Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 62: Đêm Viên Phòng Định Mệnh

Bồ Châu (Dịch)

  • 15 lượt xem
  • 3239 chữ
  • 2025-12-11 13:41:18

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Hắn không lớn tiếng, nhưng giọng điệu lại mang theo ý vị bỡn cợt. Ngoài mặt tựa hồ đang cười, thế nhưng giữa hàng lông mày lại lộ rõ sự sắc bén hiếm thấy. Một Lý Huyền Độ như thế khiến nàng thấy xa lạ, thậm chí là cả sợ hãi. Thế nhưng, bàn tay đang siết chặt lấy eo nàng lại nóng rực, nóng đến mức như có một ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng bàn tay ấy.

Qua mấy lớp y phục, nàng vẫn cảm nhận rõ rệt hơi nóng ấy đang thiêu đốt làn da mình.

Tim nàng đập nhanh, đầu óc chao đảo, nhưng bỗng lờ mờ hiểu ra điều gì.

Dựa theo kinh nghiệm của mình, nàng dám chắc đây là một kiểu ám chỉ kín đáo của người đàn ông.

Nói cách khác, vị Tần vương từng mấy lần cự tuyệt, thậm chí sỉ nhục nàng, giờ đây lại muốn nàng làm tròn đạo nghĩa vợ chồng.

Về sự thay đổi bất ngờ ấy của hắn, thành thật mà nói, Bồ Châu cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cũng không hiểu nổi nguyên do, hơn nữa, giọng điệu ấy của hắn khiến nàng có phần bất mãn.

Nhưng riêng về chuyện này, nàng vốn không hề kháng cự. Kỳ thực, nàng vẫn luôn tính toán như vậy, chẳng qua là trước kia bị hắn đẩy ra hết lần này đến lần khác, thành thử chuyện mới dở dang. Nay hắn bằng lòng, nàng cầu còn không được.

Nếu không có hoan lạc trong màn trướng, cá nước thân mật, thì một mình nàng sao có thể thành công?

Nghĩ ngợi xong xuôi, lòng nàng an ổn hơn nhiều. Cũng chỉ là một kiểu gạ gẫm để “vui vẻ” với nhau mà thôi, dù Lý Huyền Độ không trực tiếp nói ra, nhưng suy cho cùng, bản chất vẫn chẳng hề thay đổi.

Sau khi hoàn hồn, việc đầu tiên nàng nghĩ tới chính là tính toán ngày giờ, tiếp đó liếc nhìn vị trí đặt giường.

Nàng từng đọc phần dưỡng sinh trong cuốn bí thuật kia, ghi rõ thường ngày nam giới tích tinh, nữ giới tích âm, hợp hoan đúng ngày trong tháng thì âm dương hài hòa, hiệu quả gấp bội.

Từ nhỏ trí nhớ nàng đã tốt, không dám nói vừa đọc là thuộc, nhưng học gì cũng nhanh. Cuốn bí thuật kia cũng không dày, chỉ là một tập giấy mỏng, nàng xem qua một lần đã nhớ rõ mồn một.

Hôm nay vừa hay lại rơi vào những ngày ấy trong tháng của nàng. Nàng tính nhẩm thật nhanh, thì ra đây là ngày thứ ba nếu đếm ngược trong mấy ngày ít ỏi mỗi tháng đó.

Nói cách khác, hôm nay, ngày mai, và ngày mốt đều là ngày thích hợp cho chuyện kia.

Vậy thì tốt quá rồi. Vấn đề tiếp theo nằm ở vị trí đang kê giường.

Bí thuật không chỉ ghi chép ngày giờ thích hợp, mà còn chỉ dẫn về hướng kê giường tối ưu khi hành phòng. Tương truyền đây là kết quả đúc kết từ sự vận hành của nhật nguyệt và ngũ hành bát quái, vị trí kê giường tốt nhất là vị trí “Khảm thuỷ”, tức đầu hướng Khảm thuỷ, chân hướng Nam hỏa, hay còn gọi là “đầu quay ra Bắc”, “chân hướng về Nam”. [1] Nếu có thể bố trí như vậy, đứa trẻ sinh ra sẽ thông minh vượt trội.

[1]

 

Nàng cũng không biết điều ấy có thực sự đúng không, nhưng sách đã viết như vậy thì làm theo vẫn hơn, dù sao cũng chẳng tổn hại gì.

Trong màn trướng chẳng khác nào một gian phòng nhỏ, mà vị trí chiếc giường này lại không đúng, nó không được kê theo hướng Khảm thuỷ phía Bắc. Chỗ ấy hiện đang bày một cái bàn đọc sách.

Con cái, dĩ nhiên càng thông minh càng tốt.

Có nên tìm cớ để hắn dời chiếc bàn kia đi, rồi chuyển giường lại cho đúng hướng không?

Trong lúc do dự, bắt gặp ánh mắt hắn vẫn đang cúi xuống nhìn mình, đôi mắt trầm mặc giờ đã tối sầm đi, Bồ Châu rùng mình, quyết định tạm gác cuốn bí thuật đó sang một bên, trước tiên cứ thuận theo hắn đã.

Dù nàng vẫn chưa hiểu rõ vì sao hắn đột nhiên nảy sinh ham muốn đối với mình, nhưng hắn đã gợi ý thế rồi, nếu nàng còn không biết điều, dây dưa qua lại chọc hắn đổi ý, chẳng phải càng tự chuốc lấy phiền phức sao?

Cái vẻ lạnh lùng vô tình lúc hắn trở mặt, nàng vẫn còn nhớ như in.

Nàng mở to mắt, ngước nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Không cần ai dạy, ta tự biết mình nên làm gì. Chẳng qua là vì trước kia không được điện hạ trao cơ hội để hầu hạ mà thôi.”

Lý Huyền Độ không đáp, ngoài mặt cũng không bày thêm biểu cảm nào dư thừa, chỉ chầm chậm buông tay khỏi eo nàng, ánh mắt vẫn cứ nhìn nàng như thế, giống như đang chờ đợi điều gì.

Bồ Châu cảm thấy hơi căng thẳng, đầu óc dường như càng thêm choáng váng, tim đập cũng rộn ràng hơn.

Nàng biết hắn đang chờ điều gì.

Tuy rằng nàng chẳng hề xa lạ với việc sắp sửa xảy ra, nhưng phải đối mặt với một người đàn ông mà trước giờ chưa từng có bất kỳ hành vi thân mật trọn vẹn nào với mình, nhất là lại trong tình cảnh thế này, lòng nàng khó tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng, thậm chí là nhục nhã.

Song vừa nghĩ đến đại kế sau này, nàng chợt thấy chút nhục nhã ấy chẳng đáng là bao.

Chẳng phải chỉ là chuyện nam nữ thôi sao, nào phải nàng chưa từng trải qua.

Theo bản năng, đầu lưỡi mềm mại của nàng liếm nhẹ bờ môi khô nứt vì hồi hộp, nàng lấy lại bình tĩnh, đối diện với ánh nhìn sắc lạnh của hắn, giơ tay lên, cởi bỏ từng nút thắt trên chiếc áo khoác màu tím bạc mà vừa nãy hắn đã choàng lên vai nàng. Lớp áo mỏng bên trong từ từ hiện ra, dưới ánh đèn, lớp lụa mỏng như cánh ve dần được phơi bày, cùng với đó là mảnh yếm đỏ thẫm bó sát người mặc cùng vòng eo thon thả chỉ bằng nắm tay.

Ánh mắt Lý Huyền Độ càng thêm trầm tối, nhìn nàng bước đến trước mặt mình, mi mắt cụp xuống, sau đó, một đôi tay trắng ngần vươn tới, bắt đầu cởi áo giúp hắn.

Hắn đứng yên không nhúc nhích.

Bồ Châu lặng lẽ cởi đai lưng bằng ngọc quanh eo giúp hắn, trút bỏ lớp trường bào màu lam sẫm, rồi gỡ luôn cả lớp áo trung y bên trong. Khi đầu ngón tay nàng đặt lên tà áo màu trắng trong cùng, động tác bỗng nhiên khựng lại.

Tay áo bên trái có một mảng máu loang. Máu thấm qua lớp vải mỏng, đỏ thẫm và còn ướt, rõ ràng là vừa rỉ ra, ban nãy vì bị lớp áo ngoài che khuất nên nàng mới không nhận ra sớm hơn.

Bồ Châu giúp hắn nới cổ áo, cởi y phục xuống. Đợi đến khi cánh tay bị thương lộ ra, nàng mới nhận ra vết thương ấy hẳn rất dài.

Tấm vải băng vết thương quấn từ bả vai hắn kéo xuống tận khuỷu tay, máu đã thấm ra một khoảng lớn, vừa nhìn thấy gai mình.

Nàng sững lại, toan xoay người bước đi thì bị hắn giữ lấy tay.

“Đi đâu?” Hắn hỏi, giọng có vẻ không vui.

“Gọi người đi mời Thái y.”

“Không cần—”

“Cần! Vết thương của chàng không được băng bó kỹ, máu đang chảy ra này, ta nhìn mà sợ.”

Hắn ngẩn ra, rồi buông tay.

Bồ Châu vội choàng tấm áo khoác vừa mới tự cởi ra ban nãy, che kín thân thể rồi bước đến cửa màn, vén màn lên, gọi Lạc Bảo tới dặn mấy câu. Lạc Bảo nhận lệnh đi ngay, không lâu sau đã đưa Thái y tới.

Vẫn là Đinh Thái y từng chữa vết thương ở tay cho Lý Huyền Độ vào ngày đại hôn. Lần này ông cũng theo đoàn tùy tùng tham gia kỳ săn thu. Khi ông kiểm tra vết thương, Bồ Châu liếc mắt nhìn thử, thoáng thấy mặt bên cánh tay hắn có mấy vết cào dài, sâu hoắm, máu thịt lẫn lộn.

Có thể tưởng tượng được là đau đớn thế nào.

Nàng rợn cả da đầu, không nỡ nhìn lâu, đợi đến khi Thái y xử lý lại vết thương, băng bó ổn thỏa, để lại lời dặn dò rồi cáo lui, nàng mới liếc mắt nhìn sang, thấy vết thương đã được quấn gọn gàng, lúc này mới thở phào một hơi, cẩn trọng mở lời: “Hay là để ta hầu hạ điện hạ đi nghỉ trước? Thái y nói, điện hạ cần phải tĩnh dưỡng.”

Hắn vẫn giữ nguyên dáng ngồi như lúc Thái y còn đang ở đây, ngồi trên ghế, không nói một lời.

Bồ Châu nghĩ ngợi một lúc, quyết định nhân cơ hội này hoãn chuyện kia lại.

Dù sao cũng còn hai ngày. Mai dời lại vị trí chiếc giường rồi cùng hắn viên phòng cũng chưa muộn.

Huống hồ, nàng làm vậy cũng là vì nghĩ cho hắn. Cánh tay bị thương đến mức này, nào thích hợp làm chuyện ấy nữa? Hắn không đau, nàng cũng thấy đau thay.

Đêm nay vẫn nên dỗ hắn nghỉ ngơi trước mới phải.

Nàng liền bước tới bên giường, trải chăn gối ra, sau đó quay lại trước mặt hắn, nhẹ nhàng cầm lấy một bàn tay hắn thử thăm dò. Thấy hắn ngẩng đầu nhìn mình, nàng đón nhận ánh mắt ấy, mỉm cười, trong đôi mắt kia là sóng nước dập dềnh, dung nhan không gì sánh nổi. Thử hỏi khắp thiên hạ này, mấy ai có thể kháng cự trước sắc đẹp này?

Nàng ngừng lại giây lát, nhẹ giọng nói: “Điện hạ, sức khỏe của chàng là quan trọng nhất, ngày dài tháng rộng, trước tiên nghỉ ngơi đã nhé.”

Nàng không cần tốn quá nhiều sức lực đã kéo được người đang ngồi trên ghế dậy, dẫn hắn đi tới giường, giọng nói càng thêm dịu dàng: “Đêm nay ta không về nữa, ngủ lại đây, hầu hạ trà nước cho điện hạ, được không?”

Hắn nhìn nàng, vẫn không bày tỏ điều gì, nhưng Bồ Châu cảm nhận được sự sắc bén giữa hàng chân mày hắn đã phai nhạt hơn so với lúc ban đầu. Nàng mạnh dạn hơn, dứt khoát duỗi hai cánh tay ra, đẩy ngã hắn xuống giường.

Hắn cũng không phản kháng, để mặc nàng đẩy xuống, nằm yên trên giường.

Bồ Châu lặp lại những việc thường ngày Lạc Bảo vẫn làm, giúp hắn cởi giày, đắp chăn. Dưới ánh mắt lẳng lặng dõi theo của hắn, nàng một lần nữa cởi bỏ áo choàng trên người, bước tới thổi tắt đèn rồi leo lên giường, nằm xuống bên cạnh hắn.

Chiếc giường trong gian trướng này không rộng lắm, hai người nằm song song, vai kề vai, khoảng cách cực kỳ gần gũi.

Hắn không động đến nàng, chỉ nằm yên ở đó.

Trong bóng tối, Bồ Châu ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt toát ra từ người đàn ông bên cạnh, đó là một mùi đàn hương thanh mát, lẫn với mùi thuốc nhè nhẹ, tâm trí nàng dần thả lỏng, chút men say còn sót lại cũng dần dần kéo tới.

Nàng ngáp một cái, vừa định nhắm mắt ngủ thì chợt nghe bên ngoài màn trướng vang lên tiếng nói, thì ra là Hoài Vệ đến tìm.

Cơn buồn ngủ lập tức tan biến, nàng vội mở mắt, vừa định ngồi dậy thì bỗng cảm thấy sau lưng nặng trĩu, Lý Huyền Độ vươn tay, dùng một bàn tay áp nàng xuống thật kìa.

Ý tứ rõ ràng, không cho phép nàng ngồi dậy.

Bồ Châu nhỏ giọng nói: “Ta ra nói với đệ ấy một tiếng, bảo đệ ấy về Tây Uyển ngủ trước.”

“Diệp Tiêu sẽ đưa nó về, không cần nàng lo.”

Thái độ hắn dửng dưng, nhưng giọng điệu không cho phép phản bác.

Nàng không ngồi dậy nổi, đành phải từ bỏ, rúc vào cạnh hắn, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Vừa nãy Lạc Bảo đã tận mắt nhìn thấy Tần vương đưa vương phi vào trong gian trướng, sau đó Thái y tới, rồi Thái y rời đi, còn vương phi thì mãi không thấy ra, tiếp đó, đèn trong trướng cũng tắt mất.

Lúc này, dù có cho hắn thêm mười lá gan, hắn cũng không dám để tiểu vương tử vào, đành chắn ngay trước cửa, nói rằng Tần vương dẫn vương phi ra ngoài rồi chưa về, mời tiểu vương tử hãy quay về hành cung nghỉ ngơi.

Hoài Vệ bán tín bán nghi, đứng trước cửa trướng gọi hai tiếng “A tẩu”.

Bồ Châu lại cựa quậy, lần này vẫn bị hắn đè xuống.

Cánh tay hắn vắt qua eo nàng, gần như ôm cả người nàng sát vào lòng.

“Không được lên tiếng.”

Cùng lúc đó, trong bóng tối, một đôi môi nóng ấm lướt nhẹ qua má nàng, cuối cùng dán sát bên tai, trầm thấp hạ lệnh.

Bồ Châu cắn nhẹ môi, không nói thêm gì nữa.

Cuối cùng, Hoài Vệ bị Diệp Tiêu nghe tiếng đưa về.

Bên ngoài đã yên tĩnh trở lại, trong màn trướng cũng không còn tiếng động, hai người vẫn nằm sát vai nhau như thế, cánh tay hắn cũng không rời đi, từ đầu đến cuối vẫn luôn ôm lấy eo nàng.

Tiết trời đã sang cuối thu, chăn đệm trên giường đối với nàng mà nói hơi mỏng, Châu cảm thấy vòng tay hắn thực sự rất ấm, nên cũng không muốn tách ra. Mùi thuốc thoang thoảng cùng đàn hương dịu nhẹ trên người hắn khiến nàng thấy dễ chịu, chẳng mấy chốc cơn buồn ngủ lại ập tới, cứ thế thiếp đi.

Không rõ đã ngủ bao lâu, chắc là nửa đêm về sáng, nàng mơ hồ cảm thấy mình đang mơ. Trong mộng xuất hiện Ưng đài của vương phủ, nàng và Lý Huyền Độ quấn chặt lấy nhau, bàn tay hắn mơn trớn khắp người nàng, dịu dàng âu yếm.

Động tác của hắn êm ái đến mức nàng cảm thấy dễ chịu, không nhịn được rên nhẹ thành tiếng, thế nhưng dần dà, nàng lại cảm thấy có điều không ổn, giống như đây không phải mơ, mà là sự thật, một bàn tay nào đó đang thực sự vuốt ve cả người nàng.

Bồ Châu vùng vẫy muốn tỉnh lại, nhưng nàng vốn ngủ rất say, đêm qua lại uống rượu, cả người gần như chìm vào cơn mê, nhất thời không mở mắt nổi, giãy giụa một lúc, rốt cuộc buông xuôi, mặc cho bản thân bị cuốn đi.

Cứ thế, nàng bập bềnh trôi trong cơn khoái cảm nửa mơ nửa thực, như có như không, dần dần lún sâu, không thể thoát ra được. Đột nhiên, nàng cảm thấy thân nàng nặng trĩu, tựa như bị đè lên bởi một ngọn núi nhỏ.

Nàng cảm thấy khó thở, dường như không thể hít thở nổi, cuối cùng choàng tỉnh khỏi giấc mộng, bàng hoàng phát hiện thứ đang đè lên người mình không phải ngọn núi nào mà lại chính là Lý Huyền Độ.

Nàng bỗng chốc hiểu ra.

“Điện hạ, vết thương của chàng…”

Nàng vùng vằng mấy cái, nhưng tay chân mềm oặt, chẳng còn chút sức lực nào.

“Ta tự biết chừng mực!”

Bên tai, tiếng hắn khàn khàn, gấp gáp, dường như mang theo sự đè nén đến cực hạn, lời vừa dứt, đôi môi nóng bỏng liền tìm đến, hôn lên môi nàng.

Nụ hôn của hắn rất sâu!

Không hiểu vì sao, từ trước đến nay Bồ Châu vẫn luôn cảm thấy, môi chạm môi, lưỡi quấn lấy lưỡi, đó mới đích thực là hành động thân mật nhất giữa nam tử và nữ tử.

Kiếp trước nàng vốn chẳng thích hôn môi với trượng phu. Nàng không để tâm chuyện Lý Thừa Dục sủng hạnh người đàn bà khác, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện hắn dùng đôi môi từng hôn người khác để hôn môi mình, trong lòng liền thấy khó chịu.

Vậy mà giờ đây, Lý Huyền Độ lại đang làm chuyện thân mật ấy với nàng! Nàng nhớ rất rõ, đêm ở Ưng đài, hắn chưa từng chạm vào môi nàng.

Bồ Châu bỗng bị dọa sợ, đến khi kịp phản ứng thì muốn quay mặt đi để tránh nụ hôn của hắn theo bản năng, nhưng đã muộn, hàm răng nàng đã bị hắn cạy ra, dùng sức mạnh vượt trội để chiếm đoạt bờ môi và đầu lưỡi của nàng, khiến nàng không thể trốn được nữa.

Bồ Châu đành mặc kệ, may mà cũng không thấy ghê tởm gì, liền nhẫn nhịn, chịu đựng nụ hôn sâu đầy cuồng nhiệt ấy. Rất nhanh sau đó, cả người nàng cũng bắt đầu trở nên lơ mơ choáng váng.

Nàng nhắm mắt, cảm nhận được dường như hắn sắp tiến sâu vào cơ thể mình, đúng lúc ấy, trong đầu nàng sực nhớ đến chuyện kia.

Đúng là chấp niệm quá sâu, không dứt ra nổi. Nàng không kìm được, ghé môi sát bên tai hắn, nói muốn chuyển sang cái bàn kia.

Nói xong, nàng cảm thấy hắn khựng lại, hiển nhiên đã bị yêu cầu này của nàng làm cho sửng sốt. Vì thế nàng liền vặn vẹo người, bắt đầu làm nũng.

“Điện hạ, ta muốn sang đó cơ. Ta không muốn ở trên giường đâu…” Nàng nũng nịu van nài.

Lý Huyền Độ vĩnh viễn không bao giờ biết được giờ phút này nàng đang thực sự nghĩ gì, chỉ cho rằng đó là một sở thích đặc biệt nào đó của nàng, chẳng những vô hại mà thậm chí còn khiến hắn thêm hứng thú. Đương nhiên, hắn cũng rất hưởng thụ kiểu làm nũng này của nàng, nên thuận theo rất nhanh. Hắn dừng lại, lật người xuống giường, đứng bên mép giường, giọng khàn khàn ra lệnh: “Ôm ta.”

Bồ Châu vội vươn hai tay, vịn chặt lấy cổ hắn.

Hắn cúi xuống, cuộn cả người nàng lẫn chăn đệm, dùng cánh tay phải chưa bị thương nhấc bổng nàng lên. Dựa vào cảm giác, hắn ôm nàng đến trước chiếc bàn dài, tiện tay gạt hết bút nghiên giấy mực trên mặt bàn xuống đất, thả nàng lên trên.

Mặt bàn cứng ngắc, không thoải mái bằng nằm trên giường, nhưng đây là nơi do chính nàng chọn, dù không muốn cũng buộc phải chịu đựng.

Chuyện kế tiếp diễn ra theo lẽ tự nhiên, Bồ Châu vốn đã quá quen thuộc.

Chút chếnh choáng còn sót lại trong người cùng cảm giác đắm chìm trong giấc mơ khiến cơ thể nàng thích ứng từ lâu, nên khi thời khắc đó đến, nàng không thấy đau đớn quá nhiều, thậm chí còn nhanh chóng tìm được cơn khoái lạc. Nhưng nàng nào biết, vị lang quân của nàng, bởi lẽ từng giải tỏa một lần trong mộng trước đó không lâu, lại còn uống máu hươu chưa tan hết hiệu lực, cộng thêm sự kiềm chế đầy chủ ý, không những mạnh mẽ đến đáng sợ mà còn kéo dài rất lâu, đến mức cơ thể mới lần đầu nếm trải của nàng cũng sắp không chịu nổi nữa.

Ban đầu Bồ Châu vẫn còn rất tận hưởng, sau đó chuyển thành nhẫn nhịn, cuối cùng thì gần như bật khóc, bám lấy cổ hắn thút thít van xin, chuyện này mới xem như kết thúc.

Hắn dường như cũng kiệt sức, bế nàng trở lại giường. Nàng, người vẫn còn nguyên vệt nước mắt chưa kịp lau đi đã bị hắn ôm lấy, vừa ngả đầu đã cùng nhau ngủ thiếp đi ngay. Không lâu sau, trời hửng sáng. Một đêm cứ thế trôi qua.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top