Bầu trời chuyển dần từ màu xanh thẳm của đêm tối sang màu xanh vỏ cua lúc tờ mờ sáng. Phía chân trời phương Đông, một mảng trắng mờ như bụng cá dần hiện ra, trong khi những ngọn núi xa xa trong bãi săn và khu rừng rậm gần đây đều được bao phủ bởi một lớp sương mù.
Hôm nay không phải ngày săn lớn, ban ngày chỉ có một buổi thao luyện mô phỏng chiến trân, binh sĩ không cần phải tập hợp từ giờ Mão (5h-7h). Thời điểm hừng đông vừa lên này, trừ những binh lính trực đêm ra, thì khắp bãi săn, bao gồm cả trong ngoài ly cung, có lẽ tất thảy mọi người đều vẫn đang say sưa trong giấc mộng đầu ngày.
Lý Huyền Độ tỉnh dậy, chậm rãi mở mắt.
Đáy mắt hắn hiện rõ những tia máu nhàn nhạt, là dấu vết sót lại sau một đêm hoan lạc quá mức tối qua.
Lúc này, ánh sáng len vào từ rèm trướng vẫn còn rất yếu ớt, nhưng cũng vừa đủ để hắn nhìn rõ mọi vật xung quanh. Khi mở mắt ra, thứ đập vào mắt hắn trước tiên chính là bóng hình êm ái, ngọt ngào trong vòng tay hắn.
Nàng đang nằm nghiêng cạnh hắn, mắt vẫn nhắm nghiền, ngủ rất say, một cánh tay trắng ngần như ngó sen thò ra khỏi chăn, vắt ngang qua ngực hắn. Tấm chăn đã trượt xuống, rơi lưng chừng trên eo thon của nàng, phác họa từng đường cong mềm mại quyến rũ, dưới ánh sáng mờ ảo của sớm mai, mái tóc đen như suối phủ lên tấm lưng trắng như tuyết, khiến sắc da càng thêm nổi bật, hấp dẫn người ta chỉ muốn cúi đầu, hôn lên đó.
Hắn lặng ngắm nàng một hồi, nghĩ đến dưới tấm chăn ấy, nàng không mảnh vải che thân, đôi mắt hắn liền trở nên thâm trầm, dục niệm lại lập tức trỗi dậy.
Nhưng Lý Huyền Độ đã kiềm lại suy nghĩ ấy rất nhanh.
Đêm qua hẳn nàng đã mệt gần chết, cuối cùng còn bật khóc nữa. Sau khi hắn thỏa mãn rồi ôm nàng trở lại giường, dường như nàng đã thiếp đi trong cảm giác tủi thân.
Hắn chăm chú nhìn khuôn mặt đang say ngủ của nàng, nét mỏi mệt vẫn còn hiện rõ, vậy mà lại ngủ ngon lành như chẳng hay biết gì, khiến hắn cũng không đành lòng đánh thức nàng dậy.
Lý Huyền Độ đè nén dục vọng dần ngóc đầu lại vào trong cơ thể, cố lờ đi cám dỗ trí mạng mà hắn đã tận hưởng đêm qua, nhẹ tay kéo lại tấm chăn phủ lên người nàng, che đi cảnh xuân, rồi tựa đầu lên gối, giữa ánh bình minh dần trở nên trắng nhạt, cứ thế ngắm nhìn khuôn mặt nàng lúc say ngủ, nghiền ngẫm những tâm sự chồng chất tận đáy lòng, từ từ nhắm mắt lại.
Lúc này, trên đỉnh trướng vọng xuống vài tiếng chim sớm vụt qua, hót vang líu lo trong trẻo. Hàng mi của Bồ Châu run lên, người thì vẫn còn mê ngủ lắm, nhưng cơ thể như có một sợi dây bị kéo căng, khiến nàng giật mình tỉnh giấc.
Ngay khi vừa mở mắt, cảm giác đầu tiên nàng nhận được là toàn thân đau nhức, cảm giác ấy tựa như cơ thể nàng vừa bị nghiền nát thành từng mảnh.
Tối qua, cái bàn chết tiệt ấy cứng như đá, chưa kể Lý Huyền Độ còn đè lên người nàng, “đưa qua đẩy lại”, giày vò liên tục khiến thắt lưng nàng chỉ muốn gãy làm đôi, nào khác gì một cái bệ để tra tấn. Nàng cũng không rõ mình đã vượt qua đêm đó thế nào, thậm chí còn kiên quyết không quay lại giường, kiên trì chịu đựng đến cùng, ngẫm lại cũng tự thấy bội phục.
Thế nhưng giờ phút này, nàng cũng không còn tâm trạng để mà thương thân trách phận mãi. Mắt vừa mở ra, đầu óc tỉnh táo hơn đôi chút, nàng liền chống tay vịn vào thắt lưng, lảo đảo ngồi dậy, việc đầu tiên là tìm lại quần áo của chính mình.
Lý Huyền Độ mở mắt, duỗi tay kéo vòng eo mảnh mai của nàng về lại, để nàng nằm gọn trong vòng tay hắn.
“Nàng làm gì đó?”
Hắn nghiêng người, áp môi vào vành tai nàng, giọng trầm thấp khẽ hỏi, hơi thở ấm nóng, mang theo dư vi ái muội của một cuộc yêu đầy quyến luyến đã qua.
Đáng tiếc, Bồ Châu nào có tâm tư để bày trò tán tỉnh với hắn.
Suy nghĩ đầu tiên khi nàng tỉnh dậy chính là phải mau chóng quay về Tây Uyển, thừa lúc trời còn chưa sáng hẳn, tránh để người ta trông thấy.
Tối qua lúc đến đây, nàng đã ăn mặc không chỉnh, chỉ nhờ vào một chiếc áo choàng lớn phủ kín người và màn đêm dày đặc để che mắt người khác. Giờ không đi, đợi đến khi trời sáng rõ, người qua kẻ lại đông đúc, nàng mới bước ra thì chẳng khác nào tự thông cáo với thiên hạ rằng đêm qua nàng ngủ lại nơi này, và đã cùng Lý Huyền Độ làm những gì.
Hai người là vợ chồng, cho dù bị người ta biết cũng chẳng có gì sai trái. Thế nhưng không hiểu vì sao, trong lòng nàng cứ có cảm giác là lạ, như đang yêu đương vụng trộm.
“Ta ăn mặc lôi thôi, phải về sớm mới được, kẻo bị người ngoài nhìn thấy.”
Nàng giải thích, gỡ cánh tay đang vắt qua người mình của Lý Huyền Độ ra, ngồi dậy lần nữa. Trông thấy y phục của mình vắt bừa bãi ở cuối giường, nàng cúi người, đưa tay định với lấy, nào ngờ còn chưa chạm đến thì đã thốt lên một tiếng “ai da” rồi ngã nhào xuống, không chỉ vậy, còn bị Lý Huyền Độ lật người, đè lên người nàng.
Bồ Châu hoảng hồn: “Chàng lại muốn làm gì nữa đây?”
Hắn không trả lời, vẻ mặt nhìn như giận dỗi, không nói một lời, cúi đầu vùi mặt vào hõm cổ nàng.
Thành thật mà nói, sau khi tỉnh lại, Bồ Châu chỉ cảm thấy từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, chẳng có nơi nào ổn cả. Sau lưng nhức nhối, trước ngực sưng đau, tay chân rã rời, đặc biệt là ở vùng kín, nơi vừa trải qua một trận sát phạt tối qua, cảm giác đau buốt khó nói kia đến giờ vẫn chưa tan hết.
Giờ thấy hắn lại như vậy, lòng nàng không khỏi hoảng loạn.
Rõ ràng hắn cũng không ngủ được bao lâu nhưng chẳng biết lấy đâu ra tinh lực, vừa sáng ra đã muốn giày vò nàng. Tự thấy bản thân không kham nổi nữa, nàng vội đẩy hắn ra: “Điện hạ chàng đừng làm nữa, ta thật sự… Ai u ta đau! Chàng nhẹ chút…” Nàng không nhịn được bật tiếng kêu đau.
Đau quá. Hắn đối xử với nàng quá mức thô bạo!
Lý Huyền Độ cuối cùng cũng buông ra, ngẩng đầu nhìn gương mặt nàng đang nhăn lại vì đau đớn, ngón tay vươn tới, dịu dàng lướt qua bờ môi nàng, thong thả nói: “Nàng vội về sớm như vậy là sợ người khác biết nàng tối qua ngủ lại đây rồi hâm mộ sao?”
Bồ Châu sửng sốt.
Hắn nói vậy là có ý gì?
Nàng thẹn quá hóa giận, muốn vung tay đấm hắn một cú, nhưng rồi vẫn không dám, chỉ sợ chọc giận hắn thật, đành chọn cách gạt phăng bàn tay đang nghịch môi mình ra, đẩy hắn xuống, đoạn xoay người nằm nghiêng, đưa lưng về phía hắn, nói: “Thôi được, ta không đi nữa, ta muốn ngủ…”
Dứt lời liền nhắm chặt mắt lại, nhưng ngờ đâu, sự tình vẫn chưa chấm dứt.
Hắn cũng không nói thêm lời nào nữa, nhưng lại bắt đầu hôn lên tấm lưng trần đang hướng về phía mình, dùng cả cằm cọ nhẹ lên da thịt nàng, đến khi môi hắn chạm tới bả vai nàng, nơi từng bị trầy xước lúc nàng cố gắng bỏ trốn thông qua đường ống thoát nước, thì bất chợt dừng lại.
Phần da bị trầy lúc trước giờ đã lành hẳn, chẳng còn dấu vết thương tích. Tấm lưng trắng trẻo, mịn màng, cực kỳ rung động lòng người, chỉ nhìn thôi mà đã thôi thúc người ta muốn cắn thử một miếng, như thể chỉ có thế mới giải được cơn ngứa tận sâu trong răng.
Quả nhiên, hắn cúi đầu, đổi sang cắn nhẹ, khiến nàng vừa nhột vừa đau, thân thể run lên, da gà nổi rần rần khắp người, tựa hồ nhũn ra, không còn là của nàng nữa.
Nàng không kìm nổi, nhẹ giọng xin tha: “… Điện hạ, ta vẫn còn đau lắm, cả người đều đau nhức, ta không đi nữa, ta mệt rồi, còn muốn ngủ tiếp…”
Lý Huyền Độ cố dằn xuống cảm xúc bộc phát khi chỉ muốn bất chấp tất cả để kéo nàng xuống, chiếm đoạt một phen. Trong ánh ban mai mờ mịt, đôi hắn dừng hẳn trên tấm lưng trần nhẵn mịn đang đưa về phía mình.
Trên mảnh xương bướm đã lưu lại mấy dấu đỏ mập mờ.
“Quay lại.”
Yết hầu hắn hơi chuyển động, nhưng giọng nói phát ra lại hết sức bình thản.
Bồ Châu ngoan ngoãn xoay người lại, đối mặt với hắn.
Hắn buông nàng ra từ từ, ngửa người nằm xuống gối, nhắm mắt một lát rồi mới mở mắt, nghiêng mặt liếc nàng, trầm giọng nói: “Về sau không được xoay lưng lại với ta mà ngủ một mình nữa.”
Chỉ vậy thôi sao? Thật quá đơn giản.
Bồ Châu thở phào nhẹ nhõm, vội đáp: “Ta nhớ rồi.”
Hắn không nhìn nàng nữa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tuy cả người mệt mỏi, nhưng sau một hồi đưa đẩy, Bồ Châu cũng chẳng còn buồn ngủ. Thấy hắn lại có vẻ lạnh nhạt với mình, nàng bắt đầu lo lắng không biết có phải mình đã lỡ làm gì phật ý hắn hay không. Hồi tưởng lại đêm qua, nàng nhớ có vẻ như hắn rất thích nàng bám chặt vào vai và lưng hắn không buông, chẳng trách sáng nay tỉnh dậy, hai cánh tay mỏi nhừ, so với vung gậy đánh mã cầu trên sân còn mệt hơn nhiều.
Nàng muốn làm hắn vui, bèn thuận thế bò lên ngực hắn, đưa hai cánh tay trần vòng qua cổ hắn lần nữa.
“Điện hạ chàng thật tốt với ta…” Nàng dịu giọng nói.
Hắn không đáp lại, như thể đã thiếp đi mất rồi.
Đột nhiên, ngoài trướng vang lên tiếng bước chân lạch bạch chạy tới, tiếng động mỗi lúc một gần, nghe như đang hướng về phía này.
Bồ Châu ngẩn ra, lờ mờ nhận ra tiếng bước chân quen thuộc ấy.
Hình như là Hoài Vệ. Trừ Hoài Vệ ra thì ai lại đi đứng kiểu này?
Nhưng sao mới sáng ra mà thằng bé đã chạy đến tận đây?
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài trướng, giọng của Hoài Vệ vang lên: “A tẩu, tẩu có ở đây không?”
Nàng quay đầu, thấy rèm cửa rung lên, hình như cậu bé muốn vén rèm nhưng sau rèm có một nút thắt, đêm qua đã bị Lý Huyền Độ cài lại, nếu bên trong không mở thì người bên ngoài chẳng thể vén lên được.
“A tẩu, là đệ đây mà!”
Lại một tiếng gọi nữa. Tuy rèm chưa được vén lên, nhưng bên mép rèm đã bị người ta dùng tay vạch ra một khe nhỏ, tiếp theo đó là một cái đầu tròn vo đang cố chui tọt vào.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Bồ Châu vẫn còn đang nằm úp trên ngực Lý Huyền Độ, tóc tai rối bời, y phục xốc xếch. Ngay khoảnh khắc đầu Hoài Vệ sắp chui qua khe màn, Lý Huyền Độ bỗng mở mắt, động tác nhanh như chớp, kéo chăn trùm kín cả người lẫn nàng từ đầu tới chân, rồi nghiêng người nằm xuống, kéo nàng trượt theo, dùng thân mình che chắn cho nàng.
Bồ Châu nằm sát vào Lý Huyền Độ trốn trong chăn, không dám thở mạnh, chỉ nghe Hoài Vệ kêu lên: “Tứ huynh, huynh lại ngủ một mình ư? A tẩu đâu rồi? Tẩu ấy không ở chỗ huynh sao? Tối qua huynh đưa tẩu ấy đi, tẩu đi rồi không thấy quay về nữa! Sáng nay vẫn chưa thấy bóng dáng! Đệ lo chết đi được, tẩu ấy đi đâu rồi? Huynh mau dậy đi tìm tẩu ấy đi!”
Lý Huyền Độ đáp lại, giọng có phần không vui: “Nàng còn đang ngủ! Đừng đánh thức nàng, về trước đi, lát nữa ta sẽ đưa nàng về Tây Uyển.”
Lúc này Hoài Vệ mới nhận ra trong góc giường còn một người khác, chắc là Tứ tẩu rồi, thế là thở phào một hơi, tay đập vào rèm “bồm bộp”, giục Lý Huyền Độ mở ra, miệng không ngớt than phiền: “Ở chỗ huynh thì huynh cũng nên nói sớm một tiếng! Làm đệ lo suốt cả đêm! Mau cho đệ vào đi, đệ tìm a tẩu có chuyện! A tẩu còn phải dạy đệ chơi mã cầu!”
Lý Huyền Độ hướng ra ngoài gọi Lạc Bảo.
Lạc Bảo ngủ trong một chiếc màn nhỏ bên cạnh, sáng sớm thế này đâu ngờ lại có người không mời mà tới, vừa mới tỉnh dậy, còn đang mặc áo, vừa nhìn thấy tiểu vương tử theo sau A Lục chạy đến, đến thắt lưng cũng chưa kịp buộc, tay còn ôm nguyên chiếc đai liền lao ra ngăn cản. Tiếc là vẫn chậm một bước, tiểu vương tử đã nhào tới trước trướng của Tần vương, thân mình còn chưa chui vào nhưng cái đầu thì đã thò hẳn vào trong.
Lạc Bảo nghe thấy tiếng Tần vương gọi mình, trong bụng âm thầm kêu khổ, vội vàng chạy tới kéo tiểu vương tử ra, vừa dỗ vừa khuyên cậu bé quay về trước.
Hoài Vệ là đứa nóng tính, tối qua vốn định chờ Bồ Châu về để nhờ nàng dạy mã cầu, kết quả đợi mãi không thấy người, cả đêm trằn trọc không ngủ được. Sáng sớm đã nóng ruột chạy tới tìm, vừa phát hiện hóa ra a tẩu ở cùng một chỗ với Tứ huynh, trong màn còn không có vách ngăn, tuy đầu óc vẫn còn ngu ngơ chưa hiểu hết, nhưng cũng cảm thấy hai người ấy vô cùng thân mật, trong lòng ấm ức không vui, chưa kể chuyện vẫn chưa nói xong, sao chịu đi dễ dàng như thế. Cậu lắc đầu nói: “Ta sẽ đợi a tẩu cùng về!”
Một lát sau, Bồ Châu mới từ trong chăn thò đầu ra ngoài, thấy cái đầu của Hoài Vệ đã rụt khỏi khe rèm thì như trút được gánh nặng. Biết cậu bé vẫn còn chờ mình bên ngoài, nàng lại nhìn sang Lý Huyền Độ, thấy sắc mặt hắn vẫn chẳng vui vẻ gì.
Một người là đứa trẻ còn chưa hiểu chuyện đời, một người là đàn ông trưởng thành.
Đương nhiên là ưu ái Hoài Vệ hơn rồi.
Bồ Châu mỉm cười làm lành với hắn, sau đó ngồi dậy mặc áo, chải gọn mái tóc dài rối bù, mượn tạm một cây trâm của hắn để búi gọn tóc. Nàng đang định khoác thêm chiếc áo choàng dài màu tím thêu hoa văn ánh bạc của mình, thì chợt nghe hắn lên tiếng: “Đợi đã.”
Nàng ngoái lại nhìn.
Chỉ thấy hắn đã xoay người xuống giường, cầm một chiếc áo của mình, vung tay ném qua.
Bồ Châu vươn tay đỡ lấy.
Lý Huyền Độ nói: “Mặc vào đi.”
Bồ Châu hiểu ý. Hắn thấy chiếc áo lụa mỏng trên người nàng quá mức mỏng manh, không đủ để che chắn thân thể.
Nghĩ cũng đúng. Tuy còn có chiếc áo choàng dài bên ngoài, nhưng trên đường đi nếu bị gió thổi tung, cũng khó tránh khỏi lộ liễu.
Nàng khoác thêm áo của hắn bên ngoài lớp áo lụa. Áo của hắn rộng quá, nàng đành xắn tay áo lên, vạt áo cũng phải gấp lên buộc lại bằng đai lưng, bằng không thì sẽ quét cả xuống đất. Sau khi mặc xong, nàng lại khoác thêm chiếc áo choàng dài màu tím thêu hoa văn ánh bạc của mình ra ngoài, vừa vặn che kín toàn thân. Thắt đai áo xong, nàng cúi đầu nhìn lại một lượt, cảm thấy đã đủ để ra ngoài gặp người, liền ngoảnh sang nhìn Lý Huyền Độ.
Hắn cũng đang mặc y phục, chỉ vì một bên tay bất tiện nên động tác trông có phần vụng về.
Bồ Châu vội bước lên, giúp hắn mặc áo, thắt đai, đợi cả hai người đều thu xếp ổn thỏa, nàng nghe thấy bên ngoài có tiếng Hoài Vệ đang trò chuyện với Lạc Bảo, liền xoay sang, hạ giọng hỏi: “Đi rồi à?”
Lý Huyền Độ nhìn nàng, không nói phải, cũng chẳng bảo không.
Nàng bước đến trước mặt hắn, vòng tay qua vịn vào vai hắn, dỗ dành: “Ta đi trước nha.”
Hắn vẫn không có phản ứng gì.
Bồ Châu lén thở dài.
Tính khí thế này, sáng nắng chiều mưa, còn khó dỗ hơn Hoài Vệ gấp trăm lần, ngàn lần!
Nàng ngẫm nghĩ, rồi nhón chân, ghé sát môi vào vành tai hắn, thì thầm: “Tối nay chàng lại tới Tây Uyển nhé, ta đợi chàng.”
Hắn liếc nhìn nàng, thấy nàng mỉm cười nhìn mình, cuối cùng thần sắc cũng dịu đi đôi chút, cất bước đưa nàng ra khỏi trướng.
Lạc Bảo đang ra sức ngăn cản Hoài Vệ, khuyên nhủ đủ điều, đến mức sắp khô cả miệng mà vẫn không đuổi nổi cậu bé đi, trong lòng đang sốt ruột thì chợt thấy màn trướng được vén lên, Tần vương đưa vương phi ra ngoài. Hắn liếc trộm sắc mặt Tần vương, thấy dường như cũng không giận dữ như mình tưởng, liền âm thầm thở hắt một hơi.
Hoài Vệ thấy Bồ Châu lộ diện, vui vẻ gọi một tiếng “a tẩu”, rồi hớn hở theo chân nàng về.
Lúc này mặt trời vẫn chưa lên, trên đường thưa thớt bóng người, Bồ Châu đưa Hoài Vệ trở về hành cung, Lý Huyền Độ có việc nên không vào, chỉ tiễn đến đó rồi quay đi. Bồ Châu trở lại Tây Uyển, Lý Tuệ Nhi cũng đang đợi nàng, thấy nàng về thì mừng rỡ vô cùng.
Bồ Châu đã nhận lời Hoài Vệ, buổi chiều sẽ dạy cậu chơi mã cầu. Sau khi tiễn người ra ngoài, nàng ngâm mình trong bồn nước thơm, tắm gội một lượt cho tỉnh táo, nhưng tắm xong thì lại thấy cả người bủn rủn, chỉ muốn nằm xuống nghỉ một lát, ai ngờ bên chỗ Hồ Quý phi lại sai người tới gọi, báo rằng đang cùng Đoan vương phi bàn lại việc sau khi hồi cung sẽ thành lập một đội mã cầu, thường xuyên luyện tập trong cung, đề phòng về sau gặp phải tình huống khiêu khích tương tự.
Nàng trốn không thoát, đành phải qua đó, ngồi nghe Đoan vương phi và Quý phi thao thao bất tuyệt, bàn luận sôi nổi, cố chịu đựng cho đến giờ dùng cơm trưa, cùng ăn một bữa, rồi mới quay về, nhưng còn chưa kịp chợp mắt, thì đã thấy Hoài Vệ và Lý Tuệ Nhi ăn mặc gọn gàng, đợi sẵn bên ngoài.
Bồ Châu không nỡ để hai người họ thất vọng, đành gắng gượng tinh thần, thay y phục, dẫn theo họ cùng mấy tỳ nữ được chọn tới mã tràng, bắt đầu dạy đánh cầu.
Tội nghiệp nàng, khắp người vẫn còn ê ẩm, nhất là phần chân gần gốc đùi, căn bản không thể cưỡi ngựa như thường, mỗi động tác đều như chịu cực hình. Nàng cắn răng chịu đau, trèo lên lưng ngựa, dạy vài động tác cơ bản, truyền thụ xong những điểm mấu chốt, cảm thấy không cầm cự nổi nữa, bèn giao cho một thị vệ giỏi mã cầu tiếp tục hướng dẫn, dặn Hoài Vệ ở yên trong mã tràng, không được chạy lung tung, rồi một mình quay về nghỉ ngơi.
Người vừa chạm giường, đầu vừa tựa gối, nàng đã thiếp đi ngay, ngủ một giấc say như chết, mãi đến khi đẫy giấc, tỉnh lại mới phát hiện mặt trời đã ngả về Tây, hoàng hôn sắp sửa buông xuống.
Nàng cảm thấy tinh thần đã khá hơn đôi chút, sau khi rời giường, hỏi thăm Hoài Vệ và Lý Tuệ Nhi, thì được biết cả hai vẫn chưa trở về.
Bồ Châu đích thân tới mã tràng đón người, chẳng ngờ vừa đến cổng thì chợt thấy Lý Tuệ Nhi hấp tấp chạy ra, vừa thấy Bồ Châu liền lo lắng nói: “A thẩm, không biết Hoài Vệ đi đâu mất rồi. Khi nãy còn ở đây, con mải học cưỡi ngựa, lúc quay lại thì đã không thấy người đâu nữa. Bọn con đã tìm khắp mã tràng rồi!”
Bồ Châu hoảng hốt, vội chạy vào trong, gọi A Lục – người được nàng giao nhiệm vụ theo sát Hoài Vệ – đến hỏi kỹ. A Lục quỳ xuống nói, vừa rồi tiểu vương tử vẫn còn đang chơi mã cầu, sau đó y đột nhiên mắc tiểu, chỉ tranh thủ quay lưng một thoáng đi tìm chỗ giải quyết nhưng khi quay lại thì người đã biến mất, hỏi quanh cũng chẳng ai biết cậu bé đã đi đâu.
Bồ Châu lập tức ra lệnh cho tất cả người hầu chia nhau đi khắp nơi tìm kiếm. Đúng lúc ấy, Diệp Tiêu từ ngoài bãi ngựa chạy vào, nàng chưa kịp nghĩ sao hắn lại xuất hiện ở đây, điều đầu tiên nghĩ tới là Lý Huyền Độ, bèn vội vàng chạy đến, bảo hắn đi tìm Lý Huyền Độ, nhờ giúp đỡ tìm kiếm Hoài Vệ.
Diệp Tiêu nhận lệnh rời đi.
Lý Tuệ Nhi vô cùng tự trách, vành mắt đỏ hoe. Bồ Châu vỗ về nàng, nói có lẽ Hoài Vệ chỉ nghịch ngợm, lẻn đi chơi ở đâu đó quanh đây, một lúc nữa sẽ về thôi, rồi sai người đưa nàng ấy về Tây Uyển trước.
Tiễn Lý Tuệ Nhi đi rồi, Bồ Châu mới thực sự cảm thấy cắn rứt trong lòng, tự trách bản thân không nên quay về nghỉ sớm, trong lòng càng lúc càng rối loạn và sợ hãi.
Hoài Vệ đi đâu được chứ?
Kiếp trước, trước kỳ săn thu này, cậu bé đã bất hạnh gặp nạn ngay tại kinh đô.
Đời này, nàng luôn luôn nhắc nhở Hoài Vệ không được đến gần Hàn Xích Giao, rốt cuộc cũng tránh được thời khắc sinh tử ấy. Vậy mà không ngờ, lần này vẫn lại để lạc mất người…
Nàng chợt nhớ lại ngày tranh tài hôm qua, Hoài Vệ và Hàn Xích Giao cùng đứng xem trận đấu, thấy bên mình thắng, cả hai đều hưng phấn reo hò, xem ra lúc đó, quan hệ giữa họ đã thân thiết trở lại rồi.
Hoài Vệ biết rõ nàng không ưa Hàn Xích Giao, chẳng lẽ vì sợ nàng nên nhân lúc nàng không có mặt, lén tìm đến chơi cùng Hàn Xích Giao?
Chẳng lẽ kiếp này, số mệnh của Hoài Vệ vẫn không thể thay đổi, lại một lần nữa kết thúc trong tay Hàn Xích Giao?
Bồ Châu bị ý nghĩ này dọa đến hoảng sợ.
Trời chiều sang thu, đã đến lúc cần khoác thêm áo lót, vậy mà lưng nàng lại rịn đầy mồ hôi lạnh. Nàng vội sai người đi tìm Hàn Xích Giao, chẳng bao lâu sau, nàng đã nhận được tin báo về: Hàn thế tử không có mặt, hạ nhân nói hắn đã đến phòng Ưng Khuyển.
Phòng Ưng Khuyển nằm ở phía Tây ly cung, để tránh tiếng ồn nên khoảng cách hai nơi cũng cách nhau đến mấy dặm. Từ cổng sau của mã tràng có một đường tắt thông tới phòng Ưng Khuyển, vốn là một con đường nhỏ, được mở từ những năm đầu xây dựng ly cung, ngoài nhóm nô dịch lui tới giữa hai nơi, bình thường rất hiếm người qua lại, lâu dần trở thành lối mòn hoang dã.
Người bên cạnh nàng, kể cả Vương mụ, vừa rồi đều đã bị nàng phái đi tìm Hoài Vệ khắp nơi, chỉ còn mỗi bà tử họ Hoàng là dính chặt không rời. Thấy Bồ Châu đi ra, bà ta liền lặng lẽ theo sau.
Lúc này trong lòng Bồ Châu đã rối như tơ vò, không còn hơi sức để mà so đo, mặc kệ bà ta đi theo.
Nàng men theo lối nhỏ đi về phía phòng Ưng Khuyển, Hoàng mụ bám sát phía sau, đi được nửa đường, đột nhiên nghe thấy từ sau lùm cây bên đường vọng ra tiếng người nói chuyện.
Là một đôi nam nữ, giọng nói kia nàng không hề xa lạ.
Không ngờ lại là tướng quân Nam Tư Thẩm Dương và Trưởng công chúa Lý Lệ Hoa!
Giọng nói của Lý Lệ Hoa theo gió lướt qua tai, ngữ điệu dường như trêu ghẹo, tình tứ khó giấu.
Bước chân Bồ Châu khựng lại, ra hiệu cho Hoàng mụ im lặng, không dám tiếp tục cử động, sợ tiếng bước chân làm kinh động hai người kia. Thấy bên cạnh có một tảng đá lớn, nàng đành nhẹ chân nhẹ tay lánh ra sau đó, trong lòng chỉ mong hai người kia mau mau kết thúc…
Từ nửa đầu năm nay, Lý Lệ Hoa đã nhiều lần hẹn gặp Thẩm Dương tại kinh thành, nhưng gã cứ viện đủ lý do để lảng tránh, dần dà khiến nàng ta ngày càng bực bội. Hôm nay nghe tin gã đến phòng Ưng Khuyển, nàng ta bèn đợi sẵn gần đó, vừa rồi mới chặn được gã lại, kéo người tới đây.
Nàng ta cười nói: “Giờ Thẩm Tướng quân thật không phải người thường nữa rồi, đến ta muốn gặp một lần mà cũng khó như lên trời. Thôi thì ta không có giá trị gì, trách sao được. Nhưng ta nghe nói, đêm Thái hoàng Thái hậu mừng thọ, Giao Nhi con ta có ra khỏi thành một lúc, quay về hơi trễ nên bị người của ngươi chặn ở ngoài cổng. Thẩm Tướng quân cũng có uy thật đấy! Người ta vẫn nói, không nể mặt sư thì cũng phải nể mặt Phật, xem ra bây giờ, đến thể diện của Thái hậu ở cung Tích Thiện cũng chẳng đè nổi ngươi nữa rồi?”
Thẩm Dương kinh ngạc: “Có chuyện như vậy sao? Chuyện này ta không hề hay biết gì, Trưởng công chúa yên tâm, chờ ta về tra xét kỹ càng, nhất định cho Trưởng công chúa một câu trả lời thỏa đáng.”
Gã hơi ngừng lại: “Nếu Trưởng công chúa tìm ta chỉ vì việc này, vậy thì ta đã ghi nhớ rồi. Hiện ta còn có việc quan trọng, xin cáo lui trước.”
Lý Lệ Hoa quát gã đứng lại, nụ cười trên mặt từ từ tan biến, nói: “Họ Thẩm kia, ngươi đừng quên, cái chức tướng quân Nam Tư của ngươi là từ đâu mà có! Khi ngươi được tiến cử, có biết bao người đang dòm ngó cái ghế này? Người tiền nhiệm của ngươi là ai? Là Khương Nghị! Còn ngươi, xuất thân thế nào mà cũng dám mơ tới vị trí đấy? Họ bám lấy mối quan hệ giữa ngươi và thúc phụ, lo ngại ngươi thông đồng trong ngoài, cực lực phản đối. Nếu không phải ngươi đến tìm ta, nhờ ta biện bạch thay ngươi, liệu ngươi có được như ngày hôm nay không?”
Nàng ta cười lạnh.
“Giờ không cần tới ta nữa thì trở mặt phủi tay. Người khác không rõ, chứ ta thì sao lại không biết? Tham vọng của ngươi, đâu chỉ dừng lại ở chức tướng quân Nam Tư nhỏ nhoi này! Thúc phụ ngươi tuy được bệ hạ sủng tín, đáng tiếc, dù có được sủng tín đến mấy thì cũng chỉ là một hoạn quan! Trong ngoài cung, chỉ có ta mới giúp được ngươi. Giờ ngươi lật mặt, đoạn tuyệt mọi ân tình cũng được, nhưng nhớ cho rõ, mọi thứ phải có giới hạn! Nếu có một ngày ngươi thật sự chọc giận ta, thì cứ chờ xem, ta quyết không để ngươi sống yên!”
Ánh mắt Thẩm Dương dần trở nên u ám, song giọng điệu vẫn bình thản, cung kính như thường: “Chỉ e Trưởng công chúa đã hiểu lầm rồi. Thẩm mỗ có thể có tham vọng gì được chứ? Chẳng qua chỉ hy vọng dựa vào chút khổ công mà từng bước thăng tiến, sau này có thể làm vẻ vang tổ tông mà thôi. Ngược lại, Thẩm mỗ xin được nhắc Trưởng công chúa một câu, người đừng tưởng kết thân với nhà họ Diêu thì có thể lôi kéo được Thái tử. Sau này người Thái tử cần nhờ đến vẫn nhà Thượng Quan, trong khi Trưởng công chúa, người lại chính là cái gai trong mắt nhà Thượng Quan, ngay cả họ Trần cũng đối địch với người. Sống trên đời không thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Dẫu hiện nay Trưởng công chúa huy hoàng đến đâu, nhưng chưa chắc tương lai đã thế. Thẩm mỗ vốn không phải kẻ vong ân phụ nghĩa, nên mới mạo muội nhắc nhở Trưởng công chúa thế này, đôi bên khách sáo với nhau thì sau này vẫn còn qua lại. Nếu sau này Thẩm mỗ có thể giúp được điều gì, nhất định sẽ dốc hết sức mình vì Trưởng công chúa. Nhưng chỉ đến vậy thôi. Mong Trưởng công chúa đừng tiếp tục dây dưa với ta nữa, kẻo khiến ta khó xử, chẳng biết phải đối mặt với Hàn Phò mã thế nào.”
Lý Lệ Hoa biến sắc, đang định nổi giận, nhưng vừa đối diện với ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông trước mặt, nàng ta chùn bước, bao nhiêu khí thế trong lòng bỗng tiêu tan sạch sẽ.
Giờ gã đã đủ lông đủ cánh, không còn cần đến nàng ta nữa, nên giờ mới rũ sạch liên quan, về phần nàng ta, đúng như lời gã nói, tiền đồ sắp tới quả thật khó mà nói rõ ra được.
Chờ đến khi Trần Thái hậu, mẫu thân nàng ta khuất núi, một ngày nào đó nếu Thái tử thuận lợi đăng cơ, nhà họ Thượng Quan và nhà họ Trần nhất định sẽ không buông tha cho nàng ta. Hàn Vinh Xương với nàng đã sớm rạn nứt, cũng chẳng trông cậy được gì. Đến lúc đó nếu chỉ dựa vào mấy người nhà họ Diêu, nàng ta không dám tin rằng mình có thể may mắn thoát khỏi cuộc thanh trừng.
Lùi một vạn bước mà nói, dẫu có may mắn thoát nạn, thì sau này nàng ta cũng chỉ là một Trưởng công chúa đã thất thế. Phượng hoàng rụng lông không bằng gà, nàng ta đã chứng kiến quá nhiều những gia tộc phú quý ở kinh thành nhưng tan cửa nát nhà chỉ trong chớp mắt. Nghĩ đến cảnh một ngày nào đó cũng lâm vào hoàn cảnh ấy, đối với nàng ta, sống còn chẳng bằng chết.
Một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Nàng ta chỉ còn một con đường duy nhất: dấn thân đến cùng, giúp người đàn ông trước mặt thực hiện dã tâm, diệt trừ cháu ruột là Lý Thừa Dục, sau đó dìu dắt một hậu duệ họ Lý khác thân cận với mình lên ngôi Hoàng đế.
Nàng ta không thể trở mặt với hắn, lại càng không thể đắc tội với hắn.
Lý Lệ Hoa nhanh chóng hạ quyết tâm, khôi phục lại vẻ tươi cười, hồ hởi nói: “Xem ngài nói kìa, làm gì phải khách khí thế? Thôi vậy, ta cũng biết ngài bận bịu, không quấy rầy nữa, ta đi trước đây.”
“Không tiễn.”
Thẩm Dương đưa mắt nhìn bóng dáng Trưởng công chúa khuất dần nơi lối nhỏ, đứng yên một lát rồi cũng xoay người rời đi.
Lòng bàn tay Bồ Châu ướt đẫm mồ hôi, rốt cuộc cũng đợi được đến lúc hai người kia giải tán, xác định gã Thẩm Dương kia cũng đã biến mất không còn bóng dáng, nàng mới lau sạch mồ hôi trong tay, vội vã bước ra từ sau tảng đá, men theo đường mòn, tiếp tục chạy nhanh về phía phòng Ưng Khuyển.
Nàng vòng qua một bụi cây, vừa ngẩng đầu đã thấy phòng Ưng Khuyển ở ngay phía trước, cách đây không xa. Chỉ là đoạn đường này có hơi lầy lội, trong lòng lại như có ngọn lửa thiêu đốt, nàng không kịp suy nghĩ nhiều, giẫm lên mấy hòn đá bước tới, đi được vài bước, vừa ngẩng đầu lên thì cả người cứng lại.
Trên lối mòn hoang vắng phía trước, Thẩm Dương chẳng khác gì bóng ma đột ngột hiện ra, như thể từ nãy đến giờ vẫn luôn đứng đó, chờ đợi ai đó.
Cuộc đối thoại vừa rồi giữa gã và Lý Lệ Hoa, thật ra dù có bị người khác nghe thấy thì cũng chẳng tổn hại gì.
Nhưng Bồ Châu lại nhớ đến chuyện xảy ra ở Trừng viên, tim bất giác đập loạn, theo phản xạ lùi lại một bước, nào ngờ chân trái giẫm phải bùn lầy, vừa nhấc lên thì chiếc vân đầu hài nàng đeo đã bị mắc kẹt lại, rơi trên mặt bùn.
Thẩm Dương sải bước đến gần, mới đó mà đã đứng ngay trước mặt nàng. Ánh mắt gã lướt qua nàng, nhìn về phía sau, lạnh giọng nói: “Ngươi lui xuống trước.”
Dường như Hoàng mụ kia cũng quen biết gã, không nói một lời, cứ thế lui lại rồi biến mất không rõ tăm hơi.
Bồ Châu siết chặt đôi tay thành nắm đấm, ánh mắt căng thẳng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Lý Huyền Độ không có ở đây, nàng đang đơn độc.
Gã định nhân lúc này giết nàng diệt khẩu sao? Vì để bảo toàn bí mật chẳng ai biết là gì kia, đêm ấy gã còn không ngần ngại khi xuống tay, giết chết vú nuôi của công chúa Ninh Thọ.
Giờ nàng nên kêu cứu thật to, hay là quay đầu bỏ chạy? Hoặc cũng có thể thử dốc hết tài ăn nói, xem xem liệu gã có tin rằng nàng không biết gì đủ để đe dọa đến gã?
Làm thế nào, khả năng sống sót mới lớn hơn?
Bồ Châu mở to mắt nhìn gã từng bước tiến đến gần, trong đầu không ngừng xoay chuyển đủ loại suy tính. Đúng lúc tim nàng thắt lại trong nỗi khiếp sợ cực độ, thì lại thấy gã chầm chậm khụy gối, vươn tay rút chiếc hài thêu đang mắc trong bùn ra, cầm trong lòng bàn tay, như đang ngắm nghía.
Hành động ấy vốn đã kỳ quái, nhưng chuyện xảy ra sau đó lại càng khiến người ta khó hiểu hơn nữa.
Không ngờ gã lại dùng vạt áo quan phục trên người mình cẩn thận lau sạch bùn đất bám trên đế giày, lau từng chút từng chút một đến khi sạch bong như mới, rồi mới nâng chiếc giày đưa đến trước gấu váy nàng, ngẩng đầu lên, mỉm cười, giọng nhẹ như gió thoảng: “Có duyên gặp được vương phi nơi đây, được góp sức mọn làm việc cho vương phi, Thẩm mỗ thật lấy làm vinh hạnh. Vương phi có thể nhấc chân lên, để Thẩm mỗ giúp vương phi xỏ giày thêu vào được không?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận