Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 61: Duyên nợ ngoài ý muốn

Bồ Châu (Dịch)

  • 16 lượt xem
  • 4250 chữ
  • 2025-12-11 13:40:32

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Trời đã tối, nhưng giờ này vẫn chưa thể xem là quá khuya.

Lạc Bảo đang hầu hạ Lý Huyền Độ thay y phục.

Những năm gần đây, y phục của Lý Huyền Độ rất giản dị. Trừ triều phục, thường ngày ở trong phủ hắn chỉ mặc đạo bào, hoặc trắng hoặc xanh. Khi ra ngoài, y phục cũng thiên về màu sắc trầm ổn.

Lạc Bảo lấy ra một bộ trường bào nền xanh thẫm, dệt hoa văn chìm mà Tần vương thường mặc khi xuất hành, định giúp hắn thay áo, không ngờ hắn chỉ liếc mắt nhìn đã nhíu mày: “Không còn bộ nào khác sao?”

Thấy hắn có vẻ không vừa ý, Lạc Bảo sững người, vội đặt bộ đó xuống, lấy ra một bộ khác màu nâu đỏ.

Nhưng hình như hắn vẫn chưa hài lòng.

Lạc Bảo luống cuống, tiếp tục lục lọi trong rương.

May mà lần này trước khi xuất môn, vương phi đã chuẩn bị cho Tần vương không ít y phục.

Tìm kiếm một lúc, Lạc Bảo trông thấy một bộ trường bào màu xanh lam, điểm hoa bảo tướng mà Tần vương chưa mặc bao giờ, chắc được may riêng cho dịp đại hôn vừa rồi, liền lấy ra, dò hỏi: “Điện hạ thấy bộ này có được không?”

“Thôi vậy! Mau lên đi!”

Cuối cùng hắn miễn cưỡng gật đầu, giục giã.

Lạc Bảo thở phào một hơi, nhanh nhẹn giúp hắn thay quần áo, cẩn thận tránh động vào vết thương ở cánh tay. Sau khi chỉnh sửa gọn gàng, cài đai lưng, xỏ giày xong xuôi, Lý Huyền Độ bước ra khỏi trướng, tiến về hành cung.

Khu lều trướng hắn ở nằm phía Đông Bắc hành cung, phía sau là rừng, trong rừng có dòng suối chảy qua, địa thế tương đối cao, vì là nơi nghỉ tạm của hầu hết quý tộc, đại thần đi theo hộ tống, nên mỗi gian trướng đều khá rộng rãi, khoảng cách giữa các trướng cũng xa nhau. Ngoài hắn ra, còn có Trần Tổ Đức, Thẩm Dương và những người khác. Đây là nhóm người phụ trách các nhiệm vụ khác nhau cho đại điển săn thu lần này, ban đêm thường xuyên có người tới tìm, để tiện bề xử lý công việc, phần lớn thời gian họ đều ở lại trong trướng.

Giờ vẫn chưa phải lúc nghỉ ngơi nên đa số vẫn chưa trở về trướng. Bầu trời đêm phác hoạ từng đường nét nhấp nhô của dãy núi đằng xa, bốn bề yên ắng lạ kỳ, trước các gian trướng chỉ lác đác ánh đuốc, còn xa xa ngoài vòng doanh trại, lửa trại sáng rực, loáng thoáng thấy bóng vệ binh tuần đêm ngang qua.

Hành cung là nơi đèn đuốc rực rỡ nhất khi đêm xuống, từ xa nhìn lại, như một dải sáng lấp lánh nối dài.

Lý Huyền Độ sải bước nhanh hơn, đi trên con đường nhỏ dẫn vào hành cung. Khi sắp đến nơi, từ phía đối diện có mấy tên cấm quân vừa đổi ca xong, đang đi về doanh trại nghỉ ngơi, vừa đi họ vừa trò chuyện, tiếng cười nói theo gió lướt đến tai hắn, không ngờ vẫn đang bàn tán về trận thi đấu ban ngày. Nói được mấy câu, một người trong đó cảm thán: “Hôm nay được thấy Tần vương phi đánh cầu, quả là diễm phúc ba đời. Nếu có ngày nào được cùng vương phi thi đấu một trận, dù có chết cũng cam lòng!”

Lời nói mê này chọc cười mấy tên lính đi cùng, ai nấy đều buông lời giễu cợt: “Mơ tiếp đi! Dù có chết cũng chưa chắc tới lượt ngươi…”

Người kia dường như không phục, vừa cười vừa xô đẩy tranh cãi với đồng liêu, nhưng đột nhiên bắt gặp một bóng người đang đứng sừng sững ngay trước mặt. Nhìn kỹ lại, đúng là Tần vương! Cả đám đều biến sắc, đặc biệt là tên lính trẻ vừa mạnh miệng ao ước kia, mặt mũi trắng bệch, quỳ sụp bên đường không dám ngẩng đầu.

Lý Huyền Độ lạnh mặt quở trách mấy câu, ra lệnh cho cả đám lập tức trở về doanh trại, không được la cà ngoài đường nữa. Đám lính nhận lệnh, được tha rồi thì vội vã chuồn mất.

Hắn im lặng đi tiếp, chẳng mấy chốc đã tới hành cung. Qua trạm gác, hắn tiến thẳng đến nơi ở của vợ chồng Đoan vương. Đến khi gặp được người, nét mặt hắn đã mang ý cười, khác hẳn vẻ lạnh lùng ban nãy.

Hắn cảm tạ vì phần thức ăn Đoan vương phi đã sai người đưa tới, lại ân cần hỏi han thương thế của Đoan vương, giải thích ban ngày vì quá bận rộn nên chưa kịp đến thăm hoàng thúc, do đó vẫn luôn áy náy trong lòng.

Đoan vương phi mỉm cười nói: “Sao điện hạ lại nói vậy chứ? Nếu không phải hai ngày nay chuyện cứ dồn dập, tối qua bận chuẩn bị thi đấu, hôm nay thi đấu xong lại được ban yến, mới vừa trở về chưa lâu, thì lẽ ra ta mới là người phải sang chỗ cháu tạ ơn mới đúng. Nếu không phải điện hạ cứu được Đoan vương, thì chẳng biết giờ này ông ấy ra sao nữa. Vợ chồng ta thật lòng biết ơn, chỉ là chút đồ ăn mà thôi, sao dám phiền điện hạ đích thân đến cảm tạ, lại còn bận lòng vì thương tích của ông ấy.”

Đoan vương chen lời, thở dài: “Thương gân động cốt, lần này e là phải ngồi bó chân không ít ngày, đúng là họa từ trên trời rơi xuống.”

Đoan vương phi nghe ông nói liền không vui, hơn nữa Lý Huyền Độ cũng không phải người ngoài, từ nhỏ đã qua lại thân thiết, bèn nói: “Cầu được ước thấy thôi! Ông ngồi bao lâu, ta phải hầu hạ ông bấy lâu, ta còn chưa phàn nàn thì ông phàn nàn với cháu trai làm cái gì?”

Đoan vương vội ngậm chặt miệng.

Đoan vương phi than phiền đôi câu rồi cũng thôi, đang định gọi hắn ngồi xuống uống trà thì tỳ nữ bước vào, bẩm rằng bên Quý phi vừa gửi tới ít đồ ban thưởng. Đoan vương phi liền đứng dậy ra tiếp khách, Đoan vương chớp ngay thời cơ, tranh thủ vớt vát chút thể diện, nhỏ giọng giải thích với Lý Huyền Độ: “Thẩm mẫu cháu là thế đó, ta không chấp nhặt nữ nhân như bà ấy, cứ kệ bà ấy đi! Cháu thử nghĩ xem, nếu ta cứ chấp nhặt với bà ấy thì sao sống yên đến tận hôm nay được? So với chuyện cãi vã suốt ngày, ta thấy nhường bà ấy vài phần còn hơn, ít ra còn được yên thân.”

Lý Huyền Độ liên tục gật đầu, tỏ ý tán đồng.

Đoan vương lại nói: “Cháu đừng thấy bà ấy lúc nào cũng dữ dằn, thật ra sau lưng thì rất sợ ta. Chỉ cần ta kêu đau, bảo làm gì là bà ấy làm nấy, ta bảo đi Đông, bà ấy tuyệt không dám đi Tây…”

Đang nói dở, ngẩng lên đã thấy Đoan vương phi trở lại, ông vội im ngay.

Đoan vương phi liếc nhìn ông một cái đầy nghi ngờ, Đoan vương giả vờ như không có chuyện gì, cười hỏi Quý phi vừa ban tặng thứ gì.

Đoan vương phi hừ nhẹ: “Ông còn hỏi? Chuyện mất mặt của ông đã đến tai bệ hạ rồi, nên Quý phi phái người đưa sang hai củ nhân sâm!”

Đoan vương xấu hổ liếc nhìn Lý Huyền Độ.

Lý Huyền Độ vẫn nhìn thẳng, không tỏ vẻ gì. Đoan vương phi sai tỳ nữ cất nhân sâm đi, rồi quay sang cười nói với Lý Huyền Độ: “Đây là vật ban thưởng, không tiện mang tặng lại, hơn nữa chưa chắc đã hợp với Xu Xu. Chờ khi trở về kinh thành, trong phủ ta có ít dược liệu thượng hạng bổ huyết dưỡng khí, đến lúc đó sẽ sai người mang đến phủ cháu, cháu bảo Xu Xu nấu mà dùng, bồi bổ sức khỏe. Hôm nay thắng được đều nhờ con bé cả đấy. Tiếc là cháu không được xem cảnh con bé thi đấu, một mình ghi đến hai bàn! Nghĩ lại ta còn buồn cười, lúc đầu ta còn coi thường nó nữa cơ.”

“Thật lòng thì tối qua ta thấy cảnh những người nên ra mặt nhưng đều tránh né, trong lòng vừa tức giận vừa không phục, nghĩ đến cảnh bị đám người Địch xem thường thì đúng là không cam tâm, nên ta mới liều lĩnh nhận việc này, chứ cũng không dám chắc thắng thua ra sao. Không ngờ là con bé thấy ta thiếu người, liền chủ động xin ra trận giúp sức. Khi ấy ta còn chẳng tin tưởng nó. Ai dè, nó đúng là báu vật! Không chỉ xinh đẹp, tốt tính mà còn sống có trách nhiệm. Thật sự là ta đã coi thường con bé rồi…”

Đoan vương phi vừa mở miệng đã khen ngợi không ngừng, giọng điều đầy vẻ trìu mến, tán thưởng.

Lý Huyền Độ chỉ nghe nhưng không lên tiếng. Ngồi thêm một lúc, hắn viện cớ sợ quấy rầy Đoan vương nghỉ ngơi để đứng dậy, cáo lui.

Hắn cáo từ Đoan vương ra ngoài, vương phi đích thân tiễn chân, trên đường, bà cười tủm tỉm, vừa đi vừa nói nhỏ: “Tối qua tập hợp đội hình gấp rút, ban đầu ta còn tính mời cháu tới hướng dẫn, hỏi ra mới biết cháu không có mặt, sau cũng đành thôi. Cháu đừng trách thẩm mẫu nhiều lời, ta biết cháu bận, nhưng dù có bận đến mấy thì cháu cũng nên ghé thăm Xu Xu. Vợ chồng trẻ xa cách nhiều ngày, dễ thấy lạ lẫm, không tốt đâu. Dù sao con bé cũng là con gái, có nhớ cháu thì cũng ngại ngùng không nói, cháu nên là người chủ động mới phải.”

Lý Huyền Độ cung kính đáp vâng, xin bà dừng bước, sau đó trở đi. Trên đường trở ra, hắn không khỏi nhớ lại cảnh vợ chồng Đoan vương đấu khẩu lúc nãy.

Nhìn bề ngoài Đoan vương phi có vẻ hay trách móc Đoan vương, nhưng sự quan tâm và thương yêu dành cho trượng phu lại hiện rõ trong từng cử chỉ.

Nhìn lại bản thân, đêm qua hắn gặp phải nguy hiểm suýt thì mất mạng nhưng nàng lại chẳng đoái hoài, chỉ mải tiệc tùng chơi bời, đã thế ngay cả Đoan vương phi còn biết nhũ danh của nàng là Xu Xu, trong khi hắn có biết gì đâu, thậm chí còn chưa từng nghe nàng nhắc tới nửa lời.

Lý Huyền Độ thấy lòng chua xót, càng nghĩ càng thêm lạnh lẽo.

Lại đi thêm vài bước, hắn chợt nghĩ, vị vương phi ấy vốn là người bị ép gả cho hắn, từ đầu đến cuối nàng cũng chỉ một lòng mưu lợi, tham vọng ngút trời, trong khi hắn cũng chưa từng thực sự xem nàng là người vợ sẽ cùng chung sống đến cuối đời, nếu hắn còn có thể sống đến nửa đời sau. Đã vậy, hắn hà tất phải phiền muộn vì những chuyện lặt vặt như thế?

Ý niệm đó vừa lướt qua, Lý Huyền Độ nhanh chóng ném ra khỏi đầu, nhưng tâm trạng rốt cuộc vẫn trầm xuống, vết thương trên cánh tay như càng nhức buốt hơn. Bất giác, hắn dừng lại trước một bức tường màu hồng, Lạc Bảo bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Điện hạ, đi vào từ đây chính là Tây Uyển.” Vừa nói, Lạc Bảo vừa chỉ tay vào một hướng bên trong cánh cổng trước mặt.

Thực ra Lý Huyền Độ không muốn bước vào để gặp nàng, nhưng lại nhớ đến lời khuyên tha thiết của Đoan vương phi lúc tiễn mình ra ngoài.

Hắn khựng bước, có phần phân vân, lúc ngẩng đầu lên, hắn trông thấy một bóng người đứng lặng trong hành lang sâu bên trong cánh cổng đối diện, đang quay mặt về phía Tây Uyển, như đang thẫn thờ nhìn về phía ấy.

Bên trong cánh cổng là một viện nhỏ rợp bóng cây, đèn lồng treo trên hành lang lay động theo gió, ánh đèn chập chờn. Dù ánh sáng mờ tối, nhưng với nhãn lực của Lý Huyền Độ, sao có thể không nhận ra vóc người ấy? Đấy rõ ràng là Lý Thừa Dục, cháu trai của hắn.

Một cơn giận vô cớ bỗng trào lên trong lòng Lý Huyền Độ, hắn sải bước tiến vào, bước lên hành lang, đi ngang qua người cháu trai. Lý Thừa Dục giật mình tỉnh lại, vội quay đầu, sắc mặt đỏ bừng mang theo men rượu, trông có vẻ nửa say nửa tỉnh, gượng gạo gọi một tiếng: “Hoàng thúc.”

Lý Huyền Độ vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, gật đầu hờ hững, đáp lại một câu “Thái tử”, nhưng cũng không buồn dừng bước mà đi qua trước mặt cháu trai, bước vào Tây Uyển.

Hôm nay Bồ Châu vô cùng bận rộn, sau khi trận đấu kết thúc, người đến chúc mừng nối đuôi không dứt. Nàng phải tiếp khách hết lượt này đến lượt khác, đến chiều tối lại phải đi dự bữa tiệc mừng công do Quý phi tổ chức, nên vừa mới về chưa lâu. Tắm xong, nàng khoác tạm một lớp lụa mỏng màu trắng ngà, buộc hờ thắt lưng, ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Vài tỳ nữ vây quanh, đứng sau lưng nàng, giúp nàng hong khô mái tóc. Khi tóc dần khô, nàng tự mình cầm lược chải đầu, vừa chải vừa soi gương.

Trong gương, gương mặt nàng hiện lên với gò má hây hây đỏ, ánh nến bạc hắt vào khiến sắc da càng thêm ửng hồng, mỹ miều như đóa hải đường nở rộ.

Tối nay nàng được mời rượu khá nhiều, vì không tiện từ chối nên nàng đã uống không ít rượu, giờ vẫn còn ngà ngà say. Vừa rồi trở về, nàng cũng phải ngồi nghỉ một lúc mới đi tắm được.

Đến giờ, đầu óc nàng vẫn còn lâng lâng, vốn định đi ngủ, nhưng chỉ cần nghĩ tới Lý Huyền Độ, tâm trạng liền bứt rứt không yên.

Từ lần cãi vã không vui bên bờ nước đến nay cũng đã mấy ngày, những ngày qua hắn không hề lộ diện, không biết nàng có nên sai người qua hỏi một tiếng, tỏ ý quan tâm hắn không đây?

Dù sao thì nàng cũng chẳng có bản lĩnh tự mình cầm quân tranh thiên hạ, mọi kế hoạch đều phải dựa vào hắn mới có thể thực hiện được. Nếu đắc tội với hắn thật, khiến hắn ghi hận trong lòng, vậy thì nàng còn trông mong gì vào việc cùng hắn sinh con, làm Hoàng hậu rồi trở thành Thái hậu?

Đừng quan tâm hắn hiện giờ nghĩ gì, có muốn gặp nàng hay không, nàng tuyệt đối phải làm tròn bổn phận của mình, không được phép để xảy ra sơ suất.

Bồ Châu ngẩn người, đặt lược xuống, đang định gọi Vương mụ tới thì thấy bà tử họ Hoàng kia bước vào. Bà ta đuổi hết nhóm tỳ nữ ra ngoài, quỳ ngồi xuống bên cạnh nàng, hạ giọng nói: “Vương phi à sao từ hồi đến đây, đã nhiều ngày trôi qua nhưng ta thấy ngài toàn ở riêng với Tần vương? Nếu ngài ấy đã không tới thì ngài phải sang chỗ ngài ấy chứ! Cứ thế này thì ngài ấy tin tưởng ngài thế nào được? Rồi ngài định hoàn thành nhiệm vụ thế nào đây? Ngài chớ quên, bây giờ nhũ mẫu của ngài còn đang đợi ngài đón ra kia kìa!”

Bồ Châu nén nỗi ghê tởm trong lòng, đang định mở miệng thì chợt nghe tỳ nữ ngoài cửa nói: “Vương phi, điện hạ tới rồi ạ!”

Nàng khựng lại, Hoàng mụ kia lộ vẻ mừng rỡ, liếc mắt ra hiệu cho nàng, rồi đứng dậy lui ra ngoài.

Bồ Châu vẫn ngồi trước bàn trang điểm, làm bộ như đang chải tóc, qua mặt gương phản chiếu, quả nhiên nàng trông thấy Lý Huyền Độ bước vào, dừng lại sau lưng nàng.

Nàng trấn tĩnh lại, đặt lược xuống, đứng dậy xoay người, cung kính hành lễ, gọi một tiếng “Điện hạ”, rồi chờ hắn lên tiếng trước. Đợi một lát, nhưng hắn vẫn trầm mặc không không rằng.

Bồ Châu khẽ hỏi: “Điện hạ tìm ta có chuyện gì ạ?”

Vì một cơn giận bất chợt nên Lý Huyền Độ mới xông vào đây. Lúc này, hắn thấy nàng ngồi trước gương chải tóc, so với dáng vẻ hừng hực khí thế khi thi đấu trên sân vào ban ngày, quả là hai hình ảnh đối lập.

Một mái tóc đen nhánh được chải mượt, buông xuống ngang thắt lưng tựa dải lụa đen óng ả. Dáng người thướt tha chỉ khoác một chiếc áo mỏng tang, eo nhỏ buộc dải thắt lưng chỉ to bằng nắm tay, dưới ánh đèn mờ, toát lên vẻ dịu dàng yếu mềm.

Hắn bỗng chốc nghẹn lời, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, cân nhắc một lúc mới lên tiếng: “Vừa rồi ta đi thăm hoàng thúc, lúc ra ngoài, hoàng thẩm dặn ta ghé qua xem nàng, nói hôm nay nàng vất vả, lập công không nhỏ.”

Hắn đột ngột xuất hiện khiến Bồ Châu có phần ngạc nhiên, tới đây nàng mới vỡ lẽ, thì ra là tiện đường ghé qua sau khi thăm Đoan vương. Sợ hắn nghi ngờ vì sao mình biết chơi mã cầu, nàng giành giải thích trước một bước: “Ở Hà Tây có rất nhiều người chơi mã cầu, tuy điều kiện đơn sơ nhưng cũng xuất hiện không ít cao thủ. Từ nhỏ ta đã hiếu động, thích chạy theo học chơi…”

Bồ Châu vẫn đang nói dở, bên ngoài chợt vang lên giọng Hoài Vệ, hình như đang gọi nàng: “… A tẩu về rồi sao, ta muốn tìm a tẩu…”

Lý Huyền Độ bỗng tiến lên, tiện tay nhặt chiếc áo khoác đặt trước giường, khoác lên vai nàng, cúi đầu buộc kín hai ba nút thắt trên áo, nắm chặt một tay nàng, mở cửa đi ra.

Bồ Châu bị hắn kéo đi, không kịp phản ứng, đành phải lật đật theo sau.

Hoài Vệ đang cùng Lý Tuệ Nhi đi tới, vừa thấy Bồ Châu liền chạy ào tới, hớn hở kêu lên: “A tẩu, tẩu về rồi! Ngày mai tẩu dạy đệ với Ninh Phúc đánh cầu nhé…”

“Ta đưa a tẩu của đệ ra ngoài có việc! Mai hãy tìm nàng!”

Lý Huyền Độ ngắt lời cậu bé, vẫn nắm chặt tay nàng, bỏ lại Hoài Vệ và Lý Tuệ Nhi phía sau, kéo nàng đi thẳng.

Bồ Châu còn chưa hiểu chuyện gì thì đã bị hắn kéo ra khỏi Tây Uyển. Nàng sợ có người trông thấy, giật nhẹ tay mình ra khỏi lòng bàn tay hắn, hạ giọng nói: “Điện hạ, chàng buông tay ra trước đi. Ta tự đi được.”

Hắn buông tay, Bồ Châu mang theo chút men say, lặng lẽ đi theo hắn ra khỏi hành cung, thấy hắn dẫn mình đi về phía gian trướng hắn ở, trong lòng càng thêm nghi hoặc, đoán mãi không ra rốt cuộc hắn muốn làm gì, chẳng lẽ còn có chuyện khác?

Nàng cố nén tò mò, đi theo hắn đến trước trướng, để mặc hắn dẫn mình bước vào trong.

Dù đã tới đây mấy ngày rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nàng đặt chân tới nơi hắn ở.

Trong trướng, những ngọn đèn treo trên khung vải đốt đầy nến bạc, ánh sáng chiếu rạng cả gian phòng. Nàng dừng lại, chờ đứng vững rồi mới đưa mắt nhìn quanh một lượt.

Không gian bên trong cũng không tính là quá nhỏ, để ngăn hơi ẩm, dưới đất trải lớp thảm lông dày. Nhưng so với Tây Uyển trong hành cung thì hiển nhiên đơn sơ hơn nhiều. Chỉ có giường, án thư, bàn, ghế chân cao, cùng một số vật dụng cần thiết hằng ngày.

Bồ Châu đảo mắt một vòng, phát hiện trên bàn đặt một cuộn vải lanh mỏng dùng để băng bó trong quân doanh, một lọ kim sang dược, cùng dao găm, kéo và mấy món vật dụng khác. Nàng chỉ nghĩ đó là những thứ chuẩn bị cho chuyến săn, cũng không để tâm, thu lại ánh mắt, nhìn sang hắn.

Hắn vẫn không nói gì, chỉ đứng đó nhìn nàng.

Hắn còn nhịn được, chứ nàng thì không, cuối cùng vẫn phải hỏi: “Điện hạ đưa ta ra đây, rốt cuộc là có chuyện gì?

Lý Huyền Độ nhìn nàng, nói: “Ta bị thương rồi.”

Giọng hắn nghèn nghẹn.

“Đau lắm.”

Hắn nhớ tới lời của Đoan vương, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại buột miệng nói thêm một câu.

Bồ Châu sững lại, lại liếc nhìn những thứ đặt trên bàn.

“Chàng bị thương ở đâu? Làm sao mà bị?” Nàng hỏi dồn.

“Tối qua ta cùng Hàn Phò mã, vương tử Vu Điền và vài người nữa đuổi theo con mồi, vượt khỏi vòng vây. Ta đi lạc, bị một con gấu ngựa trong rừng tấn công. Vật lộn với nó một lúc, ta giết được nó, nhưng không may bị cào một cái.”

Hắn nói xong, giơ tay chỉ vào cánh tay trái bị tay áo che khuất.

Bồ Châu nghe xong, phản ứng đầu tiên là không tin nổi.

Sao có thể chứ?

Gấu ngựa mới đích thực là chúa tể trong rừng sâu, đến cả hổ báo khi chạm trán cũng phải e dè, không dám khiêu chiến.

Một mình hắn bị gấu ngựa tấn công mà còn thoát được, không những thoát được mà còn giết chết con gấu ấy, chỉ bị thương nhẹ?

Nhìn dáng vẻ của hắn bây giờ cũng chẳng giống đang bị thương nặng gì.

Ánh mắt Bồ Châu dừng lại trên cánh tay trái của hắn, hồi lâu không thốt nên lời.

Lý Huyền Độ vừa nói xong đã thấy hối hận, hối hận vì đáng ra hắn không nên kể với nàng. Đồng thời, một cơn giận âm ỉ cũng bắt đầu dâng lên.

Phản ứng này của nàng là sao?

Không quan tâm thì thôi đi, chẳng lẽ còn nghĩ hắn đang khoác lác?

Vẻ mặt hắn sa sầm.

“Thôi được rồi, nàng không tin cũng mặc. Coi như ta chưa nói gì.” Hắn lạnh nhạt nói.

Bồ Châu thấy có điềm chẳng lành, phản ứng rất nhanh, chịu đựng men say đi về phía hắn, nói: “Điện hạ, chàng lợi hại thật đấy! Một mình đấu với gấu ngựa mà vẫn sống sót! Đương nhiên ta phải tin chàng chứ, ban nãy chỉ vì quá kinh ngạc thôi!”

“Vết thương của chàng đã được xử lý tốt chưa?” Nàng lại hỏi, ánh mắt đầy sự lo lắng, nghiêng người lại gần hắn, khoảng cách rút ngắn thêm vài phần.

Lý Huyền Độ đã sớm nhận ra nàng có hơi men trong người, bước chân loạng choạng, hơi thở phả ra một làn hương lạ, gồm mùi rượu trộn lẫn với hạnh hoa, xộc thẳng vào mũi.

Hắn chịu đựng mùi hương gay mũi kia, liếc nhìn khuôn mặt ửng đỏ vì men say trước mặt, hừ lạnh một tiếng, không nói thêm lời nào.

Bồ Châu bỗng lúng túng, hối hận vì vừa rồi không hùa theo lời nói ba hoa kia để dỗ hắn vui lòng, giờ nhìn bộ dạng chẳng mấy vui vẻ của hắn, nếu còn tiếp tục nịnh bợ, có khi sẽ chỉ làm bầu không khí càng trở nên gượng gạo.

Hai người cứ thế im lặng đứng đối diện nhau, hắn cũng không nhìn nàng lấy một cái.

Bồ Châu ngờ rằng có khi hắn còn ghét nàng hơn nữa rồi, trong lòng bức bối vô cùng.

Trước đây, nàng muốn lấy lòng ai cũng đều rất thuận lợi. Cớ sao trong đời này lại đụng phải người này, hết lần này đến lần khác đều chẳng được như ý?

Men rượu trong bụng vẫn chưa tan hết, nàng cảm thấy đầu óc bắt đầu xoay mòng mòng. Nghĩ ngợi mãi, cuối cùng đành thử thăm dò: “Nếu điện hạ không còn chuyện gì, vậy… ta xin phép trở về trước nhé?”

Hắn không đáp, thần sắc càng thêm lạnh nhạt.

Bồ Châu biết mình nên rời đi, cắn cắn môi, nói thêm một câu đầy quan tâm: “Vậy ta đi trước… Còn mấy ngày nữa mới hết kỳ thu săn, chàng nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối đừng để bị thương nữa…”

Vừa nói nàng vừa xoay người, một tay đỡ trán, chuẩn bị cất bước rời đi thì bỗng một bàn tay khác từ phía sau vươn tới, chộp lấy cánh tay nàng, kéo mạnh nàng trở lại.

Bồ Châu vốn đã choáng váng, không kịp đề phòng, bị sức kéo có phần thô bạo kia lôi về, cả người xoay vòng, ngã sấp vào lòng Lý Huyền Độ, dường như còn va trúng cánh tay bị thương của hắn.

Nàng nghe thấy nơi cổ họng hắn phát ra một tiếng rên khe khẽ, mang theo đau đớn. Tới đây, nàng càng thấy hoảng hốt, cả người cứng lại, chân liền nhũn ra, đứng không vững, khi sắp trượt xuống theo thân thể hắn thì eo bỗng bị bàn tay kia ghì chặt.

Tim Bồ Châu đập thình thịch, nàng ngẩng mặt lên thì chạm phải biểu cảm khác thường của Lý Huyền Độ. Bằng bản năng, nàng vô thức giãy dụa, kêu lên “Điện hạ”, nhưng chỉ thấy hắn đang cúi xuống nhìn nàng, ánh mắt dừng lại thật lâu, khóe môi dần hiện lên một nụ cười như có như không, nhẹ giọng nói: “Huynh trưởng Hoàng đế của ta phái nàng gả cho ta, dò xét ta. Nàng dò như thế, rốt cuộc đã biết được gì rồi?”

Ánh mắt hắn đảo qua gương mặt nàng một lượt, cuối cùng dừng trên đôi môi đỏ mọng.

“Chẳng lẽ bà tử họ Hoàng kia không dạy nàng cách hầu hạ để ta vui lòng hơn sao?”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top