Người được Hồ Quý phi phái đi do thám đã trở về báo tin: công chúa Đông Địch vẫn đang luyện tập đánh cầu trên lưng ngựa. Nhìn vào cách nàng ta phối hợp nhịp nhàng cùng đám kỵ thủ đi theo, có thể đoán thường ngày hẳn cũng không ít lần ra sân.
Thực ra không cần do thám cũng biết: đối phương dám đưa ra yêu cầu thi đấu kiểu này thì tất nhiên, thực lực cũng không thể xem thường.
So ra, bên này chỉ là đội ngũ được chắp vá tạm thời. Bồ Châu mới gia nhập không lâu, Đoan vương phi thì tuổi đã cao, tuy có kỹ xảo và kinh nghiệm, nhưng một khi lên ngựa, bất kể là về độ linh hoạt hay thể lực đều không thể so sánh được với các cô gái trẻ.
Không ai dám tỏ ra lơ là. Đoan vương phi biết rất rõ sân bóng là nơi lòng can đảm mang tính quyết định, nó có thể biến một người trở thành anh hùng, nhưng để chiến thắng thì không thể thiếu đi sự phối hợp ăn ý của toàn đội. Nghĩ tới nghĩ lui, bà tính mời một người đàn ông tinh thông bộ môn này đến chỉ dẫn kỹ càng thêm một lượt.
Người đầu tiên bà nghĩ tới chính là Tần vương Lý Huyền Độ, người vừa cứu trượng phu của bà thoát khỏi vó ngựa hôm nay.
Khi còn niên thiếu, Tần vương không chỉ say mê săn bắn, mà còn vô cùng yêu thích đánh cầu cưỡi ngựa.
Năm xưa, hắn từng sở hữu sân mã cầu đắt đỏ nhất kinh thành. Sân được lọc kỹ lớp đất lên bề mặt, dùng dầu mỡ rưới đều tạo thành sân bóng với chu vi nghìn bước, sau nhiều lần lăn ép, mặt sân không những bằng phẳng bền bỉ, mà kể cả dưới trời nắng chang chang, đàn ngựa chạy rầm rập trên đó nhưng cũng chẳng dậy nổi chút bụi nào. Hắn còn từng chê vệ binh trong cung không dám giao đấu quyết liệt với mình, nên hay cải trang rời cung, đến sân mã cầu ở Nam thị thách đấu người ta. Có lần hắn đánh hăng đến nỗi tối mịt vẫn chưa về cung, thị vệ phải tỏa đi tìm, đến khi tìm được thì thấy bầu không khí trên sân sùng sục, Lý Huyền Độ mình mẩy lấm lem, y phục xộc xệch, lách người thoát khỏi truy đuổi chỉ để tranh đoạt đường bóng.
Năm mười bốn tuổi, hắn từng dẫn đầu một nhóm thiếu niên đánh bại đội kỵ thủ ngoại bang có ý đồ phô trương thanh thế tại kinh thành. Khi ấy hắn thúc ngựa vung gậy, khí thế ngút trời, đến nay, vương phi vẫn nhớ rõ cảnh tượng đó như in.
Bà liền gọi Bồ Châu ra một góc, nói rõ ý định của mình, bảo nàng phái người đi mời Tần vương đến.
Kỳ thực, Bồ Châu còn chẳng biết lúc này hắn đang ở đâu, đành vờ như không có chuyện gì xảy ra, đồng ý với Đoan vương phi, toan cử người sang trướng hắn thử vận may, nào ngờ Hoài Vệ vẫn hăm hở bám theo nàng hóng chuyện bỗng reo lên: “Mấy hôm rồi a tẩu cũng không gặp Tứ huynh đâu ạ! Huynh ấy cũng không đến tìm a tẩu!”
Bồ Châu chỉ hận không thể nhét đầu Hoài Vệ xuống hố rồi lấy bùn lấp kín miệng cậu nhóc lại, xấu hổ nhìn Đoan vương phi giải thích: “Mấy hôm nay chàng bận quá, ở bên ngoài thì người khác cũng dễ gặp được hơn…”
Đoan vương phi biết vợ chồng nàng có điều mâu thuẫn, nhưng cũng không nói thẳng ra, chỉ mỉm cười, gật đầu cho qua. Bồ Châu vội sai Vương mụ đi tìm Lý Huyền Độ, dặn bà ta phải nói rõ cho hắn biết đây là ý của Đoan vương phi. Vương mụ đồng ý, chẳng bao lâu đã quay lại, báo rằng không gặp được người, chỉ biết từ lúc chiều Tần vương đã cùng Hàn phò mã, vương tử Vu Điền và những người khác đuổi theo con mồi chạy ra ngoài vòng vây, hiện vẫn chưa về, tạm thời sẽ không gặp được.
Đoan vương phi đành chọn người khác, sai người mời một huấn luyện viên nổi danh trong cấm quân tới chỉ đạo. Cũng trong đêm đó, cả đội đã sắp xếp xong vị trí cá nhân, luyện cách phối hợp và chiến thuật thi đấu. Mãi đến tận khuya, sau khi thống nhất ám hiệu tiến công hay rút lui khi ra sân, cả đội mới giải tán nghỉ ngơi, dưỡng sức chuẩn bị cho trận đấu ngày mai.
Tin này đã sớm lan ra khắp hành cung.
Sau khi từ yến tiệc trở về, Tiêu thị vẫn luôn âm thầm quan tâm đến chuyện này, thậm chí còn phái tỳ nữ để ý động tĩnh phía Hồ Quý phi. Khi biết người dẫn đội ra sân là Đoan vương phi, nàng ta liền chắc mẩm rằng ngày mai thể nào cũng thua, vừa thấy thương hại, vừa thấy vương phi không đủ sáng suốt.
Đoan vương phi đã già đầu rồi mà vẫn không biết nhìn thế cục, hấp tấp nhận lời thế này, chỉ e danh tiếng sẽ tan thành mây khói. Khi nàng ta còn đang mừng thầm vì tránh được rắc rối này, thì lại nghe tỳ nữ báo thêm rằng, không chỉ Đoan vương phi mà ngay cả Tần vương phi cũng tham gia trận đấu, đã thế còn là chủ động xin được ra sân!
Một đứa con gái của tội thần, lớn lên ở vùng biên cương xa xôi như Hà Tây, thì biết gì về cưỡi ngựa đánh cầu chứ?
Tiêu thị truy hỏi, tỳ nữ liền đáp Tần vương phi kể rằng từng chơi trò cưỡi lừa đánh cầu và chạy bộ đánh cầu lúc còn ở Tây Hà.
Tiêu thị sững người, như chợt hiểu ra, không nhịn được bật cười nghiêng ngả, đến mức nước mắt cũng sắp trào ra. Đúng lúc ấy, Trịnh quốc phu nhân cũng nghe tin đến tìm nàng ta, hai người liền mang đề tài ấy ra bàn luận: “Ta thấy Quý phi tuyệt vọng quá rồi nên chuyện gì cũng dám thử, đúng là thất sách. Cao thủ có sẵn như cô không mời cho đàng hoàng, lại phái mấy người thế kia ra ứng phó. Đoan vương phi thì thôi cũng được, xem như bảo đao chưa cùn, nhưng Tần vương phi kia là thế nào? Cưỡi lừa đánh cầu, chạy bộ đánh cầu là cái quái gì? Vậy mà cũng kéo ra sân cho đủ người! Tiếc thay, nếu ngày mai thua trận, người Địch sẽ có cái cớ để chế nhạo, thể diện của chúng ta cũng bị quét sạch theo!”
Tiêu thị khoát tay: “Thôi thôi, nếu chẳng phải hôm nay ta tình cờ bị thương ở chân, sao có thể ngồi nhìn ả người Địch ngông cuồng đến mức này? Chỉ mong ngày mai đừng thua đến mức không ngẩng mặt lên nổi là tốt rồi…”
Nàng ta còn đang nói thì đã thấy Trịnh quốc phu nhân nhìn về phía sau lưng nàng ta, gật nhẹ đầu, vừa mỉm cười vừa đứng lên. Nàng ta ngoái lại nhìn thì thấy phu quân của nàng ta là Thẩm Dương đã tới, đứng ngay ngoài cửa. Gã không có biểu cảm gì, không rõ đã đứng đó bao lâu, và càng không biết gã đã nghe được bao nhiêu lời mà nàng ta và Trịnh quốc phu nhân vừa trao đổi.
Gã phụ trách việc bảo vệ cho đại điển lần này, mấy hôm nay đều ở ngoài hành cung, không ở chung một chỗ với Tiêu thị, lúc này bỗng nhiên đến khiến nàng ta có phần nghĩ ngợi, song vẫn uể oải ngồi yên, không buồn nhúc nhích.
Trịnh quốc phu nhân che miệng, cười nói: “Thẩm tướng quân về rồi này, ta cũng nên đi thôi, kẻo làm phiền vợ chồng các ngài.” Nói đoạn còn mập mờ nháy mắt với Tiêu thị một cái, toan cất bước rời đi thì bỗng nhiên, Thẩm Dương lại nói với nàng ta: “Bên ta còn nhiều việc, chỉ về lấy ít y phục, lấy xong sẽ đi ngay, phu nhân cứ tự nhiên.” Nói xong thì bước hẳn vào phòng.
Trịnh quốc phu nhân quay lại nhìn, thấy Tiêu thị vẫn ngồi đó như cũ, nhưng thần sắc có phần cứng đờ, bèn giả vờ không thấy, mượn cớ cáo từ.
Tối hôm đó, bên kia Tây Uyển, Lý Thừa Dục và Thái tử phi Diêu Hàm Trinh cũng đều biết được tin này, tâm trạng mỗi người mỗi khác, chuyện này tạm không nhắc đến. Bên trong Tây Uyển, Lý Tuệ Nhi và Hoài Vệ đều phấn khích tột độ, tranh nhau động viên Bồ Châu vừa trở về, nói rằng sáng mai sẽ dậy thật sớm để đến sân bóng cổ vũ.
Bồ Châu tắm rửa xong thì nằm xuống nghỉ ngơi, chuẩn bị tinh thần cho trận đấu ngày mai.
Thực ra, nàng không hề có sự chuẩn bị tâm lý nào cho trận đấu lần này, bởi kiếp trước, chuyện này chưa từng xảy ra.
Kiếp trước, vào thời điểm này, vì chuyện vợ trước của Hàn Vinh Xương nên Lý Lệ Hoa vẫn coi đó là nhục nhã, không dám xuất hiện công khai, cũng không tham dự đại điển săn thu. Sang đến kiếp này, vì có thêm sự xuất hiện của nàng ta nên mới nảy sinh sự cố bất ngờ này.
Thành thật mà nói, đến tận giờ phút này, Bồ Châu vẫn còn chút kinh ngạc vì nhiệt huyết sôi trào không kiểm soát nổi của mình vào thời điểm đó.
Nàng vẫn thấy xấu hổ vì đã xin được ứng cử, gây ra một trận náo động.
Không ở vị trí đó thì chớ lo chuyện xung quanh. Việc không liên quan, tránh càng xa càng tốt. Nàng biết càng giữ mình càng tốt, bởi đó cũng là nguyên tắc sống nàng luôn áp dụng suốt bao năm qua.
Hiện tại, nàng chỉ cần bình tĩnh chờ đợi đến sang năm, khi Khương thị qua đời, tình thế trong triều thay đổi, lúc ấy tìm cơ hội ra tay là đủ. Quyết định bốc đồng đêm nay, thực chất đi ngược lại với mục đích ban đầu của nàng.
Thế nhưng, nàng không hề hối hận vì quyết định của mình.
Người đàn bà Đông Địch kia dám ngang nhiên khiêu khích. Đoan vương phi đã đến tuổi trung niên nhưng vẫn sẵn sàng đứng ra chiến đấu vì danh dự, trong khi rõ ràng nàng là người có đủ khả năng để ra sân phối hợp, nếu chỉ vì sợ bẽ mặt, quay sang làm ngơ, ngồi nhìn người đàn bà Đông Địch kia buông lời nhục mạ, thì quả thực, nàng không làm được.
Dù sao thì, kiếp trước, nàng cũng từng là Hoàng hậu của triều đại này.
Đây là trách nhiệm mà nàng nên gánh vác.
Cuối cùng, nàng tự nhủ như vậy.
Rất nhanh sau đó, nàng gạt bỏ mọi tạp niệm ra khỏi đầu, chuẩn bị đi vào giấc ngủ, giữ gìn tinh thần để ngày mai bước vào trận đấu quan trọng.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, trong cơn mơ màng, một bóng người mờ nhạt chợt hiện lên trong tâm trí nàng.
Đó là bóng dáng của một người đàn ông.
Giờ này… không biết hắn đã về chưa?
Nếu hắn biết ngày mai nàng sẽ ra sân, liệu hắn sẽ nghĩ gì nào?
…
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, một con chim mắt vàng đang sải cánh bay là là trên không, bám sát chủ nhân dưới mặt đất.
Dưới móng vuốt con chim, Lý Huyền Độ cưỡi ngựa, đuổi theo con mồi phía trước.
Đó là một con hươu đực vừa ranh mãnh vừa cường tráng. Như thể cảm nhận được cái chết đang tới gần, con hươu phóng đi như điên, bỏ chạy thục mạng. Hắn đã mấy lần bị cắt đuôi, song lại kiên trì đuổi kịp, quyết không bỏ cuộc.
Con mồi phía trước, gió rít bên tai, từng lỗ chân lông trên người hắn như mở bung ra, mồ hôi nóng đầm đìa dưới lớp y phục, trong khoang mũi tràn ngập mùi máu tanh kích thích.
Lý Huyền Độ cảm giác như được trở lại thời niên thiếu, dưới lớp da là dòng máu nóng từ lâu đã không còn sục sôi trong huyết quản. Hắn thúc ngựa, đuổi theo con mồi điên cuồng, băng qua núi rừng, cho đến khi phát hiện trước mặt là một sườn núi rậm rạp, tán cây đan kín, mất dấu đường mòn, lúc này hắn mới sực nhận ra mình đã bỏ lại những người đi cùng ở đằng sau, lạc sâu trong khu rừng già, mất đi phương hướng.
Nhưng hắn cũng không quá quan tâm, chỉ ghì cương dừng ngựa. Hắn ngồi thẳng trên lưng ngựa, mượn ánh trăng sáng rồi dùng cặp mắt tinh tường quét sang bốn phía, không bỏ sót bất kỳ góc khuất nào bị bóng cây che lấp.
Con hươu đực ấy đã bị truy đuổi suốt đêm nhưng vẫn không thể thoát khỏi gót chân người đi săn. Nó kiệt sức, ẩn mình sau bụi cây bên trái, phía trước, cách người đi săn khoảng hơn chục trượng. Nhưng khi lại một lần nữa đánh hơi thấy mùi nguy hiểm đang đến gần, nó bỗng phát ra một tiếng rống đau thương, bốn vó cao khỏe lại rướn lên, định tiếp tục lao về phía trước.
Song lần này, nó đã chậm một nhịp.
Người đi săn không còn nương tay. Có lẽ con hươu vĩnh viễn không thể thoát khỏi số mệnh bị biến thành con mồi của mình.
Bàn tay bị thương của Lý Huyền Độ quấn một vòng băng để bảo vệ, cầm chắc cây trường mâu mũi nhọn sắc bén. Đúng vào khoảnh khắc con hươu nhảy lên lộ diện, hắn tung người nhảy vọt ra khỏi lưng ngựa, thân ảnh nhẹ tựa diều hâu, đáp xuống đất rồi lập tức lao về phía con hươu đang tháo chạy, định chấm dứt cuộc rượt đuổi kéo dài suốt nửa đêm. Nhưng ngay thời khắc ấy, hắn bỗng cảm thấy một luồng gió tanh tưởi quét ngang qua người.
Hắn khựng lại, từ từ quay đầu.
Dưới ánh trăng, chỉ cách hắn mấy bước, có một con gấu ngựa [1] không biết từ đâu chui ra.
Con gấu dựng người lên, cao ít nhất phải gấp rưỡi người thường, thân hình đồ sộ như một ngọn núi nhỏ, toàn thân lông lá dựng đứng, hình dáng dữ tợn. Nó giơ cao hai móng vuốt, thủ thế tấn công, không chờ hắn kịp quay đầu, đã bất thình lình nhào tới.
Lý Huyền Độ lăn sang một bên, tránh được đòn đánh trí mạng ấy.
Một tiếng gầm gừ bật ra khỏi ngực con gấu đen, mang theo uy lực và sát khí rõ ràng, tiếp tục lao đến.
Lý Huyền Độ bật dậy, lao đến một gốc cây gần đó, nhanh chóng trèo lên.
Gió lớn thổi qua ào ạt, con hươu núp sau bụi cây đã nhân cơ hội, biến mất không còn tung tích. Con ngựa kinh hoảng quanh quẩn ở gần đó, chim ngọc dang cánh chao lượn thành vòng trên ngọn cây, phát ra tiếng kêu bén nhọn.
Gấu ngựa gầm vang đuổi đến dưới gốc cây, ra sức lắc thân cây như cuồng phong nổi dậy. Đám chim đêm đang đậu gần đó cũng bị kinh động, vỗ cánh bay tán loạn.
Con súc sinh này sức lực phi thường, chỉ trong chốc lát, thân cây to gần bằng nửa thân người cũng bắt đầu lay động tận gốc.
Lý Huyền Độ rút con dao găm giấu trong người ra, canh chuẩn thời cơ, lao vút như tên bắn, nhảy xuống khỏi ngọn cây. Khi vừa tiếp đất, không chờ con gấu kịp quay đầu, hắn đã vung dao găm đâm mạnh vào cổ con gấu từ đằng sau, nào ngờ da lông con súc sinh này lại cứng như sắt, mũi dao chưa đâm tới chuôi đã bị trượt ra, lực đạo bị hóa giải, lưỡi cắm vào được một nửa rồi mắc kẹt, tiến không được, rút cũng không xong.
Con gấu bị thương, điên tiết gầm vang, vung chưởng giáng xuống như vũ bão. Lý Huyền Độ buộc phải buông tay, men theo gốc cây né tránh.
Lúc này, con chim ưng ngọc tên là Kim Nhãn Nô bất ngờ lao thẳng xuống từ trên ngọn cây, bổ nhào vào con gấu, chiếc mỏ sắc nhọn đâm thẳng vào một con mắt của con gấu, móc phăng con mắt ấy ra ngoài.
Gấu ngựa càng thêm điên dại, vung vuốt vỗ mạnh lần nữa, Kim Nhãn Nô không kịp tránh, một bên cánh bị vồ trúng, rơi bịch xuống đất. Nó giãy giụa muốn cất cánh bay lên, nhưng khổ nỗi cánh đã bị thương, vừa bay được vài nhịp đã chao đảo, rớt xuống đất.
Gấu ngựa mất đi một con mắt, dồn hết sự tức giận về phía Kim Nhãn Nô, đuổi theo hòng xé xác nó.
Kim Nhãn Nô là con ưng săn mà Lý Huyền Độ yêu thích nhất từ khi còn nhỏ, bao năm nay vẫn được một người nuôi chim trước kia của hắn chăm sóc.
Dao găm của hắn vẫn còn cắm trên cổ con gấu ngựa, bên người không còn món vũ khí nào dùng được.
Lý Huyền Độ quay đầu chạy ngược về phía sau mấy trượng, nhặt cây trường mâu vừa rơi xuống đất, dốc hết sức lực, gầm to một tiếng, vung tay ném thẳng ngọn mâu đang siết chặt trong tay.
Dưới ánh trăng, ngọn trường mâu kia mang theo lực đạo mãnh liệt đủ sức phá núi xuyên đồng, tựa như một tia chớp lao thẳng về phía lưng con gấu ngựa đang hung hăng tấn công Kim Nhãn Nô.
Kèm theo một tiếng “phụt” trầm đục phát ra khi lưỡi mâu sắc bén xuyên vào da thịt, con gấu gầm lên giận dữ, thân hình to lớn như ngọn núi nhỏ khựng lại.
Trường mâu sắc bén ấy đã đâm xuyên qua người con gấu, từ sau lưng đâm thẳng qua trước ngực, cắm sâu vào da thịt.
Cán mâu dài vẫn còn run bần bật.
Chỉ chốc lát sau, con súc sinh ấy đổ gục xuống đất, thân thể khổng lồ đè bẹp lên một mảng bụi rậm lớn quanh đó.
Không gian bỗng trở nên yên ắng. Lý Huyền Độ đứng yên tại chỗ, mồ hôi nóng như trút nước, chảy ròng ròng khắp người.
Kim Nhãn Nô bị thương, vẫn đang đập cánh bên cạnh con súc sinh đang ngã vật dưới đất.
Lý Huyền Độ đau lòng, lau mồ hôi rồi vội bước nhanh đến, vừa định bế nó lên để kiểm tra thương tích thì ngay lúc đó, một thứ cảm giác bất an chợt dâng lên. Hắn quay phắt lại, đập vào mắt là con súc sinh dù bị xuyên thấu tim nhưng vẫn chưa chết hẳn, giờ này đã bật dậy, nhào thẳng về phía hắn một cách đầy hung tợn!
Dưới ánh trăng, đôi mắt nó trợn to như chuông đồng, ngoác miệng há to, nước dãi nhỏ xuống từ kẽ răng lởm chởm, mùi hôi tanh táp thẳng vào mặt.
Lý Huyền Độ ôm Kim Nhãn Nô, tuy đã lăn mình tránh đòn nhưng vẫn chậm một bước.
Hắn cảm thấy cánh tay trái tê dại, cúi đầu nhìn, chỉ thấy bên sườn cánh tay đã bị vuốt gấu sắc bén cào trúng, tay áo rách nát thành từng mảnh, máu tươi từ trong áo trào ra như suối.
Vừa rồi Kim Nhãn Nô cũng bị thương không nhẹ.
Lý Huyền Độ nổi giận đùng đùng, đặt Kim Nhãn Nô xuống, vòng ra sau con súc sinh vẫn còn loạng choạng đuổi theo mình, lặng lẽ phóng người sang phía bên mắt đã bị mù của nó, leo lên lưng, rút con dao găm vẫn còn cắm trên cổ nó, xoay ngược cổ tay, vung dao lần nữa.
Mũi dao đâm thẳng vào hốc mắt còn lại của con gấu, sâu đến tận chuôi.
Hắn nghiến răng, mặt mày vặn vẹo, dồn lực xoay mạnh lưỡi dao, một dòng máu đen bắn ra, con súc sinh rú lên thảm thiết, nằm vật ra đất, co giật một hồi rồi tắt thở.
Lý Huyền Độ rượt đuổi con hươu kia suốt đêm, vốn đã đói khát rã rời, vừa rồi còn phải trải qua một trận ác chiến nên sức lực toàn thân cạn kiệt, bị đè bẹp dưới thân con gấu. Phải rất lâu sau, hắn mới gom góp được chút khí lực, ra sức đẩy cái xác nặng nề hôi hám ấy sang một bên, nhưng chính hắn thì vẫn nằm ngửa trên nền đất, nhắm mắt, thở hổn hển từng hơi như muốn rút cạn cả phế phủ.
Lâu thật lâu sau, chờ đến khi trái tim đập thình thịch trong ngực dần ổn định lại, hắn nhận ra cánh tay trái của mình vẫn đang chảy máu, bèn trở người ngồi dậy, xé một mảnh áo trong, dùng răng cắn chặt một đầu, băng bó vết thương, cầm máu xong thì rút đao găm, rạch một đường trên ngực con thú, moi quả tim vẫn còn ấm nóng của nó ra, ném khối huyết nhục đó cho Kim Nhãn Nô. Đợi Kim Nhãn Nô ăn no, hắn mới bế lên, cẩn thận vuốt phẳng đám lông vũ rối bời của nó, huýt một tiếng sáo.
Chiến mã của hắn đã trở lại. Hắn mang theo Kim Nhãn Nô, tung người nhảy lên lưng ngựa, dựa theo ký ức lần theo đường cũ, thúc ngựa quay về.
Trời tảng sáng, hắn thấy mấy con ưng săn bay lượn trên đầu, biết ngay đó là chim của nhóm Hàn Vinh Xương, chắc đang ở gần đây, liền rút còi hươu ra thổi mấy tiếng, rồi lặng lẽ đứng chờ tại chỗ.
Chẳng bao lâu sau, hắn thấy bóng dáng của Hàn Vinh Xương, vương tử nước Vu Điền và các thị vệ lấp ló sau triền núi phía trước, phi ngựa lao vụt tới.
Nửa đêm về sau, trong rừng bắt đầu nổi sương mù, Hàn Vinh Xương cùng những người khác cũng bị lạc đường, lang thang gần đó cả đêm nhưng vẫn luôn lo lắng, tìm kiếm dấu vết hắn, giờ đây cuối cùng cũng gặp được người, họ đều hết sức mừng rỡ. Lúc đến gần, thấy hắn toàn thân bê bết máu và bùn đất, ai nấy đều lấy làm kinh hãi, tranh nhau hỏi han. Khi hay tin hắn đuổi theo con nai sừng tấm rồi chạm trán gấu ngựa, thoát chết trong gang tấc, thì vừa bàng hoàng lại vừa khâm phục.
Hàn Vinh Xương đưa cho hắn một túi nước, nói bên trong là máu hươu mới cắt từ cổ con hươu đêm qua, vẫn còn tươi rói.
Lý Huyền Độ đang khát khô cả cổ, hắn đón lấy, ngửa đầu uống cạn.
Máu hươu tanh nồng trôi xuống theo cổ họng, tức khắc dội thẳng vào ngũ tạng. Hắn uống đủ, lau khuôn mặt dính đầy mồ hôi và vết máu, rồi cùng mọi người men theo đường cũ trở về bãi săn.
Lúc gần tới hành cung, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.
Lý Huyền Độ cảm thấy so với mấy ngày trước, cảnh vật xung quanh có phần khác lạ, dọc đường đi, ngoài những lính canh cần thiết, gần như chẳng thấy bóng ai, nhưng không hiểu vì sao lại thế.
Cả đêm qua không ngủ, lại thêm mất máu, hắn thấy cả người mỏi mệt, vết thương trên cánh tay cũng âm ỉ đau nhức. Khi hắn đang định từ biệt Hàn Vinh Xương và Úy Trì Thắng Đức để về nghỉ ngơi thì bỗng thấy Lạc Bảo chạy ào tới từ phía trước, vừa chạy vừa lớn tiếng hô: “Điện hạ! Điện hạ! Cuối cùng cũng tìm được ngài rồi! Vương phi đang ở sân mã cầu…”
Lý Huyền Độ sững người, thúc ngựa tiến lên, hỏi rõ sự tình.
Lạc Bảo kể qua một lượt, lại nói: “Nô tài đang tìm điện hạ đây, điện hạ đã đi đâu vậy…”
Lý Huyền Độ cau mày, liếc nhìn về phía sân bóng, không nói một lời, xoay ngựa phóng đi như bay.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận