Xin tướng quân đặt giày xuống, ta tự mình đi được.”

Thẩm Dương đứng lên chầm chậm, một tay vẫn nắm chiếc giày thêu, vẻ mặt thản nhiên, như thể chuyện ban nãy chưa từng xảy ra. Gã vẫn cười, đáp: “Xem ra Thẩm mỗ và vương phi thật là có duyên. Sau lần ở Trừng viên, hôm nay lại vô tình gặp gỡ thế này.”

Thấy gã vừa mở miệng đã nhắc đến Trừng viên, giống như có ám chỉ gì khác, tim nàng như thắt lại, vội nói: “Thẩm tướng quân, vừa nãy chỉ là ta vô tình đi ngang qua, cũng chỉ vô tình nghe được chuyện riêng của ngài. Sở dĩ lánh mặt là để đôi bên khỏi phải xấu hổ. Đặt tướng quân vào hoàn cảnh của ta chắc cũng sẽ không tùy tiện ra mặt. Nếu đã mạo phạm đến tướng quân, rất mong được ngài bỏ qua cho.”

Ánh mắt nàng liếc nhìn chiếc giày vẫn còn nằm trong tay gã.

Gã vẫn nắm chặt, không có vẻ gì là sẽ trả lại, ngược lại còn vung nhẹ tay kia lên, giọng nói hờ hững như chẳng mấy để bụng: “Vương phi không cần bận tâm, với Thẩm mỗ chỉ là chuyện nhỏ. Nếu luận về mạo phạm, Thẩm mỗ mới là người thất lễ với vương phi trước, khiến vương phi buộc phải nghe những chuyện chẳng hay ho gì của ta, làm bẩn tai vương phi, Thẩm mỗ mới là người nên xin lỗi.”

Dù bề ngoài Bồ Châu vẫn tỏ vẻ điềm nhiên, nhưng khi hồi tưởng đến bóng ma mà người này để lại trong kiếp trước, cảm giác vừa kinh hãi vừa bất an trong lòng càng thêm dày đặc.

Gã muốn làm gì?

So với dáng vẻ cứng đờ của nàng, thì Thẩm Dương lại vô cùng ung dung, tiếp tục nói: “Hôm đó Trừng viên gặp hoả hoạn, khiến vương phi hoảng sợ, ta thật lấy làm áy náy. Chỉ là sau đó công vụ bề bộn, lại sợ bị coi là đường đột, nên không dám tới cửa tạ tội. Nhưng chuyện này vẫn luôn canh cánh trong lòng. Hôm nay vừa khéo gặp mặt, xin cho phép Thẩm mỗ một lần nữa nói lời xin lỗi.” 

Bồ Châu đáp bằng thái độ điềm đạm: “Thẩm tướng quân không cần khách sáo, chuyện hôm đó, với ta đã qua từ lâu rồi.”

Thẩm Dương nói: “Chuyện hôm ấy, nếu vương phi đã có thể gác lại, dĩ nhiên đó là điều tốt, nghe được lời này, ta cũng yên lòng. Nhưng không giấu gì vương phi, với ta, chuyện ấy vẫn chưa thể cho qua…”

Ý cười trên mặt gã dần tan biến.

Bồ Châu nghe gã lại dẫn dắt câu chuyện về Trừng viên, tim bất giác đập dồn, nàng ngộ ra.

Gã đang thăm dò nàng. Quả nhiên, gã nói tiếp: “Sau vụ cháy ở Trừng viên, ta vô cùng phiền não. Mà nguồn cơn phiền não này, không phải do người khác, mà chính là công chúa Ninh Thọ. Bà vú già hầu hạ nàng ấy chẳng may gặp nạn trong viện Tích Thúy, công chúa nhất mực cho rằng là do bị người khác hãm hại, cứ giục ta phải cho ra một lời giải thích. Ta không dám kháng lệnh, tra xét khắp nơi, vốn chỉ muốn qua loa cho xong chuyện, không ngờ lại thật sự phát hiện được một điều..”

Gã ngừng lại một chút, đôi mắt sâu thẳm dán chặt vào nàng.

“Vương phi có đoán được ta phát hiện ra điều gì không? Hôm sau vụ cháy ở viện Tích Thúy, ta bất ngờ phát hiện một đôi dấu chân nằm lại trong viện. Suy ra, hôm ấy trong viện có người khác từng bị mắc kẹt trong biển lửa, may sao nghĩ ra cách men theo ống thoát nước ở chân tường để thoát thân. Sự lanh trí ấy, ta cũng phải thấy khâm phục. Tiếc là trăm tính không bằng trời tính, người đó không biết mình đã để lại dấu chân. Khi ấy ta đối chiếu một lượt, khẳng định được đó là dấu chân của một nữ tử…”

Vừa nói, gã vừa ra vẻ thờ ơ, thong thả xoay qua xoay lại đôi hài thêu trong tay, từng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve phần hoa văn hình mây cuộn lên trên mũi giày.

“Hôm đó nữ tử kia đã có mặt tại hiện trường, cho dù không phải hung thủ giết người, thì chắc chắn cũng có liên quan. Sau này ta lại nhớ đến một chuyện, đêm viện Tích Thúy xảy ra hỏa hoạn, Thẩm mỗ tình cờ gặp vương phi ở gần đó. Vậy nên hôm nay Thẩm mỗ mạn phép hỏi một câu, đêm đó vương phi có trông thấy ai khả nghi không?”

Nói xong, đôi mắt sâu thẳm của gã lóe lên, nhìn nàng không chớp mắt.

Cuối cùng Bồ Châu đã hiểu ra.

Hóa ra nỗi lo lắng ban đầu của nàng không phải là dư thừa.

Thì ra gã Thẩm Dương này đã sớm nghi ngờ nàng cũng có mặt trong viện hôm đó. Nhưng gã lại nhẫn nhịn không nói, đợi đến hôm nay mới vòng vo thăm dò.

Không chỉ đa nghi mà khả năng quan sát tỉ mỉ cùng tâm tư kín đáo mới là thứ càng khiến người ta phải bất ngờ.

Bồ Châu biết mình không thể chối cãi, chỉ biết cắn chặt răng ngà.

“Nếu tướng quân chủ động hỏi thẳng, ta cũng không có gì phải giấu. Quả thực đêm đó ta có mặt trong viện, chỉ là vô tình đi ngang qua rồi mắc kẹt mà thôi. Về sau những gì thấy được, cũng chẳng phải điều ta mong muốn. Ta muốn nói rõ với tướng quân rằng: đêm ấy, ta không hề nghe thấy điều gì mình không nên nghe.”

“Bằng sự tinh tường của tướng quân, ngài có thể tự mình kiểm chứng. Khi ấy vị trí ta đứng cách ngài ít nhất mấy chục bước, xa đến vậy, sao có thể nghe được lời thì thầm? Còn về chuyện riêng tư của tướng quân, ta cũng vừa nói rồi, ta không quan tâm, cũng chẳng có hứng thú. Đêm đó bà vú già kia cũng bị lửa thiêu chết. Tất cả đều là ý trời, là số mệnh cả.”

Thẩm Dương nheo mắt, chăm chú nhìn nàng, dường như đang cân nhắc từng lời nàng nói.

Bồ Châu đã bớt sợ hãi hơn so với ban đầu.

Nàng thẳng thắn đối diện với ánh mắt đầy tính soi mói của Thẩm Dương, nhấn mạnh từng ý: “Ta rất trân trọng mạng sống của mình cũng như luôn chấp nhận số phận, chưa từng nghĩ đến việc làm chuyện ngu ngốc ngược ý ông trời. Ta hài lòng với hiện tại, không mưu cầu gì hơn, chỉ mong có thể bình yên sống tiếp như vậy, thế là đủ.”

Phía xa cuối vùng cổ nguyên, tịch dương đỏ như máu, mặt trời gần như đã khuất khỏi đường chân trời, bên tai là tiếng gió chiều xào xạc lướt qua đồng cỏ. Trong vùng sáng âm u ấy, Bồ Châu nghe thấy Thẩm Dương đột nhiên hạ thấp giọng hỏi: “Còn Lý Huyền Độ thì sao? Cô và hắn… rốt cuộc là quan hệ gì?”

Bồ Châu khựng lại, nàng không ngờ gã lại hỏi như thế, vội nói: “Ngươi có ý gì?”

Thẩm Dương liếc về hướng mà ban nãy bà tử họ Hoàng vừa tránh đi, hạ giọng nói: “Cô có biết bà lão ấy là ai không? Nô bộc cũ của nhà họ Thẩm, vú nuôi từ thuở nhỏ của thúc phụ ta, mấy chục năm trước đã theo ông ấy tiến cung làm nô tỳ rồi. Người khác không biết, chẳng lẽ ta lại không rõ? Có những việc không cần tận mắt chứng kiến, chỉ cần thấy được vài dấu vết, là có thể đoán ra đại khái. Nói thật lòng, thúc phụ ta miệng kín như bưng, xưa nay chỉ trung thành với một mình Hoàng đế, nhưng khi nhìn thấy lão tỳ này được ban cho vương phi, ta đã bắt đầu đoán ra vài điều khó nói rồi.”

Ánh mắt gã khóa chặt lấy nàng, từng từ đều nặng tựa đá tảng: “Xin hỏi vương phi, cô có phải là người của thúc phụ ta, hay nên nói đúng hơn, là người bệ hạ cài vào để theo dõi Lý Huyền Độ không?”

Bồ Châu nhìn người trước mặt, mím chặt môi.

Thẩm Dương lại nói: “Bằng chứng không chỉ có vậy. Ta từng điều tra được, khi vương phi còn ở Hà Tây, bên cạnh cô có một bà vú già, hai người nương tựa lẫn nhau, thế nhưng trước ngày đại hôn của vương phi, người nhà đã tới đón bà ấy về hưởng phúc. Việc ấy vốn hợp tình hợp lý, chẳng có gì bất thường, nhưng trước có Hoàng mụ, sau lại đến việc này, cộng dồn lại, chẳng phải quá trùng hợp rồi sao?”

Gã nhìn khuôn mặt đang dần biến sắc của Bồ Châu, khuôn mặt gã ngày thường có vẻ âm trầm, vô cảm như gỗ đá, thế mà giờ đây đôi lông mày lại hơi giãn ra, hiển nhiên vô cùng hài lòng vì lời nói của mình đã khiến nàng chấn động.

“Vương phi, ta đối với cô hết sức thật lòng. Nhưng cô thậm chí còn không thèm mở miệng?”

Gã nói một cách từ tốn, nhìn chằm chằm vào nàng, khóe môi mỏng thấp thoáng nụ cười.

Quả thực Bồ Châu bị kinh hãi, kinh hãi vì sự sắc sảo đến đáng sợ và con mắt nhìn thấu lòng người của gã.

Chẳng trách kiếp trước gã có thể hô mưa gọi gió, quyền khuynh triều dã, đem cả triều đình chơi đùa trong lòng bàn tay.

Người như gã sẽ không bao giờ phí lời làm việc vô ích. Gã bỏ công nói với nàng bao nhiêu lời như thế, rốt cuộc là vì điều gì?

Nàng chợt nhớ đến một đoạn trò chuyện ngày trước giữa mình và phu nhân của Quách Lãng, lòng thoáng rúng động và còn nảy sinh cảm giác như mây mù tan hết, tầm mắt sáng tỏ.

Nếu không đoán sai, Thẩm Dương cũng đang muốn dùng nàng như một đôi mắt, một cánh tay, để làm việc cho gã.

Trong mắt Lý Huyền Độ, nàng là tai mắt của Hoàng đế, lại dám phản bội chủ cũ vì tư lợi, là một kẻ chỉ biết mưu cầu quyền thế.

Nhưng trong mắt nàng, Lý Huyền Độ chẳng qua cũng chỉ là một bàn đạp để nàng hoàn thành tâm nguyện. Hắn và nàng, vĩnh viễn không thể đồng lòng.

Nay nàng đã kết oán với quá nhiều người, không thể để lại gây thù thêm với kẻ đáng sợ trước mặt này.

Tỏ ra yếu thế đúng lúc, đối với nàng chỉ có lợi mà không có hại.

Nàng nén lại cảm giác ghê tởm đang cuộn trào trong lòng, đối diện với ánh mắt đang nhìn mình chăm chú kia, mìm cười.

Sống hai đời, đây là lần đầu tiên nàng nở nụ cười với gã, mắt sáng răng ngà, rực rỡ đến mức khiến người khác phải kinh tâm động phách.

Nàng khẽ nói: “Thẩm tướng quân nghĩ sao là chuyện của ngài. Ngài muốn nghe ta nói gì chứ?”

Rồi nàng liếc nhìn xuống chiếc giày vẫn còn nằm trong tay gã.

“Phiền ngài trả giày lại cho ta trước, được không?”

Thẩm Dương thoáng ngẩn người, kế đó bừng tỉnh, nhưng chẳng những không trả giày cho nàng mà ánh mắt nhìn nàng lại càng thêm sáng rực, nhẹ giọng nói: “Vương phi, Thẩm mỗ thực sự lo lắng cho cảnh ngộ của nàng. Bên phía bệ hạ, đạo lý “thỏ chết thì chó săn bị nấu”, nàng thông minh như vậy, hẳn không cần ta phải nhiều lời. Về phần Lý Huyền Độ, biến cố những năm vừa qua khiến hắn hết sức thận trọng, sao có thể thực lòng xem nàng là tri kỷ?”

Gã hơi ngừng lại.

“Không phải ta muốn gièm pha sau lưng người khác, chỉ là không muốn nàng bị bịt mắt mà thôi. Tiêu thị kia trước khi gả cho ta từng là vị hôn thê của hắn, điều này ta đoán vương phi đã biết rồi. Nhưng còn một chuyện nữa, chỉ e vương phi vẫn chưa hay. Năm đó, nếu không phải hắn xảy ra chuyện rồi bị giam lỏng, thì ngoài Tiêu thị, còn có một vị giai nhân khác cũng định thành thân với hắn…”

Bồ Châu nghe vậy, tim như lỡ mất một nhịp, ánh mắt không rời khỏi Thẩm Dương.

Thẩm Dương khẽ cười, nói tiếp: “Vị giai nhân ấy chính là biểu muội nước Khuyết của hắn, theo ta được biết, hai người họ là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm. Năm đó không lập biểu muội nước Khuyết kia làm chính thất, là bởi cân nhắc đến huyết thống trong tông tộc. Ta có thể nói cho nàng biết, vị biểu muội kia của hắn, nay tuổi đã lớn, nhưng vẫn chưa lấy chồng. Thử hỏi, sau này Lý Huyền Độ làm sao có thể thật lòng với nàng được chứ?”

Bồ Châu mặt lạnh như sương, không lên tiếng.

“Vương phi, nàng chẳng khác nào đang chân trần bước trên núi dao, dưới chân lại là hố lửa, một thân một mình mà đi. Ta thật sự lo lắng thay nàng, chẳng những đôi chân sẽ rướm máu, lỡ mà sẩy chân rơi xuống, chỉ e xương cốt cũng chẳng còn, ai sẽ là người thương xót nàng đây?”

Bồ Châu nghe xong thì bật cười, song vẫn không nhìn thẳng hắn, chỉ hờ hững liếc xéo qua khóe mắt: “Sao, nghe khẩu khí của Thẩm tướng quân, chẳng lẽ ngài định làm người thương xót ta sao?” Lời mang ý trào phúng, nhưng lại khiến người ta không khỏi mơ tưởng xa xôi.

Thẩm Dương không cho rằng câu nói này của nàng là xấc xược, trái lại chỉ tập trung nhìn nàng, nói khẽ: “Ta vẫn luôn kính trọng phụ thân và tổ phụ nàng, với nàng lại không oán không thù. Dù trước đây ở Trừng viên có chút hiểu lầm, nay cũng đã giãi bày rõ ràng. Trận mã cầu hôm trước, ta còn có may mắn được tận mắt chứng kiến phong thái của vương phi suốt toàn bộ trận đấu, chưa bàn chuyện khác, chỉ riêng chuyện dám đứng ra gánh vác, nàng đã khiến không biết bao nhiêu đấng tu mi phải thấy hổ thẹn, lại càng không cần phải nhắc tới mấy mụ đàn bà tự xưng cao quý nhưng thực chất chỉ toàn mùi tanh cá thối kia.”

Gã nắm chặt giày thêu trong tay, dùng năm ngón tay thon dài lướt nhẹ qua từng đường thêu trên thân giày, rồi bất chợt siết chặt lại, ngẩng đầu nhìn gương mặt yêu kiều như đóa phù dung đang mỉm cười của nàng, nói tiếp: “Thẩm mỗ rất khâm phục vương phi, cũng thực lòng cảm thông cho tình cảnh của nàng. Chỉ cần vương phi chịu nể mặt, thì từ hôm nay trở đi, không chỉ là nhặt hài xỏ giày cho nàng, mà con đường đầy dao nhọn trước mắt, Thẩm mỗ cũng nguyện cùng nàng vượt qua.”

Tới đây, Bồ Châu mới thực sự thở phào một hơi.

Thẩm Dương sẽ không giết nàng.

Ít nhất, mạng của nàng… tạm thời vẫn an toàn.

Cảnh tượng trước mắt, lại một lần nữa khiến nàng ngỡ như đã từng trải qua.

Kiếp trước, sau khi Lý Thừa Dục qua đời, chính người đàn ông này đã giết trượng phu của nàng, sau đó từng nhiều lần đến nơi nương thân cuối cùng của nàng là cung Vạn Thọ, nói với nàng những lời ngon ngọt chẳng khác gì bây giờ.

Kiếp này, khi gã thổ lộ ý định tương tự một lần nữa, Bồ Châu cũng chẳng lấy làm bất ngờ. Sự chán ghét bắt nguồn từ kiếp trước vốn đã hằn sâu trong lòng vẫn không cách nào xóa bỏ.

Lời nói có động lòng đến đâu, cũng chẳng qua là dục vọng chiếm hữu của đàn ông mà thôi. Một kẻ nham hiểm vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn nào như Thẩm Dương, nếu thực sự bị gã thao túng tương lai liệu có gì tốt đẹp?

Kiếp trước, cho dù rơi vào hoàn cảnh đơn độc không ai giúp đỡ, nàng vẫn không thể vượt qua được sự phản cảm và kháng cự đối với gã, một mực cự tuyệt gã, huống chi là kiếp này?

Đàn ông trên đời đều giống nhau, kể cả Lý Huyền Độ, đương nhiên cũng không thiếu gã Thẩm Dương này.

Cái gì mà “khâm phục”, “cảm thông”, nói cho cùng chỉ là mấy chữ: “gặp sắc nảy lòng tham” mà thôi. Huống hồ, lẽ nào nàng không hiểu, ngoài điều đó ra, chẳng qua gã chỉ muốn lợi dụng nàng.

Một bàn chân dưới tà váy của nàng lúc này vẫn còn để trần, giẫm lên mặt đất.

Nàng vẫn mỉm cười: “Lòng tốt của tướng quân thật khiến ta phải cảm động. Chỉ là thân như cỏ lau mùa thu, lại không có tài cán gì, e là chẳng thể báo đáp, sau này sợ khiến tướng quân thất vọng. Chi bằng tướng quân hãy hoàn lại giày cho ta, ta không dám để tướng quân phải làm việc thấp kém như nô bộc. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, e là tổn hại đến danh tiếng của tướng quân.”

Gã nhìn Bồ Châu, ánh mắt lay động.

Bóng chiều trên đỉnh đầu mỗi lúc một dày, trời sắp tối.

Bồ Châu không rõ đối phương sẽ phản ứng ra sao, bất giác căng thẳng, trong lòng vừa lo cho Hoài Vệ, vừa nóng ruột muốn rời đi, không muốn dây dưa thêm nữa. Nàng hơi do dự, rồi lấy hết dũng khí, quyết định đánh cược một phen.

Nàng vươn tay, đang định giằng lại chiếc giày gã đang cầm thì bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa từ đằng sau truyền đến.

Nàng quay phắt lại, chỉ thấy trong bóng hoàng hôn có một người đang cưỡi ngựa lao đến, bóng dáng ấy dần trở nên rõ ràng, rất nhanh liền nhìn ra được là ai.

Lý Huyền Độ, Lý Huyền Độ đến rồi!

Trong thoáng chốc cả người Bồ Châu như được thả lỏng hoàn toàn, chưa kịp lao tới, đã thấy Lý Huyền Độ thúc ngựa tới gần, tung người nhảy xuống ngựa, sải bước tiến về phía nàng.

“Điện hạ――”

Nàng gọi hắn, lời còn chưa dứt, đã thấy ánh mắt hắn bắn thẳng về phía bàn tay đang nắm chiếc giày thêu của Thẩm Dương.

Một nỗi bất an vụt qua cõi lòng Bồ Châu. Nàng vội ngậm miệng, ánh mắt thấp thỏm nhìn về phía hắn.

Sắc mặt Lý Huyền Độ vẫn điềm tĩnh như nước, hắn đưa tay ra, lấy lại chiếc hài từ tay Thẩm Dương, bước tới trước mặt Bồ Châu, ngồi xuống. Hắn không nói một lời, chỉ ngẩng đầu lên, mỉm cười với nàng, rồi cúi người, vươn tay luồn vào dưới vạt váy, tìm đến bàn chân trần rồi đeo giày vào cho nàng.

Sau khi giúp nàng mang giày xong, hắn mới đứng dậy, quay người lại đối mặt với Thẩm Dương.

Thẩm Dương đã lui về sau mấy bước, cung kính nói: “Thẩm mỗ tình cờ gặp được vương phi ở đây, thấy ngài ấy sa chân vào bùn, giày rơi mất, khó bề đi lại, nên mới tiến lên giúp một tay.”

Lý Huyền Độ giữ vẻ mặt lạnh nhạt, chắp tay sau lưng, lặng lẽ nhìn gã.

Thẩm Dương nói xong, thấy hắn không đáp nhưng cũng chẳng bận tâm, vẫn thong dong tự tại, chắp tay thi lễ lần nữa, liếc nhìn Bồ Châu trước khi xoay người rời đi.

Trong lòng Bồ Châu rối như tơ vò. Thấy Thẩm Dương đi rồi thì vội quay sang Lý Huyền Độ giải thích: “Điện hạ đừng hiểu lầm, đúng là chỉ tình cờ gặp thôi, chi tiết thế nào lát nữa ta sẽ nói rõ với chàng. Ta đến phòng Ưng Khuyển là để tìm Hoài Vệ, không biết thằng bé có cùng Hàn Xích Giao…”

Lý Huyền Độ không đáp, cứ thế bỏ nàng lại, sải bước đi thẳng về phía phòng Ưng Khuyển.

Bồ Châu ngẩn người, hớt hải đuổi theo.

Lúc này, Hàn Xích Giao vừa cùng Úy Trì Thắng Đức và mấy người khác cười nói đi ra, thấy Bồ Châu đến tìm, mắt sáng lên, liền bước nhanh lại, nhưng vừa nghe nàng hỏi tung tích Hoài Vệ, hắn đã lắc đầu nói không biết, bảo rằng cả ngày hôm nay chưa từng gặp qua.

Thì ra là nàng đoán nhầm rồi.

Nếu không ở đây, thì Hoài Vệ có thể đi đâu được chứ?

Trời sắp tối, nếu không tìm thấy, vạn nhất…

Bồ Châu không dám nghĩ tới kết cục tồi tệ đó, lòng mỗi lúc một hoảng loạn hơn, nỗi sợ hãi không ngừng dâng lên, đến nỗi vành mắt cũng đỏ hoe.

Hàn Xích Giao gãi đầu, ngơ ngác nhìn nàng.

Đến đây Lý Huyền Độ mới lên tiếng: “Nó chỉ có hai chân, sẽ không đi quá xa. Vòng quanh bãi săn mấy chục dặm, mấy ngày qua động tĩnh lớn như vậy, thú hoang có thể chạy được thì cũng chạy hết rồi, dù nó có lạc sâu đến đâu, hẳn cũng không gặp nguy hiểm gì lớn, huống hồ xung quanh mã tràng cây cối rậm rạp, chưa biết chừng nó đi lạc vào rồi không tìm được đường ra cũng nên. Bệ hạ đã biết chuyện, đã lệnh cho người lục soát lại lần nữa. Đừng quá lo, biết đâu quay về sẽ có tin.”

Bồ Châu lau khóe mắt, cúi đầu, vội vàng quay lại mã tràng. Đi được nửa đường thì thấy Lạc Bảo, mặt mày phấn khởi, đang hớn hở chạy về phía này, vừa trông thấy nàng và Lý Huyền Độ, hắn đã lớn tiếng hô to:

“Điện hạ, vương phi! Tin mừng! Tìm được tiểu vương tử rồi ạ!”

Bồ Châu mừng rỡ như điên, nhấc váy chạy ào tới chỗ Lạc Bảo, vừa tới nơi đã vội vội vàng vàng hỏi rõ sự tình.

Bấy giờ nàng mới yên tâm, lập tức quay về hành cung, đi vào Tây Uyển.

Lạc Bảo nói: “Tìm thấy ở đáy một khe dốc bên rìa mã tràng! Nghe nói lúc nghỉ ngơi, tiểu vương tử thấy trong bụi rậm có con thỏ nhảy ra nên đuổi theo, chạy vào rừng rồi vô ý trượt chân, rơi xuống dưới sườn dốc, bị mắc kẹt giữa một chạc cây, kẹt chặt quá nên không tự mình thoát ra được, gọi mãi cũng chẳng ai nghe. Ngài ấy gan cũng to, cứ thế ngủ quên trên chạc cây đó luôn. Lúc tỉnh lại, đang kêu cứu thì vừa hay Diệp Tiêu nghe thấy, vội gọi người đến, dùng dây buộc vào lưng, leo xuống mới cứu được. Tiểu vương tử phúc lớn mạng lớn, không có gì đáng ngại, chỉ bị trật chân, da chân cũng bị trầy mấy chỗ, giờ đã được đưa về hành cung. Nô tài sợ điện hạ và vương phi lo lắng nên tức tốc đến báo trước một tiếng!”

Quả nhiên như Lạc Bảo nói, Hoài Vệ không gặp chuyện gì nghiêm trọng. Thái y đã chữa trị vết thương ngoài da cho cậu bé, Quý phi, Lý Lệ Hoa và Đoan vương phi cùng mấy người khác đều có mặt, vây quanh hỏi han ríu rít.

Hoài Vệ đang ngậm một chiếc đùi gà béo ngậy, má phồng lên, vừa ăn vừa lúng búng trả lời, thấy Bồ Châu chạy vào, sợ nàng trách mình nghịch ngợm, liền kêu lên: “A tẩu đừng lo! Đệ khoẻ lắm, còn treo trên cây ngủ một giấc, giờ đói bụng thôi!”

Bồ Châu vừa bực vừa buồn cười. Những người xung quanh cũng bật cười theo. Quý phi và Trưởng công chúa nói thêm vài câu an ủi, sau đó lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn Đoan vương phi là chưa đi.

Đoan vương phi vốn rất quý đứa con lai này của Trưởng công chúa, thấy cậu bé đang mải ngấu nghiến, sợ nghẹn, liền đút cho cậu mấy muỗng canh.

Hoài Vệ ăn gần no, ợ một cái, thấy Lý Huyền Độ đi vào, cậu bé sực nhớ tới cảnh tượng sáng nay lúc huynh ấy ôm a tẩu ngủ chung, kỳ lạ là không có con cừu nhỏ nào chen giữa! Sau đó, cậu lại nghĩ đến chuyện trước đây cậu mới là người muốn cưới a tẩu làm vương phi, nhưng cuối cùng lại bị ai kia nẫng mất.

Cậu ngẩn ngơ một lát, trong lòng không cam tâm, bỗng nảy ra một ý, bèn nói: “A tẩu, chân đệ bị thương, đau lắm, tối nay nếu không ngủ được, a tẩu ngủ cùng đệ được không?”

Vương phi nước Đoan liếc nhìn vẻ trầm mặc của Lý Huyền Độ, mỉm cười xoa đầu Hoài Vệ, dịu giọng dỗ dành: “Thẩm mẫu đang rảnh này, buổi tối thẩm mẫu ở lại với cháu, đừng quấy rầy Tứ huynh Tứ tẩu nữa nha.”

Hoài Vệ không nói tiếng nào, chỉ nhìn Bồ Châu bằng vẻ mặt đáng thương.

Bồ Châu đang định gật đầu đồng ý, chợt nhớ đến Lý Huyền Độ, quay sang nhìn hắn theo bản năng, nàng thấy hắn cười cười, nói với Đoan vương phi: “Không sao, hôm nay Hoài Vệ bị dọa sợ, để nàng chăm sóc thằng bé cũng tốt.”

Đoan vương phi thấy hắn đồng ý dứt khoát thì cũng thôi không nói thêm, ôm Hoài Vệ vỗ về một lúc nữa, nhớ đến vị Đoan vương nhà mình cũng đang bị thương ở chân, bèn đứng dậy cáo từ.

Bồ Châu tiễn Đoan vương phi về, trở lại phòng thì thấy Lý Huyền Độ đã rời đi. Nàng liền chuyên tâm chăm sóc Hoài Vệ nghỉ ngơi, đợi đến cuối giờ Tuất, thằng bé mới chịu nằm yên, thiếp đi sau cả một ngày rộn ràng.

Một ngày mệt nhoài trôi qua, cả người Bồ Châu rã rời. Sau khi tắm rửa, nàng lên giường, cẩn thận nghĩ về những chuyện nàng gặp phải lúc chiều tối.

Nàng chưa từng nghĩ tới, Lý Huyền Độ còn có một biểu muội bên ngoại ở nước Khuyết, đến nay vẫn đang đợi chờ hắn.

Kiếp trước, nàng từng thắc mắc, không biết về sau Lý Huyền Độ lấy ai làm thê, lập ai làm Hậu.

Giờ thì nàng đã rõ. Nhất định là vị biểu muội bên ngoại kia, đến từ nước Khuyết.

Thanh mai trúc mã, bao năm chờ đợi, khi xưa vì duyên cớ đặc biệt nên đành chia lìa, về sau đến lúc hắn sa cơ lỡ vận, vẫn là người bên ngoại đứng ra, dốc lòng trợ giúp.

Ân tình sâu nặng đến vậy, xét cả về gia tộc hay tình cảm cá nhân, vị biểu muội kia chắc chắn là một người vô cùng đặc biệt trong lòng hắn. Hắn không cưới nàng ta, thì còn cưới ai?

Nghĩ lại kiếp này, nếu không phải vì trời xui đất khiến nàng trở thành vương phi của hắn, thì sau này người hắn muốn cưới, dĩ nhiên cũng là biểu muội kia.

Một đôi thần tiên quyến lữ, còn nàng, chẳng qua chỉ là kẻ thừa thãi xen vào.

Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác chua xót, thẫn thờ vô cớ, song rất nhanh, những cảm xúc không nên có ấy đã bị nàng gạt phăng đi, đáy lòng bỗng dấy lên hồi chuông cảnh tỉnh.

Mục tiêu của nàng chưa bao giờ là cùng Lý Huyền Độ song túc song phi, đầu bạc răng long. Hơn nữa, trước kia nàng còn cho rằng, chẳng ai có tư cách tranh giành vị trí Hoàng hậu tương lai với mình.

Giờ mới biết, thì ra nàng đã sai rồi.

Chẳng những có mà người này còn rất có thực lực.

Nghĩ đến giả như kiếp này Lý Huyền Độ vẫn là người chiến thắng sau cùng, thì viễn cảnh nàng lo ngại nhất chính là hắn trở mặt, phủi sạch mọi ân tình, sau đó là việc rất có khả năng sẽ phát sinh: phế bỏ nàng, lập biểu muội nước Khuyết làm Hậu.

Ý nghĩ đó khiến đầu ngón tay Bồ Châu lạnh toát, tim đập thình thịch như trống trận.

Bồ Châu cắn chặt răng, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng lúc chiều: Thẩm Dương và Lý Huyền Độ một trước một sau, đều nửa quỳ dưới chân nàng giúp nàng mang giày. Chuyện tưởng như trùng hợp, nhưng lại khiến lòng người rối bời bất an. Lại nhớ đến việc tối nay hắn chẳng đợi nàng quay về mà đã rời khỏi Tây Uyển từ sớm, cảm giác lo lắng trong lòng nàng càng dâng lên mãnh liệt.

Không được. Nàng phải đi tìm hắn ngay.

Đương nhiên không thể kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra từ lúc chập tối cho đến trước khi hắn tới. Nhưng những chuyện có thể nói thì phải nói càng sớm càng tốt.

Đây là thái độ mà nàng cần thể hiện với hắn.

Nàng nhanh chóng quyết tâm, ngồi bật dậy, bước xuống giường, mở cửa, gọi người vào hầu hạ thay y phục, chải tóc.

Nàng nhất định phải khiến Lý Huyền Độ ngoan ngoãn nghe lời. Nàng không trông mong có thể thay thế vị trí biểu muội nước Khuyết trong lòng hắn, đó là một mục tiêu quá xa vời, nhưng giữ cho hậu viện yên ổn, vẫn là việc nằm trong tầm tay.

Chỉ khi hậu viện ổn thỏa, nàng mới có thể mưu tính chuyện khác.

Dỗ hắn vui vẻ là việc hệ trọng nhất lúc này.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top