Sân bóng nằm ở Đông Bắc hành cung, dài năm mươi trượng, rộng mười lăm trượng, cầu môn đặt ở hai đầu Đông Tây, xung quanh có vây rào và đài quan sát, là một sân mã cầu đủ tiêu chuẩn. Trên sân, hai đội thi đấu được gọi là “nhị bằng”, mang ý nghĩa tỷ thí hữu hảo. Trận đấu không giới hạn thời gian; hai đội cưỡi ngựa, công thủ luân phiên. Ai đưa được cầu vào khung thành đối phương thì được tính một bàn, cuối cùng dựa vào số bàn để phân thắng bại. Bên nào giành được ba bàn trước, tức là đưa cầu vào khung thành ba lần, thì được tính là thắng.
Đương nhiên, Hoàng đế sẽ không xuất hiện trên khán đài, nhưng ngoại trừ Hoàng đế thì hầu hết những người có liên quan đều đã có mặt để xem cuộc tranh tài. Thái tử Lý Thừa Dục và vương tử Đông La ngồi sóng vai ở vị trí trung tâm tốt nhất trên khán đài. Trong lúc chờ trận đấu bắt đầu, thỉnh thoảng hai người lại trò chuyện cười đùa vài câu, tưởng chừng như vô cùng hòa hợp.
Tuy nhiên, đó chỉ là bề ngoài. Những người trực tiếp thi đấu trên sân lẫn cổ vũ trên khán đài đều hiểu rất rõ: không có “hòa”, chỉ có “thắng” hoặc “thua”!
Vì chuyện ầm ĩ mà công chúa Bảo Xích gây ra tối qua, việc Đoan vương phi và Tần vương phi cùng dẫn đội nhà giao đấu với công chúa Bảo Xích của Đông Địch trong trận mã cầu này đã sớm truyền ra khắp quân doanh, trở thành chủ đề được bàn tán sôi nổi. Hôm nay, ngay cả binh sĩ cấm quân, Vũ Lâm vệ hay những binh sĩ bình thường, không ai là không hay biết. Những người không thể vào trong sân thì tụ tập kín mít bên ngoài, có kẻ còn trèo cây giành chỗ cao, mong được tận mắt chứng kiến cảnh tượng hiếm có này.
Lý Huyền Độ vẫn chưa tiến vào sân, nhưng khi còn cách cả một đoạn đường, hắn đã nghe thấy âm thanh hò hét vang dội như sấm từ hướng đó vọng đến.
Hắn không xa lạ gì với bầu không khí này.
Thuở thiếu niên, hắn từng cưỡi ngựa đến mức mồ hôi đầm đìa, tung vó tranh cầu giữa tiếng reo hò sôi sục như vậy, say mê đến mức trời tối cũng quên cả hồi cung.
Nhưng khoảnh khắc này, chính bầu không khí ấy lại khiến hắn căng thẳng đến nghẹt thở.
Hắn không tài nào tưởng tượng nổi, mới chỉ một đêm không về, nàng lấy đâu ra lá gan và bản lĩnh để cưỡi ngựa đánh cầu thế này? Phải biết rằng đây là một trò chơi đòi hỏi rất cao về cưỡi ngựa, kỹ năng và thể lực. Cho dù bỏ qua yếu tố thể lực do đều là phụ nữ, chỉ riêng kỹ năng cưỡi ngựa và điều khiển gậy phát bóng, liệu nàng có làm được không đây?
Huống hồ đã gọi là thi đấu, lại còn liên quan đến thể diện hai nước, thì thể nào cũng là cuộc tranh tài kịch liệt, nhỡ đâu xảy ra sơ suất, chẳng may ngã ngựa như Đoan vương hôm qua, bên cạnh còn có hắn ra tay cứu nguy.
Còn nàng thì sao?
Lòng Lý Huyền Độ như thắt lại, vừa tức giận lại vừa lo lắng.
Tuy không ưa gì vị vương phi này, nhưng hắn cũng chưa từng có ý định lấy mạng nàng. Dù sao nàng cũng không phải hạng đại gian đại ác, cùng lắm cũng chỉ là tiểu nữ lang có tư tưởng lệch lạc mà thôi.
Cảm giác mệt mỏi và khó chịu trên thân thể đã sớm tan biến, hắn thúc giục chiến mã dưới thân, tăng tốc lao về phía trước.
Lối vào sân bóng đã bị tầng tầng lớp lớp người vây kín. Hắn lập tức nhảy xuống ngựa, sải bước lao đến, mạnh tay đẩy phăng những người chắn phía trước, chen thẳng vào trong.
Vừa bước vào, âm thanh hỗn loạn quanh tai trở nên náo nhiệt hơn hẳn. Giữa tiếng huyên náo ấy, có cả tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng gậy đập vào quả cầu vang lên “bồm bộp”, cùng tiếng nữ tử quát gọi liên miên.
Lý Huyền Độ chạy vội lên khán đài rồi dừng ở một góc, ánh mắt vượt qua đám người chen chúc trước mặt, dõi theo bóng người ngựa đang vút qua trên sân, dõi mắt tìm kiếm nàng. Gần như ngay cái nhìn đầu tiên, hắn đã nhận ra nàng.
Chẳng phải vì trang phục của nàng quá nổi bật.
Hôm nay nàng mặc một bộ áo tím tay bó chuyên dùng để đánh mã cầu, đầu đội mũ bảo vệ, mái tóc mượt mà được giấu gọn bên trong, đeo một đôi giày ô da sáu mảnh, kiểu ăn mặc chẳng khác gì những người còn lại trong sân.
Điều khiến hắn nhận ra nàng giữa đám đông chính là phong thái của nàng.
Nàng không chỉ ngồi vững vàng trên lưng con ngựa đỏ, mà còn cầm vững nguyệt cán, thúc ngựa phi như bay, xuyên qua vòng vây của mấy kỵ thủ mặc áo đỏ của Đông Địch, chặn đứng đường bay của quả bóng, để quả cầu khựng lại một thoáng trên đầu gậy, rồi gập người nện xuống.
Quả cầu vẽ một đường vòng cung trên không, bay chuẩn xác về phía một kỵ thủ khác của đội Tím.
Đường chuyền ấy vừa chính xác lại vừa đẹp mắt, cho dù sau đó quả cầu bị đối thủ chặn lại, không tạo được pha tấn công nào nguy hiểm, nhưng vẫn giành được tràng pháo tay cổ vũ không ngớt và sự tán tưởng của đám binh sĩ vây xem.
Lý Huyền Độ nhìn theo thân ảnh áo tím giữa bụi cát tung bay, phi ngựa như chớp trên sân, ánh mắt sững lại, mãi đến khi Diệp Tiêu lại gần, khẽ gọi một tiếng “Điện hạ”, hắn mới bừng tỉnh.
Hắn vội nhìn bảng tỷ số, phát hiện đội Đỏ đã ghi được hai điểm, trong khi đội Tím của nàng mới chỉ ghi được một điểm, liền hỏi tình hình trận đấu.
Mấy ngày nay Diệp Tiêu vẫn luôn làm theo lệnh hắn, âm thầm theo sát vương phi, khi nãy cũng có mặt tại sân, nắm rõ toàn bộ diễn biến nên bẩm tấu lại một cách chi tiết.
Khi trận đấu vừa mới bắt đầu, một kỵ thủ đội Tím phía đã lợi dụng sơ hở của đối phương, ghi bàn mở tỷ số. Không ngờ chỉ sau đó không lâu, công chúa Đông Địch kia đã đáp trả bằng một bàn thắng, hai bên tạm thời hòa điểm.
Nào ngờ, đúng lúc hai bên đang giằng co kịch liệt, trong lúc cưỡi ngựa tranh cầu cùng một kỵ thủ người Đông Địch, kỵ thủ ghi bàn bên đội vương phi đã bị đối thủ chơi xấu. Tận dụng ưu thế hình thể vượt trội, kỵ thủ người Đông Địch đã tông thẳng vào người kỵ thủ đội Tím, khiến kỵ thủ đội Tím bị ngã ngựa, trọng thương phải rời sân. Người thay vào là một kỵ thủ có kỹ thuật kém hơn.
Mất đi chủ lực, đội Tím của vương phi liền rơi vào thế bị động.
Tuy có Đoan vương phi trấn giữ tuyến sau, cố gắng phòng ngự nhưng vẫn bị mất thêm một bàn, tổng cộng thua kém một điểm.
Nói cách khác, chỉ cần đối thủ ghi thêm một bàn nữa là có thể giành thắng lợi trong trận đấu này.
Lý Huyền Độ liếc quanh khán đài.
Có lẽ vì đang dẫn trước một bàn, nên đám quý tộc Đông La và Đông Địch đều mang vẻ mặt thong dong. Vị vương tử kia lại càng nhàn nhã, hiện đang vui vẻ trò chuyện cùng Thái tử Lý Thừa Dục.
Nhìn là biết Lý Thừa Dục đang cố hết sức che giấu tâm trạng, nhưng rốt cuộc vẫn không thể bày ra vẻ ung dung tự tại được như đối phương.
Y có vẻ hơi căng thẳng, ứng phó qua loa vài câu, ánh mắt vẫn luôn bám chặt lấy bóng người mặc áo tím trên sân.
Lý Huyền Độ biết rất rõ, y đang dõi theo ai. Đúng lúc này, bên tai hắn vang lên một tiếng quát lanh lảnh của nữ tử, hắn quay lại theo hướng phát ra âm thanh, bỗng thấy tình hình trên sân đã thay đổi bất ngờ.
Bồ Châu lại chặn được quả cầu sơn đỏ đang bị đánh bay loạn xạ giữa không trung, lập tức chuyền cho một đồng đội, sau đó thúc ngựa lao lên phía trước, quay đầu ra ám hiệu đã hẹn từ đêm qua với Đoan vương phi.
Đoan vương phi hiểu ý, đón lấy quả cầu do kỵ thủ bên mình chuyền đến, vung gậy tiếp bóng cho Bồ Châu đang ở phía trước.
Nào ngờ, đường bóng này không phải nhắm tới bên sườn nàng, mà là một cú đánh cao, quả cầu bay vút lên, vượt qua đầu tất cả mọi người, nhắm thẳng về phía trên đầu nàng.
Điều này khiến công chúa Bảo Xích và những người đang đuổi sát toan chặn rồi phản công cũng trở tay không kịp.
Họ chưa kịp phản ứng thì quả bóng đã bay qua đỉnh đầu Bồ Châu, eo nàng đột nhiên gập xuống, cả người nàng nằm rạp trên lưng ngựa, vung gậy, đánh một cú móc ngược cực kỳ hiếm thấy và cũng vô cùng hiểm hóc trên sân đấu, đưa quả cầu bay thẳng vào khung thành đối thủ.
Đội Tím lại ghi thêm một điểm!
Hai đều.
Cả sân bỗng chốc nổ tung trong tiếng hoan hô như sấm dậy. Những binh sĩ cấm quân, Vũ Lâm quân vả cả binh sĩ may mắn được vào trong xem trận đều vô cùng phấn khích, tiếng hò hét cổ vũ như muốn làm rung chuyển cả mặt đất!
Đoan vương phi dù kích động nhưng vẫn không dám lơi lỏng, ra lệnh cho người của mình tiếp tục dốc toàn lực tranh đoạt quả cầu cuối cùng, cũng là điểm số quan trọng nhất.
Sắc mặt công chúa Bảo Xích tối sầm lại, liếc Bồ Châu một cái, quát gọi đội kỵ thủ áo đỏ bằng tiếng phiên bang: “Canh chừng ả ta! Nếu ả ta giữ bóng, khi cần thiết cứ dùng cách ta đã dạy, đẩy ả ngã xuống! Tuyệt đối không được để ả cản đường đoạt điểm của chúng ta!”
“Vinh quang thuộc về thần Côn Luân!”
Cuối cùng nàng ta rống to.
Kỵ thủ áo đỏ hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng liều mạng.
Đội Tím cũng không dám chủ quan, hai bên công thủ liên tục, ngựa phi đan xen, tiếng quát giục vang vọng không ngớt. Quả cầu nhỏ bị đánh cho quay tít trên không, hết lao về bên này lại bật về bên kia, cục diện rơi vào thế bất phân thắng bại.
Lúc này cả trường đấu lại trở nên yên lặng, không còn ai phát ra tiếng động nào, tất cả đều nín thở siết chặt nắm tay, ánh mắt không rời khỏi những bóng người cưỡi ngựa tung hoành, vung gậy truy cầu trên sân.
Bồ Châu biết mình đã trở thành mục tiêu chính của đối thủ, nếu cứ giữ bóng khư khư sẽ chỉ rước họa vào thân, bèn ra ám hiệu cảnh báo cho Đoan vương phi.
Đoan vương phi cũng nhìn ra thế khó của nàng, cũng dùng ám hiệu truyền lệnh cho các kỵ thủ khác trong đội dồn lực tiếp ứng, giảm bớt áp lực cho nàng.
Quả cầu không còn nằm trong tay nàng, nhóm kỵ thủ áo đỏ cũng thôi không vây quanh nàng, chỉ để lại một người kìm kẹp, số còn lại đổi sang truy cầu.
Bồ Châu tạm thời rút về phòng ngự, thừa lúc tình thế lơi lỏng, bắt được quả cầu do Đoan vương phi chặn lại, liền đánh sang hai bên, dẫn cầu xông về phía trước, lách khỏi vòng vây của đội đối phương, lao thẳng về phía vòng tròn khung thành.
Kỵ thủ đội Tím thấy vậy thì vô cùng sốt ruột, trong tiếng quát mắng của công chúa Bảo Xích, họ hấp tấp đuổi theo. Hai nữ kỵ thủ giữ vai trò hậu vệ ở phía đối diện cùng lao tới theo thế gọng kìm, một trong số đó đã kịp xông lên gần, vung gậy quét mạnh một cú hiểm ác.
Kiếp trước Bồ Châu đã chơi trò này không ít lần, rất quen thuộc với đủ trò bỉ ổi trên sân. Chỉ thoáng nhìn nàng đã nhận ra, đối thủ định đâm vào mắt tuấn mã mà nàng đang cưỡi.
Chiêu này hết sức độc địa.
Nếu ngựa bị thương ở mắt thì rất dễ phát cuồng, mà một khi đã phát cuồng thì rất khó kiểm soát, có thể hất văng người cưỡi trên lưng nó vào bất cứ lúc nào.
May thay, nàng và con ngựa đỏ này đã gắn bó ăn ý suốt mấy ngày qua, người ngựa thấu hiểu lẫn nhau.
Nàng khom người, tìm một khoảng trống dưới mặt đất để tiếp tục đẩy cầu về phía trước, đồng thời giật dây cương, thúc ngựa né khỏi đòn đánh của đối thủ.
Nhân lúc hai ngựa giao thoa, tầm nhìn của khán giả bị che khuất chỉ trong thoáng chốc, nàng xoay ngược gậy, dùng đầu gậy húc mạnh vào hông đối thủ.
Kỵ thủ áo tím bị trúng một đòn, mặt mày biến sắc, đau đớn cúi gập người xuống, không giữ chắc được cán gậy, gậy rơi xuống đất…
Bồ Châu đã bỏ lại kẻ vừa bị đánh rơi gậy phía sau, phóng ngựa đuổi theo quả cầu nhỏ đang lăn dưới đất. Nàng ngắm chuẩn phương hướng, chuẩn bị vung gậy thực hiện cú đánh cuối cùng, nhằm đưa bóng vào khung thành đối phương.
Ngay khoảnh khắc đó, một thân hình cao lớn phóng ngựa lao đến, chặn ngang đường nàng từ bên hông.
Công chúa Bảo Xích đã đuổi kịp, oan gia ngõ hẹp gặp nhau!
Nàng ta không hề có ý dừng lại, ngựa như mũi tên bắn thẳng tới, định tái hiện chiêu cũ, mượn thân hình khỏe mạnh áp đảo để tông nàng ngã ngựa như đã từng làm trước đó.
Về thể lực, nàng biết mình tuyệt đối không phải đối thủ của nàng ta.
Ngay trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, nàng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, dùng tiếng phiên ngữ hét lên với công chúa Bảo Xích vừa phóng thẳng đến trước mặt mình: “Thần Côn Luân nhất định sẽ không tha thứ cho hành vi của ngươi!”
Người đàn bà Đông Địch kia khựng lại, sững sờ một thoáng.
Bồ Châu nở nụ cười rạng rỡ, nói tiếp: “Chiến thắng cuối cùng sẽ thuộc về hoàng triều họ Lý chúng ta!”
Lúc này công chúa mới kịp hoàn hồn, nghiến răng, định tiếp tục lao lên để húc nàng văng khỏi ngựa, nhưng đã muộn.
Bồ Châu đã tận dụng đúng khoảnh khắc đối phương sững người, lao ra khỏi vùng cản phá, vung nguyệt cán đuổi theo quả cầu đỏ.
Nàng cúi thấp người, hai chân móc chặt vào bàn đạp, nửa người lơ lửng bên hông ngựa, vung gậy thật mạnh.
Một cú đánh dứt khoát khiến quả cầu nhỏ tung lên khỏi mặt đất, vẽ một đường bóng đỏ rực giữa không trung, bay thẳng về góc khung thành phía trước.
Giây phút đó, im phăng phắc, không một tiếng động, mọi ánh mắt đều dõi theo quỹ đạo của quả cầu nhỏ đang bay giữa không gian.
“Chặn lại! Mau chặn lại!”
Phía sau vang lên tiếng hét xé họng đầy căm phẫn của công chúa Đông Địch, những nữ kỵ thủ áo đỏ gần đó cũng điên cuồng giục ngựa truy đuổi, nhưng làm sao có thể đuổi kịp quả cầu nhỏ đang bay vun vút giữa không trung?
Đợi đến khi những người áo đỏ ấy kịp áp sát, quả cầu đã bay vào góc khung thành theo một góc cực hiểm, đập trúng tấm lưới căng sau vòng tròn khung thành.
Đội áo tím lại ghi thêm một điểm.
Trọn vẹn ba điểm, giành chiến thắng.
Sau một hồi im lặng, đột nhiên tiếng cổ vũ càng thêm phần quyết liệt hơn.
Thắng rồi! Cho dù trận đấu cam go, nhưng hữu kinh vô hiểm, cuối cùng vẫn giành được chiến thắng!
Bồ Châu cũng không giấu nổi sự xúc động.
Kiếp trước, nàng từng theo Lý Thừa Dục chinh chiến không biết bao nhiêu lần, vậy mà chưa một chiến thắng nào khiến nàng có được cảm giác tự hào và hưng phấn như trận đấu này.
Y phục trên người nàng đã bị mồ hôi thấm ướt, huyết mạch trong người như sôi trào. Trong tiếng hoan hô bùng cháy, nàng tung người nhảy xuống ngựa, việc đầu tiên là chạy ngay đến chỗ Đoan vương phi để ăn mừng. Không ngờ vừa nhảy xuống, mũ trên đầu lại bị mắc vào yên ngựa, lệch đi rồi rơi xuống đất, mái tóc đen dài như dòng thác đổ xuống, rũ đến tận ngang eo.
Người đẹp má hồng mây Sở rạng,
Ngựa hoa đào mượt thạch lựu quần. [1]
[1]
Nếu trên đời thực sự có người khuynh thành khuynh quốc, e rằng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Phản ứng của khán giả hai bên cực kỳ trái ngược.
Công chúa Đông Địch mặt mày xám ngắt, ánh mắt như đóng băng, dán chặt vào quả cầu nhỏ vừa bay vào trong khung thành, dường như vẫn chưa thể tin được kết quả trước mắt.
Nụ cười trên mặt vương tử Đông La cũng dần trở nên gượng gạo, còn những người Đông La và Đông Địch từng hống hách ngạo mạn, giờ đây cũng đều câm lặng, không nói lời nào.
Vương tử Đông La mượn cớ cáo lui trong vội vã. Thái tử Lý Thừa Dục bật cười sang sảng, tiếng cười sảng khoái vô cùng, nhưng chẳng mấy chốc đã ngừng lại, ánh mắt dõi theo bóng người vẫn còn trên sân, đôi mắt không rời lấy một khắc.
Diêu Hàm Trinh nhìn bóng người áo tím đang hân hoan chúc mừng bên cạnh Đoan vương phi, rồi lại nhìn theo ánh mắt Lý Thừa Dục, đáy mắt dần hiện lên một sự oán hận mơ hồ.
Hàn Xích Giao và Hoài Vệ đều mừng đến phát cuồng, hai người liên tục dậm chân, lớn tiếng gào thét, suýt chút nữa thì hét khản cả cổ.
Hồ Quý phi và Lý Lệ Hoa đều lộ vẻ mặt tươi cười.
Hồ Quý phi rốt cuộc cũng có thể yên tâm, báo cáo sự việc với Hoàng đế.
Lý Lệ Hoa thì không cần lo lắng chuyện bị trách cứ.
Nếu thua, khiến Hoàng đế phật ý, tuy nàng ta là hoàng tỷ, nhưng cũng chẳng thể dễ bề ăn nói.
Hiện tại đã thắng, mọi chuyện đều tốt cả rồi.
Nàng ta không khỏi đưa mắt, liếc nhìn Tiêu thị bên cạnh.
Tiêu thị cố nặn ra nụ cười, đứng dậy gần như ngay lập tức, dẫn theo các tỳ nữ, lẳng lặng rút lui.
Khóe môi Lý Lệ Hoa càng cong lên, chuyển sang liếc nhìn tướng quân Nam Tư, Thẩm Dương.
Gã đứng bên cạnh một hàng binh sĩ duy trì trật tự sát khán đài, vẻ mặt lạnh tanh, chợt như cảm nhận được ánh nhìn từ Lý Lệ Hoa, gã liền quay đầu nhìn lại.
Lý Lệ Hoa mỉm cười, trao cho gã một ánh mắt đầy ẩn ý, không ngờ gã lại làm như không thấy, xoay người bỏ đi, khiến nàng ta có phần hụt hẫng.
Ban đầu nàng ta để mắt đến người đàn ông này, không chỉ vì gã ta trẻ trung anh tuấn, tài năng xuất chúng, quan lộ hanh thông, mà còn bởi nàng ta đang ngày một thất vọng với thái độ lạnh nhạt mà Hàn Vinh Xương dành cho mình, muốn lấy đó để trả đũa trượng phu. Ngoài ra, chuyện Tiêu thị luôn luôn chống đối, giành giật sự nổi bật với nàng ta ở khắp mọi nơi cũng chiếm một phần nguyên nhân không nhỏ.
Chỉ nghĩ đến việc hôm nay Tiêu thị phải chịu mất mặt đến ngần này, Lý Lệ Hoa đã cảm thấy vô cùng hả hê.
Bên tai tràn ngập tiếng hò reo vui mừng. Lý Huyền Độ đứng sâu trong một góc khán đài, lặng lẽ dõi theo nàng.
Hắn thấy Hồ Quý phi và Trưởng công chúa đã đứng dậy, tươi cười tiến đến đón nàng. Nàng được vây quanh bởi biết bao người, dường như đoàn người ấy sắp đi ngang qua chỗ hắn đang đứng.
Đột nhiên, hắn bừng tỉnh nhận ra, gương mặt mình vẫn đầy máu me, y phục thì lôi thôi lếch thếch.
Sau một hồi đắm chìm trong niềm vui chiến thắng, mấy binh sĩ gần đó cuối cùng cũng lấy lại thần trí, bắt đầu chú ý đến hắn. Vài người lộ ra vẻ ngờ ngờ, thậm chí sợ sệt khi nhận ra hắn.
Lý Huyền Độ xoay người rời đi, cũng âm thầm hệt như lúc hắn vừa đến.
Hoàng đế rất hài lòng với kết quả của trận đấu hôm nay. Ông ta sai người ban thưởng một ít lụa là gấm vóc cho vương phi Đông La để tỏ lòng an ủi. Còn về đội nhà, ông ta cũng lệnh cho Hồ Quý phi mở yến tiệc để chúc mừng Đoan vương phi, Tần vương phi và những người lập công, đồng thời cũng ban tiệc cho bá quan văn võ đã đi theo hộ tống.
Lý Huyền Độ trở về trướng của mình.
Hắn không nói ra chuyện bản thân đã một mình đối đầu với gấu ngựa đêm qua. Trên thực tế, ngay cả Hàn Xích Giao và vương tử Vu Điền cũng chỉ nghĩ hắn bị gấu ngựa tấn công, may mắn thoát chết mà thôi.
Hắn tự xử lý vết thương ở tay, tắm rửa thay y phục xong thì vẫn đi dự yến như thường. Đến sẩm tối quay về, trong người mệt mỏi rã rời, hắn đổ người xuống, vừa nhắm mắt là đã thiếp đi ngay.
Những giấc mộng trước đây của hắn, gần như đều liên quan đến những chuyện xảy ra năm hắn mười sáu tuổi.
Nhưng lần này, cảnh trong mộng lại hoàn toàn khác hẳn.
Hắn mộng thấy Ưng đài nằm ở một góc hẻo lánh trong vương phủ.
Ánh trăng trong trẻo như nước chiếu rọi lên những bức tường đổ nát và nền đài sụp lở. Hắn một mình bước qua con đường nhỏ bị đám cỏ dại um tùm che lấp, vòng qua một đoạn tường nứt vỡ rồi lững thững bước lên từng bậc đá cẩm thạch dẫn lên Ưng đài. Trên bậc thềm cao nhất kia, có một đôi uyên ương đang quấn lấy nhau. Từ xa nhìn lại, hắn thấy y phục cả hai đều xộc xệch, người đàn ông đang đè người phụ nữ xuống nền bậc lạnh băng và cứng rắn, còn người phụ nữ thì dùng cánh tay trắng mịn, ôm chặt phần lưng vai của người đàn ông, đôi mắt nàng lả lơi đưa tình, miệng hơi hé, hàm răng ngà cắn nhẹ vào yết hầu người đàn ông, tư thái mê người, không gì sánh được.
Nàng còn bạo dạn đến mức, đôi tay trắng nõn mảnh mai kia không dừng lại ở đó, thậm chí còn đưa xuống, vuốt ve bộ phận nam tính đã sớm trỗi dậy kia…
Hắn không kìm nén nổi nữa, ngay trong mộng đã thoát ra, người như bị nhấc bổng lên tận mây xanh, đạt tới đỉnh điểm khoái lạc. Cũng chính vào khoảnh khắc cao trào đó, Lý Huyền Độ giật mình tỉnh giấc.
Hắn mở bừng mắt, nhận ra bản thân vẫn nằm trên giường trong trướng vải, vừa rồi chỉ là một giấc mộng Nam Kha.
Trái tim dưới lồng ngực vẫn đang đập dồn dập, từng nhịp dữ dội như trống trận giục giã. Trán và lưng ướt đẫm mồ hôi nóng, còn bên dưới lớp y bào vừa mới được giải thoát, dường như có thứ gì đó ẩm lạnh nhơ nhớp vừa bám vào.
Dư vị cực lạc trong mộng nhanh chóng biến mất, trong lòng hắn chỉ còn lại nỗi trống rỗng và chán chường. Đúng lúc ấy, người hầu thân cận của hắn là Lạc Bảo cầm đèn bước vào. Chỉ thoáng liếc qua, Lạc Bảo đã sững người, đứng khựng lại.
Lý Huyền Độ vẫn nằm ngửa như cũ, chỉ là đã khép mắt lại, giữa hàng mày thoáng hiện nét mỏi mệt. Một lúc sau, hắn khàn giọng hỏi: “Giờ nào rồi?”
“Bẩm điện hạ, vừa qua giờ Tuất một khắc (~19h15). Bên ngoài trời đã tối rồi ạ.” Lạc Bảo nhẹ giọng đáp, thấy hắn không lên tiếng nữa, ánh mắt lướt qua bộ y phục dính bẩn trên người hắn, dè dặt hỏi: “Nô tài hầu điện hạ thay y phục chứ ạ?”
Lý Huyền Độ khẽ “ừm” một tiếng.
Lạc Bảo đặt đèn xuống, mang nước vào trong. Sau khi được hầu hạ thay y phục xong, Lý Huyền Độ lại nằm xuống, quay mặt vào trong, bất động không nói. Nhớ lại cảnh tưởng ban nãy, Lạc Bảo bỗng ngộ ra ngay. Điện hạ rời phủ đã hơn nửa tháng, suốt bao lâu nay không được ở cùng vương phi, hắn bèn quan tâm đề nghị: “Điện hạ, có cần nô tài đi mời vương phi đến…”
Hắn vừa nói xong, đang nín thở chờ câu trả lời thì bỗng thấy Tần vương nghiến răng, buồn bực quát: “Cút ngay!”
Lạc Bảo vội “dạ” đáp lại, không dám nói thêm lời nào nữa, chuồn lẹ ra ngoài.
Trong màn trướng chỉ còn lại một mình hắn.
Lý Huyền Độ nhắm mắt, hồi tưởng lại cảm giác hoan lạc trong giấc mộng vừa nãy, tâm trạng u uất. Khi nhớ đến dáng vẻ hào hứng trên sân bóng của nàng hôm nay, tâm trí hắn bỗng hiện ra cảnh nàng nằm ngửa trên lưng ngựa vung gậy đánh bóng, phút chốc ngẩn ngơ lần nữa.
Không ngờ bên dưới vòng eo mảnh khảnh tưởng chừng có thể ôm gọn chỉ bằng một bàn tay, lại ẩn chứa sức bật mềm dẻo đến nhường này.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, người hắn như dần nóng lên.
Hôm nay nàng nổi bật rực rỡ thế kia, hẳn phía nàng vẫn còn rất đông vui.
Lý Huyền Độ càng có cảm giác trống trải và cô đơn, chưa kể trong trướng nóng bức khó chịu, đang định đứng dậy, ra ngoài hít thở chút không khí cho thoáng, thì chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng Lạc Bảo đang nói chuyện với một nữ tử trẻ tuổi.
Tim Lý Huyền Độ đập nhanh hơn một nhịp, nhưng chỉ tích tắc sau, hắn đã nhíu mày.
Chẳng qua chỉ là một nữ tử xa lạ từ đâu đến mà thôi.
Chỉ một lúc sau, Lạc Bảo bước vào, khuôn mặt mang theo ý cười, đặt một hộp đồ ăn lên bàn, bẩm báo: “Điện hạ, vừa rồi Đoan vương phi phái người đưa tới, nhờ nô tài chuyển lời cảm ơn tới điện hạ vì hôm qua đã cứu được Đoan vương.”
Lý Huyền Độ vén áo ngồi dậy, lười biếng tựa vào đầu giường, thoạt đầu hắn không nói gì nhưng sau khi trầm tư một lúc thì lại đột nhiên hỏi: “Ngươi có hỏi vết thương ở chân Đoan vương giờ thế nào rồi không?”
Lạc Bảo sửng sốt, lắc đầu tỏ vẻ hối lỗi: “Nô tài sơ suất, quên hỏi mất rồi.”
Lý Huyền Độ đáp lời: “Giúp ta thay quần áo, ta sang thăm hoàng thúc.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận