Vương phi Đông Địch vừa rời đi, không ai còn tâm trạng tiếp tục chè chén nữa, khách khứa lục tục cáo lui, tan cuộc trong vội vã.
Tiêu thị cùng mấy vị quý phụ nhân vốn có chút tiếng tăm về mã cầu trong kinh thành đều lấy cớ không khỏe hoặc mệt mỏi để rút lui. Hồ Quý phi giữ Lý Lệ Hoa lại, hỏi nàng ta có ai thích hợp để tiến cử hay không.
Lý Lệ Hoa nhìn về hướng Tiêu thị và những người kia vừa rời đi, lạnh giọng nói: “Mấy người đó ở kinh thành vẫn luôn được xưng tụng là cao thủ trong bộ môn này, nhưng đến lúc cần dùng thì ai nấy đều rụt đầu rụt cổ như rùa! Ta chỉ hận ngày thường không chuyên tâm luyện tập, bằng không dù liều mạng cũng phải xung phong ra sân. Tạm chưa bàn đến chuyện thắng bại, Đại Hạ ta, nếu đến một người dám ra mặt cũng không tìm được, chẳng phải sẽ bị đám Di Địch chê cười sao? Huống chi triều ta với Đông Địch vốn có mối thâm cừu đại hận, nếu chuyện này truyền ra bên ngoài, các nước phiên bang khác sẽ nghĩ thế nào về nước ta đây?”
Những lời Lý Lệ Hoa nói cũng chính là điều Hồ Quý phi đang vướng mắc trong lòng.
Nhưng không cần Lý Lệ Hoa giải thích, lý lẽ này ai ai cũng hiểu.
Rắc rối hôm nay, tuy bắt nguồn từ sự thô lỗ và ngạo mạn của công chúa Đông Địch là Bảo Xích, nhưng Lý Lệ Hoa cũng không vô can. Vì bị làm nhục nên Lý Lệ Hoa ngấm ngầm trả đũa, từ đó dẫn đến cơ sự này.
Hồ Quý phi nén sự chán ghét trong lòng: “Ta cũng hiểu chuyện ấy. Bởi vậy mới muốn nghe thử ý của Trưởng công chúa. Trong số mệnh phụ theo hầu chuyến này, ai có thể đứng ra gánh vác thì mong Trưởng công chúa hãy tiến cử một hai người. Nếu ngày mai không có ai ra sân thi đấu, mất sạch thể diện, thì ta biết ăn nói thế nào với bệ hạ đây?”
Lý Lệ Hoa nhíu mày, nhất thời không thể nói nên lời.
Hồ Quý phi ra hiệu cho nhóm cung nữ lui xuống, sau đó mới mở miệng: “Phía chúng ta đã không có ai thích hợp, chi bằng cân nhắc theo hướng khác. Theo ta thấy, vì mắc mớ trong chuyện săn bắn, bực tức trong lòng, nên ả đàn bà kia mới đòi thách đấu, tóm lại cũng chỉ là để xả giận mà thôi. Dù nàng ta đến từ nước Đông Địch, nhưng hiện tại đã là vương phi nước Đông La, theo lẽ thường thì “xuất giá tòng phu”, cũng không thể xem là hoàn toàn đối địch. Ý ta là, nếu chuyện bắt nguồn từ cuộc săn ban ngày thì liệu Trưởng công chúa có thể đứng ra tổ chức thêm một bữa tiệc nữa, ta sẽ tìm một người cẩn trọng đáng tin sang đó truyền lời, nếu có thể hóa giải hiểu lầm thì ai nấy đều thấy vui vẻ, đúng không?”
Lý Lệ Hoa nghe Hồ Quý phi nói xong, tức thì giận dữ, cho rằng nàng ta đang muốn mình đi nhận lỗi với ả đàn bà người Địch kia, liền tức giận nói: “Ý của Quý phi là muốn ta đi nhận lỗi với ả đàn bà Đông Địch ấy sao? Vậy chẳng khác nào đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta? Đêm qua ả ta ngông cuồng vô lễ, miệt thị Đại Hạ, lúc ấy Quý phi cũng có mặt, chẳng lẽ không thấy? Hôm nay ta chỉ xuống tay, răn đe đôi chút, thì có gì sai? Huống hồ chuyện xảy ra trong bãi săn hôm nay, chẳng lẽ những người có mặt đều không biết? Nếu ai cũng thấy rõ, cớ sao chỉ mình ta bị trách tội?”
Dứt lời, Lý Lệ Hoa tức tối bỏ đi, để lại Hồ Quý phi đứng ngồi không yên, trong lòng rối như tơ vò.
Kỳ đi săn mùa thu này, mọi việc liên quan đến đoàn nữ quyến đi theo đều do nàng ta phụ trách, gặp phải tình huống như thế đương nhiên nàng ta phải là người đứng ra lo liệu.
Một khi đã dính dáng đến phiên bang thì lại càng khó xử trí, nhất là với Đông La, một phiên quốc đang cần giữ quan hệ hòa hảo, lôi kéo.
Ban đầu nàng ta nghĩ, nếu phía mình không có người ra thi đấu, thì chi bằng chịu khó nhẫn nhịn, dĩ hòa vi quý, hy vọng Lý Lệ Hoa chịu hạ mình giảng hòa với nữ nhân Đông Địch kia. Chỉ cần xem đây là ân oán cá nhân rồi hóa giải trong âm thầm, đấy mới là thượng sách.
Nào ngờ Lý Lệ Hoa lại từ chối thẳng thừng.
Nếu Lý Lệ Hoa vẫn trong chịu nhún nhường, trong khi chính mình vẫn khăng khăng phái người đi dàn xếp, vậy thì đây sẽ không còn là chuyện riêng giữa Lý Lệ Hoa và người đàn bà Đông Địch kia nữa, mà sẽ biến thành chuyện của hai nước.
Chưa nói đến việc liệu hành động này có khiến Đại Hạ tự bôi tro trát trấu vào mặt hay không, trước mắt cứ nhìn vào kết quả, nếu đối phương chấp nhận thì còn tạm ổn, nhưng nếu không chấp nhận, thể diện bị quét sạch chưa nói mà còn đẩy sự tình càng thêm rối ren.
Chuyện liên quan đến danh dự triều đình và bang giao giữa hai nước, Hồ quý phi nào dám tự ý quyết định. Nếu lỡ xảy ra sơ suất, Hoàng hậu Thượng Quan sao có thể bỏ qua cơ hội đè chết nàng ta cho bằng được?
Lúc này, Hồ Quý phi cũng không dám tấu trình ngay với Hoàng đế, đành nén nỗi phiền muộn trong lòng, trước tiên phái người đi thám thính tình hình của công chúa Đông Địch sau khi về trại, xem còn khả năng xoay chuyển nào nữa không.
Người ấy đi thật lâu vẫn chưa quay về. Đúng lúc Hồ Quý phi bắt đầu sốt ruột không yên thì rốt cuộc hắn cũng quay lại, nhưng lại mang theo tin dữ.
Người đàn bà Đông Địch ấy chẳng những không nguôi giận, mà còn tập hợp người ngựa của mình, bắt đầu luyện tập trên một bãi đất trống gần nơi ả hạ trại ngay trong đêm. Không những thế, chuyện ả ta sẽ đích thân dẫn đội thi đấu cùng đội của các mệnh phụ triều đình vào ngày mai đã lan truyền ra bên ngoài. Đám người Đông Địch trong sứ đoàn Đông La thì hớn hở đắc ý, hiện đang tụ tập quanh bãi tập, giơ cao đuốc sáng, reo hò cổ vũ cho công chúa.
Hồ Quý phi nghe tin thì kinh hãi, trong lòng căm giận đến cực độ. Lúc này nàng ta đã hiểu rõ: hành động khiêu khích của công chúa Đông Địch e rằng không chỉ là hành động bộc phát, mà rất có khả năng đã nhận được sự hậu thuẫn từ vương tử Đông La, trượng phu của ả.
Xưa nay Đông La vẫn luôn lập lờ nước đôi, một mặt liên tục vòi vĩnh lợi ích từ triều đình, mặt khác lại viện cớ “bị ép buộc” để bí mật cấu kết với Đông Địch, giờ lại còn đường đường chính chính rước công chúa Đông Địch về làm vương phi, khiến Hoàng đế Hiếu Xương rất không hài lòng. Vào buổi Đại triều hội của Tết Nguyên Đán năm nay, nước Đông La vẫn theo lệ cũ phái sứ thần tiến kinh. Theo thường lệ, triều đình tất sẽ ban thưởng hậu hĩnh, nhưng lần này, phần thưởng đã bị giảm phân nửa, việc buôn bán muối sắt ở biên giới cũng bị hạn chế.
Đây chính là lời cảnh cáo của Hoàng đế dành cho Đông La vương. Quả nhiên không lâu sau, Đông La vương đã sai người mang cống phẩm vào triều để tạ tội, chưa kể còn cử vương tử đích thân đến để triều kiến nhân dịp săn thu kỳ này.
Nhưng dưới lớp vỏ phục tùng ấy, ai dám chắc vương tử Đông La không ôm lòng bất mãn, muốn nhân cơ hội này, mượn cớ tỷ thí đả kích uy danh của hoàng triều Lý thị ở Trung Nguyên?
Đáng giận hơn cả là hắn ta lại mượn tay người đàn bà Đông Địch kia để ra đòn, đúng là xảo trá đến cùng cực. Nếu chỉ là đấu mã cầu giữa cánh đàn ông với nhau, thì dù nhắm mắt cũng có thể chọn bừa vài người trong Vũ Lâm quân ra trận.
Hồ Quý phi càng nghĩ càng bất an, trong lòng biết rõ việc này mình không thể gánh nổi nữa, đang định đến tạ tội với Hoàng đế thì người bên phía Hoàng đế, Tống Trường Sinh, đã đến, thay mặt ngự giá hỏi xem rốt cuộc trong yến tiệc tối nay đã xảy ra chuyện gì.
Hồ Quý phi hiểu rằng người đàn bà Đông Địch kia hành sự quá mức phô trương, mới đó thôi mà Hoàng đế đã nghe được phong thanh.
Tống Trường Sinh là người đứng thứ hai trong hàng nội thị thân cận bên cạnh Hoàng đế, chỉ sau Thẩm Cao.
Hồ Quý phi không dám giấu giếm, kể lại ngọn ngành sự việc cùng những biến cố xảy ra trong bữa tiệc tối nay.
Tống Trường Sinh kinh ngạc nói: “Ra là thế! Nhưng không biết Quý phi định ứng phó thế nào? Định để ai dẫn đội ra thi đấu? Xin người nói rõ để nô tài còn về bẩm tấu với bệ hạ.”
Hồ Quý phi nói: “Ta đang định đến thỉnh tội với bệ hạ. Giờ chưa tìm ra ai thích hợp.”
“Nghe nói Đằng quốc phu nhân đứng bậc nhất trong bộ môn này, Quý phi chưa từng nghĩ đến ngài ấy sao?”
Hồ Quý phi lạnh giọng đáp: “Ta cũng mong nàng ta chịu ra sân. Đáng tiếc là nàng ta đã tìm cớ để rũ sạch liên quan, nói là chân bị thương, không thể cưỡi ngựa! Mấy người khác cũng vậy! Không một ai chịu đứng ra!”
Tống Trường Sinh cau mày, thở dài nói: “Việc này thật khó xử, chẳng lẽ lại ép người khác trèo lên ngựa…”
Y vừa định cáo từ để quay về bẩm báo thì phía sau truyền đến một giọng nói: “Ta nghĩ ra người rồi!”
Tống Trường Sinh quay đầu lại, thấy Trưởng công chúa Lý Lệ Hoa đã đến, liền vội xoay người hành lễ.
Lý Lệ Hoa sải bước đến trước mặt Hồ Quý phi, người đang nhìn nàng ta bằng ánh mắt lạnh lùng, nói: “Người ta nghĩ đến là Đoan vương phi!”
Đoan vương phi nay đã ngoài bốn mươi, xuất thân nhà tướng, thuở trẻ giỏi cưỡi ngựa bắn cung, đánh cầu lại càng điêu luyện. Năm xưa bà từng có quan hệ thân thiết với Lương Hoàng hậu, từng được mời nhập cung chỉ dạy cho cung nữ. Về sau triều chính biến động, Lương Hậu tự vẫn, bà cũng đã bước vào tuổi trung niên, từ đó không còn đụng đến đao thương ngựa chiến nữa. Đoan vương là người anh em họ bên nhánh khác của Minh Tông, quen sống an nhàn, không can dự vào chuyện triều chính. Những năm gần đây, vương phi nhờ có nhi nữ song toàn, cha mẹ đủ đầy, lại thêm vai vế địa vị cao, nên vẫn thường được các nhà quý tộc trong tông thân mời làm trưởng bối chúc phúc khi tổ chức hôn sự cho con cái.
Trong hôn lễ của Tần vương và Tần vương phi, người được mời làm trưởng bối đến chúc phúc kia cũng là Đoan vương phi. Luận về vai vế, bà là hoàng thẩm của hai người họ.
Trong kỳ săn thu lần này, vợ chồng Đoan vương cũng đi theo đoàn tùy tùng đến dự. Ban ngày trong buổi đi săn, Đoan vương không may ngã ngựa bị thương ở chân, nên yến tiệc tối nay, vương phi mới không đến dự.
Thấy Hồ Quý phi trầm ngâm, Lý Lệ Hoa lại nói: “Ta từng thấy hoàng thẩm thi đấu, năm xưa có thể đấu ngang cơ với đàn ông. Tuy giờ đã có tuổi, nhưng nếu mời bà ấy làm người dẫn đội, không cần trực tiếp xông pha tiền tuyến, chỉ cần trấn giữ khung thành là đã vững như bàn thạch!”
Hồ Quý phi cũng thấy lời ấy có lý, nhưng nhớ đến sự thoái thác của Tiêu thị và những người khác, lại ngập ngừng nói: “Chỉ sợ hoàng thẩm không bằng lòng…”
Tống Trường Sinh nói: “Vậy để nô tài hộ tống hai người sang đó hỏi thử!”
Chuyện là, hôm nay trong lúc săn bắn, Đoan vương không cẩn thận ngã ngựa. Sự việc xảy ra bất ngờ, xung quanh lại toàn tuấn mã phi nhanh, vó ngựa loạn xạ. May mà đúng lúc Lý Huyền Độ đang ở gần đó. Hắn nhanh tay lẹ mắt, lập tức tung người khỏi yên ngựa, kịp thời kéo Đoan vương ra khỏi vó ngựa hỗn loạn. Dẫu vậy, chân của Đoan vương vẫn bị ngựa giẫm phải, nứt xương.
Về phần Bồ Châu, sau khi rời yến tiệc liền đi thẳng về Tây Uyển, nơi nàng ở tạm trong hành cung. Người đàn bà Đông Địch kia thiếu điều chưa chỉ tay mắng thẳng vào mặt người ta mà thôi. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy bực tức, càng nghĩ càng cảm thấy bất bình, nhưng nghĩ mãi không ra, rốt cuộc Hồ Quý phi định xử lý chuyện này bằng cách nào, liệu sẽ phái người ra thi thố hay dùng cách khác để hóa giải tình hình. Khi nàng đang suy nghĩ miên man rồi bất giác thẫn thờ, thì chợt thấy Hoài Vệ chạy ào vào trong.
Nàng đã hạ lệnh không cho phép Hoài Vệ ra ngoài vào ban đêm, nên tối nay, cậu bé chỉ loanh quanh trong hành cung, hết ghé chỗ này lại dạo chỗ kia. Vừa rồi đến chỗ ở của vợ chồng Đoan vương, biết Đoan vương bị thương ở chân nên chạy về báo cho Bồ Châu biết.
Ấn tượng mà Bồ Châu dành cho vợ chồng trưởng bối thuộc hoàng tộc này vốn không tệ. Nàng nhớ kiếp trước, sau khi Lý Thừa Dục bị hãm hại, vì muốn bịt miệng triều thần nên Thẩm Dương và Lý Lệ Hoa từng định mời Đoan vương, người cùng thế hệ với Minh Tông, ra mặt, ủng hộ ấu đế bù nhìn mà cả hai hết lòng nâng đỡ, nhưng bị Đoan vương từ chối. Từ đó, hai vợ chồng ông cũng bị giam lỏng, về sau ra sao, nàng cũng không rõ.
Ở kiếp này, vương phi vẫn là trưởng bối đến chúc phúc và chủ trì hôn lễ cho nàng và Lý Huyền Độ. Nay biết Đoan vương bị thương ở chân, chưa kể nhớ rằng mình có mang theo thuốc trị thương, nàng bèn gác lại tâm tư, mang thuốc tới thăm hỏi.
Thái y vừa mới xem xét thương thế cho Đoan vương xong, rời đi chưa lâu. Vì vết thương sưng tấy đau đớn, Đoan vương không ngừng rên rỉ, lại bị vương phi mắng một trận: “Chỉ là một vết thương nhỏ mà đã la lối om sòm, ai không biết người ta còn tưởng ông ngã gãy chân! Ta đã biết ông vô dụng, bình thường đến cưỡi ngựa cũng chẳng nên thân. Đã bảo đừng chen vào mấy chỗ đông người, vậy mà ông cứ thích chen vào! Thấy chưa? Nếu không nhờ hôm nay Tần vương tình cờ ở gần đó, ta xem ông định làm thế nào!”
Đoan vương lập tức im bặt.
Vương phi thấy trượng phu không dám rên nữa, tuy cố nhịn nhưng cũng rõ là đang chịu đau, trong lòng mềm lại, đang định dịu giọng an ủi thì bỗng có tỳ nữ vào thông báo, Tần vương phi đến, nên vội cho người mời nàng vào trong.
Bồ Châu bước tới hành lễ với Đoan vương, gọi ông một tiếng “hoàng thúc”, rồi hỏi thăm thương thế, hàn huyên vài câu. Vương phi quay sang cảm tạ nàng, nói hôm nay may mà có Lý Huyền Độ, nếu không chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện lớn với Đoan vương. Bà còn nói lúc ấy chỉ lo đưa Đoan vương về kiểm tra vết thương, chuyện gấp quá, chưa kịp cảm ơn Lý Huyền Độ, nay nhờ nàng chuyển lời cảm tạ thay vợ chồng họ, chờ khi thuận tiện, bà sẽ đích thân đến tạ ơn sau.
Kỳ thực, từ sau khi đến nơi này, đã năm sáu ngày trôi qua, ngoài lần chạm mặt không mấy vui vẻ bên hồ nước vào buổi chiều đầu tiên, đến nay Bồ Châu vẫn chưa gặp lại hắn. Nhưng Đoan vương phi đã nói thế, nàng cũng chỉ có thể ậm ừ cho xong. Ngồi thêm một lát, thấy trời cũng không còn sớm, nàng đang định cáo từ trở về thì bất ngờ thấy Hồ Quý phi, Trưởng công chúa và Tống Trường Sinh cùng kéo đến. Vừa mở miệng, họ đã nói ngay chuyện chính, rằng muốn mời Đoan vương phi dẫn đội nữ quyến ra quân, đối đầu với công chúa Bảo Xích của nước Đông Địch, trong trận tỉ thí diễn ra vào ngày mai.
Ban đầu, Đoan vương phi liên tục lắc đầu từ chối, nói mình tuổi đã cao, đã lâu không đụng tới mã cầu, việc này nên để những phu nhân trẻ tuổi hơn đứng ra dẫn dắt mới phải. Nhưng vừa nghe nói không ai chịu ra mặt, trong khi phía công chúa Đông Địch đã bắt đầu chuẩn bị tập trung lực lượng, có ý chèn ép, bôi nhọ Đại Hạ, thì khí khái con nhà võ lập tức trỗi dậy, bà khảng khái đồng ý ngay tại chỗ: “Chỉ cần dùng được ta, đừng nói là đánh cầu, cho dù là ra chiến trường ta cũng tuyệt không thoái lui! Tuy chỉ còn bộ xương già, không thể sánh với năm xưa, nhưng cưỡi ngựa đánh vài trận cầu, vẫn không thành vấn đề!”
Quý phi thở phào nhẹ nhõm, nhưng Đoan vương thì lo lắng ra mặt.
Mấy đời hoàng đế Đại Hạ đều kinh qua chiến loạn biên cương, từ sớm đã ý thức được sự tàn khốc của chiến tranh và vai trò thiết yếu của kỵ binh. Từ khi còn trẻ, Minh Tông đã từng đích thân chỉ đạo đưa trò thể thao cưỡi ngựa đánh cầu, vốn xuất xứ từ ngoại vực, vào trong quân đội, nhằm hỗ trợ việc rèn luyện kỹ năng cưỡi ngựa và chém giết của binh sĩ, nhờ vậy, trong quân thường xuyên tổ chức các trận đấu quy mô lớn. Về sau quốc lực ngày càng hưng thịnh, trên làm dưới theo, mã cầu, thứ vốn chỉ dành cho quý tộc, dần được phổ biến rộng rãi, từ hoàng thất cho đến dân thường, ai nấy đều say mê cảnh cưỡi ngựa vung gậy.
Đoan vương biết phu nhân mình thời trẻ từng là một tay chơi cừ khôi, nhưng nay tuổi đã xế chiều, thường ngày cùng lắm chỉ cưỡi chơi trong vườn, cho dù vẫn còn sức đánh cầu, nhưng trong tình thế này, người khác đều sợ tránh không kịp, vậy mà bà lại mở miệng đồng ý ngay. Ông vừa lo bà không còn giữ được phong độ năm xưa, lỡ như bị thương thì biết làm sao, mà nếu kết quả bất lợi, thì trách nhiệm lại càng khó gánh vác. Nghĩ vậy, ông khẽ ho một tiếng, không ngừng đưa mắt ra hiệu, mong bà đổi ý.
Không ngờ vương phi nổi giận quát lên: “Ho cái gì mà ho? Ta chỉ hận mình là nữ nhi, chẳng thể thân chinh ra trận! Ả đàn bà Đông Địch kia ngông nghênh kiêu ngạo, không coi ai ra gì, dám sỉ nhục Đại Hạ ta! Dù có thua, cũng là thua trên sân, chẳng có gì đáng xấu hổ! Lần sau ta thắng lại là được! Nhưng bây giờ nếu ngươi không đi, ta không đi, chẳng lẽ để ngày mai chưa chiến đã bại, để đám đàn ông ra trận, khiến lũ mọi rợ kia chê cười nữ tử người Hán chúng ta rụt rè như rùa rụt cổ, ngay đến dũng khí ra sân cũng chẳng có hay sao?”
Đoan vương bị vợ mắng đến nghẹn họng, không dám thở mạnh, chỉ đành cười khổ, cúi đầu bất lực.
Bên kia, Đoan vương phi đã cùng Hồ Quý phi bàn bạc, quyết định tranh thủ thời gian, triệu tập đội kỵ thủ để bắt đầu tập luyện ngay trong đêm.
Quý phi sai người đi gọi các thành viên tinh nhuệ của đội kỵ thủ và quan huấn luyện đi theo, vốn vừa đủ mười người để lập thành một đội. Nào ngờ lúc điểm danh thì lại thiếu mất một người, hỏi ra mới biết, trong số đó có một kỵ thủ đột nhiên ngã bệnh, nôn mửa tiêu chảy suốt từ đêm qua, đến giờ vẫn chưa ngồi dậy nổi.
Quý phi cuống lên, sai người gọi mấy người trong danh sách thay thế đến.
Đoan vương phi dẫn người tới một khoảng đất trống bên ngoài hành cung, sai người dựng tạm khung thành, lên ngựa vung gậy đánh cầu. Nhìn một hồi, bà nhíu mày, không ngừng lắc đầu.
Bồ Châu đứng nhìn, máu trong người dần sôi lên. Khi nghe Đoan vương phi hỏi xem còn ai có thể thay vào được không, nàng không nhịn được nữa, bước lên một bước nói lớn: “Hoàng thẩm, cháu có thể thử xem sao!”
Đoan vương phi cùng Hồ Quý phi và những người khác nghe vậy liền quay lại, thấy là Bồ Châu thì không khỏi ngạc nhiên.
Đoan vương phi hơi do dự, thần sắc phân vân, muốn nói lại thôi.
Bồ Châu thừa biết bà đang nghĩ gì. Nàng lớn lên ở Hà Tây, mới đặt chân đến kinh thành được mấy tháng, sao có thể biết đánh cầu cưỡi ngựa, một trò chơi cần luyện tập bài bản cả về kỵ thuật lẫn kỹ năng?
Nàng nói: “Hà Tây tuy là vùng hẻo lánh, nhưng dân chúng cũng rất thích đánh cầu. Dù không có ngựa, nhưng có cưỡi lừa đánh cầu, có chạy bộ đánh cầu. Từ nhỏ cháu đã mê mẩn trò này, hẳn là có thể thử một lần.”
Đoan vương phi liếc nhìn nàng một cái, gật đầu: “Nếu vậy, cháu cưỡi ngựa chạy một vòng, rồi đón vài quả cầu, để ta xem xem!”
Bồ Châu cầm gậy đánh cầu hình trăng khuyết, nhẹ nhàng tung người lên lưng ngựa, thúc ngựa phi một vòng, đánh vài quả cầu để lấy cảm giác. Khi đã bắt nhịp được, nàng ra hiệu bảo Đoan vương phi có thể phát cầu. Quả nhiên, một trái cầu sơn đỏ to bằng nắm tay đột ngột bay vút về phía nàng. Nàng nghiêng người xoay tay, vung gậy đánh bóng lên.
“Bốp” một tiếng giòn vang, quả cầu lao thẳng tới khung thành cách đó mấy trượng, không lệch chút nào, xuyên qua chính giữa vòng tròn khung thành.
Đoan vương phi cả mừng, vỗ tay nói: “Đoan vương phi mừng rỡ, vỗ tay reo lên: “Tuyệt lắm! Chính là cháu rồi! Ngày mai theo ta lên sân, để ả đàn bà Đông Địch kia mở mắt to mà nhìn cho rõ, xem phụ nữ Hán ta có phải hạng dễ bị bắt nạt không!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận