Sự “bất mãn” cùng “oán giận” mà Hoài Vệ dành cho Tứ huynh đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Hôm khởi hành, ngồi trong xe nghĩ đến việc huynh ấy không chịu để Bồ Châu đi theo thì đúng là tức muốn xì khói, vậy mà chỉ mới mười mấy ngày không gặp, cậu lại bắt đầu thấy nhớ. Dù sao đó cũng là người từng một lần cứu mạng mình, lúc này vừa thấy hắn xuất hiện, cậu quyết định tạm thời không chấp nhặt nữa, ngoắc tay gọi hắn: “Tứ huynh mau lại đây! Bọn họ muốn tặng chim ưng cho a tẩu!”
Lý Huyền Độ bước tới.
Thái tử Ba Tư, Thượng Quan Thất lang cùng vài người khác thấy hắn tới đều lần lượt hành lễ.
Lý Huyền Độ gật đầu, quay sang nói với vương tử Úy Trì: “Tấm lòng của vương tử, ta xin nhận thay vương phi. Nhưng con chim ưng này đã được vương tử nuôi dưỡng nhiều năm, thật không dám nẫng tay trên, xin vương tử giữ lại mà dùng.”
Hoài Vệ sốt ruột: “A tẩu muốn cơ mà!
Lý Huyền Độ liếc cậu.
Chút cảm giác nhớ nhung mà vất vả lắm Hoài Vệ mới gom góp được tan thành mây khói chỉ sau một câu nói, trong lòng tràn ngập uất ức. Thế nhưng dưới ánh mắt uy nghiêm kia, cậu cũng chẳng dám cãi lại, đành nháy mắt ra hiệu với Bồ Châu.
Gì chứ việc không nhận lễ vật chính là lần hiếm hoi Bồ Châu và Lý Huyền Độ cùng đạt được sự đồng thuận. Nàng làm ngơ trước ám hiệu của Hoài Vệ, quay sang mỉm cười nói với vương tử Úy Trì: “Đa tạ vương tử đã hào phóng tặng vật quý, ta xin ghi nhận tấm lòng.”
Từ nhỏ Uất Trì Thắng Đức đã theo học văn hóa người Hán, tính tình cũng hào sảng. Ban nãy vô tình thấy giai nhân dạo bước bên bờ nước, hai mắt y sáng lên, không kiềm được nhìn thêm mấy lần. Mãi đến khi nghe Hàn Xích Giao gọi nàng là “tiểu cữu mẫu”, y mới biết nàng chính là Tần vương phi.
Tuy mới tới kinh đô du học được mấy tháng, song y đã được nghe không ít truyền kỳ về Tần vương Lý Huyền Độ, cũng biết hắn vừa mới cưới vương phi. Hôm nay tình cờ tương ngộ, người ta còn là mỹ nhân có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, y nhất thời xúc động, bèn ngỏ ý tặng ưng cho nàng.
Tuy vương phi không nhận, nhưng lời đã thốt ra rồi, tiểu vương tử Tây Địch lại tỏ vẻ thèm thuồng muốn có được, nếu giờ rút lại chỉ e sẽ bị người khác chê cười là nhỏ nhen.
Úy Trì Thắng Đức bèn nói sẽ chuyển sang tặng cho tiểu vương tử.
Hoài Vệ mừng rỡ, đang định đưa tay nhận thì bị Lý Huyền Độ và Bồ Châu đồng thanh gọi: “Hoài Vệ!”
Cậu bé ngoảnh đầu lại, thấy hai người kia cùng trừng mắt nhìn mình, biết hôm nay không thể nhận món quà này rồi, liền bĩu môi, chán nản rụt tay về.
Hàn Xích Giao thích chim ưng, Úy Trì Thắng Đức cũng vậy, ban nãy hai người còn đang tranh cãi ầm ĩ xem ưng săn của ai lợi hại hơn. Hắn muốn tặng chim ưng để lấy lòng nàng, không ngờ Úy Trì cũng học theo, đang lo bị lép vế thì thấy Bồ Châu cũng không nhận con chim trắng kia. Hàn Xích Giao thầm thở phào một hơi, muốn nhân cơ hội này khoe khoang nên lại nói chen vào: “Tiểu cữu cữu này, nghe nói thời trẻ ngài là bậc thầy chơi ưng ở kinh thành chúng ta, ngài nhìn thử ưng của cháu xem, toàn là hàng cực phẩm cả đấy!”
Lý Huyền Độ liếc nhìn mấy con ưng săn đang đậu trên cánh tay nô lệ luyện ưng, gật nhẹ đầu: “Cũng tạm được.”
Hàn Xích Giao không phục: “Tiểu cữu cữu, ngài nói rõ đi chứ, chim ưng của cháu có điểm nào không được?”
Lý Huyền Độ nói: “Chim săn xuất xứ từ vùng biển phía Đông là quý nhất. Chúng được gọi là Hải Đông Thanh, trong đó đứng đầu là loại lông trắng tinh, thứ hai loại lông trắng pha lẫn màu lông khác, loại xám thì kém hơn một bậc nữa. Nếu là chim màu trắng thuần, mỏ và vuốt đều trắng như ngọc thì mới được coi là hàng cực phẩm.”
Cả đám lập tức vây lại, nghe hắn giảng giải về chim ưng.
Úy Trì Thắng Đức có phần đắc ý, chỉ vào con chim trắng của mình nói với Hàn Xích Giao: “Sơn Hậu Tuyết của ta chính là Hải Đông Thanh, lông trắng không tạp, mỏ ngọc vuốt ngọc, hơn hẳn con chim lông tạp của ngài!”
Khuôn mặt đen nhẻm của Hàn Xích Giao thoắt cái ửng đỏ.
Lý Huyền Độ dùng lòng bàn tay đỡ con chim trắng lên ước lượng, sau đó tháo sợi da mềm màu đỏ buộc vào vòng tròn bằng vàng trên chân nó. Con chim trắng được tự do, liền tung cánh bay vút lên trời cao.
Lý Huyền Độ chăm chú nhìn theo bóng chim ưng giữa không trung.
“Vừa rồi ta chỉ đang luận về tướng mạo. Loại ưng săn tốt nhất, trọng lượng khoảng ba cân năm lạng, quá nặng thì không linh hoạt, quá nhẹ thì chỉ thích hợp vồ ngỗng. Một khi đã bay lên thì có thể vút lên tầng mây, chỉ trong nháy mắt đã khuất khỏi tầm mắt, rồi bổ nhào xuống, sải cánh mở ra dài đến ba thước, vồ được cả hươu. Con của vương tử đây, xét về dáng bay và thể trạng, cùng lắm chỉ được xếp vào loại thượng phẩm, chưa thể gọi là cực phẩm.”
Úy Trì Thắng Đức cũng im lặng.
Đám công tử nhìn bầy chim ưng của mình, không ai lên tiếng.
Hoài Vệ tròn mắt: “Tứ huynh, huynh cũng hiểu những chuyện này ư? Sao trước giờ chưa từng nghe huynh nói đến?”
Lý Huyền Độ không để ý tới cậu, sắc mặt nghiêm lại: “Bệ hạ bôn ba dọc đường, vừa mới đến hành cung nghỉ ngơi, các ngươi lại dám tụ tập làm ồn ở đây, gan cũng lớn thật. Trời sắp tối rồi, còn không mau giải tán, ai về trướng nấy!”
Đám người vội sai người luyện ưng nhốt chim vào lồng, lục tục tản đi.
Khi đám người đã giải tán hết, Lý Huyền Độ lệnh cho A Lục đưa Hoài Vệ về hành cung, đợi đến khi Hoài Vệ cũng ủ rũ rời đi, bên bờ nước chỉ còn lại hai người là hắn và Bồ Châu, sắc mặt hắn liền lạnh xuống, mở lời hỏi: “Sao nàng lại đến đây? Chẳng phải ta đã bảo nàng ở nhà chờ rồi sao?”
Bồ Châu đáp: “Thái hoàng Thái hậu bảo ta đến.”
“Đang yên đang lành sao Hoàng tổ mẫu lại gọi nàng đến đây?”
Hắn nhìn nàng bằng vẻ hoài nghi: “Hẳn là nàng chạy sang đó nài nỉ?”
Đúng là hắn đoán không sai. Nếu hôm đó người ở cung Tích Thiện không gây rối, hẳn nàng đã đến cung Bồng Lai xem thử.
Nhưng trước mặt hắn, dĩ nhiên nàng sẽ không thừa nhận điều mà mình mới chỉ nghĩ chứ chưa thực sự làm.
Bồ Châu một mực phủ nhận: “Không! Nếu không tin chàng cứ hỏi Lạc Bảo, hắn cũng có mặt ở đó!”
Nàng vốn đang định kể cho hắn nghe chuyện nàng bị Trần Thái hậu gọi đến làm khó thế nào sau khi hắn rời đi, nhờ đó sẽ được hắn châm chước bỏ qua, nào ngờ còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe hắn nói: “Thôi được! Đêm nay nàng cứ ở lại một đêm, mai ta sẽ bảo Diệp Tiêu đưa nàng về.”
Bồ Châu cứ ngỡ mình vừa nghe lầm, trợn tròn mắt: “Chàng nói gì cơ?”
“Mai ta sẽ bảo Diệp Tiêu đưa nàng về.”
Làn nước phản chiếu những gợn sóng lấp lánh trên gương mặt kiều diễm của nàng. Hắn nhìn nàng, lặp lại một lần nữa.
Bồ Châu vừa giận vừa buồn cười, nói: “Thái hoàng thái hậu đã bảo ta tới, vì sao ta không thể ở lại? Ta không về!”
Nàng thoáng dừng lại.
“Nếu chàng thật sự không muốn gặp ta, ta sẽ ở lại Tây Uyển, không đến quấy rầy chàng đâu. Chàng cứ yên tâm!”
Nàng bỏ lại hắn, xoay người rời đi, càng đi càng thấy bực. Vừa vào đến hành cung, lúc gần đến Tây Uyển, bước chân nàng bỗng khựng lại.
Lý Thừa Dục và Thái tử phi Diêu Hàm Trinh cùng tới từ hướng đối diện. Đợi nàng phát hiện ra thì đã chạm mặt, muốn tránh cũng không kịp.
Lý Thừa Dục mang vẻ mặt u sầu đi phía trước, bất chợt trông thấy Bồ Châu, bước chân khựng lại, dừng hẳn, đôi mắt nhìn nàng chăm chú, môi mấp máy như muốn chào hỏi, nhưng ngậm chặt miệng rất nhanh, chỉ đứng đó lặng lẽ nhìn nàng.
Diêu Hàm Trinh cũng dừng lại theo, liếc Lý Thừa Dục một cái rồi quay sang nhìn Bồ Châu, sắc mặt cũng chẳng dễ coi gì. Sau một hồi do dự, nàng ta nở một nụ cười gượng gạo, gọi một tiếng: “Hoàng thẩm.”
So ra thì nàng ta lớn hơn Bồ Châu một tuổi.
Bồ Châu đáp lễ, gọi nàng ta là Thái tử phi, đoán thầm có lẽ hai người này vừa mới cãi nhau.
Diêu Hàm Trinh lấy lại vẻ thản nhiên chỉ trong tích tắc, mỉm cười như không có gì, nhìn về phía Tây Uyển nói với nàng: “Trùng hợp thật đấy, không ngờ lại ở gần với hoàng thẩm thế này. Hoàng thúc đâu rồi ạ? Sao không thấy người đến đây ở cùng?”
Bồ Châu có phần bối rối, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười nói: “Bệ hạ lệnh cho chàng và Trần Tướng quân phụ trách toàn bộ công tác săn thu, mai là đại điển, không thể xảy ra bất kỳ sai sót nào. Người tìm chàng rất nhiều, chàng ở bên ngoài sẽ tiện hơn.”
Diêu Hàm Trinh “ồ” thành tiếng, gật đầu đáp: “Hoàng thẩm này, ta nghe danh người đã lâu, đó giờ vẫn luôn muốn làm quen gần gũi. Khi còn ở kinh thành, ta khó có cơ hội xuất cung, nay đúng là dịp tốt. Nếu ta thường xuyên sang thăm, người sẽ không thấy phiền chứ?”
Bồ Châu nói: “Sao lại thế được? Nếu Thái tử phi rảnh rỗi thì cứ đến là được.”
Diêu Hàm Trinh dường như còn muốn nói thêm vài câu, nhưng Lý Thừa Dục đã lộ vẻ mất kiên nhẫn, nói một tiếng “đi thôi”, rồi sải bước rời đi.
Diêu Hàm Trinh giận y không chừa cho mình chút thể diện nào, lại càng giận người được gọi là “hoàng thẩm” trước mắt này. Ả chính là kẻ đã chia rẽ nàng ta và Lý Thừa Dục. Diêu Hàm Trinh hận đến nghiến răng, gượng cười với Bồ Châu rồi cũng bỏ đi.
Bồ Châu nhìn bóng hai người họ khuất dần, nụ cười trên khóe môi vụt tắt.
Kiếp trước nàng không thể sinh con là do bị Diêu Hàm Trinh hãm hại, chưa kể còn suýt thì mất mạng. Mãi đến mấy năm sau, nàng mới nắm được chứng cứ, Diêu Hàm Trinh bị Lý Thừa Dục đày vào lãnh cung.
Tuy rằng lúc ấy, nàng là kẻ chiến thắng sau cùng, nhưng điều đó không có nghĩa Diêu Hàm Trinh không phải là một đối thủ đáng gờm.
Ngược lại, thủ đoạn của nàng ta còn tàn độc hơn, tâm địa cũng hiểm độc hơn nàng rất nhiều. Chí ít Bồ Châu sẽ không chủ động làm hại người khác. Điều đó đi ngược với lẽ sống của nàng.
Kiếp này, nàng vốn định đi theo con đường cũ, như vậy thì việc đối phó với Diêu Hàm Trinh cũng không khó khăn gì. Nhưng không ngờ, giờ đây nàng lại trở thành “hoàng thẩm” của nàng ta. Tuy thân phận đã khác nhưng sự thù địch nàng ta dành cho nàng hiển nhiên vẫn chẳng thua kém gì kiếp trước.
Kiếp này, những kẻ nàng phải đề phòng, phải đối phó, ngoài Trưởng công chúa và Diêu Hàm Trinh “khẩu Phật tâm xà” còn có Hoàng hậu Thượng Quan, Trần Thái hậu, Lý Quỳnh Dao. Đúng rồi, thêm cả vị hôn thê trước đây của Lý Huyền Độ là Tiêu thị nữa chứ.
Thật đúng là bốn bề thọ địch, tám mặt vây hãm. Những người này, kẻ nào cũng hận nàng thấu xương, chỉ mong nàng chết sớm cho rảnh mắt.
Nàng quay về Tây Uyển, phát hiện Hoài Vệ vẫn đang rầu rĩ vì chuyện không lấy được ưng săn. Bồ Châu đành gác lại cảm xúc để dỗ dành cậu bé trước, hứa rằng nhất định nàng sẽ tặng cho cậu một con ưng săn thật xịn xò, lúc ấy Hoài Vệ mới vui vẻ trở lại.
Đêm ấy, Lý Huyền Độ không đến Tây Uyển.
Hôm sau còn chưa đến canh năm, các đại thần được giao nhiệm vụ bao vây bãi săn đã dẫn đầu một đội binh lớn dàn hàng vào trận. Gần đến hừng đông, vòng vây đã đạt tới đường kính mấy chục dặm. Trong vòng vây, nào là hươu, thỏ cùng các loài dã thú khác xôn xao nhốn nháo, nhảy nhót khắp nơi, Hoàng đế dẫn theo đại thần thị vệ, tùy tùng theo hầu, phân vùng săn bắn dựa theo địa vị cao thấp.
Cánh đàn ông mải mê săn bắn, bên này, các quý phụ cũng chẳng chịu ngồi yên.
Triều đại này dùng võ lực khai quốc, mấy đời Hoàng đế đều coi trọng biên phòng, đất nước hùng cường khiến bốn phương phải triều cống. Hoàn cảnh xã hội khiến nữ tử quý tộc nếu không biết cưỡi ngựa thì sẽ thành trò cười.
Họ cũng có vòng săn riêng của mình, chỉ là quy mô nhỏ hơn nhiều, chỉ rộng vài dặm. Bên trong vòng vây, các loại thú đã được thị vệ sàng lọc trước một lượt, chỉ để lại thỏ, chồn cùng một số loài nhỏ để các quý phụ săn bắn mua vui. Các quý phụ cũng chia làm hai nhóm, một nhóm do Trưởng công chúa Lý Lệ Hoa và Thái tử phi Diêu Hàm Trinh dẫn đầu, nhóm còn lại do Trịnh quốc phu nhân, Tiêu thị dẫn dắt.
Sau khi vòng vây bị khép lại, nhóm quý phụ cưỡi trên lưng ngựa, dưới sự trợ giúp của thị vệ, đuổi theo lũ thỏ hoang và cáo non đang hốt hoảng bỏ chạy. Tên bay như mưa, tiếng cười không ngớt.
Bồ Châu vốn chẳng hứng thú gì với việc săn bắn, đó là chưa kể mối quan hệ giữa nàng với hai nhóm người kia đều hết sức ngượng ngập, nên cũng không nhập cuộc đi săn cùng bọn họ.
Tuy vậy, hôm nay tâm trạng nàng cực kỳ hân hoan, những bực dọc và buồn bực của ngày hôm qua đã tan biến hết cả, nguyên nhân là bởi sáng nay, nàng bất ngờ nhận được một con ngựa đỏ từ chỗ Hàn Vinh Xương.
Con ngựa này là cả tấm lòng của Hàn Vinh Xương nhằm cảm ơn nàng khi đã được nàng báo tin lần trước, do đó Bồ Châu cũng không tiện từ chối.
Nàng rất thích con tuấn mã màu đỏ này, không chỉ đẹp mã mà còn khôn ngoan, cho nó ăn mấy nắm lúa non, nó đã nhận nàng làm chủ, tỏ ra thân thiết vô cùng.
Gần hành cung có bãi chăn ngựa, Bồ Châu bèn đưa Hoài Vệ và Lý Tuệ Nhi đến đó.
Hoài Vệ cưỡi ngựa con phi tới phi lui dưới sự trông chừng của thị vệ, trong khi Bồ Châu cũng nhanh chóng tìm lại được cảm giác cưỡi ngựa. Con tuấn mã màu đỏ ấy cực kỳ thần tuấn, chỉ mất nửa ngày đã phối hợp ăn ý với nàng, lúc tiến lúc lui đều thuận ý người cưỡi, cũng rất thấu hiểu lòng người. Lý Tuệ Nhi không biết cưỡi ngựa, Bồ Châu liền dạy cho nàng, hôm ấy cả ba chơi đùa rất vui vẻ, cứ thế tiêu dao hết ngày ở bãi ngựa.
Phía bên vòng săn, đến chập tối, Hoàng đế căn cứ vào số lượng và loại con mồi mà mỗi người săn được trong ngày để ban thưởng, sau đó còn mở tiệc khoản đãi.
Thái tử Lý Thừa Dục và Lưu vương là hai người săn được nhiều con mồi nhất trong buổi săn hôm nay, không chỉ săn được thỏ rừng, linh miêu, hươu sừng tấm mà trước lúc chiều về, Thái tử cùng thị vệ còn tình ngờ gặp được một con báo hoa, cả đoàn hợp lực vây bắt, cuối cùng hạ được nó. Điều này khiến y trở thành người nổi bật nhất trong lúc kiểm đếm chiến lợi phẩm.
Lý Huyền Độ cũng tham gia đợt vây săn ban ngày nhưng kém may mắn hơn hẳn, chỉ săn được vài con thỏ và ngỗng trời, thêm một con sói nữa là cùng, so với người khác thì thật quá kém. Trong yến tiệc, hắn uống mấy chén rượu, lúc bước ra trời đã tối mịt, khi đang quay về trướng riêng thì bỗng trông thấy Diệp Tiêu đang đứng chờ ngoài lều, thế là dừng bước.
Diệp Tiêu tiến lại gần, bẩm với hắn rằng cả ngày nay vương phi đều ở bãi cưỡi ngựa cùng với tiểu vương tử và quận chúa, hiện đã về lại hành cung rồi.
Lý Huyền Độ gật đầu: “Nàng ở đây mấy ngày thì ngươi cũng phải theo sát nàng chừng ấy ngày, nhất định phải bảo đảm an toàn cho nàng.”
“Đừng để nàng phát hiện ra ngươi đấy!” Hắn bổ sung thêm.
Diệp Tiêu vâng lệnh.
Lần này Lý Huyền Độ không để Bồ Châu đi theo, một là do mấy hôm trước hắn đã tự suy xét, cảm thấy nàng là mật thám, thế mà còn dám ngông nghênh, thế mà hắn vẫn không giữ khoảng cách với nàng, nhiều lúc còn nuông chiều quá đà.
Hai là về phía Thẩm Dương.
Hắn có phần dè chừng. Bãi săn là nơi người chết chưa chắc tìm được xác, lỡ như Thẩm Dương nghi ngờ chuyện xảy ra ở Trừng viên đêm đó và muốn ra tay với nàng thì không còn địa điểm nào phù hợp hơn bãi săn. Hắn cũng không thể suốt ngày kè kè canh chừng nàng, vậy nên để nàng ở lại vương phủ có khi lại an toàn hơn.
Hắn không ngờ, cuối cùng nàng vẫn cầm lệnh tiễn của Hoàng tổ mẫu tới đây.
Tới thôi còn chưa đủ, còn phải lôi kéo ong bướm vây quanh, vẫn thích gây chú ý như cũ.
Đã thế còn dám có thái độ như vậy với hắn!
Trong lòng Lý Huyền Độ như có một ngọn lửa âm ỉ bùng lên. Hắn bước vào trướng, vừa ngẩng đầu đã thấy Lạc Bảo đứng chình ình ngay cửa lều, dáng đứng thẳng tắp y như một cái cột, không khỏi ngẩn ra: “Sao ngươi lại quay về?”
Lạc Bảo cúi đầu nói: “Bẩm điện hạ, vương phi đuổi nô tài về đây, nói chỗ người đã có đủ người hầu hạ rồi, giữ nô tài lại cũng bằng thừa, bảo nô tài qua đây phục vụ điện hạ.”
Hắn vừa nói vừa lén nhìn Tần vương, thấy sắc mặt ngài có chút men say, liền vội bước tới giúp ngài cởi áo.
Lạc Bảo vốn là nội giám của cung Bồng Lai, khi Lý Huyền Độ bị giam trong cung Vô Ưu, Khương thị đã sai Lạc Bảo đến hầu hạ, sau đó Lạc Bảo cũng theo Tần vương trông lăng. Theo hầu bên cạnh Lý Huyền Độ đã nhiều năm, mọi sở thích thói quen thường ngày của hắn, Lạc Bảo đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Lần này Lý Huyền Độ rời kinh, để hắn ở lại vương phủ, bên này không có hắn hầu hạ, đổi sang người khác nên ít nhiều cũng có phần không quen. Giờ thấy hắn bị đuổi về thế này, Lý Huyền Độ hơi cau mày, song cũng chẳng nói gì, chỉ ngả người nằm lên kiểu giường của người Hồ bày trong trướng, nhắm mắt nghỉ một lát, đoạn hỏi: “Sau khi ta đi, trong mấy ngày ấy ở vương phủ có xảy ra chuyện gì không?”
Lạc Bảo đang quỳ nửa người cởi giày cho hắn, nghe vậy liền ngẩng đầu lên, kể lại tường tận chuyện hôm ấy vương phi bị Thái hậu triệu vào cung, suýt nữa gặp chuyện chẳng lành, rồi nói tiếp: “Nô tài thấy tình hình lúc ấy không ổn, đợi vương phi đi liền lập tức làm theo dặn dò của điện hạ, tới cung Bồng Lai báo tin. Vương phi bị một phen hú vía, nhưng may sao cuối cùng vẫn bình an về phủ. Sau đó Thái hoàng Thái hậu cũng truyền lời, bảo vương phi tới đây, nô tài bèn đi theo đến đây.”
Lạc Bảo giúp hắn thay giày xong, thấy hắn có vẻ đã thiếp đi vì hơi men, liền lấy một tấm chăn mỏng định đắp cho hắn, đúng lúc ấy lại nghe hắn nói: “Không cần, không lạnh.”
Năm mười sáu tuổi, Tần vương bị giam trong cung Vô Ưu, về sau dần mắc một chứng bệnh lạ, thường hay nóng trong, sợ nhiệt, ngay cả mùa đông cũng không dùng lò sưởi. Giờ nghe hắn từ chối, Lạc Bảo vẫn nhẹ nhàng đắp chăn lên cho hắn, khẽ nói: “Chỉ là chăn mỏng thôi ạ, điện hạ vẫn nên đắp thì hơn. Trong màn trướng sương lạnh thấm sâu, không thể so với trong phòng được.”
Lý Huyền Độ cũng không từ chối tấm lòng người hầu trung thành đã đi theo mình nhiều năm, để yên cho hắn đắp chăn lên.
Lạc Bảo nhẹ tay nhẹ chân, chuẩn bị lui ra thì lại nghe Tần vương nằm trên giường cất tiếng: “Phía Tây Uyển có gì khác lạ không?”
Lạc Bảo nghĩ ngợi, liếc nhìn sắc mặt Tần vương, hạ giọng đáp: “Không có gì bất thường ạ, có điều Thái tử ở ngay gần đó, hai bên đối diện với nhau.”
Lý Huyền Độ nhắm mắt thêm một chập, bỗng nói: “Nơi này không cần ngươi hầu hạ nữa, ngươi quay về Tây Uyển đi.”
Lạc Bảo sững người, vẻ mặt ỉu xìu như sắp khóc, ấp úng không chịu rời đi.
Lý Huyền Độ càng lúc càng bực. Hắn mở choàng mắt, xoay người ngồi bật dậy, sắc mặt trầm xuống: “Sao vậy, đến ngươi cũng không nghe lời ta nữa à?”
Lạc Bảo quỳ sụp xuống: “Điện hạ, không phải nô tài không nghe lời điện hạ, mà là vương phi không ưa nô tài, hễ nhìn thấy nô tài là nổi giận, nô tài… không dám quay về.”
Lý Huyền Độ càng giận: “Đang yên đang lành, sao nàng ấy lại nổi giận khi nhìn thấy ngươi? Ngươi đắc tội với nàng ấy à?”
Lạc Bảo hiểu rất rõ, quả thật là hắn đã đắc tội với vương phi.
Đêm tân hôn, dù vương phi đang quỳ xuống nhận lỗi với Tần vương nhưng ngài ấy lại không kiêng kỵ gì, còn gọi hắn vào, buộc hắn phải chứng kiến cảnh tượng khó xử ấy.
Nguyên nhân vương phi không ưa hắn nhất định là do đêm đó.
Thử nghĩ mà xem, thiên hạ này có vị vương phi nào lại bằng lòng để hạ nhân nhìn thấy cảnh bản thân bị muối mặt? Nàng không cố tình gây khó dễ cho hắn, đã là may lắm rồi.
Mọi gốc rễ đều từ Tần vương mà ra.
Nhưng Lạc Bảo không dám nói, chỉ đành khổ sở nói: “Nô tài cũng không biết vì sao vương phi không thích nô tài, chắc là do nô tài ngu dốt, hầu hạ không chu đáo. May mà điện hạ khoan dung, không chấp nô tài vụng về. Vừa rồi nô tài mới bị vương phi đuổi về, nếu còn quay lại, chỉ e sẽ càng khiến vương phi ghét bỏ.”
Lý Huyền Độ vốn có rất nhiều tình cảm với người đầy tớ đã bầu bạn bên người nhiều năm, thấy hắn khó xử thế này nên cũng không nỡ ép buộc thêm, chỉ chau mày, phẩy tay ra hiệu cho lui.
Lạc Bảo thở phào một hơi, vén tay áo lau mồ hôi, sợ vị Tần vương sáng nắng chiều mưa này đột nhiên đổi ý, ép hắn quay về Tây Uyển chịu sự ghẻ lạnh của vương phi, nên cuống quýt đứng dậy, lui ra ngoài.
Lý Huyền Độ ngẩn người trong chốc lát, sau đó lại cuộn chăn nằm xuống.
Mấy ngày kế tiếp, Bồ Châu trải qua hết sức suôn sẻ. Vốn tính cẩn thận, nàng cố ý tránh khoảng thời gian Lý Thừa Dục thường hay ra vào cửa, vậy nên dù sống gần nhau nhưng cũng không chạm mặt thêm lần nào, tránh được cảnh lúng túng như hôm trước.
Sau lần chia tay chẳng mấy vui vẻ gần đầm nước, Lý Huyền Độ cũng mất tăm mất dạng. Hắn cứ ở lì trong trướng của mình, Bồ Châu đoán có lẽ hắn giận nàng thật rồi. Nàng cũng không muốn chủ động tìm hắn để chuốc thêm phiền não, nên những ngày sau đó, hầu như hôm nào nàng cũng đều quanh quẩn trong bãi cưỡi ngựa.
Trưởng công chúa và Tiêu thị thường tổ chức yến tiệc sau mỗi buổi săn bắn, sau đó sai người đến mời Bồ Châu tới tham dự. Nếu không từ chối được, thi thoảng nàng nàng cũng sẽ đi. Ngoài mặt mọi người cười nói, khách sáo vài câu, nhìn chung vẫn hòa thuận vô sự.
Khi cuộc săn tiến hành được nửa chừng, hôm ấy, trong bãi săn xuất hiện một nhóm người mới.
Chính là đoàn người của vương tử Khang Luật tới từ Đông La.
Đông La là một chính quyền ngoại tộc nằm ở vùng Đông Bắc, những năm gần đây dựa vào vị trí địa lý đặc biệt nên thường dao động giữa nước Đông Địch và triều đình họ Lý. Do trong một sớm một chiều không thể dẹp yên được, nên Lý triều chỉ còn cách ban cho Đông La không ít lợi ích, nhằm ổn định thế lực này. Đông Địch cũng muốn kéo Đông La về phe mình, nên đã gả công chúa cho vương tử Khang Luật.
Lần này, sau bao năm trời, Hoàng đế Hiếu Xương mới dẫn theo bá quan văn võ, tông thất quý tộc tới Nguyên Ngũ Ninh tổ chức đại điển săn thu. Đông La vương nhận được tin, dựa theo lệ cũ có từ thời Minh Tông, cũng cử người đến triều kiến và tham gia săn bắn. Sứ giả được cử đi chính là vương tử Khang Luật, đi cùng còn có Bảo Xích, vị vương phi người Đông Địch kia.
Hoàng đế Hiếu Xương mở yến tiệc chiêu đãi đoàn người của vương tử Khang Luật, ban thưởng không ít vàng bạc gấm vóc.
Hồ phi cũng bày tiệc tại hành cung, đón gió tẩy trần cho vương phi Khang Luật.
Bồ Châu cũng có mặt trong yến tiệc này.
Đời trước nàng từng gặp Bảo Xích ở đây, đó là một người phụ nữ tuổi ngoài hai mươi, thân hình đẫy đà, tuy đã gả đến Đông La nhưng chưa khi nào quên đi thân phận công chúa Đông Địch, luôn mang ác cảm với hoàng triều họ Lý.
Quả nhiên, yến tiệc tối nay diễn ra đúng như nàng dự đoán.
Vương phi tỏ rõ thái độ ngạo mạn, không chỉ tỏ vẻ lạnh nhạt với nhóm quý phụ triều Lý có mặt trong bữa tiệc mà còn viện cớ không quen rượu Trung Nguyên để rời tiệc giữa chừng, khiến ai nấy không khỏi chưng hửng.
Hành động này khiến Trưởng công chúa Lý Lệ Hoa đang cho người dâng rượu lên tức giận ra mặt.
Ngày đi săn thứ hai, Bảo Xích cũng không thèm đi cùng nhóm quý phụ triều Lý mà tự mình lập một vòng vây riêng, dẫn theo tùy tùng vào rừng săn bắn. Lý Lệ Hoa liền bí mật căn dặn thị vệ thả hết dã thú trong khu vực đi săn của nàng ta ra ngoài. Hôm ấy, thành quả đi săn của vương phi Bảo Xích vô cùng ít ỏi, chỉ săn được mấy con thỏ rừng, đương nhiên khó tránh khỏi cảnh mất mặt vào buổi tổng kết chiến lợi phẩm cuối ngày.
Tuy nữ tử Đông Địch kia không nghe hiểu tiếng Hán, nhưng nhìn sắc mặt đám người đối diện thì cũng đoán được bọn họ đang chế nhạo mình. Nàng ta căm hận, lẽ nào chịu nuốt trôi cục tức này.
Tối hôm đó, đến hẹn lại lên, Hồ phi theo lệ tổ chức tiệc tối. Khi yến tiệc đã đi được một nửa, vương phi bỗng sai phiên dịch lên tiếng, nói rằng buổi săn hôm nay không công bằng, nàng ta muốn mở một trận thi đấu công khai, phân cao thấp rõ ràng với nhóm quý phụ Trung Nguyên.
Hồ Quý phi vốn xem thường vị công chúa Đông Địch kiêu căng tục tằng kia. Suốt đêm tiệc, nàng ta nhận ra tuy bề ngoài công chúa Đông Địch vẫn giữ được vẻ điềm nhiên như không, nhưng thực chất là đang phải nhịn xuống cơn giận vì bị chơi xấu suốt cả ngày. Hồ phi như được hả giận, thấy nàng ta thách đấu như vậy, cười tủm tỉm hỏi: “Không biết vương phi muốn đấu theo hình thức nào?”
Bảo Xích sai người phiên dịch nói: “Ta nghe nói người quý quốc tinh thông mã cầu. Tuy ta không giỏi giang gì, nhưng cũng nguyện lĩnh giáo một phen. Ngày mai ta sẽ đợi ở sân bóng, trong các người, ai dám nhận lời thách đấu của ta, thì hãy cùng ta tỉ thí một trận công bằng!”
Ánh mắt lạnh lùng của nàng ta đảo qua nhóm quý phụ triều Lý đang ngồi đối diện, sau đó lại nói thêm mấy câu với người phiên dịch bên cạnh.
Bồ Châu nghe hiểu rất rõ..
Nàng ta bảo phiên dịch nói với đám đàn bà triều Lý rằng hãy cử ra một đội trưởng dẫn đội thi đấu. Nàng ta nguyện ký cam kết sinh tử, cho dù ngã ngựa gãy cổ, cũng tuyệt không oán trách nửa lời, đổi lại đối phương phải có gan cưỡi lên lưng ngựa, giao đấu với nàng ta.
Mã cầu chính là môn thể thao cưỡi ngựa đánh bóng, những năm gần đây rất được ưa chuộng tại kinh thành. Không chỉ đàn ông say mê mà phụ nữ cũng bị cuốn theo phong trào. Nhóm quý phụ như Trưởng công chúa hay Tiêu thị cũng không ngoại lệ. Ai không biết cưỡi ngựa đánh bóng, ngược lại còn thành trò cười cho thiên hạ.
Nhưng loại trò chơi này có tính tranh chấp cực mạnh, diễn biến xoay chuyển chỉ trong nháy mắt, muốn đấu một trận ra trò sẽ cực kỳ nguy hiểm. Trước kia từng có một vị vương tử trong tông thất uống rượu say rồi lên ngựa thi đấu, kết quả không cẩn thận bị ngã xuống, đầu bị vó ngựa giẫm nát ngay tại chỗ.
Những quý phụ như Lý Lệ Hoa hay Tiêu thị dù bình thường cũng có chơi mã cầu, thậm chí Tiêu thị còn được người người ca tụng nhờ kỹ năng đánh mã cầu thành thục, nhưng suy cho cùng, xưa nay các nàng chỉ chơi với nhóm tỳ nữ đã được huấn luyện kỹ lưỡng chứ chưa từng gặp phải thách thức nào thế này, đã thế còn đòi ký cam kết sinh tử.
Ý tứ của lời thách đấu này đã rõ rành rành. Một khi lên sân thì sống chết là do trời định, bị thương hay mất mạng, đều phải tự chịu.
Bồ Châu liếc mắt nhìn quanh một lượt.
Quả nhiên, sau khi phiên dịch truyền đạt xong lời nói của người phụ nữ Đông Địch kia, những tiếng cười nói rôm rả trong yến tiệc bỗng chốc lặng xuống.
Những người đang có mặt ở đây ai nấy đều xuất thân cao quý, cuộc sống đủ đầy, nếu cưỡi ngựa đánh bóng thì cũng chỉ để khoe mẽ giải trí, ai lại muốn liều mạng để so tài với một ả đàn bà Đông Địch vừa thô lỗ vừa điên cuồng cỡ này?
Huống hồ kể cả không sợ gặp phải rủi ro, trận đấu này được tổ chức dưới danh nghĩa trò chơi, nhưng đã cuộc thi giữa hai nước, nếu chẳng may thua cuộc, chỉ e sẽ gây tổn hại đến danh dự quốc gia.
Không ai lên tiếng, chỉ đưa mắt nhìn nhau.
Hồ Quý phi vẫn nở nụ cười như thường, nhưng tim lại đập lỡ mất một nhịp.
Người đàn bà Đông Địch kia đã đề xuất được tranh tài, nếu nàng ta không đồng ý thì còn mặt mũi gì nữa, sau này làm sao ăn nói với Hoàng đế?
Thực ra tổ chức ngay một đội ứng chiến không khó.
Chuyến này vốn là để tiêu khiển, một nhóm cung nữ khỏe mạnh được huấn luyện đặc biệt để đánh mã cầu cũng được đưa theo.
Nhưng vấn đề là ai sẽ làm đội trưởng?
Nàng ta nhìn về phía mấy vị quý phụ vẫn nổi danh vì giỏi đánh cầu, khi thấy ai nấy đều lảng tránh ánh mắt mình, cõi lòng bắt đầu dâng lên dự cảm chẳng lành.
Trưởng công chúa nheo mắt, liếc nhìn Tiêu thị đang ngồi đối diện rồi lên tiếng: “Ta nghe nói trong phủ Đằng quốc phu nhân có hẳn đội tỳ nữ chuyên chơi mã cầu, tiếng tăm của phu nhân về bộ môn này cũng vang dội khắp kinh thành, không ai không biết. Nay người ta đã đưa lời mời thi đấu, chi bằng phu nhân ra mặt thử một trận xem sao? Còn hơn để mấy người vô dụng như bọn ta lên sân, lỡ chẳng may thua cuộc thì chỉ tổ khiến người ta chê cười.”
Tiêu thị thầm nghiến răng ngà, thầm rủa Lý Lệ Hoa không được chết tử tế.
Nếu hôm nay Lý Lệ Hoa không chọc giận ả đàn bà Đông Địch kia thì sao có thể dẫn đến tình cảnh khó xử như hiện giờ?
Loại cơ hội có thể khiến bản thân trở nên nổi bật thế này, nếu nắm được thì đúng là cầu còn chẳng được, nhưng đối phương lại là một ả đàn bà Đông Địch chẳng khác nào kẻ điên, chưa kể ả ta còn có vóc dáng cao ráo khỏe mạnh, ai mà biết sau khi ra sân sẽ xảy ra chuyện gì.
Đời nào nàng ta chịu nhúng tay vào việc mạo hiểm như mò củi trong đống than!
Tiêu thị thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, bèn quay sang Hồ Quý phi nói: “Quý phi, không phải ta không muốn, mà là bình thường ta chỉ chơi để giải khuây, chứ chẳng có bản lĩnh gì đáng tự hào. Huống hồ hôm qua lúc đi săn, chân ta bị ngựa đá cho một phát, bây giờ đi lại cũng hơi khó khăn.”
Hồ Quý phi thất vọng vô cùng.
Ngay cả Tiêu thị cũng không chịu ra mặt, thì còn ai ở đây có thể ra sân?
Nữ tử Đông Địch tên Bảo Xích đã nhìn rõ vẻ mặt của từng người một, gương mặt nàng ta hiện lên nụ cười giễu cợt, đứng dậy ra lệnh cho phiên dịch: “Sáng mai ta sẽ đợi ở sân bóng! Mong chư vị đừng để ta thất vọng, để ta được lĩnh giáo xem phụ nữ Hán tộc các người gan dạ tới đâu!” Dứt lời liền dẫn theo một đám thị nữ, xoay người bỏ đi thẳng một mạch.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận